Để tìm mật cứ, lợi dụng Cung Minh

Tam Nhãn dứt tình, Cung Thuật cha con đoàn tụ

Thanh Ngân đứng canh các chưởng môn nhân điều tức một lúc thì nghe tiếng còi dài, biết người Minh Giáo rút lui, và nghĩ không biết khi nào có thể được những giờ phút riêng tư nữa với Mặc Kha, nhẹ thở dài. Hơn giờ sau, thuốc não thần đơn được giải trừ, Tiền bang chủ rùng mình, nhìn quanh quát hỏi Thanh Ngân:

- Ngươi là ai? Chúng ta đang ở đâu?

Thanh Ngân vái chào:

- Tiền tiền bối đã nhớ hết những việc đã qua?

Tiền bang chủ đứng rột dậy:

- Ngươi là người của tên ma đầu Tam Nhãn? Hãy đền tội!

Thanh Ngân rút minh ấn cầm tay:

- Tiền tiền bối và chư vị chưởng môn xem đây là vật gì?

Hoa Sơn Thần Tú la:

- Võ lâm minh ấn!

Thanh Ngân vui vẻ:

- Tiền bang chủ và qúi chưởng môn nhân đã phục hồi tâm trí. Tại hạ không đen đúa nữa, nhưng qúi vị nhìn kỹ xem, tại hạ là ai?

Tiền bang chủ và các chưởng môn mở mắt nhìn, thì tai Thanh Ngân nghe có năm sáu cao thủ phi thân đến nơi, tưởng sẽ phải ra tay đối phó với người của Thiên Sơn nữa, nhưng thở phào nhẹ nhõm, vì biết trong số những cao thủ nhất lưu đang chạy đến là ai. Chẳng mấy chốc, Tiền bang chủ cũng lộ nét vui mừng vì những cao thủ đang phi đến là Đa tửu Thần Cái Hồng Thông, Nam Lĩnh Thần Đao, Nam Hoang Thần Kiếm Lã Huy, Vô Lượng Kiếm Quan Đông, Mặc Kha, Tào Tuyết Quân. Nam Lĩnh Thần Đao Nam Cung Thuật dắt theo Nam Cung Mai.

Hồng Thông gặp sư phụ qùy ngay xuống đất, nghẹn ngào:

- Đệ tử vô trách nhiệm, xin sư phụ quở phạt.

Tiền bang chủ gặp đệ tử yêu vui vẻ:

- Đứng lên đi. Ngươi trở về là hay lắm. Những việc gì đã xảy ra sau thảm sát ở Nam Hải Trang?

Đa tửu Thần Cái:

- Có minh chủ ở đây, xin sư phụ hỏi người sẽ rõ ràng hơn.

Tiền bang chủ và các chưởng môn nhân bây giờ đã nhận ra bộ mặt quen thuộc của Thanh Ngân vội vàng đứng lên cung tay làm lễ tương kiến:

- Mong minh chủ bỏ qua cho tội thất lễ.

Thanh Ngân vội vàng đáp lễ, rồi thuật lại mọi chuyện đã xảy ra và kế hoạch của mình cho Tiền bang chủ và các vị chưởng môn nghe. Tiền lão bang chủ nghe xong thở dài:

- Nếu không nhờ minh chủ, lão phu và các chưởng môn, bang chủ ở đây đã trở thành những kẻ tiếp tay cho giặc.

Và ông ta dững hàm râu bạc:

- Vâng, phải vào mật cứ của Tam Nhãn và lừa hắn phen này cho dứt hậu hoạn giang hồ.

Ông ta đưa mắt hỏi ý các chưởng môn nhân và họ đều đồng ý như vậy, nhưng Hoa Sơn Thần Tú hỏi:

- Người của Tam Nhãn áp giải chúng tôi đã bị Minh Giáo giết sạch, thì làm cách nào chúng ta vào mật cứ của Tam Nhãn?

Thanh Ngân:

- Tại hạ đã sắp xếp. Có một hai người tại hạ và Mặc giáo chủ chỉ đánh chết giấc, bế ngũ quan của họ mà thôi. Tại hạ dưới lốt người của Đà y giáo ở Đại Việt sẽ cứu họ, và để họ đưa chúng ta đi gặp Tam Nhãn.

Thần Tú khen ngợi:

- Thật là diệu kế.

Tiền Bang chủ, các chưởng môn lại chào hỏi Nam Lĩnh Nhất Đao, Nam Hoang Thần Kiếm, Vô Lượng Kiếm và tỏ ra mừng rỡ được họ xuất hiện góp mặt giang hồ.

Nam Cung Thuật nhìn trời:

- Có lẽ thì giờ không nhiều, chúng tôi phải rút lui để minh chủ thực hiện kế hoạch.

Nam Cung Mai nắm tay ông ta:

- Gia gia! Tiểu nữ muốn đi mật cứ của Tam Nhãn.

Nam Cung Thuật cau mày:

- Con đi bằng tư cách nào? Con đã làm cho gia gia và Mặc giáo chủ suýt có việc hiểu lầm. Tội chưa phạt còn vòi vĩnh!

Tào Tuyết Quân mỉm cười, không hiểu nàng truyền âm cho Nam Cung Mai những gì, cô gái đỏ mặt e thẹn, không đòi theo nữa.

Đa tửu Thần Cái Hồng Thông lạy chào sư phụ:

- Sư phụ cẩn trọng. Đệ tử sẽ huy động bang chúng đến Động Đình Hồ đúng ngày.

Thanh Ngân lại dặn:

- Nếu được Hồng đại hiệp cũng thăm dò động tĩnh của Thiên Sơn dùm tại hạ. Trên đường đi tại hạ sẽ lưu lại ký hiệu để đại hiệp biết mật cứ của Tam Nhãn ở nơi nào.

Nam Cung Thuật:

- Ta và Lã hiền đệ, Quan hiền đệ chẳng có việc gì làm, hay để chúng ta theo sau minh chủ, rồi thông tin cho Hồng đệ biết mọi động tĩnh giúp minh chủ một tay.

Hồng Thông đưa mắt hỏi ý,Thanh Ngân vui vẻ:

- Nam Cung tiền bối, Lã tiền bối, Quan tiền bối chịu khó nhọc thì còn gì hay bằng.

Nam Cung Mai chợt nói:

- Chúng ta tìm ra mật cứ của Tam Nhãn, có mặt hắn ở đó, nếu lực lượng của chúng ta tập trung kịp, thì trong ứng ngoại hiệp tấn công ngay, đâu có cần thiết phải chờ Tam Nhãn mở đại hội Động Đình Hồ?

Mặc Kha khen ngợi:

- Ý kiến của Nam Cung muội tử rất hay!

Thanh Ngân thấy cũng rất hữu lý, gật đầu:

- Vậy thì tại hạ và các chưởng môn theo bọn đệ tử Tam Nhãn tìm ra mật cứ của chúng. Nam Cung tiền bối và Lã tiền bối thông tin tức cho Hồng đại hiệp và Minh Giáo. Sẳn sàng chuẩn bị nếu có cơ hội thuận tiện thì ra tay.

Họ cùng tán đồng quyết định như vậy.

Nam Cung Thuật các bạn của ông chào Thanh Ngân, Tiền bang chủ và các chưởng môn rồi chia tay. Trong lúc mọi người chào hỏi nhau Mặc Kha truyền âm cho Thanh Ngân:

- Mấy nữ đệ tử của Tam Nhãn cũng rất đẹp. Ngân đệ cũng thật đa mang rồi đó!

Thanh Ngân không trả lời sự hờn trách của nàng mà hỏi:

- Làm sao có thể gặp Kha tỷ nếu chúng ta phải chờ đến đại hội Động Đình? Tiểu đệ..

Tiếng nói của hắn rất chân thành, tha thiết.

Mặc Kha không đáp, nhưng khi phóng mình đi lại truyền âm:

- Ta sẽ đến Hạnh thôn gần Ba Khâu, Ngân đệ có thể liên lạc bằng ký hiệu chúng ta.

Sau khi bọn Nam Cung Thuật ra đi, Thanh Ngân và các chưởng môn lại nơi chiến trận đã diễn ra, phi thân vào con đường xác chết ngổn ngang, mùi máu tanh hôi xông lên sặc mũi. Việc đầu tiên, Thanh Ngân lục trong người Bảo Hùng xem có thư từ gì quan trọng không, lấy được hai bức thư một của Tam Nhãn gởi cho Phan Ma Lôi, và một lá thư phúc đáp của Phan Ma Lôi gởi cho Tam Nhãn. Thanh Ngân không đọc vội. Lục trong người Điền Nam Long lại thấy trong người có quyển Kim Cương Kinh rất cũ kỹ, giở ra xem, thì thấy chỉ là quyển kinh thường mà thôi lấy làm kỳ, nhưng chỉ trong giây lát nhớ lại thiên cố sự Huệ tông hoàng đế giao kinh cho anh em Băng Sơn đại hiệp, bị Tam Nhãn cướp từ trên tay Huệ Tông, lấy làm mừng rỡ đã tìm lại được bảo vật của Lý triều, bỏ ngay vào bọc. Sau đó, giải huyệt cho Yết Kiêu, Dã Tượng. Hai thanh niên này được giải huyệt tỉnh dậy ngơ ngác, nhìn thảm cảnh chung quanh. Họ để ý ngay xác Yết Kỳ rồi chạy tới ôm khóc.

Thanh Ngân bước lại lên tiếng:

- Lão chưa chết đâu. Vì hai ngươi ta nương tay cho lão lần nữa.

Yết Kiêu nghe nói, bấy giờ mới để ý, gạt lệ đứng lên hỏi:

- Các hạ là ai?

- Ta là người đã điểm huyệt hai ngươi và cũng mới giải huyệt cho hai ngươi.

Yết Kiêu tức giận:

- Ngươi là ai lại lớn lối như vậy?

Thanh Ngân nghe nói chợt cười. Thanh Ngân cười mấy tiếng Yết Kiêu và Dã Tượng qụy ngay xuống đất. Cảm thấy máu huyết nhộn nhạo, con tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thanh Ngân chỉ dằn mặt hai thanh niên này.

Thấy họ qụy xuống, ngưng tiếng cười ngay, nghiêm nghị:

- Trước đây gặp hai ngươi trên sông Hồng, trong đêm nghĩa phụ các ngươi định dùng hoả trận đốt người, ta thấy hai ngươi có bản sắc anh hùng, tấm lòng đoan hậu nên bữa nay cứu mạng cho. Hừ! Làm trai sống trong trời đất, cướp của giết người đã tệ hại, còn muốn âm mưu mang giặc Mông vào nước tàn hại sinh linh. Các ngươi thấy có xứng đáng không?

Yết Kiêu la lên:

- Ngài là Tiêu Dao đảo chủ?

Thanh Ngân nhẹ gật đầu.

Dã Tượng ấp úng:

- Ngài cũng là minh chủ võ lâm trung nguyên. Nghe ngài bị Tam Nhãn chôn sống ở Bách Điểu Cốc rồi mà!

Thanh Ngân:

- Hắn đã dùng thuốc nổ giựt sập hang động để chôn ta, nhưng ta vẫn còn sống đây.

Yết Kiêu:

- Ngài có gì chứng minh mình là Tiêu Dao đảo chủ?

Thanh Ngân cả cười:

- Ngươi hãy chạy lại hỏi xem các chưởng môn nhân trung nguyên đang đứng kia xem ta là ai?

Dã Tượng chưa hỏi, Tiền lão bang chủ đã hỏi ngược:

- Ngươi thấy ai trên đời này có võ công, nghi biểu như minh chủ?

Yết Kiêu nghe Tiền bang chủ trả lời qùy ngay xuống đất:

- Anh em chúng tôi để ý tìm kiếm sư phụ trong bao lâu nay. Gặp đây xin sư phụ giáo huấn cho.

Dã Tượng cũng ba chân chạy lại, qùy ngay xuống đất:

- Anh em tôi không thể theo sư phụ trong đêm đó. Bao lâu nay đêm ngày hoài vọng. Xin sư phụ thương cho.

Thanh Ngân không hiểu hai anh em họ là con ai, lại bị Yết Kỳ và Dã Ưng nuôi dưỡng, nhưng là hai thanh niên cốt cách, tấm lòng trung hậu, biết phân biệt trắng đen. Ở chốn tanh hôi mà lòng trong sáng, lòng đã có chủ ý, nên hỏi:

- Ta không lớn hơn hai ngươi mấy tuổi, nhận ta làm sư phụ hai ngươi không thấy khuất tất? Hơn nữa, ta cứu nghĩa phụ các ngươi sống dậy, lão không bằng lòng thì sao?

Yết Kiêu qùy nọp:

- Xin sư phụ cứu nghĩa phụ. Nghĩa phụ không phải là người tán tận lương tâm. Chỉ vì lỡ ở thế gây quá nhiều oán cừu với võ lâm Đại Việt mà phải dựa vào Phan Ma Lôi và cao thủ Thiên Sơn.

Thanh Ngân mỉm cười:

- Được! Ta cứu lão, xem lão nghĩ sao? Nếu lão không có lòng cải tà quy chánh. Ta giết lão ngay cho tuyệt hậu hoạn.

Thanh Ngân tung chưởng vỗ nhẹ lên bách hội huyệt của Yết Kỳ. Lão đang hôn mê tỉnh dậy, dù bị thương nhưng theo phản ứng tự nhiên búng chân vượt ra xa, đứng lên thủ thế:

- Các hạ là ai?

Yết Kiêu qùy gối:

- Tiêu Dao đảo chủ vừa rồi đã cứu gia gia thoát chết. Xin gia gia đừng thất lễ.

Yết Kỳ trấn định tinh thần, nhìn thấy xác chết ngổn ngan, nhớ lại những gì diễn ra, chắp tay:

- Đa tạ đảo chủ cứu giúp.

Thanh Ngân quắc mắt nhìn lão:

- Tiêu Dao đảo và Thủy Ma Cung mấy đời thân thiện. Cả hai đều sống bằng nghề không vốn, nhưng chúng ta cướp kẻ ác, tế độ kẻ khốn cùng. Thủy Ma Cung mấy đời sống ngoài vòng cương toả của triều đình, nhưng chưa bao giờ mãi quốc cầu vinh. Đi tiếp xúc với Mông Cổ cõng rắn cắn gà nhà đại vương không cảm thấy lương tâm cắn rức và thẹn với tiền nhân?

Sắc mặt Yết Kỳ xanh xám, biến đổi không ngớt.

Yết Kiêu qùy gối, kê gươm vào cổ mình:

- Hài nhi nhờ công ơn nghĩa phụ dưỡng dục, đã can gián nghĩa phụ nhiều lần nhưng không kết quả gì. Hôm nay, nếu gia gia tiếp tục đi lại với bọn Tam Nhãn Thần Quân làm tay sai cho Mông Cổ, hài nhi quyết tự tận trước mặt nghĩa phụ.

Dã Tượng cũng qùy gối:

- Hài nhi cũng nhất định không sống trên đời này nữa, nếu bá phụ theo Mông Cổ.

Yết Kỳ nhìn Yết Kiêu, Dã Tượng, rồi nghĩ lại thấy nếu không nghe lời Thanh Ngân thì cũng khó mà sống, thở dài:

- Hai ngươi đứng dậy. Ta vì áp lực nặng nề của Tam Nhãn Thần Quân và Phan Ma Lôi. Thấy trên giang hồ, khó có ai cự lại hai tay cao thủ này, nên vì sinh tồn của Thủy Ma Cung mà đi vào con đường sai trái. Ta quyết từ nay theo lời Tiêu Dao đảo chủ, nhờ đảo chủ che chở cho.

Ông ta chắp tay xá Thanh Ngân:

- Lão phu mong đảo chủ bỏ qua những lỗi lầm trước kia. Trên có trời, dưới có đất, từ nay lão phu nhất tâm quy thuận đảo chủ.

Thanh Ngân vui vẻ:

- Tiêu Dao đảo và Thủy Ma Cung xưa nay vẫn tôn trọng nhau. Đại vương không phải dùng danh từ quy thuận tại hạ. Chỉ mong Thủy Ma Cung không theo kẻ ác, chống lại Tiêu Dao đảo và giang hồ võ lâm chính phái, thì tại hạ an ủi lắm rồi.

Yết Kỳ cương quyết:

- Nếu đảo chủ không chê bỏ, Yết Kỳ từ đây sát cánh cùng đảo chủ, nghe lệnh đảo chủ mà hành sự. Nếu có lời sai trái, thì như viên đá này.

Lão phóng chưởng đánh một viên đá bên cạnh nát ra như cám. Yết Kiêu và Dã Tượng mừng rỡ, cả hai chạy tới ôm Yết Kỳ, trong hai tiếng bệu bạo, cảm động, yêu thương: “gia gia, bá phụ”, làm đôi mắt nhỏ của Yết Kỳ cũng nhẹ lăn hai giòng lệ.

Thanh Ngân chờ giây phút cảm động trôi qua nói:

- Tại hạ không lớn tuổi hơn Yết Kiêu và Dã Tượng bao nhiêu, nhưng hai thiếu hiệp muốn bái tại hạ làm sư phụ. Nếu đại vương không phản đối, thì tại hạ cũng không làm cho hai thiếu hiệp thất vọng.

Yết Kỳ xá dài:

- Hai đứa được theo hầu đảo chủ, lão phu không có sung sướng nào hơn. Đa tạ đảo chủ.

Yết Kiêu và Dã Tượng vui mừng vô cùng vội sụp lạy ba lạy làm lễ bái sư. Thanh Ngân khoát tay nâng cả hai lên, nói:

- Có hai đồ đệ như các ngươi ta cũng cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Và hướng vào Yết Kỳ:

- Tại hạ vì võ lâm Trung nguyên mà còn phải lưu lại đây một thời gian, nhưng có việc khẩn cấp muốn nhờ Yết đại vương giúp cho một chuyến chẳng hay đại vương ..

Yết Kỳ:

- Lão phu quên mừng đảo chủ đã trở thành minh chủ võ lâm trung nguyên. Đây là một vinh dự chung cho người Đại Việt. Minh chủ sai gì lão phu xin làm ngay.

Thanh Ngân tỏ mấy lời khiêm nhượng rồi nói:

- Tại hạ muốn nhờ đại vương đến Tiêu Dao cung một chuyến, nhắn cho Thanh Lan hiền muội, đầu tháng sau đem một chiếc thuyền lớn đến bờ biển Huệ Châu chờ tại hạ.

Yết Kỳ:

- Minh chủ viết thư, tại hạ mang đi ngay. Nếu không có thư của minh chủ sợ phu nhân không tin lời.

Giấy bút đâu bây giờ? Thanh Ngân đang lấy làm khó nghĩ, thì Yết Kiêu:

- Đệ tử có mang theo giấy bút.

Yết Kiêu lục bọc hành lý lấy giấy và cùng Dã Tượng di hứng nước sương trên lá rừng mài mực. Thanh Ngân viết vội một lá thư cho Thanh Lan, thuật sơ những việc mình trải qua, và rất đau buồn nghe Bảo Ngọc cho biết nàng sẩy thai v. v.. Những gì mà họ chuyện vãn với nhau, Tiền bang chủ và các chưởng môn nhân không hiểu, nhưng khi Yết Kỳ nhận thư và dùng khinh công vọt đi, thì họ cũng thán phục, vì thấy võ công của Yết Kỳ cũng không thua gì họ.

Yết Kỳ đi rồi, Thanh Ngân bảo Yết Kiêu, Dã Tượng:

- Tam Nhãn Thần Quân dùng não thần đan đầu độc và khống chế tâm trí của các chưởng môn. Ta đã giải cho họ. Nhưng ta muốn dĩ kế lập kế, sẽ đưa họ đến mật cứ của Tam Nhãn ở Động Đình Hồ. Ta sẽ cứu tỉnh lại một vài đệ tử của Tam Nhãn và chúng ta cùng đi. Hai ngươi từ bây giờ gọi ta là Lý đại ca, Lý Nguyên. Và chứng tỏ đã biết ta là đệ tử của Phan Ma Lôi. Hai ngươi phải thực hiện chu toàn công tác này. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Yết Kiêu và Dã Tượng khom mình:

- Xin tuân lịnh sư phụ.

Thanh Ngân lại chỗ Công Tôn Minh đang nằm, đỡ cô ta lên đánh nhẹ vào người mấy chỗ. Nàng phun ra một bụm máu, và tai mắt hoạt động trở lại. Thanh Ngân làm ra bộ mừng rỡ:

- Cô nương đã tỉnh lại.

Công Tôn Minh ngạc nhiên:

- Ngươi cứu ta?

Thanh Ngân gật đầu thừa nhận:

- Tại hạ...

Cô ta nhìn xác chết la liệt thở dài:

- Chỉ có mình ta sống sót?

- Tại hạ không hiểu có còn ai còn sống nữa không....Tại hạ chỉ quan tâm đến cô nương nên..

Công Tôn Minh vận khí thấy mình bị nội thương rất nặng, mệt nhọc:

- Ngươi xem xét dùm ta có còn ai còn sống nữa không?

Cô ta đứng lên, Thanh Ngân đưa tay đỡ nàng. Nàng vội dằn tay lại, nhưng nghĩ sao, để cho Thanh Ngân dìu mình, và thân thiện:

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta. Hãy đưa dùm ta đi xem các sư huynh, sư muội.

Thanh Ngân đưa nàng đi lại mấy cô gái bị Mặc Kha đánh chết, vui mừng:

- Tất cả điều còn thở, đều có thương tích giống như cô nương. Hừ người đánh cô nương xử dụng một thứ võ công kỳ lạ vô cùng. Người bị đánh dù chưa chết nhưng lại hôn mê. Nếu không có người quan tâm thì cũng chỉ tưởng đã chết rồi. Công Tôn Minh nghe nói vậy liếc mắt:

- Ngươi rất tinh tế!

Thanh Ngân lấy giọng rất thành thật:

- Tại hạ cũng chỉ vì lo cho cô nương, tìm mọi cách để cầu may làm cô nương lai tỉnh và phát hiện ra. Đây, cô nương thử xem, những sư muội của cô nương, ai cũng mê man, nhưng đều còn thở cả. Cô nương đưa công lực thăm dò sẽ thấy các huyệt Bách hội, giáp xa, hiệp cốc đều bị nhu kình khống chế. Nếu nằm đây đến sáng mai, thì cũng chết mà thôi.

Công Tôn Minh hừ:

- Càn Khôn Đại Nã, hay là La Hầu Thiên Thủ của ma đầu Phương Chính thâm hiểm, kỳ bí thật. Ngươi đã biết thì giúp dùm để các sư muội ta tỉnh lại trước rồi trị nội thương sau.

Thanh Ngân dùng công lực giải khai một số đại huyệt trên người các cô gái.

Họ cùng tỉnh lại, cảm thấy đau đớn bị nội thương hành hạ và hãi hùng cảnh trước mắt. Một cô gái tỉnh dậy nhìn thấy chị em, hỏi:

- Phải chăng chúng ta đang ở âm ty? Hà tỷ tỷ đâu?

Công Tôn Minh cũng không thấy cô gái họ Hà, nhờ Thanh Ngân:

- Lý huynh tìm thử xem Hà muội ở đâu?

Thanh Ngân đã đánh cô gái họ Hà bay vào một bụi rậm, nhưng cũng giả bộ tìm quanh quẩn, rồi mới nhìn vào bụi cây, vẹt lá mang cô gái ra, cũng giải khai các huyệt đạo bế tắc làm cô ta tỉnh lại.

Công Tôn Minh bấy giờ mới thấy Tiền bang chủ và các chưởng môn nhân, vội gọi:

- Các ngươi hãy xem có còn ai sống sót không?

Tiền bang chủ và các chưởng môn nghe giọng hách dịch của nàng muốn giết cho hả giận, nhưng vì kế hoạch nên phải vâng lời.

Họ xem xét hết mọi xác chết và báo cáo cho Công Tôn Minh.

Nàng thở dài:

- Chúng ta bị vợ chồng Phương Chính dùng thủ pháp kỳ lạ đánh chết, không ngờ lại được cứu. Còn người khác..

Nàng lại ra lệnh cho các chưởng môn nhân:

- Các ngươi hãy chôn cất sư huynh và ba vị sư thúc ta cho tử tế. Còn những người khác chôn chung một huyệt cũng được. Phải làm cho xong để sáng mai lên đường.

Các chưởng môn nhân cứ răm rắp tuân lời nàng, đào huyệt chôn người. Trong khi họ làm việc, thì Công Tôn Minh và các đệ tử Tam Nhãn rời xa cục trường, nhờ Thanh Ngân canh phòng cho họ điều tức trị thương. Cô gái họ Hà trước khi trị thương phân vân:

- Sao bọn Minh Giáo lại chừa các chưởng môn nhân ra? Và người này là ai?

Công Tôn Minh trấn an:

- Lý huynh trước đây đã gặp ta. Nhờ Lý huynh mà chúng ta mới được cứu. Còn các chưởng môn nhân không bị chúng giết có lẽ sợ gây thù oán trên giang hồ, và cũng vì chúng không thể điều khiển được họ phải để lại. Ta tin như vậy. Điền sư huynh đã trao bùa điều khiển cho ta, nếu không ta cũng không thể nào ra lệnh cho họ.

Cô gái họ Hà không hỏi nữa, cô ta nhìn Thanh Ngân rồi Công Tôn Minh mỉm cười, nụ cười hóm hỉnh rồi ngồi xuống vận công điều tức. Bọn Công Tôn Minh điều thương đến sáng cũng bình phục mấy thành. Chúng kéo nhau ra xa bàn tính. Thanh Ngân âm thầm theo sau, vận dụng đôi tai thiên nhĩ nghe ngóng.

Cô gái họ Hà:

- Theo tiểu muội chúng ta nên trở lại Đại Thạch Cốc, thông tin cho sư phụ.

Công Tôn Minh:

- Đây là ý kiến hay, nhưng ta chỉ sợ sau khi bọn chúng tấn công chúng ta ở đây, đã quay trở lại tấn công Đại Thạch Cốc. Và ở đó bây giờ cũng là thảm cảnh như ở đây.

Một cô hỏi:

- Sao Công Tôn tỷ tỷ cho rằng ma giáo đã tấn công Đại Thạch Cốc?

- Dễ hiểu thôi! Chuyến hành trình của chúng ta rất bí mật, chỉ có tam vị sư thúc và sư huynh đệ chúng ta biết chuyến đi này mà thôi. Thế nhưng ma giáo lại chận đường, thì họ đã được thông báo chi tiết, và hiểu nhân số còn trong cốc là bao nhiêu. Ta chỉ sợ nếu sư phụ vì lý do gì không về mật cứ kịp, thì không chừng.. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Một cô lo sợ:

- Ma giáo đúng là tổ chức ma qủy. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Tiểu muội lo..

Công Tôn Minh:

- Chúng ta cứ tiếp tục về mật cứ, có điều phải thay đổi lộ trình. Trong trường hợp gặp ma giáo lần nữa, chúng ta cứ bỏ các chưởng môn nhân ở lại đối địch mà chạy thoát thân. Trường hợp gặp địch nhân khác, các chưởng môn là người sẽ giúp ta chống địch. Theo ta, đi tới an toàn cho chị em chúng ta hơn là quay lại.

Cô gái họ Hà:

- Bỏ các chưởng môn nhân lại sư phụ sẽ trách phạt, và chúng ta cũng khó sống.

Công Tôn Minh thở dài:

- Sư phụ rất nghiêm khắc, nhưng ta nghĩ người có thể lượng thứ. Ta biết đáng lẽ không có công chúa Mông Cổ bí mật Hoa hạ. Sư phụ muốn chứng tỏ cho họ thấy khả năng thần kỳ của mình, thì đã thả các chưởng môn sau khi cho họ dùng não thần đan. Cô gái họ Hà buồn rầu:

- Thôi thì đến đâu hay đến đó. Điền sư huynh đã mất, sư tỷ là người chỉ huy hiện nay.

Sau khi trao đổi ý kiến, các cô gái quay trở lại, và Công Tôn Minh ra lệnh cho các chưởng môn lên đường.

Sự hiện diện của Yết Kiêu, Dã Tượng, và cả hai tỏ ra rất quen biết và thân thiện với Thanh Ngân, một điều Lý huynh, hai điều Lý huynh càng làm cho Công Tôn Minh tin tưởng Thanh Ngân là đệ tử của Phan Ma Lôi. Chỉ huy cuộc hành trình kế tiếp, Công Tôn Minh để cô gái họ Hà tên là Hà Huyền Hồ và ba sư muội mình đi đầu, còn nàng và Thanh Ngân đi đoạn hậu. Nàng quyết định ngày đi đêm nghỉ, chọn những con đường hẻo lánh mà đi. Trong khi đi sau với Thanh Ngân cô gái Công Tôn trong lòng không an tâm, lo sợ Minh Giáo tấn công, nhưng đôi khi cũng cố ý trụt lùi lại để nói chuyện. Câu hỏi đầu tiên mà nàng nêu ra là tại sao Thanh Ngân lại có mặt, thì Thanh Ngân tỏ ra ấp úng. Nàng gặn hỏi mãi mới ngập ngừng thú nhận muốn đến Động Đình Hồ, muốn được có cơ hội gặp lại nàng, vì nàng nên đánh liều mạo muội theo sau. Những lời nói của Thanh Ngân làm Công Tôn Minh hớn hở lòng dạ. Nàng càng đeo sát một bên. Ngay cả chuyện đi tìm vài con gà nàng cũng nhận trách nhiệm để cùng đi với Thanh Ngân vào rừng. Thanh Ngân lợi dụng nàng, nhưng không muốn đi sâu vào tội lỗi, nên những lúc hiểu ý nàng vẫn giả vờ chẳng biết, vụng về trốn tránh những đụng chạm nhẹ nhàng, làm cô gái càng nghĩ Thanh Ngân là tên thanh niên chưa biết chuyện tình nam nữ. Trong lòng mắng thầm sự ngô nghê. Nhưng Thanh Ngân càng tỏ ra ngô nghê nàng càng si mê. Trong nhiều lần trò chuyện Thanh Ngân hỏi nàng người xứ nào thì nàng chẳng lấy gì làm vui và tránh né không trả lời.

Vì các cô gái đều bị nội thương, hàng đêm phải vận công điều trị nên tốc độ hàng ngày của họ không khác chi người thường, mãi ba bốn ngày vẫn chưa ra khỏi những con đường núi non quạnh quẽ. Hôm ấy, các cô gái đã hoàn toàn phục hồi công lực, thì họ cũng đi qua khỏi những con đường xuyên sơn và Công Tôn Minh lại thay đổi kế hoạch là ngày nghỉ, đêm đi, trong hai đêm họ phải đến Động Đình Hồ.

Trong suốt lộ trình, Tiền lão bang chủ và các chưởng môn nhân luôn luôn vâng lời Công Tôn Minh, nên nàng càng yên trí, chẳng nghi ngờ gì cả. Buổi trưa ngày nghỉ đầu tiên, trời nắng gay gắt, nơi họ nghỉ là mé rừng nằm bên bờ sông Nguyên.

Dòng nước mát làm các cô cảm thấy ngứa ngáy, sau bao ngày lo âu, chẳng dám xa lià các chưởng môn nhân. Công Tôn Minh lại nhờ Thanh Ngân giám thị cho nàng trong giây lát. Mấy cô gái đi khá xa lên thượng lưu, Thanh Ngân nghe bước chân họ, rồi mới bắt đầu tâm sự với Tiền bang chủ và các chưởng môn. Xin lỗi họ đã phải bôn ba vất vả bao ngày, chịu đựng những tức bực trong lòng. Họ cũng ca ngợi Thanh Ngân đã vì võ lâm mà phải ẩn nhẫn.

Chưa nói được gì nhiều với nhau, thì Thanh Ngân trực thấy trên bầu trời có hai con chim điêu, loại chim to miền sa mạc bay lượn trên không và tai nghe người phi hành với tốc độ rất nhanh về phía họ. Thanh Ngân vội cảnh giác các vị chưởng môn. Chẳng mấy chốc một tiếng hú lớn vang lên, âm thanh phản âm núi rừng, tưởng chừng liên miên bất tận. Nghe tiếng hú, Thanh Ngân vội bảo:

- Tam Nhãn Thần Quân! Chúng ta chuẩn bị cho khéo kẻo lậu cơ mưu.

Sau tiếng hú vang dội kia, phía trên sông là tiếng hú dài của Công Tôn Minh. Một phút sau, bọn Công Tôn Minh phi thân trở về, thì Tam Nhãn Thần Quân và năm sáu cao thủ, theo sau một cô gái bay tới nơi. Thanh Ngân đã có không biết bao nhiêu người đẹp, nhưng ngoài Tú Anh không có ai đẹp như cô gái này. Mới nhìn, biết ngay cô gái có địa vị cao qúy, vì Tam Nhãn đã phải đi sau cô ta mấy bước.

Bọn Công Tôn Minh trở lại gặp sư phụ vội vã qùy gối xuống đất, oà khóc.

Tam Nhãn lạnh lẽo:

- Chuyện gì đã xảy ra?

Công Tôn Minh thuật sơ lại những gì đã xảy ra cho họ và xin lão tha tội. Tam Nhãn cau mày lẩm bẩm:

- Phương Chính không thể nào còn sống! Hắn là ai? Hừ! Nhưng ta phải giết hết bọn chúng trả thù cho Điền nhi và Tam tiên. Ta không thể tha thứ chuyện này.

Tam Nhãn Thần Quân lẩm bẩm như vậy, rồi nhìn các chưởng môn:

- Các ngươi còn chờ gì mà không lạy mừng Nạp Lan công chúa?

Thanh Ngân và các chưởng môn đã chuẩn bị để qua mắt Tam Nhãn Thần Quân, nhưng không ngờ hắn bảo các chưởng môn phải lạy cô gái, mà như lời Tam Nhãn là con gái vua Mông Cổ. Đó là việc làm thà chết họ cũng chẳng thể làm, nhất là Tiền bang chủ. Dĩ nhiên sau tiếng quát của Tam Nhãn, chẳng ai rục rịch.

Thanh Ngân cân nhắc thấy ngay thấy mình có ưu thế, có thêm sự tiếp tay của Ngũ Tiết Đao Nam Cung Thuật và Nam Hoang Thần Kiếm Lã Huy, Thanh Thành Kiếm Quan Đông ở phía sau, nhóm người Tam Nhãn cũng bị nguy ngay, nên khi Tam Nhãn quát giục các chưởng môn qùy lạy lần thứ hai, thì Thanh Ngân ngửa cổ hú dài, tiếng hú trầm bỗng tưởng chừng liên miên bắt tận, rồi cả cười:

- Tam Nhãn! Ngươi đã vào bẩy rồi! Ta muốn đến mật cứ để bắt ngươi đền mạng cho anh hùng võ lâm thảm sát ở Nam Hải trang, nhưng không ngờ lại sớm gặp ngươi ở đây!

Tam Nhãn nghe tiếng hú biết ngay là ai, sắc mặt biến đổi.

Đôi mắt lão láo liên, rồi cười lớn:

- Ngươi vẫn chưa chết, thì hôm nay phải chết cũng vậy thôi!

Công Tôn Minh mặt tái ngắt, run rẩy:

- Ngươi! Ngươi là ai?

Thanh Ngân mỉm cười không trả lời nàng, nhưng Dã Tượng hét:

- Ngài là sư phụ ta, là Tiêu Dao đảo chủ, là minh chủ võ lâm. Đừng hỗn láo!

Tam Nhãn quét mắt cho hai tên cao thủ tóc quăn, mũi quặm, đen đúa đứng sau lưng công chúa Mông Cổ:

- Các ngươi hộ vệ công chúa đi đi thôi! Ở đây có ta lo liệu.

Một trong hai cao thủ này không đi mà còn cười khịt mũi:

- Chúng nó là ai mà phải bỏ chạy?

Tam Nhãn hừ nhẹ, rồi cười:

- Thiên Trúc nhị long muốn xem võ công hắn như thế nào thì cứ tự nhiên.

Tên này cười lớn, giọng ngọng nghịu:

- Như vậy mới phải chứ!

Hắn nhảy ra, tức thì tung quyền nhắm Thanh Ngân đánh tới. Quyền lực của hắn mãnh liệt vô cùng. Trong số cao thủ của Tam Nhãn mà Thanh Ngân gặp qua tên này võ công không kém Điền Nam Long, trách gì hắn có chiều cao ngạo. Thanh Ngân mỉm cười, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra chụp lấy tay quyền đối thủ. Tên nọ thấy Thanh Ngân còn trẻ, và bàn tay không phát ra kình lực, không chiêu thức kỳ bí nào, càng khinh thường, cả cười, không biến chiêu mà tăng thêm công lực, yên trí sẽ đánh gãy tay và sẳn trớn sẽ đấm bể ngực đối thủ. Nhưng hắn không ngờ, thoi quyền kình lực ào ạt có thể đấm bể đá, gãy sắt, chạm vào bàn tay địch thủ như chạm vào mặt nước, cảm thấy công lực tiêu tan. Biết nguy, hắn hét lớn, tăng thêm công lực lên cánh tay mặt ngăn chận kình lực của Thanh Ngân đang thúc vào người, còn tả quyền thì nhắm thái dương huyệt Thanh Ngân đánh tới. Cùng lúc, tên thứ hai, biết đồng bọn khinh địch đã bị nguy, vội tung mình lên không song chưởng nhắm Thanh Ngân đánh xuống một đòn trí mạng, áp lực làm không khí như ngưng đọng cả một vùng.

Thanh Ngân quát lớn, xử dụng thuật phép tá lực của Lạc Long công, phất nhẹ cánh tay làm tay quyền tên thứ nhất đánh ra đổi hướng, đón đỡ chưởng lực của đồng bọn, bước lui về phía sau.

Quyền chưởng của hai tên Thiên Trúc gặp nhau nổ bùng, công lực tên thứ nhất bị Thanh Ngân kìm chế một phần, không đỡ nổi song chưởng của đồng bọn, đôi chân lún sâu xuống đất, hự một tiếng lớn, miệng thổ ra một búng máu. Tên xử dụng song chưởng hạ chân xuống bên đồng bọn gườm gườm nhìn Thanh Ngân, gầm gừ:

- Ngươi là ai?

Thanh Ngân chỉ Tam Nhãn Thần Quân:

- Muốn biết ta là ai. Hỏi lão.

Tên nọ tức giận:

- Chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi phải chết!

Hắn nhảy lên vai tên thứ nhất, tên này đưa hai tay lên cầm hai cổ chân đồng bọn. Trong người chúng phát ra những tiếng lắc cắc của xương cốt chuyển động, kình lực toát ra làm áo quần từ từ căng phồng lên. Cả hai đều to lớn, đen đúa, tư thế quái dị của chúng làm người yếu bóng vía phải sợ hãi.

Thanh Ngân biết đây là cách tiếp lực của chúng, gom sức của cả hai mà đối phó với địch thủ, hít nhẹ một hơi chân khí, nhủ thầm:

- Các ngươi muốn dùng công lực đè người! Được lắm!

Hai tên Thiên Trúc vận công xong, cả hai như cột vào nhau phóng lên không, từ tư thế lên thẳng như pháo thăng thiên, rồi lộn ngược, nhào xuống Thanh Ngân như tên bắn, song chưởng ồ ạt đẩy ra hai luồng kình phong áp lực cả chục trượng vuông. Tiền bang chủ và các chưởng môn nhân nhìn thấy áp lực của chưởng pháp thần tốc này phải xanh mặt. Thanh Ngân mỉm cười, hai bàn tay tung lên theo thế Lạc Long khai sơn, chưởng lực tung ra không hình tích, nhưng hai chưởng xô non dời núi của hai tên Thiên Trúc phóng xuống, chạm chưởng lực của Thanh Ngân, tên phóng chưởng hét lên một tiếng đau đớn, cả hai bị dội bắn lên không, bay tận đến bờ sông, rơi tùm xuống nước. Giòng sông chảy cuồn cuộn, chúng bị thương nặng không thể dùng thuật đạp thủy đăng bình, bị giòng nước cuốn trôi, không biết sống chết thế nào.

Công chúa Mông Cổ thấy võ công của Thanh Ngân, buột miệng khen:

- Võ công thần kỳ!

Thanh Ngân vẫn giữ nụ cười cố hữu, nụ cười từng làm ngây ngất bao nhiêu cô gái khuynh quốc khuynh thành:

- Đa tạ công chúa có lời khen.

Công chúa Mông cổ đưa đôi mắt đẹp nhìn Thanh Ngân:

- Đáng tiếc võ công của đảo chủ lại không xử dụng đúng chỗ. Với công phu ấy muốn làm vua một nước có khó khăn gì!

Thanh Ngân cả cười:

- Đáng tiếc tại hạ lại chẳng có mộng làm vua. Hôm nay tại hạ chỉ muốn đòi lại công đạo võ lâm, bắt Tam Nhãn Thần Quân đền mạng cho bao nhiêu người chết oan ở Nam Hải trang mà thôi.

Cô công chúa ung dung:

- Đảo chủ có giết được Dương hầu, thì những người chết cũng không sống lại. Theo ta, tìm biện pháp khác mà đền bù cho sự thiệt hại chẳng hay hơn sao? Ta có thể đền bù sự thiệt hại cho cả người chết và người sống.

Thanh Ngân nghe cô ta nói vậy, ngạc nhiên:

- Bằng cách nào?

- Người chết thì được truy tặng, người sống thì được ban khen.

Thanh Ngân cả cười:

- Dễ như vậy hay sao? Để tại hạ bắt Tam Nhãn và cô nương rồi dành quyền phán xét cho đồng đạo võ lâm.

Công chúa Mông Cổ cao ngạo:

- Không dễ dàng như ngươi tưởng đâu.

Nàng nói tới đây thì Ngũ Tiết Đao chưởng môn, Nam Hoang thần kiếm Lã Huy, Thanh Thành kiếm khách Quan Đông cùng Nam Cung Mai phi thân tới nơi. Nhìn thân thủ của họ, công chúa Mông Cổ thoáng cau mày:

- Các ngươi có thể ỷ đông thủ thắng, nhưng chưa chắc đạt được điều mong muốn.

Cô ta nhắm cặp điêu đang bay lượn hú lên một tràng thanh tao. Cặp điêu nghe tiếng hú vội tung cánh về hướng Bắc.

Thanh Ngân biết cô gái điều khiển cặp điêu lấy viện binh, tức thì vận nội lực phát ra bài điểu thú diệu âm.

Nội lực của Thanh Ngân sung mãn, âm thanh được nội lực đưa xa cả dặm, cặp điêu đang bay bị khống chế, một lúc đổi hướng bay về phía Nam, khuất mất trong mây.

Công chúa Mông Cổ thấy cặp điêu mình nuôi dưỡng, huấn luyện lại làm theo mệnh lệnh của Thanh Ngân lấy làm kỳ quặc. Cô ta quắc mắt nhìn Thanh Ngân chăm chú rồi cả cười. Trong người cô ta từ từ như phát ra những luồng gió nhẹ. Thanh Ngân nhìn thấy hiện tượng, vận công đề phòng ứng phó. Làn gió nhẹ phát ra chung quanh cô gái, phút chốc trở thành một một cơn trốt, cát bay đá chạy, thân hình cô ta lung linh, rồi hòa lẫn với cơn trốt vần vũ lià cục trường, bay như gió cuốn về phía bắc. Thanh Ngân không ngờ công chúa Mông cổ có thuật lạ như vậy, đành lấy mắt nhìn theo.

Nam Cung Thuật nhìn theo làn trốt, buột miệng:

- Thuật Tất phong phi hành kỳ bí của Sa Mạc Thần Ma hai trăm năm trước tưởng đã thất truyền, không ngờ ngày nay vẫn còn.

Thấy công chúa Mông Cổ tẩu thoát, Tiền bang chủ và các chưởng môn, không đợi Thanh Ngân ra lệnh, vội làm thành vòng vây, vây thầy trò Tam Nhãn vào giữa. Tam Nhãn ước lượng thực lực, thấy mình có thể cầm cự với Thanh Ngân một thời gian, chưa biết thắng bại thế nào, thì nhóm đệ tử của mình cũng không thể nào cự lại các chưởng môn nhân và anh em Nam Cung Thuật và bị tiêu diệt hết. Mắt lão láo liên không ngớt. Thanh Ngân thì thấy rõ đây là cơ hội tốt để tiêu diệt Tam Nhãn trừ hại cho giang hồ, nên gằn giọng:

- Tam Nhãn Thần Quân! Đây là lúc lão phải đền tội ác của mình. Ta phải trả thù cho quần hùng bị chết oan ở Nam Hải trang, và cho Triệu Cung tiền bối.

Tam Nhãn cau mày:

- Ngươi là gì của Triệu Cung?

Thanh Ngân học Lạc Long Công do Thiên Hư Tử di bút truyền lại, nhưng đã được Triệu Cung chỉ điểm thêm, nên trả lời:

- Là nhạc phụ và cũng là sư phụ.

Tam Nhãn lộ vẻ oán độc, rồi cười khà:

- Ta không ngờ tên họ Triệu lại có đứa con gái, và còn có thể sống được để dạy võ cho ngươi. Ngươi chưa hẳn đã thắng được ta, nhưng ta chưa vội muốn tốn sức với ngươi.

Và không ai có thể ngờ được, bàn tay của lão vung lên, nắm cổ Công Tôn Minh. Cô gái không biết sư phụ làm gì mặt mày tái mét. Tam Nhãn hướng vào Nam Cung Thuật cười:

- Nam Cung Thuật! Ngươi nhìn kỹ xem con bé này là ai?

Công Tôn Minh là học trò của Tam Nhãn, võ công của nàng rất cao, nhưng các chưởng môn nhân, và những cao thủ như Nam Cung Thuật chẳng ai chú ý, không ngờ nàng bị Tam Nhãn nắm cổ và hỏi như vậy, phải ngẩn ngơ. Nam Cung Thuật nghe hỏi chú ý tới Công Tôn Minh, rồi run lên, bi thảm: Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

- Huyền muội!

Nhưng rồi ông ta lắc đầu:

- Minh nhi! Minh nhi!

Thanh Ngân nghe Nam Cung Thuật đau khổ kêu lên như vậy, mới chú ý thấy Công Tôn Minh xinh đẹp hơn Nam Cung Mai nhiều, nhưng hai khuôn mặt có nhiều nét giống nhau.

Tam Nhãn cười khẩy:

- Đáng lẽ nó là Nam Cung Minh, con gái lớn của ngươi, giống Công Tôn Huyền như hai giọt nước. Ngươi muốn ta trả nó cho ngươi, thì hà hà...

Nam Cung Thuật lấy lại bình tĩnh:

- Ngươi muốn gì? Nếu ngươi làm hại nó, ta quyết không tha thứ!

Tam Nhãn nhếch mép:

- Nó là học trò yêu của ta, ta cũng chẳng muốn làm hại nó chút nào, nhưng nếu ngươi không ngoan ngoản, thì ta e rằng..

Nam Cung Thuật phẩn nộ:

- Ngươi muốn gì? Hãy nói trắng ra!

Tam Nhãn lại nhếch mép:

- Ta muốn ngươi là hai huynh đệ của ngươi, tạm thời giúp ta một tay. Chúng ta đi, ai cản trở thì hà.. hà.. ba ngươi ra tay chận lại.

Nam Cung Thuật nghe lão bảo, da mặt giựt liên hồi, không biết làm sao cho phải. Thanh Ngân nhìn Công Tôn Minh, thấy đôi giòng lệ chảy dài trên má, đôi mắt u oán vô cùng, rồi nhìn Nam Cung Thuật thấy ông vô cùng xúc động, vội nói:

- Tam Nhãn! Ngươi hãy để nàng lại, ta nhất định không làm khó dễ.

Thanh Ngân hướng qua các chưởng môn nhân:

- Xin chư vị nhường đường cho lão.

Tam Nhãn điểm huyệt Công Tôn Minh, cười nhẹ:

- Ta làm sao tin được ngươi? Ta chỉ có thể để lại nó khi biết chắc các ngươi không đuổi theo.

Lão đẩy Công Tôn Minh cho Hà Huyền Hồ đang đứng ngẩn ngơ sau lưng lão:

- Giữ nó, và đi cạnh ta.

Hà Huyền Hồ nghe lão bảo, như cái máy, cầm tay Công Tôn Minh và chong kiếm vào lưng nàng. Tam Nhãn quét mắt nhìn quần hùng, ra lệnh cho đệ tử rút lui rồi bước lùi theo. Quần hùng đành nhìn lão, chẳng biết phải làm gì. Tam Nhãn ra đến bờ sông, cười khẩy:

- Nam Cung Thuật! Ta đi đây! Hai ngày sau ta sẽ trả con bé về cho ngươi. Nếu các ngươi tính việc theo đuổi, dò la hành tung của ta, thì nó khó mà toàn mạng.

Tam Nhãn đang đắc chí, thì không ngờ Hà Huyền Hồ lại nắm tay Công Tôn Minh nhảy xuống nước. Nghe biến, Tam Nhãn xoay mình lại tung chưởng đánh vói theo, rồi tức thì phi thân chạy như bay biến, để bọn đệ tử ở lại.

Thanh Ngân biết chưởng kình của Tam Nhãn đã đả thương trầm trọng hai cô gái, nên không đuổi theo lão mà bay vút ra giòng nước. Hai cô gái bị giòng nước cuốn trôi, vừa nổi lên thì Thanh Ngân xách mỗi tay một cô bay lên bờ. Nam Cung Thuật vội chạy lại đỡ Công Tôn Minh, ôm vào người, giọt lệ anh hùng lăn dài, kêu gọi:

- Minh nhi, Minh nhi,..

Thấy lão quá xúc động, Nam Hoang Thần Kiếm Lã Huy nhắc:

- Đại ca phải xem thương thế của điệt nữ ..

Nam Cung Thuật vội dằn xúc động để Công Tôn Minh xuống cứu chữa. Thanh Ngân lúc bấy giờ xem mạch Hà Huyền Hồ, thấy nàng bị thương rất nặng, vội lấy một viên hồi thiên đơn vạch miệng cho uống rồi vận công trị liệu.

Trong lúc Nam Cung Thuật trị thương cho Công Tôn Minh và Thanh Ngân trị thương cho Hà Huyền Hồ, Nam Hoang thần kiếm và Thanh Thành thần kiếm giám sát cho họ, còn các chưởng môn nhân chia nhau hàng phục bọn đệ tử của Tam Nhãn.

Nam Cung Thuật nội công thâm hậu, và phát chưởng của Tam Nhãn đánh vói theo Huyền Hồ gánh chịu phần lớn, Công Tôn Minh bị thương nhẹ hơn, nên chỉ trong giây lát nàng tỉnh dậy.

Nam Cung Thuật mừng rỡ:

- Minh nhi, con tiếp nhận thêm nội lực của gia gia trị thương thêm giây lát nữa.

Nhưng Công Tôn Minh ngơ ngác:

- Tại sao lại như thế này? Sao ông là phụ thân tôi được?

Nam Cung Thuật nghẹn ngào:

- Câu chuyện rất dài, con hãy trị thêm thương thế rồi gia gia sẽ thuật lại cho con nghe.

Công Tôn Minh vẫn không tin tưởng:

- Tôi có thể là con ông thật sao?

Nam Cung Thuật chỉ Nam Cung Mai đang phân vân đứng bên họ:

- Con xem, Mai nhi và con có nhiều nét giống nhau không? Con giống mẹ con như đúc, gia gia không thể nào làm lẫn. Hơn nữa, nếu con không phải là con của gia gia, thì lão ma đầu Tam Nhãn đâu có dùng con để uy hiếp gia gia?

Nam Cung Mai ngồi xuống nắm tay Công Tôn Minh, sa nước mắt:

- Minh tỷ! Bao nhiêu năm qua gia gia lúc nào cũng nhắc đến má má và Minh tỷ. Tiểu muội còn nhớ cho đến khi tiểu muội lên mười, gia gia vẫn còn cõng tiểu muội đi khắp sông hồ tìm kiếm má má và Minh tỷ. Má má bây giờ ở đâu?

Công Tôn Minh nhìn Nam Cung Mai cũng nhận thấy nàng có nhiều nét giống mình, thở dài:

- Tỷ tỷ nào biết việc chi. Tỷ tỷ lớn lên ở Thiên Sơn và sư phụ.. lão.. lão nói rằng lượm tỷ tỷ ở bià rừng Hạ Lan đem về nuôi dưỡng. Cứ yên trí mình là người không cha không mẹ..

Nam Cung Thuật đứng lên hét lớn:

- Huyền muội! Chẳng lẽ nàng gặp nạn rồi sao?

Rồi lão như mất trí, phóng mình đi:

- Phải hỏi Tam Nhãn mới biết được việc này!

Thần kiếm Lã Huy và Quan Đông cùng phi thân theo chận lại:

- Đại ca không nên nóng nảy. Hãy săn sóc cho Minh nhi, rồi tung tích của tẩu tẩu sẽ tìm sau.

Nam Cung Thuật không nghe lời khuyên mà còn phóng chưởng đánh ra. Chưởng của lão tung ra như chớp giật, áp lực một vùng làm cho Lã Huy và Quan Đông không dám đón đỡ phải nhảy tránh sang bên.

- Ta phải tìm cho ra lão Tam Nhãn, đừng cản trở.

Thanh Ngân bấy giờ cũng trị thương xong cho Hà Huyền Hồ, biết Nam Cung Thuật vì đau khổ mà thần trí hồ đồ, vội tụng bài diệu âm thiền xướng. Tiếng kinh từ hoà, huyền hoặc làm Nam Cung Thuật lần lần bình tỉnh. Thanh Ngân biết tâm tình của lão đã lắng đọng, đứng lên:

- Nam Cung tiền bối muốn tìm lão, không gì hay hơn là hỏi lệnh ái.

Nam Cung Thuật biết mình nóng nảy, vội xin lỗi hai nghĩa đệ, rồi đau xót:

- Minh nhi không nhớ gì, lọt vào tay Tam Nhãn khi còn quá bé. Hỡi ôi! Có thể Huyền muội đã chẳng còn trên thế gian này nữa.

Thanh Ngân an ủi:

- Biết đâu phu nhân vẫn còn. Nếu Nam cung đại tiểu thư không nhớ gì, thì chúng ta vẫn còn nhiều dịp để tìm ra Tam Nhãn. Bây giờ chúng ta có thể kéo đến nơi gọi là mật cứ của lão để tìm. Nhưng phải chờ giây lát cho Nam Cung đại tiểu thơ trị dứt nội thương đã.

Nam Cung Thuật nghe nói vội vàng trở lại với con gái, tha thiết:

- Minh nhi! Để gia gia trị thêm thương thế cho con.

Công Tôn Minh, bây giờ là Nam Cung Minh đang đến bên Hà Huyền Hồ thăm hỏi, nghe lời tha thiết của Nam Cung Thuật oà khóc, ngã vào lòng ông. Nam Cung Thuật ôm con, giòng lệ lăn dài. Mọi người ai cũng cảm động cảnh trùng phùng của họ. Sau giây phút cảm động, Nam Cung Thuật vận công trị thương cho con gái, thì Hà Huyền Hồ cúi lạy Thanh Ngân:

- Tạ ơn minh chủ đã cứu mạng.

Thanh Ngân đưa nhu kình đở nàng dậy:

- Hà cô nương bất tất phải khách sáo. Nếu không có cô nương, thì giờ này, chúng tôi cũng đành thúc thủ trước màn áp lực của Tam Nhãn Thần Quân.

Tiền lão bang chủ hỏi:

- Cô nương phản lại Tam Nhãn hẳn có nguyên do?

Hà Huyền Hồ thưa:

- Tiểu nữ được đưa về Thiên Sơn lúc lên năm tuổi, ngày mà gia đình tiểu nữ bị thảm sát vẫn còn in trong trí phần nào. Mang máng kẻ thù là người Mông Cổ, nên hôm nay thấy Minh tỷ bị nạn lòng không nỡ, và cũng muốn nhân dịp thoát khỏi Thiên Sơn để tìm ra thân phận của mình.

Bất ngờ nàng qùy gối:

- Xin minh chủ và chư vị tiền bối khoan dung cho các sư muội của tiểu nữ. Họ đều là những trẻ mồ côi cả, cũng có thân phận không khác gì tiểu nữ.

Mấy cô đệ tử của Tam Nhãn đã bị các chưởng môn nhân khống chế điểm huyệt, không ai bị thương trầm trọng. Ba tên nam đệ tử mới theo Tam Nhãn tới cũng cùng chung số phận. Thanh Ngân nghe Huyền Hồ kêu xin gật đầu, phóng chỉ giải huyệt cho họ, nói:

- Các ngươi có thể đi, mong từ nay không tiếp tay cho Mông Cổ tàn hại đồng bào cùng chủng tộc với mình.

Ba tên nam đệ tử của Tam Nhãn được tha mạng, không nói rằng cắm đầu chạy đi, nhưng ba cô gái đưa mắt nhìn Hà Huyền Hồ, Nam Cung Minh, ngần ngừ một lúc rồi cô gái nhỏ nhất là Khổng Thu Hà nói:

- Tiểu muội.. tiểu muội không muốn xa rời đại tỷ và nhị tỷ.

Cô gái họ Tần, tên Tần Tố Thư:

- Ta cũng vậy.. Chúng ta đều là người Hán, không biết cha mẹ chúng ta là ai, nhưng cũng là người Hán, chúng ta không thể mãi mãi chỉ là những kẻ chỉ biết giết người..

Cô gái họ Tần hỏi cô bên cạnh:

- Trương tỷ định sao?

Cô gái họ Trương, tên Trương Oanh Oanh thở dài:

- Bao năm ta thấy sư phụ xem mạng đệ tử như cỏ rác lấy làm phiền muộn, lo sợ phập phồng...Thôi thì chúng ta theo Công Tôn..! Nam Cung đại tỷ và Hà tỷ tỷ.

Hà Huyền Hồ nghe ba chị em không xa rời mình, cảm động chạy đến bên họ, mấy chị em ôm chần lấy nhau trong nước mắt cảm động. Tiền bang chủ cảm khái:

- Mấy con bé này quá tốt, đều có căn cơ luyện võ, nhất định cũng con cháu võ lâm anh hùng, như trường hợp của Minh nhi.

Bốn chị em Hà Huyền Hồ cảm động ôm nhau một lúc, rồi Huyền Hồ kéo họ ra xa truyền âm thầm thì với nhau. Khi Thanh Ngân đang cùng các chưởng môn nhân chuyện trò, thì bốn cô kéo lại cùng qùy gối, Hà Huyền Hồ thưa:

- Xin minh chủ nhận bốn chị em chúng tôi làm thuộc hạ hay đệ tử. Trời đất mênh mông nhưng chúng tôi chẳng còn biết nơi nào dung thân nữa.

Thanh Ngân nghe Hà Huyền Hồ muốn làm thuộc hạ hay đệ tử của mình bối rối:

- Nhận các cô làm thuộc hạ, e khuất tất cho các cô quá, còn làm đệ tử thì tại hạ tuổi còn trẻ, làm sao có thể làm sư phụ các cô nương được?

Hà Huyền Hồ:

- Minh chủ còn trẻ nhưng võ công siêu thần nhập thánh, chỉ có theo minh chủ, được minh chủ chiếu cố dạy bảo thêm, chị em chúng tôi mới có thể không bị Thiên Sơn tìm giết. Xin minh chủ rộng lòng.

Thanh Ngân lấy làm khó nghĩ, thì Thiết Kiếm chưởng môn Trương Thanh nói:

- Minh chủ còn trẻ nhưng võ công có thể làm thầy, thì vẫn có thể thu dụng bọn chúng.

Tiền bang chủ cũng nói:

- Minh chủ nên chiếu cố họ. Lão thấy bọn chúng rất có căn cơ học võ. Khi lão phu sang Đại Việt, tuổi đã trên sáu chục, nhưng đã năn nỉ vái lạy Vô danh thần tăng chưa đầy năm mươi làm sư phụ để được truyền dạy Hàng Ma Thập Bát Thức.

Có lời của Tiền bang chủ, Thanh Ngân khó chối từ, nghiêm nghị:

- Ta chấp nhận lời yêu cầu của các cô nương. Ta không lớn hơn các ngươi là bao nhưng đã nhận ta làm sư phụ, thì danh nghĩa sư đồ không thể coi thường.

Bọn Huyền Hồ mừng rỡ, lạy ba lạy ra mắt sư phụ, thưa:

- Chúng đệ tử nhất tâm tôn kính sư phụ.

Bấy giờ Nam Cung Minh đã lành thương thế và cầm tay Nam Cung Mai và Nam Cung Thuật trong niềm vui đoàn tụ, nghe bọn Hà Huyền Hồ lạy Thanh Ngân làm sư phụ, mặt đổi sắc. Nàng liếc nhìn Thanh Ngân , bọn chị em, rồi như kẻ mất hồn nét mặt ngẩn ngơ. Nam Cung Mai thấy vậy, hỏi dồn:

- Tỷ tỷ..việc gì vậy?

Nam Cung Minh vẫn như đầu óc đâu đâu, rồi nàng đứng lên bước lại Thanh Ngân. Trước đôi mắt mở lớn của Nam Cung Thuật và Nam Cung Mai, nàng qùy gối:

- Nam Cung Minh không thể xa rời chị em, cũng xin minh chủ nhận làm đệ tử.

Khổng Thu Hà mừng rỡ:

- Sư phụ! Xin nhận Nam Cung tỷ tỷ cho chị em chúng tôi khỏi phải xa nhau.

Những ngày chung đụng, Thanh Ngân hiểu rõ tình cảm của Nam Cung Minh. Nay nàng lại muốn làm đệ tử mình lấy làm bối rối. Nam Cung Mai nghe chị muốn bái Thanh Ngân làm sư phụ nóng nảy, dậm chân:

- Minh tỷ không thể bái hắn làm sư phụ. Tiểu muội... Hừ! Tỷ tỷ học suốt cả đời cũng không hết võ công của gia gia...

Thanh Ngân khoát tay đưa kình lực đỡ Nam Cung Minh lên, ôn tồn:

- Ngũ Tiết Đao là một môn võ công tuyệt đỉnh, Nam Cung tiền bối mới gặp cô nương. Cô nương không nên xúc động nhất thời là làm buồn lòng người.

Nam Cung Thuật đâu hiểu lòng của Nam Cung Minh, ông chỉ hiểu Nam Cung Mai đang để ý đến Thanh Ngân mà Thanh Ngân đang có nhiều cô gái. Việc Thiên Kiều, Tuyết Như, Bảo Ngọc, Tú Anh diễn ra ở Nam Hải trang, cũng như Thanh Ngân đã có vợ là công chúa Tiêu Dao cung ai cũng biết, nên ông muốn nhân dịp làm cho Nam Cung Mai không còn mơ tưởng nữa, nói:

- Minh chủ cứ tự quyết định, lão phu chìu theo tâm nguyện của Minh nhi.

Nghe cha gián tiếp tán thành cho Nam Cung Minh, Nam Cung Mai nóng nảy:

- Không thể được là không thể được..

Và nàng đe Thanh Ngân:

- Nếu ngươi nhận tỷ tỷ làm đệ tử...ta..ta.. giết ngươi..

Nàng oà khóc tung mình chạy đi. Nam Cung Thuật vội chạy theo con gái:

- Mai nhi.. Hãy trở lại.

Nam Hoang Thần Kiếm Lã Huy nhìn theo, thở dài:

- Từ ngày Nam cung hiền tẩu bỏ đi đến nay... trên mười sáu năm, Nam Cung đại ca đã dành hết thương yêu và hết mực chiều chuộng con bé!

Nam Cung Minh thấy em phản đối và khóc lóc chạy đi, cũng vội vàng đứng lên chạy theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play