Nhắc lại Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, khi thừa cơ Kim Cô Lâu và Từ Lưu Bản gây sự đánh nhau, bèn nhanh nhẹn bỏ chạy đi thẳng. Chẳng mấy chốc sau, cả hai lướt đi xa ngoài bốn năm dặm đường.
Khi nhìn lại về phía sau, chẳng còn trông thấy ai truy đuổi theo, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương mới chậm chân lại. Tây Môn Nhất Nương lên tiếng nói:
- Chiếc hộp gỗ bọc gấm này, chúng ta đã xem kỹ đến hai lần rồi, và chứng tỏ đấy rõ ràng là một chiếc hộp trống không, thế chẳng hiểu vì lẽ gì mà quần hùng võ lâm lại bám sát theo ta mãi? Lữ Đằng Không nói:
- Còn có một điều này mới thực đáng nghi ngờ. Ấy là việc chúng ta nhận lãnh món hàng áp tải quái dị này tại thành Nam Xương, chỉ mới cách nay có độ mấy hôm, thế chẳng hiểu tại sao nhân vật võ lâm khắp thiên hạ đều hay biết được tin ấy cả? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một chốc, bỗng ồ lên một tiếng, nói:
- Tôi đã hiểu rồi! Lữ Đằng Không hỏi:
- Bà đã hiểu chi thế? Tây Môn Nhất Nương nói:
- Chúng ta đã bị kẻ khác lợi dụng, để làm một cái đích nhắm của quần hùng võ lâm.
Chắc chắn người ấy có một vật chi vô cùng quan trọng, muốn đưa đến tận tay Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, nhưng lại sợ kẻ khác theo dõi cướp đi. Chính vì vậy, nên hắn ta mới giả vờ mang một món hàng đến, nhờ chúng ta áp tải, để ai nấy tưởng hắn đã trao vật ấy cho chúng ta rồi, nhưng kỳ thực, hắn ta lại sai một người khác bí mật lên đường, mang vật ấy đi.
Trong khi đó, tất cả quần hùng trong võ lâm đều chú ý vào chúng ta, và ùn ùn theo dõi hành tung của mình, giúp cho đối phương chuyển được món vật ấy đi một cách an toàn.
Lữ Đằng Không suy nghĩ một lúc thấy lời nói rất hữu lý, nên bất giác tức giận nói:
- Nếu thế, người mang chiếc hộp không này đến mướn mình áp tải, quả là một con người đáng ghét! Tây Môn Nhất Nương cười lạnh lùng, nói:
- Nhận tiền của người ta, mình phải gánh lấy cái họa cho người ta chứ sao, vậy còn bảo đáng ghét nổi gì? Lữ Đằng Không nghe thế, biết người vợ già của mình đang tỏ lộ sự bất mãn trước tánh tham tiền tài của mình, nên sắc mặt không khỏi bừng đỏ, nói:
- Chân tướng của việc này ra sao, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Vậy chúng ta không thể phán đoán một cách liều lĩnh được.
Tây Môn Nhất Nương cười nhạt, song im lặng không nói chi thêm. Trong sự im lặng đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều có ý nghĩ là suốt bao nhiêu năm qua, họ sống trong cảnh êm ấm an nhàn, nhưng bất thần bao nhiêu biến cố lại xảy đến dồn dập, và việc đã làm cho họ đau lòng nhất, chính là việc Lữ Lân bị đối phương sát hại. Do đó, cả hai đều cảm thấy hết sức đau khổ, rầu lo tràn ngập cõi lòng.
Song vì tình nghĩa vợ chồng giữa hai người từ trước đến nay luôn luôn đậm đà êm ấm, nên dù giờ đây gặp phải biến cố trên, họ vẫn nhẫn nhịn nhau, không ai đỗ lỗi cho ai, hoặc gây gổ với nhau.
Sau đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương cùng im lặng tiếp tục lướt thẳng về phía trước.
Trên đường đi, trong lòng của hai người lúc nào cũng cảm thấy lo âu, buồn bã. Nếu họ không nghĩ đến cái chết vô cùng thảm thiết của Lữ Lân, thì cũng nghĩ đến chiếc hộp gỗ bọc gấm đầy thần bí mà họ đang lãnh áp tải. Hơn nữa, lúc nào họ cũng phải đề phòng những cao thủ võ lâm bất thần tràn ra tấn công.
Chính vì vậy, nên chẳng mấy chốc sau, dù trời đã ngã bóng hoàng hôn mà cả hai tựa hồ vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi mây xám đã phủ kín không gian, Lữ Đằng Không mới giật mình nói:
- Phu nhân, tại sao chúng ta đã đi rất xa rồi, thế mà vẫn không thể vượt ra khỏi vùng Tây Thiên Mục? Tây Môn Nhất Nương ngửa mặt nhìn khắp bốn bên, thấy đâu đâu cũng có những ngọn núi cao chọc trời vây bọc, trong khi màn đêm đang từ từ buông rũ, không khỏi nghi là mình đã đi lạc đường rồi.
Lữ Đằng Không lại lên tiếng nói:
- Phu nhân, tại Tây Thiên Mục này, núi đồi chớm chở, trùng điệp, và là một địa phương khó tìm lối đi nhất. Hiện giờ trời đã sụp tối, nếu ta nhắm mắt đi liều thì chắc chắn sẽ bị lạc đường, vậy hãy tìm nơi yên nghỉ, chờ đến sáng sớm ngày mai, sẽ tìm lối đi cũng không muộn! Tây Môn Nhất Nương cất giọng bực tức nói:
- Nếu thế, chúng ta lại để cho tên lão tặc Lục Chỉ ấy sống thêm được một hôm nữa.
Thì ra, trong lòng bà ta không giờ phút nào lại không nghĩ đến chuyện xông thẳng lên Tiên Nhân Phong tại vùng núi Võ Di, để tìm Lục Chỉ Tiên Sinh, báo thù cho đứa con trai yêu quý. Do đó, bà ta hết sức nóng lòng, muốn hành động sớm ngày nào hay ngày đó.
Lữ Đằng Không cười đau đớn, nói:
- Khi chúng ta tìm đến Điểm Thương và Nga My, mời được các cao thủ trong hai phái này rồi, còn sợ gì không trả được mối thâm thù ấy nữa sao? Giữa lúc hai người đang chuyện trò, bỗng trông thấy từ phía xa, giữa khu rừng núi, bỗng có ánh đèn sáng lập lòe, nên cả hai đều không khỏi giật mình sửng sốt.
Vì giữa một vùng núi non hoang dại, đâu đâu cũng có tiếng sói đói tru dài, thực không ai có thể tưởng tượng được, lại có người dám cất nhà để ở.
Do đó, Lữ Đằng Không liền đưa mắt nhìn về phía Tây Môn Nhất Nương một lượt, nói:
- Phu nhân, nếu ở nơi này có nhà cửa dân cư, tại sao chúng ta không tìm đến để ngủ trọ một đêm cho khỏe? Tây Môn Nhất Nương nói:
- Ông đã thế nào rồi? Suốt dọc đường, chúng mình gặp phải bao nhiêu chuyện rối, thế còn chưa đủ sao, mà còn định đi tìm thêm chuyện rối nữa? Lữ Đằng Không cất tiếng cười nhạt, nói:
- Phu nhân, có phải bà đã bị đám người ấy làm cho kinh hoảng rồi không? Kể từ lúc ở Nam Xương ra đi đến giờ, chúng ta đã gặp được bao nhiêu cao thủ và bọn họ đã gây tổn thất gì cho ta? Tây Môn Nhất nương cũng bật cười, nói:
- Thôi, tôi chiều theo ý ông vậy! Liền đó, hai người bèn nhắm ngay hướng có bóng đèn, tiếp tục đi nhanh tới. Và họ trải qua một đoạn đường chẳng bao xa, lại thấy tại nơi ấy có bốn ánh đèn, chứ không phải một.
Khi hai vợ chồng của Lữ Đằng Không đi đến gần thêm, trông thấy tại nơi ấy chính là một vùng núi có địa hình rất kín đáo, và sát bên một bức vách đá cao có một dãy nhà gồm đến tám chín gian. Đồng thời, những gian nhà đó đều được xây cất bằng những tảng đá to chắc chắn, cửa sơn đen, đang đóng kín mít.
Bốn ánh đèn mà hai người nhìn thấy được chính là từ bốn chiếc lồng đèn to treo trước cổng chiếu ra. Bốn chiếc lồng đèn ấy to một cách lạ lùng, màu vàng kim, hình dáng rất quái dị, thử nhìn qua thì không ai biết nó có hình dáng chi, nhưng một ngọn gió lùa nhẹ đến, khiến bốn chiếc lồng đèn ấy xoay tròn một vòng, người ta mới nhận ra được là nó làm theo hình dáng một chiếc đầu lâu khổng lồ! Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương không khỏi giật mình.
Tây Môn Nhất Nương hạ giọng nói nhỏ rằng:
- Thực không ngờ chúng ta nhắm mắt đi càng, mà lại đi đến sào huyệt của gã Kim Cô Lâu.
Lữ Đằng Không gượng cười nói:
- Đây mới thực là một việc bất ngờ. Bốn chiếc lồng đèn này xem ra mới vừa được thắp sáng, vậy chả lẽ gã Kim Cô Lâu ấy đã trở về rồi chăng? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một lúc, nói:
- Theo tôi, chưa hẳn đúng thế đâu. Vì nếu hắn đã trở về, chả lẽ chúng ta lại không gặp được hắn lúc đi dọc đường? Lữ Đằng Không nói:
- Vừa rồi, bà có nhớ là gã Kim Cô Lâu ấy đã bảo chiếc hộp gỗ của chúng mình lãnh áp tải có tương quan to tát đến hắn ư? Lúc bấy giờ, vì chúng ta chưa kịp hiểu ra, là mình đã bị người ta tìm cách trêu cợt, nên mới không bằng lòng nói trắng sự việc cho hắn biết, trong chiếc hộp trống trơn chẳng có đựng một thứ chi cả. Giờ đây, mình đã biết được dụng ý của kẻ mang chiếc hộp này đến mướn áp tải rồi, thực quả hết sức căm tức, vậy tại sao không tìm cách trả đũa đối phương cho hả giận? Do đó, mặc dù gã Kim Cô Lâu ấy có ở nhà hay không, chúng mình cũng bước vào xin ngủ trọ, rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau.
Tây Môn Nhất Nương cười, nói:
- Hay lắm, chúng ta nên lấy hành động của người ấy, trừng trị trở lại người ấy cho đích đáng.
Vừa nói, hai người cũng vừa đưa chân bước thẳng đến phía cổng nhà. Nhưng cả hai vừa mới đến nơi, chưa kịp kéo cái khoen sắt trên cánh cổng để khua lên gọi cửa, bỗng nghe từ bên trong, có một giọng nói trong trẻo của một cô gái vọng đến rằng:
- Ai vừa đến thế? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương không khỏi giật mình, vì vừa rồi hai người bước đi rất nhẹ, thế mà họ vừa mới bước đến trước cổng nhà, là người ở bên trong đã hay biết ngay. Như vậy, cũng đủ thấy nhĩ lực của cô gái ấy thực vô cùng thính nhạy.
Tây Môn Nhất Nương đưa mắt ra hiệu cho Lữ Đằng Không một lượt, nói:
- Chúng tôi là người đi lỡ đường, muốn tìm vào đây xin ngủ trọ một đêm.
Cô gái trong gian nhà im lặng một lúc thật lâu, mới lên tiếng đáp:
- Bà có thể đến được nơi này, vậy chắc chắn là người trong võ lâm chứ gì? Thế tại sao bà không tìm một nơi kín đáo ở ngoài để ngủ hoặc tiếp tục lên đường bất kể đêm khuya? Trái lại, tìm đến để ngủ trọ nơi này, chẳng phải tự mình đi tìm lấy chuyện rắc rối cho mình hay sao? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe giọng nói trong trẻo và dịu dàng của cô gái ấy, đoán biết tuổi cô ta cũng hãy còn rất nhỏ. Hơn nữa giọng nói của cô ta lại vô cùng buồn bã, ai oán, nên cả hai không khỏi hết sức lấy làm lạ.
Theo sự hiểu biết của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, từ trước đến nay Kim Cô Lâu chỉ đi đứng trong võ lâm một mình, không nghe ai nói là hắn ta có bạn tình. Vậy chả lẽ nơi này không phải là nơi cư trú của gã Kim Cô Lâu ấy hay sao? Nhưng nếu tại nơi đây không phải là nơi cư trú của Kim Cô Lâu, tại sao ở ngoài cổng lại có treo bốn chiếc lồng đèn hình đầu lâu như thế? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng hỏi:
- Có phải vì không có chủ nhân ở nhà, nên cô không tiện lưu khách chăng? Cô gái bên trong cất giọng như rất kinh ngạc, nói:
- Ủa, tại sao bà lại biết được là không có chủ nhân ở nhà? Vừa nói đến đây, bỗng nghe bên trong gian nhà có tiếng lòi tói sắt kéo lết trên đất, khua nghe loảng xoảng không ngừng. Và chỉ trong chốc lát sau, thì tiếng động ấy đã tiến đến bên cửa, rồi mới dừng lại. Kế đó, lại nghe có tiếng lạch cạch, chứng tỏ cô gái ấy đang mở then cửa ra.
Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương vội vàng thò tay xô nhẹ cánh cửa, và khi cánh cửa đã mở rộng, thì bà ta không thể sửng sờ kinh ngạc.
Thì ra, bà ta đã trông thấy tại khung cửa, xuất hiện một người con gái trẻ tuổi, mớ tóc trên đầu cô ta óng mượt như những sợi tơ, xõa đến tận vai, đôi mày xanh biếc như xuân sơn, đôi mắt trong veo như thu thủy, chiếc mũi dọc dừa xinh như ngọc, khuôn mặt kiều diễm vô song.
Nhưng y phục trên người cô ta thì lại rách mướp, trên vai áo phía trái rách thành một lỗ to, khiến mớ da thịt trắng như tuyết cũng phơi bày cả ra ngoài. Hơn nữa, trên lớp da ấy, lại có vô số những lằn roi bầm tím chằng chịt, trông hết sức thương tâm.
Tất cả những việc đó đã là rất quái dị rồi, song còn có việc quái dị hơn, ấy là trên hai cổ tay của cô gái ấy, đều có hai cái vòng thép nặng nề khóa cứng. Đồng thời, dính liền với hai chiếc vòng thép ấy, là hai sợi lòi tói to cỡ bằng cổ tay, dài ba bốn trượng, dính liền với một cây cột bên trong gian nhà.
Tây Môn Nhất Nương đứng sửng sờ một lúc thực lâu, cũng không làm thế nào hiểu được lai lịch của cô gái trước mặt. Nhưng riêng cô gái khi nhìn thấy hai người, thì sắc mặt tràn nét vui mừng, thò đầu ra khỏi cửa, ngó quanh quất một lúc rồi hạ giọng nói:
- Nhị vị đây chắc là Lữ tiêu đầu và Lữ phu nhân vừa từ Nam Xương đến đây chứ gì? Thôi, xin mời bước vào mau! Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy cô gái bị hai sợi lòi tói nặng nề, chắc chắn xích chặt vào cây cột, không thể bước đi xa hơn ba trượng, hay nhiều nhất thì chỉ bước đi ra khỏi cửa để thắp cháy bốn chiếc lồng đèn mà thôi. Thế nhưng cô ta lại biết rõ được lai lịch của họ, thử hỏi trong lòng hai người không lấy làm lạ sao được? Bởi thế, cả hai đều lộ vẻ do dự, chưa bước vào nhà ngay.
Cô gái ấy thấy thế, liền lên tiếng nói:
- Xin nhị vị hãy an lòng, tôi tuyệt nhiên không có ác ý chi đối với nhị vị cả.
Tây Môn Nhất Nương thong thả đưa một bàn tay lên, sờ nhẹ vào mớ tóc trên đầu cô gái, cười nói:
- Dù cho cô có ác ý đi nữa, tôi đây cũng chẳng hề khiếp sợ. Nhưng tại sao cô lại biết rõ được lai lịch của chúng tôi như vậy? Có phải gã Kim Cô Lâu ấy đã nói cho cô nghe không? Cô gái vừa nghe qua ba tiếng "Kim Cô Lâu", sắc mặt liền hiện vẻ kinh hoàng, nói:
- Hắn... Hắn ta ở đâu rồi? Tây Môn Nhất Nương trông thấy cô gái ấy hết sức xinh đẹp, tánh tình lại dịu dàng dễ thương, hơn nữa, lại thấy cô ta bị xích cứng để giam giữ trong nhà, và chắc chắn đã bị đối phương đánh đập giày vò vô cùng thống khổ, nên trong lòng không khỏi thương hại, nói:
- Hiện giờ hắn ta đang cùng đánh nhau với Từ Lưu Bản bên bờ suối cách đây khá xa, do đó, chắc chắn hắn ta chưa trở về ngay được. Nhưng dù hắn ta có về đi nữa, có chi đáng sợ chứ? Cô gái nghe thế, thì sắc mặt bình tĩnh trở lại hơn. Sau khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đưa chân bước qua khỏi cửa, thì cô ta vội vàng khóa cứng cánh cửa ấy lại. Trong lúc cô ta làm việc, thì hai sợi lòi tói sắt không ngớt khua loảng xoảng, nghe lạnh lùng ghê rợn vô cùng.
Khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bước vào đến bên trong gian nhà, đưa mắt nhìn quanh, thì thấy sự bài trí thực là đơn giản, bàn ghế toàn làm bằng đá, trông xấu xí thô lậu không thể tả. Riêng cây cột dùng để xích cứng hai sợi lòi tói sắt ấy chính là một cây cột đúc bằng sắt rất nặng nề, không ai làm sao phá bỏ được.
Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương ngồi yên xuống ghế, thì cô ta lên tiếng nói:
- Thưa nhị vị, vãn bối có một việc muốn nhờ đến nhị vị giúp đỡ, chẳng rõ nhị vị có bằng lòng không? Tây Môn Nhất Nương nói:
- Ngươi có việc chi, thì cứ nói thẳng ra nghe nào? Cô gái ấy bèn nghiêng tay lắng nghe sự động tĩnh chung quanh một lúc khá lâu, mới lên tiếng đáp:
- Hiện nay, vãn bối đang bị gã Kim Cô Lâu ấy bắt sống mang về đây, và phụ thân của vãn bối hoàn toàn không hay biết được việc đó. Vậy, nếu nhị vị vui lòng báo giúp tin cho phụ thân của vãn bối hay để đến cứu thoát vãn bối, ơn đức ấy vãn bối không lúc nào dám quên.
Lữ Đằng Không nói:
- Phụ thân của ngươi là ai? Cô gái cất tiếng than dài, nói:
- Nhị vị hiện giờ phải đi đến vùng Tô Châu phủ, vậy chừng ấy, xin nhị vị chịu khó đến vùng Kiếm Trì một chuyến, tất sẽ gặp được phụ thân của vãn bối ngay.
Lữ Đằng Không nghe thế, liền phì cười nói:
- Hồ Khưu Kiếm Trì chính là một nơi danh lam thắng cảnh ở bên ngoài thành Tô Châu, suốt ngày đêm du khách tới lui tấp nập, vậy thử hỏi chúng tôi làm sao biết được phụ thân của cô nương là ai? Cô gái ấy nói:
- Xin nhị vị hãy ngồi chờ trong giây lát! Nói đoạn, cô ta bèn đứng lên kéo lết hai sợi lòi tói sắt xiềng trên tay, đưa chân bước thẳng vào một cánh cửa cạnh đấy. Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy hai sợi lòi tói được cô ta kéo đi thực thẳng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Hai sợi lòi tói này nặng nề và dài đến ba trượng, vậy nào có dưới năm sáu trăm cân, thế mà cô gái ấy lại có thể kéo đi một cách quá dễ dàng, chứng tỏ cô ta là người có một trình độ nội công quả cao cường, chứ chẳng phải chơi." Trong khi hai người còn đang nghĩ ngợi, thì cô gái ấy lại bước trở ra, và trong tay đang cầm một vật chi.
Khi bước đến trước hai người, cô gái liền lên tiếng nói:
- Xin nhị vị khi đi đến vùng Kiếm Trì, hãy mở banh cái gói này ra, tất phụ thân tôi sẽ tìm đến để hỏi nhị vị.
Tây Môn Nhất Nương thò tay đỡ lấy cái gói trong tay của cô gái, và cảm thấy cái gói ấy rất nặng nề, nên cất tiếng hỏi:
- Phụ thân của cô có phải lúc nào cũng ở gần bên cạnh vùng Kiếm Trì ấy cả sao? Cô gái đáp:
- Đúng thế! Tây Môn Nhất Nương nói:
- Trong gói này đã đựng vật chi thế? Vừa nói, bà ta vừa đưa hai bàn tay lên định mở ra xem.
Cô gái thấy thế, bèn lên tiếng nói:
- Lữ phu nhân, trước khi hai ông bà đi đến vùng Kiếm Trì, thì tuyệt đối không thể mở chiếc gói này ra được! Tây Môn Nhất Nương nghe nói thế, trong lòng hết sức không vui, quay đầu lại nói với Lữ Đằng Không rằng:
- Vừa rồi, chúng mình đã nhận một món hàng, mà ông khách gởi không cho phép mở ra xem. Nhưng đấy là việc áp tải ăn tiền, nên cũng có thể cho là được. Thế nhưng giờ đây, người ta có việc nhờ cậy đến mình, trao đồ vật cho mình mang đi giúp, mà lại không cho phép được xem qua là vật gì! Lữ Đằng Không cũng cảm thấy lời nói ấy của cô gái thực không hợp tình hợp lý chút nào. Nhưng lão ta liếc mắt nhìn, thì thấy vẻ mặt của cô gái đang đầy sợ hãi, luống cuống, thò tay ra như muốn lấy gói đồ ấy trở lại. Song, cuối cùng cô ta lại thụt tay trở về, trông rất đáng thương hại.
Bởi thế, Lữ Đằng Không bất giác cất tiếng cười, nói:
- Phu nhân, cô ấy tuổi hãy còn nhỏ, nên đối nhân xử thế không tránh được sự sơ sót.
Vậy, phu nhân chấp nhất cô ta làm gì? Thôi, hãy trả gói đồ ấy lại cho cô ta vậy! Sắc mặt của cô gái càng lộ vẻ cuống quýt hơn, đôi tròng mắt lóng lánh ánh lệ, nói:
- Chả lẽ nhị vị không bằng lòng giúp cho vãn bối hay sao? Lữ Đằng Không cười, nói:
- Có phải cô nương muốn chúng tôi báo tin cho lệnh tôn, để lệnh tôn tìm đến đây cứu thoát cô nương ra hay không? Đôi mắt cô gái ngấn lệ, khẽ gật đầu.
Lữ Đằng Không lại nói:
- Nếu thế, chi bằng giờ đây chúng tôi cứu thoát cô ra khỏi nơi này thì cũng thế thôi! Sắc mặt của cô gái thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nói:
- Nhị vị nếu có thể báo tin giúp cho phụ thân tôi, đã là một việc khiến tôi cảm kích vô cùng rồi. Nếu nhị vị muốn ra tay cứu thoát tôi, thì thực không dám để cho nhị vị phải mạo hiểm đến thế! Lữ Đằng Không nói:
- Cứu cô nương thoát ra khỏi nơi này chẳng qua đắc tội với gã Kim Cô Lâu ấy mà thôi, vậy, có điều gì đáng sợ? Cô gái mấp máy đôi môi như định lên tiếng nói chi, nhưng rồi lại dừng. Tây Môn Nhất Nương nói:
- Chúng tôi cứu thoát cô nương ra khỏi nơi này, thật ra chẳng có chi là khó cả. Song, cô nương vốn thực là ai? Lệnh tôn danh hiệu gọi là gì? Cần nói thực cho chúng tôi được biết.
Cô gái đáp:
- Phụ thân tôi tên gọi Đàm Thăng, còn tôi gọi là Đàm Nguyệt Hoa.
Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một lúc, cảm thấy những nhân vật nổi danh trong võ lâm, chẳng có ai tên gọi Đàm Thăng cả. Và ba tiếng Đàm Nguyệt Hoa lại càng chưa được nghe ai nói đến bao giờ.
Song, bà ta nhìn qua sắc mặt của cô gái, thấy cô ta có vẻ mặt chẳng hề nói dối, nên liền lên tiếng hỏi:
- Lệnh tôn chắc chắn cũng là người trong võ lâm, vậy chẳng hay thuộc môn phái nào? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Xin Lữ phu nhân hãy tha thứ cho, vì phụ thân của vãn bối thuộc môn phái nào, thật sự vãn bối cũng hoàn toàn không được biết! Tây Môn Nhất Nương thầm nghĩ: "Tại sao suốt mấy ngày nay bao nhiêu chuyện quái lạ đến dồn dập với mình như thế? Trên đời nào có con cái lại không biết phụ thân mình là người thuộc môn phái nào?" Trong khi Tây Môn Nhất Nương đang định truy hỏi thêm, bất thần nghe Lữ Đằng Không quát lên một tiếng to, rồi giương chỉ điểm nhanh đến trước lồng ngực của Đàm Nguyệt Hoa...
Trong khi đó, Đàm Nguyệt Hoa vẫn giương tròn xoe đôi mắt bồ câu, ngó đăm đăm vào Lữ Đằng Không, hoàn toàn không có phản ứng chi cả! Sở dĩ Lữ Đằng Không bất thần ra tay điểm tới như vậy, chính là có mục đích muốn thử xem Đàm Nguyệt Hoa sử dụng thân pháp và võ công chi để đối phó, hầu lão ta sẽ dựa vào đó để tìm hiểu về lai lịch của đối phương.
Nhưng vì Đàm Nguyệt Hoa đứng yên không nhúc nhích, nên Lữ Đằng Không chẳng làm sao đoạt được ý định của mình. Do đó, ông ta vội vàng thu tay trở về, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi thái độ bình tĩnh của Đàm Nguyệt Hoa.
Đồng thời, lão ta cũng đoán biết cô gái trước mặt mình, chắc chắn chính là một con người thông minh, mưu lược vô song. Hơn nữa, ông ta thấy dù cho nàng là người thuộc chính phái hay tà phái cũng mặc, bởi gã Kim Cô Lâu ấy chẳng phải là một con người tốt, vậy việc hắn bắt giữ nàng tại nơi này, vẫn là một việc đáng thương hại. Khắp trên người nàng lại có những vết roi bầm tím ngang dọc, chắc chắn chính là do gã Kim Cô Lâu ấy đã đánh đập gây thương tích cho nàng. Do đó, giờ đây lão ta bất ngờ đã gặp được nàng, vậy chả lẽ lại ngó lơ không ra tay cứu thoát giúp nàng hay sao? Bởi thế, Lữ Đằng Không liền cất tiếng cười, nói:
- Đàm cô nương, xin cô hãy yên lòng, nếu chúng tôi bằng lòng cứu nguy cho cô, thì lẽ tất nhiên chúng tôi sẵn sàng đương đầu với chuyện rắc rối đó! Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Nếu thế thì ơn đức ấy làm sao vãn bối báo đền cho xong! Lữ Đằng Không thò tay ra nắm lấy một cánh tay của Đàm Nguyệt Hoa, rồi đưa cao lên xem kỹ, và trong lòng không khỏi do dự.
Vì hai chiếc vòng sắt khóa cứng trên tay Đàm Nguyệt Hoa, chẳng những vô cùng rắn chắc, mà lại dầy có hàng nửa tấc mộc, trừ phi một thanh bảo đao hoặc bảo kiếm sắc bén, chém sắt như chém bùn mới có thể chặt đứt được, còn thì chắc chắn không có thứ gì chặt đứt được nó nữa cả.
Hơn nữa, dù cho có được một thanh bảo đao hoặc bảo kiếm sắc bén trong tay, mà hành sự nếu thiếu dè dặt, thận trọng, cũng rất có thể chặt đứt luôn cả hai cánh tay của nàng.
Bởi thế, Lữ Đằng Không sau khi đưa mắt nhìn tỉ mỉ, liền trầm ngâm nghĩ ngợi, không nói chi cả.
Tây Môn Nhất Nương lên tiếng nói:
- Nếu hai cái khoen sắt ấy khó hủy, thì chúng ta tại sao không chặt đứt hai sợi lòi tói này? Câu nói ấy đã làm cho Lữ Đằng Không chợt tỉnh ra, do đó ông ta bèn thò tay nắm lấy sợi lòi tói to cỡ cổ tay người lớn, xem qua mấy lượt, rồi quay về Tây Môn Nhất Nương, nói:
- Phu nhân, hãy lấy thanh đao thép Miến Điện của Lân nhi ra! Tây Môn Nhất Nương biết thanh đao thép Miến Điện này chính là một thanh đao rất sắc bén, mà trước đây Lữ Đằng Không đã rèn cho Lữ Lân. Vậy, nếu dồn nội lực thượng thặng vào, dù cho sắt thép chi cũng có thể chặt đứt được dễ dàng, chẳng có gì là khó cả.
Bởi thế, bà ta liền thò tay vào áo, rút thanh đao ra nghe một tiếng rẻng.
Nhưng thanh đao ấy vừa mới thoáng hiện, thì Đàm Nguyệt Hoa bỗng ồ lên một tiếng dài, rồi kêu thất thanh lên rằng:
- Thanh đao ấy...! Song, nàng chỉ mới nói được có ba tiếng, bỗng lại im ngay. Tây Môn Nhất Nương nghe qua giọng nói mất tự nhiên ấy của nàng, liền cất tiếng hỏi:
- Thanh đao ấy làm sao? Đàm Nguyệt Hoa im lặng trong giây lát, mới lên tiếng nói:
- Thanh đao ấy có thể chém đứt được sợi lòi tói sắt hay sao? Tây Môn Nhất Nương biết câu trả lời ấy của Đàm Nguyệt Hoa hoàn toàn chẳng phải là câu mà nàng định nói vừa rồi. Hơn nữa, bà ta đang băn khoăn khó hiểu về chỗ thanh đao thép Miến Điện của Lân nhi tại sao lại xuất hiện giữa một cánh rừng rậm rạp, cách xa thành Nam Xương có đến mấy trăm dặm, nên đã quả quyết là thanh đao này chắc chắn có tương quan đến kẻ thù đã sát hại Lữ Lân. Do đó, Tây Môn Nhất Nương nào chịu bỏ qua dịp ấy, nên lại lên tiếng truy hỏi rằng:
- Này cô bé kia! Nếu cô muốn được chúng tôi cứu thoát ra, thì phải nói thật ra cho chúng tôi nghe tất cả! Sắc mặt của Đàm Nguyệt Hoa bỗng bừng đỏ, cúi gầm đầu xuống.
Lúc bấy giờ, Lữ Đằng Không trông thấy có điều lạ, nên vội vàng lên tiếng nói:
- Đàm cô nương, tôi không giấu chi cô, thanh đao này nguyên là của đứa con trai chúng tôi. Nhưng...
Tây Môn Nhất Nương không chờ cho Lữ Đàng Không nói hết lời, nhanh nhẹn trợn mắt nhìn thẳng về phía lão ta, ngụ ý không bằng lòng lão ta đem biến cố bất hạnh trong gia đình, nói ra cho người ngoài được biết. Do đó, Lữ Đằng Không bèn cất tiếng than dài, tiếp rằng:
- Nói tóm lại, thì trước đây cô nương hoàn toàn chưa hề được trông thấy thanh đao thép Miến Điện này lần nào. Vậy, nếu vừa rồi cô nương được chứng kiến việc chi, xin vui lòng thuật rõ lại đúng sự thật cho chúng tôi nghe qua, và càng tỉ mỉ càng tốt.
Đàm Nguyệt Hoa chờ cho Lữ Đằng Không nói dứt lời, đáp rằng:
- Trước đây ba hôm, vãn bối thật sự có trông thấy thanh đao thép Miến Điện này một lần! Quả tim của Tây Môn Nhất Nương không khỏi nhảy nghe thình thịch nói:
- Lúc đó thanh đao này đang ở trong tay ai? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Vãn bối thật sự không được trông thấy rõ ràng. Ba hôm trước đây, giữa lúc Kim Cô Lâu đang dùng roi da tra tấn vãn bối, để truy hỏi vãn bối về một điều bí mật, vì suốt nữa năm qua, hắn ta đã giam cầm vãn bối tại đây, tiếp tục hành hạ thân xác của vãn bối, chính là để truy hỏi điều bí mật ấy. Nhưng vãn bối nhất nhất không chịu nói ra...
Tây Môn Nhất Nương sốt ruột, nói:
- Cô hãy mau nói rõ về trường hợp của thanh đao thép Miến Điện này, chớ nên nói việc riêng của cô nữa.
Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng vâng lời, nói tiếp:
- Lúc ấy, trời đã nhá nhem tối, bỗng từ phía trước cửa có tiếng bánh xe lăn lộp cộp. Và chẳng mấy chốc sau, thì tiếng xe ấy đã dừng lại trước cửa nhà, rồi một người lên tiếng gọi to rằng:
- Tưởng huynh có ở nhà không? Kim Cô Lâu nghe qua tiếng gọi ấy, bèn mang vãn bối khóa kín vào một gian phòng bên cạnh. Kế đó, vãn bối nghe có tiếng mở cửa, rồi lại có tiếng người từ bên ngoài bước thẳng vào nhà. Cánh cửa phòng của vãn bối tuy đóng kín, nhưng nhờ có một cái lỗ trống để xuyên hai sợi lòi tói sắt qua, nên vãn bối vẫn có thể nhìn vào chiếc lỗ trống ấy, thấy rõ khung cảnh ở bên ngoài. Do đó, vãn bối trông thấy được dưới ánh sáng mờ mờ, Kim Cô Lâu đang cùng nói chuyện với người ấy. Chừng đó, vãn bối mới được biết gã Kim Cô Lâu ấy là người họ Tưởng, mà khắp trong võ lâm chẳng ai được biết cả.
Lữ Đằng Không nói:
- Nhưng người vừa vào ấy là ai thế? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Vãn bối chẳng hề trông thấy được diện mạo của hắn ta, bởi hắn ta đứng xoay lưng về cánh cửa phòng của vãn bối. Chỉ thấy hai người kề tai nói nhỏ với nhau một lúc thật lâu, nhưng vãn bối không nghe được họ đã nói những gì. Và ngay lúc ấy, bỗng có tiếng đàn từ ngoài vọng đến...
Đàm Nguyệt Hoa vừa nói đến đây, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương cơ hồ giật mình nhảy nhỏm, nói:
- Tiếng đàn? Đàm Nguyệt Hoa tròn xoe đôi mắt trong veo như làn thu thủy, nàng như không hiểu vì lẽ gì Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương vừa nghe hai tiếng "tiếng đàn" lại tỏ ra kinh hoàng đến thế. Do đó, nàng khẽ gật đầu nói tiếp:
- Vâng, chính là tiếng đàn! Và tiếng đàn ấy nghe rất du dương, vui tai. Bởi thế, gã Kim Cô Lâu và nhân vật vừa bước vào liền nhanh nhẹn đứng lên ngay. Lúc ấy vãn bối mới được thấy một phía mặt của người đó, nên nhận ra hắn ta ăn mặc y phục rất sang trọng, nhưng trông giống như một gã quản gia.
Lữ Đằng Không lại giật mình, thầm nghĩ: "Chả lẽ đấy lại là Tề Phúc?" Đàm Nguyệt Hoa lại nói tiếp:
- Sau khi tiếng đàn ấy vào đến ngôi nhà, vãn bối định đưa mắt nhìn kỹ, coi người đàn ấy là ai. Song hoàn toàn không làm sao thấy được rõ. Đồng thời, ngay lúc đó, bỗng có ánh thép lóe lên, rồi lại thấy đấy chính là thanh đao này! Tây Môn Nhất Nương sốt ruột hỏi:
- Lúc ấy, ai đã cầm thanh đao? Đàm Nguyệt Hoa suy nghĩ một chốc, đáp rằng:
- Theo vãn bối nghĩ, có lẽ chính là người đánh đàn ấy. Vì vãn bối chỉ thấy có một bàn tay mà thôi, mà bàn tay ấy, lại có đến sáu ngón! Tây Môn Nhất Nương gầm lên một tiếng, rằng:
- Khá khen cho tên tặc tử đó! Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Vãn bối trước đây có nghe người ta đồn đãi, bảo là ở núi Võ Di tại Phúc Kiến, có Lục Chỉ Tiên Sinh là người rất thích đánh đàn, vậy có lẽ là ông ta? Tây Môn Nhất Nương nghiến răng trèo trẹo, nói:
- Lẽ tất nhiên là hắn ta rồi! Ngoại trừ hắn ta, còn ai nữa! Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Sau khi ánh thép của lưỡi đao vừa lóe lên, ba người lại hạ giọng nói nhỏ với nhau một lúc, song vãn bối cũng không hề được nghe rõ là họ nói chuyện gì. Kế đó, lại thấy Kim Cô Lâu đưa hai người khách bước ra cửa, và chẳng mấy chốc sau, lại nghe có tiếng bánh xe lăn lộp cộp trên mặt đường. Đồng thời, gã Kim Cô Lâu lại trở vào mở cửa phòng, cật vấn vãn bối, để tìm hiểu xem vãn bối có nhìn trộm bọn họ không? Nhưng vãn bối đã khôn khéo trả lời là hoàn toàn không biết chi đến chuyện đó, và nhờ thế hắn ta mới để yên cho.
Tây Môn Nhất Nương nói:
- Tôi xin đa tạ cô nương đã kể lại tỉ mỉ việc ấy! Nói đoạn, bà ta siết chặt thanh đao bằng thép Miến Điện vào tay, rồi nhắm ngay sợi lòi tói sắt đang xiềng cô gái chém vút xuống nghe một tiếng xoảng, tức thì lửa đỏ bắn ra tung tóe, và sợi lòi tói nặng nề rắn chắc ấy, cũng bị chém đứt lìa! Thanh đao bằng thép Miến Điện này, vốn không thể chém đứt được sắt thép, nhưng vì trong lòng của Tây Môn Nhất Nương tha thiết muốn cứu nguy cho Đàm Nguyệt Hoa, hơn nữa, vì lúc đó bà ta đã xem sợi lòi tói ấy như là kẻ thù địch đang đứng trước mặt, nên chỉ vung tay chém một đao là sợi lòi tói sắt đứt lìa, chỉ còn dính trong cổ tay của Đàm Nguyệt Hoa một đoạn dài non ba thước mộc mà thôi.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy sợi lòi tói sắt đã bị chém đứt, kêu to lên một tiếng đầy vẻ vui mừng. Kế đó, nàng thuận tay vung mạnh sợi lòi tói sắt ấy, rít gió vèo vèo, giáng thẳng vào một chiếc ghế đá cạnh đấy nghe một tiếng bốp, khiến chiếc ghế ấy bị đánh nát tan thành từng mảnh vụn.
Đàm Nguyệt Hoa tươi cười nói:
- Hay lắm! Đoạn lòi tói sắt này đã tự nhiên trở thành một món binh khí rất lợi hại. Lữ phu nhân hãy vui lòng chặt đứt sợi lòi tói bên cổ tay trái của vãn bối, cũng chừa lại một đoạn ba thước như sợi này! Lữ Đằng Không biết thanh đao thép Miến Điện của Lân nhì không phải là loại bảo đao có thể chặt sắt thép, mà kỳ thực vừa rồi Tây Môn Nhất Nương đã phải dồn nội lực vào lưỡi đao, nên mới có thể chặt đứt được như vậy. Do đó, sau một lần chặt đứt sợi lòi tói ấy, tất Tây Môn Nhất Nương đã bị hao hụt một số nội lực khá nhiều rồi. Bởi thế, Lữ Đằng Không chẳng muốn Tây Môn Nhất Nương lại bị hao hụt nội lực quá nhiều, nên lên tiếng nói:
- Phu nhân, hãy đưa thanh đao ấy cho ta! Tây Môn Nhất Nương liền nghe theo lời, trao thanh đao đưa vào tay Lữ Đằng Không.
Và sau khi Lữ Đằng Không siết chặt thanh đao vào tay, liền vận dụng chân khí vào lòng chưởng, rồi mới dồn nội lực xuyên qua cán đao, tràn ngập cả lưỡi đao, nhanh như chớp chém thẳng xuống sợi lòi tói sắt bên kia, chặt đứt lìa một cách ngon lành. Hơn nữa lưỡi đao vì đi quá mạnh, nên đã chém ngập xuống đến mặt chiếc bàn bằng đá. Lữ Đằng Không phải giật mạnh, lưỡi đao mới sút trở ra.
Đàm Nguyệt Hoa lại cất tiếng reo to vui mừng, đưa tay quấn gọn hai sợi lòi tói sắt ấy vào cánh tay, cúi mình lạy tạ Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, nói:
- Vãn bối xin đa tạ ơn cứu mạng của nhị vị. Bất luận thế nào, vãn bối cũng tuyệt nhiên không tiết lộ nhị vị đã vào gian nhà đá này để cứu thoát cho vãn bối, vậy xin nhị vị yên lòng.
Lữ Đằng Không cất tiếng cười, nói:
- Đại trượng phu hễ làm điều gì thì tự nhiên là dám thừa nhận điều ấy, vậy dù ngươi nói cũng không có chi là đáng sợ! Đàm Nguyệt Hoa mấp máy đôi môi, như định nói thêm việc chi, nhưng rồi bỗng lại im lặng không nói chi cả. Sau một lúc lâu, nàng mới lên tiếng nói rằng:
- Chả lẽ nhị vị định ở lại gian nhà này, để ngủ qua đêm nay hay sao? Lữ Đằng Không nói:
- Đúng thế! Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Tài nghệ của nhị vị cao cường đến mức ấy, lẽ cố nhiên là không sợ chi gã Kim Cô Lâu, nhưng chẳng rõ nhị vị có được biết sư môn của gã Kim Cô Lâu ấy là ai không? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe thế, đều không khỏi lộ vẻ sửng sốt, nói:
- Chúng tôi hoàn toàn không được biết! Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Lúc vãn bối vừa mới bị bắt đem đến đây, gã Kim Cô Lâu chẳng hề dùng lòi tói sắt xích vãn bối lại, nên vãn bối được tự do đi lại bên trong gian nhà đóng kín cửa nẻo này. Do đó, vãn bối có thể đi khắp chung quanh, và đã vô tình phát giác được sư môn của gã Kim Cô Lâu. Vậy, mời nhị vị hãy theo vãn bối để xem đây này.
Lữ Đằng Không đang định đứng lên để bước theo Đàm Nguyệt Hoa, nhưng bỗng trông thấy sắc mặt của Tây Môn Nhất Nương có điều lạ lùng, nên cũng không khỏi giật mình. Lúc ấy, Tây Môn Nhất Nương bỗng lên tiếng nói:
- Có người đến kia rồi! Đàm Nguyệt Hoa nghe thế, cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc, buột miệng kêu lên một tiếng "ối chao", rồi nhanh nhẹn thò tay chụp lấy cái gói khi nãy, đưa chân lách thẳng vào gian phòng cạnh đấy, bỏ chạy đi mất.
Chẳng mấy chốc sau, Lữ Đằng Không đã nghe có tiếng chân bước càng ngày càng rõ, đồng thời, chứng tỏ đối phương đang lướt đi vô cùng nhanh nhẹn. Bởi thế, ông ta và Tây Môn Nhất Nương không khỏi đưa mắt, nhìn nhau một lượt, rồi lẹ làng đứng lên ngay.
Nhưng cả hai người chưa kịp ẩn kín thân mình, bất thần đã nghe một tiếng ầm, rồi cánh cửa gian nhà cũng đã bị đánh bật tung ra, kế đó, lại thấy có một bóng người lảo đảo, từ ngoài bước thẳng vào, mình mặc áo dài xanh chấm đất, trên ngực có thêu một chiếc đầu lâu vàng sáng lóng lánh. Thì ra, người ấy không ai khác hơn là gã Kim Cô Lâu! Sắc mặt của gã Kim Cô Lâu đang tái nhợt như một tờ giấy trắng. Khi hắn ta bước vào đến gian nhà, cũng chẳng hề để ý chi đến sự hiện diện của vợ chồng Lữ Đằng Không đang đứng cạnh đấy, mà chỉ bước thẳng đến trước một chiếc ghế, rồi buông người ngồi phịch xuống. Sau đó, hắn ta mới đưa mắt nhìn lên, xem kỹ qua hai sợi lòi tói sắt một lượt, sắc mặt vốn tái nhợt, lại càng tái nhợt đến đáng sợ, nói:
- Các vị... đã... thả cô ta đi rồi hay sao? Lữ Đằng Không nhìn qua dáng điệu của Kim Cô Lâu, trông thấy hắn ta tựa hồ đang bị trọng thương, nên trong lòng không còn kiêng sợ chi đối với hắn ta nữa, lên tiếng nói:
- Đúng thế! Đột nhiên, gã Kim Cô Lâu ụa lên một tiếng ho, rồi hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối, những ngón tay đều run bần bật, nói:
- Tại sao... các vị lại hành sự... lỗ mãng như thế? Lữ Đằng Không đoán biết câu nói ấy của đối phương là có một nguyên nhân gì, nên vội vàng lên tiếng hỏi:
- Cô gái ấy vốn thực là ai thế? Kim Cô Lâu cất tiếng than dài, đáp:
- Cô ta là người họ Đàm...
Nhưng hắn ta chỉ mới nói được có ba tiếng, bỗng dừng lại không nói chi thêm nữa, đưa tay khoát lên một lượt, rồi tiếp rằng:
- Giờ đây, cô ta đã trốn đi mất rồi, vậy còn đề cập đến cô ta làm chi nữa, vậy nhị vị hãy mau đi đi! Tây Môn Nhất Nương nói:
- Không thể được! Chúng tôi còn phải hỏi rõ nơi ông một việc, ấy là vừa qua, có lẽ ông đã thấy tận mắt thanh đao bằng thép Miến Điện bé nhỏ này chứ? Sắc mặt của Kim Cô Lâu tràn đầy sắc kinh ngạc, nói:
- Ủa! Thanh đao này tại sao lại lọt vào tay của nhị vị? Tây Môn Nhất Nương cười nhạt, nói:
- Trong khi ông trông thấy được thanh đao này, thì nó đang ở trong tay ai? Kim Cô Lâu gắng gượng chổi người đứng lên, nói:
- Lục chỉ... Lục chỉ...
Hắn ta vừa mới nói được có bốn tiếng, thân người hắn bỗng té đánh phịch xuống đất, và không còn nhúc nhích nữa! Lữ Đằng Không vội vàng cúi người xuống nhìn, thấy đối phương đã ngất lịm đi, mạch trên cổ tay chỉ còn nhảy rất yếu ớt, chứng tỏ hắn ta đã bị thương rất trầm trọng, nhất thời không làm sao cứu tỉnh được.
Do đó, Lữ Đằng Không bèn quay mặt nhìn về phía người vợ của mình, trông thấy bà ta đang tức giận đến sắc mặt tái xanh, đứng sửng sờ như một pho tượng đá, nên vội vàng lên tiếng nói:
- Phu nhân, kẻ địch là ai? Chúng ta đã biết được rất rõ ràng, vậy chúng ta nên mau đưa chiếc hộp gỗ này đến nơi đến chốn, rồi sẽ định kế hoạch đã định mà hành sự! Tây Môn Nhất Nương thét lên một tiếng dài, nhanh nhẹn thu ngọn đao thép Miến Điện vào áo rồi cùng Lữ Đằng Không phi thân lướt thẳng ra khỏi gian nhà, tiếp tục lên đường bất kể đêm khuya.
Đến khi trời sắp bình minh, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đã vượt ra khỏi vùng núi Tây Thiên Mục. Phía trước mặt của họ, đường sá đã trở thành bằng phẳng, nên hai người lại càng gia sức chạy nhanh như một ngọn gió hốt.
Chẳng mấy chốc sau, hai người lại vượt qua một đoạn đường dài ngoài mười dặm. Lúc ấy, trời đã hoàn toàn sáng tỏ.
Đột nhiên, giữa lúc hai người đang tiếp tục lướt nhanh đi, bất thần nghe từ trong cánh rừng cạnh đấy, có một tiếng gào thảm thiết vang lên. Đồng thời, lại thấy có một người đàn ông to lớn, từ trong cánh rừng ấy bị ném tung ra ngoài.
Khi gã đàn ông ấy từ trên cao rơi đánh phịch trở xuống mặt đất, đã tắt hơi chết tốt ngay! Tây Môn Nhất Nương vội vàng lướt nhanh đến, nhìn qua xác chết ấy thì không khỏi buột miệng ồ lên một tiếng dài, nói:
- Đây chính là Đào Đại Bằng, Đường chủ Thiên Hương Đường của phái Hoa Sơn! Dứt lời, cả hai ngước mặt nhìn lên, thấy trong cánh rừng có bóng người di động chập chờn, cùng vung vũ khí đánh nhau quyết liệt. Mặc dù vợ chồng bà ta không muốn gây sự rắc rối dọc đường, hơn nữa việc tranh chấp và đi đến phải dùng võ lực đánh nhau là việc rất thường xảy ra trong võ lâm, nên họ có ý định bỏ đi ngay...
Nhưng khi hai người nhìn rõ, lại thấy tại cánh rừng ấy, đang có đến bốn người vây đánh một người. Và người bị vây đánh kia, trong tay đang sử dụng một món binh khí hết sức quái dị, không ngớt vung lên vun vút, trông chẳng khác chi hai con rồng mun đang lồng lộn giữa khoảng không, khiến cho đối phương mặc dù đông hơn, song vẫn không làm sao áp đảo được người ấy.
Hơn nữa, khi hai người nhìn rõ hơn, thấy người bị vây đánh đó, không ai khác hơn người thiếu nữ vừa được họ cứu thoát, chính là Đàm Nguyệt Hoa! Bởi thế, trong lòng Lữ Đằng Không chẳng khỏi lấy làm kinh ngạc, nói:
- Phu nhân, vừa rồi gã Kim Cô Lâu ấy nghe chúng ta cứu thoát cô gái này thì có vẻ hết sức kinh hoàng, khiến cho thương thế của hắn ta càng trở thành nặng nề hơn. Như vậy, cô gái này chắc chắn là một nhân vật có lai lịch rất đáng kể, do đó tốt nhất chúng ta nên ẩn kín thân mình, để tìm xem thế võ cô ta sử dụng, hầu tìm hiểu lai lịch của cô ta ra sao. Khi nhận xét được rõ ràng, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường được không? Tây Môn Nhất Nương đối với lai lịch của Đàm Nguyệt Hoa, trong lòng cũng đang lấy làm ngờ vực, nên nghe qua lời nói ấy của Lữ Đằng Không, bèn gật đầu tán đồng ngay.
Liền đó, hai người bèn nhanh nhẹn lướt tới trước cánh rừng rậm rạp, tìm nơi ẩn kín, rồi đưa mắt nhìn về phía những đối phương đang đánh nhau quyết liệt. Trước tiên, Tây Môn Nhất Nương lộ vẻ kinh hãi, nói:
- Võ công của con bé ấy quả là vượt ra ngoài sức tưởng tượng của mình. Vì bốn gã đàn ông đang vây đánh cô ta, đều là những nhân vật trong số mười hai vị Đường chủ trong phái Hoa Sơn cả! Vị thủ lãnh của phái Hoa Sơn là Liệt Hỏa Tổ Sư, chính là người có địa vị rất cao trong võ lâm. Hơn nữa, tài nghệ của lão ta cũng hết sức tinh tuyệt. Bởi thế, lão ta chính là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong giới giang hồ, từ trước đến nay ít khi nào bước ra đi đây đi đó. Thế nhưng tiếng tăm phái Hoa Sơn vẫn không hề bị suy giảm.
Sở dĩ được thế, chính là nhờ ở mười hai vị Đường chủ của phái này. Vì số người đó đều là số người võ công cao tuyệt, rất xứng đáng là những cao thủ võ lâm. Vậy nếu có ai đồn đãi ra ngoài, bảo là bốn vị Đường chủ của phái Hoa Sơn cùng vây đánh một cô gái, thật là mất mặt. Thế mà họ vẫn không làm sao áp đảo được đối phương, quả là một chuyện không ai có thể tin được cả.
Chính vì vậy, nên Lữ Đằng Không hết sức hãi kinh, đưa đôi mắt chú ý theo dõi, thấy đôi chưởng của Đàm Nguyệt Hoa bay vun vút giữa khoảng không, đánh ra toàn là những thế võ vô cùng quái dị, không hiểu đấy là một thứ chưởng pháp chi. Đồng thời, cùng một lúc với thế chưởng của nàng, hai sợi lòi tói sắt mắc cứng trên cổ tay của nàng, cũng không ngớt bay lồng lộn như hai con rồng mun! Hai sợi lòi tói sắt ấy, vì tự nhiên nó bay múa vèo vèo, chứ chẳng phải có đường thế chi cả, nên lại càng trở thành quái dị khó lường, đối phương không làm sao đề phòng cho được! Lữ Đằng Không lại đưa mắt nhìn về phía bốn vị Đường chủ của phái Hoa Sơn, trông thấy bọn họ đều đang có vẻ hết sức tức giận, sắc mặt tràn đầy sát khí, trong khi Đàm Nguyệt Hoa vẫn mỉm cười vui vẻ, thái độ tỏ ra hết sức ung dung! Hai vợ chồng Lữ Đằng Không theo dõi một lúc, thì bỗng thấy Đàm Nguyệt Hoa co một cánh tay lại, và bất thần quét thẳng sợi lòi tói sắt về phía chiếc chùy to lớn của một vị Đường chủ phái Hoa Sơn, đồng thời cả thân người nàng cũng tràn nhanh tới trước...
Tức thì, qua một tiếng xoảng to, chiếc chùy thép trong tay của đối phương đã bị sợi lòi tói của Đàm Nguyệt Hoa đánh tung lên khoảng không. Hơn nữa, cùng một lúc ấy, thân người nàng cũng đã tràn tới nơi, vung chưởng giáng thẳng vào lồng ngực đối phương! Bởi thế, gã đàn ông ấy liền buột miệng gào lên một tiếng thảm thiết, rồi bị hất bắn ra sau thực xa! Ba vị Đường chủ còn sống sót trông thấy thế, đều kinh hoàng thối lui ra sau mấy bước dài.
Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng trong trẻo cười khanh khách, nói:
- Thế nào rồi? Không đánh nữa hay sao? Một lão già có vẻ bình tĩnh nhất trong bọn, liền gằn giọng quát rằng:
- Con bé kia! Ngươi là môn hạ của ai thế? Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng cười, đáp:
- Các ông ngay đến việc dùng võ công để đánh nhau với tôi vẫn chưa có thể đánh thắng được, vậy còn hỏi tôi là môn hạ của ai để làm gì? Ba người các ông cần phải thật thà cút ngay về Hoa Sơn cho rồi, chớ mơ tưởng đến việc đón đường Lữ Tổng tiêu đầu để cướp hàng nữa! Nếu được thế, thì tôi sẵn sàng tha chết cho ba ông. Đồng thời, ba ông nếu muốn trở về gọi Liệt Hỏa Tổ Sư đến gây sự trả thù, thì cứ đi thẳng đến vùng Cô Tô mà tìm, hai cha con tôi thích phong cảnh nơi đó, nên chắc chắn là còn ở yên tới mấy tháng nữa! Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe thế, đã đoán biết được nguyên nhân nào Đàm Nguyệt Hoa lại gây sự đánh nhau với năm vị Đường chủ của phái Hoa Sơn.
-oOo-
Hết chương 6
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT