Những hòn đảo cấp một Tam Tiên Đảo đều do các môn phái tu tiên khác nhau quản lý, lệ thuộc vào Tinh Túc Phái. Những hòn đảo cấp một có phường thị độc lập, cũng có linh mạch, linh khí, dù không bằng chủ đảo nhưng cũng khá dồi dào.

Tinh Túc Chủ Đảo có một phường thị rất lớn, mỗi sáu mươi năm mở ra một lần thẩm tra các hòn đảo cấp một, trong đó nếu thực lực của môn phái tu tiên quản lý hòn đảo giảm xuống hoặc có môn phái tu tiên mới đưa ra đề xuất thì Tinh Túc Phái sẽ tổ chức tỷ thí, người thắng sẽ phụ trách quản lý hòn đảo.

Sau khi Long Tiêu Diêu hỏi rõ vị trí Quản Lý Điện và phường thị liền cùng Bạch Như Ngọc đi thẳng tới phường thị. Quy mô phường thị ở chủ đảo còn lớn hơn rất nhiều so với ở Vân Đô Thành, có hơn ngàn quầy hàng với hơn trăm gian hàng cao cấp, trong đó còn có không ít cửa hàng là chi nhánh của những cửa hàng trong đất liền.

Trong phường thị cũng có lái buôn đi lại, Long Tiêu Diêu lại hỏi tỉ mỉ tình huống của Tinh Túc Hải từ một gã lái buôn. Tinh Túc Chủ Đảo này có hơn mười vạn người tu tiên thường trú, trong đó gần một nửa là đệ tử của Tinh Túc Phái.

Sau khi gia nhập Tinh Túc Phái, chỉ cần tu vi từ Kim Đan Kỳ trở lên thì con cháu sẽ được vĩnh viễn ở lại trên chủ đảo, gồm cả những con cháu không có linh căn cũng thế. Cứ như vậy, hiện chủ đảo có chừng mấy vạn phàm nhân.

Người từ ngoài tới nếu tính toán ở lại chủ đảo thì hoặc là gia nhập Tinh Túc Phái hoặc phải tiêu phí linh thạch để trú lại. Trong đó ở nơi có linh khí dư thừa nhất thì chỉ có thành viên Tinh Túc Phái mới có thể ở lại. Hòn đảo cấp một cũng cùng loại như chủ đảo, tuy nhiên những tiểu đảo bên dưới lại tương đối rời rạc, thậm chí chỉ cần giao nộp linh thạch là có quyền quản lý tiểu đảo.

Phường thị ở chủ đảo là nơi giao dịch chủ yếu của người tu tiên ở Tinh Túc Hải và các cửa hàng của nội địa, bởi vì đặc sản của Ngoại Hải là một ít tài liệu yêu thú và những loại dược thảo, tài liệu đặc biệt, mà đất liền không có. Cho nên chủ đảo được xưng là nơi trao đổi được thương gia đất liền hoan nghênh nhất. Trong phường thị, hơn phân nửa là giao dịch lấy vật đổi vật, dùng vật mình có đổi lấy thứ mình cần.

Tinh Túc Phái nghe nói có hơn ba mươi gã tu sĩ Phi Thăng Kỳ, trong đó tu vi của đảo chủ nghe nói đã đạt tới Phi Thăng Kỳ bậc cao. Cũng vì như vậy cho nên ở Tinh Túc Hải, Tinh Túc Phái có được quyền uy tuyệt đối, trong phạm vi chủ đảo, hơn ngàn năm qua không hề có phát sinh chiến loạn.

Tuy nhiên, Tinh Túc Hải cũng có những nơi đặc thù, trong đó hung hiểm nhất là một mảnh hải vực ở phía Đông, được xưng là Yêu Thú Mộ Tràng. Không biết vì nguyên nhân gì mà đại lượng yêu thú hải đều tới đó táng thân khi chết. Mấy vạn năm qua, phiến hải vực kia tràn ngập khí tức tử vong cho nên bị Ma tu và Quỷ tu chiếm cứ, thường xuyên phát sinh xung đột với người tu tiên bình thường ở phía Đông Tinh Túc Hải.

Long Tiêu Diêu lại hỏi một ít tình huống về cửa hàng nơi phường thị. Phường thị Vương gia cũng có chi nhánh ở nơi này. Hắn cho ít linh thạch rồi đuổi tên lái buôn kia đi, sau đó tùy ý đi lại trong phường thị. Hắn có năng lực giám bảo, có thể phát hiện nhiều loại tài liệu đỉnh cấp hỗn tạp trong những tài liệu bình thường, còn phát hiện ra một hạt châu thủy tinh không biết có tác dụng gì.

Long Tiêu Diêu lại viếng thăm mười mấy cửa hàng cao cấp. Hắn chủ yếu muốn mua một ít tài liệu đặc thù và bí tịch đan phương. Ở Ngoại Hải, vì chủng loại dược thảo hữu hạn, người tu tiên chủ yếu dùng yêu đan để luyện chế đan dược. Tuy rằng trong quá trình luyện đan phải bỏ đi không ít năng lượng cuồng bạo trong yêu đan nhưng vẫn còn lại không ít. Tuy nhiên, tu sĩ Ngoại Hải cũng không dám thường xuyên sử dụng đan dược.

Nhiều môn phái, gia tộc tu tiên suy bại ở đất liền tìm tới Ngoại Hải nương tựa, cũng có không ít tu sĩ vì giết người, đoạt bảo mà bị truy nã cũng lựa chọn chạy tới đây, cho nên nơi này có không ít các loại bí tịch.

Long Tiêu Diêu khẳng định không mua các loại công pháp mà chỉ mua các loại tài liệu luyện khí. Hắn cũng mua ngọc giản giới thiệu tỉ mỉ về các loại yêu thú, vài loại pháp trận, phù lục và bí tịch, đồng thời mua thêm một phần bản đồ hải dương giới thiệu kỹ càng.

Đặc sản Hải Ngoại bán ở phường thị này có giả cả không cao nhưng những loại đan dược và pháp khí của đất liền lại có giá khá đắt. Giá cả các loại bí tịch không cao, chủ yếu do tu sĩ đất liền khi đi vào Ngoại Hải không có nhiều linh thạch, muốn thu được tài nguyên tu luyện cho nên phải bán ra các loại bí tịch của mình.

Long Tiêu Diêu vẫn chưa quyết định sẽ ở lại chủ đảo hay không. Nếu hắn vẫn muốn che dấu thực lực thì định sẽ chọn một hòn đảo hẻo lánh cư trú. Nhưng vì ở chủ đảo vô cùng an toàn, linh khí lại dư thừa cho nên hắn muốn thuê một động phủ nơi này để ẩn tu, tối thiểu môi trường này cũng rất phù hợp cho Bạch Như Ngọc tu luyện.

Long Tiêu Diêu hỏi suy nghĩ của Bạch Như Ngọc nhưng nàng lại nói để cho hắn làm chủ. Do đó, cuối cùng hắn quyết định sẽ đi Quản Lý Điện một chuyến rồi mới quyết định.

Quản Lý Điện của chủ đảo cách phường thị không xa, Long Tiêu Diêu với tu vi Nguyên Anh Kỳ đi vào nơi này, nói cho nhân viên tiếp đón ý đồ của mình thì được mời tới phòng chuyên tiếp đón tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Tiếp đón Long Tiêu Diêu là một gã tu sĩ Kim Đan Kỳ, giới thiệu kỹ càng cho hắn về các điều kiện nơi chủ đảo. Bởi vì Tinh Túc Phái cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với những tu sĩ bậc cao từ Nguyên Anh Kỳ trở lên, chỉ cần đưa ra đề nghị liền có thể thuê động phủ để ở lại lâu dài.

Đương nhiên, Tinh Túc Phái hy vọng những tu sĩ bậc cao ngoại lai có thể gia nhập môn phái bọn họ nhưng cũng không bắt buộc, chỉ là nếu thuê động phủ thì điều kiện kém xa. Nếu gia nhập Tinh Túc Phái, hắn có thể được ở khu vực trung tâm linh mạch của chủ đảo, được miễn phí sử dụng một tòa động phủ, cũng được môn phái cung phụng. Những tu sĩ bỏ linh thạch thuê động phủ thì vị trí ở lại cũng khá xa khu vực trung tâm.

Tuy nhiên, chỉ cần có linh thạch, khu vực dành cho những tu sĩ từ Nguyên Anh Kỳ trở lên thuê cũng không quá kém. Chỉ là thời hạn thuê động phủ chỉ là sáu mươi năm mà thôi. Đương nhiên, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể thuê khu vực chuyên dành cho tu sĩ Kim Đan Kỳ nhưng linh khí kém hơn đôi chút, giá cả cũng rẻ hơn, thời hạn thuê cũng chỉ có mười năm.

Long Tiêu Diêu đương nhiên không thiếu linh thạch, không tiếc lựa chọn thuê một nơi có linh khí khá sung túc trên chủ đảo. Hắn bỏ ra hơn một trăm vạn linh thạch, thuê một chỗ động phủ có linh khí tốt nhất. Sau khi cầm lệnh bài, hai người trực tiếp đi tới nơi đó.

Sau khi tiến vào động phủ, Long Tiêu Diêu vô cùng hài lòng với môi trường nơi này. Linh khí của động phủ cũng khá dư thừa, có sáu gian phòng với diện tích mấy chục thước vuông và một đại sảnh rộng hơn năm mươi thước. Người tu tiên bậc cao thường có bầu bạn, đệ tử, tôi tớ hoặc sủng vật cho nên trong động phủ có khá đầy đủ mọi thứ, còn có một dược viên rộng chừng một mẫu. Động phủ có pháp trận phòng hộ, năng lượng vận hành là linh mạch ở trong lòng đất.

Long Tiêu Diêu đương nhiên vẫn bố trí thêm pháp trận của chính mình, trong đó có pháp trận phòng ngự, Trở Linh Trận, Dẫn Linh Trận. Hắn còn dạy phương pháp khống chế Cửu Khúc Mê Hồn Trận và Tiểu Điên Đảo Ngũ Hành Trận cho Bạch Như Ngọc rồi mới tách nhau ra, vào những phòng khác nhau để tu luyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play