Ánh mắt của Long Tiêu Diêu và lão già chạm nhau, lập tức cảm thấy lão già có thể xem thấu bản thân. Đây không phải là nhìn thấu mặt ngoài. Hắn vì người giảng đạo là đại tu sĩ đỉnh cao cho nên không thi triển ảo thuật. Nhưng hắn lại cảm thấy lão già kia nhìn thấu nội tâm hắn thì không khỏi thầm thất kinh. Lão già nọ cũng chẳng để ý tới vẻ kinh nghi của hắn mà chỉ mỉm cười hiền từ, không nói gì thêm.
Lão ngồi lẳng lặng ở đó, đợi đại đa số tu sĩ khôi phục lại bình thường mới mỉm cười để mọi người tùy ý đặt câu hỏi, đương nhiên đều là vấn đề về tu luyện.
Lập tức có tu sĩ bắt đầu đưa ra vấn đề, phần lớn đều là những đại tu sĩ đã lâu tu luyện đình trệ, đều là những đại tu sĩ đã có kinh nghiệm ngộ đạo. Lão già nọ giống như một thầy giáo, trả lời tỉ mỉ rõ ràng đối với tất cả các vấn đề, chẳng những có thể khiến người hỏi lập tức hiểu ra mà người khác nghe được cũng cảm thấy được lợi không ít.
Bạch Như Ngọc chỉ đơn giản hỏi một vấn đề liên quan tới kỹ xảo vận chuyển chân nguyên, còn Long Tiêu Diêu định hỏi làm thế nào mới có thể xúc tiến ngộ đạo. Nhưng hai gã tu sĩ trước đó đã đưa ra cùng một vấn đề, lão già lại giải đáp tỉ mỉ kỹ càng rồi. Vì thế hắn đổi lại hỏi lão già về chuyện có liên quan tới phù lục thượng cổ.
Lão già nọ lại không hiểu biết nhiều về phù lục thượng cổ. Nhưng lão lai nói ra một phương thức vận dụng phù lục của tu sĩ thượng cổ: Tu sĩ thượng cổ có thể vận dụng Pháp kỹ ngũ hành sinh khắc trong giao chiến để khắc địch chế thắng, có bí pháp luyện hóa dung nhập phù văn vào cơ thể giống như pháp khí, khi giao chiến có thể vận dụng bất cứ lúc nào, bù đắp hạn chế linh căn của mình.
Nhưng loại bí thuật này đã thất truyền ở nhân giới, chủ yếu là bởi vì khi phát động phù văn cần điều động luyện khí trong thiên địa làm năng lượng. Hiện giờ luyện khí tại nhân giới thiếu thốn, căn bản không đủ để phù văn hoạt động cho nên phương pháp này cũng mất đi ý nghĩa.
Thượng cổ Phù Lục Bí Tịch phần lớn đã thất truyền ở nhân giới, chỉ có cổ Phù Phái tại Thiên Tinh Hải và Vạn Phù Môn ở Nam Thổ đại lục mới còn lưu lại chút bí tịch, nhưng tình hình cụ thể thì lão già nọ cũng không biết rõ lắm.
Thời gian ba ngày trôi qua trong chớp mắt. Lần giảng đạo này chấm dứt, tất cả tu sĩ đều cung kính thi lễ cáo biệt. Lão già nọ bình tĩnh nói:
- Hôm nay từ biệt, ta có thể sẽ không còn gặp lại được các đạo hữu ở lần sau. Nếu không có gì bất ngờ thì trong ba mươi năm nữa ta sẽ phi thăng thượng giới. Lần giảng đạo tiếp theo CŨNG không thể cử hành được nữa. Giờ ta xin cáo biệt chư vị đạo hữu trước.
Mọi người nghe vậy trong mắt đều lộ vẻ ghen tị, hâm mộ, thi lễ chúc mừng. Long Tiêu Diêu cũng muốn phi thăng thượng giới, sùng kính thi lễ với lão già. Lão già khiêm tốn mỉm cười hoàn lễ.
Ngay vào lúc Long Tiêu Diêu xoay người theo mọi người rời đi thì lão già đột nhiên truyền âm nói:
- Tiểu hữu, ngươi tu luyện công pháp đặc dị, thực lực bất phàm, tuổi lại còn trẻ. Ta hy vọng ngươi có thể nắm trong tay nhiều đại đạo của thiên địa, đứng ở trên đỉnh phong chân chính.
Long Tiêu Diêu nghe vậy thì thầm chấn động, quay đầu nhìn về phía lão già, thấy đối phương mỉm cười. Hắn vội thi lễ truyền âm nói:
- Xin ghi lời dạy bảo của tiền bối. Vãn bối sẽ cố gắng lo liệu.
Lão già hơi hơi vuốt cằm, gật đầu, sau đó liền chậm rãi đi lên đỉnh núi. Long Tiêu Diêu lúc này mới xoay người xuống núi, trở lại động phủ. Hắn liên tiếp bế quan mười ngày, tiêu hóa nội dung giảng đạo trong ba ngày của lão già.
Công pháp Long Tiêu Diêu tu luyện có thuộc tính hỗn độn, chân khí vận dụng có thuộc tính hoàn chỉnh, cho nên hiểu biết rất rõ Ngũ hành sinh khắc, có thể chọn một thuộc tính mà mình yêu thích ngộ đạo, cũng có thể chọn toàn bộ. Mà hắn bởi từng nhìn thấy trưởng bối trong gia tộc chết già, từng may mắn ngộ đạo với sinh lão bệnh tử, luân hồi đạo.
Hơn nữa Long Tiêu Diêu vẫn không tin cái gọi là đại đạo vô tình, cho nên luôn luôn chú ý đối đãi sao cho giữ được nhân hòa. Từ nhỏ tới giờ hắn đã gặp nhiều chuyện nhân tính tham lam, lòng người ấm lạnh, thăng trầm, cũng đã thấy qua những kẻ gian nịnh, lòng người hiểm ác.
Lúc đầu Long Tiêu Diêu khi nghe về đạo cũng không biết là mình nên phát triển theo hướng nào. Nhưng câu nói cuối cùng lão già kia truyền âm đã khiến hắn lập tức quyết định phải dùng hết khả năng để cảm ngộ, nắm được nhiều đạo nhất.
Long Tiêu Diêu tuy rằng bởi dùng Huyết Lệ Đan mà mất đi thọ nguyên một giáp nhưng tốc độ tu luyện của hắn cũng là một trong những người nhanh nhất nhân giới. Hắn vẫn có rất nhiều thời gian để tìm hiểm đại đạo, hơn nữa hắn lại có rất nhiều cơ sở để tìm hiểu, hơn những tu sĩ khác nhiều lắm.
Long Tiêu Diêu không biết bởi hắn kế thừa rất nhiều thần thông của yêu thú nên lại càng có lợi trong việc cảm ngộ đại đạo. Người tu tiên đều là bởi vì nắm giữ một thần thông tương ứng mà hiểu được một đạo nào đó. Hắn lại bởi có Vạn Thú Tiên Kinh thần kỳ mà trở thành một ngoại tộc, có thể nắm giữ nhiều thần thông để xúc tiến việc ngộ đạo.
Ví dụ như Long Tiêu Diêu kế thừa thần thông xuyên qua không gian của u Minh Hắc Báo, vì thế hắn đã mở ra một cánh cửa để tìm hiểu loại đạo không gian. Không gian đối với đại đa số người tu tiên là thể chạm tới nhưng hắn lại đã có trải nghiệm. Nói cách khác, hiện giờ thật ra hắn đã sơ bộ nắm được cánh cửa bước vào đạo không gian.
Lão già tuy rằng nhận ra công pháp của Long Tiêu Diêu có chỗ đặc dị nhưng chỉ phát hiện là dường như đối phương tu luyện công pháp nào đó không có thuộc tính riêng mà thôi, lại không biết Vạn Thú Tiên Kinh có đủ chỗ thần kỳ. Cho nên lão cũng không thể ngờ rằng mình Long Tiêu Diêu có thể nắm giữ nhiều thần thông như vậy, quả thực là quá mức kinh thế hãi tục.
Long Tiêu Diêu sau khi đề ra đường lối cho bản thân xong lập tức phấn chấn tinh thần, tâm cảnh cũng rộng mở trong sáng. Bước tiếp theo là phải tìm cho mình một địa điểm để an tâm tu luyện. Di Lạc Chủ Đảo thật ra là một địa phương không tồi: Có cường giả siêu cấp tọa trấn, có môi trường tự do, dường như vấn đề an toàn cũng không phải là chuyện lớn.
Nhưng lần này khi nghe giảng đạo Long Tiêu Diêu đã để lộ hình dáng, rất nhiều tu sĩ đã thấy hắn. Nếu đám tu sĩ này lại để lộ ra với những thế lực khác ở Ngoại Hải thì dù rằng những người đó không dám công khai trắng trợn động thủ nhưng vẫn có thể vụng trộm giám thị. Bất cứ lúc nào Long Tiêu Diêu cũng có thể gặp phải nguy hiểm, chẳng khác nào giao an nguy của mình cho những người mà mình không biết.
Tuy rằng Long Tiêu Diêu có ấn tượng tốt với lão già kia, lại tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của đối phương nhưng hắn không có thói quen để người khác nắm giữ vận mệnh của mình. Cho nên hắn quyết định vẫn theo kế hoạch trước đây, tìm kiếm một hòn đảo có thể cư trú trong Di Lạc Hải vực này.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu cũng đã nghe rất nhiều về sự nguy hiểm của Di Lạc Hải vực, đương nhiên không muốn Bạch Như Ngọc phải rơi vào nguy hiểm, cho nên quyết định một mình đi trước tra xét Di Lạc Hải một phen. Hắn báo cho Bạch Như Ngọc một tiếng, Bạch Như Ngọc cũng không biết tới sự nguy hiểm ở nơi này, cũng hy vọng là có thể tìm được một nơi tu luyện với hắn mà không bị quấy rầy, tất nhiên không ngăn cản gì.
Long Tiêu Diêu trước tiên phân tích bản đồ của Di Lạc Hải vực, phát hiện ra phía đông nam chủ đảo mấy vạn dặm có một tiểu đảo. Mà dựa theo bản đồ ghi chép thì nơi đó dường như cũng không có tu sĩ thường trú. Cho nên hắn định tới đó tra xét một phen, lại không biết rằng trong lúc vô ý đã chọn phải một mục tiêu nguy hiểm.
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT