Dưới cơn thịnh nộ, công lực toàn thân Vũ Ngôn ngoại phóng, cả người trên dưới như được bao, vây bởi một cái lồng khí cực lớn mà căn bản không để ý tới song chưởng đang công tới của Phương Dĩ Nam. Từ ngoài vòng ba điểm, thân thể hắn bỗng bay lên nhắm thẳng vào rổ lao tới.
Hai luồng nội lực va chạm vào nhau giữa không trung. Phương Dĩ Nam chỉ cảm thấy lồng ngực mình bỗng cảm thấy khó chịu rồi cái cảm giác đau đớn cũng theo đó mà tới. Hắn liều mạng nén ngụm máu tươi đã lên tới cổ họng mình lại, thân thể thì bị Vũ Ngôn va vào mà ngã nhào trên mặt đất.
Vũ Ngôn cười lạnh lùng, thân thể trên không trung không hề dừng lại mà như diều hâu giương cánh lướt đi rồi úp quả bóng vào rổ. Một loạt những động tác liên tiếp nhau tiến hành với tốc độ cực nhanh. Pha va chạm của Phương Dĩ Nam và Vũ Ngôn gần như không người nào có thể nhìn thấy rõ. Lúc đó Quan Nhã Ny chỉ thấy Phương Dĩ Nam đánh lén, nàng còn đang thầm lo lắng cho Vũ Ngôn thì đã thấy Phương Dĩ Nam bị rơi xuống ngã trên mặt đất rồi.
Phương Dĩ Nam liên tục quay trên mặt đất ba vòng mới ngừng lại được. Mặt hắn giờ trắng như tờ giấy. Trước mặt vô số người theo dõi mà không chỉ bị Vũ Ngôn đột phá úp rổ mà hơn nữa còn bị ngã xuống trông chật vật như thế, bất kể là từ gia thế của hắn hay là thân phận trong trường học, đây tuyệt đối không phải là điều hắn có thể chấp nhận được.
Càng khó tin hơn chính là, mình rõ ràng đánh lén hắn mà cuối cùng lại bị cương khí hộ thân của hắn phản kích lại thành ra trọng thương. Chỉ sợ thương thế này ít nhất cần hai tháng tu dưỡng và không thể tự tiện động nội lực được. Cái tuyệt học ám hắc trên người hắn mặc dù có uy lực rất lớn nhưng tu luyện lại giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi. Hai tháng tu dưỡng có lẽ sẽ làm công lực của mình thụt lùi đi không ít.
Trong lòng Phương Dĩ Nam thầm hận, hắn trừng mắt nhìn Vũ Ngôn nhưng không phát tác. Hắn cũng biết lúc này không phải là lúc phát tác, vì hắn đang còn đứng trước rất đông người như thế này. Hắn giở chỉ thấy rất lạ rằng, tiểu tử này rõ ràng còn trẻ như thế nhưng sao hình như lại có một nội lực kinh người như vậy?
Bỏ qua việc Phương Dĩ Nam nghĩ như thế nào, đội viên của hai bên và cả người xem nữa cũng nhìn mà sợ tới ngây cả người. Nhảy từ ngoài vòng ba điểm lên, đây là cách úp rổ của nhân loại sao? Jordan cũng không đạt tới cảnh giới này. Thật khó có thể tưởng tượng được.
Quả bóng nhẹ nhàng chui tọt qua rổ rơi xuống nhẹ nhàng nẩy lên nẩy xuống. Ngọn lửa giận vô danh trong lòng trong lòng cũng tan đi một chút, hắn nhìn thoáng qua kẻ bị đánh cho lăn trên sân, Phương Dĩ Nam rồi nói với giọng lạnh lẽo:
- Kẻ sỉ nhục người thì vĩnh viễn sỉ nhục chính bản thân mình!
Phương Dĩ Nam nhìn lướt qua Vũ Ngôn, khóe miệng nhếnh lên hiện một nụ cười lạnh:
- Tiểu tử, tao nhớ mày rồi!
Vũ Ngôn cầm lấy quả bóng đi qua bên người hắn ta hừ một tiếng nói:
- Bị mày nhớ cũng chẳng phải là vinh hạnh gì. Đừng ỷ vào chút công phu nhỏ bé kia mà hoành hành ngang ngược, đó chỉ khiến cho gia trưởng của nhà mày mất mặt thôi.
- Mày ―
Phương Dĩ Nam nghe hắn giáo huấn mình mà vẫn phải cắn răng không rên lấy một tiếng. Vũ Ngôn biết hôm nay mình đã gây thù với Phương Dĩ Nam, với thế lực của hắn ta thì không hiểu hắn ta còn có thể dùng chiêu thức gì để đối phó với mình đây. Có kinh nghiệm của An Tử Phong nên Vũ Ngôn không hề có một chút gì gọi là thiện cảm với đám công tử này cả.
Cái loại mất dạy chuyện ỷ thế hiếp người như thế này nếu không giáo huấn thì thật sự phải xin lỗi với một thân võ học của mình rồi. Khóe miệng Vũ Ngôn hiện lên một nụ cười lạnh, hắn tới bên người Phương Dĩ Nam vỗ nhẹ vai tên này nói:
- Phương đồng học, nhớ lấy, lần sau ngoan ngoãn một chút, nếu không tao cũng chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!
Đằng xa xa, Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn vỗ vai Phương Dĩ Nam mà trong mắt nàng bất chợt hiện lên một tia kinh sợ nhưng sau đó lại lắc đầu, nghĩ, không biết sao lại khéo vậy chứ, đây có lẽ chỉ trùng hợp mà thôi.
Hiệp đấu này Phương Dĩ Nam đã bị trọng thương nên chỉ còn cách gọi Trần Gia Lạc tới giúp mình ra khỏi sân, mà cho dù là không bị thương đi nữa thì khi Vũ Ngôn vào sân tạo ra cho Phương Dĩ Nam hết lần đả kích này tới lần khác thì thực sự hắn một chút tự tin cũng không có nữa.
Vũ Ngôn nhìn Trần Gia Lạc đột nhiên cười nói:
- Trần đồng học, trở về nói với anh trai mày. Chuyện đấu thầu lần này tao nhất định sẽ "cảm ơn" hắn thật ổn!
Trần Gia Lạc cả kinh rồi bất giác nói:
- Sao mày biết được ―
Lời chưa hết nhưng hắn đã phải lập tức ngậm miệng lại mà oán hận nhìn Vũ Ngôn sau đó đỡ Phương Dĩ Nam đi ra khỏi sân đấu.
Khóe miệng Vũ Ngôn lại hiện lên một nụ cười lạnh lẽo. Trần Gia Lạc này kém anh trai hắn xa quá. Mình mới chỉ nói có đúng một câu nhẹ nhàng mà đã khiến hắn hiện nguyên hình rồi. Có lẽ Trần Gia Thụ làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được mọi việc mà mình đã tỉ mỉ sắp đặt không ngờ lại bị một câu vô ý của đứa em trai bao cỏ của hắn vạch trần hết.
Hiện tại Vũ Ngôn đã có thể khẳng định, chuyện này nhất định có quan hệ tới Trần Gia Thụ. Hai anh em Trần gia đang theo đuổi chị em Tăng Thiến, phó thị trường Trần thân là cha hai người nên không thể không biết một cái gì. Có lẽ chuyện này chính là do lão ta hiến kế chưa biết chừng. Khi lão Tăng nhờ lão ta trợ giúp thì vì hai đứa con mà lão không có lý do gì để cự tuyệt lão Tăng cả. Mà Trần Gia Thụ cũng tuyệt đối hy vọng Sáng Lực Thế Kỷ sẽ rơi khỏi vòng xét duyệt.
Vì không để đắc tội lão Tăng nhưng lại có thể khiến Sáng Lực Thế Kỷ bị đẩy ra ngoài một cách hợp tình hợp lý vì thế mới có chuyện trên hội nghị xuất hiện một phó thị trưởng An công khai đối chọi với phó thị trường Trần. Chuyện này diễn ra đại khái là để cho lão Tăng và mình xem. Hai phó thị trưởng ngang nhiên phát sinh xung đột, chuyện này không thể tính là nhỏ nên như thế sẽ không có gì phải xin lỗi lão Tăng cả, mà nói không chừng lão Tăng còn cảm động đến rơi nước mắt ý chứ, với lại còn đồng thời loại bỏ được Sáng Lực Thế Kỷ. Một mũi tên trúng hai con chim, quả thật chiều này đã giải quyết mọi vấn đề như trở bàn tay vậy. Điều này cũng có thể giải thích được nguyên nhân vì sao trước kia quan hệ của hai vị thị trưởng Trần An luôn rất hòa hợp mà đột nhiên lại phát sinh tranh chấp trên hội nghị. Tất cả đều là diễn trò!
Đáng tiếc bọn họ tuyệt đối không ngờ tới lại có một Thư Nhạc với thủ đoạn thông thiên biết được chuyện phó thị trường Trần cố ý kéo dài thời gian do đó đã khiến cho bọn Vũ Ngôn chú ý, nếu không phải Thư Nhạc xuất hiện kịp lúc thì có lẽ Sáng Lực Thế Kỷ cũng không biết mình bị người ta chơi như thế nào rồi. Bởi vậy mới có thể thấy được quyền lực quan trọng tới cỡ nào. Mà việc Thư Nhạc xuất hiện kịp thời mặc dù không thể nói là cứu vớt Sáng Lực Thế Kỷ nhưng cũng là có công lao vĩ đại. Nếu không phải do tính tình cô nàng có hơi kém thì cũng có thể nói cô nàng là một cô gái hoàn mỹ không có thiếu sót gì.
Trận đấu về sau không có chuyện gì đáng để theo dõi nữa. Mặc dù học viện kinh tế còn kém khoa Ngoại Ngữ chín điểm nhưng sau khi Vũ Ngôn vào sân thì liên tiếp ghi được bảy điểm cho học viện kinh tế. Hai cầu thủ ghi đim quan trọng nhất của khoa Ngoại Ngữ để rời sân, Trần Gia Lạc đã đỡ Phương Dĩ Nam đi không còn thấy bóng dáng rồi, vì thế khí thế của hai bên hoàn toàn không thể so sánh được nhau.
Trận bóng đã không còn gì nữa, nếu ngay cả đám binh tôm tướng tép còn lại mà cũng không hành được thì đội bóng rỗ của học viện kinh tế có thể giải tán thẳng, và đám Lục Phong với Quản Vân Đào không bằng đeo đá nhảy xuống sông cho nó thoát.
Vũ Ngôn ra hiệu bảo Quản Vân Đào thay mình ra. Nói tóm lại, trận đấu này thì chơi bóng là phụ còn đánh người mới là chính. Chuyện này quả thật ngược hoàn toàn với ý nghĩ ban đầu của mình.
Chu Hải Lăng và mấy tên Lưu Viễn Dân dồn tới bên cạnh Vũ Ngôn. Chu Hải Lăng nói với giọng sùng bái vô hạn:
- Lão Đại, anh đừng nói cái gì cả. Thằng em bái anh làm sư phụ. Tuyệt kỹ Lăng Ba Vi bộ phi thân úp rổ vừa rồi lão Đại anh nhất định phải dạy em. Đây chính là kỹ thuật tuyệt sát để tán các em gái đó.
Lưu Viễn Dân cũng nhìn hắn với vẻ hâm mộ:
- Vũ Ngôn, thì ra khi còn chơi bóng ở trung học mày không hề xuất toàn lực à. Uổng cho tao cứ nghĩ mình kém mày không còn xa nữa. Chơi cả nửa ngày mới biết hóa ra một đứa ở trên trời, một đứa ở dưới đất.
Vũ Ngôn cười nhẹ không nói gì. Trước kia khi cùng chơi bóng với những người bình thường như Lưu Viễn Dân thì Vũ Ngôn dùng thân thể khoẻ mạnh, khả năng di chuyển linh hoạt và ném rổ chuẩn xác, vậy là đủ rồi. Hôm nay nếu không phải Phương Dĩ Nam khiêu khích thì hắn cũng không tạo ra một quả nhảy úp rổ kinh thế hãi tục đến như vậy.
- Lão Đại, vừa rồi thừa lúc anh không ở đây thằng em có thu hộ anh mấy tiểu đệ.
Chu Hải Lăng cười hề hề nói rồi chỉ vào một vòng nam sinh bên người,
- Em vừa rồi có đi truyền bá tuyên dương sự tích và sự mạnh mẽ của anh một lúc. Giờ tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện nhận anh làm lão đại. Các anh em, gọi lão Đại đi!
- Lão Đại!
Mười mấy tiểu tử trẻ tuổi đồng thanh gọi. Vũ Ngôn nhìn, nghe mà nổi hết cả da gà, hắn vội kéo Chu Hải Lăng qua nói:
- Tiểu tử, chú làm cái gì vậy? Tự tổ chức bang phái xã hội đen à, cái tội danh này rất nặng đó.
Chu Hải Lăng cười hắc hắc đáp:
- Với thân thủ của lão Đại anh thì cần gì phải suy nghĩ tới chuyện phạm tội hay không chứ? Đừng làm trò cười như vậy có được không. Những người anh em này đều tự nguyện. Thằng em vừa rồi còn đang suy nghĩ xem bang hội chúng ta nên gọi là gì đây. Gọi là Hồng Hưng Man Hữu Lực Lượng thì đáng tiếc lại bị bọn Trần Hạo Nam cướp mang đi đăng ký mất rồi. Lão Đại, anh nói nên đặt tên là gì nhỉ? Sau này anh làm lão Đại, em là lão Nhị. Chúng ta chính là "Kẻ mưu mô" của thời đại mới. Nói đúng hơn, bộ "Kẻ mưu mô" tiếp theo nhất định em làm đạo diễn, anh là diễn viên chính. Những huynh đệ này sẽ làm vai phụ. Đến lúc đó lại mời biểu tỷ em tới diễn làm hồng nhan tri kỷ của anh. Anh hùng mỹ nữ, nhi nữ tình trường. Oa, oa! Chỉ nghĩ thôi mà không dạy hư bọn trẻ cũng khó!
Vũ Ngôn im lặng lắc đầu. Đứa nhỏ này có phải đầu óc hỏng hết rồi không mà sao cả ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện linh tinh như vậy. Hắn vội vàng ngăn câu chuyện vẫn còn đang có xu hướng tiếp diễn của đứa nhỏ này nói:
- Đừng nói linh tinh về mấy bộ phim vớ vẩn của chú nữa. Mau nghĩ cách để cho mấy đứa nhỏ này giải tán mới là việc chính.
Chu Hải Lăng vung tay lên nói:
- Cứ giữ lại đi. Nói không chừng còn có chỗ dùng đó. Ít nhất thì diễn viên quần chúng của bộ "Kẻ mưu mô" đó cũng đã có rồi. Như vậy đi, lão Nhị em cứ thay anh thu mấy tiểu đệ này trước, cùng lắm thì em không cho họ đi thu phí bảo kê là được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không thu phí bảo kê thì còn gọi gì là "Kẻ mưu mô" nữa chứ.
Tiểu tử này cứ quấn mãi tới mấy thứ linh tinh không dứt nên Vũ Ngôn cũng chỉ có cách mặc hắn ta đánh rắm ở đó. Hắn chạy tới chỗ bọn Lưu Viễn Dân ngồi xuống.
- Này, này. Mỹ nữ bị mày trêu ghẹo tới tìm kìa.
Lục Phong vừa mới được thay ra, hắn ngồi xuống bên cạnh Vũ Ngôn lau mồ hôi cười nói. Tình thế trong trận đấu đã không cần phải bàn gì nữa, mấy người dự bị lần lượt được cho vào, còn chủ lực đều được thay ra cho nghỉ.
Chu Hải Lăng nhìn Quan Nhã Ny đang chậm rãi bước tới bên này, hắn kinh ngạc hô lên:
- Không thể nào, món nợ này tính cũng phức tạp quá đi! Quan Nhã Ny không phải cũng thích lão đại rồi chứ? Bà ấy và biểu tỷ là bạn bè lớn lên với nhau từ nhỏ, chắc hẳn không cướp "ông xã" của bạn chứ. Lão Đại là người của biểu tỷ mà.
Vũ Ngôn nhìn Quan Nhã Ny đang đi tới, hắn cười nói:
- Tiểu Quan đồng học, không ngờ cô lại là song tử tinh tọa của khoa Ngoại Ngữ. Thất kính! Thất kính!
Đám nhỏ bên cạnh nghe vậy mà tí nữa rớt cằm. Bất kể là tuổi hay lớp thì Quan Nhã Ny này là sư tỷ chính tông, nào có giống như tên vô sỉ này gọi là Tiểu Quan đồng học chứ.
Chu Hải Lăng không khỏi cảm thán nói:
- Lão Đại không hổ là lão Đại! Tán gái mà khiến người ta không thể dề phòng. Đúng thật là thâm thúy! Nếu mỗi một câu đều giống như người khác thì mỹ nữ sao có thể nhớ mình chứ. Chênh lệch! Chênh lệch giữa mình với lão Đại không phải là nhỏ bình thường. Đó là sự chênh lệch về toàn diện và cần phải học tập lại một cách có hệ thống.
- Cái gì mà Tiểu Quan đồng học? Khó nghe muốn chết.
Đối với người khác Quan Nhã Ny luôn chưng ra vẻ lạnh như băng, duy chỉ với Vũ Ngôn thì nàng lại không tài nào giữ được vẻ mặt đó.
Vũ Ngôn cười ha hả nói:
- Không gọi Tiểu Quan đồng học thì gọi là gì bây giờ? Vừa rồi gọi cô là Đại tỷ thì bị cô đuổi đi mà!
Chu Hải Lăng cười lên trước tiên. mà đám nam sinh chung quanh vừa mới nhận lão Đại cũng không ngờ lão Đại này lại hài hước, thẳng thắn, và mặt dày như thế, dám tán bé khoa Ngoại Ngữ như vậy thì đứng là cực phẩm, tức khắc mọi người đều cười ồ lên từ tận trong nội tâm. Lão Đại này nhận đúng là không có nhầm!
Quan Nhã Ny đỏ mặt đang định mở miệng mắng hắn thì lại cảm thấy không biết nói gì cho phải, nàng nhẹ dấm chân lên đất một tiếng gắt:
- Nói bậy gì vậy hả? Sao lại đáng ghét thế!
- À, đáng ― ghét ―
Lục Phong và Lưu Viễn Dân học theo dáng vẻ của Quan Nhã Ny rồi vươn ngón tay lên che miệng mình nhại lại, trong có vẻ rất có vần có điệu.
Các nam sinh xung quanh lại được một trận cười sảng khoái, lần này họ cười càng chẳng kiêng nể gì, không ngờ theo lão Đại mà lại được đi trêu chọc "em gái" thoải mái như thế!
Tính cách Quan Nhã Ny trời sinh đã lạnh và chưa bao giờ nàng lại bối rối trước mặt nhiều người như vậy. Lúc này khi đối mặt với ánh mắt mập mờ của mọi người, gương mặt nàng không nhịn được mà đỏ bừng lên, nàng nhìn thoáng qua Vũ Ngôn nói:
- Anh sao lại thành ra thế này vậy. Tôi có chính sự muốn nói với anh!
Dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của nàng rơi vào trong mắt đám sắc lang lớn nhỏ này, lập tức cả bọn cảm thấy đầu váng mắt hoa. Đây mà là băng tuyết mỹ nhân nổi tiếng xa gần sao. Rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với bạn trai mà.
Vũ Ngôn thấy nàng có vẻ đã hơi nóng thì cũng không đành lòng thấy nàng tiếp tục túng quẫn như vậy, hắn bèn cười nói:
- Được rồi, mọi người đừng ồn nữa. Tao với Tiểu Quan đồng học có chính sự.
- À, có ― chính ― sự ― Hiểu!
Lục Phong làm mặt quỷ, mọi người lại cười lớn một trận, không khí cũng càng ngày càng trở nên mập mờ.
- Có chính sự gì vậy?
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo khác. Đôi mắt Chu Hải Lăng trừng lên, chuyện xấu rồi, cọp mẹ nhà lão Đại đến rồi!
Vũ Ngôn xoay người nhìn Tăng Nhu cười nói:
- Nhu Nhu, sao em lại tới đây?
Tăng Nhu hừ một tiếng đáp:
- Bên này náo nhiệt như vậy thì em sao có thể không tới chứ? Vừa rồi còn nghe thấy có người nói về chuyện của một anh hùng úp rổ, em còn đang nghĩ ai lại có bản lĩnh lớn tới như vậy. Hóa ra là hùng ―
Chữ "binh" còn chưa nói ra thì khuôn mặt nàng đã đỏ lên. Nàng nhờ tới việc khi mình mỗi lần ân ái, lúc tới cực cảnh thì rất thích gọi hắn là hùng binh.
Vũ Ngôn cười hì hì nói:
- Hùng cái gì vậy?
Tiếng lóng giữa hai người Tăng Nhu tất nhiên hiểu. Khuôn mặt nàng đỏ hồng lên như muốn chảy nước, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhưng trong ánh mắt đó lại ẩn chứa vẻ ôn nhủ dịu dàng hơn nước.
Vũ Ngôn thấy Tăng Nhu đã đến thì biết rằng nếu để cho đám người bê cạnh mình cứ tiếp tục như vậy thì dù khồng có việc gì cũng thành có việc hết. Hắn vội hỏi:
- Tiểu Quan đồng học, cô có chuyện gì tìm tôi thì cứ việc nói đi.
Quan Nhã Ny thấy Tăng Nhu đứng bên người Vũ Ngôn mà trông hai người có vẻ thân thiết thì không hiểu bọn họ có quan hệ gì, mà trong lòng nàng lại cảm thấy rất không thoải mái, nàng vội đáp:
- Cũng không phải là tôi tìm anh mà là nhị gia gia tôi muốn gặp anh!
Tức khắc Vũ Ngôn lại nhớ tới Vân lão, người hắn đã gặp qua một lần khi làm nhiệm vụ tại Thượng Hải ngày ấy. Tính ra thì lão có lẽ là trưởng lão của Ma môn, mà mình đi gặp lão thì có thể tìm hiểu xem nội tình của Ma môn, vì thế hắn bèn cười đáp:
- Đúng lúc quá, tôi cũng có một số việc muốn tới gặp Vân lão. Vậy Tiểu Quan, à, Nhã Ny, cô giúp tôi xem xem khi nào tới gặp lão nhân gia người thì thích hợp.
Lục Phong thầm cứng họng:
" Không thể tưởng được nhanh như vậy mà tên Vũ Ngôn này đã tới gặp gia trưởng con nhà người ta rồi. Mà cũng không hiểu quan hệ giữa hắn với Tăng Nhu là gì nữa? Cái màn khôi hài ngày đó trong nhà ăn trường của bọn họ mình đã chính mắt trông thấy, sau lại còn cả vụ quyên tiền nữa, Tăng Nhu lúc đó chợt lên cơn muốn chỉnh cho tên Vũ Ngôn này một trận. Nhưng quan hệ của hai người chuyển biến thành thân thiết như vậy từ khi nào vậy?"
Đương nhiên, cho dù hắn có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được đầu đuổi mọi chuyện.
Tăng Nhu và Quan Nhã Ny học cũng khóa, lại được gọi là song tử tinh tọa của khoa Ngoại Ngữ vì thế cũng đã gặp nhau từ trước. Nhưng hai cô gái đều có một chút cái gọi là kiêu ngạo, và đặc biệt là Quan Nhã Ny với tính cách lạnh như băng, không thích tiếp cận người xa lạ, cho nên hai người cũng không phải là dạng bạn bè tri âm tri kỷ gì. Hai cô gái mặc dù đều biết tới đại danh của đối phương nhưng bình thường khi gặp mặt nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua. Song thật không ngờ hôm nay chỉ vì một Vũ Ngôn mà hai bên đều quen mà tụ lại cùng một nơi.
Tăng Nhu biết Quan Nhã Ny bình thường với người ngoài thì rất lạnh lùng, nhưng lúc này khi đối mặt với Vũ Ngôn thì trong mắt lại luôn hiện lên một nụ cười, mà đôi má cũng đỏ ửng lên xinh đẹp như thế, dường như nàng ta đối với Vũ Ngôn rất không bình thường!
Tăng Nhu tuy là quả ớt nhỏ nhưng con gái trời sinh lại rất mẫn cảm với mấy chuyện như thế này, hơn nữa đối phương lại là một cô gái xinh đẹp như vậy, thấy thần thái Vũ Ngôn cũng ngượng ngập mất tự nhiên như vậy, nên cũng khó trách trong lòng Tăng Nhu lại bồn chồn như thế đó.
- Vậy thì tốt rồi, tôi trở về sẽ nói lại với nhị gia gia, tôi sẽ bảo là đã tìm được anh rồi sau sẽ gọi điện báo cho anh. Đây là số điện thoại của tôi. Anh nhớ đấy nhé!
Quan Nhã Ny đưa cho Vũ Ngôn một tờ giấy nhỏ, trên đó là một số điện thoại di động.
Vũ Ngôn đón lấy, hắn còn chưa kịp nói lời nào thì đã nghe thấy Tăng Nhu ở bên cạnh cười xen vào:
- A Ngôn, anh quen biết Nhã Ny lúc nào vậy? Em sao chưa từng nghe anh nói qua nhỉ.
Tăng Nhu mỉm cười, tỏng tay nàng là mấy quyển sách giáo trình do nàng mới vừa đi học về. Nàng cũng định tiến tới nắm tay Vũ Ngôn nhưng lại ngại đây là nơi đông người nên hơi thiếu dũng khí.
Vũ Ngôn biết quả ớt nhỏ này lại bắt đầu ăn dấm chua, vì thế hắn nhịn không được cười lên một tiếng trả lời:
- Anh với Nhã Ny quen nhau khi làm cùng trong tập đoàn Thánh Long. Khi đó cô ấy rất chiếu cố tới anh!
Quan Nhã Ny nhớ tới việc mình "chièếu cố" tới hắn mà lại đỏ mặt mà cũng ẩn trong đó một chút ngọt ngào khó nói.
Nói như vậy thì hai người họ khi đi làm thì đại khái ngày nào cũng ở cùng nhau. Trong lòng Tăng Nhu cũng cảm thấy chút chua chua, nàng cầm tay Quan Nhã Ny nói:
- Nhã Ny, thì ra bạn cũng biết A Ngôn à. Sao mình tới giờ cũng chưa nghe anh ấy nói nhỉ.
Quan Nhã Ny nhìn Vũ Ngôn đang đứng bên người Tăng Nhu cười khẽ mà không nhịn được đỏ mặt đáp:
- À, mình cũng không biết anh ấy cũng quen bạn.
Tăng Nhu nghe thấy từ "anh ấy" từ miệng Quan Nhã Ny thốt ra thì trong lòng rất chưa xót. Nàng trộm trừng mắt với Vũ Ngôn một cái rồi đang định nói thì chợt nghe thấy tiếng di động của Quan Nhã Ny vang lên.
Quan Nhã Ny nhận điện, vừa mới nghe được vài câu thì sắc mặt nàng bỗng nhiêu biến đổi, vẻ mặt trong khoảnh khắc mà trở nên vô cùng lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT