Ngọn lửa trên Linh Hỏa Tráo ngoài thân Long Tiêu Diêu có vẻ càng ngày càng ảm đạm, hắn vột vàng rót chân khí vào Linh hỏa Tráo, khôi phục ổn định của ngọn lửa trên vòng bảo hộ. Tiếp đó hắn lại lấy trận bàn Mê Trận ra phát động Mê Trận. Đối phó với độc trùng linh trí gần như bằng không thì Mê Trận vẫn là có hiệu quả cực tốt, tối thiểu có thể vây khốn chúng rồi tiêu diệt từng con.
Đồng thời Long Tiêu Diêu cũng lo lắng chú ý nhìn Tiểu Hồ ở ngoài hai thước. Lúc trước hắn phát hiện Tiểu Hồ đáng yêu này bị bướm độc vây công lập tức ra tay giải cứu, còn không biết Tiểu Hồ làm như thế nào có thể tự bảo vệ mình dưới vòng vây của bướm độc. Nên biết rằng bướm độc chẳng những cấp bậc cao hơn Tiểu Hồ hơn nữa độc tính rất mạnh, số lượng đông đúc. Tiểu Hồ trong vòng vây của chúng có thể may mắn sống sót tới giờ thật sự là một kỳ tích. Chẳng lẽ Tiểu Hồ có thể chống đỡ độc vật?
Long Tiêu Diêu phát hiện Tiểu Hồ không ngừng vẫy cái đuôi to của nó trong vòng vây bướm độc, mà thân hình của nó dường như lúc thì hư ảo biến mất lúc thì dường như lại biến thành một tảng đá khiến cho bướm độc bổ nhào về phía Tiểu Hồ vẫn một mực bay múa chợt cao chợt thấp lại chưa thật sự công kích lên người Tiểu Hồ.
Long Tiêu Diêu rất tò mò đối với thần thông của Tiểu Hồ. Nên biết Tiểu Hồ mới chỉ là yêu thú cấp hai, có thể dùng ảo thuật lừa gạt bướm độc cấp hai, ba có thể nói là tuyệt đối không đơn giản.
Long Tiêu Diêu nháy mắt liền phát động Mê Trận. Phạm vi Mê Trận bao trùm tới mười thước, trong nháy mắt bao vây đàn bướm độc vào trong sương mù. Quả nhiên sau khi đám bướm độc lọt vào sương mù, bắt đầu bay loạn không ngừng, dường như biến thành người mù.
Sau khi Tiểu Hồ lọt vào Mê Trận nhưng lại nằm xuống tại chỗ không động đậy, chỉ dùng đôi mắt to đen nhánh lúng liếng xoay tròn nhìn bốn phía, đồng thời cái đuôi lớn che phủ lên thân thể dường như cho rằng cái đuôi có thể bảo hộ được nó.
Long Tiêu Diêu thấy bướm độc sau khi lọt vào Mê Trận bắt đầu bay lung tung đâm loạn xạ cũng yên tâm, dùng Kinh Lôi Quyết bắt đầu công kích từng con bướm độc bị nhốt. Lực phòng ngự của bướm độc cũng không cao, dưới công kích của Kinh Lôi Quyết đều là một kích mất mạng.
Nhưng sau khi Long Tiêu Diêu nhàn nhã ung dung tiêu diệt mười mấy con bướm độc, bướm độc còn lại đột nhiên vỗ cánh phóng phấn độc ra. Phấn độc bay trong không gian Mê Trận, sương mù trong không gian lại bắt đầu trở nên loãng dần. Hóa ra phấn độc có tính ăn mòn, không ngờ dần dần ăn mòn tan rã sương mù trong Mê Trận.
Long Tiêu Diêu thấy thế sắc mặt khẽ biển, lập tức gia tăng tốc độ tiêu diệt bướm độc. Hắn muốn tận lực tiêu diệt bướm độc trước khi Mê Trận mất hiệu lực, nếu không bị đông đúc bướm độc vây công vẫn là chuyện hết sức phiền toái.
Long Tiêu Diêu gọi ra ba thanh hỏa Diễm Kiếm mới luyện chế cùng bảy thanh Linh khí cực phẩm Thất Tinh Kiếm giết chết bướm độc trong Mê Trận. Đồng thời, tay phải chỉ quyết Kinh Lôi Quyết cũng gia tăng tốc độ thi pháp.
Ngay sau khi bướm độc phóng ra đại lượng phấn độc, Long Tiêu Diêu phát hiện theo một ít phấn độc bay xuống, cái đuôi lớn bồng bềnh của Tiểu Hồ tuyết trắng dường như héo rũ, màu sắc trở nên xám xịt, Tiểu Hồ cũng có lộ ra vài phần tiều tụy uể oải. Long Tiêu Diêu thấy thế biết đây là sau khi phấn độc rơi xuống khiến Tiểu Hồ trúng độc vội vàng dùng tay trái cách không chộp hờ, hút Tiểu Hồ về phía mình.
Tiểu Hồ lộ vẻ hoảng sợ, vặn vẹo thân thể hơi giãy giụa. Nhưng nó rõ ràng đã bị phấn độc ảnh hưởng, chỉ vô lực động đậy vài cái rồi không thấy chống cự, bị Long Tiêu Diêu hút tới bên cạnh.
Tiểu Hồ được Long Tiêu Diêu hút vào trong Linh Hỏa Tráo không bị phấn độc bay xuống làm khốn khổ, nó chuyển cặp mắt đen lúng liếng đánh giá Long Tiêu Diêu một hồi rồi mệt mỏi gục đầu, thân thể cuộn tròn vào một chỗ, rò ràng vẫn bị phấn độc ảnh hưởng.
Long Tiêu Diêu nhìn bộ dạng Tiểu Hồ, trong lòng cảm thấy thương hại. Hắn vừa tiếp tục giết bướm độc vừa gọi Kim Xà ra hỏi:
- Tiểu Kim, con Tiểu Hồ này trúng độc, ngươi có biện pháp cứu nó không?
Từ khi Bạch Như Ngọc theo bên người, mỗi lần Long Tiêu Diêu đều gọi Kim Xà Tiểu Kim. Như vậy cho dù những người khác nghe thấy cũng không hoài nghi gì. Kim Xà nhìn thoáng qua Tiểu Hồ, gật gật đầu rất nhân cách hóa.
Tiếp đó Kim Xà trườn tới bên cạnh Tiểu Hồ, há mồm hướng về Tiểu Hồ hút một hơi. Lập tức một chút bột phấn màu đen gần như không thể nhìn thấy từ cái đuôi lớn của Tiểu Hồ bay lên, bay vào miệng Kim Xà.
Tiểu Hồ nhìn thấy Kim Xà đột nhiên xuất hiện lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm, dường như có ý thử tránh né. Nhưng sau khi nó gắng gượng đứng lên, thân thể lắc la lắc lư một hồi rồi lại mềm oặt nằm sấp xuống đất.
Long Tiêu Diêu thấy thể vội an ủi:
- Tiểu Hồ, đừng sợ. Tiểu Kim đang giúp ngươi giải độc.
Tiểu Hồ dường như nghe hiểu lời của Long Tiêu Diêu, mắt nhìn Long Tiêu Diêu rồi cũng không động đậy nữa, khẽ kêu “ô ô” một tiếng rồi im lặng nằm trên mặt đất.
Sau khi Kim Xà hút phấn độc đi, trên người Tiểu Hồ lại lần nữa lóe lên hào quang trắng muốt, cũng khôi phục vài phần tinh thần. Long Tiêu Diêu thấy thế thì yên tâm, bắt đầu chuyên tâm tiêu diệt bướm độc.
Mê Trận bị phấn độc của bướm độc ăn mòn, chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ sương mù hoàn toàn biến mất, hiệu quả của Mê Trận mất đi. Tuy nhiên dưới sự liên hợp chém giết của mười thanh phi kiếm cộng thêm Kinh Lôi Quyết của Long Tiêu Diêu, bướm độc đã bị tiêu diệt bảy phần. Tuy rằng còn có mấy chục con nhưng bướm độc lực phòng ngự cực thấp, tốc độ phi hành cũng tương đối nhanh, chỉ là độc tố tương đối lợi hại nên cũng không tạo thành phiền toái quá lớn.
Sau khi Mê Trận biến mất, bướm độc còn thừa lại phát động một đợt công kích tới Linh Hỏa Tráo của Long Tiêu Diêu. Nhưng số lượng bướm độc giảm bớt, hơn nữa khi phá Mê Trận lại tiêu hao đại lượng phấn độc. Đám bướm độc này chẳng những số lượng nọc độc phun ra giảm đi hơn nữa tốc độ phi hành cũng thong thả rất nhiều, nháy mắt đã bị Long Tiêu Diêu tiêu diệt mười mấy con, số bướm độc còn lại lập tức giải tán bay về phương xa.
Bướm độc đã chết cũng có độc tố mảnh liệt, Long Tiêu Diêu cũng không dám tùy tiện lấy yêu đan của chúng xuống. Hắn chỉ có thể dùng hỏa Diễm Kiếm thuộc tính hỏa thật cẩn thận rạch bướm độc lấy yêu đan.
Tinh thần của Tiểu Hồ lúc này đã khôi phục hơn nữa, chỉ là vẫn còn hết sức mỏi mệt như trước. Kim Xà đột nhiên trườn đến trước thi thể một con bướm độc cấp ba, nuốt thi thể vào rồi trườn đến trước người Tiểu Hồ phun ra một viên yêu đan to hơn hạt đậu xanh. Tiểu Hồ cũng không khách khí, há miệng nuốt viên yêu đan vào bụng.
Long Tiêu Diêu thấy thể vội nói với Kim Xà:
- Tiểu Kim, Tiểu Hồ mới cấp hai, chỉ sợ không chịu nổi năng lượng của yêu đan cấp ba. Ngươi đừng cho nó ăn linh tinh.
Sau khi Tiểu Hồ nuốt yêu đan, nhắm mắt nằm rạp trên mặt đất. Một lát sau bạch quang lóe lên, Tiểu Hồ đứng lên, nhìn qua dường như đã hoàn toàn khôi phục.
Tiểu Hồ hướng về Kim Xà kêu “ô ô” vài tiếng, lại hướng về Long Tiêu Diêu bái một cái. Long Tiêu Diêu thấy biểu hiện thông linh của Tiểu Hồ, rất kinh nghi linh tính mà Tiểu Hồ có được. Bình thường yêu thú cấp hai, linh trí hẳn là gần như bằng không. Con Tiểu Hồ này lại rõ ràng đã mở linh trí.
Long Tiêu Diêu nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Tiểu Hồ, ôm lấy nó. Kim Xà cũng bò lên cánh tay hắn, phát ra tiếng “phì phì” với Tiểu Hồ. Tiểu Hồ đột nhiên cắn một ngụm vào tay hắn.
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT