Lưu Càn một mình đấu với mười người nhưng vẫn không hề nao núng. Đường kiếm của hắn nhanh, mạnh mẽ, chặn được hết tất cả những chiêu kiếm lẻ tẻ của mười người. Tuy vậy, một mình hắn phải đối đầu với tất cả mười thanh kiếm cũng rất vất vả. Thế trận giữa mười một người có thể xem như là cân bằng.

Còn về phía Lý Văn Lâm, y chừng như đã kiệt sức, chiêu kiếm từ biến hóa khôn lường giờ lại chậm chạp đi trông thấy, các đường kiếm lại mất đi sự gắn kết cần thiết. Mộc Kiếm Thanh có thể hóa giải từng chiêu của y một cách dễ dàng. Lý Văn Lâm từ thế thượng phong giờ lại bị dồn vào thế chân tường.

Mộc Kiếm Thanh vừa đánh, trong lòng lại như muốn cười lớn: “Sư huynh ơi là sư huynh, sao huynh lại không nhìn vào thế trận hôm nay chứ. Người của ta đông hơn đám đệ tử Đinh Tiên Phái của huynh, huynh lại vốn biết võ công ta hơn hẳn Lý huynh, Lưu đệ có thể đánh bại đám hậu bối này, sao vẫn cố giữ lấy chiếc ghế? Cái này là do huynh tự chuốc lấy thôi.

Y khẽ liếc sang Đinh Thanh Lân với bộ mặt vô cùng đắc ý.

Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt y đã méo xệch đi.

Bởi y đã thấy một điều, có lẽ còn đáng sợ hơn cả thanh kiếm trên tay Lý Văn Lâm kia.

Sư huynh của y, Đinh Thanh Lân, đã có thể đứng dậy, hơn nữa trên tay còn cầm một thanh kiếm.

Trên đời còn có gì đáng sợ hơn chiêu kiếm của Đinh Thanh Lân chứ?

Trong giây lát, toàn bộ hoạt động của Mộc Kiếm Thanh bị ngưng trệ.

Hai cao thủ giao đấu, chỉ cần bất cứ ai có sơ hở gì, ngay lập tức sẽ bị đối phương kết liễu ngay.

Mộc Kiếm Thanh hiểu điều này, cả cuộc đời y khi giao đấu với những đối thủ trên tầm, luôn chỉ phòng thủ và chờ đối phương sơ hở.

Không ngờ, bây giờ chính y mới là người để lộ sơ hở!

Không bỏ lỡ cơ hội, Lý Văn Lâm phóng ra một đường kiếm. Kiếm của y đâm xuyên bụng của Mộc Kiếm Thanh. Họ Mộc thổ ra cả một bãi huyết.

- Sư… sư huynh… chẳng phải huynh không… không thể đứng lên được nữa hay sao? – Y lắp bắp nói với Đinh Thanh Lân.

Đinh Thanh Lân, giống như Lý Văn Lâm, cũng miết nhẹ lên thanh kiếm của mình:

- Sư đệ, ta không biết đệ nghe tin đấy từ đâu, nhưng chắc hẳn là điều bịa đặt.

Mộc Kiếm Thanh ngẩn người một lúc, rồi cũng phá lên cười:

- Không ngờ… thật không ngờ cả đời ta mưu đồ chuyện lớn, đã mời bao nhiêu cao thủ như vậy, tính toán kỹ đến như vậy mà… mà vẫn không bằng sư huynh ngồi một chỗ biết chuyện cả thiên hạ.

Nói đoạn, y ngã xuống rồi tắt thở.

Lưu Càn thấy sư huynh mình đã rời xa, chỉ hét “A” lên một tiếng, toàn bộ nội lực dồn vào thanh kiếm, xuất ra một chiêu mà đánh văng mười đối thủ, ai nấy đều bị bắn đập vào tường. Đây vốn chỉ là một căn nhà gỗ xộc xệch, một lúc lại bị chấn động lớn như vậy, cơ hồ đã muốn đổ sập.

Bên ngoài, các đệ tử thấy Mộc Kiếm Thanh đã chết, cũng đã dừng tay, ai nấy đều đã bị thương.

Đinh Thanh Lân vẫn cầm chắc thanh kiếm, khẽ nói:

- Sư đệ, nếu như đệ bỏ kiếm xuống, ta hoàn toàn có thể tha lỗi cho đệ.

Lưu Càn nhìn cái xác của Mộc Kiếm Thanh một hồi lâu, rồi cũng cười mà nói với Đinh Thanh Lân:

- Sư huynh, huynh còn chưa hiểu đệ sao?

Đinh Thanh Lân không nói gì.

- Đệ thuộc phe của Mộc sư huynh, tuy rằng đã cố khuyên huynh ấy đừng làm phản, nhưng khi huynh ấy tập hợp đệ tử chuẩn bị lật đổ sư huynh đây, đệ cũng đã nghe theo huynh ấy mà phản lại sư môn, đã hại chết bao đệ tử. Giờ huynh ấy đã bại, lẽ nào đệ lại còn mặt dày xin các huynh tha lỗi sao?

Lưu Càn dừng một lúc, rồi khẽ nhếch môi cười:

- Cả đời đệ chỉ mưu nghiệp độc bá võ lâm, không có con cái, thê thiếp, có chết cũng không ai khóc thương. Đệ đi mà chẳng hối tiếc gì cả.

Người khác chỉ nhìn thấy cổ tay hắn khẽ rung, từ cổ hắn đã túa máu, không ai kịp ngăn cản gì cả.

Chỉ trong một ngày, hai cao thủ bậc nhất của Đinh Tiên Phái là Mộc Kiếm Thanh và Lưu Càn đã chết.

Đinh Thanh Lân nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng như có người khác cứa dao vào.

Ông rốt cuộc cũng đã rơi lệ!

Con người ấy không bao giờ khóc vì mình, chỉ có thể rơi lệ vì người khác.

Tuy rằng đã thắng, nhưng ông không hề vui.

Một con người, nếu chỉ trong thời gian ngắn đã phải chứng kiến những người huynh đệ từng vào sinh ra tử với mình rời khỏi trần thế, liệu có vui được không?

Đinh Thanh Lân cơ hồ không còn có thể đứng vững nổi nữa, kiếm trên tay ông đã rơi.

Dương Lâm vội lao tới đỡ lấy sư phụ, đặt người ngồi xuống.

- Sư phụ, người đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi đi thôi.

Đinh Thanh Lân “hừ” một tiếng:

- Cầm kiếm chưa đến một khắc mà đã gọi là “vất vả”, “nên nghỉ ngơi”, vậy cái chết của sư đệ và bao nhiêu sư điệt của ta ngoài kia thì gọi là gì đây? Là gì đây? Hả?

Họ Đinh nói xong, ho một tràng dài. Cả phòng im lặng, không ai nói một lời. Cả phía bên ngoài cũng ở trong trạng thái căng thẳng, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống, không nhúc nhích.

Đúng lúc ấy, lại có một tiếng cười.

Kẻ nào mà lại to gan như vậy?

- Bang phái càng lớn, càng dễ bị loạn, thật đúng không sai.

Từ phía bên ngoài, xuất hiện một người dùng khinh công đi trên đỉnh đầu các đệ tử Đinh Tiên Phái mà vào được trong nhà. Thân ảnh của hắn quả thật rất nhanh, đi như vậy mà không một ai ngăn cản kịp.

- Là kẻ nào? – Lưu Minh Kỳ lên tiếng.

Người này ôm quyền chào tất cả mọi người ở trong phòng:

- Diệp Trung Tâm này hôm nay được gặp mặt các vị anh hùng ở đây, thật là vinh hạnh cho tại hạ quá.

Dương Lâm nói:

- Thì ra là Diệp Phó Giáo chủ của Bạch Giáo. Việc trong giáo còn chưa lo xong, sao đại hiệp còn có hứng đến đây chào hỏi người khác vậy?

Diệp Trung Tâm nhìn y:

- Ra là Dương thiếu hiệp, nghe nói thiếu hiệp được bổ nhiệm làm tân Bang chủ Phong Lưu Bang, tại hạ đến đây là để chúc mừng thiếu hiệp đây.

Tất cả các đệ tử Đinh Tiên Phái trong phòng quay lại nhìn Dương Lâm, ai cũng kinh ngạc, không ngờ vị huynh đệ họ Dương này không chỉ có phúc được làm đệ tử duy nhất của Đinh Chưởng môn, mà còn có thể trở thành Bang chủ của một bang lớn.

Lý Văn Lâm nói:

- Thôi, không cần phải vòng vo nữa, rốt cuộc Diệp đại hiệp tới đây là có việc gì?

Diệp Trung Tâm mỉm cười nhìn họ Lý, rồi chìa ra một phong thư, nói:

- Đây là thư của Giáo chủ tại hạ gửi cho các vị.

Lý Văn Lâm mở phong thư ra, đưa lên cho Đinh Thanh Lân. Cả ba người Lý Văn Lâm, Đinh Thanh Lân, Dương Lâm cùng xem.

- Là thư khiêu chiến? – Dương Lâm ngạc nhiên.

Diệp Trung Tâm mỉm cười:

- Đúng vậy, là Giáo chủ tại hạ muốn khiêu chiến Đinh Tiên Phái của các vị.

Trần Minh giương kiếm lên:

- Ngươi một thân đến đây để gửi thư khiêu chiến, thực là khinh thường Đinh Tiên Phái chúng ta quá.

- Các vị có bao nhiêu người, ta có bao nhiêu người, các vị hiểu rõ. Nếu tất cả cùng xông vào đánh một mình tại hạ thì chẳng phải sau này sẽ bị thiên hạ cười chê sao?

Diệp Trung Tâm nhìn lướt xung quanh một hồi, rồi mỉm cười:

- Nếu không có việc gì nữa, tại hạ xin cáo từ.

- Khoan! – Đinh Thanh Lân lên tiếng. – Mới đến chưa được một khắc, sao lại đã muốn đi nhanh vậy hả Diệp đại hiệp?

Diệp Trung Tâm cười:

- Tại hạ cũng muốn ở lại, nhưng hình như ở đây không ai hoan nghênh tại hạ cả.

Đinh Thanh Lân nói:

- Có ta, vậy đã đủ chưa?

- Có được Chưởng môn hoan nghênh thì thật vinh hạnh cho tại hạ quá.

- Hiện tại ta có một câu hỏi, không biết Diệp đại hiệp có thể giải đáp?

- Xin Chưởng môn cứ nói.

Đinh Thanh Lân nói:

- Bạch Giáo của đại hiệp gửi thư khiêu chiến sang tệ phái, vậy xin hỏi, bọn ta có thể gửi thư lại sang cho quý giáo được không?

Diệp Trung Tâm cười:

- Ồ, được chứ. Xin hỏi ai sẽ là người được cử để truyền thư?

Đinh Thanh Lân đứng dậy:

- Là ta!

Toàn bộ người trong phòng giật mình.

- Ta, Lý đệ và đồ nhi của ta Dương Lâm sẽ là những người đến truyền tin cho Giáo chủ của đại hiệp.

Diệp Trung Tâm vô cùng ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp:

- Được, được chứ. Vậy xin hỏi bao giờ sẽ xuất phát?

- Ngay bây giờ. Điều này thì phải nhờ Diệp đại hiệp dẫn đường rồi.

Không ai dám lên tiếng phản đối Đinh Chưởng môn. Đinh Thanh Lân rất hài lòng về việc này.

- Lý đệ. – Ông nói. – Vất vả cho đệ rồi.

Lý Văn Lâm nói:

- Có gì đâu, sư huynh.

Đinh Thanh Lân đột ngột nói lớn:

- Trần Minh đâu!

Trần Minh bị gọi tên, giật mình không biết làm gì, chỉ lóng ngóng đáp:

- Thưa… thưa Chưởng môn… có…

- Cái gì mà lắp ba lắp bắp thế. Ngươi nghe đây, lệnh cho ngươi hãy cùng bốn người sư đệ của mình hãy làm chủ Đinh Tiên Phái khi ta đi vắng. Có lẽ ta đi phải mất bốn ngày. Trong bốn ngày ấy hãy cố gắng chấn chỉnh lại môn phái, tìm mấy thầy thuốc giỏi trị thương cho những đệ tử bị thương, lo đám tang cho các đệ tử bỏ mạng, và đi thu thập những kẻ còn có mưu đồ phản sư. Ngươi có làm được không?

Trần Minh vội nói:

- Vâng thưa Chưởng môn.

Đinh Thanh Lân nói với Lý Văn Lâm, Dương Lâm và cả Diệp Trung Tâm:

- Nào, chúng ta đi thôi.

Lưu Minh Kỳ vội nói:

- Dương huynh, chuyến đi lần này có cần bọn ta giúp không?

Dương Lâm nói:

- Thôi, các huynh hãy về đi. Ta đến Đại La cũng sẽ báo với mấy huynh đệ rằng việc mà ta nhờ các huynh làm giúp cũng đã xong rồi. Còn việc mà các huynh nhờ ta, chắc chắn ta cũng sẽ cố gắng hết sức.

Lưu Minh Kỳ nói:

- Có được lời chắc chắn của Dương huynh đây là bọn ta yên tâm rồi.

Nói đoạn, cả bốn người cũng cáo biệt mọi người rồi rời đi. Còn Dương Lâm, Lý Văn Lâm, Đinh Thanh Lân và Diệp Trung Tâm cũng bắt đầu khởi hành.

…o0o…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play