- Huấn luyện viên, cô ấy đâu rồi? – Josh léo nhéo trong kênh liên lạc.
- Thì chắc là đi vệ sinh hay đâu đó. Mà cậu có chịu thôi đi không, chỉ còn tám vòng cuối mà cậu vẫn đang ở vị trí số ba đó. – Huấn luyện viên giận dữ hét. - Chuẩn bị, sắp vào cua số 3, chữ V, nghiêng 15 độ.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe tải có đề ‘hãng truyền hình HNN’.
- Becky, cô ấy đâu rồi? – Alex nôn nóng hỏi.
- Không biết thưa sếp. Mandy đột nhiên bỏ ra khỏi ‘vùng xanh’, ‘mắt cú’ vẫn đang tìm. – Becky trả lời.
- Mọi người giữ nguyên vị trí, sau tám vòng nữa là kết thúc cuộc đua, lúc đó sẽ cực kỳ lộn xộn đó. – Alex vừa dặn dò vừa rời khỏi vị trí của mình.
- Thưa sếp? – Tom kêu lại.
- Tôi sẽ đi kiểm tra xung quanh. Sự an toàn của Mandy cũng là trách nhiệm của tôi.
^_^
Trong kho phế liệu phía bắc đường đua, Mandy vẫn đang âm thầm di chuyển dọc đống khổng lồ những chiếc lốp xe cũ. Hai tên cầm súng đang truy lùng cô, và tên thứ ba đang canh ở cửa. Kế hoạch đơn giản nhất là là dụ cho hai tên kia đi xa khỏi cửa, rồi hạ gục tên thứ ba để xông ra ngoài. Muốn được như vậy, cô phải tiết kiệm đạn.
Mandy vơ lấy một chiếc mỏ lết, ném vòng lên cao. Chiếc mỏ lết rơi lên đống khung xe cong vẹo đủ kiểu, tạo nên âm thanh leng keng thu hút sự chú ý. Tên tóc dài liền giật mình quay lại nhìn hướng đó, bắn ba phát vào đống sắt.
- Con mắm, mày ra đây. – Gã hét lên.
“Chỉ có đứa bại não mới nghe lời mày!” Mandy nhếch mép. Chỉ với một chiêu ném đồ đơn giản như vậy đã dẫn dụ được hắn đến tới được chỗ này. Rõ là đồ ngốc! Mà khoan đã, còn tên lùn đâu?
Thì ra có một tên đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Mandy. Suốt từ đầu đến giờ cô vẫn luôn để mắt tới bọn chúng mà. “Nguy hiểm! Chơi trò trốn tìm mà không biết con quỷ ở đâu, bạn sẽ bị nó bắt!” Mandy lẩn nhanh khỏi chỗ núp, ở lâu một chỗ khiến xác suất bị tìm thấy tăng cao.
Tiếng súng vang lên đột ngột, và Mandy theo bản năng liền thụp người xuống núp. Thấy chưa, con quỷ đã tìm thấy cô. Mandy bò trườn sát đất theo đúng bài bản được huấn luyện. “Hắn vẫn chưa rõ đã hạ được mình hay chưa?”
Quả nhiên, tên quỷ lùn đó chạy tới nơi mà hắn nghĩ đã hạ được Mandy. Chỉ cần một cú đánh vào đầu, tên lùn đã trở thành một bao cỏ rơi bịch xuống đất. Cô cười hài lòng, có vẻ như kế này có thể xài được. Mandy lại lui vào chỗ núp, chờ đợi tên tóc dài.
Tiếng bước chân rầm rầm cho thấy đây không phải là một kẻ chuyên nghiệp. Tên tóc dài chạy đến chỗ đồng bọn bị hạ gục, gã cúi xuống kiểm tra. Và Mandy chỉ cần có thế.
Bộp, ống sắt đập thẳng vào đầu của tên tóc dài. Nhưng ngoài sự dự đoán của Mandy, gã không gục xuống. Gã đứng dậy, một tay ôm lấy đầu. Tên tóc dài thật sự nổi khùng khi thấy vết máu đỏ lòm trên tay mình. Mandy đang bàng hoàng không biết kẻ này là quái vật xứ nào. Một cú đánh đó, cô đã dùng hết sức.
Tên quái vật lao vào tấn công Mandy. Tư thế tấn công của gã giống hệt như những tay đô vật. Cô bị húc mạnh một cú, văng thẳng vào đống vỏ xe. Không khí bị ép hết ra khỏi phổi, không thở nổi. Tên tóc dài không vội tấn công đòn tiếp theo, gã đứng cười và bẻ mấy khớp ngón tay rốp rốp. Mandy nhận ra chiếc nhẫn to cộ trong tay gã. Là ký hiệu của giải đô vật tự do WWC. Gã ... chuyên nghiệp?
Có lẽ nét mặt kinh ngạc của Mandy khiến gã thích thú. Chơi trò vật lộn với con gái, mới nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi. Hơn nữa lại là một con nhỏ nóng bỏng tay. Càng bạo lực, khi khuất phục được lại càng hưng phấn. Gã lao tới tấn công.
Dĩ nhiên Mandy không phải là một con thỏ nằm im chờ chết. Cô co chân đạp thẳng vào gã tóc dài đang lao tới. Cú đá cộng với tốc độ lao vào khiến lực va chạm mạnh hơn, gã bị đánh văng ra, còn Mandy co giò chạy trốn. Thi đấu đô vật ư? Cô không có cửa thắng.
Chưa được hai bước, chân Mandy đã bị một bàn tay to lớn chụp lấy. Cô té đập mặt xuống đất, súng trong người văng ra, nằm ngoài tầm với của Mandy. Gã kéo Mandy lôi ngược trở lại. Mandy dùng tay để bảo vệ mặt và đầu không bị va chạm mạnh trên đất. Kỳ thực đầu là bộ phận rất quan trọng cần được bảo vệ. Chấn động não sẽ khiến cơ thể không còn tỉnh táo để phản ứng. Đối với một mật vụ, tỉnh táo chính là tiền đề để quyết định con đường sống chết của họ.
Gã tóc dài ngồi dậy, leo đè lên thân hình Mandy, như vậy đôi chân cô đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá. Bàn tay mạnh kinh hồn của gã kéo ngược hai tay Mandy lên đầu, đè mạnh xuống đất. Mấy chiêu khoá và đòn đè chỉ là vấn đề nhỏ nhặt với dân đô vật mà thôi.
Cô nhìn thấy hai mắt hắn long lên sòng sọc. Hai lần bị tấn công chí mạng bởi Mandy khiến gã phát cuồng lên rồi. Gã thô bạo nắm áo Mandy xé toạc, thân thể bốc lửa của cô lộ ra ngoài càng khiến gã điên cuồng thêm. Đây không phải là đánh nhau hay vật lộn nữa rồi. Đây là một vụ cưỡng hiếp.
Gã thô lỗ hôn môi Mandy, và sau đó thét lên một tiếng hét kinh hoàng. Mandy cười gằn, phun trong miệng ra một ngụm máu, và một thứ gì đó bầy nhầy, có lẽ từng là một phần của cái lưỡi gã. Tên quỷ bị kích động tát cho Mandy một cú nảy lửa. Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc tê liệt. Quả nhiên não bộ là nơi dễ bị tấn công nhất.
Điều may mắn hơn là gã tóc dài theo bản năng buông tay của Mandy ra ôm lấy miệng mình. Hai tay được tự do giúp cô là được nhiều việc. Ví như chụp lấy món phế liệu nào đó trong tầm tay và đâm thật mạnh vào người gã. Nhưng đầu óc của cô không còn trong trạng thái tốt nhất, hướng đâm bị lệch và gã đã vùng mình tránh né. Bây giờ thì Mandy đã được tự do cả hai tay và chân. Cô đẩy người ra xa khỏi gã, cố gắng tìm kiếm cây súng.
Mắt Mandy bị hoa lên, còn lỗ tai thì ù ù. Cái tát lúc nãy quả nhiên lợi hại. Mandy đã nhìn thấy khẩu súng nhưng không cách gì chụp kịp lấy. Giống như cô đang bị say sóng nghiêm trọng vậy, tay chân lờ đờ không điều khiển nổi. Gã tóc dài bị thương đã không còn kiên nhẫn được nữa. Gã lao tới chụp đầu Mandy, mái tóc giả sút ra khiến gã ngẩn người một chút. Lần thứ hai, gã đã nắm chính xác được mái tóc của cô lôi lên. Mandy đau đớn theo bản năng cào vào tay gã. Rất tiếc, bình thường cô không để móng tay dài lắm. Lại thêm một cái tát. Cô chắc rằng mặt mình sẽ sưng ít nhất hai tuần, còn vết bầm thì kéo dài hơn một tháng trời.
Trên người cô còn thứ vũ khí gì không? Mandy bị gã lôi đứng dậy, thân thể bị ép sát vào người gã. Một tay gã kéo tóc Mandy lên cao hết cỡ, khiến cô đau đớn căng người đứng chịu, tay kia gã sờ mó thân thể nảy nở của Mandy. Thậm chí hai thân hình dán sát với nhau đến nỗi Mandy cảm nhận thứ căng cứng trong quần gã đang đâm vào mình.
Không ai có thể ăn bánh của Mandy mà không phải trả giá hết. Chiếc giày hiệu Louis, rất mắc tiền, một món quà của Josh lấy lòng cô, khi Alex chê cô lùn tịt. Gót giày cao gần một tấc, rất nhọn và được chế tạo vô cùng chắc chắn. Mandy giơ chân, dùng hết sức mình giẫm xuống bàn chân thảm thương của gã. Cô sung sướng cảm nhận gã run rẩy cả người, thét lên đau đớn và buông cô ra.
“Một chõ vào mặt nhé!”
Nhưng con quỷ đó không biết làm bằng thứ gì nữa. Tay phải cô như bị điện giật, tiếng rạn vỡ không lành vang lên. Thôi rồi, tay cô có lẽ đã gãy. Mandy tung người bỏ chạy. Cô không có hy vọng thoát ra khỏi nhà kho được nữa. Nhưng vẫn còn khả năng lẩn trốn để kéo dài thêm một khoảng thời gian. Cô tin tưởng đội của Alex sẽ ngay lập tức tìm được chỗ này thôi. Bọn họ là một nhóm rất tuyệt!
Hàng núi phế liệu đổ đống, bị vứt bỏ một cách tuỳ tiện là thiên đường của lũ chuột và những kẻ lẩn trốn. Nơi thân người nhỏ nhắn có lợi thế luồn lách hơn những kẻ to lớn dềnh dàng. Mandy bò qua những kẽ hở, căng mình cảnh giác như một con mèo hoang bị thương. Cô có thể ngửi được mùi nguy hiểm, cô để cho bản năng lên tiếng và lùi xa con quỷ kia. Máu của gã mang mùi tức giận.
Gã vẫn đang lùng sục cô ở góc trong, khá xa vị trí cánh cửa. Mandy nhen nhóm được một chút hy vọng thoát ra.
Kẻ thứ ba bí ẩn mà cô không nhìn rõ mặt. Y thấp, đậm người, đầu hói. Đồng bọn của lũ bắt cóc trong đội xe. Người khá thân thiết với Josh bởi một mối liên hệ tài chính, quản lý hầu hết hoạt động của anh. Rất dễ dàng thay Josh mua một phần bảo hiểm, mạo danh anh và ghi tên người thừa kế là y. Nếu Josh chết, y mất một phần thu nhập kha khá, nhưng lại được nhận được một khoản đền bù kếch xù. Rất dễ để tính toán.
Y biết cô gái bên cạnh Josh quan trọng với anh như thế nào. Một người luôn bình tĩnh khi đối mặt với những áp lực kinh khủng nhất, luôn cười vào bất cứ khó khăn gì. Nhưng anh có thể ngẩn ngơ vì cô, nổi giận vì cô, thậm chí trao luôn tính mạng mình cho cô. Không biết Josh sẽ chịu trả bao nhiêu tiền để chuộc lại vị hôn thê Mandy nhỉ? Rual biết rõ trong tài khoản của Josh có bao nhiêu tiền mà, thậm chí ông ta còn biết cách để rút tiền đi một cách an toàn và nhanh nhất nữa. Chỉ cần Josh chịu chi ra mà thôi.
Cánh cửa vẫn đóng im ỉm, nhưng lão cáo già thì biến đi đâu mất rồi. Mandy núp trong góc khuất quan sát tình hình. Khoảng cách đến cánh cửa độ chừng mười bước. Chốt cài lỏng lẻo dường như chỉ cần đẩy nhẹ là thoát ra ngoài rồi. Cái bẫy ngọt ngào như thế, một mật vụ an ninh sao có thể đạp vào được chứ.
- Rual, không biết vẻ mặt ông sẽ như thế nào khi bị Josh đuổi việc, mà không có một xu bồi thường nhỉ?
Mandy hét lên trong một đầu ống sắt, để tiếng của cô vang lên và đối phương không thể đoán được cô đang ở đâu. Chỉ cần Rual lên tiếng thì cô sẽ có thể xác định vị trí của lão. Đột kích bất ngờ từ đằng sau sẽ tăng tỷ lệ chiến thắng của cô lên cao hơn. Nhưng không gian vẫn im lặng không có người đáp trả. Phải nhanh lên, trước khi gã tóc dài quay lại.
- Mà không chỉ bị mất việc đâu, tôi nghĩ anh ấy sẽ đập ông một trận rồi giao cho cảnh sát. Josh đôi lúc cũng khá nóng tính mà ha. Ở tù thì gia đình ông sẽ ra sao đây, nội khoản bồi thường cũng đủ khiến ông khánh kiệt rồi. Toàn bộ bọn họ đều ra đường ngủ hết ...
- Im đi con nhỏ ngu ngốc, và đừng nói thêm bất cứ thứ gì về gia đình ta. Cô và thằng bạn trai chết tiệt của cô chỉ là những đứa trẻ kiêu ngạo hư hỏng thôi! – Có người cuối cùng không kềm được lên tiếng. - Ta đã săn sóc nó như con cháu trong nhà. Và nó coi ta như gì? Một gã hầu không hơn không kém. Ta phải xun xoe nịnh nọt nó, phục vụ nó bất kỳ lúc nào được yêu cầu. Trong khi con gái ta thì sa vào ma tuý, con trai ta vô tù vì theo băng đảng, còn bà vợ ta thì bỏ trốn do nợ cổ phiếu. Nó thì có gì tốt chứ? Chỉ mỉm cười ngu ngốc với đám đông, tỏ vẻ tội nghiệp để mọi người thông cảm. Thật sự tất cả mọi người trong mắt nó chỉ là cỏ rác, còn nó là ngôi sao, là cái rốn của vũ trụ ...
“Tốt rồi, có người đang nổi giận.” Kể lể liên miên là kết quả của việc mất kiểm soát. Tuy hơi choáng váng, nhưng Mandy vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình. Cô đã xác định vị trí của đối phương. Một lão hói lùn, thì chỉ với một tay cô cũng có thể khống chế được.
Hít sâu và nín thở, cô thu hẹp sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất. Đây là bài học cơ bản của bất cứ mật vụ nào. Mandy nắm chặt cây gậy đánh golf cong veo trong tay. Chẳng hiểu nó tại sao ở đây, nhưng quả thật là một món vũ khí tuyệt vời để tấn công lão hói.
Những bước đi rón rén như mèo và vũ khí vung cao hết cỡ. Bộp một tiếng, lão hói đau đớn la lên. Rual ôm lấy vai và lăn ra xa khỏi Mandy. Hôm nay thật xui xẻo, cô đã tấn công trượt mục tiêu đến hai lần. Ôi đầu óc choáng váng quá!
“Đã làm thì làm cho trót, kết thúc lão nhanh rồi đi ra ngoài.”
Cây gậy cong queo một lần nữa vung lên, chưa kịp đánh cú thứ hai thì bị một bàn tay chụp lại. Mandy kinh hoàng nhìn bàn tay có đeo chiếc nhẫn WWC. Gã quái vật tóc dài đã quay trở lại. Cô bị xô ngã xuống đất và lại chịu một đòn đè khủng khiếp của gã. Rual ôm cái vai có lẽ đã bị gãy đến gần và đặt tay lên môi ra hiệu im lặng. Gã tóc dài cũng hiểu chuyện. Đầu gối của gã đè trên hai đùi của Mandy để vô hiệu thân dưới cô. Một tay khống chế tay Mandy, một tay bịt miệng để tránh cô la hét.
Tiếng động nhỏ nhưng dần dần to và rõ lên. Tiếng bước chân lộp bộp trên nền bê tông đang tiến gần đến vị trí cánh cửa. Có ai đó đang đến nhà kho và rõ ràng không phải là thứ mà bọn chúng mong đợi. Bất cứ thứ gì phá hoại kế hoạch của chúng, đều khiến Mandy cố thử sức. Cô vùng vẫy kịch liệt, cố thoát ra, hay ít nhất có thể tạo ra tiếng động thu hút sự chú ý của đối phương.
Gã tóc dài như một quả núi, còn Mandy là con gián chết bị đè dưới đó. Cô hoàn toàn bất lực, còn tiếng hét chỉ có thể tồn tại ở cổ họng cô chứ không thể thoát ra ngoài.
Rual cầm lấy cây gậy đánh golf và đập một cú mạnh vào bụng Mandy. Cô đau đớn, xụi lơ, không thể nào vùng vẫy được nữa. Tiếng bước chân bắt đầu lùi ra xa, và Mandy đã mất hết hy vọng. Cô hiểu rõ chúng sẽ làm gì mình trong tương lai. Cả hai đều ăn những vết thương kha khá từ cô nên chắc sẽ không ngu gì mà không trả lại gấp vài lần. Có thể giày vò và hãm hiếp một chút rồi chụp hình, quay phim gì đó. Sau khi đòi tiền chuộc thì lại có thể lấy hình ra tống tiền. Nếu Josh không chán nản bỏ cô, thì có lẽ anh sẽ bị hại đến tán gia bại sản. Nói tóm lại, không phải là tương lai đáng mọng đợi gì. Mandy nghĩ đến mà trào nước mắt.
Ầm một tiếng, cánh cửa nhà kho bị đạp văng ra. Alex xuất hiện giữa ánh sáng ngoài trời chiếu vào, chói loà như một vị thánh. Điểm sai lầm của Rual là đã đập một gậy đó vào Mandy. Tuy rất nhỏ nhưng vẫn để Alex nghe được. Anh đi lùi ra xa và lấy đà chạy tới tông cánh cửa kho. Mandy bị hai gã đàn ông đè dưới đất, quần áo bị xé nát, nước mắt ràn rụa. Alex nhanh chóng móc súng ra, bắn ngay vào hai kẻ côn đồ. Tất cả đều đủ để vô hiệu hoá chúng chứ không hề tổn hại đến tính mạng. Tên tóc dài và Rual quằn quại trong vũng máu khi Alex móc điện thoại ra liên lạc với tổ cảnh sát.
Anh bước tới, đỡ Mandy ngồi dậy. Alex cởi áo vest ngoài ra khoác vào cho Mandy. Gương mặt cô sưng húp và tụ máu. Đầu tóc rối, gương mặt lấm lem những đất và nước mắt. Mandy ôm lấy cánh tay có vẻ như bị gãy và chân cô cũng không nhúc nhích nổi. Alex nhíu mày, “Cô gái này quả thật đã quá liều mạng rồi!”
Đội của Alex nhanh chóng đến hiện trường và bắt gọn ba tên tội phạm. Họ hoạt động bí mật nên việc dọn dẹp cũng phải thật êm thấm. Tất cả bị gom lên những chiếc xe có bề ngoài vô cùng tầm thường. Đích thân Alex bế Mandy lên xe. Becky ngồi cùng cô ở băng ghế sau, trong khi Alex cầm lái.
- Cuộc đua kết thúc sao rồi? – Mandy hỏi Becky.
- Cậu nhóc của chúng ta lại giành chiến thắng, mặc dù có chút sự cố xảy ra nhưng mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Cậu ta được đưa vào bệnh viện rồi.
- Là việc gì? Có sao không? – Mandy hoảng hốt hỏi.
- Tai nạn trong mười mét cuối. Lạc tay lái và các xe đâm sầm vào nhau. Xe của Josh bị trượt và văng ra nằm ngay trên vạch đích. Báo chí ca ngợi đây là pha về đích kỳ dị nhất trong lịch sử các giải đua xe. Nhưng em yên tâm đi, cậu ấy ra hiệu không sao và nhất quyết không chịu đi. Bác sĩ cho rằng cậu ta nên được kiểm tra sau pha chấn động, đội ‘áp giải’ đã khiêng cậu ta lên trực thăng rồi.
- Nếu không sao là tốt. – Mandy thở phào. Cô chồm lên nói với Alex. - Thưa sếp, có thể nói với Josh rằng em đang bận nhiệm vụ gì không? Hay là đang theo dấu của tên đầu sỏ nguy hiểm nào đó. Em hiện giờ không muốn gặp anh ấy.
Tình trạng khủng khiếp của Mandy bây giờ chỉ khiến Josh lo lắng hơn thôi. Cậu ta cần yên tâm nghỉ ngơi sau vụ tai nạn. Dù sao Josh cũng đã quen với việc cô thỉnh thoảng biến mất vì nhiệm vụ trước đây rồi. Alex liếc vào kính chiếu hậu.
- Tôi phái cô giả làm bệnh nhân trà trộn vào theo dõi bác sĩ trong bệnh viện cảnh sát. Cho đến khi lành hết các vết thương thì nhiệm vụ hoàn thành. – Alex nghiêm túc nói.
- Cám ơn sếp. – Mandy phì cười. Josh nói đúng, Alex quả thật là người tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT