Duyên nợ trời xe, nằm chung một lưới

Tính bề trốn thoát, ác ma xử dụng Thanh Ngân

Thu Cúc mỉm cười, nụ cười mãn nguyện nhưng mỏi mệt, rán nói:

- Thiếp sẽ nấu cơm cho chàng đọc sách, ngâm thơ.

Nàng hỗn hễn:

- Kẻ có võ công bị phế còn yếu đuối hơn người thường, thiếp chỉ sợ không săn sóc tướng công được chu đáo.

Thanh Ngân:

- Ta sẽ săn sóc cho nàng. Thế nào chúng ta cũng có một cuộc sống vô vàn hạnh phúc. Nàng đừng lo, nàng đừng nói như vậy làm lòng ta như muối xát.

Thu Cúc yếu ớt:

- Thiếp mệt quá và cảm thấy lạnh.

Thanh Ngân bế Thu Cúc lên:

- Ta đi tìm chỗ nào khuất gió cho nàng nằm nghỉ. Khi nào nàng khỏe lại, chúng ta đưa nhau lên Kinh Bắc. Ta sẽ điều trị cho nàng và nàng sẽ không yếu đuối lắm đâu.

Trong tay Thanh Ngân, Thu Cúc mệt lã nhưng khuôn mặt vui tươi, tràn đầy hạnh phúc.

Khi Thanh Ngân tìm được một hốc đá dựa lưng ngồi xuống, để nàng ngồi trong lòng, ôm ấp che cơn gió lạnh, thì nàng đã thiếp vào giấc ngủ từ lúc nào. Dưới ánh trăng mờ ảo Thanh Ngân thấy nàng đẹp não nùng, miệng còn né nở nụ cười. Thanh Ngân muốn hôn lên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhưng không dám cử động sợ nàng thức giấc. Thanh Ngân ngồi ôm nàng, đôi chân dưới sức nặng từ từ tê tái, nhưng cũng không dám nhúc nhích. Thanh Ngân ngồi như vậy cho đến khi trời sáng tỏ.

Mặt trời rọi những tia nắng hồng tươi trên ngàn cây nội cỏ còn ướt đẫm sương mai. Chim chóc thi nhau trổi giọng líu lo, tìm mồi buổi sáng. Qua một đêm thức trắng Thanh Ngân cảm thấy mệt mỏi và bụng đói cồn cào, muốn để Kiều Linh xuống, chạy ra ngoài săn một con thỏ rừng, hay một ít trái cây, nhưng không đành lòng để nàng nằm dưới đất nên vẫn ngồi yên, tự nhủ nhắm mắt trong giây lát lấy lại sức lực và quên cơn đói. Sự mỏi mệt đã làm cho Thanh Ngân chìm vào giấc ngủ, thì bị tiếng đàn du dương đánh thức dậy. Thu Cúc cũng cựa mình thức giấc. Nghe tiếng đàn nàng cau mày lo lắng:

- Tiểu thư đến tìm thiếp.

Thanh Ngân:

- Chắc con nha đầu đó đến làm khó dễ chúng ta, mình cứ trốn ở đây.

Thu Cúc liếc nhìn hốc đá, và địa thế chung quanh, lắc đầu:

- Ở đây trống trải quá, chúng ta không trốn được đâu. Tiểu thư thường ngày vẫn tử tế với thiếp hay là chúng ta cứ ra gặp nàng. Sống chết có số mạng. Có gì thì chàng cứ để thiếp lo liệu.

Hai người còn bàn luận không biết nên xuất hiện hay không, thì tiếng đàn đổi nhịp tấu lên khúc “thiên thu trường hận” là khúc

nhạc thời Xuân Thu, Bá Nha sáng tác khóc bạn là Tử Kỳ, âm điệu buồn thương thổn thức. Nghe tiếng đàn, Thanh Ngân nói nhỏ vào tai Thu Cúc:

- Con nha đầu tấu khúc nhạc không đúng tình cảnh lắm, nhưng cũng tỏ lòng nhớ bạn, có lẽ chúng ta ra gặp cũng không đến nỗi bị làm khó dễ.

Thu Cúc nghe nói, tán đồng:

- Vâng! Chúng ta cứ ra gặp tiểu thơ.

Nàng vịn vai Thanh Ngân đứng dậy, nhưng đôi chân Thanh Ngân tê rần, phải vịn vào thành đá, một hồi lâu vẫn chưa nhấc bước được. Thu Cúc biết mình ngồi trong lòng Thanh Ngân ngủ suốt đêm khiến cho đôi chân Thanh Ngân tê dại như vậy, nắm tay âu yếm:

- Thiếp đã làm cho chàng phải cực khổ suốt đêm. Thiếp..thiếp..

Nàng ngập ngừng, không thể nói hết những cảm động của mình. Thanh Ngân hiểu ý, mỉm cười hóm hỉnh:

- Đôi chân ta đã được hưởng diễm phúc đáng lẽ phải cảm ơn nàng mới đúng.

Thanh Ngân đá chân mấy cái mới thấy hết tê, nói:

- Nhưng nếu nàng cho rằng ta đã cực khổ, thì đền bù cho ta trước khi mình ra gặp con nha đầu Vạn Trúc Sơn Trang.

Thu Cúc thơ ngây:

- Biết đền cho chàng cái gì bây giờ?

Thanh Ngân chỉ vào má Thu Cúc, rồi chỉ vào mũi mình:

- Đôi má đẹp của nàng.

Thu Cúc dậm chân:

- Chàng thật đúng là chẳng biết lo sợ chút nào cả. Lúc này mà cũng...

Thanh Ngân tỉnh khô:

- Chết sống, hiểm nguy gì đi nữa, ra sao thì ra, có gì phải ngại! Chúng ta hạnh phúc được lúc nào thì.. hưởng giây phút ấy!

Nói xong Thanh Ngân ôm lấy Thu Cúc, đặt lên môi nàng nụ hôn nồng cháy.

Thu Cúc trong lòng lo lắng không hiểu giây phút sắp tới, cả nàng và Thanh Ngân đều không có võ công, gặp tiểu thư của Vạn Trúc Sơn Trang cuộc đời sẽ đi về đâu nên cũng ôm cứng lấy Thanh Ngân không muốn xa rời.

Từ khi để con tim yêu thương Thanh Ngân, Thu Cúc lúc nào cũng linh cảm những sự bất tường. Lúc nào nàng cũng thấy cuộc tình của nàng và Thanh Ngân như sợi chỉ mong manh, chờ đợi những cơn gió lốc.

Nàng sung sướng đón nhận những nụ hôn của Thanh Ngân, thì trong lòng cũng đau khổ xót xa trước tương lai đen tối, không cầm giọt lệ, nấc nghẹn trong vòng tay người yêu.

Thấy Thu Cúc khóc, Thanh Ngân ngạc nhiên:

- Nàng?

Thu Cúc che dấu:

- Thiếp cảm động mà thôi!

Nàng lau nước mắt, cười tươi, nũng nụi:

- Hôn thiếp một lần nữa đi, rồi chúng ta đi kẻo tiểu thư tìm bắt gặp.

Thanh Ngân không đừng được khi Thu Cúc nhắm mắt cho đợi, và Thu Cúc cũng đáp lại bằng nụ hôn dài, rồi mới kéo tay Thanh Ngân:

- Chúng ta đi thôi!

Tiểu thư của Vạn Trúc Sơn Trang vẫn tiếp tục phiếm đàn của nàng.

Thanh Ngân và Thu Cúc dắt nhau qua khỏi may hòn đá lớn đã nhìn thấy nàng ta và mấy ả nữ tỳ đang đứng hầu phía sau. Chúng thấy Thanh Ngân và Thu Cúc đưa tay vẫy, lộ vẻ vui mừng, nhưng tiểu thư không nhìn đến họ, nàng vẫn đưa tay trên phiếm đàn dìu dặt. Thoáng nhìn qua, Thanh Ngân thấy nàng rất đẹp, cái nét đẹp sắc sảo, kiêu sa. Nếu đã không phát hiện được sắc đẹp thật sự của Thu Cúc, cô tiểu thư trước mắt là người đẹp lần đầu tiên trong đời Thanh Ngân được nhìn thấy. Đến nơi Thu Cúc qùy gối xuống đất:

- Thu Cúc xin ra mắt tiểu thư.

Tiểu Thư không để ý đến Thu Cúc, những ngón tay trắng nuốt của nàng vẫn đi lại trên các sợi dây đàn. Cử chỉ không quan tâm đến ai của nàng làm Thanh Ngân tức giận, kéo Thu Cúc đứng lên, nói lớn:

- Nàng không còn là người của Vạn Trúc Sơn Trang, không cần phải đa lễ như vậy.

Thái độ của Thanh Ngân làm bọn nữ tỳ tức giận, Thu Cúc cũng hốt hoảng:

- Công tử không được vô lễ với tiểu thư như vậy!

Vừa nói nàng vừa dằng tay Thanh Ngân muốn qùy xuống đất trở lại, nhưng vì đã mất võ công nàng không thể làm theo ý muốn được.

Thanh Ngân lại hừ nhẹ, cương quyết:

- Nàng đã là tri kỷ của ta không thể tự tiện qùy gối trước bất cứ ai, nhất là trước hạng người kênh kiệu.

Một con tiểu tỳ quát:

- Ngươi dám hỗn láo!

Cô tiểu thư bấy giờ mới ngừng tiếng đàn, xoay lại rầy con tiểu tỳ:

- Tiểu Hương không được vô lễ.

Rầy con tiểu tỳ của mình xong, tiểu thư ngước nhìn Thanh Ngân, mỉm cười:

- Xin Lê công tử tha lỗi cho!

Khuôn mặt và nụ cười của nàng, làm cơn giận của Thanh Ngân xẹp mau như bong bóng xì hơi, vội vàng làm lễ tương kiến:

- Ngân mỗ cũng đã vô lễ mong tiểu thư không để tâm.

Tiểu thư nói với Thu Cúc, gián tiếp khen ngợi Thanh Ngân:

- Thu Cúc! Ngươi đã là ý trung nhân của Lê công tử và gia gia ta đã chấp thuận, ngươi không cần phải giữ lễ chủ tớ với ta. Lê công tử còn nhỏ nhưng uy vũ bất khuất, rất đáng mặt tu mi nam tử. Ta đến đây chỉ nhằm mừng cho ngươi có đấng trượng phu như vậy. Nghe Tứ nương thuật lại việc đêm qua ta nôn nóng đến đây chia vui với ngươi, nhưng ngươi lại lánh mặt khá lâu làm ta cứ tưởng sẽ không bao giờ còn gặp ngươi nữa.

Thu Cúc vội vàng quỳ xuống:

- Tiểu tỳ nào dám lánh mặt tiểu thư, có điều vì mất hết võ công nên... chậm trễ mong tiểu thư...

Tiểu thư đến bên Thu Cúc nắm tay kéo lên thân mật:

- Chúng ta tuy phận chủ tớ, nhưng từ lâu ta vẫn coi ngươi là chị em. Hôm nay, ta đến đây trước là chia tay với ngươi, sau tặng

ngươi một viên phục nguyên đơn, để ngươi có thể lần lần phục hồi công lực mà cùng Lê công tử sống một đời hạnh phúc.

Thu Cúc cảm động:

- Công đức của tiểu thư đời này tiểu tỳ không thể nào quên.

- Nếu ngươi cứ mãi khách sáo thì đâu có coi ta như chị em?

- Đa tạ tiểu thư..

Họ đang chuyện vãn thì có tiếng cười gằn của một ông già đưa tới:

- Cuối cùng cũng tìm ra được chúng bay!

Thân pháp lão như bay biến, theo tiếng hét người đã đến nơi. Bọn thị tỳ nhảy đến hộ vệ cho chủ nhân, chưa rút kiếm ra khỏi vỏ đã bị lão già tay đấm chân đá mỗi cô văng một nơi nằm liệt. Tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang mặt mày biến sắc, múa chưởng tự vệ. Võ công nàng chuyên mặt âm nhu, chiêu thức kỳ bí khôn lường. Nàng bay lượn tránh né chưởng pháp hùng mạnh của lão già, tà áo đỏ phất phơ như cánh bướm giữa cuồng phong bão táp. Võ công nàng tương đối cao hơn Trần Xuân Tú, nhưng đối với lão già chẳng thấm vào đâu. Chỉ chống đỡ được hơn mươi chiêu đã kém thế rõ rệt.

Chưởng pháp của lão già như bài sơn đảo hải, mỗi chưởng tung ra cát chạy đá bay, lão vừa đánh vừa hô hét:

- Hừ, Thanh Trúc Nghinh Phong chưởng pháp, con nhãi ngươi nhất định là con gái của lão mắt ếch. Hôm nay, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta.

Thanh Ngân thấy lão hung dữ quá trong lòng bấn loạn, nửa muốn kéo Thu Cúc chạy đi ẩn trốn, nửa cảm thấy để mặc cho tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang sống chết với lão già là cử chỉ hèn nhát. Lần đầu tiên trong đời Thanh Ngân thấy võ công nhiều lúc rất cần thiết để bảo vệ lấy mình và có thể giúp người. Thanh Ngân nhìn trận đấu la thầm không biết phải làm gì để giúp cô tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang, thì Thu Cúc nhắc nhở:

- Tiểu thư không thể chống đỡ với Thiết Tháp Ma Vương, hay là chàng bố trí thạch trận rồi chúng ta và tiểu thư vào đó tạm lánh.

Nghe Thu Cúc nhắc thạch trận, Thanh Ngân như bừng tỉnh, vội vàng nhặt đá sắp đặt theo bộ vị. Lão Thiết Tháp hung dữ tấn công cô tiểu thư Vạn Trúc nhưng cũng nghe được tiếng nói của Thu Cúc, hét lớn:

- Thạch trận! Hừ! Thằng nhỏ đúng là thủ phạm giết Hồ lão tam. Ngươi bày trăm cái thạch trận ta cũng bắt ngươi về phân thây tế sống lão Hồ.

Hét xong, lão tăng thêm công lực, tung ra ba chưởng cực mạnh, nhanh như chớp giật. Tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang nhờ bộ pháp kỳ bí, lách qua xuyên lại trên bóng chưởng của lão, cầm cự được hồi lâu, nhưng công lực yếu kém, càng lúc càng bớt linh hoạt, khi lão tăng thêm công lực và đưa ra mấy chiêu sấm sét nàng không tránh né kịp, bị trúng một chưởng, miệng hoa ứa máu, ngã nhào. Nàng rất quật cường, chống tay ngồi dậy, định cự chiến tiếp, nhưng lão Thiết tháp không cho nàng cơ hội ấy. Trong lúc nàng còn lảo đảo, lão như đã như con chim ưng vồ mồi sà tới chụp lấy nàng, nhanh tay điểm vào các yếu huyệt.

Chế ngự cô tiểu thư của Vạn Trúc Sơn Trang xong, lão nhảy đến Thanh Ngân lúc này đang dồn hết tâm trí sắp đặt trận thế. Thu Cúc thấy vậy la hoảng, nhào đến định che chở cho Thanh Ngân, nhưng vì mất hết võ công lại té sấp xuống cách chân mình không xa. Thân pháp lão Thiết Tháp quá nhanh, Thanh Ngân thấy lão phi đến, chưa kịp dùng mê tung bộ, thì đã bị lão nắm được cổ. Năm ngón tay lão như kềm sắt, nếu bóp mạnh thêm một chút, Thanh Ngân chỉ còn là cái xác không hồn. Cặp mắt lão nhìn Thanh Ngân tóe lửa, như muốn bóp chết Thanh Ngân.

Thu Cúc gào khóc:

- Ta mới là kẻ giết Hồ lão tam, ngươi không được giết hại Lê công tử.

Lão già nhìn Thu Cúc lom lom:

- Ngươi chẳng có chút võ công nào cả!

Thanh Ngân bị lão nắm cổ xách hổng khỏi mặt đất, muốn la hét để Thu Cúc đừng thừa nhận có liên hệ với mình khỏi bị vạ lây nhưng không thể mở miệng được.

Thu Cúc vì muốn cứu Thanh Ngân nên hấp tấp:

- Ta mới bị chủ nhân phế bỏ võ công. Trước đây ta là thị tỳ tháp tùng Tứ nương đi bắt Lê công tử và đã kịch chiến với Hồ lão tam. Chính ta đã lừa lão vào thạch trận và giết lão.

Lão Thiết tháp nghe nói, gầm gừ:

- Được lắm! Thì ra con nha đầu giết lão Tam là ngươi chứ chẳng phải con nhãi kia. Ta đem cả ba đứa bây về Thủy Cung rồi phanh thây luôn một thể.

Dứt lời lão xách Thanh Ngân phóng đến, đá Thu Cúc một đá. Cái đá của lão sử dụng kình lực rất khéo, nàng bị đá bay lên cao, rớt xuống nằm song song với tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang. Lão xách Thanh Ngân theo, ném xuống đất. Khi bàn tay rời cổ Thanh Ngân, lão đã búng ra mấy chỉ điểm các huyệt đạo.

Sau khi ném Thanh Ngân xuống đất, lão rút trong mình ra một cái túi giống như chiếc lưới giây gai, xách chân hai cô gái như xách cá bỏ vào túi cột lại. Cột miệng túi xong, lão đảo mắt nhìn quanh cục trường. Phát hiện một con thị tỳ còn sống đang gượng gạo ngồi dậy trốn chạy, lão phi đến cho một cước đập đầu vào đá chết tốt.

Khi chắc chắn mấy con thị tỳ đã chết hết, mắt lão mới nhìn thấy cây đàn cổ qúy giá, lão chau mày suy nghĩ rồi đổi ý, mở miệng túi, dồn Thanh Ngân vào. Cái túi không rộng lắm, lão đẩy Thanh Ngân vào chung với hai cô gái làm những sợi giây gai trở nên căng cứng, cột siết họ lại với nhau như bó chả. Xong đâu đó, một tay cầm cây đàn, một tay nắm chiếc túi đựng ba người để lên vai lão tung mình chạy đi. Thân thể lão đồ sộ to lớn, nhưng khinh không nhanh nhẹn phi thường, Thanh Ngân cảm thấy lão lên đèo xuống dốc tốc độ vẫn như ngựa phi nước đại, cây cối lùi lại sau lưng. Mỗi bước chân của lão là mỗi lần những sợi gây gai mảnh mai nhưng chắc chắn cột siết Thanh Ngân và hai cô gái lại với nhau, cảm thấy đau cắt da thịt, khổ sở vô cùng, không còn lòng dạ nào thưởng thức cái ôn nhu như được cột chung một bó với hai cô gái mỹ miều, xinh đẹp.

Lão băng rừng lội suối, lên đèo xuống dốc cho đến trưa thì đến bờ sông. Ở đó có một chiếc thuyền lớn đậu sẳn. Xuống thuyền, lão ném ba người xuống sàn, Thanh Ngân nằm dưới đụng mạnh vào sàn thuyền tưởng như xương cốt gãy vụn ra từng mảnh, trán đập mạnh vào sọ Thu Cúc và tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang như búa đập, mắt đổ đơm đớm. Thanh Ngân rất quan tâm đến Thu Cúc nên nhịn đau lên tiếng hỏi:

- Kiều Linh! nàng có sao không?

Không nghe Thu Cúc trả lời, Thanh Ngân lo lắng hỏi lại lần nữa, lần này mới nghe Thu Cúc yếu ớt:

- Thiếp còn chịu đựng được.

Thấy Thu Cúc đã quá yếu sức, Thanh Ngân không muốn nàng phải nói nhiều nên nằm yên.

Một lúc sau, Thanh Ngân nghe lão Thiết tháp ra lệnh cho tay chân trên thuyền: “ Giương buồm về Thủy Cung” và những tiếng dạ ran vâng lệnh của số người trên thuyền, rồi thì chẳng còn nghe âm thanh nào nửa, ngoài tiếng gió đùa phần phật lên cánh buồm và tiếng sóng róc rách đập lên mạn thuyền.

Nằm dưới sàn thuyền, bên trên bị thân thể Thu Cúc và cô tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang mà Thanh Ngân chưa biết tên đè lấy, nên không biết thuyền đi về hướng nào, trên con sông nào. Mắt Thanh Ngân gần như không thấy gì cả ngoài hai chiếc ót và vành tai trắng của hai cô gái. Mái tóc đen huyền của họ bung ra che khuất mọi khe hở mà Thanh Ngân có thể nhìn xa được. Khi hai chiếc cổ trắng ngần dần dần nhạt nhòa trước mắt, Thanh Ngân mới đoán trời về chiều rồi về đêm. Lúc này Thanh Ngân cũng mệt mỏi quá nên rán nhắm mắt dưỡng thần rồi lơ mơ vào giấc ngủ không biết lúc nào. Thanh Ngân thiếp được một lúc, thì phải thức giấc, vì cô tiểu thư Vạn Trúc Sơn Trang đang quặn quẹo thân hình của nàng. Thanh Ngân biết đó là cô tiểu thư vì hơi hương của Thu Cúc đã quen thuộc. Nàng tiểu thư cử động bằng chiếc lưng nhích qua nhích lại, nàng quặn quẹo một lúc rồi ngưng, rồi lại quặn quẹo. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Mỗi lần như vậy Thanh Ngân cảm thấy may nuốt giây riết vào da thịt đau buốt và nghĩ Thu Cúc cũng đau đớn nên muốn phản đối, nhưng thấy cách làm của cô tiểu thư hình như có chủ ý, sợ người phát hiện nên rán chịu đựng, chờ xem nàng làm gì. Cô tiểu thư nhúc nhích như vậy một hồi lâu, từ thế nằm ngửa dựa lưng trên người Thanh Ngân đã nghiêng qua được, xoay mặt lại với Thanh Ngân. Nơi đầu ba người cái túi rộng hơn một chút, nhưng xoay người như vậy, mặt cô ta và Thanh Ngân gần như kề tựa lên nhau, hơi thở thơm tho của nàng phà lên mặt Thanh Ngân. Hình như cô nàng cũng cảm thấy thẹn thùng, nên giây lâu mới thì thào rất nhỏ vào tai Thanh Ngân:

- Lê công tử! Tay chân chúng ta không cử động được, nhưng cũng phải tìm cách thoát khỏi tay lão tặc.

Thanh Ngân cũng kê miệng vào tai nàng:

- Biết làm sao bây giờ?

Như có điều gì khó xử, cô tiểu thư im lặng một lúc, rồi mới ngập ngừng:

- Trong... trong... ngực ta có gắn một ống trúc nhỏ. Ta cố trườn lên một chút, công tử cố cúi đầu xuống một chút dùng miệng kéo nó ra cho ta.

Nghe nàng nói, Thanh Ngân mới thấy nơi bộ ngực mềm mại của nàng có một vật nhỏ cứng rắn ấn lên người mình.

Thấy nàng là gái mà không tị hiềm, và nghĩ cái ống trúc nhỏ mà nàng nói đó chắc hẳn hữu dụng nên không từ chối:

- Tại hạ sẽ cố gắng.

Tiểu thư rót từng tiếng vào tai Thanh Ngân:

- Nhớ cắn chặt một đầu ống trúc, đừng nhả ra. Và đừng sợ hãi.

Được Thanh Ngân đáp lời, tiểu thư hít một hơi chân khí, làm cho bụng căng lên, Thanh Ngân cảm thấy được điều đó vì sự căng cứng của nó ép lên người mình, rồi Thanh Ngân nghe lớp da bụng của nàng chuyển động như làn sóng đưa từ trên xuống dưới. Sự chuyển động chiếc bụng, đưa nàng nhích lên phía trên Thanh Ngân một chút. Hơn mười mấy lần như vậy nàng mới đưa được bộ ngực đến ngang mặt Thanh Ngân. Thấy đã đúng tầm, Thanh Ngân mới rụt đầu xuống và cố gắng dùng hàm răng vạch áo nàng để cắn lấy ống trúc bên trong kéo ra.

Phải nhiều lần, và đôi khi môi má phải chạm vào vùng da thịt căng cứng, thơm tho làm Thanh Ngân cảm thấy rất áy náy, mới cắn được ống trúc vào miệng.

Qua cảm giác, khi biết Thanh Ngân cắn chặt được một đầu ống trúc, chiếc bụng mềm mại của cô tiểu thư lại làm việc, lần này thì chiếc bụng nàng lại làm làn sóng ngược lại, đưa thân hình nàng chùi xuống phía dưới. Sự chuyển động đó kéo ống trúc ra khỏi ngực. Ống trúc do tay thủ công khéo léo làm ra, trông giống như một ống trúc nguyên vẹn, nhưng một đầu là nắp đậy còn một đầu kia có giây gắn vào áo nàng. Sự chuyển động thân hình của cô tiểu thư làm cho nắp ống trúc bật ra và Thanh Ngân thấy một con rắn nhỏ, màu sắc xanh biếc bên trong ló đầu ra ngoài.

Thoáng nhìn con rắn, Thanh Ngân biết ngay là loại Thanh trúc xà, chỉ nhỏ như ngón tay, dài không quá một gang tay nhưng độc hại vô cùng. Cắn ai là người đó chết ngay tức khắc. Thanh Ngân sợ hãi xanh mặt, nhưng đã được dặn trước nên cắn răng nuốt tiếng la hoảng vào miệng. Cô tiểu thư chuyển động thân mình xuống ngang vị thế cũ, kề môi vào đầu con rắn huýt gió nho nhỏ. Con rắn lập tức phóng mình ra khỏi ống trúc. Thanh Ngân không hiểu con thanh trúc xà đang lãnh sứ mạng gì của chủ. Hỏi nhỏ:

- Tiểu thư sai con rắn đi làm việc gì vậy?

Nàng trả lời, giọng tự đắc:

- Thanh Linh đi tìm cứu binh và sẽ trở lại giải huyệt cho ta.

Thấy con thanh trúc xà, và tài điều khiển rắn của cô tiểu thư, Thanh Ngân nghĩ Vạn Trúc Sơn Trang cũng là chỗ ma quái như bọn xưng là thủy cung, tự nhiên có ác cảm, muốn xa lánh nhưng không làm sao nhấc đầu ra xa khuôn mặt cô ta và Thanh Ngân cũng không muốn thì thào thêm với nàng, nhưng cô ta lại nói nhỏ:

- Khi cứu binh tới, ta sẽ giải khai huyệt đạo cho công tử. Trốn được, công tử nên đem Thu Cúc đi ẩn lánh giang hồ càng xa càng tốt. Bọn thủy ma cung này không phải dễ đối phó.

Thấy nàng quan tâm đến mình và Thu Cúc, Thanh Ngân lại thấy nàng không đến nỗi tà ác, nên nói:

- Cảm ơn sự quan tâm của tiểu thư.

Thấy chưa biết tên nàng là gì. Thanh Ngân nói:

- Đến giờ tại hạ vẫn chưa biết qúy danh của tiểu thư.

- Ta tên là Kiều Loan. Ừ! sao công tử gọi Thu Cúc là Kiều Linh?

- Tên nàng trước khi vào làm thị tỳ cho Vạn Trúc Sơn Trang là Kiều Linh.

- Ta thật chẳng biết gì về việc này. Không ngờ nàng cũng có tên lót giống như ta.

Thanh Ngân buột miệng:

- Và cả hai đều cùng xinh đẹp vô cùng.

Kiều Loan cười nhẹ:

- Công tử lém lỉnh lắm!

Nói qua, đáp lại một lúc, cả hai hình như trở nên thích kề tai

thì thào với nhau hơn. Khi nghe hơi thở của Kiều Linh, tức Thu Cúc, biết nàng đã ngủ Kiều Loan tự nhiên hơn, hỏi Thanh Ngân

- Ta và Kiều Linh của công tử ai đẹp hơn ai?

Thanh Ngân muốn nói Kiều Linh đẹp hơn, nhưng nhớ lại những lời nói của nàng là cô tiểu thư này không muốn trong Sơn Trang có ai đẹp hơn mình nên đành nói trớ:

- Kiều Linh là người thệ ước trăm năm của tại hạ nên tại hạ không muốn so sánh.

Câu trả lời làm cho Kiều Loan nghĩ Thanh Ngân gián tiếp nói mình đẹp hơn Kiều Linh, sung sướng:

- Cảm ơn công tử.

Rồi nàng lại hỏi:

- Sau này công tử có nhớ đến ta không?

Thanh Ngân thật tình:

- Hẳn khó quên được việc nằm chung một rọ với tiểu thư như thế này.

Nghe Thanh Ngân nói, mắt Kiều Loan long lanh, nhưng rồi thoáng chốc trở nên giận dữ, nàng nghiến răng, rít vào tai Thanh Ngân:

- Nếu ngươi nhớ đến việc đêm nay.. ta sẽ chặt ngươi làm trăm khúc.

Thanh Ngân ngạc nhiên không hiểu vì sao Kiều Loan trở nên giận dữ như vậy, nằm im thin thít chẳng dám nói năng gì nữa. Kiều Loan cũng nằm im. Khi họ không còn chú tâm kề miệng sát tai nói chuyện với nhau, và họ mới thấy sự những sự bất thường chung quanh.

Chiếc thuyền hình như rung động mạnh, trời như đang giông gió. Họ nghe tiếng hét của Thiết Tháp: “ Hạ buồm xuống nhanh lên” và những tiếng chạy thình thịch trên sàn tàu. Gió càng lúc càng lớn, con thuyền long qua lắc lại. Khi Thiết Tháp ném cả ba trên sàn thuyền rồi thì không hỏi han gì đến họ, bọn thuyền phu cũng vậy. Lúc này không hiểu Thiết Tháp có nghĩ đến họ không, nhưng con thuyền lắc lư dữ dội, nhồi lên hụp xuống làm họ lăn lông lốc. Sự lăn lóc đó làm cho khuôn mặt của Kiều Loan và Thanh Ngân đụng chạm nhau không tránh né được. Kiều Linh thì mất hết võ công, có lúc bị lăn đập xuống sàn thuyền đau đớn rên rỉ rất tội nghiệp.

Nghe tiếng rên của nàng Thanh Ngân lòng đau như cắt, lo âu nàng không chịu đựng nổi và cầu mong có một phép lạ nào giúp mình và nàng thoát cơn tai biến. Thanh Ngân nghĩ đến con Thanh Trúc xà mà Kiều Loan thả đi cầu viện, mong nó trở lại đúng lúc kịp thời, nhưng cũng không thấy động tỉnh gì. Thanh Ngân muốn hỏi Kiều Loan điều này nhưng không làm sao hỏi được. Bị lăn lóc một lúc trên sàn thuyền, thì chiếc bị đựng ba người được một người nào đó vác lên ném xuống một hầm thuyền chật hẹp, và dậy nắp lại. Cái ném làm Thanh Ngân đụng mạnh vào nhiều vật cứng không biết là gì bên dưới, nhưng đau đớn hơn lần trước gấp bội. Phản xạ tự nhiên, Thanh Ngân muốn cử động tay chân để xem chung quanh như thế nào và phát hiện một cánh tay của mình có thể cử động được.

Tình cờ, thân thể Thanh Ngân không biết đụng vào vật gì, những huyệt đạo nào đã giúp Thanh Ngân như vậy. Sau khi co dũi mấy ngón tay của mình được như ý, Thanh Ngân nắm tay Kiều Linh bóp nhẹ và hỏi: Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

- Nàng có sao không?

Tiếng Kiều Linh yếu ớt, nhưng mừng rỡ:

- Chàng! Tay chàng có thể cử động được!

Thanh Ngân nắm cổ tay Kiều Linh chặt hơn, và nói:

- Cánh tay hữu đã cử động, nhưng nàng đừng nói lớn, chúng nghe được.

Thanh Ngân xoay qua Kiều Loan kề miệng vào tai nàng:

- Một cánh tay của tai hạ đã được đả thông, tiểu thư nghĩ có giúp được gì cho tiểu thư để rồi tiểu thư giải khai huyệt đạo cho chúng ta không?

Kiều Loan hình như không vui điều gì, cộc lốc:

- Ngươi chẳng giúp được gì cho ta cả.

Thanh Ngân không hiểu sao cô tiểu thư Kiều Loan lại trở chứng, nhưng nghĩ con thanh trúc xà có trở lại cũng không dễ gì chui xuống hầm thuyền nên kiên nhẫn thuyết phục nàng:

- Con thanh trúc xà của tiểu thư đi đã lâu, không thấy trở lại và nó có trở lại thì cũng không biết có cách nào chui vào đây cứu

chúng ta không? Trong ba người chỉ có tiểu thư là người có võ công..

Kiều Linh nói:

- Chàng không có võ công cũng khó mà giúp tiểu thư đả thông huyệt đạo được, hay là tìm cách gì xé tấm lưới này ra trước.

Thanh Ngân khen ngợi:

- Sao ta lại không nghĩ đến việc này? Nhưng bàn tay không làm sao có thể xé tấm lưới này được?

Kiều Linh:

- Trong người tiểu thư hẳn có mấy lưỡi phi đao có thể giúp chàng được. Ô! nhưng mà...

Tiểu thư Kiều Loan:

- Nếu Thanh Ngân mó vào người ta. Ta sẽ chặt bàn tay của gã.

Thanh Ngân nghe nói nổi tánh bông đùa, kề sát tai nàng:

- Dù sao ta cũng đã lấy ống trúc trong người nàng, thì lấy thêm một lưỡi phi đao nữa cũng vậy thôi..

Nghe Thanh Ngân nói, Kiều Loan vừa thẹn vừa giận, giọng run rẩy:

- Ngươi dám khinh ta?

Rồi bất ngờ, nàng cắn mạnh vào má Thanh Ngân, Thanh Ngân đau quá la như cắt tiết.

- Đau quá! Nhả ra! Ta chết mất!

Kiều Linh run rẩy:

- Chuyện gì? Chuyện gì vậy?

Kiều Loan nghiến chặt, má Thanh Ngân đứt thịt ứa máu. Máu của Thanh Ngân chảy vào miệng nàng, nghe mùi tanh tưởi, nàng mới gớm sợ nhả miệng ra.

Bị cắn quá đau, Thanh Ngân tức giận:

- Tự nhiên ngươi lại cắn ta. Ta phải cho ngươi biết mùi vị.

Dứt lời Thanh Ngân há miệng cắn ngay vào má Kiều Loan trả đũa. Kiều Loan cắn răng chịu đựng chẳng rên la một tiếng. Phản ứng theo bản năng, nhưng Thanh Ngân cũng nhanh chóng thấy được việc làm không phải của mình, lập tức nhả ra và nói:

- Ta xin lỗi tiểu thư.

Trong bóng tối đen như mực, Thanh Ngân không thấy đôi mắt của Kiều Loan đẫm lệ, nhưng những giọt nước mắt của nàng rơi lên mặt Thanh Ngân, làm Thanh Ngân quên cái đau trên má, trở nên bối rối, lập đi lập lại:

- Tại hạ xin lỗi tiểu thư...

Kiều Linh thở dài:

- Chàng không được xúc phạm đến tiểu thơ. Tiểu thơ đã không đồng ý thì chúng ta đành nằm trong rọ với nhau cho chết vậy.

Kiều Loan âm thầm sa nước mắt một lúc, rồi không hiểu nàng nghĩ gì nói với Kiều Linh:

- Thu Cúc! Ngươi cứ bảo Thanh Ngân lấy mấy mũi phi đao trong người ta ra sử dụng.

Kiều Linh:

- Đa tạ tiểu thư!

Rồi hỏi lại:

- Tiểu thư không..không ngại chứ?

Kiều Loan hừ nhỏ:

- Nếu ngươi nghĩ vậy thì tùy ngươi. Chúng ta cứ nằm trong cái túi này cho đến chết như ngươi nói.

Kiều Linh: - Nếu vậy tiểu tỳ xin phép tiểu thư.

Nói xong Thu Cúc chỉ cho Thanh Ngân nơi Kiều Loan dấu phi đao trong người nàng. Nghe xong, Thanh Ngân nói nhỏ vào tai Kiều Loan:

- Tại hạ xin phép tiểu thư. Tội vô lễ sau này xin chịu để tiểu

thư trách phạt.

Thanh Ngân cố gắng đưa cánh tay cử động được, mò vào áo nàng, đưa xuống, mò quanh thắt lưng nàng để tìm túi da rắn đựng những mũi phi đao mỏng như lá trúc. Chỉ một tay, Thanh Ngân phải khó khăn lắm mới gỡ được túi da ra khỏi thắt lưng.

Kiều Loan nói vào tai Thanh Ngân, tiếng nói của nàng trở nên bình thường không một chút gì giận dỗi:

- Công tử lấy ra cẩn thận kẻo đâm ta bị thương.

Thanh Ngân:

- Tại hạ gỡ cả túi da ra nhưng không biết làm sao lấy phi đao ra được.

- Công tử đưa cả túi da lên đây, ta chỉ cho.

Thanh Ngân cũng phải cực nhọc lắm mới di chuyển bàn tay của mình lên. Những người có võ công cao thường xử dụng những chiếc phi đao làm ám khí mỏng như lá liễu gọi là liễu diệp phi đao. Chiếc túi đựng phi đao của Kiều Loan rất nhỏ, những chiếc phi đao dùng làm ám khí của nàng hẳn còn nhỏ hơn lá liễu. Đưa chiếc bao lên tầm mắt, Thanh Ngân mới thấy hạt nút trên chiếc bao làm bằng ngọc, toả ra một thứ ánh sáng xanh biếc, ánh sáng nhỏ nhoi đó giúp Thanh Ngân thấy được hình dáng chiếc bao và đôi mắt như hai hạt ngọc còn hoen ướt của Kiều Loan và cả vết răng của mình trên gò má của nàng.

Ánh mắt như hờn, như giận của Kiều Loan làm Thanh Ngân phải rùng mình. Đã yêu thương Kiều Linh tức Thu Cúc, nhưng Thanh Ngân chưa từng bắt gặp thứ ánh mắt nửa như si mê, nửa như hờn trách của Kiều Loan, thầm kêu khổ thầm trong lòng: “chẳng lẽ nàng..”. Và chợt trở nên bối rối. Định lên tiếng hỏi Kiều Loan cách nào dễ dàng lấy phi đao ra khỏi túi da, nhưng Thanh Ngân trở nên ngại ngùng, sợ Kiều Linh nghe được ngay cả một câu hỏi như vậy. Thanh Ngân không dám nhìn lâu ánh mắt Kiều Loan, nhắm lại để trốn tránh, nhưng rồi Thanh Ngân nghe gò má mềm mại của nàng tựa nhẹ lên môi miệng mình. Thanh Ngân muốn đẩy nàng ra, nhưng không nỡ và cũng sợ Kiều Linh cảm giác được tình cảnh nên vô tình bàn tay Thanh Ngân để lên đầu Kiều Loan như một cử chỉ hưởng ứng. Thanh Ngân không khốn khổ lâu, Kiều Linh đã lên tiếng kéo Thanh Ngân ra khỏi tình cảnh khó xử:

- Có thể lấy được phi đao ra chưa?

Nghe tiếng hỏi của Kiều Linh, Kiều Loan giật mình, nhưng nàng đã nhanh nhẹn cắn nhẹ vào má Thanh Ngân rồi mới trả lời:

- Sắp lấy được rồi.

Rồi nàng nói với Thanh Ngân:

- Ta dùng miệng cắn lấy túi da, như vậy giúp công tử dễ dàng hơn. Cẩn thận kẻo đứt tay. Trên đầu mũi phi đao có độc.!

Nhờ Kiều Loan cắn chặt chiếc túi, Thanh Ngân không mấy khó khăn, mở miệng túi, cầm nhón lấy ra một lưỡi phi đao và sau đó mò mẫn để cứa những nuốt giây. Thanh Ngân chăm chú làm việc, nhưng cũng cảm giác được cặp mắt Kiều Loan không rời khuôn mặt mình.

Thanh Ngân cứa đứt được hơn chục bận giây làm cho trên đầu và vùng vai họ trở nên dễ chịu hơn, thì chiếc thuyền rung động mạnh hơn. Hầm thuyền chật hẹp nhưng họ cũng bị nhồi xóc, đánh qua tả, đập qua hữu, Thanh Ngân không thể nào tiếp tục công việc. Trời bên ngoài hình như đang mưa to gió lớn, mỗi lần thuyền nghiêng qua lắc lại thì nước bên trên đổ xuống thân thể họ. Thanh Ngân tay cầm lưỡi phi đao lo sợ khi họ bị xóc lăn sẽ đâm trúng hai cô gái nên vói tay ghim lưỡi phi đao lên nắp thuyền rồi ôm lấy đầu cả hai, đề phòng sự nhồi xóc làm họ bị thương. Cả ba chịu đựng tình trạng như vậy một thời gian khá lâu, thì sự nhồi xóc lần lần giảm bớt. Thanh Ngân buông hai cô gái ra thở phào:

- Cơn giông gió đã bớt rồi, Kiều Linh và tiểu thư có bị thương không?

Kiều Linh:

- Thiếp không bị thương tích gì, nhưng nếu lâu hơn chút nữa chắc thiếp không chịu nổi.

Rồi nàng rất quan tâm:

- Tiểu thư! Tiểu thư không bị gì chứ?

Kiều Loan nhăn nhó:

- Lưng ta bị vật gì đâm phải khá đau và hình như đang chảy máu.

Kiều Linh lo âu:

- Ô! Nếu vậy phải cầm máu mới được! Thanh Ngân! chàng phải xem dùm vết thương của tiểu thư!

Thanh Ngân nghe Kiều Loan bị thương cũng quan tâm:

- Tiểu thư bị thương nơi nào? Tại hạ xem thử được không?

Kiều Loan từ chối:

- Không nặng lắm, có chảy máu một chút cũng chẳng sao, công tử khỏi phải nhọc lòng.

Kiều Loan từ chối, nhưng giọng nói pha vẻ đau đớn khó chịu.

Kiều Linh phản đối:

- Tiểu thư không thể để như vậy được!

Kiều Loan:

- Không để vậy thì Lê công tử có cách gì để cầm máu cho ta bây giờ? Công tử chỉ cử động được một tay và chúng ta cũng chẳng có thuốc chỉ huyết, trị thương.

Thanh Ngân cũng nghĩ như Kiều Linh là phải giúp nàng, nên kéo áo cắn vào miệng, xé một miếng rồi nói với Kiều Loan:

- Tại hạ đè tay lên vết thương một lúc vẫn có thể giúp cầm máu được.

Thanh Ngân hỏi Kiều Loan:

- Vết thương nơi nào?

Kiều Loan ngập ngừng trong tai Thanh Ngân:

- Sau lưng, gần dưới...

Thanh Ngân sờ lưng nàng tìm vết thương, nhưng qua chiếc áo ướt, Thanh Ngân không biết chỗ nào có vết thương đang chảy máu.

Thanh Ngân nghĩ chỉ có cách sờ trong lớp áo của nàng, nhưng Thanh Ngân chẳng dám làm một việc như vậy. Chiếc túi da có gắn hạt ngọc nhỏ đã văng đâu mất, trong hầm tối đen, Thanh Ngân muốn nhìn xem nét mặt Kiều Loan có phản ứng nào không nhưng chẳng thấy gì cả ngoài hơi thở nhẹ của nàng.

Thanh Ngân chắc lưỡi nho nho nhỏ đủ nàng nghe:

- Qua lớp áo tại hạ chẳng thể nào rờ tìm vết thương được, làm sao bây giờ?

Kiều Loan thở dài, yếu ớt:

- Nếu công tử tị hiềm thì... cứ để vậy chẳng sao.

Nghe nói, Thanh Ngân biết Kiều Loan chẳng ngại việc mình mò tìm vết thương nên nói:

- Tại hạ lại xin phép tiểu thư.

Bàn tay Thanh Ngân cầm miếng giẻ áo đưa vào lưng Kiều Loan, Thanh Ngân nghe thân thể nàng run lên nhè nhẹ. Bàn tay Thanh Ngân trên lớp da mịm màng của nàng cũng chợt trở nên khựng lại, phải cố xua đuổi tạp niệm vuốt theo lưng nàng mới sờ thấy vết thương. Nàng bị một vật nhọn rạch một đường khá sâu gần hai huyệt khí hải du và bào manh, máu đang rỉ ra. Thanh Ngân đè mảnh giẻ lên đó và dùng sức ngón tay đè lên mấy mạch máu chung quanh. Kiều Loan lại run lên nhè nhẹ và dúi má và mặt Thanh Ngân. Cử chỉ của nàng làm Thanh Ngân chợt cảm thấy như mình đang mang thêm một gánh nặng, một trách nhiệm. Thanh Ngân nghĩ đến tình trạng của mình và Kiều Linh mấy hôm trước và hôm nay vì hoàn cảnh, vì trị thương, lại phải va chạm da thịt của Kiều Loan. Từ vết thương dưới lưng, Thanh Ngân biết nàng đau đớn lắm, thương hại:

- Tiểu thư đau lắm phải không?

Thanh Ngân nghe Kiều Loan rít nhẹ trong tai Thanh Ngân:

- Oan gia! Ngươi còn kêu ta là tiểu thư nữa hay sao?

Lời nói của Kiều Loan như một lời tự thú chấp nhận và phó thác. Thanh Ngân ngẩn ngơ chưa biết phải làm sao, nói gì với nàng, thì Thanh Ngân nghe tiếng gọi lớn vọng vào hầm thuyền:

- Thiết tháp! Nếu ngươi không trả lại con gái ta, thì đêm nay là đêm cuối cùng trong đời nhà ngươi.

Kiều Loan và Kiều Linh cũng nghe tiếng nói ấy, mừng rỡ:

- Cha ta đã đến!

- Chủ nhân đã đến!

Sau tiếng nói của lão Vạn Trúc Sơn Trang, họ nghe tiếng cười như bưng tai của Thiết Tháp:

- Hà Hà! Ai sợ lão mắt ếch nhà ngươi chứ ta thì chẳng coi ngươi vào đâu cả. Ngươi dám đến gần địa giới của thủy cung, thì ngươi phải mang đầu máu trở về.

Sau tiếng cười khinh thường của Thiết Tháp, Thanh Ngân nghe lão trang chủ Vạn Trúc Sơn Trang gầm gừ:

- Được lắm! Nếu ngươi ngoan cố thì cũng đừng trách lão phu.

Sau tiếng nói của lão, Thanh Ngân nghe tiếng còi trúc trổi lên dìu dặt như kèn thúc quân và nghe lão Thiết Tháp giận dữ:

- Ngươi dám mang cả bầy rắn của ngươi đến đây, thì ta lấy con gái của ngươi làm bia đỡ đạn, chơi với ngươi một trận vậy!

Thanh Ngân nghe những tiếng bay xé gió, tiếng chưởng lực hùng hậu của Thiết Tháp đánh ra và tiếng người rên la, ngã lăn đau đớn trên sàn thuyền, rồi nắp hầm bị đá tung ra, lão Thiết Tháp đưa tay giật chiếc túi nhốt ba người xách lên. Tay Thanh Ngân đang đè lên vết thương Kiều Loan, khi lão giật mạnh chiếc túi, Thanh Ngân giật mình ôm chặt lấy lưng nàng. Chiếc túi đã bị Thanh Ngân cắt đứt đáy, khi bị lão Thiết Tháp giật mạnh lên khỏi miệng hầm thì cả ba lọt ra ngoài. Kiều Linh bắn ra một nơi, còn Thanh Ngân và Kiều Loan bắn ra một ngã. Thiết Tháp phản ứng mau lẹ, hai tay ra chiêu cầm nã chụp lại. Trời bên ngoài vẫn tối đen, nhưng Thanh Ngân cũng thoáng thấy một vùng sông nước lóng lánh, to nhỏ không biết bao nhiêu là rắn đang vùng vẫy, chúng phóng từ mặt nước lên tấn công Thiết Tháp và xa xa là một chiếc thuyền lớn, có một người đàn ông và nhiều người đàn bà trên đó. Truyện "Nam Thiên Đại Hiệp "

Hai tay vừa chụp được Kiều Loan và Thanh Ngân, bị ba bốn con rắn phóng tới, lão Thiết Tháp gầm lên một tiếng Thanh Ngân nghe đinh tai bức óc rồi bị lão cầm lấy cả hai múa tít đón đỡ mấy con rắn làm ruột gan Thanh Ngân nhộn nhạo như muốn rớt ra ngoài, cánh tay không còn sức để ôm Kiều Loan. Vuột khỏi tay Thanh Ngân, theo sức quay của Thiết Tháp, thân hình nàng bị tung lên cao như trái cầu, Thiết Tháp phản ứng thần tốc, ném Thanh Ngân xuống sàn thuyền, phi thân theo chụp lại. Khi hạ thân xuống sàn thuyền, lão nắm chân Kiều Loan quay tít mấy vòng, cười ha hả:

- Lão mắt ếch! Ngươi thấy con gái ngươi được ta dùng làm vũ khí rất vừa tay đấy chứ! Cứ xô đàn rắn của ngươi đến đây ta chẳng ngại gì đâu!

Tiếng lão trang chủ Vạn Trúc:

- Nếu ngươi làm mất một sợi tóc của con ta, thì ta và ngươi khó đội trời chung.

Thiết Tháp giận dữ:

- Ngươi giết Hồ lão đệ của ta, thì thủy cung và sơn trang của ngươi đã khó đội trời chung rồi!

Lão Vạn Trúc lạnh lùng:

- Con gái ta chẳng giết Hồ lão tam. Thằng nhỏ trên thuyền ngươi mới là kẻ giết lão Hồ. Gã chẳng liên quan gì đến ta cả. Thiềm Mục ta chưa bao giờ làm rồi chối. Nếu ngươi không muốn gây hấn với ta thì thả con gái ta ra ngay, đường thủy các ngươi cứ đi, đường bộ mặc ta cất bước.

Thiết Tháp:

- Ta tạm tin lời nói của ngươi, nhưng trước khi ta thả con nha đầu, ngươi hãy đuổi bầy rắn của ngươi ra xa mới được!

Kiều Loan trên tay Thiết Tháp hét lên:

- Gia gia phải cứu lấy Lê công tử và Thu Cúc!

Thiết Tháp vội vàng điểm vào câm huyệt của nàng. Lão Vạn Trúc Sơn Trang như không lưu tâm đến lời kêu xin của nàng, tiếng còi trúc được thổi lên và hàng ngàn con rắn lúc nhúc dưới sông, một lúc sau đã rút lui chẳng còn lại con nào.

Đôi mắt Thiết Tháp lấp loáng, nhìn bầy rắn lội đi khá xa rồi cười lớn:

- Lão mắt ếch! Ngươi hãy đến thủy cung để lấy con gái của ngươi về!

Cười xong, lão kẹp Kiều Loan vào nách rồi chụp lấy Thanh Ngân nhảy tùm xuống nước. Thanh Ngân bất ngờ uống mấy ngụm nước rồi mới rán nín thở ngậm miệng.

Thanh Ngân nghe nước như rẽ ra hai bên, Thiết Tháp tụ khí đi dưới lòng sông như đi trên đất bằng, nhưng chỉ một lúc thì Thanh Ngân không còn đủ sức bế khí, cầm hơi đựng được nửa, ngộp thở, nước tràn òng ọc vào mũi miệng rồi chết ngất.

Khi tỉnh dậy, Thanh Ngân thấy mình đang bị Thiết Tháp kẹp nách chạy như bay lên núi, đàng sau lão Thiềm Mục đuổi theo gầm thét, âm thanh của lão Thiềm Mục, Thanh Ngân nghe lùng bùng cả hai tai:

- Nếu ngươi không buông con gái ta ra, thì dù ngươi chạy lên trời chui xuống đất cũng không trốn thoát.

Thiết Tháp vừa chạy vừa đáp:

- Có con gái ngươi trong tay, ta chẳng ngại gì ngươi và mấy mụ vợ của ngươi đâu.

Thiết Tháp vừa chạy, thỉnh thoảng tung cước đá một tảng đá to lăn xuống núi, làm lão Thiềm Mục phải tránh né hay tung chưởng đón đỡ nên cũng chậm bước lại phần nào. Sở dĩ Thiết Tháp phải chạy lên núi là vì khi lão nhảy xuống sông, Thiềm Mục biết mình bị lừa, tức giận xua rắn đuổi theo, mấy mụ vợ cũng rời thuyền đuổi theo Thiết Tháp.

Khi Thiết Tháp vừa đặt chân lên bờ, thì bầy rắn đã đuổi theo kịp lão, Thiềm Mục cùng bảy bà vợ cũng phi thân tới nơi, xua rắn tấn công. Trước sự tấn công của bầy rắn hàng hàng lớp lớp, Thiết Tháp dùng Thanh Ngân và Kiều Loan làm mộc chống đỡ. Lão vừa chống đỡ bầy rắn vừa tính thầm trong lòng nếu không tìm đường tẩu thoát, khó lòng thoát khỏi tay Thiềm Mục. Thấy Kiều Loan trên tay lão, Thiềm Mục sợ nàng bị thương nên lại thuyết phục Thiết Tháp thả nàng. Trong khi hai đàng lời qua tiếng lại, Thiết Tháp lại tung mình chạy lên núi đá gần kề bờ sông, vì nghĩ đàn rắn không thể leo núi nhanh được, Thiềm Mục và bảy bà vợ có đuổi theo lão dùng Kiều Loan làm bia chống đỡ thì họ cũng chẳng làm gì được lão.

Thanh Ngân bị uống nước chết ngất, nhờ lão quay mấy vòng, nước trong ruột chảy ra và lần lần lai tỉnh.

Thiết Tháp chạy lên lưng chừng núi, thì khựng lại vì trước mặt lão là một vực sâu hình vòng cung không thấy đáy, bờ đá thẳng tắp, bờ bên nay cách bờ bên kia đến vài chục trượng, khinh công không tài nào nhảy qua được. Lão dừng chân trong giây lát thì Thiềm Mục đã theo đến nơi. Nhìn qua địa thế trước mắt, Thiềm Mục vuốt râu:

- Ngươi còn chạy được nữa không nào?

Thiết Tháp một tay cầm chân Kiều Loan, một tay cầm chân Thanh Ngân dộng đầu cả hai xuống đất, thách thức:

- Ta không chạy nữa, thì ngươi đã dám làm gì ta?

Thiềm Mục tức giận:

- Là đệ nhị đại vương của Thủy cung, ngươi lấy con gái ta làm tiện nghi hộ mạng chẳng sợ giang hồ cười chê hay sao?

Thiết Tháp cười lớn:

- Ngươi và chúng ta là những kẻ lấy thủ đoạn mà sống trong giang hồ, thì xử dụng một chút tiện nghi có gì phải cười chê!

Thiềm Mục gằn từng tiếng:

- Ngươi muốn gì để trao Kiều Loan lại cho ta?

Thiết Tháp lạnh lùng:

- Vì kinh thư của nhà họ Lê mà Hồ lão đệ ta phải bỏ mạng. Ta muốn ngươi đem kinh thư của nhà họ Lê ra đổi mạng cho con gái của ngươi.

Nghe nhắc đến kinh thư, Thiềm Mục biến sắc, cắp mắt xanh biếc của lão ngời chớp, nhưng rồi lão trở nên bình thường ngay:

- Ta chẳng biết kinh thư gì của nhà họ Lê cả! Nếu ngươi cần kinh thư thì đi hỏi Thư Hương viện chủ.

Thiết Tháp cười ha hả:

- Ngươi làm sao qua mắt chúng ta được! Nếu không vì cuốn kinh thư nhà họ Lê thì làm gì ngươi đem đứa con gái hoa nhường nghẹt thẹn nổi tiếng giang hồ gả cho tên tiểu tử mới mười bốn, mười lăm tuổi của Thư Hương Trang Viện?

Thanh Ngân liếc nhìn Kiều Loan, thì thấy sắc mặt nàng biến đổi đến xanh xám. Nàng cũng liếc nhìn Thanh Ngân, và thấy Thanh Ngân đang nhìn mình vội quay đi.

Khi nghe Thiết Tháp nói toạc dã tâm của mình Thiềm Mục hét lớn:

- Ngươi dám!

Thân pháp lão chớp động như ma mị nhảy đến chụp đối thủ. Thiết Tháp cũng mau lẹ không vừa, tung thân thể của Kiều Loan lên đón đỡ. Hai cánh tay của lão Thiềm Mục thu phát nhanh như chớp giật, mỗi khi Thiết Tháp tung Kiều Loan lên là lão biến chiêu, lão đánh nhanh thì Thiết Tháp cũng tung múa Kiều Loan nhanh hơn, lão vừa chống đỡ vừa thách thức:

- Nếu ngươi không muốn con gái ngươi bị chết thì cứ tấn công!

Thấy không thể hạ Thiết Tháp dễ dàng, và sợ con gái bị thương, Thiềm Mục ngưng tay:

- Được! Ta đứng đây đợi ngươi đổi ý vậy!

Lão rút còi trúc trong người thổi lên ba tiếng, phía dưới núi có nhiều tiếng còi trúc đáp lại, một lúc sau bảy bà phu nhân của Thiềm Mục phi thân lên theo và đàn rắn cũng lúc nhúc trườn theo rào rào, rung động cây cỏ.

Một trong bảy bà vợ của Thiềm Mục rít lên:

- Thiết Tháp! Nếu ngươi làm hại đến con gái ta, thì ngươi không thể nào thoát khỏi cảnh vạn xà phân thây.

Bà này vừa nói vừa ra hiệu cho sáu bà còn lại, cả sáu bà đồng loạt rút kiếm cầm tay.

Bà lên tiếng chỉ huy sáu bà vợ khác của Thiềm Mục lại để còi trúc lên miệng thổi, đàn rắn rẽ ra hai bên, bò luôn xuống vách đá sâu. Thiết Tháp nhìn thấy biết bà ta đề phòng luôn cả việc mình nhảy xuống hố đào tẩu.

Đôi mắt lão lấp loáng một cách độc ác rồi cười lớn:

- Người ta đồn xà nương Trịnh Dung thâm hiểm khôn lường, nay mới chứng kiến hà hà...nhưng các ngươi muốn cầm chưng Thiết Tháp ta không phải là chuyện dễ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play