Pháp khí của nhị trưởng lão mặc dù không thể xuyên qua đại địa công kích trực tiếp Long Tiêu Diêu, nhưng có thể công kích đất đai quanh chỗ hắn, lực công kích truyền đến đánh vào trên người hắn, thậm chí phá vỡ lớp đất ngăn cách phía trước người, công kích thẳng đến bản thân hắn. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là nhị trưởng lão phải mở rộng ra không gian ở phía trước mặt, nếu không, pháp khí cũng khó có thể gọi ra, càng đừng nói tới công kích đối thủ.
Hậu Thổ Ấn tuy rằng thuộc loại cổ bảo thuộc tính thổ nhưng lực công kích không yếu kém chút nào. Hậu Thổ Ấn nện lên đại địa ở chỗ Long Tiêu Diêu, đất nơi đó lập tức lõm xuống, một lực lượng mãnh liệt đánh về phía Long Tiêu Diêu.
Tuy nhiên, bởi vì nhị trưởng lão thi triển trong không gian nhỏ hẹp, Hậu Thổ Ấn không thể phát huy ra toàn bộ uy lực. Bình thường khi Hậu Thổ Ấn công kích, ít nhất đều là biến thành lớn hơn một thước vuông, mà lúc này ở trong Hậu Thổ Tráo tế ra, Hậu Thổ Ấn lại chỉ có thể đạt tới nửa thước vuông, lực công kích cũng chỉ có thể phát huy được hai ba thành.
Hai ba thành uy lực của cổ bảo thượng phẩm cũng không phải là nhỏ, nhưng bởi vì lúc này Hậu Thổ Ấn thể tích không lớn, công kích tạo thành biên độ sóng xung kích cũng tương đối nhỏ. Đồng thời ngay lúc tế ra Hậu Thổ Ấn, Long Tiêu Diêu cũng phát hiện, hắn thân ở giữa đại địa không thể dùng pháp khí phòng ngự, căn bản không đủ sức chống đỡ công kích của pháp khí đại tu sĩ, chỉ có cấp tốc né tránh.
May mắn là Hậu Thổ Thuẫn công kích phạm vi có hạn, sóng công kích chỉ có thể bao trùm đường kính một thước, Long Tiêu Diêu lúc này thân thể đã hoàn toàn khôi phục, tuy tốc độ di chuyển bị ảnh hưởng lực cản của đại địa, nhưng hắn vẫn thành công né tránh được hướng chủ công của Hậu Thổ Ấn, chỉ một phần dư ba truyền tới trúng trên người hắn.
Long Tiêu Diêu sớm có chuẩn bị, đương nhiên cũng điều động chân khí hộ thể, tuy rằng khó có thể chống cự chủ công của Hậu Thổ Ấn, nhưng chống đỡ dư ba công kích bị đại địa làm suy giảm vẫn còn dư sức, dư ba vọt tới trên người hắn, chẳng qua thân thể hắn hơi hơi chấn động, cũng không bị tổn thương gì.
Nhị trưởng lão nhìn thấy Long Tiêu Diêu tránh được một kích của Hậu Thổ Ấn, như thế nào chịu bỏ qua như vậy, lập tức lại khống chế Hậu Thổ Ấn ném tới tường đất hướng hắn đang di chuyển. Đương nhiên Long Tiêu Diêu phải cấp tốc tránh né. Kết quả một đánh, một tránh né, lại đánh, lại tránh né, hai người một công một né tránh, hình thành trạng thái giằng co.
Tuy rằng công kích của Hậu Thổ Ấn không thể tạo thành uy hiếp với Long Tiêu Diêu, nhưng cũng làm cho hắn không dám tới gần nhị trưởng lão để công kích, không có hắn gây phiền toái, nhị trưởng lão đã có thể chuyên tâm đối phó với những con Phệ Linh Trùng đang cắn nuốt kết giới chân khí.
Nhị trưởng lão khống chế mười ba thanh cổ bảo phi kiếm không ngừng chém về phía Phệ Linh Trùng, tuy rằng hắn là đại tu sĩ Phi Thăng Kỳ, nhưng bởi vì thân thể chưa tu luyện đặc biệt, không thể chịu đựng phản phệ của kiếm ý, tự nhiên không thể tu luyện kiếm khí; mà hắn điều khiển phi kiếm lại là phi kiếm vô thuộc tính, cũng không có phụ thêm thuộc tính công kích gì khác, chỉ có thể bằng vào bản thể phi kiếm chém, đâm những con Phệ Linh Trùng nhỏ bé linh hoạt kia.
Nếu ở khu vực rộng lớn, tốc độ của cổ bảo phi kiếm khẳng định sẽ cao hơn Phệ Linh Trùng, nhưng ở trong không gian nhỏ hẹp trong vòng bảo hộ này, tốc độ của phi kiếm lại không bằng tốc độ di chuyển nhanh chóng của Phệ Linh Trùng cấp bảy. Phệ Linh Trùng tránh né phi kiếm không thể nói là thành thạo, nhưng phi kiếm CŨNG không thể đắc thủ, sau mấy lần công kích CŨNG chỉ đánh rơi có mấy con Phệ Linh Trùng, lại không thể làm bị thương nặng được nó.
Nhị trưởng lão càng ngày càng nôn nóng, hiện tại hắn tuy rằng không xuất hết toàn lực, nhưng trong công thủ cũng phải điều động rất nhiều chân khí. Nếu là thời điểm bình thường, loại tác chiến trình độ này đối với hắn cũng không tính là gì, nhưng hắn hiện tại kinh mạch bị hao tổn chưa lành, chân khí từ chỗ kinh mạch vỡ tan tiết ra lãng phí rất nhiều, chẳng những làm cho kinh mạch bị thương càng thêm nặng, mà còn khiến trong cơ thể có rất nhiều khí tức hỗn loạn tán loạn.
Lúc này Nhị trưởng lão cũng không dám dừng tay, vừa rồi phi kiếm mấy lần đánh trúng Phệ Linh Trùng, mặc dù không phải đánh trúng chính diện, nhưng lực công kích của cổ bảo trong lòng hắn lại biết rõ ràng. Nhưng Phệ Linh Trùng bị đánh trúng cũng chỉ là bị đánh rơi, không thể giết chết nó, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi Phệ Linh Trùng, nên càng dùng toàn lực khống chế phi kiếm công kích cố đánh chết Phệ Linh Trùng.
Kỳ thật lúc này trong lòng Long Tiêu Diêu cũng vạn phần lo lắng, tuy hắn có thể né tránh công kích của Hậu Thổ Ấn, nhưng cũng không có cách nào ra tay kiềm chế nhị trưởng lão. Hắn có được Phệ Linh Trùng không dễ, cũng không muốn những con kỳ trùng mình vất vả nuôi dưỡng đào tạo này bị tổn hại.
Ngay lúc Long Tiêu Diêu lòng nóng như lửa đốt, lại phát sinh biến hóa đột ngột xoay chuyển tình thế: Nhị trưởng lão đột nhiên toàn thân run rẩy, thế công lập tức ngưng lại toàn bộ.
Thì ra, theo tốc độ động thủ nhị trưởng lão tăng nhiều điều động chân khí, chân khí tiết ra từ chỗ kinh mạch vỡ tan trong cơ thể hắn cũng tăng nhiều. Dù hắn thân là đại tu sĩ, nhưng mức độ cường hãn của thân thể cũng có hạn, hiện giờ quá nhiều chân khí chạy loạn hỗn loạn ở trong thân thể hắn, rốt cục thân thể hắn không thể chịu đựng năng lượng chân khí khổng lồ, lúc này đã rơi vào tình trạng sắp nổ tan.
Nhị trưởng lão tự mình cảm nhận được quá trình thân thể sắp hỏng mất, đương nhiên hắn hiểu rõ nhất tình huống hiện tại, nhưng cho dù hắn là đại tu sĩ đỉnh cao của nhất giới này, hiện tại cũng không đủ sức ngăn cản loại tan vỡ này. Thậm chí hắn không đủ sức làm bất cứ chuyện gì, chỉ dùng ánh mắt oán hận trừng trừng nhìn Long Tiêu Diêu.
Long Tiêu Diêu cũng không biết nhị trưởng lão đột nhiên phát sinh nguy cơ, hắn còn tưởng rằng đối thủ sắp thi triển bí thuật Phi Thăng Kỳ nào đó, không dám có chút sơ suất, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chăm chú vào nhị trưởng lão. Nhưng mà ngay sau đó, một màn kỳ quái xảy ra trước mắt hắn, thân thể nhị trưởng lão đột nhiên nổ tung ra, giữa đám máu thịt văng khắp nơi một Nguyên anh cao chừng một thước xuất hiện trong vòng bảo hộ.
Nguyên anh dùng ánh mắt ác độc liếc nhìn Long Tiêu Diêu một cái, lập tức hai tay bấm quyết niệm thần chú, thi triển ra Địa Độn Thuật bay đi về phía trước. Thế nhưng ngay lúc thân thể nhị trưởng lão nổ tung, pháp khí cũng mất đi khống chế, kết giới chân khí phía dưới Hậu Thổ Tráo tự nhiên cũng theo đó biến mất, trong nháy mắt Phệ Linh Trùng bổ nhào vào trên người Nguyên anh, bắt đầu gặm nhắm Nguyên anh lộ ra bên ngoài.
Nguyên anh mới vừa độn đến phía trên huyệt động hắn tạo ra dưới mặt đất, liền vì Phệ Linh Trùng gặm nhắm thống khổ gào thét lên, gương mặt Nguyên anh vặn vẹo, dường như thân thể đã mất đi khống chế, cũng bất lực không tài nào bỏ chạy được.
Nguyên anh là nguyên thần cùng tinh hoa chân nguyên của tu sĩ dung hợp mà thành, lúc Phệ Linh Trùng cắn nuốt Nguyên anh, tự nhiên cũng như tằm ăn lên tới nguyên thần. Hành động, lối suy nghĩ và sinh mệnh của con người hoàn toàn là do thần hồn khống chế, nguyên thần bị thương tổn nhẹ thì mất đi thần trí biến thành ngu ngốc, nặng thì hồn phi phách tán, trực tiếp chết ngay. Lúc này, nguyên thần của nhị trưởng lão bị tằm ăn lên, hắn đã có chút thần trí mơ hồ hoàn toàn không đủ sức khống chế thân thể của Nguyên anh.
Long Tiêu Diêu đợi đến khi Phệ Linh Trùng ăn no mới ra tay phong ấn Nguyên anh còn thừa lại, hiện nay tuy sức ăn của Phệ Linh Trùng tăng nhiều, nhưng cũng chỉ cắn nuốt được một phần năm Nguyên anh, liền đều rơi vào trong ngủ say. Hắn quan tâm xem xét một chút Phệ Linh Trùng, trong đó có ba con trên giáp xác xuất hiện vết rách rất nhỏ, đúng là vết thương vừa rồi bị phi kiếm đánh trúng tạo ra, chỉ có chờ đợi Phệ Linh Trùng thăng cấp mới có thể khép lại.
Lúc này Long Tiêu Diêu cũng chân khí tiêu hao hầu như không còn, hắn dù biết ở chỗ này có thể có nguy hiểm, nhưng cũng không thể không lấy ra trận bàn chống đỡ huyệt động, ở lại trong huyệt động phục đan tu luyện khôi phục chân khí hao tổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT