Long Tiêu Diêu phát hiện thần thức bị cổ khí thể kia bám vào, lập tức quyết đoán chặt đứt đạo thần thức đó. Trong nháy mắt thần thức bị chặt đứt, hắn cảm giác trong đầu truyền ra một con đau nhức như đao cắt, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Thần thức bị hao tổn đều không phải là thương tổn chân thật của thân thể, cho nên thần thông tự lành cũng bất lực không thể trị liệu, tuy nhiên, hắn có Dưỡng Hồn Châu, đạo thần thức kia cũng không nhiều, không cần tới bao lâu đã hoàn toàn khôi phục.

Lúc này Long Tiêu Diêu đã bay lên trời cao, đoàn khí thể kia hình thành ở giữa không trung một nấm mây thật lớn, dâng lên tới độ cao hơn mười dặm sau đó liền mất đi động lực, biến thành chậm rãi bay lên, cũng dần dần lan rộng ra, nhưng đã không có khả năng đuổi theo hắn, với hắn mà nói đã không còn uy hiếp.

Nhưng, dường như Long Tiêu Diêu cảm giác có một cổ lực lượng tà ác kinh khủng đang theo dõi hắn, khiến toàn thân hắn không tự chủ không rét mà run rẫy một trận. Hắn không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, cái loại cảm giác khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi vô danh từ trong tâm hồn phát ra, đối với hắn mà nói đây còn là lần đầu tiên phát sinh. Cho dù khi gặp phải con Tử Giao cấp mười kia, CŨNG không có làm cho hắn cảm thấy loại sợ hãi này.

Long Tiêu Diêu không dám dừng lại, cũng không hề cố kỵ đột ngột xuất hiện không gian loạn lưu, lập tức dùng tốc độ cao nhất bay đi về hướng xa xa, hắn phải nhanh chóng rời khỏi VÙNG hải vực nguy hiểm này.

Long Tiêu Diêu có cảm giác không có sai lầm, ở sâu dưới đáy biển lúc này có một sinh vật cổ quái dài đến nghìn trượng đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hắn đi xa, lầu bầu nói:

- Tiểu tử Nguyên Anh Kỳ kia, phản ứng nhưng lại nhạy cảm như thế, công pháp tu luyện dường như có chút hứng thú. Quên đi, ta còn có nhiệm vụ trọng yếu hơn, tốt hơn là không cần nhiều chuyện.

Nếu có người nhìn thấy sinh vật đó nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, ở nhân giới căn bản không có loại sinh linh này, hiện ra hình dạng thân thể nhỏ dài nghìn trượng, có vài phần giống như xà tộc, nhưng mà trên người của nó lại mọc một đôi chân và tám cánh tay, trên cái đầu thật lớn còn mọc một cái sừng màu xám.

Con quái vật này quả thật không phải thuộc giống ở nhân giới, nó vốn là loài vật ở thượng giới, mượn dùng một cái thông đạo không gian nguy hiểm bí ẩn đi vào nhân giới. Tu vi của nó hơn xa tu sĩ nhất giới này có thể nhìn thấy, mặc dù lúc xuyên qua thông đạo không gian nó có bị thương nhẹ, đối với nó mà nói căn bản CŨNG không thành vấn đề.

Chỉ có điều, trong thiên địa có pháp tắc không thể làm trái, lực lượng pháp tắc của nhân giới làm cho nhất giới này căn bản không có khả năng tồn tại nhân vật cao hơn Phi Thăng Kỳ cấp chín. Cho dù quái vật kia vô cùng cường đại, cũng bất lực không thể đối kháng với lực lượng pháp tắc. Nó chỉ có thể thu liễm khí tức của mình, áp chế tu vi mới có thể che dấu ở lại nhất giới này, nếu không, tất nhiên sẽ bị lực lượng pháp tắc hủy diệt.

Bởi vì tu vi của quái vật cao hơn xa so với cực hạn của nhân giới, hấp thu linh khí loãng của nhân giới đối với nó mà nói căn bản không có tác dụng gì. Nhưng nó CŨNG cần bổ sung năng lượng để bảo trì trạng thái, chờ đợi hoàn thành nhiệm vụ mà nó phá giới đến đây. Vì thế, nó liền ngủ đông ở dưới đáy biển sâu, dùng khí tử vong đặc biệt của nó tập kích người tu tiên cùng yêu thú qua lại, thông qua cắn nuốt bổ sung năng lượng.

Đương nhiên, trong quá trình tập kích, quái vật cũng không dám sử dụng thực lực vượt qua Phi Thăng Kỳ, để tránh đã bị lực lượng pháp tắc của giới diện công kích. Hơn nữa, nó tiêu hao năng lượng ở nhất giới này thực rất khó bổ sung. Thậm chí nó CŨNG không dám tùy ý thò đầu ra. để tránh bị phát hiện mà ảnh hưởng tới nhiệm vụ lẻn vào nhân giới của nó.

Quái vật vừa mới phát hiện Long Tiêu Diêu, vẫn như trước phun lên tử khí tiến hành công kích, kết quả không ngờ lại bị hắn tránh thoát. Với tu vi vượt qua cực hạn nhân giới của nó, tự nhiên nhìn ra Long Tiêu Diêu tu luyện chân khí thuộc loại chân khí vô thuộc tính, vốn nó cũng định ra tay lưu lại hắn cướp lấy công pháp nghiên cứu một phen, nhưng cuối cùng vì để không ảnh hưởng tới nhiệm vụ nó đi vào nhân giới CŨNG chỉ đành phải buông tha cho.

Long Tiêu Diêu mặc dù không có khả năng phát hiện con quái vật kia, nhưng thần thức siêu mạnh của hắn vẫn giúp hắn cảm ứng được khí tức tử vong tà ác tinh thuần của quái vật, hắn may mắn chạy thoát một mối nguy hiểm tiềm tàng, không dám tiếp tục tra xét ở phía trước, dứt khoát chuyển hướng bay trở về Di Lạc Chủ Đảo. Di Lạc Hải vực quá mức nguy hiểm, hắn căn bản không có nắm chắc an toàn đưa Bạch Như Ngọc tới hòn đảo khác, trước mắt vẫn là ở lại chủ đảo tu luyện mới là kế hoạch tốt nhất.

Long Tiêu Diêu trở lại Di Lạc Chủ Đảo, Bạch Như Ngọc biết không thể tìm được một thế giới riêng không ai quấy rầy hai người hơi có chút tiếc nuối. Long Tiêu Diêu như trước trở lại động phủ thuê của mình, tuy nhiên, động phủ của hắn cách CŨNG không xa động phủ của Bạch Như Ngọc, chỉ cần Bạch Như Ngọc đóng cửa động phủ, mở Pháp trận phòng hộ bốn vách tường, hắn có thể thoải mái thông qua địa độn lẻn vào, hai người cũng thỉnh thoảng bí mật gặp gỡ.

Di Lạc Chủ Đảo quản lý cũng rất rời rạc, nhưng bởi vì đảo chủ có thực lực tuyệt đối, không có bất kỳ người tu tiên nào dám ở chủ đảo công nhiên khiêu chiến quyền uy của đảo chủ. Tu sĩ cư ngụ ở nơi này đều có thể bảo đảm an toàn, cho nên, tu sĩ ở lại chủ đảo cũng không quá ít. Đương nhiên, những kẻ ở lại này phần lớn thuộc loại tán tu, nhiều nhất cũng chỉ là vài môn phái và gia tộc tu tiên loại nhỏ.

Không có thế lực nào lớn, đương nhiên chủ đảo không có ai ỷ thế hiếp người, đệ tử của đảo chủ cũng không tùy ý ức hiếp tu sĩ ở lại chủ đảo. Nếu không tính đến môi trường nguy hiểm của Di Lạc Hải, nơi này quả thật có thể xem là một chỗ thế ngoại đào nguyên của giới tu tiên.

Hai người Long Tiêu Diêu ở trong hoàn cảnh có thể an tâm tu luyện, có sung túc cực phẩm đan dược phụ trợ, tu vi tiến cảnh của hai người vừng bước tăng lên, mà hắn đối với đạo phù lục nghiên cứu cũng càng thêm tinh thâm.

Đảo mắt trôi qua hơn hai mươi năm, tu vi của Long Tiêu Diêu đã đạt tới Nguyên Anh bậc trung đỉnh cao; mà Bạch Như Ngọc lại đạt tới Nguyên Anh bậc thấp giai đoạn cuối.

Tu luyện tối mấu chốt chính là linh căn thượng giai, công pháp, đan dược, cùng với chỉ đạo chính xác. Công pháp của hai người Long Tiêu Diêu tự nhiên thuộc loại đỉnh cấp, cấp độ phẩm chất của đan dược đều đạt tới cực phẩm. Từ khi nghe được đảo chủ của chủ đảo giảng đạo, sau này hai người tu luyện đã có phương hướng đại khái, đương nhiên không có đi đường vòng gì, tự nhiên tu luyện thập phần thuận lợi.

Trong thời gian này, có sung túc thịt và yêu đan của yêu thú phụ trợ, linh sủng Tiểu Bạch Hổ của Bạch Như Ngọc cũng thăng cấp tới cấp năm; Tiểu Hồ cũng đạt tới cấp bảy giai đoạn cuối; Phệ Linh Trùng thì thăng cấp tới cấp tám; chỉ có Tiểu Kim Xà có vẻ tiến cảnh hơi chậm. Điều này cũng là thường tình, là Thần thú, Long tộc vốn thăng cấp đã rất khó khăn, nếu không nhờ cắn nuốt Long Tức phụ trợ, nó thăng cấp cấp tám cũng không biết phải đợi tới khi nào.

Yêu thú thăng cấp cần thiết là tương quan chặt chẽ giữa năng lượng cùng cấp độ, phẩm chất huyết thống của chúng, Thần thú thăng cấp cần năng lượng nhiều nhất, cho nên thăng cấp cũng là khó khăn nhất; tiếp theo là linh thú; mà thăng cấp dễ dàng nhất lại là yêu thú loại trùng cấp thấp. Tuy nhiên, Phệ Linh Trùng thuộc loại thượng cổ kỳ trùng, nếu không nhờ Long Tiêu Diêu có linh thạch sung túc cùng các vật phẩm ẩn chứa rất nhiều linh khí cung cấp nuôi dưỡng, chúng nó thăng cấp cũng còn lâu mới đạt tới như hiện nay.

Một ngày này, Long Tiêu Diêu đang bế quan tu luyện đột nhiên ngừng lại, hắn phát hiện trên không trung chủ đảo bị bao phủ trong một tầng khí thế bằng bạc, cỗ khí thế này áp chế xuống hướng chủ đảo, cho dù là hắn thân ở trong động phủ có Pháp trận bảo hộ, cũng cảm nhận được rõ ràng cỗ áp lực kia.

-o0o-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play