Phiêu di là thần thông của Nguyên Anh Kỳ mà khi kết thành Nguyên Anh mang đến, đương nhiên, so sánh cùng thuấn di của người tu tiên Phi Thăng Kỳ thì còn kém rất xa. Thần thông thuấn di của Phi Thăng Kỳ, có thể trong nháy mắt từ một vị trí này xuất hiện tại một vị trí khác, nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ di chuyển của phiêu di.
VỊ trí dời đi của thuấn di chỉ cần một nháy mắt (một nháy mắt tương đương 0, 36 giây), mà hoàn thành một lần phiêu di với khoảng cách như vậy phải cần thời gian tương đương với mười cái nháy mắt. Đương nhiên, bất kể là phiêu di hay là thuấn di, cực hạn xa gần của khoảng cách có liên quan trực tiếp với thực lực tu vi. Trên cơ bản cực hạn phiêu di của tu sĩ Nguyên Anh sơ giai chừng một trăm thước, còn thuấn di của tu sĩ Phi Thăng Kỳ nhất cấp ước chừng cực hạn có thể đạt tới năm trăm thước.
Đương nhiên, ba mươi vạn linh thạch tuy rằng không ít, nhưng còn không có người tu tiên Phi Thăng Kỳ nào tự hạ giá trị của mình mà ra tay. Hơn nữa, giới tu tiên bình thường sẽ không xuất hiện trường hợp cao vượt hơn một kỳ tu luyện mà ra tay với cấp bậc dưới, nhưng cho dù chỉ có người tu tiên Nguyên Anh Kỳ ra mặt, Long Tiêu Diêu cũng tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.
Long Tiêu Diêu cân nhắc thật lâu sau, cuối cùng quyết định trước ẩn thân ở giới thế tục. Đúng ra người tu tiên không cho phép tùy tiện đi vào giới thế tục, ảnh hưởng tới trật tự cân bằng của giới thế tục. Điều này chủ yếu là để hạn chế người tu tiên tùy tiện can thiệp vào giới phàm tục. Nếu không, chỉ cần một người tu tiên Trúc Cơ Kỳ đủ để tiêu diệt cả một hoàng tộc, giới thế tục đã sớm đại loạn.
Cho dù là người tu tiên Nguyên Anh bậc trung, chỉ cần không gần gũi tra xét rõ ràng, Long Tiêu Diêu liền nắm chắc có thể giấu giếm được đối phương. Hắn chỉ cần đừng quá nổi bật, hoặc là tìm cơ hội chạy về lưu vực Hoàng Hà, là có thể theo dòng Hoàng Hà bỏ chạy. Hắc Thổ Tông chỉ là một đại phái bình thường ở giới tu tiên, phạm vi ảnh hưởng cũng rất có hạn, hắn tin rằng chỉ cần rời xa mấy ngàn dặm, tự nhiên sẽ không còn có phiền toái gì nữa.
Long Tiêu Diêu sau khi cân nhắc hết thảy, hắn lập tức cho vật phẩm vào túi trữ vật, rồi thu túi trữ vật vào Vạn Thú Lệnh, trên người không lưu lại vật phẩm tu tiên gì. Lúc này hắn mới thu liễm khí tức, biến ảo thành hình dáng một gã hán tử trung niên, đi vào thành.
Vừa đi vào thành thị, Long Tiêu Diêu lập tức cảm giác có chút hoa cả mắt, đây là một thành thị cỡ trung, đường phố chính rộng lớn thẳng tắp, hai bên đường đều là cửa hàng đủ loại. Hắn từ nhỏ sống ở Long Môn chỉ có thể coi như là một thôn trấn, đi qua các thành thị phụ cận trọng địa tu tiên đều là thành thị loại nhỏ, Nói trắng ra là trạm trung chuyển chủ yếu để phục vụ người tu tiên Luyện Khí Kỳ, hoàn toàn không thể so sánh với loại thành thị phàm tục thuần túy cỡ trung này.
Lúc đi vào thành, Long Tiêu Diêu nhìn thấy bảng hiệu trên cửa thành, biết được thành thị này tên là Triều Dương Thành. Hắn đi vào thành thị sau đó đi dạo không mục đích dọc theo đường phố chính, dò xét các cửa hàng hai bên phố và người đi đường, suy tính mình phải làm thế nào để thuận lợi trà trộn vào thành thị này.
Ước chừng đi chừng hai dặm, Long Tiêu Diêu đến một tửu lâu gần sát bên đường. Đương nhiên không phải hắn mỏi mệt, với tố chất thân thể của hắn hiện tại, cho dù cõng thêm một trăm cân liên tục chạy trên trăm dặm, cũng tuyệt đối không có cảm giác mệt nhọc. Hắn vừa rồi đi trên đường phố chính cũng không phải là đi dạo, mà từ đầu đến giờ luôn dùng thần thức tra xét các cửa hàng ở hai bên, mà xem ra gian tửu lâu này là lớn nhất, náo nhiệt nhất, nếu muốn nghe ngóng tin tức, hoặc tìm cơ hội trà trộn vào thành thị, có lẽ không có nơi nào thuận tiện bằng chỗ này.
Tửu lâu cộng tất cả có ba tầng, tầng một có một đại sảnh bố trí tám mươi cái bàn; tầng hai thì chỉ xếp ở bên trong hơn hai mươi cái bàn, bốn phía đều có vách ngăn đơn giản; tầng ba thì toàn bộ là những gian phòng lớn có nhỏ có.
Long Tiêu Diêu đi vào tửu lâu, đi thẳng lên lầu hai. Tầng một quá mức ồn ào, hơn nữa thoạt nhìn cũng đều là người thực sự vào tửu lâu để ních cho đầy bụng mà vào, căn bản không có thời gian nói chuyện phiếm, hắn cũng không có khả năng có cơ hội tiếp cận; mà tầng ba tất cả đều là gian phòng tách biệt, hắn cũng không có cơ hội kết bạn với người xa lạ; chỉ có tầng hai tương đối phù hợp nhất với yêu cầu của hắn.
Long Tiêu Diêu bởi vì chỉ vào lẻ loi một mình, được dẫn tới một cái bàn vuông bốn người ở gần trung tâm. Tuy rằng hắn đã đạt tới cảnh giới không ăn uống, nhưng sống không dựa vào ẩm thực phàm tục này, cũng không phải là không thể ăn các thức ăn này nọ. Trên người hắn còn có rất nhiều vàng bạc người phàm sử dụng, vì thế hắn tùy tiện gọi ra mấy món thức ăn đặc sản, một vò rượu, rồi vừa ăn uống vừa nghe ngóng đối thoại trên các bàn rượu chung quanh.
Ở tầng này, trên các bàn khác gần bên đều là mấy người một bàn, không có bàn nào một người một mình ăn uống. Long Tiêu Diêu dùng thần thức nghe ngóng một lúc, những người đó không phải tán gẫu chuyện làm ăn mua bán, thì khoe khoang tán dóc, còn có hai bàn thì đang bàn bạc muốn tính kế người khác, cũng không có thu được tin tức gì có giá trị với hắn.
Tuy nhiên, Long Tiêu Diêu cũng không nóng vội, nếu so sánh với người tu tiên yên tĩnh bế quan tu luyện mấy tháng, mấy năm, thì lãng phí một hai canh giờ ăn cơm ở tửu lâu cũng không tính là gi. Hắn ăn uống không nhanh không chậm, vẫn luôn dùng thần thức nghe ngóng nội dung các câu chuyện của khách ăn trên các bàn khác ở tầng hai.
Khách hàng trên tầng hai đều là vừa nói chuyện phiếm vừa chậm rãi ăn uống, mọi người dường như đều rất nhàn nhã. Trong tất cả khách hàng, Long Tiêu Diêu chỉ có chút hứng thú với hai bàn trong đó. Một bàn là ba người trung niên, nghe nói chuyện là thương gia buôn bán, hàng năm vào Nam ra Bắc, cũng thường xuyên đi phương Nam chọn mua thượng phẩm; còn bàn kia là bốn võ sư, đều thuộc một võ quán lớn ở Triều Dương Thành: Kim Đao Võ quán.
Nếu có thể kết bạn cùng thương nhân, Long Tiêu Diêu nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội trà trộn trong thương đội mua sắm hàng hóa, lặng lẽ trở về lưu vực Hoàng Hà; mà nếu quen biết cùng võ sư võ quán, tuy rằng hắn không biết võ công của giới thế tục, nhưng dựa vào ưu thế thể chất, hơn nữa bằng vào Ngư Hành Bách Biến thần kỳ, tự nhiên hắn có thể giành được một thân phận võ sư ở võ quán, trốn tránh trong võ quán đợi qua đợt truy nã gắt gao này.
Long Tiêu Diêu đương nhiên vẫn mong muốn có thể trở về phạm vi lưu vực Hoàng Hà. có như vậy hắn mới có thể yên tâm xuất nhập phường thị tu tiên, nắm bắt mua sắm đầy đủ tài liệu luyện chế Tinh Túc Kiếm Trận. Pháp khí của người tu tiên sau khi thu vào trong cơ thể, pháp khí không ngừng được chân khí trong cơ thể tẩm bổ, mới có thể dần dần phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Hơn nữa, kiếm trận tuy rằng uy lực thật lớn, nhưng thao tác khống chế cũng rất phức tạp. Vả lại bộ Tinh Túc Kiếm Trận này vốn là kiếm trận thuộc loại bảy người chung sức sử dụng, đòi hỏi đồng thời dùng chân khí nhiều loại thuộc tính khống chế, mức độ phức tạp có thể nghĩ mà biết. Nếu không trải qua một đoạn thời gian tu luyện phối hợp, khẳng định không thể nắm giữ thuần thục được.
Long Tiêu Diêu vì thời gian cấp bách, hắn cần phải đi vào địa điểm thí luyện của tu sĩ Kim Đan Kỳ giới tu tiên để hấp thụ thú hồn. Lúc này cách ngày mở ra lần tiếp theo tuy rằng còn tới bốn chục năm, nhưng nếu hắn không thể tu luyện đến Kim Đan Kỳ bậc cao, chỉ sợ tiến vào trong đó sẽ tầng tầng lớp lớp nguy hiểm; mà nếu chờ tiếp theo lần sau mới vào nơi đó, thì phải đợi thêm thời gian hơn năm mươi năm.
Hơn nữa, người tu tiên tẩm bổ pháp khí cần thời gian, nếu không, không thể phát huy uy lực lớn nhất của pháp khí, điều đó đối với Long Tiêu Diêu dự tính tham gia thí luyện mà nói, thực lực có vẻ hơi yếu một chút.
Ngay lúc Long Tiêu Diêu định đứng lên bước tới làm quen với ba thương nhân kia, từ thang lầu đi lên một đôi thanh niên nam nữ, bọn họ vốn định đi lên lầu ba, bất ngờ, một trong bốn người ngồi bàn Kim Đao Võ quán kia đột nhiên đứng lên cản ở trước đôi nam nữ, cười dâm đãng nói:
- Trương sư muội! Lại đây ngồi cùng bàn với ca ca uống vài chén đi!
-o0o-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT