Vốn Long Tiêu Diêu cũng không muốn lộ ra thần thông này, chỉ là sau khi hắn thấy Kim tu sĩ phát động phù lục, lập tức quyết định giữ hắn lại. Hắn vẫn lo lắng Bạch Như Ngọc còn thiếu năng lực tự bảo vệ, nếu có thể nắm giữ phù lục xuyên qua không gian, thì chỉ cần không có tu sĩ Phi Thăng trung kỳ có thần thông ngưng trệ không gian ra tay, Bạch Như Ngọc sẽ thoải mái tự bảo vệ được bản thân.
Long Tiêu Diêu cũng không e ngại bại lộ thực lực, khi giao chiến vừa bắt đầu thì các tu tiên giả trên tiểu đảo phát hiện ra trận đại chiến của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đã sớm chạy xa. Ngay cả thành viên tiểu gia tộc tu tiên bên dưới, cũng vì lo lắng đại chiến lan đến nên đã sớm trốn trong trận pháp phòng ngự, không dám ló đầu ra, căn bản không có người nào phát hiện ra thần thông Thiên Mục của hắn.
Kim tu sĩ vẫn không để ý tới Long Tiêu Diêu, hắn vô cùng tin tưởng Không Gian Phù Lục thượng cổ này, đây là tuyệt chiêu bảo mệnh của hắn, cho dù đại tu sĩ Phi Thăng sơ kỳ cũng không thi triển được loại thần thông này. Nhưng khiến hắn kinh ngạc là trên trán Long Tiêu Diêu lại bắn ra một luồng sáng màu vàng, tiêu diệt cửa không gian do hắn tạo ra, khiến hắn không thể tin được.
Khi Kim tu sĩ đang vô cùng hoảng sợ thì Thủy Xà Hộ Tráo bên ngoài thân thể cũng không chống được nữa. Hắn không có thời gian cân nhắc cái trán của Long Tiêu Diêu xảy ra chuyện gì, hiện giờ việc cấp bách là chạy trốn. Hắn đang bị Kim Cương Kiếm Trận bao vây, cho dù muốn chạy thì đầu tiên là phải phá được kiếm trận đã. Hắn không dám chậm trễ chút nào, lập tức vận Thủy Xà Hộ Tráo mạnh mẽ phá vây, đồng thời bóp nát một khối ngọc phù mới lấy ra.
Long Tiêu Diêu thấy thế lập tức nhận ra đây là một khối ngọc phù truyền tấn, hắn cũng không thèm để ý việc này. Nếu đã ra tay thì hai người sẽ không tiếp tục ở lại Địa Tích Tinh Đảo nữa, kiểu gì cũng phải ra đi. Kim tu sĩ có thông báo cho gia tộc hay không thì cũng không có gì khác nhau đối với hai người, chỉ là hắn quyết không để cho Kim tu sĩ chạy trốn, khối Không Gian Phù Lục màu xám kia là vật mà hắn bắt buộc phải đoạt được.
Bạch Như Ngọc đương nhiên cũng nhận ra ý đồ chạy trốn của Kim tu sĩ, khi còn bé nàng đã từng chịu khi dễ của Vạn gia ở Lĩnh Nam, vô cùng thống hận hành vi ỷ lớn hiếp yếu của Kim tu sĩ. Nàng ra tay là đã có ý định diệt sát đối thủ, không cho hắn có cơ hội chạy trốn, nàng vừa tăng mạnh thế công của Kim Cương Kiếm Trận, vừa lấy ra ba thanh Huyền Băng Châm dài hơn một tấc, thanh châm màu trắng này lập tức lao tới Kim tu sĩ.
Tuy Kim tu sĩ đã vô cùng hoảng hốt nhưng thần thức vẫn tập trung vào hai người Bạch Như Ngọc và Long Tiêu Diêu, vốn hắn căn bản chưa chú ý tới Long Tiêu Diêu, mà từ khi Long Tiêu Diêu dùng Phá Diệt Thiên Mục phá hủy cửa không gian của hắn, thì hắn đã ý thức được Long Tiêu Diêu mới là cao thủ chân chính, thậm chí trong lòng còn nhận định rằng Long Tiêu Diêu nhất định là một tu sĩ Phi Thăng Kỳ đang giả trang.
Kim tu sĩ cho rằng chỉ cần Long Tiêu Diêu không ra tay thì hắn sẽ có vài phần nắm chắc phá được kiếm trận khống chế của Bạch Như Ngọc. Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện ra ba đạo ánh sáng lạnh lẽo bắn nhanh tới, hơn nữa vị trí tấn công lại là điểm mù của vòng bảo hộ của hắn: vị trí dưới chân.
Kim tu sĩ đã không còn pháp khí phòng ngự nào nữa, mà ở dưới sự khống chế của kiếm trận thì hắn lại không thể nhanh chóng phi độn chạy trốn. Hắn cắn răng một cái, lấy ra một ngọc phù màu vàng, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết bản mạng lên ngọc phù, toàn lực rót chân khí vào trong đó, một lát sau, từ ngọc phù phát ra mười mấy phù văn màu vàng cổ xưa, hình thành một tấm thuẫn tròn hình cung, đón lấy ba thanh Huyền Băng Châm đang lao tới.
Khối ngọc phù màu vàng này cũng là vật phẩm do Kim tu sĩ phát hiện được trong động phủ cổ tu sĩ, chỉ là nó còn khó khống chế hơn cả ngọc phù màu xám lúc nãy, hắn chỉ có thể mượn dùng tinh huyết thì mới miễn cưỡng kích phát một chút công năng của ngọc phù, hiển nhiên nó là phù lục thượng cổ có cấp bậc rất cao.
Bởi vì để kích phát ngọc phù thì cần tiêu hao tinh huyết bản mạng, khiến cho khí huyết mất đi, không có mười mấy năm khổ tu thì khó mà khôi phục được như ban đầu, do đó Kim tu sĩ chưa bao giờ dám sử dụng thứ này. Nhưng mà ở sống chết trước mắt thì hắn cũng bất chấp tất cả, trước tiên bảo vệ tính mạng rồi nói sau.
Huyền Băng Châm bay thẳng vào tấm thuẫn do thượng cổ phù văn màu vàng tạo ra, tấm thuẫn không có bản thể pháp khí này chỉ lung lay một chút, mà lại chặn được Huyền Băng Châm ngay dưới chân Kim tu sĩ. Lúc này Kim tu sĩ vì đã phun ra tinh huyết bản mạng nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng hắn đã bất chấp tất cả, liều mạng khống chế Thủy Xà Hộ Tráo phóng ra ngoài.
Kim Cương Kiếm Trận có ưu thế ở chỗ nó kế thừa được lực công kích hàng long phục hổ của La Hán Trận, tính ra mà nói thì khả năng khống chế đối thủ của nó còn hơn cả Tinh Túc Kiếm Trận một chút.
Lúc trước Long Tiêu Diêu lựa chọn cho Bạch Như Ngọc học Kim Cương Kiếm Trận chủ yếu là do kiếm trận này có uy lực cường đại, khống chế khá đơn giản, lại không có hạn chế về thuộc tính. Hắn lựa chọn kiếm trận này phần nhiều là để cho Bạch Như Ngọc tăng lên năng lực tự bảo vệ của nàng, mà không quan tâm lắm tới việc nó có khả năng bắt được đối thủ hay không.
Kim tu sĩ hai tay bấm quyết, khống chế tấm thuẫn màu vàng phòng ngự trên đỉnh đầu, ý đồ dùng nó để mở đường lao ra khỏi Kim Cương Kiếm Trận vây khốn. Tấm thuẫn này không phải là một khối hoàn chỉnh mà là do phù văn thượng cổ màu vàng cấu thành. Khí tức băng hàn và kiếm khí của Huyền Băng Kiếm bị ánh sáng màu vàng chiếu tới, lập tức tan rã.
Huyền Băng Kiếm đâm vào tấm thuẫn màu vàng, thế công mạnh mẽ của kiếm trận khiến cho năng lượng phù văn màu vàng trên tấm thuẫn tiêu hao lớn, ánh sáng vàng ảm đạm, tốc độ xoay tròn chậm lại, tấm thuẫn này lập tức tan rã ra, một lần nữa hóa thành mười mấy phù văn lơ lửng trên đầu Kim tu sĩ.
Tuy nhiên, phù văn này có đẳng cấp khá cao, lại gian nan chống đỡ được kiếm trận, vẫn chưa hoàn toàn tan nát. Nên biết rằng phù lục thì không có bản thể pháp khí duy trì, nhưng lại có thể chống đỡ được cổ bảo và kiếm trận tấn công, cho thấy uy lực của nó không phải là nhỏ. Quan trọng hơn là, Kim tu sĩ căn bản còn không phát huy ra uy lực của ngọc phù, thậm chí lúc này chỉ có thể phát huy không tới một phần mười uy lực của nó.
Mắt thấy Kim tu sĩ sắp chạy ra khỏi khống chế của Kim Cương Kiếm Trận, Long Tiêu Diêu khẽ quát một tiếng, vận dụng thần thông Thanh Ba Công Kích, đồng thời hắn thi triển ra thần thông Huyễn Vựng. Tuy Kim tu sĩ còn có tu vi cao hơn hắn nhưng thực lực chân chính của hắn còn vượt qua Kim tu sĩ, thần thức còn cường đại nhất trong số tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cho dù hắn có công kích chính diện thì Kim tu sĩ cũng khó mà chống đỡ được.
Kim tu sĩ thấy sắp phá vây thành công thì trong lòng mừng thầm. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa khinh địch, thần thức vẫn tập trung vào Long Tiêu Diêu đang ở phía sau Bạch Như Ngọc, hắn không tin rằng Long Tiêu Diêu sẽ thờ ơ để hắn phá vây thành công. Tuy vậy, hắn vẫn chưa phát hiện ra dị trạng gì, nhưng ngay khi hắn sắp thoát được thì Long Tiêu Diêu vẫn không làm gì, chỉ là hướng về phía hắn quát một tiếng.
Nhưng khi âm thành này truyền đến, Kim tu sĩ lập tức cảm thấy như sấm sét đinh tai nhức óc đang nổ bên tai, hai tai hắn lập tức ù ù, đầu đau buốt. Đồng thời, Kim tu sĩ cảm thấy trước mắt mình lóe lên ánh sáng đẹp mắt, hắn lập tức lâm vào hôn mê.
Bạch Như Ngọc thấy Kim tu sĩ sắp đột phá vây khốn của kiếm trận, liền khống chế Huyền Băng Kiếm tăng mạnh thế công, vừa bổ sung năng lượng vào Huyền Băng Châm, điều khiển phi châm bay về phía Kim tu sĩ. Không ngờ Huyền Băng Châm lại nháy mắt đâm vào trong thân thể Kim tu sĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT