Tuy trước đây Trento là một bộ phận của Đế quốc La – Đức, George I de Trento về danh nghĩa là thần tử của Hoàng đế Đế quốc La – Đức, nhưng George I de Trento bản thân còn là một vị Giám mục, thuộc về Giáo hội Công giáo La Mã vốn có hiềm khích với Hoàng đế Đế quốc La – Đức (tranh chấp xem Pope và Saint Emperor ai có địa vị cao hơn). Trước đây, Trento và Salzburg là hai lĩnh địa lớn của Giáo hội ở khu vực phía đông. Nhưng Salzburg đã bị Bavaria thuộc phe Hoàng đế Đế quốc La – Đức thôn tính. Trento lại bị công quốc Áo của nhà Habsbourg uy hiếp, có nguy cơ bị xâm chiếm. George I de Trento phải tìm mọi cách bảo vệ lĩnh địa của mình cũng như của giáo hội, không thể để mất giống như Salzburg. Giáo hội mất đi các lĩnh địa, thế lực sẽ ngày càng yếu. Đó là điều mà George I de Trento không muốn xảy ra.

Tình cảnh của Trento và Salzburg lại khá giống nhau. Salzburg bị các công quốc Bavaria và Áo bao bọc, sau bị sát nhập vào Bavaria (đến sau chiến tranh thế giới thứ hai lại bị sát nhập vào Áo). Trento thì ba mặt bị cộng hòa Venice bao bọc, phía bắc giáp Tyrol thuộc Áo. George I de Trento vì muốn bảo toàn lĩnh địa, đã xoay sở rất nhiều cách, cuối cùng còn tự mình đi đến Gia Định tầm cầu hỗ trợ. Lúc bấy giờ, Giáo hội Công giáo La Mã đang trong cuộc Ly giáo, cùng một lúc có đến 3 Đức Thánh Cha (Papal hay Pope), mà vị nào cũng có ít nhiều quân vương ủng hộ, khiến giáo hội bị chia rẽ, là thời kỳ buồn thảm nhất của giáo hội, còn nghiêm trọng hơn cả thời kỳ Đại Ly Giáo. Cuộc Đại Ly Giáo có nguyên nhân chủ yếu là sự khác biệt giữa cách truyền giáo, giải thích kinh nghĩa (dù sao thì trên danh nghĩa cũng là như thế). Còn cuộc Ly giáo lần này hoàn toàn là do quyền lợi thế tục, không liên quan gì đến giáo nghĩa. Bản thân là một vị Giám mục, George I de Trento cảm thấy rất đau lòng. Lão còn nhìn thấy sở dĩ có cuộc Ly giáo là do có sự hậu thuẫn của các quân vương, để làm cia rẽ, suy yếu giáo hội. Hai vị ngụy giáo chủ (Antipope) : Benedictus XIII của Avignon được Pháp Lan Tây ủng hộ, và John XXIII của Pisa được Đế quốc La – Đức ủng hộ. Chỉ có Đức Thánh Cha Gregorius XII là được dân Roma ủng hộ (được công nhận là chính thống).

Do vậy, khi giao thiệp với Venice, George I de Trento có thái độ rất cứng rắn. Khi sứ giả của Venice biện bác :

- Những kẻ cướp lương đó không phải do chính phủ cộng hòa Venice sai khiến.

George I de Trento đã nói :

- Lấy gì để chứng minh. Chúng ta chỉ thấy bọn chúng chạy vào lĩnh thổ Venice, và Venice đã để mặc cho bọn chúng ẩn náu trên lĩnh thổ của mình.

Sứ giả của Venice cố biện bác :

- Cộng hòa Venice là một quốc gia tự do dân chủ, mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra vào biên giới, chính phủ không thể kiểm soát hết được.

Bản thân là một quân chủ, George I de Trento rất không ưa sự tự do dân chủ theo kiểu Venice (dân chủ, nhưng ‘dân’ ở đây chỉ là một số ít quý tộc, gần giống kiểu quyền thần tiếm quyền của vua ở phương đông). Do vậy, George I de Trento lạnh lùng nói :

- Đó chỉ là một cách chối cãi không mấy thuyết phục. Mỗi quốc gia đều phải chịu trách nhiệm trên lĩnh thổ của mình. Chúng ta có đầy đủ lý do để tin rằng Venice và Áo đang câu kết chống lại liên quân chúng ta. Do đó, chúng ta sẽ có cách đối phó thích hợp.

Sứ giả của Venice tái mặt, cãi :

- Nhưng …

George I de Trento xua tay nói :

- Không nhưng nhị gì cả. Đại vương đã ra tối hậu thư, ta cũng đã thông báo cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần trả lời có thực hiện hay không mà thôi. Đến kỳ hạn, nếu các ngươi không giao người, không tuyên bố tuyệt giao với Đế quốc La – Đức, chúng ta sẽ xem các ngươi là đồng bọn của bọn chúng, và liên quân sẽ tiến vào Venice.

Sứ giả của Venice cố nói :

- Nhưng … Giám mục đại nhân. Chúng ta thật sự không có câu kết với Áo, không có sai người cướp lương, cũng không biết bọn chúng lúc này ở đâu. Chúng ta làm sao giao người.

George I de Trento cười nhạt nói :

- Được rồi. Cứ xem như lời giải thích của các ngươi tạm chấp nhận được đi. Các ngươi đã không thể kiểm soát được lĩnh thổ của mình, để cho nghịch tặc hoành hành. Vài ngày nữa, liên quân sẽ tiến vào Venice, giúp các ngươi giải quyết nghịch tặc. Còn khi đó quân đội của chúng ta lỡ có giải quyết Venice giống như đã từng giải quyết Genoa. Sau đó chúng ta chỉ cần giải thích : “Chúng ta không có ra lệnh làm vậy, đó là do thủ hạ tự ý làm, nhưng bọn chúng trốn đâu mất rồi, chúng ta cũng không biết bọn chúng lúc này ở đâu, các ngươi đành chịu vậy”. Cách xử lý đó chắc hợp ý các ngươi chứ ?

Sứ giả của Venice cả kinh thất sắc, định cố nói thêm, nhưng George I de Trento đã xua tay bảo :

- Đủ rồi. Người đâu. Tiễn khách.

Sau đó lão phất tay áo, đi vào trong, để lại sứ giả của Venice vẫn còn sững sờ thất thần ở đó.

Chẳng bao lâu sau, cả Venice chấn động. Thái độ cứng rắn của George I de Trento khiến dân chúng Venice cả kinh thất sắc. Giới quý tộc Venice thì biết rằng đối phương dĩ công mưu tư, trả thù việc bị áp bức khinh thường ngày trước. Nhưng việc những kẻ cướp lương của liên quân Thần Thánh Đế quốc – Latium – Trento chạy trốn vào lĩnh thổ Venice có rất nhiều người trông thấy, là sự thật không thể chối cãi được. Bọn họ đoán rằng phía Áo định lôi Venice vào cuộc cùng chống lại liên quân Thần Thánh Đế quốc – Latium – Trento, nên mới vu oan giá họa. Do đó ai nấy đều mắng chửi chủ tớ Công tước Ernest de Autriche Intérre không tiếc lời. Nhưng có mắng chửi cũng không ích gì, tình hình đã vậy, bọn họ chỉ đành một mặt truy lùng bọn cướp lương, một mặt điều quân phòng thủ biên giới, đồng thời còn ra lệnh phong tỏa biển Adriatic.

Trong lúc giới quý tộc cầm quyền ở Venice đang rối lên lo cách ứng phó thì dân chúng Venice trở nên hỗn loạn. Mọi người một mặt trách chính phủ gây hấn với liên quân Thần Thánh Đế quốc – Latium – Trento, một mặt lo di tản khỏi Venice. Không ai muốn phải chịu hậu quả giống như dân Genoa đã từng phải chịu mấy tháng trước. Một số chạy sang Trento ở phía bắc hay Milano ở phía tây, nhưng có rất nhiều người chạy sang Papal State ở phía nam. Còn chạy sang Carinthia và Carniola thuộc Áo ở phía bắc và phía đông … không ai nghĩ đến. Ở Áo hiện đang có chiến tranh, chạy sang đó chẳng khác nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Chỉ trong vài ngày, đại bộ phận dân chúng Venice đã di tản thành công sang các lĩnh địa lân cận an toàn hơn. Đa số thương nhân và những người giàu có phi quý tộc đều đi sang Milano, bởi chính sách ở Latium rất thích hợp với bọn họ, nhiều người còn hy vọng từ đó có thể đi sang Thần Thánh Đế quốc. Còn phổ thông dân chúng đại bộ phận đi xuống Papal State, chỉ có chưa đến 1 phần 5 là đi sang Trento. Tuy kỳ hạn của tối hậu thư đã qua từ lâu, nhưng liên quân Thần Thánh Đế quốc – Latium – Trento chỉ mới di chuyển về phía nam, chưa tiến vào Venice. Đinh An Bình cố ý dành thời gian cho dân chúng Venice di tản. Còn giới quý tộc Venice, thật đáng tiếc cho bọn họ, quân đội liên quân đã phong tỏa biên giới với Áo, Trento và Milano, đồng thời thông tri với Papal State không tiếp nhận bọn họ quá cảnh. Ngoài khơi Venice cũng đã xuất hiện chiến hạm của Hắc Long Hạm đội. Do vậy, bọn họ không thể chạy đi đâu được. Cho đến lúc này, ở Venice chỉ còn lại giới quý tộc, quân đội Venice và một số ít dân chúng ủng hộ bọn họ. Cũng giống như ở Genoa, quân đội Venice đa phần là lính đánh thuê, chỉ cần trả tiền là bọn họ sẵn sàng liều mạng.

Ở Salzburg, sau khi nghe báo về tình hình Venice, Đinh An Bình đã phái 3 đạo quân Uy Tiệp, Long Tiệp, Chiêu Viễn, cùng với 1 vạn quân Latium, tổng cộng 10 vạn quân cùng tiến vào Venice. Trong Salzburg thành bảo chỉ có 3 vạn quân ô hợp, để lại 10 vạn quân cũng đủ ứng phó rồi.

Giang lịch năm thứ 3 vạn 9.519 (Đinh Dậu, 1417). Mùa hạ, tháng 4.

Ngày 18, mệnh lệnh truyền xuống, 10 vạn liên quân Thần Thánh Đế quốc – Latium rầm rộ vượt qua biên giới, tiến vào lĩnh thổ Venice. Sau một trận giao chiến chớp nhoáng, 5.000 lính đánh thuê của Venice hạ vũ khí đầu hàng. Tàn quân Venice từ các nơi rút về thành phố cố thủ.

Ngày 24, liên quân bao vây thành phố. Hạm đội Venice đã bị tiêu diệt từ trước. Vùng biển Venice hoàn toàn do các chiến hạm của Hắc Long Hạm đội kiểm soát.

Ngày 26, thần công đại pháo từ các chiến hạm nã pháo vào thành phố, báo hiệu cuộc tấn công bắt đầu. 10 vạn đại quân của liên quân còn đông hơn toàn thể quân dân trong thành phố nhiều lần. Cuộc tấn công chỉ diễn ra đến chiều thì thành phố thất thủ. Cộng hòa Venice chính thức chung kết. Hắc Long Hạm đội được lệnh phái chiến hạm đi tiếp quản các thuộc địa của Venice trong Địa Trung Hải và Hắc Hải, cũng giống như đã từng làm với Genoa trước đây. Sau đó, do Venice không còn dân, không cần trú quân, nên đại quân lại hành quân về Salzburg chuẩn bị cho cuộc chiến với liên quân các công quốc của Đế quốc La – Đức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play