Vương trưởng lão nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt Long Tiêu Diêu, liền thu dọn số ngọc giản trên đó rồi đẩy tay ra. Mặt bàn liền chậm rãi di chuyển, lộ ra một cánh cửa bên dưới. Ở Giới tu tiên, những máy móc có thiết kế tinh xảo che dấu những cánh cửa trong lòng đất, quả thật còn khó phát hiện hơn so với pháp trận bảo hộ.

Vương trưởng lão dẫn đầu cất bước vào cánh cửa trong lòng đất. Long Tiêu Diêu sớm đã dùng thần thức tra xét một phen, phía dưới chính là một động phủ trong lòng đất, cũng không có pháp trận bảo hộ, chỉ có một cái giá, trên đó có chín ngọc giản với cổ hương, cổ sắc.

Long Tiêu Diêu đi theo Vương trưởng lão vào lòng đất, hắn từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái ngọc giản có hình thức bình thường, đưa cho hắn rồi nói:

- Long đạo hữu, đây là giảng giải về văn tự thượng cổ và kim triện văn. Phù lục thượng cổ cơ bản đều dùng hai loại văn tự này ghi lại. Chỉ là văn tự thượng cổ thưởng mỗi chữ đều có ý nghĩa thâm ảo, dùng ngôn ngữ hiện nay giảng giải sẽ có lệch lạc. Cuối cùng có thể lĩnh ngộ bao nhiêu đành nhìn vào duyên pháp của Long đạo hữu.

Long Tiêu Diêu tiếp nhận ngọc giản kia, dùng thần thức quan sát kỹ càng, tỷ mỉ phát hiện có rất nhiều văn tự dùng đồ hình làm chú giải, nhưng ngụ ý trong đó phải dựa vào cách hiểu của mỗi người khác nhau. Hắn đọc kỹ giảng giải trong ngọc giản một vòng, cảm giác chính mình có một ít nhận thức mơ hồ về những giảng giải trong đó.

Sau khi Long Tiêu Diêu xem xong. Vương trưởng lão lại nói:

- Long đạo hữu có thể tự mình ở lại chỗ này tìm hiểu. Những ngọc giản kia từ trái qua phải sẽ càng thâm ảo, sâu sắc. Đợi khi Long đạo hữu tìm hiểu rõ ràng những thứ này, ta lại lấy ra những ngọc giản truyền thừa trân quý hơn giao ra cho đạo hữu.

Sau khi cảm ơn, Long Tiêu Diêu dựa theo chỉ điểm của Vương trưởng lão, lấy xuống một cái ngọc giản bên trái. Vương trưởng lão lúc này cũng tự mình rời đi. Nội dung trong những ngọc giản này hắn cũng chỉ hiểu được không tới ba thành. Trong này giới thiệu cơ sở về phù văn thượng cổ, trong đó có chín phù văn thượng cổ mà thôi.

Đợi khi Long Tiêu Diêu đọc tới ngọc giản thứ hai, trong đó lại có chín phù văn cơ sở thượng cổ. Chỉ là chín phù văn này nhìn qua càng thêm thâm thúy, kỳ diệu. Hắn toàn tâm thể ngộ nội dung ghi lại trong ngọc giản, quên mất thời gian trôi qua. Tám ngọc giản đầu tiên đều là văn tự thượng cổ, còn có một ngọc giản là kim triện văn, nội dung trong đó càng thêm thâm ảo, dù là một thành hắn cũng không thể hiểu được.

Khi phù lục thượng cổ còn thịnh hành, nghe nói cơ sở phù văn thượng cổ không phải do tu sĩ nhân giới phát hiện, mà kim triện văn do tu sĩ thượng giới truyền xuống, cho nên kim triện văn thâm ảo hơn, uy lực cũng lớn hơn.

Long Tiêu Diêu vốn tính toán phục chế nội dung sang ngọc giản mới, tạm gác lại để sau này nghiên cứu cẩn thận. Kết quả, hắn vừa phục chế một phù văn thì ngọc giản lập tức hỏng ngay trong tay hắn, biến thành một đống bột phấn vỡ nát. Hắn đành bất đắc dĩ từ bỏ, an ổn ở nơi này tìm hiểu.

Long Tiêu Diêu ở nơi này chừng hơn hai năm, trong khoảng thời gian này đã ngộ ra gần tám phần những phù văn thượng cổ này. Nhưng những phù văn kim triện văn thì chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ ba thành. Tuy nhiên, nội dung ghi lại trong chín ngọc giản này đã hàn sâu vào trong óc hắn.

Khi Long Tiêu Diêu tìm hiểu ngọc giản, Vương trưởng lão vẫn chưa từng tới quấy rầy hắn. Thẳng cho tới khi hắn từ động phủ trong lòng đất đi ra, Vương trưởng lão lại lấy ra hai ngọc giản cổ xưa đưa cho hắn. Một cái ghi lại phương pháp ứng dụng phù lục thượng cổ, một cái chính là để luyện chế phù lục thượng cổ. Trong đó tài liệu quả thực đều đã tuyệt tích, một loại phương thức khác chính là dùng tinh huyết, nguyên thần tự thân dưỡng dục phù văn, bồi dưỡng thành một bộ phận của mình, cũng là phương thức vận dụng phù lục mà Di Lạc đảo chủ từng nhắc tới.

Chính là loại phương thức dưỡng dục phù lục này cần tiêu hao rất nhiều tinh huyết nguyên thần bản thân, CŨNG ảnh hưởng tới tiến cảnh tu vi của tu sĩ. Tu vi của tu sĩ mới là cơ sở, trước không nói cấp bậc tu vi gia tăng sẽ khiến thực lực được đề cao mà mấu chốt chính là chỉ có gia tăng tu vi thì thọ nguyên mới tăng trưởng.

Hơn nữa, dưỡng dục phù văn cũng có yêu cầu rất khắt khe, đầu tiên phải ứng dụng phù văn đạt tới cấp bậc tâm thần hợp nhất, tu vi cũng cần đạt tới Phi Thăng Kỳ. Đồng thời, chỉ có thể dưỡng dục những phù văn có đạo tương ứng với chính mình. Ví dụ như nếu tu sĩ nắm giữ thuộc tính thủy thì CŨNG chỉ có thể dưỡng dục phù văn thuộc tính thủy mà thôi.

Nguyên nhân phù lục thượng cổ suy tàn ở hiện tại không cần nói cũng biết. Phù lục thượng cổ không thể luyện chế, cũng khó đạt tới cảnh giới phù văn và tâm thần hợp nhất. Mà đại tu sĩ đã là những tồn tại đỉnh cao trong Giới tu tiên, CŨNG là lông phượng sừng lân ở Giới tu tiên hiện tại. Bọn họ đều tận dụng thời gian để gia tăng tu vi, gia tăng thọ nguyên, ai cũng không muốn lãng phí thời gian dưỡng dục phù văn cả.

Vương trưởng lão cũng nói cho Long Tiêu Diêu một ngọc giản khác, bên trong CŨNG là phương pháp hợp lại phù lục thượng cổ. Tuy rằng phù văn thượng cổ vô cùng huyền ảo, mỗi một phù văn cơ sở đều có thể độc lập cấu thành một phù lục nhưng không khỏi quá mức đơn điệu, cấp bậc và công hiệu cũng khá thấp.

Phù văn cơ sở thượng cổ cũng có thể thông qua một phương pháp phù hợp để hợp lại, cấu thành một phù lục phức tạp có đẳng cấp cao hơn, uy lực cũng cường đại, công hiệu gia tăng rất nhiều. Nhưng tổ hợp phù văn cơ sở thượng cổ cũng rất phức tạp, chỉ có luyện chế thành phù lục mới có thể thực hiện.

Long Tiêu Diêu bởi vậy lại ở lại động phủ trong lòng đất thêm nửa năm. Hắn trước sau ở lại cổ Phù Phái ba năm, chỉ còn cách ngày mở ra Toàn Cơ Thí Luyện một năm nữa. Hắn phải tận dụng thời gian cuối cùng này để liệp sát yêu thú, thu lấy thú hồn, gia tăng thực lực bản thân. Có thêm một chút thực lực thì tự nhiên càng thêm an toàn một chút trong thí luyện.

Long Tiêu Diêu tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ những phù văn thượng cổ nhưng đã hoàn toàn ghi nhớ. Sự thần kỳ của phù lục thương cổ cũng khiến hắn càng ngày càng kính sợ. Hắn hiện tại sớm đã đạt tới cảnh giới chỉ gặp qua là không quên được nhưng hiện tại đọc những ngọc giản ghi lại phù lục thượng cổ lại chậm chạp, khó có thể ghi nhớ những nội dung trong đó. Từ đó có thể thấy được sự huyền ảo của chúng.

Tuy rằng Long Tiêu Diêu tạm thời chưa thể nắm giữ vận dụng những nội dung trong phù lục thượng cổ nhưng hắn lại nhận rõ giá trị của nó. Hắn cáo biệt cổ Phù Phái, để lại hai cuốn công pháp Địa giai, rất nhiều linh thạch và đan dược. Ở Di Lạc Chủ Đảo, hắn từ trong mấy chục chiếc nhẫn trữ vật, thu được rất nhiều linh thạch, cấp cho cổ Phù Phái cũng chỉ là một phần nhỏ không đáng kể mà thôi. Nhưng chỉ chừng ấy cũng đủ khiến Vương trưởng lão của cổ Phù Phái kinh hỉ không thôi.

Sau khi Long Tiêu Diêu rời khỏi cổ Phù Phái liền liên tục bay vào sâu trong Ngoại Hải. Hắn tu luyện Vạn Thú Tiên Kinh, tuy rằng khiến thực lực hắn siêu quần nhưng cũng khiến hắn không thể không mạo hiểm bắt giết yêu thú bậc cao.

Những yêu thú bậc cao của Ngoại Hải thường chiếm cứ một khu vực, yêu thú cũng không tập trung dày đặc. Nhưng yêu thú Hóa Hình Kỳ đều là Thú Vương ở Ngoại Hải, phần lớn đều có rất nhiều thủ hạ. Tuy nhiên, nếu yêu thú chưa đạt tới Hóa Hình Kỳ thì cũng không thể phi hành, cũng không cần lo lắng chúng lấy nhiều khi ít. Nhưng bắt giết một yêu thú Hóa Hình Kỳ cũng rất phiền toái, nếu đối phương trốn sâu vào trong lòng biển thì cũng rất khó có thể bắt được.

Long Tiêu Diêu bay vào sâu trong Ngoại Hải, vì thời gian cấp bách cho nên hắn vẫn không dừng lại bắt giết những yêu thú cấp bảy cấp tám bình thường trên đường. Hắn nhắm thẳng vào khu vực mà có thể những yêu thú Hóa Hình Kỳ hay lui tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play