Josh đã đi đủ xa khỏi ngôi nhà gỗ xinh xắn đó. Bên bờ hồ có một cái cây cổ thụ thật to. Josh buông rơi cây nạng và dùng tay phải đấm mạnh vào thân cây. Anh gào la để trút hết bực bội trong lòng ra. Anh không xứng đáng với Mandy, không đủ để khiến cho cô hạnh phúc sao? Tuy trước giờ vẫn luôn tỏ ra dửng dưng, nhưng hơn ai hết anh hiểu rõ về bản thân. Anh là một tên tàn phế, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho cuộc đời cô sao?

Tay anh trầy xước và rướm máu, nhưng vết thương không thấm gì so với nỗi đau trong tim. Josh trượt ngã xuống đất. Anh bất lực đấm đấm trên mặt đất, nước mắt không kềm được tuôn ra. Nếu yêu cô, anh có thể buông tay ra được không? Có rất nhiều người đàn ông trên đời này, toàn vẹn hơn anh, có thể khiến cô hạnh phúc. Anh thầm gọi trong nức nở.

- Mandy!

^_^

Cô giật mình quay lại, có cảm tưởng như ai vừa mới gọi tên mình. Trong xa xôi như lời thì thầm của cơn gió thoảng. Mandy thấy bầu trời đã chạng vạng nhập nhoạng, đèn bếp trong nhà đã bật sáng lên rồi.

“Không biết Josh đã ngủ dậy chưa?”

- Cảm ơn anh, Alex! – Mandy mỉm cười. – Trời khá tối cho buổi luyện tập rồi đó. vào nhà dùng thêm một ít bánh mẹ em làm nhé?

- Tất nhiên, món bánh qui lúc nãy ăn thử rất ngon. – Alex trả lời.

Hai bọn họ sánh bước đi vào trong nhà. Mandy nhìn thấy cái sô pha trong phòng khách trống trơn, cô quay qua hỏi Tom.

- Joshua đâu rồi anh Tom?

- Lúc nãy cậu ta tỉnh dậy liền đi tìm em. Có lẽ sợ làm phiền em luyện tập nên cậu ấy đi ra vườn cây dạo mát rồi. – Tom trả lời.

- Nào hoàng tử, đi tìm công chúa về đi. – Alex vỗ lưng Mandy. - Chúng ta cần ăn tối và đi ngủ sớm. Ngay mai phải ngay lập tức trở về rồi.

Mandy bật cười. Làm cách nào Alex vẫn có thể giữ được khuôn mặt nghiêm nghị mỗi lần anh nói một câu bông đùa được nhỉ? Cô đẩy cửa bước ra ngoài vườn. Không khí mát dịu của khu vườn len lõi qua những hàng cây. Không thấy bóng dóng của Josh đâu cả. Mandy dấn bước đi. Cô có cảm tưởng rằng sẽ ngay lập tức tìm được anh thôi. Trái tim cô mách bảo rằng nên đi thẳng ra bờ hồ.

Josh ngồi trên cầu tàu, quay lưng về phía cô. Chiếc thuyền nhỏ mà cha cô hay dùng để câu cá cột gần đó, dập dềnh theo từng cơn sóng nhỏ trên mặt hồ. Gió từ xa thổi vào mát lạnh. Josh như pho tượng bất động, không hề quay lại khi Mandy gọi anh. Mandy tới gần và hỏi.

- Josh, cây nạng đâu? Em không thấy nó ở đây. – Cô sợ đã có chuyện gì xảy ra, khiến Josh không thể trở về được.

- Bên cạnh gốc cây. Có lẽ anh đã vứt nó ở đó. – Josh trả lời.

Mandy phì cười, thì ra không có chuyện gì hết. Cô đi đến gốc cây tìm giúp Josh, trời hơi tối nên khó nhìn ra cây nạng lẫn trong đống lá khô lộn xộn. Chẳng hiểu Josh tại sao vứt cây nạng ở đây, nhưng cô vẫn nhặt nó đem về.

- Josh, em tìm thấy rồi nè. Chúng ta mau trở về ăn tối thôi.

Nhưng anh vẫn im lặng, cũng không có quay lại.

- Joshua? – Mandy gọi thêm lần nữa.

Thấy thái độ kỳ quái của anh, Mandy đặt cây nạng xuống cầu tàu, đi đến ngồi bên cạnh anh. Mandy tháo giày ra để chân cô có thể chạm vào mặt nước. Cô đánh chân khiến mấy giọt nước bắn lên thành một vòng cung, tung toé khắp nơi. Josh vẫn không hưởng ứng lắm với trò này.

- Josh, anh làm sao vậy? – Cuối cùng Mandy đâm ra lo lắng.

Những tia nắng cuối ngày đang dần tắt sau chân trời, gương mặt anh hơi tối và Mandy không thể nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì trên đó.

- Anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi! – Josh đột nhiên nói.

- Cái gì? Tự nhiên chia tay là sao? – Mandy nhảy dựng lên. – Có phải anh giận vì em hay thình lình biến mất không?

- Không phải. – Josh buồn bã nói.

Mandy nắm lấy tay Josh, phát hiện mấy vết xước trên mu bàn tay.

- Anh đã làm gì vậy Josh? - Cô hơi hoảng. Thái độ của anh thật lạ. Mandy chưa bao giờ thấy anh trầm mặc như thế này.

- Anh là gánh nặng của em, phải không?

- Ai nói với anh như vậy? – Mandy giận dữ hỏi.

Trước đó, giữa bọn họ chưa bao giờ đề cập đến vấn đề gánh nặng hay khiếm khuyết của anh. Mandy đã biết từ đầu và cô chấp nhận điều đó. Josh cũng chưa khi nào tự ti đến mức này. Anh luôn tạo cho cô cảm giác thoải mái và những ký ức vui vẻ. Đối với Mandy, anh là người đàn ông hoàn hảo nhất. Thậm chí cô còn thấy mình chẳng xứng nổi với anh.

- Anh không thể là người cho em tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Anh không thể khiêu vũ cùng em, không thể bế em trên tay. Nếu bóng đèn nhà bếp hư, anh cũng không thể sửa. Một người đàn ông vô dụng như vậy, sẽ làm khổ em thôi.

Mandy nhìn trừng trừng vào Josh. Cô tức giận, thật sự tức giận nếu có ai nói những lời này trước mặt Josh. Điều đó giải thích vì sao thái độ của anh chuyển biến nghiêm trọng như thế này. Anh đang bị tổn thương. Nếu anh đau, cô cũng đau.

Đột nhiên, Mandy xô Josh xuống nước. Tuy bị bất ngờ, nhưng Josh vẫn quơ tay để đứng vững trở lại. Nước không sâu, chỉ gần đến vai Josh một chút. Và may mắn là Josh cũng biết bơi. Anh nhìn Mandy đầy ngạc nhiên, cô chưa từng chơi ác ý như thế.

Mandy cũng nhảy ùm xuống nước. Cô biết rõ khu vực này. Nước hơi nông, đáy hồ cũng không dốc lắm, nhiều đá khiến nước sạch và không có bùn. Mandy đã từng thấy tấm hình Josh chơi lướt ván, với một chút xíu nước như thế này không thể làm khó được anh.

- Chúng ta khiêu vũ nhé!

Chưa kịp để Josh hiểu ra chuyện gì, Mandy đã kéo tay anh đặt lên hông mình. Một tay cô đặt lên vai Josh, còn tay kia nắm lấy bàn tay rộng lớn của anh. Họ bắt đầu khiêu vũ, một điệu waltz lạ lùng trong nước. Lực đẩy của nước giúp nâng Josh lên, anh vừa nhảy vừa như bơi trong nước. Mandy trìu mến nhìn anh cười. Thật là một điệu waltz hoàn hảo cho hai người.

- Bế em lên đi! – Mandy thì thầm vào tai anh.

Nắng đã hoàn toàn tắt, dưới hồ chỉ còn lại hai người hôn nhau thắm thiết. Mandy ôm lấy cổ Josh, đu hết lên người anh. Trong nước, Josh chẳng hề cảm nhận được sức nặng của Mandy, anh có thể nhẹ nhàng bế cô trên tay, cảm nhận thân thể nóng bỏng trong lòng mình. Mandy vòng chân quanh thắt lưng của Josh, còn tay của anh giữ dưới mông cô.

Một cô gái hấp dẫn như Mandy, chưa bao giờ Josh có thể giữ bình tĩnh được. Tay anh thích thú xoa vòng vòng quanh mông cô, cảm thấy mình như anh thợ làm bánh tài ba đang nặn bột. Josh đã hoàn toàn bị quyến rũ. Tất cả những phiền não mấy phút trước thoáng chốc bay mất như gió thoảng. Trong đầu của anh bây giờ chỉ còn có mỗi Mandy mà thôi.

Cô dứt nụ hôn ra khỏi môi Josh, cười lên một cách nghịch ngợm. Mandy luôn nảy ra những ý định tinh quái trong đầu. Còn Josh ưa mạo hiểm luôn hết mình ủng hộ những sáng kiến kỳ quái đó. Mandy lặn xuống nước và kéo khoá quần của Josh. Anh phải hấp tấp chụp lấy cây cột của cầu tàu nếu không sẽ không đứng vững được nữa. Josh căng người chịu trận khi một con cá kỳ cục ngậm vào chỗ nhạy cảm của anh. Mandy dùng lưỡi trêu ghẹo rồi sau đó thực hiện động tác thổi kèn. Ra vào, ra vào như một điệu nhạc hoang dã. Josh gầm lên vì bị kích thích quá độ. Trận thuỷ chiến này quả thật là kinh nghiệm nhớ đời của anh. Cái lưỡi của Mandy thật sự quá lợi hại.

Khi hết hơi, Mandy trồi lên khỏi mặt nước. Cô ướt sũng và không còn mảnh quần áo nào, như thần vệ nữ lần đầu tiên xuất hiện ở biển khơi. Khuôn mặt cô lấp lánh dưới ánh trăng, mái tóc ướt rũ xuống với những giọt nước nhễu long tong. Một nàng yêu tinh cũng không thể nào quá quắt bằng Mandy. Chẳng hiểu bằng cách nào mà cô vẫn có thể vừa làm việc đó, vừa cởi hết đồ ra được.

Con dã thú trong Josh đã không thể nào kềm chế được nữa. Anh tựa lưng vào gốc cột và vồ lấy cô như một con thú săn mồi. Cặp dưa lê cup E này chỉ dành riêng cho anh thôi, Josh lặn xuống và bắt đầu cắn mút. Hai tay anh lại bận rộn khám phá một nơi sâu thẳm nhất trong cô. Mandy cười nắc nẻ và vuốt ve hai bắp tay anh. Cơ bắp săn cứng cuồn cuộn của những năm miệt mài tập tạ. Ai lại nói anh không tốt chứ? Josh là người đàn ông hoàn hảo nhất đời này. Anh nâng mông cô lên, đặt chỗ kín vào cái cọc vừa khít của nó. Hoàn hảo. Bọn họ sinh ra trên đời này chỉ để dành cho nhau.

^_^

Mandy leo lên cái cây gần nhà và bứt dây báo động ra. Cô còn phải vô hiệu hoá cái camera mà đội của Alex đã lắp đặt vào lúc chiều. Mandy leo xuống đất, cảm thấy cặp đùi của mình bị lớp vỏ cây xù xì cạ vào. Lúc nãy quá khích nên cô đã cởi hết toàn bộ quần áo của mình vứt đi. Lúc muốn về nhà thì không cách gì tìm lại được. Josh cởi áo thun để Mandy mặc tạm. Cái áo rộng và dài tuy che được nhiều thứ nhưng Mandy vẫn quyết định không thể xuất hiện trước mọi người trong bộ dạng này được. Josh cởi trần và Mandy chỉ còn một cái áo. Cả hai đều đã ướt sũng. Mọi người có thể nghĩ ra chuyện gì được chứ?

Josh đứng dưới góc cây lo lắng nhìn Mandy tuột xuống. Anh tính nói điều gì đó nhưng bị Mandy ra dấu im lặng.

- Khi em ra dấu thì anh di chuyển theo hướng của em nhé! – Mandy thì thào như con muỗi. Josh ngoan ngoãn gật đầu.

Cô để Josh đứng ở gốc cây, rón rén di chuyển vào địa phận sân trong. Cha cô đã đặt rất nhiều bẫy rập xung quanh. Để rèn luyện cho Mandy, cũng như là để chống trộm. Mandy vô hiệu hoá dây điện của lớp lưới cảm ứng trọng lực. Xong việc, cô núp vào sau cái giếng nước, ngoắc ngoắc cho Josh đi theo.

Anh cũng từ trong góc nấp vừa đi vừa nhảy nhanh tới chỗ Mandy, theo đúng con đường cô đã dặn không sai một tý. Khi Josh tới cái chỗ giếng nước an toàn, Mandy lại chạy đi mở đường. Cô lộn một vòng lăn vào góc tối khi phát hiện có người trong đội đang cảnh giới vòng ngoài. Mandy giơ tay ra hiệu cho Josh núp vào thật kín.

Khi người tuần tra rời khỏi, Mandy vọt trở về chỗ ban đầu, cô loay hoay tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên Mandy cho tay vào miệng thấm một chút nước miếng, rồi kéo ra. Sợi dây bẫy vô hình bị thấm nước miếng, lấp lánh dưới ánh trăng rất dễ nhận ra. Một cái bẫy đơn giản nhưng vô cùng tinh vi. Nếu bất cứ ai không biết mà tiến vào khu vực này, có lẽ sẽ bị mớ dây này cắt đứt chân tay. Mandy đánh dấu thêm nhiều sợi dây nữa rồi mới ngoắc Josh tiến vào. Anh chạy trên bãi cỏ, cà thọt nhưng nhanh hết tốc độ có thể. Josh nhìn những cái dây bẫy một cách kính sợ. Đã được Mandy đánh dấu nên anh có thể vượt qua được.

Hai người thuận lợi lọt qua cái sân trong đầy bẫy. Sở dĩ Mandy chọn con đường này bởi vì không có người canh gác. Đại tá sẽ cảnh báo cho những người trong đội đừng đến khu vực tập luyện nguy hiểm này. Mandy không sợ bẫy, cô chỉ sợ người ta bắt gặp tình trạng túng quẫn của hai người lúc này.

Hiện nay, đang trong mùa thu hoạch, từng kiện rơm khô được chất đống bên hông nhà, dự trữ cho đàn bò trong mùa khô sắp tới. Mandy đẩy Josh leo lên mấy kiện rơm. Tuy hơi kỳ công và vất vả một chút, nhưng đỉnh của đống rơm cách cửa sổ phòng Mandy không xa. Cô leo lên ống nước, dùng đá đập vỡ cửa kính, thò tay vào tắt bộ báo động rồi mới mở cửa sổ ra. Cô tuột xuống, đứng bên cạnh Josh hỗ trợ.

Anh đưa cây nạng cho Mandy, sau đó vươn hết cỡ, bám tay được vào thành cửa sổ. Chỉ với một cái hất người, Josh đã có thể đu lên, leo vào bên trong. Những buổi tập tạ và xà ngang hình như cũng không vô dụng lắm. Josh lú đầu ra cửa sổ và Mandy thảy cây nạng lên. Anh chụp lấy gọn hơ, ra dấu ‘good job’. Mandy nhe răng cười và mau chóng trèo lên nhanh như con thằn lằn. Đây là nhà cô, và dĩ nhiên bất cứ ngóc ngách nào cô đều biết rõ. Mandy leo vào trong phòng, Josh phụ kéo cô vào. Cả hai lăn tròn trên sàn và phá cười lên. Sau đó họ dùng tay bịt miệng lẫn nhau và cười khúc khích.

- Đột nhập thành công! – Josh nói.

- Làm tốt lắm, binh nhì. – Mandy giở cái giọng ồm ồm như một viên chỉ huy cao cấp.

Lại phá lên cười. Cảm giác lén lút này thật vô cùng kích thích và thú vị. Josh chưa bao giờ tham gia một hành động liều lĩnh kiểu như thế này. Họ ôm nhau lăn trên sàn và tiếp tục hôn nhau như vẫn còn đang làm dở dang trước đó.

Mandy đi tắm trước và thay ra một bộ đồ sạch sẽ khác. Cô đi xuống nhà trước sự ngạc nhiên của mọi người.

- Mandy, cô vào nhà lúc nào? Còn Josh đâu? – Becky kinh ngạc kêu lên. Cô luôn canh chừng ở phía cửa đi ra ngoài vườn cây ăn trái.

- Anh ấy cũng về rồi, ở trên lầu. – Mandy cười nhẹ trả lời. Cô quay qua Tom nói. – Và xin lỗi vì làm làm đứt dây camera số 6.

- Thì ra đó là cô. – Tom kêu lên. – Tôi còn đang phân vân đó là sự cố gì? Sao không đi vào nhà mà đột nhập kiểu như thế?

Chỉ có Alex tinh ý nhận ra mái tóc ướt đẫm vừa mới gội xong của cô. Và bộ đồ của Mandy so với lúc chiều cũng khác.

- Tìm đồ của Josh hả? Trong ba lô đằng kia. – Alex chỉ điểm.

Mandy mỉm cười cảm kích, còn mẹ cô thì vẫn bình tĩnh mỉm cười hiền hậu. Nhưng thật ra không hiểu bà đang suy nghĩ gì. Mandy biết chắc những người trong đội bảo vệ nhân chứng sẽ không nói với Josh những điều kinh khủng như lúc chiều. Cô biết đó chỉ có thể là hai người thân của mình. Họ yêu thương cô, nên cô không thể giận được. Chỉ là cô buồn, rất buồn.

Cô nhận lấy ba lô từ trong tay Alex và đi lên lầu. Không muốn nói chuyện với mẹ mình chút nào nữa.

Josh đi từ trong nhà tắm, cả người thoải mái vì vừa ngâm trong bồn nước nóng và sạch sẽ. Anh mặc quần sọt và áo thun rộng rãi để đi ngủ. Nhìn thấy Mandy, anh lập tức cười rạng rỡ.

- Lần sau chúng ta chơi đánh dã chiến trên núi nhé!

Mandy bị chọc cho đỏ mặt. Cô ngoảnh mặt đi.

- Không phải anh tính bỏ em sao? Tại sao phải chơi đánh dã chiến với anh?

Josh sà xuống giường, ngồi kế bên cô, ôm lấy cô.

- Nếu không có em, chắc anh chết mất. Mandy, anh có thể ở bên cạnh em được không? Anh sẽ không bao giờ làm phiền em, không bao giờ trở thành gánh nặng cho em.

- Ngốc à, anh có bao giờ là gánh nặng đâu. Anh là người đàn ông hoàn hảo nhất trên đời này. Cho dù anh có muốn bỏ em, em cũng sẽ bám theo anh không tha. Đừng quên em là chuyên gia đột nhập và mật vụ theo dõi hàng đầu của cảnh sát. – Cô phì cười.

- Lấy anh nhé! – Josh nghiêm túc nhìn vào mắt Mandy. - Nếu bóng đèn nhà bếp bị hư anh sẽ kêu thợ tới sửa.

- Được rồi, thấy anh thông minh như vậy thì em sẽ chấp nhận. Kể cả toa lét bị hư, mái nhà bị dột, đường điện bị cháy, cống bị tắc ... thì cũng kêu người tới sửa luôn nha. - Cô choàng tay lên cổ anh.

- Nếu mọi thứ đều bị hư như thế, anh sẽ mua luôn cho em căn nhà khác. – Josh đặt lên môi cô một nụ hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play