Ngươi đang có tật rục rịch bỏ đi, đột nhiên có người đuổi theo la ‘đứng lại’, ngươi sẽ làm gì? Dĩ nhiên là theo bản năng, lập tức bỏ chạy. Khinh Trần vung roi, thúc đám ngựa kéo chạy rầm rầm trên đường phố đông người. Con đường chính trong thành đột nhiên biến thành một mảnh hỗn loạn. Lạc Thiên lén lút vén rèm nhìn về phía sau. Thì ra số hắn quá xui xẻo, gặp ngay toán lính tuần canh trong thành. Vị tướng quân cưỡi ngựa phát hiện có điều kỳ lạ, nên quyết định chặn xe kiểm tra. Bọn họ bỏ chạy như vậy, khẳng định là có tội nên bỏ trốn rồi.
Cơ mà đường phố đông đúc hỗn loạn như thế này, dù có thuận lợi băng xuyên qua được thành, thì chắc chắn cũng sẽ bị đám lính giữa thành cổng phía đông chặn lại. Lạc Thiên bò tới kế bên Khinh Trần.
- Khinh Trần huynh, tìm một góc khuất bỏ chúng ta xuống. Huynh chạy xa một hồi, rồi giả vờ ngưng lại, cho bọn chúng khám xét. Không phát hiện được gì chúng phải thả người thôi. Ra được ngoài thành rồi tập hợp anh em lại. Nếu trong vòng ba ngày mà đệ chưa ra, huynh dẫn người đến bờ đông mua thuyền, chuẩn bị lương thực sẵn. – Lạc Thiên nói nhanh kế hoạch của mình.
- Nếu chờ ở bờ đông thêm bảy ngày không được. Chúng ta sẽ quay lại liều mạng cứu đệ. – Khinh Trần nói chắc chắn.
- Hy vọng huynh sẽ không phải quay lại. – Lạc Thiên cười cười.
Sau đó hắn gom một ít ngân lượng, lấy áo khoát che lên người Hồng Tụ và tiểu Thiên Thiên. Chiếc xe ngựa đột nhiên rẽ gấp. Hắn và Hồng Tụ lập tức nhảy xuống. Tuy có ẳm đứa nhỏ trên tay, Hồng Tụ vẫn có thể dễ dàng đáp xuống, cả người trụ vững. Riêng phần Lạc Thiên thì chật vật hơn, lăn mấy vòng trên đường. Hồng Tụ chạy tới kéo hắn đứng dậy. Ngay lúc đó, nhóm quan binh cũng đuổi theo tới khúc cua. Bọn họ nhanh chóng nép vào trong lề, ngơ ngác nhìn đám quan binh như bất cứ người dân bình thường nào trên đường. Đoàn rượt đuổi vừa đi qua, bọn họ cũng nhanh chóng lĩnh đi, tránh cho người nào đó nhận ra.
“Tình huống này cũng có chút giống như khi chạy vào Bàn Tơ phố. Không biết ở toà thành này, có một cái phố lánh nạn như vậy không nữa!” Lạc Thiên suy tư. Tuy rất nôn nóng rời đi, nhưng ‘dục tốc bất đạt’. Hắn cần phải cẩn thận suy tính một kế hoạch hoàn mỹ rồi mới bắt tay vào làm. Rủi ro đồng nghĩa với thất bại. Mà Lạc Thiên lại là người cầu toàn, sao hắn lại có thể bại dễ dàng như vậy.
^_^
Tuy không có Bàn Tơ phố nhưng hẻm nhỏ thì thành nào cũng có. Lạc Thiên và Hồng Tụ trước mắt cần tìm một nơi để lánh vào. Bọn họ chọn một nhà trọ có vẻ tồi tàn, vắng khách đi vào. “Quả nhiên là đủ cũ, đủ dơ, ông chủ cũng đủ xấu. Hèn chi vắng khách mà”.
- Phu nhân, chúng ta cứ chọn nơi này đi. – Lạc Thiên cố tình nói lớn.
- Lão gia à, lại keo kiệt nữa. Phía ngoài có rất nhiều nhà trọ sao không vào? – Hồng Tụ hợp kế diễn tuồng.
- Biết gì mà nói. Đại phú do trời, tiểu phú do cần. Phải tích cóp thì mới đủ tiền mà nuôi lớn đứa con chứ. Nếu lần này không phải nàng nhất quyết đến miếu trong thành trả lễ, chúng ta cũng không đi xa từ dưới quê lên kinh.
- Cũng do lão gia hết đó thôi. Đi khắp nơi cầu tự. Có được đứa con rồi phải đi trả lễ. Phải không ông chủ? – Hồng Tụ kéo ông chủ quán trọ vào cuộc cãi vả của bọn họ.
- Ờ ờ, cũng phải! – Ông chủ trả lời.
- Biết ơn là ở trong lòng được rồi, phải không ông chủ? – Lạc Thiên nhướng mày nhìn ông chủ.
- Cái này cũng đúng.
- Hứa lèo sẽ bị thần linh quở phạt. Đúng không ông chủ?
- Ờ ờ ...
- Hoang phí mới bị trời phạt.
- Cái này ... Xin hỏi hai vị có phải đến đây trọ phòng không. Hay là đến đây cãi vả? – Ông chủ bực mình lớn tiếng.
- Tất nhiên là trọ phòng. Có phòng nào là rẻ nhất! – Lạc Thiên ra vẻ bần tiện.
- Nhà trọ của ta là rẻ nhất thành này rồi. Nếu không phải cũ nát, lại ở tuốt trong hẻm sâu thì giá cũng không hời như vậy.
- Được rồi cứ lấy một phòng đi. – Hồng Tụ lên tiếng. – Nghỉ sớm để ngày mai mua lễ vật viếng chùa.
- Lại mua, lúc nào cũng mua. Không biết tiền này là do tướng công vất vả mới làm ra sao? Tiết kiệm một chút chứ!
Cứ như vậy, bọn họ cãi vả, mắng nhiếc, than van từ ngoài cửa lớn cho đến cửa phòng. Tiểu nhị sau khi dẫn bọn họ vào phòng rồi cũng buồn bực bỏ đi, không thèm hỏi gì thêm. Ông chồng keo kiệt vậy chắc cũng không tự tiện vung tiền ra kêu thêm món gì đâu. Dù sao nhà trọ cũng đang ế, mặc kệ bọn họ muốn cãi gì thì cãi.
Hồng Tụ đứng nấp sau cửa, quan sát tiểu nhị bỏ đi mới lặng lặng đóng cửa lại. Nàng ngồi xuống bàn cười khúc khích. Bình thường Hồng Tụ rất ít khi nói, hôm nay lại đóng vai phụ nữ chanh chua liền một hơi nói không kịp nghỉ.
- Nương tử, uống trà cho thấm giọng! – Lạc Thiên cười xu nịnh rót co nàng ly trà.
- Đa tạ tướng công. – Hồng Tụ hiền thục nói.
- Nàng mệt rồi, để vi phu bế tiểu Thiên Thiên cho.
- Dạ vâng. Làm phiền tướng công!
Hai người quả nhiên là cao thủ cùng nghề, phu xướng phụ tuỳ. Có thể ăn ý hợp diễn đến không cần bàn bạc trước, quả là trời sinh một cặp. Bốn mắt nhìn nhau, đồng thời phá lên cười lớn.
Ngàu hôm sau, Hồng Tụ đi tra xét khắp thành, Lạc Thiên bế tiểu Thiên Thiên đi tra xét trong nội bộ.
- Khách quan, đã thấy phu nhân ngài đi từ sớm rồi!
Tiểu nhị ngạc nhiên khi thấy Lạc Thiên bồng đứa nhỏ đi ra sau hậu viên.
- Ừ, cầm bạc hí hửng đi mua sắm nữa rồi. Nữ nhân xấu tính không bỏ.
- Ai, phụ nữ đa phần đều là thế. Nương tử ở nhà của tại hạ cũng vậy. – Tiểu nhị thở dài đồng tình.
- Ngươi đã lập gia đình? Nhà được mấy đứa rồi? – Hắn giả vờ nhiều chuyện.
- Cũng có hai đứa rồi.
- Ta chỉ mới có được một đứa này. Kết hôn cả năm năm mới có được đứa nhỏ. Cũng nhờ cầu thần lạy phật khách nơi. May mà một lần đi qua ngôi chùa ở trong thành này cầu khấn, mà được linh nghiệm. Vì vậy bây giờ phải đi trả lễ. Haizz ... chỉ mới một năm mà nơi đây đổi khác. Ra vào còn phải bị kiểm soát gắt gao.
- Đúng vậy, thật khó chịu. Cũng chỉ mới ba tháng nay mới bị thôi. Từ khi Trọng Đạt đại vương mất, vương hậu lên nắm quyền thì cai trị hà khắc như vậy. Lúc trước còn dồn bắt hết trẻ con một tuổi trong thành, khiến dân tình ca thán. – Tiểu nhị đột nhiên nói nhỏ. – Nghe nói là truy tìm tung tích con rơi của đại vương.
- Đại vương có con rơi hả? Như vậy là vương hậu lo sợ mất quyền?
- Đúng vậy! – Tiểu nhị nhiều chuyện lấm lét nhìn xung quanh đầy ẩn ý. – Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Lúc trước Thu Thuỷ vương hậu nhìn thanh tao dễ thương biết bao nhiêu, nhưng không ngờ lại loại ham quyền cố vị, lòng dạ rắn rết. Nghe đồn bà ta còn nuôi bao một đám pháp sư, thầy ngãi. Chuyên làm bùa làm phép trấn ễm hại người.
- Tà vậy sao? – Lạc Thiên giương mắt ngạc nhiên.
- Chuyện này cả thành đều biết. Nhưng không ai dám nói ra thôi. Còn vô số chuyện rùng rợn hơn nữa ...
Quả nhiên là gian thương đệ nhất, Lạc Thiên dùng bộ mặt thân thiện, hoà ái của mình, chỉ đi một vòng đã gom được không ít chuyện. Hết tám chín phần là do bịa đặt mà ra. Nhưng vị vương hậu này cũng không phải được lòng người cho lắm, chuyện xấu ngập trời, người người kính sợ.
Đêm hôm đó, phu phụ gian tặc nhà hắn lại bàn bạc với nhau những tin tức mà mình đã thu nhặt trong ngày. Quan trọng nhất là đã tìm ra được nhà mẹ đẻ của tiểu Thiên Thiên rồi. Thì ra người đó là biểu muội của vương hậu, vì vậy mới có dịp thân cận với Trọng Đạt đại vương. Mười tám tuổi, không kết hôn mà sinh ra đứa nhỏ, lại còn nghênh ngang đặt tên là Trọng Đạt Kế Thiên. Tháng trước phủ đệ bốc cháy, cả nhà chết hết. Lạc Thiên thầm nghĩ “Quả nhiên là ra tay đủ ngoan độc!” Vừa có thể sát nhân bịt miệng, vừa huỷ thi diệt tích. Cháy rụi hết cả rồi làm sao mà tra ra thứ gì được nữa.
- Thú thật, người đàn bà đó vô cùng lợi hại. Có thể từ trong cả trăm phi tần của Trọng Đạt ngoi lên làm chính. Khi đại vương vừa băng hà, liền thuận lợi đăng cơ. Tuy có rất nhiều cuộc nổi dậy phản đối, nhưng nhanh chóng bị thanh trừng, dẹp gọn. Trong vòng ba tháng đã có thể khiến mọi chuyện diễn ra bình thường quy cũ. Cuộc sống không bị xáo trộn mấy. Nếu là nơi khác, chắc chắn đã xảy ra nội loạn giành ngôi rồi. – Hồng Tụ nói.
Hắn vuốt vuốt má đứa trẻ đang ngủ say trên giường, đăm chiêu suy nghĩ. Nếu ngày đó vương hậu không ra tay sớm diệt trừ, có lẽ nhà mẹ để của tiểu Thiên Thiên sẽ đem đứa nhỏ này ra, trở thành một công cụ để tranh giành ngôi báu. Bọn họ dám nghênh ngang đặt tên đứa nhỏ là Kế Thiên, chắc hẳn cũng đã chuẩn bị sẵn mưu đồ nhận tổ tông rồi.
“Nhỏ như vậy, liền bị người ta biến thành công cụ tranh giành quyền lực!”
Lạc Thiên là người ngoài bàng quang, tuy có chút hảo cảm với tiểu Thiên Thiên nhưng hắn nhìn việc không nhìn người. Đầu óc gian thương không ngừng tính toán lợi hại, việc không có lợi sẽ không làm.
Nên đưa đứa trẻ này ra, để nó nhận lại ngôi vị vốn có của mình? Vậy thì sao? Cai trị một đảo quốc cũng không phải là thứ oắt con chưa biết đi làm được. Vương hậu dễ dàng buông tay vậy sao? Rồi kéo bè kéo phái, đánh nhau giành quyền. Chi phí không phải nhỏ! Ai là người thật tâm muốn phò tá tiểu Thiên Thiên? Đa số cũng chỉ vì lợi ích cá nhân mà thôi, đừng nói chuyện đại nghĩa gì hết. Nuôi một đứa trẻ cho đến lúc trưởng thành, hiểu biết chuyện không phải là thời gian ngắn. Thật mất thời gian, công sức, lẫn tiền bạc, mà lợi ích thu lại không rõ là thứ gì. Đó là việc ta phải làm sao? So với phải gắn bó ở cái đảo khốn khổ này, trông coi quốc sự cho đến lúc nó lớn. Chi bằng vất nhiệm vụ đó cho người ham mê quyền nhưng có thực lực như vương hậu đi. Thành gia không phải nuôi một đứa nhỏ không nổi, chỉ tốn thêm chén cơm thôi mà. Còn hơn để nó ở đây, thật không yên tâm.
- Còn một vấn đề nữa. Thuỷ quân của Lâm đại vương phía đông và Tùng đại vương phía nam đang neo đậu ngoài khơi đảo Trọng Đạt. Dường như bọn họ đang thương lượng với Thu Thuỷ vương hậu để có thể vượt qua vùng biển này? – Hồng Tụ nói thêm.
- Vượt qua vùng biển này, chẳng phải là kéo quân trực chỉ kinh thành sao? – Lạc Thiên khẩn trương.
- Các đại vương khác cũng rụch rịch điều động binh mã rồi. Đám thuyền mà chúng ta đụng độ là lính của Lâm đại vương giả dạng. Muốn phong toả toàn bộ tuyến đường hàng hải phía tây, không cho bất cứ thuyền bè nào đi về phía kinh đô.
- Dám điều quân đi xa vậy, dã tâm của lão ta cũng đã rõ rồi. Lần này ghé qua, phần lớn là muốn dụ dỗ thế lực đảo Trọng Đạt, muốn nơi đây trở thành bàn đạp để họ tiến về kinh đô. Không có sự ủng hộ của vương hậu, bọn họ khó lòng đối đầu nổi với đại quân của đảo Đa La.
Hắn nhăn trán. “Quả nhiên là sắp xảy ra biến động lớn rồi”.
- Phía trong hoàng cung Trọng Đạt như thế nào?
- Hình như vương hậu vẫn chưa chịu tiếp kiến Hạo Chi vương tử đại diện cho hải đội thuỷ quân.
- Quả nhiên bà ta không ngu ngốc. Đây là canh bạc lớn, cần phải suy nghĩ cho cẩn trọng. Tiếp tay cho phản tặc mất nhiều hơn được. Xác suất thành công không cao, nhưng lại mất phí tổn lớn, và mang danh nghịch tặc. Nội loạn trong đảo còn chưa ổn, ngai ngồi chưa vững, bà ta chắc chắn không dễ dàng mạo hiểm tiếp tay cho bọn phản loạn. Bây giờ, điều bà ta cần nhất chính là một cái thang để bước xuống khỏi chỗ nguy hiểm.
- Ta là đại thiện nhân. Đi ngang qua nhìn thấy người khác nguy cấp, tự nhiên sẽ đem một cái kế ra hiến. Còn phần bà ta có thông minh tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác. – Hắn cười khì khì, ánh mắt loé lên vẻ âm trầm hiểm ác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT