Từ trạng thái của băng cầu, Long Tiêu Diêu đoán được thời gian hình thành băng cầu hẳn chính là lúc xảy ra vụ nổ. Hiện giờ thời gian qua lâu như vậy, Bạch Như Ngọc lại còn chưa tự thoát vây, tâm tình lo lắng tự nhiên mà sinh ra. Hắn lập tức giơ tay đặt trên băng cầu, trên tay đột nhiên bốc cháy hỏa diễm hỗn hợp nóng bỏng, băng cầu nhanh chóng nóng chảy thu nhỏ dưới ngọn lửa.

Tuy rằng băng cầu do Vạn Niên Huyền Băng ngưng kết cực lạnh nhưng ở trước hỏa diễm hỗn hợp Long Tiêu Diêu dung hợp Nam Minh Ly Hỏa và Thái Dương Thần Hỏa vẫn có vẻ cấp độ không đủ. Dưới hỏa diễm hỗn hợp thiêu đốt, băng cầu nhanh chóng thu nhỏ lại, bóng người trong băng cầu càng ngày càng rõ ràng - Đó đúng là Bạch Như Ngọc. Giờ phút này hai mắt nàng nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt dường như đang ngủ say.

Long Tiêu Diêu thấy thế trong lòng nôn nóng, hỏa diễm trong tay lại không dám tùy ý tăng mạnh. Hỏa diễm dung hợp này mặc dù bốc lên trên tay hắn, nhưng đối với hắn không chút nguy hại. Chỉ khi nào chạm vào người khác, lực phá hoại vượt xa núi lửa, bị dính vào đến xương cốt cũng không còn. Hắn sợ sơ suất một cái có một đốm lửa rơi vào người Bạch Như Ngọc, như vậy hối tiếc cũng đã muộn.

Theo băng cầu chậm rãi nóng chảy, Bạch Như Ngọc bị đóng băng rốt cục hoàn toàn lộ ra, vẫn duy trì tư thế tu luyện như trước, hai tay bấm pháp quyết. Nàng vẫn chưa tỉnh lại, hô hấp hoàn toàn ngừng, thậm chí dao động khí tức trên người cũng hoàn toàn biến mất.

Long Tiêu Diêu nóng lòng lửa đốt, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Bạch Như Ngọc, thật cẩn thận rót một tia thần thức vào cơ thể nàng, tra xét tình huống. Thật lâu sau, vẻ vội vàng xao động trên mặt hắn dần rút đi, lông mày nhíu chặt, hiện ra vẻ nghi hoặc.

Thì ra Long Tiêu Diêu tra xét trong cơ thể Bạch Như Ngọc, phát hiện thân thể nàng bị thương không nhẹ, hơn nữa mọi dấu hiệu sinh mệnh đều giảm tới mức thấp nhất nhưng Nguyên Anh lại chưa bị thương, chỉ là lâm vào một loại trạng thái tinh nguyên nội liễm, đem tinh thần và chân nguyên hoàn toàn khóa ở sâu trong Nguyên Anh, do đó mới tạo thành sinh cơ của thân thể không hiện.

Long Tiêu Diêu chưa từng gặp qua loại hiện tượng này, giống như là tằm dùng kén tự bọc mình lại. Hiện tại chẳng qua là tằm biến thành Nguyên Anh mà thân thể Bạch Như Ngọc lại trở thành “kén” không hề có sinh cơ, Nguyên Anh trốn trong cơ thể chìm vào trạng thái ngủ say.

Long Tiêu Diêu CŨNG cảm thấy bó tay với loại tình huống này, không biết làm như thế nào mới có thể thức tỉnh Nguyên Anh. Lúc này thân thể Bạch Như Ngọc đã mất sinh cơ vận chuyên, cho dù dùng Liệu Thương Đan, dược tính cũng không thể lưu động trong thân thể nàng, tự nhiên cũng không thể tạo nên tác dụng chữa thương. Thần thông tự lành của hắn tuy không thể trợ giúp người khác trị thương nhưng hắn có thể vận dụng chân khí thuộc tính Mộc tiến hành trị liệu cho Bạch Như Ngọc.

Long Tiêu Diêu điều động chân khí thuộc tính Mộc chậm rãi rót vào trong cơ thể Bạch Như Ngọc, với tính chất sinh sôi không ngừng chữa trị chỗ bị thương trong cơ thể nàng. Hiệu quả trị liệu của chân khí thuộc tính Mộc khác với thần thông tự lành, chỉ là chậm rãi tẩm bổ chữa trị nơi bị thương.

Tuy rằng Trị Liệu Thuật của tu sĩ Nguyên Anh đã rất thần kỳ nhưng so với thần thông tự lành lại không cùng một đẳng cấp. Hơn nữa thương thế thân thể Bạch Như Ngọc tương đối nghiêm trọng, trong lúc nhất thời khó thể thấy rõ hiệu quả.

Chân khí Long Tiêu Diêu vốn mới chỉ khôi phục ba phần, sau một lát trị liệu cho Bạch Như Ngọc đành phải dừng lại tu luyện khôi phục, rồi sau đó lại tiếp tục trị liệu cho nàng. Lặp đi lặp lại như vậy mấy ngày, thương thế của Bạch Như Ngọc mới dần khỏi nhưng nàng vẫn còn chưa tỉnh lại.

Long Tiêu Diêu không dám rời khỏi Bạch Như Ngọc, chủ đảo cũng không có người tu tiên nào khác xuất hiện nữa. Tuy rằng vụ nổ ngày ấy tạo thành động tĩnh kinh thiên động địa nhưng hòn đảo gần nhất cách Di Lạc Chủ Đảo cũng tới mấy vạn dặm, cách đảo thuộc Thiên Tinh Hải Vực lại càng vượt qua chục vạn dặm. CŨNG không có người tu tiên khác phát hiện biến cố nơi này.

Tuy nhiên, cho dù phát hiện thế lực đỉnh cấp của Ngoại Hải đều biết thực lực của đảo chủ. CŨNG tuyệt đối không dám tùy tiện đến chủ đảo thăm dò. Nhất là hiện giờ Truyền tống trận của chủ đảo đã bị phá hủy trong vụ nổ, cho dù người tu tiên khác có lòng đến tìm tòi đến tột cùng CŨNG không phải ngày một ngày hai có thể tới.

Long Tiêu Diêu ngoài thời gian trị thương cho Bạch Như Ngọc cũng xem xét tình huống của động phủ Bạch Như Ngọc. Nói là động phủ, hiện tại đã chỉ còn lại đổ nát hoang tàn, gần như không còn dấu vết gì. Nhưng dưới sự tìm tòi tỉ mỉ của hắn, vẫn phát hiện một ít dấu hiệu.

Trên mặt đất có mảnh vỡ của trận bàn và pháp khí, chắc là bởi vì có băng cầu ngăn cản, uy lực của sóng xung kích giảm mạnh mới có thể may mắn còn tồn tại một ít mảnh vỡ. Tuy nhiên cũng may có những trận bàn này phát động Pháp trận phụ trợ mới tăng mạnh lực phòng ngự của động phủ, làm yếu uy lực của sóng xung kích. Bạch Như Ngọc mới có thể may mắn sống sót.

Sau khi băng cầu nóng chảy còn để lại không ít mảnh vỡ Vạn Niên Huyền Băng, chắc là Bạch Như Ngọc vào thời khắc mấu chốt đã dùng Vạn Niên Huyền Băng ngày thường phụ trợ tu luyện để ngăn cản sóng xung kích. Kết quả Huyền băng đương nhiên vỡ vụn lập tức, phóng thích ra đại lượng khí tức băng hàn, ngưng kết băng cầu thật lớn. Cũng chính là băng cầu này mới là “công thần” cuối cùng bảo vệ Bạch Như Ngọc.

Phân tích ra quá trình này, Long Tiêu Diêu đã phán đoán ra Bạch Như Ngọc không có nguy hiểm sinh mệnh, nguyên nhân chìm vào trạng thái ngủ say này hẳn là Bạch Như Ngọc vì chống đỡ Vạn Niên Huyền Băng mà thi triển một loại bí thuật. Tuy rằng nàng có thể mượn dùng khí tức băng hàn do Huyền băng phóng thích để tu luyện nhưng thân thể vẫn không thể sánh với Long Tiêu Diêu, bị Huyền băng bao phủ nàng không đủ sức chịu đựng.

Trong vài ngày chữa thương cho Bạch Như Ngọc, thần thức Long Tiêu Diêu cũng khôi phục hoàn toàn. Tuy rằng trong lòng hắn lo lắng đối với việc Bạch Như Ngọc chậm chạp không thể tỉnh lại, nhưng lại không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể kiên nhẫn thủ hộ bên cạnh Bạch Như Ngọc.

Thời gian nháy mắt trôi qua hơn mười ngày. Chính vào lúc Long Tiêu Diêu càng ngày càng nóng lòng, thân thể Bạch Như Ngọc đột nhiên hiện ra dao động sinh mệnh tràn đầy. Hắn ngạc nhiên vui mừng ở một bên quan sát cẩn thận, để phòng lúc Bạch Như Ngọc tỉnh lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn có thể ra tay cứu giúp đúng lúc.

Tuy nhiên Long Tiêu Diêu lo lắng có chút thừa. Theo sinh cơ trên người Bạch Như Ngọc dần tăng lên, sắc mặt nàng dần khôi phục bình thường. Sau thời gian một chén trà nhỏ, nàng chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy Long Tiêu Diêu lo lắng chờ đợi ở trước mặt, trên mặt nàng lộ ra nụ cười - Đó là một vẻ cười tín nhiệm và an tâm. Sau khi trải qua sinh tử đau khổ, gặp lại Long Tiêu Diêu, nàng biết mình đã an toàn. Bất kể có nguy hiểm bao nhiêu, nam nhân trước mắt đều có thể che chắn cho nàng.

Long Tiêu Diêu cùng Bạch Như Ngọc lặng yên ôm nhau, đây là biểu lộ chân tình sống sót sau tai nạn. Bạch Như Ngọc khẽ nức nở trong lòng hắn. Hai người khó thể kiềm chế, hoàn toàn quên đang ở lộ thiên, điên cuồng ôm chặt lấy nhau, tình cảm bùng nổ mãnh liệt, dịu dàng triền miên.

Sau khi hai người bình tĩnh trở lại, Bạch Như Ngọc thuật lại đơn giản về ngày đó: Sau khi được Long Tiêu Diêu truyền âm nhắc nhở, nàng khởi động toàn bộ trận bàn. Đợt sóng xung kích thứ nhất hoàn toàn lột sạch tầng đất đá phía trên động phủ, kết giới Pháp trận cũng bị lay động mờ ảo. Nàng biết Pháp trận khó thể chống đỡ, lại gọi ra pháp khí cùng Vạn Niên Huyền Băng phụ trợ tu luyện ra ngăn cản, nhưng sóng xung kích phá hủy toàn bộ mọi thủ đoạn phòng ngự.

-o0o-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play