“Này này, ngươi đã nghe nói chưa? Thượng Nguyệt giáo trong một đêm đã bị san bằng thành bình địa.”

“Cái kia có phải tà giáo nổi tiếng danh trấn vùng tây hải phải không? Diệt môn cũng rất là đáng, môn phái chuyên làm điều xằng bậy, người người căm phẫn.”

“Mà ngươi có biết ai ra tay bình định bọn chúng không? Chính là triều đình nhất phẩm Ngự sứ hiện nay, Hộ Sứ tướng quân, Kim Thành.”

“Ai cha! Thật là đại ơn đại đức. Thiên hạ cùng phải cảm tạ y!”

...

Sau sự việc tại rừng Ma Âm năm ngày, tin tức đã truyền đi khắp mọi ngõ ngách của Triệu Đảo. Danh thơm của Kim Thành thật sự đã lan đi như sóng trên đại dương, không cách gì đỡ nổi. Tuy dị bản của câu chuyện càng lúc càng nhiều. Nhưng toàn bộ chung quy lại, công đầu tiêu diệt tà giáo cũng là do hắn hết.

Người dân kính ngưỡng, quần thần trong triều ngưỡng mộ, long nhan hài lòng, mà kể cả nhân sĩ võ lâm cũng đều tôn trọng hắn. Giải quyết hậu quả của lần liên quân thảo phạt này cũng thật đơn giản quá đi. Kho báu của Thượng Nguyệt giáo đó cứ chia đại làm năm phần, các bên tham gia đều có lộc. Ăn chia đã đều nhau, nên bốn vị đại vương nhiều miệng một lời, cũng chỉ báo cáo thành tích chứ không khai ra một quan tiền nào từ kho báu này.

Thuyền Khởi Phát lần lượt chu du qua các đảo quốc, nhận sự đón tiếp vui mừng của các vị đại vương, rồi mới cáo từ lui đi. Chiếc thuyền khẳm chở đầy bảo tàng, ì ạch mang tất cả trở về căn cứ ở Quỷ Môn Quan. Lượng tinh kim Trích Ly lần này cũng vừa đủ bọc đáy tàu lớn Địa Lợi cùng với một thuyền nhỏ chuyên dùng để cung cấp lương thức cho nhân công.

Phương tiện, vật tư, tài chính, nhân lực đều đủ cả. Lạc Thiên tin rằng không cần hắn, trong thời gian ngắn nơi đây cũng không loạn. Vậy là thuyền Khởi Phát giong buồm lớn, nhắm hướng bắc mà tiến về Việt Quốc.

^_^

Trong thời gian ngắn, hắn đã phải tốn rất nhiều nước miếng để giải thích cho hai người thân cận của mình là Hồng Tụ và Khinh Trần về mọi việc. Khinh Trần rất hào hứng về thân phận của hắn, bỏ qua những lời nói dối trước đó, y cho rằng Lạc Thiên một khi chịu nói thật, tức là vô cùng tin tưởng mình lắm rồi. Kể từ lúc đó, bọn họ đã chính thức trở thành huynh đệ tốt, không còn chút khoảng cách.

Còn riêng phần Hồng Tụ thì nàng có chút cảm khái. Qua giai đoạn giận dỗi ban đầu, rốt cuộc cũng chịu chấp nhận hắn. Trên hết là thân phận của nàng là có chút liên hệ với họ Thành. Người em gái út của Hồng Tụ, bát công chúa Oa Cát Tư Lý thì ra vẫn còn sống. Nhà họ Thành đã che chở cho nàng ta suốt bao năm qua. Thậm chí năm ngoái, đại công tử Thành Lạc Nhân còn hỗ trợ nàng nổi dậy. Cuối cùng thành công lật đổ thế lực chiếm đóng Cổ thành, nối ngôi trở thành Miêu vương đời kế tiếp.

Hồng Tụ bật khóc. “Thì ra vẫn còn sống!” Cả tám công chúa hậu nhân của Oa Cát sứ quân thì ra vẫn còn sống. Mong ước cả đời của nàng chính là lật đổ Hồng Cảnh hoàng đế, chiếm lại Cổ Thành. Thì ra mong ước đó đã hoàn thành một nửa.

- Công lao của nhà họ Thành, Hồng Tụ dù cả đời cũng trả không nổi!

- Ngốc quá. Phu thê với nhau đừng nói chuyện ân oán! Ta đã nói nửa đời sau giao hết cho nàng, giữa hai chúng ta còn có tính toán gì thứ gì?

Hắn mỉm cười ôm nàng vào lòng. “Gúc mắc cuối cùng cũng được cởi bỏ. Liệu nàng sau này đã có thể thoải mái mà sống vui vẻ chưa?”

Về phần Nguyệt Lãnh, y từ đó đến nay vẫn chưa hề tỉnh lại. Tuy ngoại thương đã có dấu hiệu hồi phục nhưng nội thương vẫn rất trầm trọng. Mỗi ngày ba canh giờ đều phải có Hồng Tụ truyền nội lực nên mới có thể giữ được sinh mạng. Phen này Lạc Thiên đành phải mang y cùng về Việt Quốc để chữa trị. Thực lực của họ Thành tại Việt quốc là không ai sánh bằng. Kể cả thiên hạ đệ nhất thần y hiện nay chẳng phải cũng mang họ Thành đó sao? Giao Nguyệt Lãnh cho tam muội của mình, Lạc Thiên thấy không còn gì có thể hoàn hảo hơn được nữa.

Hắn nợ Nguyệt Lãnh một mạng đã có nương tử trả giúp. Hắn nợ Nguyệt Lãnh một đoạn tình cảm thì để tiểu muội trả cho vậy. “Hắc hắc ... ta thật là vô địch thông minh. Biết dùng chiêu ‘lấy mận thay đào’ này để gán nợ nữa.”

Rất tiếc, ông trời không cho hắn hoàn thành kế hoạch của mình. Thành Lạc Mai xuất hiện thì bụng đã chữa vượt mặt rồi.

- Nhị ca, huynh đã về! – Nàng khó khăn ngồi xuống ghế đối diện với Lạc Thiên.

- Á, ta mới đi có mấy tháng mà muội đã thành hôn khi nào? Tại sao không báo với ta một tiếng. Kẻ đó là ai, gia thế như thế nào, có nhiều tiền không? Hơn hết là dung mạo y ra sao, muội ưng thật hả? – Hắn một tràn luyến thoắng hỏi dồn. Không phải tam muội của hắn khó tính, mà chỉ là sở thích của nàng có chút kỳ quái. So với Lạc Thiên thì cũng không kém chút nào.

- Một người quen của đại ca, dung mạo tàm tạm, hiện nay đang nợ chúng ta rất nhiều tiền. Muội chưa có thành hôn nên không có báo với nhị ca.

- Á ... – Lại sốc. – Chưa thành hôn đã có bụng lớn. Có phải hay không muội dùng tiền ép buộc người ta. Sau khi xong việc, y sợ hãi đã bỏ trốn.

Lạc Mai gương mặt phụng phịu, nhìn trừng trừng hắn giận dữ.

- Đừng có xem thường muội như vậy nha. Chỉ bởi vì tướng công muội hiện nay đang rất bận rộn nha, bọn muội mới không có thời gian để cử hành hôn lễ.

- Bận rộn đến mức nào mà không thể thành hôn được chứ?

- Thì bận cùng với đại ca tạo phản lật đổ triều đình đó. Bắc Bình vương Hàn Y Thần, nhị ca cũng quen biết y mà.

- Á ... – Sốc! – Là Y Thần huynh hả? Trời ơi, một trang nam tử tốt như vậy, khôi ngô, tài giỏi, xuất chúng đến như vậy. Tại sao muội lại hại y hả?

- Lần này là giận thật đó. Đừng nói giống như muội tệ lắm vậy. Là huynh ấy sống chết muốn có muội cho bằng được nha, vì muội mạng sống cũng không màng. – Lạc Mai chun mũi hỉ hả. – Còn nhị ca thì tốt đẹp lắm sao, đi ra ngoài mấy tháng cũng dắt nhị tẩu về vậy. Còn nhanh chân sinh trước một đứa cháu trai. Là huynh đã giấu từ lúc nào?

- Ê đừng nói bậy. Tiểu Thiên Thiên là cô nhi ta thu được ở trên đường. Giữa ta và nhị tẩu của muội là trong sạch.

- Đã nhận người ta là nương tử còn dám gọi mình trong sạch. – Lạc Mai cười khúc khích. – Nhị ca cũng gian quá đi. Vừa nhận nương tử còn dám mang theo tình nhân đem về. Nam nhân Nguyệt Lãnh kia chính xác là cái dạng ca ca vô cùng yêu thích đó nha.

Lạc Thiên tái mặt, chạy lại chụp miệng Lạc Mai không kịp.

- Đừng nói bậy, Hồng Tụ nghe được thì chết ta. Nguyệt Lãnh là ân nhân cứu mạng của ta. Cũng là ta hại hắn như vậy nên phải đem về nhà chữa trị. Nói thật đi, có chữa được không?

Lạc Mai vùng vằn chụp tay hắn gạt ra.

- Ca muốn một xác hai mạng hả? – Nàng kéo hắn ngồi xuống ghế bên cạnh. – Có chữa cũng là chữa cho nhị ca trước. Đại ca đã dặn dò rồi.

- Ta thì làm sao?

- Nhiều lần nộ khí công tâm, thổ huyết. Ngất đi vô số lần. Hai lần hành sốt. Bốn lần mất thị giác đột ngột. Một lần té gãy tay, sau đó lại bị thêm một lần nữa, tổn thương gân cốt, kinh mạch đứt đoạn. Nhị ca trước giờ sức khoẻ yếu ớt, lần này đi xa lâu như vậy nên đại ca vô cùng lo lắng.

- Chắc chắn là tên Châu Bình đó nhiều chuyện. Một mặt đi theo hỗ trợ ta, một mặt là giám thị báo cáo mọi chuyện của ta với đại ca. Đúng là người của Thính Phong các, chỉ trung thành với một mình tông chủ. Chẳng coi nhị thiếu gia ta ra gì? Đại ca không tin tưởng ta sao?

- Ca lại nghe ra thành cái thứ gì vậy? Muội nói là đại ca lo lắng mà. Đại ca nói tuy biết chuyến này bôn ba khó nhọc, nhưng trách nhiệm nặng nề không ai làm nổi, chỉ có thể trong cậy vào nhị ca thôi.

- Thật sao?

Có người nghe nói vậy liền mở cờ trong bụng. Thì ra Lạc Nhân đánh giá cao hắn vậy sao? Công việc không có hắn thì không ai làm được hả? Lạc Thiên không giấu được vẻ đắc ý, gương mặt cười cười. Trong lúc đó Lạc Mai tranh thủ bắt mạch cho hắn, trên mặt nàng lại phản phất chút nét đăm chiêu.

^_^

Trong Thành gia trang rộng lớn, tuy không xa hoa những cũng coi như đủ độ sang trọng đi. Quy mô rộng bằng cả một thôn trang bình thường khác. Hiện nay thiên hạ đại loạn, sứ quân cát cứ khắp nơi bắt đầu gây chiến với triều đình. Thành gia chuyên nghề kinh thương, trong lúc loạn lạc này thì công việc lại phi thường bận rộn. Thế nhưng lão cha của Lạc Thiên, tức tộc trưởng của nhà họ Thành hiện nay, hai tay ôm hai bà vợ đã kéo nhau đi nghỉ mát.

Trước giờ ông luôn có chí hướng đi du lịch khắp nơi, nhưng bởi vì kẻ thừa kế cứng đầu Thành Lạc Nhân chưa chịu tiếp quản công việc gia tộc, nên ông chưa thực hiện được ước muốn của mình. Mùa đông năm ngoái, không hiểu Lạc Nhân đi chơi ở đâu bị thương trở về. Từ đó y trở nên trưởng thành hẳn, đã chịu tiếp quản công việc, nắm hết mọi thứ. Khiến lão phụ thân vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng hai tay dâng hết cả cơ nghiệp khổng lồ vào tay y, sau đó phủi mông bỏ đi.

Việc tốt đầu tiên của y sau khi nắm quyền chính là giật dây cho sư đệ Hàn Y Thần của mình khởi nghĩa, đứng đằng sau đưa tam sư muội Ngọc Bảo Hân, tức Oa Cát Tư Lý lên cai quản Cổ Thành. Hai trong ba thế lực lớn nhất hiện nay đe doạ triều đình chính là do Thành gia đứng sau lưng bảo trợ. Haizz ... cứ nói thiên hạ đại loạn như bây giờ là do y ‘đổ dầu cho lửa cháy’ cũng được.

Ngay trong ngày Lạc Thiên vừa về nhà, thì đêm đó Lạc Nhân cũng trở về. Nghe nói y đang cùng Bắc Bình vương hành quân ở tận Ô Châu, cách nhà đến tận mấy vạn dặm nhưng không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở đây. Người ta đồn rằng tông chủ Thành gia xuất quỷ nhập thần, là thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng đúng. Bởi vì không ai biết trước được y hiện nay đang đi đâu và có thể xuất hiện lúc nào. Nhưng chỉ cần biết sự xuất hiện đó vô cùng đúng lúc.

- Tam muội, lại có một chuyện rất hay nữa muốn nói cho muội nghe nè! – Y đột ngột xuất hiện ngay cửa, bắt đầu giống như đang nói tiếp một câu chuyện đang dở dang.

- Chuyện gì nữa đây?

(Ai xem Lập quốc ký II rồi chắc sẽ biết đoạn này lạc Nhân mới từ ở đâu về :063:)

Giữa phòng khách có một cái bàn lớn, Lạc Mai đang ngồi cắn hột dưa nhìn y đầy cảnh giác. Đừng để nụ cười của y đánh lừa. Kỳ thật Lạc Nhân thích nhất là trêu chọc người ta, độ độc địa càng cao hơn Lạc Thiên gấp bội.

- Đại ca! Đệ mới về. - Lạc Thiên đứng dậy ngay ngắn chào hỏi.

Nếu trên đời này hỏi hắn ghét ai nhất, thì hắn sẽ trả lời đó là đại ca. Nếu hỏi hắn sợ ai nhất, câu trả lời lại là đại ca. Ai là người hắn kính trọng nhất, câu trả lời cũng là đại ca. Bởi con người Lạc Nhân có đủ các đặc điểm khiến cho Lạc Thiên vừa ghét, vừa sợ, vừa kính nể.

- Ngồi xuống, đưa tay.

Thấy đại ca tiêu sái ngồi xuống bàn trước, Lạc Thiên liền khép nép làm theo. Hắn giơ tay chờ sẵn cho Lạc Nhân bắt mạch, còn vị tam muội Lạc Mai thì rót sẵn một tách trà để chờ. Ai mà chẳng biết Lạc Nhân thích nhất là uống trà cơ chứ.

Cũng giống như Lạc Mai, y thuật của Lạc Nhân quả thật không tồi. Chỉ bởi vì y không có hứng thú đào sâu tìm tòi như tiểu muội, nhưng thật ra khả năng của y cũng đã được toàn bộ người trong gia tộc công nhận là thiên tài trăm năm hiếm thấy. Điệu bộ của y nghiền ngẫm lờ đờ trông như tên ngốc nhìn mây nhìn gió. Tuy rất ghét cái dáng bộ này, nhưng thật ra Lạc Thiên biết đây là lúc đại ca đang tập trung suy nghĩ ghê gớm lắm.

Y đảo mắt nhìn Lạc Mai một cái dò hỏi, nàng liền gật đầu khẳng định. Lạc Nhân buông tay hắn ra, đột nhiên giơ tay đánh đầu Lạc Thiên một cái rõ đau.

Tuy Lạc Thiên rất nhanh mắt, nhưng hắn rốt cuộc vẫn không kịp nhìn thấy mọi thứ diễn ra như thế nào. Đột nhiên hắn bị kéo nhanh về góc phòng, phía trước mặt đã có Hồng Tụ trấn giữ. Tư thế của nàng rõ ràng là đang tấn thủ chuẩn bị đối phó với cường địch.

Phía đằng kia, Lạc Nhân đã bồng Lạc Mai lui về một góc. Trước mặt y khoảng năm tấc là chín phi đao đang lơ lửng giữa không trung. Dường như lúc đang bay thì chúng đã bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó ghim chặt. Lạc Thiên không biết về các loại võ công là như thế nào, trình độ các cao thủ đương thời ra sao? Nhưng hắn có thể khẳng định, nếu cường hành cỡ giáo chủ Thượng Nguyệt giáo mà đối đầu với đại ca, hắn sẽ không ngần ngại đặt cược cho đại ca cửa thắng. Bởi vì có biết thế nào là ‘bất khả xâm phạm’ không? Từ đó được dùng để miêu tả đại ca của hắn đó. Không có kẻ địch nào trên đời có thể đánh lại, chứ đừng nói là làm tổn hại được một cọng tóc trên người y. Vậy mà nương tử yêu quý của hắn lại dám tấn công Lạc Nhân mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play