Long Tiêu Diêu thấy trong tiệm không có khách hàng, liền đi thẳng vấn đề nói với chủ tiệm:

- Đạo hữu, ta vô tình có được một cái đan phương, dự định học tập luyện đan, không biết đạo hữu có thể dạy tại hạ thuật luyện đan?

Tu sĩ trung niên kia nhìn Long Tiêu Diêu, khi nghe hắn nói có được đan phương, ánh mắt lộ ra một tia tham lam cùng khát vọng, nói:

- Không biết đạo hữu có được đan phương gì?

Long Tiêu Diêu nói:

- Một cái là Đề Khí Đan cho Luyện Khí Kỳ cấp bảy đến cấp chín, một cái là Hỏa Nguyên Đan dùng cho Trúc Cơ bậc thấp.

Tu sĩ trung niên kia nghe vậy, trong mắt phóng ra hào quang nóng cháy, trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

- Đạo hữu hẳn cũng biết thuật luyện đan là bí mật bất truyền. Thế này đi, đạo hữu cho một cái giá, ta thu mua hai đan phương kia, hoặc dùng đan dược đổi, thế nào?

Long Tiêu Diêu biết đối phương đã động tâm với đan phương, nói:

- Đạo hữu yên tâm, ta biết thuật luyện đan vô cùng quý giá, tuyệt đối không để đạo hữu dạy không cho ta. Tại hạ có chút linh thảo, chỉ cần đạo hữu có thể dạy tại hạ thuật luyện đan, vậy dùng linh dược này để tạ ơn.

Nói xong, Long Tiêu Diêu lấy ra một cái hộp ngọc chứa mấy gốc linh thảo Linh Dược Viên đưa cho chủ tiệm, chủ tiệm vừa mở hộp ngọc ra, sắc mặt lập tức đại biến. Hắn đương nhiên biết linh thảo Linh Dược Viên, chỉ là loại tiệm đan dược nhỏ như hắn không có duyên gặp được. Lúc này nhìn linh thảo trong tay, trong lòng mừng rỡ, lại nghĩ tới đối phương muốn học tập thuật luyện đan, sắc mặt liền không ngừng biến đổi.

Hắn là đệ tử một tiểu gia tộc luyện đan, gia tộc rất nhỏ, tu sĩ có tu vi cao nhất chỉ là Kim Đan bậc trung. Tuy nói luyện đan là nghề kiếm tiền nhất, nhưng bởi vì gia tộc bọn họ thiếu thốn đan phương bậc cao, chỉ có thể luyện chế một ít đan dược bình thường nhất, cho nên gia tộc cùng kinh doanh thảm đạm, tự nhiên cũng sẽ không cung cấp cho hắn tài nguyên tu tiên tốt nhất.

Nhưng cho dù là gia tộc luyện đan nhỏ cỡ nào đi nữa, thuật luyện đan bình thường thế nào, cũng là bí mật bất truyền. Nếu mình lén truyền thụ cho người ngoài, nhất định sẽ bị gia tộc trừng phạt. Điều này làm cho hắn đứng trước tài phú khổng lồ cũng không dám tự tiện đồng ý.

Long Tiêu Diêu nhìn sắc mặt chủ tiệm âm trầm không ngừng thay đổi, lập tức biết chủ tiệm đã bị đánh động, nhưng còn chưa hạ quyết tâm được, hắn quyết định bỏ thêm mồi lửa. Vì thế, giả bộ hung ác, cắn răng lấy ra hai hộp ngọc chứa linh thảo, đồng loạt giao cho đối phương:

- Chỉ cần đạo hữu chịu dạy cho ta thuật luyện đan, linh thảo này đều tặng cho đạo hữu.

Tiền tài động lòng người, chủ tiệm vội vàng mở hộp ngọc ra. Nhìn thấy linh thảo trong hộp ngọc, hắn cũng không thể ức chế lòng tham của mình nữa, tự nhiên cũng sẽ không cố kỵ tộc quy gia tộc gì nữa, nhưng hắn nhất định phải làm cho mình có lợi lớn nhất.

Vì thế, chủ tiệm đảo mắt nói:

- Nếu đạo hữu thành tâm muốn học tập thuật luyện đan, ta cũng không phải tuyệt đối không thể dạy, chỉ là ta không thể tiết lộ đan phương gia tộc. Đạo hữu không thể nói với người ngoài ta là người dạy cho đạo hữu, hơn nữa trừ linh thảo này ra, cũng phải phục chế cho ta một phần các đan phương mà đạo hữu có được.

Vốn là Long Tiêu Diêu chuẩn bị đan phương phục chế cho chủ tiệm, còn chuẩn bị hai mươi gốc linh thảo, nhưng mà không ngờ chủ tiệm bị hắn lấy ra mười ba gốc linh thảo, liền gấp gáp đồng ý, xem ra đối phương thật chưa từng gặp qua trưởng hợp này.

Long Tiêu Diêu vừa lòng nói:

- Đạo hữu yên tâm, ta đương nhiên sẽ không nói với người ngoài, ta chỉ là muốn luyện đan cho mình tự dùng, cũng không phải vì mua bán. Đương nhiên sẽ không giữ bí mật đan phương với đạo hữu, chỉ cần đạo hữu dạy cho ta thuật luyện đan, ta sẽ phục chế cho đạo hữu một phần.

Chủ tiệm nghe vậy, cũng không do dự nữa, đánh ra một đạo pháp quyết, trực tiếp đóng cửa hàng. Sau đó dẫn Long Tiêu Diêu đi vào căn phòng mặt sau cửa hàng.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Long Tiêu Diêu, căn phòng kia chính là phòng luyện đan. Căn phòng không đến mười thước vuông, trong phòng không có bày biện gì, chỉ có hai pháp trận cấm chế, có thể ngăn cản thần thức bên ngoài tra xét, cũng có thể ngăn cách nhiệt độ cùng linh khí trong phòng tiết ra ngoài.

Chủ tiệm lập tức lấy ra một cái đan đỉnh màu xanh, mấy gốc dược thảo cùng mấy cái hộp ngọc. Hắn hy vọng sớm dạy xong cho Long Tiêu Diêu, chẳng những mình có thể nhanh chóng lấy được linh thảo, đan phương, hơn nữa có thể để Long Tiêu Diêu nhanh chóng rời đi, sẽ không tiết lộ mình lén truyền thụ bí mật thuật luyện đan.

Làm luyện đan sư, chủ tiệm đương nhiên tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, hắn có được hỏa linh căn cấp hai, lòng bàn tay trái xuất hiện ngọn lửa màu vàng cao một tấc, đúng là Nhất Muội Chân Hỏa của người tu tiên. Chân Hỏa giống như ngọn lửa đèn cầy, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của hắn, mà không bao trùm toàn bộ bàn tay như khi tinh luyện tài liệu yêu thú.

Chủ tiệm đặt tay trái bên dưới đan đỉnh, tăng nhiệt độ cho đan đỉnh. Một lát sau, đan đỉnh đã tràn ngập khí tức cực nóng, hắn lập tức bỏ vào một gốc dược thảo. Gốc dược thảo kia chỉ là Thanh Diệp Thảo bình thường nhất, sau khi tiến vào đan đỉnh lập tức bị nhiệt độ cực nóng trong đan đỉnh nung chảy thành một chất dịch màu xanh đậm, còn kèm theo dịch lỏng xanh thẫm.

Chủ tiệm nói:

Bước đầu tiên khi luyện đan là tinh luyện dược thảo, dược thảo cấp thấp không có nhiều thành phần hữu hiệu, phải thông qua đun nóng biến nó thành trạng thái dịch mới có thể tách ra. Đầu tiên, phải hiểu biết điểm nóng chảy cùng tính chịu nhiệt của dược thảo. Nhiệt độ đan đỉnh phải làm cho dược thảo nhanh chóng nóng chảy, nhiệt độ quá thấp thì nóng chảy chậm, thời gian đun nóng dược thảo kéo dài, thành phần hữu hiệu trong dược thảo sẽ bị tổn thất; còn nhiệt độ quá cao, sẽ trực tiếp thiêu hủy dược thảo.

- Dược thảo nóng chảy thành trạng thái dịch, phải dùng thần thức chiết xuất thành phần hữu hiệu ra. Thành phần hữu hiệu của Thanh Diệp Thảo này là những hạt màu xanh, khi lấy ra phải tránh mang theo những tạp chất khác. Hơn nữa, tốc độ chiết xuất phải nhanh, thời gian dài thì dược thủy sẽ bị thiêu hủy.

Long Tiêu Diêu vẫn dùng thần thức quan sát từng hành động cùng những biến hóa thật nhỏ trong đan đỉnh. Chỉ thấy trong đan đỉnh có hai mươi hạt màu xanh bay ra từ trong dược thủy. Những hạt màu xanh tụ tập một chỗ, lơ lửng ở trên đan đỉnh, tiếp đó từ trong dược thủy lại có mười mấy hạt màu xanh bay ra.

Những hạt màu xanh kia tuy rằng nhỏ không thể thấy được, nhưng không ngừng tụ tập, những hạt tụ tập lơ lửng ở trên đan đỉnh đã dần dần nhiều hơn, sau một lát đã lớn bằng hạt mè, không lâu sau biến thành giọt dịch màu xanh to bằng hạt đậu.

Hạt màu xanh trong dược thủy đan đỉnh ngày càng ít, tần suất hạt màu xanh bay ra cũng dần dần giảm đi. Không bao lâu sau, dược thủy trong đan đỉnh đã bị đốt thành tro tàn, những hạt màu xanh còn lại đương nhiên cũng bị lãng phí.

Long Tiêu Diêu yên lặng đứng một bên quan sát, hắn phát hiện trong quá trình chủ tiệm rút ra những hạt màu xanh, còn kẹp theo những hạt khác. Quả thật, giữa những hạt đó dính chặt không chia tách ra được, hơi không lưu ý sẽ kẹp theo những tạp chất khác, khó trách được Luyện Đan Tâm Đắc cổ tu yêu cầu rèn luyện kỹ xảo thần thức khống chế tinh tế, bằng không sẽ không đảm bảo được chiết xuất dược thảo tinh thuần, phẩm chất đan dược sẽ giảm xuống diện rộng.

Chủ tiệm lại tinh luyện nhiều loại dược thảo, tất cả quá trình đều chỉ khác nhau một chút, chỉ là nhiệt độ đan đỉnh cùng cường độ thi triển Chân Hỏa khác nhau mà thôi. Kế tiếp, là chính thức luyện chế đan dược.

-o0o-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play