Khi Khinh Trần đi khỏi, Mộc Châu Bình liền kiểm tra tỉ mỉ xung quanh, phát hiện không có ai nghe lén hắn mới tiếp tục báo cáo.

- Nhị thiếu gia, ba chiếc thuyền chứa khoảng hai trăm nhân công và thiết bị đang neo đậu bên ngoài Quỷ Môn quan không vào được. Nơi này hung hiểm, vừa có sương mù vừa có đá ngầm, Vương chưởng quản ra lệnh phải chờ, chỉ có bản đồ của thiếu gia đang giữ mới có lối đi vào.

- Chuyện ở Việt quốc thế nào rồi? – Lạc Thiên nghiêm mặt suy tư.

- Bắc Bình vương Hàn Y Thần tự xưng vương một cõi, bây giờ đóng quân ở Tiêu Thương thành. Tập trung binh mã, chờ cho lực lượng đủ mạnh sẽ vượt sông Triết giang. Các chủ Ngọc Bảo Hân được đưa lên làm Miêu Vương ở Cổ thành, hiện cũng đang khẩn trương chuẩn bị, chỉ chờ lệnh của của Tông chủ sẽ cùng liên hợp với quân phía bắc tấn công triều đình.

- Ngươi nói các chủ của Thính Phong các, cận thân hộ vệ của đại ca là Miêu vương? – Lạc Thiên giật nãy mình.

Không ngờ bên cạnh đại ca còn có người lợi hại như vậy. Những tưởng đại ca ở phía sau giật dây cho sư đệ của mình là Hàn Y Thần khởi nghĩa đã là kinh động lắm rồi. Thì ra y còn giấu diếm một Miêu vương ở bên cạnh bấy lâu nay. Thật ra đại ca còn bao nhiêu bửu bối ở trong tay áo nữa. Mức độ ngưỡng mộ và sợ hãi Lạc Nhân của hắn lại tăng thêm một bậc nữa rồi.

- Tông chủ nhắc nhở thiếu gia, để tránh công việc chậm trễ, nửa tháng phải viết báo cáo một lần! – Mộc Châu Bình nhấn mạnh.

- Ta biết rồi! – Lạc Thiên cáu bẳn. Rõ ràng là đại ca không yên tâm, muốn giám sát hắn.

- Ngoài ra, còn một chuyện! Lá thư kia không rõ ai tự tiện dùng phi nhạn của Thính Phong các gửi cho thiếu gia. Mấy lần liên tiếp chuyển cho thiếu gia không được, nên Đặng đường chủ mới sai thuộc hạ trực tiếp cầm thư đi tìm.

Trước giờ thư tín của Thính Phong các liên lạc với Lạc Thiên đều nhờ Ngưng Bích gửi và nhận, hắn không hiểu rõ cách làm việc của Mật sứ như nàng. Đúng là thiếu Ngưng Bích mọi thứ đều vô cùng bất tiện. Lạc Thiên mở thư ra, ngạc nhiên bởi vì đó chính là thư tay của Ngưng Bích.

“Một giấc mơ đẹp cũng có lúc phải tỉnh dậy. Chúng ta không cùng thế giới nên không thể đi chung đường. Thiếp thân khắc ghi tình cảm của tướng công dành cho mình. Nhưng bởi vì trên vai Ngưng Bích vẫn còn gánh nặng nên không thể nào không trở về phục mệnh. Nói vậy chắc chàng đã hiểu, thiếp đã nhớ hết được mọi chuyện rồi. Mọi việc tuỳ duyên, không nên cưỡng cầu. Thiếp thân tuyệt bút.”

Quả nhiên đúng thật rồi, giống hệt như ác mộng mà hắn từng mơ thấy. Ngưng Bích phục hồi toàn bộ ký ức liền chọn con đường rời xa hắn. Lạc Thiên tức giận, khí huyết nhộn nhạo lại ói ra một ngụm máu. Mộc Châu Bình là người của Thính Phong các, không lạ gì với vị thiếu gia trái tính trái nết của mình. Y bình tĩnh móc ra một chiếc khăn sạch đưa cho Lạc Thiên.

- Thiếu gia cẩn thận sức khoẻ.

- Được rồi, không việc gì! – Lạc Thiên dùng khăn chùi sạch máu. – Tạm thời ngươi cứ ở lại đây làm người liên lạc tin tức cho ta. Thuyền này sẽ mau chóng đi đến Quỷ Môn quan. Việc khai thác sắt chắc chắn còn rất nhiều thứ cần phải liên lạc khắp nơi. Xung quanh Quỷ Môn quan toàn là biển lớn, chỉ có thể trong cậy vào khả năng của Thính Phong các các ngươi thôi.

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Giao phó xong, Lạc Thiên cẩn thận xếp mấy bức thư bỏ vào áo. Hắn tức giận đi về phòng. “Nàng dám rời bỏ ta mà đi hả? Chưa được ta cho phép mà dám rời đi. Ngưng Bích to gan lắm, dù trốn ở chân trời góc biển, tướng công cũng sẽ tìm ra nàng.”

Manh mối duy nhất liên hệ với Ngưng Bích mà hắn có, chính là tỷ tỷ Hồng tụ của nàng.

^_^

Hồng Tụ đang thả hồn trong bồn nước ấm, nơi này tuy không xa hoa sang trọng như Hỷ Lạc phường của nàng, nhưng cũng còn tốt hơn phải ăn ngủ dọc đường. Mấy ngày qua lặn lội vất vả, vừa lo cho một đứa nhỏ lại phải chăm sóc cho một nam nhân phiền phức, Hồng Tụ không lấy được một phút nghỉ ngơi.

Trong lúc nàng đang thư thái cảm nhận sự thoái mái, bên ngoài cửa có người bước vào. Với trình độ võ công của Hồng Tụ, nàng nhận ngay ra tiếng bước chân của hắn. Lạc Thiên đã trở về phòng, nhìn phiá sau tấm bình phong mỏng đang có xuân quang hé lộ, mỹ cảnh mê người. Hắn thất thần đi vấp vào ghế. Người ngâm trong bồn không quay đầu lại, chỉ thở dài một tiếng.

- Tướng công, chàng nên cẩn thận.

Giây phút yên tĩnh của riêng nàng như vậy là đã tan biến mất rồi. Hồng Tụ đứng dậy, đi ra khỏi bồn, khoát một tấm áo mỏng trên người. Nhìn thấy cảnh đó, Lạc Thiên dù có tức giận cỡ nào cũng ngây lập tức tiêu biến. Hắn chỉ thấy máu nóng bốc bên não, cả người phừng phừng khó chịu.

“Là sắc tâm, là sắc tâm a. Mau nén xuống, mau nén xuống!” Hắn la thầm trong lòng.

Nhưng có một người nào đó không hề để ý đến tâm trạng của hắn. Những đường cong uyển chuyễn của nữ nhân ẩn hiện theo mỗi bước chân nàng đi. Hồng Tụ cười tươi như hoa, đến bên cạnh hắn.

- Đã bàn công việc xong rồi sao? Thế nào?

- Ừ, công việc có chút chuyển biến. Tắm xong sẽ nói với nàng.

Lạc Thiên niệm câu thần chú “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Nhưng mà trời ơi đất hỡi, hắn có phải thầy chùa đâu, dù có niệm bao nhiêu lần cũng vô dụng. Ngâm nước, đúng vậy, đây là biện pháp tốt nhất để hạ hoả.

- Nhưng bồn nước đó thiếp mới tắm xong, hay chờ thiếp đổi một bồn nước khác nha!

- Không sao, là nước nương tử đã tắm qua, thì vi phu không ngại.

Hắn nhanh chóng cởi chiếc áo khất cái dơ bẩn ra. Vướng vào cánh tay bị gãy, hắn liều nhíu mày xém khóc. “Quên mất là cả người đang bị thương.” Hồng Tụ thấy cảnh đó liền tội nghiệp, thay hắn mở hết nút trên y phục, rồi nhẹ nhàng rút cánh tay bị gãy ra khỏi ống tay áo. Không phải lần đầu nhìn thấy thân thể một nam nhân, nhưng không hiểu tại sao nàng lại thẹn thùng đỏ mặt.

Hồng Tụ nắm tay hắn dắt về phía bồn nước. Còn hắn thì kềm chế mình không nhìn vào thân hình ẩn hiện dưới lớp áo khoát mỏng của nàng. Chỉ cần không kiên định, sẽ có những bộ phận không nghe sự điều khiển của hắn, mà trồi lên nổi dậy. Hồng Tụ để hắn tự thoát lớp y phục cuối cùng rồi leo vào bồn. Nàng rời đi rất phải, bây giờ hắn đang bị hoả dục thiêu đốt, muốn bốc cháy rồi đây.

Ngâm nước quả là phương pháp hay để trấn niệm định. Lạc Thiên hít thở sâu để đè chặt dục vọng trong lòng xuống. “Bây giờ không phải lúc, chưa phải là lúc.” Hồng Tụ còn mang rất nhiều thông tin mà hắn muốn biết, Lạc Thiên không muốn doạ cho nàng chạy đâu.

Dường như có người chê hắn còn chưa đủ khổ, muốn thách thức thêm một tầng cao mới phép tu dưỡng của Lạc Thiên.

- Tướng công, tay bị thương thì gác lên trên này. – Nàng lót thêm một chiếc khăn êm lên thành bồn để hắn kê tay. – Chàng ngửa ra sau, thiếp sẽ gội đầu giúp cho.

Quả là hồng phúc từ đâu trên trời rất xuống, dù Lạc Thiên có loạn trí hơn cũng không thể từ chối những lời ngọt ngào này. Hắn nhắm mắt lại, ngửa cổ ra.

- Nương tử, xin nhờ nàng chiếu cố.

Nàng thật sự đã ngượng đến chín đỏ cả người. Nhưng nàng vẫn vô sĩ coi như đây chỉ là việc bình thường nhỏ nhặt. “Khi Ngưng Bích trở lại ta sẽ ngay lập tức biến mất. Nhưng nếu bây giờ không chiếu cố hắn thì ai sẽ làm đây. Hắn bị thương một tay làm việc gì cũng không tiện. Không thể bỏ mặc một người đáng thương đến như vậy.” Lý do bào chữa này rất hay, dù có đánh chết, nàng cũng không chịu nhận mình đã rơi vào lưới tình mất rồi.

Sự việc có bước thứ nhất rồi sẽ có bước thứ hai. Gội đầu xong cũng có thể giúp hắn chà lưng, dù sao tay hắn cũng không tiện. Tiễn phật thì tiễn tới tây thiên, Hồng Tụ cũng không ngại giúp hắn mặc y phục, bôi thuốc lên vết thương. Một ngày vất vả cuối cùng cũng trôi qua. Nàng thổi tắt đèn, rồi chui vào chăng ngủ bên cạnh hắn.

Tiếng sóng biển xào xạc bên ngoài cửa sổ, xung quanh mọi người cũng đã yên giấc hết rồi. Gian phòng tối om của bọn họ cũng im thinh thích. Hồng Tụ bật mở mắt, nàng gào thét trong thinh lặng. “Trời ơi mình đang làm gì thế này!” Cuối cùng nàng đã làm chuyện không nên làm, nhìn thấy thứ không nên nhìn. Trời ơi, ai đến đây cứu nàng với.

Tuy trong đêm tối nhưng Lạc Thiên vẫn có thể nhìn hết tất cả các biểu hiện trên mặt Hồng Tụ. Nàng ban đầu giống như giật mình vừa tỉnh ngủ. Mở miệng gào thét nhưng không phát ra tiếng nào. Vừa đỏ mặt e thẹn, vừa tức giận, và sau đó là hối lỗi. “Đã biết hối lỗi rồi sao, lúc nãy dám câu dẫn ta trắng trợn như vậy!” Lạc Thiên nhéch mép cười nhẹ.

Hắn vòng tay qua ôm lấy thân thể của Hồng Tụ.

- Nương tử?

- Hả? Tướng công, chàng chưa ngủ sao? – Thân ngươi Hồng Tụ cứng đờ.

- Nàng hét to như vậy khiến ta giật mình thức giấc đấy. – Hắn thì thầm vào trong tai nàng.

- Thiếp có hét gì đâu? – Hồng Tụ giật mình sợ hãi. Có thật là nàng hành xử kỳ dị quá không?

- Lần trước, kể đến đoạn hai chị em nàng gặp được cung chủ rồi sao? – Hắn giả vờ lè nhè nói trong cơn buồn ngủ.

Hồng Tụ lại bị câu nói của hắn làm cho hoảng sợ. Không ngờ Ngưng Bích ngay cả loại sự tình này cũng kể cho hắn nghe. Xem ra bí mật của bọn họ không còn gì có thể giấu hắn được nữa. Hồng Tụ không biết mình vừa mắc bẫy, liền đem bí mật sau kín nhất trong cuộc đời mình kể ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play