Lúc Hùng Miêu Nhi thức dậy thì không thấy Trầm Lãng.

Hắn lốp ngốp đứng lên dụi mắt kêu lên :

- Trầm Lãng.... Trầm Lãng...

Tiếng kêu càng lúc càng lớn, nhưng bốn phía lặng im...

Hùng Miêu Nhi xung xăng bước thẳng ra ngoài. Bức rèm ngọc bị đứt rơi tiếng khua như tiếng nhạc...

Bên ngoài bóng đêm vẫn còn dằng dặc nặng nề, ánh trăng khuya rải bạc trải lên mặt tuyết như giải ngân hà bát ngát...

Thế Trầm Lãng đi đâu?

Hùng Miêu Nhi dậm chân tức tối.

- Sao Trầm Lãng lại hồ đồ như thế? Có đi thì cũng phải bảo qua một tiếng chứ?

Hùng Miêu Nhi cảm thấy lo âu...

Không, không thể có chuyện như thế. Trầm Lãng không bao giờ hành sự hồ đồ như thế. Nhất định là có biến rồi...

Càng nghĩ, Hùng Miêu Nhi càng sốt ruột lao mình đi sâu vào...

Nhưng chỉ được mấy bước hắn dừng lại cau mày...

Nếu Trầm Lãng quả đã bị bại thì tên Khoái Lạc Vương đâu lại để cho hắn yên?

Và con người như Trầm Lãng đâu có thể bị hại dễ dàng như thế?

Nghĩ tới không phải mà nghĩ lui cũng không phải, tiến thoái đều vô lộ, bốn bên rừng núi mênh mông...

Đợi, chỉ còn cách ngồi đây chờ đợi.

Nhưng chờ đợi là cái kỵ nhất đối với Hùng Miêu Nhi, ai mà bảo hắn đợi một việc gì thì gần như là khiến hắn phải phát điên. Nhưng bây giờ không đợi thì làm sao nữa?

Hắn dậm chân bứt tóc lầm thầm cự nự một hồi rồi cũng trở lại nơi trại đó nữa.

Những đồ ăn thừa hãy còn đây, đôi đũa Trầm Lãng vừa ăn cũng còn đây, thế mà hắn đi đâu? Có tức chết không?

Hùng Miêu Nhi đi vòng vòng trong trại trong bụng cảm nghe như ngọn lửa đốt, như kiến cắn...

Cứ như thế đi vòng vòng mãi và cuối cùng hắn chợt thấy một phong thơ...

Phòng thơ nằm kế bên chỗ hắn gối đầu, thế mà khi nãy quá nôn nóng làm cho hắn không kịp thấy.

Hùng Miêu Nhi thở phào...

Thì ra hắn có để thơ lại đây, vậy mà mình vội trách.

Hùng Miêu Nhi gật gù: Có thế chứ, Trầm Lãng mà, đâu có bao giờ hành động lại quá nông nổi như vậy.

Ngoài phong bìa ghi rõ : “Trao lại Hùng Miêu Nhi”.

Hùng Miêu Nhi xé vội ra xem và hắn vùng thất sắc...

Không phải thơ của Trầm Lãng mà lại là thơ của Chu Thất Thất.

Lạ chưa? Chu Thất Thất sao lại cũng có ở đây?

Hùng Miêu Nhi lật đật xem thơ :

“Đại ca, khi đại ca đọc thơ này thì tiểu muội đã chết rồi...”

Chỉ một câu đó thôi, cũng đủ làm cho Hùng Miêu Nhi kinh hồn hoảng vía. Hắn xem chưa hết chữ này đã nhảy sang chữ khác :

“Đại ca không thể nào đoán được rằng tiểu muội chết nơi tay của Trầm Lãng, bởi vì đó là nguyện vọng tối đại của tiểu muội. Nhưng đại ca đừng trách Trầm Lãng, vì mọi chuyện đều do tiểu muội.

Trong đời tiểu muội không còn gì đáng lưu luyến nữa, được chết nơi tay Trầm Lãng là tiểu muội thỏa mản lăm rồi. Thế nhưng Trầm Lãng lại không chịu giết.

Từ nhỏ đến lớn, tiểu muội không được gì cả, chỉ mỗi Trầm Lãng thôi... Đồng thời tiểu muội cũng căm hận hắn lắm, bất luận thế nào tiểu muội cũng quyết phải chết cho kỳ được nơi tay hắn...

Hắn không chịu giết tiểu muội, tiểu muội sẽ có cách làm cho hắn phải giết...”

Hùng Miêu Nhi dậm chân la lớn một mình :

- Điên rồi, con nha đầu này điên rồi... không làm cho Trầm Lãng yêu lại làm cho hắn giết....

Hắn run run tay đọc tiếp :

“Bây giờ thì kế hoạch của tiểu muội đã thành công. Trầm Lãng không giết tiểu muội không được...

Tiểu muội đã lấy thật nhiều tiền, thật nhiều hàng lụa ở cửa hiệu thư phu, tiểu muội đã dùng nó để dùng vào việc mướn người và sắm sửa trang hoàng liều trại.

Tiểu muội biết xem đến đây, đại ca nhất định sẽ bảo: Điên, con bé này điên cuồng...

Tiểu muội biết đại ca đoán không nổi. Tiểu muội làm thế chỉ vì phải biến thành Khoái Lạc Vương, phải biến thành kẻ địch lợi hại nhất của Trầm Lãng...

Có Vương Lân Hoa bên mình, tiểu muội muốn biến thành người nào mà lại không được? Con người này cái gì cũng xấu, nhưng thật dị dung của hắn thì thật không chỗ chê được.

Huống chi Trầm Lãng chưa bao giờ gặp mặt Khoái Lạc Vương, hắn chỉ biết qua tướng mạo theo bản lý lịch ở Nhân Nghĩa Sơn Trang mà thôi. Cho nên tiểu muội cũng căn cứ vào đó mà bảo Vương Lân Hoa cải trang...

Sau cùng tiểu muội lưu thơ cho đại ca, cho tin Khoái Lạc Vương đã đến Thái Hành sơn. Tiểu muội biết đại ca và Trầm Lãng sẽ theo...

Quả đúng như tiểu muội dự đoán...

Bây giờ thì tiểu muội và Trầm Lãng đã đối diện, tiểu muội là Khoái Lạc Vương, là kẻ địch lợi hại của Trầm Lãng, chỉ có cơ hội là hắn không bao giờ buông tha cho kẻ địch lợi hại đó. Và tự nhiên là tiểu muội sẽ tạo cơ hội cho hắn...

Bây giờ, thì có lẽ hắn đã giết tiểu muội rồi...

Kế hoạch đã thực hiện hoàn mỹ, tiểu muội chết không tiếc gì cả.

Tiểu muội nói rõ cho đại ca biết là tại vì đại ca là đại ca của tiểu muội, đại ca đối với tiểu muội rất tốt, tiểu muội tuy chết nhưng khi thành quỷ cũng cảm kích đại ca...

Hy vọng sau này anh sẽ có vợ đẹp, vợ ngoan, phải hơn vợ Trầm Lãng thập bội, vậy là làm cho tiểu muội đã giận rồi.

Đại ca, tiểu muội vĩnh viễn nhớ đại ca...

Chu Thất Thất bái thư”

Bức thư nguệch ngoạc năm sáu trang, càng về sau chữ càng lăng nhăng không ngay hàng thẳng lối, cuối cùng dấu nước mắt nhòe cả chữ.

Tay của Hùng Miêu Nhi run bắn gần rớt lá thơ, hắn vùng chạy càn trong bụi khe hóc đá...

Nói Chu Thất Thất điên, nhưng bây giờ Hùng Miêu Nhi mới là điên thật. Hắn chạy như người mất trí, hắn vừa chạy vừa run, nước mắt nước mũi chàm ngoàm...

Hắn mong họ gặp nhau phải còn nói tới nói lui nhiều chuyện, mong Chu Thất Thất tạo cơ hội chưa xong, mong Trầm Lãng xuống tay chưa kịp...

* * * * *

Kiếm của Trầm Lãng tới rồi.

Mũi kiếm đua tới với một đà thật mạnh thật nhanh.

Gò ngực của Khoái Lạc Vương ưỡn lên chờ đợi...

Mũi kiếm chạm vào làn áo gấm, Khoái Lạc Vương nhắm mắt...

Y như thanh kiếm là một cái đòn bẩy, thay vì xuyên qua lồng ngực Khoái Lạc Vương, thì Trầm Lãng lại bắn lui ra hơn ba bước, chống kiếm mỉm cười...

Khoái Lạc Vương giật mình run giọng :

- Ngươi... ngươi... còn... còn hai kiếm nữa...

Trầm Lãng mỉm cười :

- Hết rồi, không còn kiếm nào nữa cả. Màn kịch đã hạ rồi.

Khoái Lạc Vương tái mặt nhưng ráng hỏi :

- Cái gì? Ngươi bảo kịch gì?

Trầm Lãng cười :

- Chu Thất Thất, cô cho rằng tôi không biết cô à?

Khoái Lạc Vương Chu Thất Thất cảm thấy như nghẹt hơi, nàng ngồi sựng một lúc rồi vụt đầu xuống bàn khóc rống, tay nàng đập lên bàn :

- Trời ơi... tại làm sao tôi khổ như thế này nà trời ơi... tại làm sao không cho tôi chết...

Trầm Lãng lặng thinh, đợi cho nàng khóc cho hả hơi rồi mới nhè nhẹ bước lại gần, nhè nhẹ vuốt tóc nàng và hỏi bằng một giọng thật dịu :

- Cô bé điên, tại làm sao lại cứ muốn chết?

Chu Thất Thất tức tưởi :

- Sống mà làm gì nữa mà sống...

Và nàng vụt lên :

- Trầm Lãng, ngươi giết ta đi... ngươi là... nếu ngươi còn có lương tâm thì ngươi giết ta đi....

Trầm Lãng nhè nhẹ thở ra :

- Nếu tôi còn có lương tâm thì tôi làm sao giết Thất Thất được.

Chu Thất Thất ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đầm đìa nhìn sững vào mặt Trầm Lãng, giọng nàng run rẩy :

- Trầm Lãng...

Trầm Lãng cũng nhìn sâu vào mắt nàng, tia mắt chàng vừa dịu dàng vừa thương xót :

- Thất Thất cho rằng lòng tôi là sắt, là gỗ hay sao?

Chu Thất Thất ré lên và nhào vào lòng Trầm Lãng, nàng khóc như chưa bao giờ được khóc...

Hạnh phúc đến trong chân tình, hạnh phúc thoát ra từ trong đau khổ cùng cực, nó vô cùng quí giá không còn có thứ hạnh phúc nào so sánh được...

Cả hai ôm nhau không nói một lời...

Ngay lúc đó, từ bên ngoài vụt nghe có tiếng chân dồn dập, tiếng kêu thất thanh hớt hải :

- Trầm Lãng... Trầm Lãng... Đừng... đừng có xuống tay... đó là Chu Thất Thất... là Chu Thất Thất... Trầm Lãng đừng... đừng có...

Hùng Miêu Nhi hồng hộc chạy vô đầu tóc tơi tả, hai mắt đỏ hoe như một thằng điên...

Chu Thất Thất vẫn cứ ôm Trầm Lãng không động đậy...

Trong cùng cực của tuyệt vọng, hạnh phúc đột ngột trở lại với nàng, nàng cố giữ chặt lấy nó, nàng không dám động...

Trầm Lãng cũng đứng im, chàng không nỡ phá tan mộng đẹp của nàng...

Hùng Miêu Nhi đứng sững thở ồ ồ, vẻ mặt sợ hãi dãn lần ra, vành môi cũng nhếch dần lên nhưng vẫn thoáng rung rung...

Lặng đi một lúc, Chu Thất Thất ngẩng mặt cười ngỏn ngoẻn :

- Đại ca....

Đôi mắt Hùng Miêu Nhi mở tròn thao láo :

- Ngươi... Chu Thất Thất?

Chu Thất Thất cười :

- Ừ, bản Vương là Chu Thất Thất nè.

Mừng quá Hùng Miêu Nhi hỏi một câu thừa :

- Cô... cô không chết....

Hùng Miêu Nhi ngẩn ngơ nhìn Trầm Lãng...

Trầm Lãng mỉm cười :

- Đâu có chết.

Hùng Miêu Nhi nhích dần tới sát bên, trân trân nhìn hai người và vụt cười ha hả.

Giọng cười của hắn thật là phấn khởi, thật là thích thú, nhưng nhìn riết rồi cũng giống hệt như điên.

Giọng cười của hắn làm cho Chu Thất Thất phải cúi đâu, nàng hỏi thật nhỏ :

- Đại ca, cười gì vậy?

Hùng Miêu Nhi vẫn cứ cười :

- Một lão râu dài lại nhủi đầu rúc mặt vào lòng một cậu trai nheo nhẻo, trên đời này có chuyện nào đáng tức cười hơn nữa chứ.

Chu Thất Thất đỏ mặt, nàng vừa cười vừa giật mạnh những tóc giả râu giả, và lột luôn mặt nạ giả...

Dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn khêu tỏ, nàng trở lại nguyên vẹn bộ mặt của cô gái đáng yêu...

Nụ cười thông minh, ngây thơ, chân thật, mà cùng đầy vẻ tinh nghịch của nàng vẫn không thay đổi, tay nàng vẫn ôm cứng Trầm Lãng...

Hùng Miêu Nhi lắc đầu :

- Thật là quá quắc cho muội muội của tôi... mà mà... sao ánh mắt của cô lại làm ra vẻ xanh rờn như thế ấy?

Chu Thất Thất cười :

- Tôi hóa phép cho đại ca xem nhé?

Nàng quay mặt ra sau hai tay sờ lên mắt, đến khi quay lại thì đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, đôi mắt long lanh liến thoắng thuở nào đã hoàn như cũ, và trên tay nàng có hai mảnh xanh xanh mỏng mảnh long lanh...

Hùng Miêu Nhi nhìn vào mắt nàng rồi nhìn vào vật đó :

- Cái gì vậy?

Chu Thất Thất cười :

- Pha lê, nó là thứ pha lê đặc biệt sản xuất từ Ba Tây. Nó quí giá lắm, chỉ hai mảnh mong manh như thế này mà đến hai ngàn lượng bạc đấy.

Hùng Miêu Nhi hỏi :

- Lại cũng Vương Lân Hoa làm cái trò ảo thuật nữa đây.

Chu Thất Thất nói :

- Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa.

Hùng Miêu Nhi lắc đầu :

- Thuật di dung của thằng quỷ đó thật hết chỗ nói, nếu không biết trước nội tình thì tôi không làm sao nhận ra nổi rồi.

Chu Thất Thất cười :

- Thế mà Trầm Lãng của mình nhận ra được mới là tài chứ.

Hùng Miêu Nhi cười lớn :

- “Trầm Lãng của mình” cái danh từ này mới quá nhỉ? Mà thật đấy nhé, có được một Trầm Lãng như thế này thì ai lại hổng mê.

Và quay qua Trầm Lãng, Hùng Miêu Nhi vỗ vỗ vào vai :

- Phục nghe, phục lăn luôn... Anh mà nhận ra chuyện này được thì một ngàn thằng Vương Lân Hoa cũng chỉ toi công.

Chu Thất Thất nhướng mắt :

- Thật đấy nhe, tôi đã soi gương không biết bao nhiêu lần mà vẫn không tìm tòi được một dấu vết giả tạo nào cả... Tôi cẩn thận lắm nghe, tôi dùng trầm hương xông thật nhiều lần, tôi sợ hơi hám của tôi lây qua mấy cô gái...

Trầm Lãng cười :

- Đúng vậy, cô gái dâng rượu sực nức mùi trầm hương...

Chu Thất Thất ngó sững Trầm Lãng một hồi rồi vụt chụp lấy tay hắn cắn một cái và nghiến răng điểm mặt :

- Bàn tay này nghe... Bàn tay này hồi nãy làm... làm cái gì?

Hùng Miêu Nhi bật cười ha hả và vut hỏi :

- Trầm Lãng nè, anh làm sao nhận ra được chuyện này vậy?

Trầm Lãng cười :

- Việc hoài nghi thứ nhất là khi tôi thấy vết chỗ cắm trại. Chỗ có mấy lỗ trụ và rơi rớt miểng bình ấy.

Hùng Miêu Nhi nhướng mắt :

- Sao lại hoài nghi?

Trầm Lãng nói :

- Đã cố khỏa tuyết cho mất dấu, thì tại sao lại sơ xuất để dấu nơi cắm trại? Môn hạ của Khoái Lạc Vương đâu có cẩu thả như thế?

Chu Thất Thất bật cười :

- Tôi cố lưu dấu cho các người, không dè tính khéo mà thành ngu?

Trầm Lãng nói :

- Lần thứ hai tôi hoài nghi là ở nơi lá thư để lại nơi phiến đá...

Hùng Miêu Nhi cau mặt :

- Lá thư đó có gì lạ đâu.

Trầm Lãng cười :

- Lá thư đó tuy ngắn, và ngắn như thế mà câu văn lại không chỉnh, nét chữ lại thô sơ, môn hạ của Khoái Lạc Vương đầy dẫy như rừng, không có người làm cái chuyện ấy đàng hoàng được hay sao?

Hùng Miêu Nhi gật gật :

- Phải rồi... có lý có lý. À, nhưng mà lúc đó sao anh không nói?

Trầm Lãng nói :

- Lúc đó tuy hoài nghi nhưng không chắc chắn lắm, cho đến chừng thấy tên đại hán mặc áo gấm, thì tôi mới quả quyết đám này không phải là đám Khoái Lạc Vương rồi.

Chu Thất Thất hỏi;

- Lời lẽ và cử động của hắn để lộ à?

Trầm Lãng cười :

- Lời lẽ cử chỉ thì không, mà là do quần áo của hắn.

Chu Thất Thất nhướng mắt :

- Hắn ăn mặt không đúng cách à?

Trầm Lãng cười sặc :

- Không, hắn ăn mặc đúng cách lắm chứ có thể nói đúng hơn những người ở đô thị hay se sua về ăn mặc nữa kìa. Hơn nữa, quần áo của hắn lại quá mới, mới cắt chỉ, đôi giày cũng mới toanh... À, vấn đề lại là ở chỗ đó. Đoàn nhân mã của Khoái Lạc Vương ngàn dặm xa xôi đến đây, còn đang bận rộn đối phó với kẻ địch, thế mà họ lại còn thừa thì giờ để... tươm tất như thế này sao?

Chu Thất Thất bật cười :

- Thật tôi không nghĩ đến chuyện đó... Tôi cứ lo trang diện như thế nào cho nổi bật sự sang cả của Khoái Lạc Vương thôi.

Trầm Lãng nói;

- Khi biết chắc không phải là đám Khoái Lạc Vương rồi, tôi mới làm chuyện thứ hai, tức là chú tâm xem bọn này là ai. Trước hết tôi lén nhìn bên trong áo hắn, nơi biên hàng người ta đã quên cắt bỏ dấu hiệu Phần Ký Sơn Tây.

Chu Thất Thất trố mắt :

- Như vậy... lúc đó anh đã biết tôi rồi à?

Trầm Lãng cười :

- Nếu không biết thì ai dám để Con Mèo Hoang đại ca uống rượu thả cửa?

Chu Thất Thất đỏ mặt cắn môi sặc cười :

- Anh là con quỷ.

Trầm Lãng nói :

- Thật ra thì thuật di dung của Vương Lân Hoa tinh diệu lắm, rất khó mà thấy được vết sơ hở, kể cả giọng nói...

Chu Thất Thất chu miệng :

- Cực thấy mồ đó nghen, tập gần muốn chết luôn...

Trầm Lãng nói :

- Nhưng khi tôi chú ý rồi thì khéo léo cách mấy cũng thành vô hiệu... Nhất là lúc tôi ôm cô gái thì vẻ mặt của cô không là... là... Khoái Lạc Vương nữa.

Chu Thất Thất nhủi vào ngực Trầm Lãng và đấm chàng thùi thụi :

- Nín nín... đừng có nói nữa...

Trầm Lãng cười nói với Hùng Miêu Nhi :

- Bây giờ thì anh chịu là việc khó mà dễ hiểu lắm chứ?

Hùng Miêu Nhi bật cười :

- Thật là cô bé này hại tôi, khi đọc lá thơ là tôi muốn điên luôn, tôi chạy chân không kịp chấm đất, tôi kêu Trầm Lãng đến bây giờ còn rát cuống họng đây.

Chu Thất Thất cười :

- Thế mà anh vẫn đến chậm.

Hùng Miêu Nhi hỏi :

- Chậm cái gì?

Chu Thất Thất háy háy mắt :

- Đại ca đến chậm nên không thấy chuyện ngộ lắm.

Hùng Miêu Nhi hỏi rút :

- Chuyện gì? Chuyện gì mà ngộ? Bộ hai người hồi nãy làm làm... gì ở đây hả?

Chu Thất Thất nguýt dài :

- Còn lâu.

Hùng Miêu Nhi hỏi :

- Chứ chuyện gì?

Chu Thất Thất đưa một ngón tay điểm điểm :

- Sử dụng kiếm. Tài tình nhé, vừa đẹp vừa tinh diệu phi thường...

Nàng nói chưa dứt thì Hùng Miêu Nhi đã ôm bụng cười sằng sặc :

- Ối trời ơi... mèo lại khen mèo...

Chu Thất Thất cầm một quả táo lớn ập ngay vào miệng Hùng Miêu Nhi, cả ba cùng cười ngặt nghẽo...

Chu Thất Thất lấy ba chén rượu lớn rót đầy rượu :

- Cánh tận nhất bôi tửu...

Hùng Miêu Nhi vỗ tay :

- Phải rồi, nhưng mà đâu còn sầu để mà tiêu.

Ba người vui vẻ uống luôn ba chén...

Trầm Lãng nói :

- Bữa nay say cũng được, nhưng còn Vương Lân Hoa...

Chu Thất Thất khoát tay :

- Yên lòng, hắn chạy không nổi đâu.

Nghe đến tên Vương Lân Hoa, Hùng Miêu Nhi cau mặt :

- Cái thằng quỷ ấy ở đâu?

Chu Thất Thất chớp mắt :

- Đố các anh biết?

Hùng Miêu Nhi lắc đầu :

- Chịu thua luôn.

Chu Thất Thất cười :

- Hắn ở ngay trong trại này...

Dòm quanh thấy trống trơn, Hùng Miêu Nhi nhứng mắt :

- Bộ hắn tàng hình à?

Chu Thất Thất cười sặc :

- Đại ca xem tôi ngồi trên cái gì đó?

Hùng Miêu Nhi dòm xuống :

- Cái rương... a, hắn bị cô nhốt trong cái rương à?

Chu Thất Thất cười sặc sụa :

- Bởi vậy tôi mới bảo hắn không chạy nổi.

Hùng Miêu Nhi vỗ tay đôm đốp :

- Hạy thật là hay....

Chu Thất Thất khom mình lấy khu chén rượu gõ gõ lên rương :

- Vương Lân Hoa, có nghe bọn ta cười đây không?

Hùng Miêu Nhi cũng gõ theo cười lớn :

- Ai bảo ngươi làm giặc với bọn này, phải ngươi đừng tính chuyện hại người thì bây giờ có cùng vui vẻ với nhau không? Bây giờ thì ngươi biết chuyện hại người là chuyện không tốt chưa?

Hai người rất thỏa thích, nhưng Trầm Lãng vụt cau mặt khi tiếng gõ sau cùng của Hùng Miêu Nhi dứt.

Đưa tay gõ thêm hai ba tiếng nữa, Trầm Lãng tái mặt :

- Không xong...

Chu Thất Thất chớp mắt :

- Cái gì?

Trầm Lãng mím môi :

- Rương không.

Chu Thất Thất cười :

- Sao lại rương không? Hù tôi à?

Trầm Lãng nghiêm mặt :

- Tiếng gõ chứng tỏ rương không, nếu có vật đựng trong đó thì tiếng khua không phải như vậy.

Chu Thất Thất đổi sắc nhưng vẫn gượng cãi :

- Không thể như thế, chính tay tôi gài lại mà.

Một mặc nói, một mặc nàng mở chốt rương...

Quả nhiên, Vương Lân Hoa đâu mất.

Chu Thất Thất tái mặt :

- Tại sao vậy? Tại sao Vương Lân Hoa lại mất đi?

Trầm Lãng hỏi :

- Sau khi cài gương lại, cô có đi đâu không?

Chu Thất Thất ngập ngừng :

- Tôi... tôi có đi sang bên kia, nhưng ở đây luôn luôn có người mà.

Trầm Lãng hỏi :

- Ai ở đây?

Chu Thất Thất nói :

- Thì đám người tôi mướn làm thủ hạ của Khoái Lạc Vương chứ ai?

Trầm Lãng dậm chân :

- Đúng rồi, đám người đó đã vì tiền mà giả mạo môn hạ của Khoái Lạc Vương. Vậy họ không biết vì tiền mà thả Vương Lân Hoa sao?

Chu Thất Thất nhăn nhó :

- Nhưng Vương Lân Hoa làm gì có bạc?

Trầm Lãng nói :

- Tuy không có bạc nhưng còn miệng hắn đó chi? Huống chi đối với những cô gái phong trần này càng dễ dàng bị hắn thuyết phục nữa.

Chu Thất Thất nghiến răng :

- Cái đám chó heo này... để tôi qua đó xem.

Nàng giận dữ bỏ chạy qua, nhưng mới mấybước bỗng qụy xuống không gượng lên nổi...

Trầm Lãng và Hùng Miêu Nhi lật đật chạy lại đỡ.

Dưới ánh sáng chấp chóa, mặt nàng trắng bệt.

Hùng Miêu Nhi hớt hải :

- Tại sao vậy?

Chu Thất Thất lắc đầu :

- Không hiểu tại sao đầu tôi nặng quá, mở mắt không lên.

Nàng nhăn mặt ngẻo đầu mê man.

Trầm Lãng biến sắc :

- Mau mau rời khỏi nơi đây.

Hùng Miêu Nhi hoảng hốt :

- Tại sao... Tại sao lạ như thế?

Trầm Lãng nói :

- Trong rượu đã bị Vương Lân Hoa bỏ thốc mê.

Hùng Miêu Nhi nói :

- Nhưng... nhưng chúng mình...

Trầm Lãng chận nói :

- Thuốc mê này phát tác rất chậm, mà càng chậm là thứ thuốc càng khó giải... Trong lúc mình chưa bị hôn mê thì phải gấp rút đi khỏi nơi đây... Thật tôi không dè Chu Thất Thất sơ ý như thế này, nếu không thì tôi đâu có uống rượu.

Vừa nói, Trầm Lãng vừa lật đật bồng xốc lấy Chu Thất Thất... bên ngoài không một bóng người.

Số nam nữ khi nãy đã lẻn đi mất hết.

Hùng Miêu Nhi hỏi :

- Chúng ta phải đi đâu?

Trầm Lãng nói :

- Vương Lân Hoa nhất định thế nào cũng đi xuống núi, vậy mình hãy đi sâu vô...

Vừa nói vừa băng mình đi trước...

Hùng Miêu Nhi trố mắt :

- Đã nói đi sâu vô sao lại đi trở ra?

Trầm Lãng nói :

- Vương Lân Hoa cẩn mật lắm, hắn luôn nghĩ trên một bước. Vậy mình cũng phải nghĩ trên hắn một bước, nghĩa là trở lại ý ban đầu.

Hùng Miêu Nhi lắc đầu :

- Thật là rắc rối. Vậy nếu nghĩ đến nước thứ ba thứ tư và nghĩ tới hoài thì mình có lẽ phải đứng y một chỗ.

Hai người cố đi thật mau, nhưng không hiểu sao, càng cố ráng thì lại càng thật chậm...

Hùng Miêu Nhi thở ra :

- Thật là thuốc mê lợi hại, chưa mê hẳn mà sức lực đã giảm đi quá nhiều. Cũng may hắn không chặn ngoài này nếu không thì mình khó thoát.

Trầm Lãng cười nhạt :

- Khi thuốc mê chưa thấm, hắn làm sao dám đón mình chứ.

Hai người đi thêm một đỗi nữa, nhưng càng phút lại càng chậm hơn, y như là dưới chân treo nặng một khối đá...

Công lực Trầm Lãng tuy thâm hậu hơn Hùng Miêu Nhi, nhưng khi gặp Chu Thất Thất là đã uống một chén rồi, cho nên dù uống trước uống sau, hai người lại bị thấm cùng một lượt...

Giá như không nhận rõ Chu Thất Thất thì Trầm Lãng đâu lại uống rượu, quả thật sự thông minh đến sớm cũng là có hại...

Hùng Miêu Nhi tặc lưỡi :

- Bây giờ nếu Vương Lân Hoa xuất hiện...

Trầm Lãng thở ra :

- Đúng là hết phương chống chỏi, nếu gặp hắn bây giờ.

Hùng Miêu Nhi nói :

- Cũng may...

Hắn chưa nói dứt chợt xa xa có tiếng cười :

- Nhị vị bây giờ mới đến đó à?

Thôi rồi, đúng là giọng của Vương Lân Hoa.

Tiếng nói từ trên cao vọng xuống, giọng của hắn ôn tồn hòa hoãn, y như là một vị chủ nhân hiếu khách.

Nhưng đối với Trầm Lãng và Hùng Miêu Nhi bây giờ thì giọng nói của hắn như là một tiếng sét bưng tai.

Hai người ngẩng mắt dòm lên, thấy từ trên mỏm đá cao có một người ngồi xếp bằng trong dáng cách ung dung, đúng là Vương Lân Hoa.

Vương Lân Hoa vừa cười vừa nói :

- Tại hạ hầu đợi lâu quá, bây giờ mới đến, xin mời, sẵn rượu sẵn thịt đây, xin mời nhị vị cùng vài chén cho vui.

Hùng Miêu Nhi giận dữ quát lớn :

- Ác tặc, ngươi quả là đồ ti tiện.

Vương Lân Hoa cười :

- Chi mà giận dữ thế? Các hạ muốn lấy thủ cấp tại hạ à? Được rồi, mời lên đây rồi tại hạ sẽ dâng cho.

Hùng Miêu Nhi nghiến răng :

- Lên thì lên chứ sợ gì.

Tuy miệng quát tháo nhưng hai chân Hùng Miêu Nhi đã bải hoải xiên tới xiên lui...

Trầm Lãng nắm tay kéo lại và kéo luôn Hùng Miêu Nhi băng qua hướng khác...

Vương Lân Hoa cười :

- Nhị vị muốn đi à? Sao vội thế?

Hùng Miêu Nhi nghiến răng :

- Có ngày rồi ngươi...

Hắn nói chưa dứt là lại xiểng niểng, suýt chút nữa đã kéo Trầm Lãng té luôn...

Vương Lân Hoa cười :

- Nhị vị đi thật à? Coi chừng té đấy nghe. Nhưng tại hạ tin rằng nhị vị sẽ đi không hơn bảy bước nữa đâu...

Trầm Lãng nghiến răng dồn hết tàn lực xuống hai bước tới...

Nhưng cố hết sức mà qua mấy phút cũng không đi xa ngoài ba trượng.

Vương Lân Hoa cười lớn :

- Nhớ bảy bước nghe, một... hai... ba... bốn...

Chưa đếm tiếng thứ năm thì Hùng Miêu Nhi đã ngã...

Trầm Lãng đứng lại thở dài.

Vương Lân Hoa cười :

- Ủa, sao các hạ không đi?

Trầm Lãng quay mặt lại mỉm cười :

- Vương Lân Hoa, lần này thì kể như ngươi được thắng đó.

Vương Lân Hoa cười lớn :

- Thôi mà, khiêm nhượng làm chi thế? Bây giờ mà các hạ còn cười được thì quả là bản lãnh phi thường, quả xứng đáng là một đối thủ bình sinh sở nguyện của tại hạ. Chỉ tiếc vì các hạ không còn có cơ hội cùng tại hạ giao đấu. Sang năm sau đến ngày này tại hạ sẽ mang rượu ngon đến cúng mộ các hạ nhé.

Trầm Lãng mỉm cười :

- Ngươi không dám giết ta đâu.

Vương Lân Hoa nhứng mắt :

- Tại sao?

Trầm Lãng nói :

- Không tại sao cả, nhưng ngươi không dám giết...

Nụ cười tắt sau câu nói và Trầm Lãng từ từ ngã xuống.

Vương Lân Hoa nhảy dựng lên cười ha hả :

- Trầm Lãng... ha ha... cuối cùng rồi ngươi cũng lọt vào tay họ Vương này... Từ nay thiên hạ không còn ai là đối thủ của ta nữa...

Xem tiếp hồi 55 Bên ngoài cửa động

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play