Long Tiêu Diêu thấy Tiểu Hồ đang ngâm mình trong Hàn Tuyền phía dưới. Hắn vội vàng truyền âm, nói với Tiểu Hồ cẩn thận không để người khác phát hiện. Tiểu Hồ truyền âm trả lời:

- Phía dưới căn bản không có ai. Ở trong nước này thoải mái nhất, hay là ngươi cũng xuống ngâm đi.

Long Tiêu Diêu nghe vậy liền nhớ ra lời tu sĩ dẫn hắn vào sơn động này nói. Hàn Tuyền này dù tu sĩ Phi Thăng Kỳ cũng chẳng dám vào. Mà theo sự bố trí của sơn động này, Hàn Tuyền hẳn chảy phía dưới núi, tất cả sơn động đều nằm trên Hàn Tuyền. Chắc hẳn tu sĩ băng linh căn CŨNG chỉ dám ở trong sơn động thật gần với mặt nước của Hàn Tuyền, chẳng dám tiến vào bên trong Hàn Tuyền.

Long Tiêu Diêu mặc dù không dám khẳng định là mình có thể chịu đựng hàn khí của Hàn Tuyền hay không nhưng hắn cảm thấy linh khí băng hàn này có tác dụng cực kỳ nhỏ bé đối với hắn, đương nhiên cũng định thử ngâm mình trong Hàn Tuyền một chút xem hiệu quả thế nào.

Nhưng muốn tiến vào trong Hàn Tuyền thì chỉ có thể thông qua cái lỗ nhỏ trên đài ngọc kia. Long Tiêu Diêu thử thi triển Địa Độn Thuật, kết quả phát hiện ra sơn động có cấm chế nào đó, căn bản không thể dùng Địa Độn Thuật xuyên qua, chắc là để đề phong tu sĩ nào đó một mình chiếm nước Hàn Tuyền kia làm tài liệu luyện khí cấp cao.

Ngay vào lúc Long Tiêu Diêu đang suy nghĩ làm sao để tiến và Hàn Tuyền thì đột nhiên liền bật cười khanh khách. Hắn lại quên mất mình kế thừa thần thông Biến Hình của Thôn Thiên Mãng. Lúc này hắn không hề do dự, thân thể trong nháy mắt liền biến thành dạng dài như mãng xà, thuận lợi chui vào trong cái lỗ lớn bằng miệng bát trên bệ ngọc kia.

Hàn Tuyền phía dưới cách phiến ngọc hơn hai thước. Càng tới gần Hàn Tuyền, khí tức băng hàn càng tăng lên nhanh chóng. Long Tiêu Diêu không dám trực tiếp tiến vào Hàn Tuyền mà đưa tay vào trong Hàn Tuyền trước. Lập tức một luồng khí tức băng hàn xâm nhập vào cánh tay hắn, lan tràn ra khắp cơ thể hắn, dường như chuẩn bị khiến máu huyết và thân thể hắn đông thành đá vậy.

Long Tiêu Diêu vội vận chuyển chân khí, khiến luồng khí tức băng hàn kia CŨNG tiến vào vận hành trong kinh mạch hắn. Nhưng luồng khí tức này lại khiến cả kinh mạch vốn đã rất cứng cỏi và đàn hồi của hắn lúc này đông cứng lại, khiến hai tay của hắn cũng xuất hiện dấu hiệu cứng đờ và tổn thương do giá rét.

Ngay vào lúc Long Tiêu Diêu đang kinh hãi thì thần thông tự phục hồi của hắn đã tự phát động. Chân khí hỗn độn trào dâng trong đan điện, lập tức chữa trị hoàn toàn tổn thương trên cánh tay và kinh mạch bị đông cứng do giá rét của hắn.

Long Tiêu Diêu khi vận hành khí băng hàn, kinh mạch không ngừng bị đông lạnh như trước nhưng thần thông tự phục hồi của hắn lại khiến những chỗ bị thương của hắn khôi ngay lập tức.

Ngoài hai tay của Long Tiêu Diêu xâm nhập vào bên trong Hàn Tuyền, bị hàn khí làm tổn thương thì hàn khí ở những vị trí khác yếu hơn nhiều. Hàn khí này không tạo thành thương tổn gì cho hắn mà ngược lại khiến thân thể của hắn được rèn luyện. Linh khí băng hàn dung nhập vào trong mỗi tế bào của hắn, khiến thân thể hắn càng trở nên dẻo dai hơn.

Hàn khí sau khi làm đông cứng kinh mạch của Long Tiêu Diêu tới ba lần, lại được thần thông tự hồi phục chữa trị xong, chẳng những khiến kinh mạch của hắn rộng lớn lên rất nhiều mà dường như lại có thêm lực miễn dịch nhất định với hàn khí. Mà khí băng hàn cũng biến thành một lượng lớn chân khí tinh thuần rót vào trong đan điền của hắn, bị Kim Đan của hắn hấp thu. Kim Đan lúc này cũng càng trong suốt và sáng lạn hơn.

Long Tiêu Diêu liên tục tu luyện với trạng thái này hơn một ngày liền bắt đầu xâm nhập Hàn Tuyền. Từ lúc hai tay của hắn tiến vào Hàn Tuyền, giờ là cho cả khuỷu tay vào, cuối cùng là ngâm cả hai cánh tay vào trong đó.

Nhờ dần dần thích nghi với hàn khí, sau ba mươi ngày, Long Tiêu Diêu không ngờ đã có thể hoàn toàn ngâm mình trong Hàn Tuyền. Khí băng hàn trong Hàn Tuyền tuy rằng vẫn khiến hắn có cảm giác đông cứng thân thể nhưng đã không thể mang lại tổn thương chân chính cho hắn, ngược lại còn khiến thân thể hắn được rèn luyện, trở nên mềm mại giống như nước vậy.

Hơn nữa trong khí băng hàn của Hàn Tuyền lại ẩn chứa linh khí băng phong phú tinh thuần, nhờ đó mà Long Tiêu Diêu có được rất nhiều năng lượng bổ sung, tiến cảnh của tu vi dường như còn nhanh hơn cả tốc độ dùng đan dược tu luyện.

Sau năm mươi ngày, thân thể của Long Tiêu Diêu đã hoàn toàn thích ứng với Hàn Tuyền, căn bản là không còn cảm giác lạnh tới xương cốt nữa. Nhưng công hiệu cải tạo thân thể của Hàn Tuyền cũng đã biến mất. Tuy vậy hắn vẫn ngâm mình trong Hàn Tuyền chuyên tâm tu luyện. Linh khí băng hàn vẫn có hiệu quả tăng nhanh tu vi cho hắn, khiến hắn cảm thấy vừa lòng mười phần với quyết định xâm nhập Hàn Tuyền của mình.

Tiểu Hồ cũng được lợi không ít. Nó duỗi cả bốn đuôi ra trong Hàn Tuyền, linh khí băng hàn không ngừng tiến từ bốn đuôi vào trong thân thể hắn. Tiểu Hồ vô cùng hưởng thụ ngâm mình trong Hàn Tuyền, tham lam hấp thu luyện khí băng tinh thuần trong đó.

Trong chớp mắt đã qua chín mươi chín ngày. Long Tiêu Diêu biết phải rời khỏi sơn động của Hàn Tuyền, nếu không sẽ gặp phải phiền toái. Tuy nhiên hắn cũng không lập tức rời đi mà tiến vào mấy trượng trong lòng đất tại nguồn Hàn Tuyền.

Chỗ này hắn đã quan sát, biết nơi phát ra năng lượng của Hàn Tuyền chính là vô số khối Vạn Niên Huyền Băng trong lòng đất.

Vạn Niên Huyền Băng chẳng những là tài liệu luyện khí thuộc tính băng đỉnh cấp mà linh khí băng hàn do nó phát ra cũng chính là nguồn gốc năng lượng tinh thuần của Hàn Tuyền. Long Tiêu Diêu quyết định trộm một khối Vạn Niên Huyền Băng, tương lai có thể để Bạch Như Ngọc luyện thể, cũng có tác dụng phụ trợ rất lớn đối với Tiểu Hồ. Hơn nữa tương lai khi nắm được tam muội Chân Hỏa, hắn cũng có thể dùng Vạn Niên Huyền Băng luyện chế pháp khí băng hệ phẩm chất cao.

Vạn Niên Huyền Băng dưới đáy Hàn Tuyền có thể tích lớn vô cùng, Long Tiêu Diêu từ khi ngâm toàn thân xuống dưới Hàn Tuyền cũng đã tra xét một lần. Vạn Niên Huyền Băng cắm rễ sâu vào lòng đất, hơn nữa cứng cỏi dị thường, nếu muốn cắt một khối ra thì chỉ sợ không thể nhanh chóng thành công, hơn nữa có thể kinh động tới tu sĩ của Huyền Không Phái.

May mắn là Long Tiêu Diêu phát hiện ra Phệ Linh Trùng của hắn không sợ hàn nhiệt, hơn nữa ở dưới nước cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Vì thế hắn cho Phệ Linh Trùng bắt đầu cắn nuốt một khối Vạn Niên Huyền Băng cao tới mấy trượng, đường kính hai thước lộ ra khỏi mặt đất.

Phệ Linh Trùng hiện giờ đã đạt tới cấp bốn. Năng lực thôn phệ cường đại của chúng đã hoàn toàn thể hiện ra. Trải qua sáu mươi ngày thôn phệ, phần nối với đất của khối Vạn Niên Huyền Băng kia chỉ còn không tới một thước.

Long Tiêu Diêu xâm nhập vào đáy Hàn Tuyền, toàn lực thi triển thần thông Thiên Quân Lực lắc lư liên tiếp mấy chục lần, cuối cùng khiến chỗ nối đất của Vạn Niên Huyền Băng gãy rắc một cái. Hắn lập tức thu khối Vạn Niên Huyền Băng vào trong Vạn Thú Lệnh, cũng bố trí ngay một linh trận ngăn cách linh khí lan ra để tránh hàn khí của nó làm tổn thương những vật khác.

Long Tiêu Diêu thu Tiểu Hồ vào bên trong Vạn Thú Lệnh nhưng Tiểu Hồ lại áp sát vào bên cạnh khối Vạn Niên Huyền Băng, đặt bốn cái đuôi lớn của mình vào khối băng để hấp thụ linh khí thuộc tính băng. Trải qua trăm ngày ngâm trong Hàn Tuyền, lông của Tiểu Hồ càng trắng hơn, hơn nữa cũng đã đạt tới cấp năm đỉnh phong.

Long Tiêu Diêu thu hồi Phệ Linh Trùng rồi lại chui qua lỗ trên đài ngọc trở về sơn động. Hắn đợi tới khi trăm ngày luyện thể kết thúc liền rời khỏi Huyền Không Phái. Nhưng hắn lại không biết trong trăm ngày này, bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

-o0o-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play