Dương Lục Sứ hăng hái xông lên, Trương Mãnh quay ngựa đến đánh, chưa được vài hiệp, bị Lục sứ một thương đâm chết, quân Phiên bộ hạ đều bị quân tráng dũng của Tam quan giết sạch. Quân mã của Tông Bảo đuổi đến, hợp binh làm một, bàn muốn thừa thế đuổi theo, gặp Mộc Dịch bay ngựa đến kêu rằng: \"Em ta nên điều nhân mã về, cứu lấy triều thần ở trong cốc. Tinh binh ở U Châu vẫn còn nhiều, đợi ta về đó, làm nội ứng hành động, thì chỉ một trận là thành công”. Lục sứ nghe theo, liền thả quân mã Mộc Dịch đi qua, dẫn quân đánh vào trong cốc. Lúc ấy Hàn Quân Bật nghe biết quân Bắc bại trận, liền rút vây bỏ chạy. Mạnh Lương vỗ ngựa đón lấy gặp ngay tướng địch, hai ngựa giao nhau, Lương phất một nhát búa chém đứt làm hai đoạn. Trong cốc bọn Nhạc Thắng, Tiêu Tán thừa thế đánh ra, quân Phiên bị giết chết vô số, cứu được mười vị đại thần. Trận này, quân Bắc thảm bại, nhân mã bốn nước bị giết hết tồng cộng 12 vạn, bỏ lại quân nhu, trâu, ngựa vô số, thây chết khắp nơi, máu chảy đầy sông. Có thơ làm chứng:
Bắc binh bại nữu thế giao hoành,
Đoạn kích tàn qua nhật bán luân.
Quá khách mạc ngôn đương nhật sự,
Mã dề du huyết hạ hoang phần.
(Quân bắc thua rồi thế vỡ tan,
Gươm gãy đao cùn nhật nguyệt loang.
Kẻ sau chớ hỏi câu chuyện cũ,
Vó ngựa máu dư dưới mộ tàn).
Dương Lục sứ điều tập quân mã, ai nấy đều đến báo công. Lục sứ hạ lệnh đem toàn bộ tướng Phiên bị bắt đều chém đầu làm hiệu lệnh. Bọn Bát Vương chúc mừng rằng: “Nếu không phải quận mã cứu viện không chỉ triều thần gặp nạn mà còn làm tổn uy vọng của thánh thượng vậy” Lục sứ nói. \"Thánh thượng chính vì điện hạ bị vây, u sầu nhiều ngày, đặc khiến Hô Diên tướng quân cùng tiểu nhi dẫn quân cứu ứng. Nay nhờ hồng phúc, đánh giết chúng tan tác mà về”. Bát Vương nói: \"Tướng ở ngoài, mệnh vua có thể không theo. Tiêu hậu nhiều lần là mối họa nơi biên cương có thể thừa thế như chẻ tre, thẳng đến U Châu, lấy bản đồ mà về, đây là cơ hội lớn vậy\" Lục sứ nói: \"Bát điện hạ không nói, tiểu nhân cũng muốn bẩm lại. Tứ huynh từng nói tinh binh của U Châu còn nhiều, nay anh ấy ở trong hành sự, chính nên phát binh tiếp ứng, chắc chắn sẽ thành công vậy\". Bát Vương nói: \"Cứ việc tùy chủ ý mà làm. Triều đình trọng sự, ta sẽ gánh vác\". Lục sứ liền hạ lệnh gọi Nhạc Thắng, Mạnh Lương, Tiêu Tán dẫn quân đi trước; Bát Nương, Cửu muội, Dương Tôn Bảo cứu ứng trước sau; Hô Diên Tán bảo vệ triều thần làm giám quân. Phân khiến xong, bọn Nhạc Thắng dẫn quân hăng hái tiến lên.
Lúc ấy Tiêu hậu chạy về U Châu, lo giận vô kế. Gia Luật Hưu Ca tâu rằng: “Thắng bại là thường tình của nhà binh, Nương nương bất tất lo buồn. Lương thảo trong thành tích lũy đủ dùng mười mấy năm, tinh binh mãnh tướng không dưới vài chục vạn. Quân Tống nếu lui thì thôi, nếu còn đến xâm nhiễm, thì sẽ quyết một trận sống mái, thắng thua cũng còn chưa biết vậy!\" Hậu nói: \"Quân của bốn nước, đều bị giết sạch, còn mong thắng được giặc ư? Chi bằng đầu hàng, để cứu lấy sinh mạng của một phương”.
Trương thừa tướng nói: \"Nương nương sao chỉ vì một trận thua mà tự nhụt chí khí như vậy? Đại Liêu ta từ Tấn triều đến nay đều khiến Trung Quốc sợ hãi. Nay tuy nhất thời bại trận, nhưng vẫn đủ sức xưng bá. Đợi quân Tống đến nữa, chúng thần sẽ dựa vào thành mà đánh, ắt sẽ báo được thù”. Nói chưa dứt lời, có người vào báo Mộc Dịch phò mã đã thoát được về. Hậu tuyên vào hỏi: \"Ta đang lo Phò mã bị quân Tống đánh tập, sao lại về trễ vậy?\" Mộc Dịch tâu rằng: \"Thần đóng ở dinh phía chính Tây vây lấy mười đại thần, nghe được Bắc binh bại trận, vừa muốn xuất quân đến cứu, tướng Tống trong cốc đánh ra. Lúc đó xa giá của Nương nương đã rời dinh chính, thần ra sức đánh với tướng Tống, nên bị rớt lại sau”. Hậu nói: \"Quân Tống thanh thế ra sao?\" Mộc Dịch nói: \"Gần đây nghe nói muốn đến vây đánh U Châu, Nương Nương nên phòng bị vậy\". Chợt thám mã vào báo: \"Quân Tống tập hợp đông như mây mù, đã đem U Châu thành vây lấy ba vòng, giọt nước không lọt, xin Nương nương hãy mau định đoạt\". Tiêu hậu thất sắc. Mộc Dịch nói: \"Nương nương đừng lo, để chúng thần điều binh khiển tướng, nhất định đẩy lùi quan Tống” Hậu nói: “Các khanh dụng tâm nghênh chiến không nên chậm trễ\". Mộc Dịch lĩnh mệnh lui ra.
Xin kể qua chuyện ở Hà Đông, Trang Linh Công có một người con gái hiệu xưng Trùng Dương nữ, là do sinh vào mồng 9 tháng 9, nên có tên này. Từ nhỏ đã có sức mạnh, võ nghệ tinh thông, từng hứa gả cho cho Dương Lục sứ, nhưng vì chiến tranh ngăn lối nên làm chậm trễ việc hôn sự. Khi nghe tin mười vị đại thần bị vây, liền cử binh đến cứu, cũng để tìm lời ước hẹn xưa. Khi đang dẫn quân đi, thám tử về báo Dương Lục sứ đã đánh lui quân phiên, nay đang vây đánh U Châu chưa hạ. Trùng Dương nữ nghe xong, vui mừng nói : \"Được cơ hội tốt này , ắt gặp được phu quân vậy\". Lập tức dẫn quân đến dinh Tống, sai người báo với Lục sứ. Lục sứ chợt nhớ lại rằng: “Việc này ta nhớ, nhưng vì quốc sự gấp rút, tin tức không thông, nay đã dẫn quân cứu ứng, cũng nên nghênh tiếp\". Liền lệnh cho Nhạc Thắng ra trước quân nghênh đợi. Trùng Dương nữ nhẹ nhàng vào trướng tương kiến, Lục sứ vô cùng mừng rỡ.
Hai người kể lại chuyện xưa, vô cùng quyến luyến. Lục sứ nói: \"Nhung sự chưa yên, đợi về gặp Lệnh Bà, sau mới bàn tới lễ nghi\". Trùng Dương nữ nói: \"Thiếp mới đến, chưa lập được công tích, nay thừa cơ hội này, giả dạng đầu Tiêu hậu, nội ứng ngoại hợp, để hoàn thành việc này, Quận mã có chịu không?” Lục sứ nói: \"Hiền thê nếu làm được, thì thành bại ở hành động này, có gì mà không được?\" Trùng Dương nữ vui vẻ dẫn 1 vạn quan bản bộ xông khỏi Nam trận. Nhạc Thắng, Mạnh Lương cũng giả làm như đuổi theo đánh.
Trùng Dương nữ thẳng đến đến dưới thành, cao giọng kêu mở thành. Quân giữ thành báo vào trong: “Có một nữ tướng, xông khỏi Nam trận đến đây ứng cứu”. Tiêu hậu nghe báo, lập tức cùng văn võ lên địch lâu quan sát. Thấy trên cờ viết: \"Hà Đông Trùng Dương Nữ , đang ở dưới thành truy sát quân Tống”. Hậu liền lệnh Gia Luật Học Cổ mở cửa tiếp ứng. Trùng Dương nữ vào được trên trong thành, tham kiến Tiêu hậu nói: \"Thần là con gái của Hà Đông Trang Lệnh Công. Lưu chúa căm hận vua Tống kiến phạt, nên sai tiểu tướng tương trợ, cùng lấy thiên hạ\". Hậu vô cùng mừng rỡ, nói: \"Chúa ngươi Lưu Quân nếu chịu đồng tâm phá Tống, thề sẽ cùng chia đôi Trung Nguyên\". Liền lệnh thiết yến nơi điện, khoản đãi tướng đến. Rượu đến nửa chừng, Trùng Dương nữ đứng lên tâu rằng: \"Quân Tống vây thành khẩn cấp, thần xin dẫn quân ra bắt, để lập chút công ra mắt\". Hậu chuẩn tấu. Trùng Dương nữ tạ yến lui ra.
Dương tứ lang nghĩ thầm: \"Trùng Dương nữ từng hứa gả cho em ta làm vợ, sao lại có chuyện đến giúp Phiên bang, trong đó ắt có duyên cớ\". Liền tâu với Tiêu hậu rằng: \"Thần dẫn tinh binh đến giúp Trùng Dương nữ phạt Tống\". Hậu nói: \"Được phò mã cùng đi càng tốt\". Mộc Dịch lãnh mệnh, ra trong quân cùng Trùng Dương nữ thương nghị tiến binh.
Trùng Dương nữ nới: \"Quân Tống tuy đông, nhưng phá cũng dễ. Phò mã ra cửa đánh trước, tôi dẫn quân tiếp liền\". Phò mã Mộc Dịch cười nói: \"Theo lời người mà làm, ắt U Châu chỉ một trận là phá được vậy\". Trùng Dương nữ ngạc nhiên nói: \"Phò mã vì sao mà nói như vậy?” Mộc Dịch nói: \"Không được che giấu, là người một nhà cả\". Liền đem đầu đuôi nhất nhất kể tho nghe. Trùng Dương nữ vui mừng nói: \"Vốn vì Quận mã được thành mưu này, nay được ngài giúp đỡ, lo gì không thắng!\" Liền cũng đem ý đến mà nói rõ. Tứ lang nói: \" Việc nên cơ mật. Kẻ tinh dũng dưới trướng Tiêu hậu rất nhiều, phải trừ đi nanh vuốt của bà ta, sau đó mới có thể tiến binh\". Trùng Dương nữ nói: \"Ngài có kế gì làm được?\" Tứ lang nói: \"Ngày mai ra quân, lệnh cho bọn Thượng vạn hộ, Hạ vạn hộ, Nhạc Nghĩa, Nhạc Tín đánh trận đầu, nàng dẫn quân bản bộ xông lên trước, chém bốn người này, rồi dẫn quân Tống thừa thế đánh vào thì trở tay là có thể lấy được thành này”. Trùng Dương nữ nghe theo mẹo này, tự đi chuẩn bị xuất quân. Mộc Dịch liền hạ lệnh cho Thượng vạn hộ, Nhạc Nghĩa dẫn quân đánh trước. Thượng vạn hộ nhận lệnh.
Bình minh hôm sau, một tiếng pháo nổ vang, bộ binh giương cờ mà ra. Gặp ngay tướng Tống là Nhạc Thắng, quát rằng: \"Đồ giặc chết giữ thành kia, không sớm hàng còn đợi khi nào?” Thượng vạn hộ mắng rằng: \"Các ngươi vào sâu trong đất ta, chết trong sớm tối, còn dám nói khoát sao?” Liền múa đao tế ngựa tới chém Nhạc Thắng. Thắng cử đao đón lấy, hai ngựa giao nhau, đánh chưa đến hai hiệp thì Hạ Vạn Hộ, Nhạc nghĩa, Nhạc Tín từ bên cạnh xông vào, Nhạc Thắng địch không lại vỗ ngựa tháo chạy. Quân Phiên thừa thế xông ra. Trùng Dương nữ dẫn quân tiến đến sau, quát to: \"Quân Liêu chớ chạy\". Tay phất đao, chém Nhạc Tín chết lăn xuống ngựa. Nhạc Nghĩa thất kinh, trở tay không kịp, bị Nhạc Thắng quay lại đánh ụp lại chém làm hai đoạn. Mạnh Lương, Tiêu Tán dẫn quân xông lên, tiếng reo vang dội. Thượng vạn hộ thì bị Mạnh Lương giết, Hạ vạn hộ thì bị ngựa dẫm xéo mà chết.
Trùng Dương nữ dẫn đầu đánh vào, quân Tống theo sau tiến vào. Trong thành U Châu, bốn bề ầm ĩ. Nội quan báo vào trong cung, Tiêu hậu nghe thấy nghĩ thầm: \"Ta làm quân hậu một nước, nếu bị bắt được, thì sẽ vô cùng sỉ nhục, chi bằng tự vẫn, để tránh bị làm nhục\" Liền chạy vào hậu điện, cởi hý long điều xuống, tự vẫn mà chết. Chính là:
Khả liên Phiên quốc Tiêu quân hậu,
Kim nhật cung trung tự ải vong.
(Thương thay hoàng hậu Tiêu quân ấy,
Nay đã treo đầu chết giữa cung).
Lúc ấy Dương Diên Lăng tiến vào cung cấm, vừa gặp công chúa Quỳnh Nga chạy ra nói: \"Phò mã chạy mau, Nương nương đã tự treo cổ chết, bốn bề đều là quân địch\". Diên Lăng nói: \"Công chúa đừng sợ, ta vốn là con thứ tư của Dương Lệnh Công, trá danh Mộc Dịch, nhờ hậu ân của nàng, quyết không làm tổn thương\". Công chúa nghe xong, liền quỳ xuống nói: \"Tính mạng của thiếp tùy chàng xử trí\". Diên Lăng nói: \"Công chúa nếu chỉ theo tôi về Trung Quốc, liền cùng đi ngay, nếu không, ta cũng không ép\". Công chúa nói: \"Quốc phá gia vong, phò mã chịu niệm tình vợ chồng, đem thiếp cùng đi sao lại không theo” Diên Lăng hết sức vui mừng, liền kêu thu thập vàng ngọc châu báu, chất đầy mấy xe, dẫn đầu xông ra, gặp ngay Gia Luật Học Cổ chạy vào trong điện. Mộc Dịch lớn tiếng nói: \"Nghịch tặc chớ chạy” Gia Luật Học Cổ không biết nên không đề phòng, bị Diên Lăng một đao chém chết. Gia Luật Hưu Ca nghe biết quân Tống đã vào thành, cạo râu gọt tóc, từ cửa sau vượt thành mà trốn đi.
Dương Lục sứ thân đôn đốc sĩ tốt vào thành, quét sạch quân Phiên chém giết đến thây nằm đầy đường, máu chảy đầy hào. Trời gần chiều, liền hạ lệnh cấm chỉ việc giết chóc. Bát Vương đều vào trong thành, trước tiên hỏi về tin tức Tiêu hậu, có người báo đã tự ải chết ở hậu điện. Bát Vương lệnh cởi xuống, để lại một bên. Tông Bảo điều tập các quân, đóng trại ở thành phía Đông.
Hôm sau, Bát Vương, Lục sứ đăng điện nhìn xem cung thất. Chúng tướng giải đến hai thái tử nước Phiên, bắt được Phiên quan từ Trương Hoa trở xuống cùng 49 người, Phiên tướng 36 viên. Lục sứ đều lệnh đem giam vào trong xe tù, để chờ giải về kinh. Sau đó chư tướng đều tụ tập Dương Diên Lăng tấn kiến Bát Vương nói: \"Tiểu nhân ở triều đình Phiên 18 năm, hôm nay được gặp điện hạ, thật cảm thấy vô cùng xấu hổ vậy\". Bát Vương an ủi rằng: \"Hôm nay công định U Châu, đều từ tướng quân mà ra vậy. Về gặp thánh thượng, ắt sẽ phong thưởng. Sao lại nói là xấu hổ được\".
Diên Lăng cảm tạ. Lục sứ nói: \"U Châu nay đã bình định, cần phải treo văn bảng, dụ cho các địa phương biết, để cho được yên ổn rồi sau đó sẽ ban sư. Bát Vương theo lời bàn, sai Khấu Chuẩn thảo bảng, truyền bố bốn phương. Lúc đó các quận ấp Đại Liêu nghe tin U Châu đã mất, đều quy hàng cả. Không biết sau này ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT