Đàm Nguyệt Hoa ôn lại mọi việc vừa xảy ra, trong lòng lại càng thêm kinh hoàng. Vì qua sự thi thố tài năng của Liệt Hỏa Tổ Sư, chứng tỏ về nội công của lão ta có thể muốn thu hay phát tùy theo ý muốn. Đồng thời lão ta lại có thể điều khiển được chân lực vô cùng linh tuyệt, quả đã tiến tới mức cao siêu tuyệt đỉnh hiếm thấy trong đời, ai nghe cũng phải khiếp sợ.

Hơn nữa với cá tánh thâm trầm và sâu sắc của lão ta, Đàm Nguyệt Hoa đoán biết mặc dù hiện giờ lão ta đang bị những lời nói rất chí lý của mình dồn ép bắt buộc phải thả Huỳnh Tâm Trực và Lữ Lân xuống, nhưng rồi đây lão ta sẽ tìm một biện pháp khác hầu đối phó với nàng.

Bởi thế, nàng không ngớt suy nghĩ để tìm cách đối phó.

Nàng vội vàng quay về phía Huỳnh Tâm Trực hạ giọng nói nhỏ rằng:

- Huỳnh bằng hữu, ông bạn hãy...

Ý định của Đàm Nguyệt Hoa là muốn bảo Huỳnh Tâm Trực hãy sử dụng thuật khinh công tuyệt vời vượt qua khỏi trùng vây thoát đi ra ngoài tìm gặp phụ thân nàng để báo tin, hầu ông ấy tìm cách giúp đỡ. Nhưng lời nói của nàng chưa dứt lời thì mười hai vị Đường chủ ở phía sau bất thần đưa chân tràn tới và đứng sát vai nhau tạo thành một đội hình bán nguyệt vây chặt ba người vào giữa.

Đàm Nguyệt Hoa tuy biết tài khinh công của Huỳnh Tâm Trực rất cao tuyệt, song vì về nội lực của hắn còn yếu kém, chắc chắn không thể thoát ra khỏi vòng vây. Do đó nàng bèn dừng ngang câu nói.

Lữ Lân đứng cạnh đấy bỗng lên tiếng nói nhỏ rằng:

- Đàm tỷ tỷ, chúng ta phải đối phó cách nào đây? Đàm Nguyệt Hoa cố ý nói to rằng:

- Lữ huynh đệ, cậu hãy an lòng vì Liệt Hỏa Tổ Sư là bậc tông sư khét tiếng một thời, vậy đâu lại xuống tay khắc nghiệt với bọn vãn bối chúng ta sao? Nói đoạn nàng lại hướng về Liệt Hỏa Tổ Sư, cúi người thi lễ tiếp rằng:

- Vãn bối xin đa tạ ơn to của Tổ sư đã tha hai vị bằng hữu này. Giờ đây chúng tôi xin cáo từ vậy.

Dứt lời nàng đưa mắt ra hiệu cho Huỳnh Tâm Trực và Lữ Lân một lượt, rồi cả ba định quay lưng bước đi.

Đàm Nguyệt Hoa đoán biết mọi việc đâu lại quá dể dàng như thế. Nàng chẳng qua muốn dò xét thái độ của Liệt Hỏa Tổ Sư định đối phó với nàng bằng cách nào mà thôi.

Quả nhiên trong khi ba người vừa mới xoay lưng thì đã nghe Liệt Hỏa Tổ Sư cất tiếng hừ to nói: [mất trang]…………………..

- Chả lẽ Tổ Sư đã quên lời nói vừa rồi hay sao? Chúng tôi sẽ dựa vào võ công của chúng tôi để vượt ra khỏi nơi này. Nếu chúng tôi không rời đi được, thì chúng tôi mới bằng lòng chọn một trong hai hình phạt đó.

Trong lòng Lữ Lân từ nãy đến giờ đang hậm hực bực bội, đến khi nghe Đàm Nguyệt Hoa nói thế, cậu ta thực vui mừng khôn tả, đôi mày lưỡi kiếm liền nhướng lên cao, vỗ mạnh hai bàn tay kêu lên:

- Nói phải lắm.

Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa quả là cừu non không biết sợ hổ, nên mới dám dựa vào võ công của mình để toan vượt ra khỏi vòng vây chặt chẽ của số môn hạ phái Hoa Sơn. Hơn nữa trên sắc mặt họ lại tràn đầy vẻ tự tin. Liệt Hỏa Tổ Sư cất tiếng cười to ha hả nói:

- Được! Người tuổi trẻ lúc nào cũng gan dạ quả là hiếm có. Giờ đây Địa Chi Trận Pháp của huyền môn, do mười hai vị Đường chủ phái Hoa Sơn dàn thành, vốn chẳng phải thứ tuyệt học trong võ lâm, song hai ngươi cứ thử dùng tài nghệ để vượt qua thử xem nào? Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân đều đoán biết trước là không khi nào Liệt Hỏa Tổ Sư đích thân ra tay đánh nhau với họ nên khi nghe lão ta nói thế, trong lòng không khỏi mừng thầm: "Quả là lão già gian manh!" Vì qua lời nói của lão ta, bề ngoài tuy như khen ngợi lòng dũng cảm của hai người, song kỳ thực thì đã ngầm ra lệnh cho mười hai vị Đường chủ dàn thành Địa Chi Trận để đối phó với họ.

Chuyện đã đến nước này, thực không còn làm sao nghĩ khác hơn được.

Đàm Nguyệt Hoa bèn hạ giọng hỏi nhỏ Lữ Lân:

- Lữ huynh đệ có mang binh khí theo người không? Lữ Lân cười đáp:

- Lẽ ra còn có một cây đao thép Miến Điện, song vì vừa rồi đã dùng nó để báo tin cho phụ mẫu tôi nên hiện giờ không còn giữ binh khí chi cả.

Đàm Nguyệt Hoa nói:

- Cũng chả sao.

Đoạn nàng bèn ngửa mặt nhìn lên to tiếng nói:

- Lữ công tử không có mang binh khí theo người, vậy xin Tổ sư cho mượn một ngọn đơn đao.

Liệt Hỏa Tổ Sư bèn đưa mắt nhìn về số thủ hạ cạnh đấy, tức thì một người nhanh nhẹn quay lưng chạy thẳng vào hậu đường, chẳng mấy chốc hắn ta khệ nệ khiêng ra một cái giá binh khí gồm có mười tám thứ tất cả để yên giữa gian đại sảnh.

Liệt Hỏa Tổ Sư nói:

- Các ngươi có thể chọn một trong những ngọn đao ấy.

Đàm Nguyệt Hoa trông thấy khu nhà đồ sộ này trang bị không thiếu thứ gì, thậm chí đến nhà giam cũng được họ xây cất, thì đoán đây chính là một cơ sở quan trọng của phái Hoa Sơn.

Lữ Lân đưa chân nhanh nhẹn bước đến trước giá binh khí, chọn một ngọn đơn đao dài và nặng suýt soát với thanh đao thép Miến Điện của mình, siết chặt vào tay rồi lui trở về đứng sát bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa như cũ.

Đàm Nguyệt Hoa hạ giọnh nói:

- Lữ huynh đệ, giữa hai chúng ta lúc này không nên rời xa nhau. Vì Địa Chi Trận này thật sự nó cao tuyệt đến mức nào, chúng ta chưa được biết. Song riêng ba lão già kia đều là người võ công cao cường, vậy chúng ta tuyệt đối tránh giao tranh với họ.

Lữ Lân cũng gật đầu tỏ ý lãnh hội.

Kể từ ngày Lữ Lân khôn lớn đến giờ, đây chính là một khung cảnh đầy nguy hiểm mà cậu ta gặp lần đầu tiên. Nhưng lời tục thường bảo "cừu non không sợ hổ", trong lòng cậu ta vẫn chẳng hề kinh hãi, mà trái lại còn cảm thấy thích thú nữa là khác.

Bởi thế mọi việc chi Lữ Lân cũng bình tĩnh hành động theo sự xếp đặt của Đàm Nguyệt Hoa, chẳng hề làm trái bao giờ.

Đàm Nguyệt Hoa vừa nói dứt lời, liền đứng đấu lưng với Lữ Lân. Trong khi đó, mười hai vị Đường chủ cũng nhanh nhẹn đứng dang ra xa, dàn thành đội hình vuông vức, cứ mỗi cạnh ba người vây chặt đối phương vào giữa.

Sau khi họ đã dàn đội hình xong, liền nghe có tiếng loảng xoảng vang lên không dứt bên tai. Đoạn mỗi người nhanh nhẹn rút ra một ngọn phán quan bút siết chặt vào tay. Mười hai ngọn phán quan bút ấy được họ đưa cao và gác mũi vào nhau, trông chẳng khác nào một cái lồng sắt thép, nhốt kín Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa.

Đàm Nguyệt Hoa biết phái Hoa Sơn có mấy thứ võ công độc đáo, không hề truyền dạy cho người ngoài môn phái bao giờ. Hơn nữa nàng thấy họ dùng toàn những ngọn phán quan bút, tức một thứ binh khí chuyên để điểm huyệt, nên trong lòng lúc nào cũng lo lắng vì Địa Chi Trận này chẳng dễ chi phá vỡ được.

Nàng đưa chân bước thong thả quanh trận pháp, mười hai vị Đường chủ của phái Hoa Sơn người nào người nấy đôi mắt chiếu sáng ngời, nhìn chòng chọc vào nàng và Lữ Lân trong khi thân người họ vẫn đứng yên không hề nhúc nhích.

Đàm Nguyệt Hoa đi được nửa vòng đã đối diện với vị Đường chủ vừa bị nàng quật ngã.

Tức thì nàng cất giọng trong trẻo quát to và đưa chân tràn thẳng tới trước vung chưởng lên dùng thế Thiên Băng Địa Liệt đánh nghe một tiếng vút.

Thế võ ấy là một thế trong Thất Sát Thần Chưởng uy lực hết sức mãnh liệt, chưởng phong dấy động ầm ầm.

Lữ Lân vốn đang đứng đâu lưng với Đàm Nguyệt Hoa nên khi nhìn thấy Đàm Nguyệt Hoa tiến về phía trước thì cậu ta cũng nhanh nhẹn điểm nhẹ đôi chân nhảy lùi theo một cách rất ăn khớp hai người vẫn lưng đâu lưng như cũ.

Trong lúc chưởng thế của Đàm Nguyệt Hoa vừa đánh, liền thấy hai vị Đường chủ đứng hai bên tả hữu của người bị tấn công liền đồng loạt đưa chân tràn tới trước một bước, vung hai ngọn phán quan bút nhắm ngay Chương Môn huyệt hai bên sườn của Đàm Nguyệt Hoa điểm vút ra, kình phong rít nghe vèo vèo.

Đồng thời, chín người khác cũng nhất loạt phát động ngay trận thế. Sáu người ở phía phải và trái của Đàm Nguyệt Hoa cùng đưa chân tràn tới hai bước, rồi vung sáu ngọn phán quan bút lên, khi thì đâm ra, khi thì thu về không nhất định. Song những thế công của họ đều là hư thế cả.

Riêng ba người đang đứng trước mặt Lữ Lân lại là ba lão già mà Đàm Nguyệt Hoa vừa cho biết võ công rất cao cường. Khi trận thế vừa phát động thì cả ba liền nhanh nhẹn dang ra xa hơn một ít, đồng thời ba ngọn phán quan bút của họ cũng công tới ngay. Trong số ấy có hai ngọn phán quan bút xéo về phía phải và trái, còn một ngọn khác lại nhắm đâm thẳng vào người Lữ Lân.

Vì vừa rồi Đàm Nguyệt Hoa có nói rõ cho Lữ Lân biết ba lão già ấy võ công hết sức cao cường, hơn nữa vì trước đây khi Lữ Lân cùng Đàm Nguyệt Hoa đến gian tửu lầu để ăn uống, cậu ta bị ba lão già ấy lén đến sát bên cạnh vung tay điểm huyệt đạo rồi mang cậu ta đi, nên Lữ Lân không khỏi kiêng sợ.

Lữ Lân không dám chểnh mảng vung ngọn đơn đao lên dùng thế Hoành Bộc Huyền Không quét nhanh như gió.

Võ công của Lữ Lân cố nhiên chưa phải là cao cường, nhưng đao pháp của cậu ta rất có căn bản, vì cậu ta được sự chân truyền đến tám phần mười tài nghệ của Lữ Đằng Không, nên thế võ vừa đánh ra cũng có phần cao sâu kỳ tuyệt như đao pháp thuộc nhóm tại gia của phái Nga My.

Thế đao Hoành Bộc Huyền Không vừa đánh ra thì ánh thép đã chói lập lòe nơi nơi, che kín tất cả ba mặt giữa, phải và trái của Lữ Lân. Hơn nữa ánh đao của cậu ta khi thì lóe dài, lúc lại thu ngắn không nhất định, nhắm chặt vào cổ tay của ba lão già trông thực vô cùng nguy hiễm.

Thế võ của ba lão già vốn hết sức mãnh liệt và nhanh nhẹn, nhưng khi thế đao của Lữ Lân vừa phản công lại thì thân người của ba đối phương bỗng chậm bớt rất nhiều. Đồng thời họ bỗng vung mạnh cánh tay lên, thế võ liền biến ngay tức khắc. Thế là ba ngọn phán quan bút trong tay họ liền bám sát theo Lữ Lân đi đôi với tiếng rít gió vèo vèo nhắm ngay ngọn đơn đao điểm tới.

Lữ Lân thấy thế không khỏi kinh hoàng và cũng hết sức hoang mang, vì không rõ lối đánh của ba lão già này là lối đánh gì? Bởi thế, cậu ta bèn nhanh nhẹn hạ thấp cánh tay xuống diễn biến ngay thế đao, bắt từ dưới quét ngược ngọn đao lướt sát ba mũi phán quan bút nghe một tiếng vút, rồi lại nhanh nhẹn nhắm hạ bộ của lão già đứng giữa chém tới.

Thế võ ấy gọi là thế Diệp Lạc Quy Căn và cũng là một thế đao vô cùng kỳ diệu. Mặc dù Lữ Lân đã diễn biến thế võ rất nhanh nhẹn, nhưng ba lão già trước mặt cậu ta đối phó lại càng nhanh nhẹn hơn.

Ngọn đơn đao của Lữ Lân mới vừa bắt đầu từ trên cao chém xuống thì ba ngọn phán quan bút đã đồng loạt điểm tới nơi.

Tức thì, sau ba tiếng xoảng, xoảng, xoảng ngân vang là ba ngọn phán quan bút chẳng những đã gác tréo lên nhau, mà chúng còn đè chặt được ngọn đơn đao của Lữ Lân lại.

Lữ Lân hết sức cuống quýt, vội vàng hất mạnh ngọn đao trở lên. Nhưng cậu ta không làm sao nhúc nhích được.

Sáu người đứng ở phía trái và phải của Lữ Lân nguyên là số người chỉ dùng toàn những hư thế để chi phối đối phương. Nhưng bỗng có hai người vung phán quan bút nhắm hai bên sườn Lữ Lân điểm tới.

Ngọn đơn đao của Lữ Lân đang bị ba ngọn phán quan bút của ba lão già trước mặt đè chặt, nên không cử động được. Tuy ba lão chẳng hề tiếp tục tấn công, song thân người Lữ Lân vì đó không còn nhích được. Bởi thế hai ngọn phán quan bút đang phía phải và trái công tới trở thành hai thế võ mà Lữ Lân không thể đỡ gạt.

Hơn nữa, nếu lúc ấy Lữ Lân buông ngọn đao trong tay để lách tránh hai ngọn phán quan bút đó, thì chắc chắn ba lão già ở trước mặt sẽ đồng loạt tràn theo tấn công và lại càng khó đối phó hơn nữa.

Vì lẽ ấy nên Lữ Lân đang lâm vào một tình trạng chắc chắn phải bị bại dưới tay đối phương.

Giữa lúc Lữ Lân đang bị nguy khốn, Đàm Nguyệt Hoa lại có phần được ưu thắng hơn.

Sau khi nàng công ra một chưởng và lại thấy hai ngọn phán quan bút phản công về phía mình, liền vung cả hai cánh tay lên, khiến hai sợi lòi tói sắt cuốn gió ào ào, bắt từ trên giáng xuống nhanh như điện xẹt. Qua hai tiếng xoảng, xoảng hai ngọn phán quan bút đã bị hất bạt ra xa. Cùng một lúc đó, Đàm Nguyệt Hoa lại nhanh nhẹn rùn thấp đôi chân, vung tiếp hai sợi lòi tói sắt quét sát mặt đất, làm cho ba đối phương đều phải nhảy lùi ra xa để tránh.

Nhờ thế, Đàm Nguyệt Hoa có đủ thời giờ quay mặt lại thấy Lữ Lân đang lâm vào thế hết sức hiểm nguy. Nàng hối hả lên tiếng bảo:

- Không thể bỏ rơi ngọn đao được.

Vừa nói dứt lời, nàng vung ngược hai sợi lòi tói sắt trở ra sau, nhắm quét thẳng vào hai ngọn phán quan bút đang đâm thẳng vào sườn của Lữ Lân. Đồng thời chưởng phải của nàng cũng liền dùng thế Hải Khô Thạch Lạn và chưởng trái dùng thế Phong Uyển Sa Thanh nhất tề quét thẳng tới. Hai thế chưởng ấy đều là những thế Thất Sát Thần Chưởng nên có uy lực rất mãnh liệt.

Vì vậy chưởng lực vừa cuốn tới là hai gã Đường chủ ấy đều bị đẩy lùi ra xa ngay.

Nhưng hai đối phương vừa bị đẩy lùi thì lão già đứng giữa trong số ba lão già đang ở trước mặt Lữ Lân đã bất thần cất cao ngọn phán quan bút, hướng mũi nhọn nhắm đâm thẳng vào Thiên Đột huyệt nơi cổ họng của cậu ta.

Lữ Lân thấy ngọn phán quan bút vừa công tới vốn có ý định vung đao ra đỡ, song vì lúc đó ngọn đao vẫn còn bị hai ngọn phán quan bút khác đè chặt, nên không làm sao cử động được.

Trong phút giây ngắn ngủi ấy bỗng Lữ Lân cảm thấy nơi cổ họng của mình lạnh buốt vì đầu ngọn bút nhọn đã chĩa đúng vào Thiên Đột huyệt rồi. Tất cả mọi việc cơ hồ đã xảy ra cùng một lúc với việc Đàm Nguyệt Hoa vung chưởng đánh lui hai gã Đường chủ ở phía phải và trái của Lữ Lân.

Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy Lữ Lân đã bị đối phương chế ngự, tự biết nếu tiếp tục đánh nhau nữa tất Lữ Lân sẽ phải chịu khổ sở nhiều hơn nên vội vàng thu thế võ trở về nói:

- Chẳng cần đánh nhau nữa. Chúng tôi nhìn nhận là đã thua rồi.

Lữ Lân đoán biết sỡ dĩ Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng chịu thua là do mình đã bị đối phương chế ngự, nhất thời vừa cuống quýt lại vừa thẹn thuồng, khuôn mặt tuấn tú liền bừng đỏ, suýt tuôn rơi đôi dòng lệ cất tiếng nói:

- Đàm tỷ tỷ, tất cả mọi việc đều hỏng ở tôi cả, quả tôi quá kém cỏi. Tôi đã làm hại lây đến chị, khiến chị phải nhận thua.

Cái tánh của Lữ Lân vốn rất cứng rắn không khi nào bằng lòng chịu thua. Cậu ta tuy dấn bước giang hồ chưa được bao lâu, nhưng chỉ cần nhìn qua việc cậu ta bị Hàn Ngọc Hà đánh chết lên chết xuống tại ngọn tháp Hổ Khưu ở Tô Châu mà vẫn không hề ngỏ lời van xin cũng đủ biết tánh cậu ta cứng cỏi đến mức nào.

Chính vì cá tánh của Lữ Lân tương đồng với cá tánh của Đàm Nguyệt Hoa, nên cậu ta hiểu rằng một khi Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng chịu thua là chuyện chẳng phải tầm thường.

Cậu ta tự hiểu sở dĩ Đàm Nguyệt Hoa hạ mình chịu thua trước mặt Liệt Hỏa Tổ Sư là vì chính cậu ta đã làm hỏng việc to.

Hơn nữa một việc quan trọng hơn ấy là Đàm Nguyệt Hoa biết nếu cứ tiếp tục đánh nhau thì cậu ta tất sẽ bị hại dưới tay đối phương. Nàng muốn bảo vệ tánh mạng cho cậu ta nên mới bằng lòng hạ mình như vậy.

Vì nghĩ như thế nên nhất thời vừa áy náy lại vừa cảm kích vô cùng.

Đàm Nguyệt Hoa là một cô gái thông minh nên chỉ nhìn qua sắc diện của Lữ Lân là đã đoán biết được ý nghĩ trong lòng cậu ta như thế nào. Nàng liền mỉm cười nói:

- Lữ huynh đệ, dù sao hiện giờ cậu cũng khá lớn rồi, vậy chả lẽ còn định òa lên khóc hay sao? Lữ Lân nghe Đàm Nguyệt Hoa nói thế không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng cậu ta biết ngụ ý trong lời nói của Đàm Nguyệt Hoa hoàn toàn không có ý muốn trêu chọc cậu ta chi cả, nên cũng tạm yên lòng đáp:

- Tôi không khóc đâu, Đàm tỷ tỷ. Tôi không bao giờ khóc đâu.

Đàm Nguyệt Hoa tuy không lớn hơn Lữ Lân mấy tuổi, nhất là khi hai người đứng sát bên nhau chỉ cao suýt soát như nhau, nhưng lúc ấy thái độ của nàng chẳng khác chi một người đã trưởng thành. Nàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Lữ Lân mấy lượt nói:

- Như vậy mới phải đấy. Nếu không đánh thắng được thì thôi, có gì quan trọng đâu? Liệt Hỏa Tổ Sư bỗng cất tiếng cười nhạt nói:

- Kẻ thức thời vụ mới là tuấn kiệt. Đàm cô nương giờ đây thì cô định thế nào? Đàm Nguyệt Hoa ngửa mặt nhìn lên nói:

- Vừa rồi, Tổ sư có cho biết, nếu không thể dùng võ công của mình vượt ra khỏi gian đại sảnh này thì một là chịu giam cầm ba tháng trong nhà ngục có chứa nước, hai là chịu đánh ba chục roi đuôi báo có phải thế chăng? Sắc mặt của Liệt Hỏa Tổ Sư lạnh như tiền, nên không ai đoán biết tâm trạng của lão lúc bấy giờ ra sao. Qua một lúc khá lâu, lão ta mới gật đầu nói:

- Đúng thế. Ta có nói như vậy.

Đàm Nguyệt Hoa hỏi:

- Nếu vậy, thì chúng tôi có thể chọn một trong hai thứ hình phạt đó? Liệt Hỏa Tổ Sư cất giọng lạnh lùng cười nói:

- Đúng thế. Các ngươi có thể chọn một trong hai thứ hình phạt đó. Nhưng ta thấy cần phải nói trước cho hai ngươi được biết, kẻo hai ngươi lại trách ta là ỷ lớn hiếp nhỏ. Đấy là, tuy ngục tối có chứa nước nghe đáng sợ thực, song nếu chịu giam cầm ba tháng thì vị tất đã bị chết. Trái lại, người có nhiệm vụ giữ lấy ngọn roi đuôi báo kia, là kẻ có thiên bẩm trời ban sức mạnh khiếp người, mỗi roi của họ đánh ra ít nhất có sức mạnh đến một trăm cân.

Nói dứt lời lão ta đưa mắt ngó sang bên cạnh tiếp:

- Hai ngươi hãy bước ra đánh thử hai roi để hai đứa bé này có dịp xem tận mắt.

Hai gã đàn ông to lớn trong tay đang siết chặt hai ngọn roi đuôi báo liền đồng thanh quát to một tiếng, rồi dõng dạc bước thẳng ra giữa gian đại sảnh.

Ai nấy chỉ kịp trông thấy hai vai họ khẽ lắc, tức thì thân người họ bước nhanh tới trước, cánh tay vung mạnh khiến ngọn roi đuôi báo, màu vàng chen lẫn màu đen liền rít gió ào ào, nhắm ngay cây cột to giữa gian đại sảnh quất tới.

Sau hai tiếng bốp, bốp hai gã đàn ông to lớn ấy liền nhanh nhẹn nhảy lùi về vị trí cũ, đứng sững không nhúc nhích.

Thân pháp của họ hết sức nhanh nhẹn, lại hết sức gọn gàng, có thể nói là những người khinh công cao tuyệt.

Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân cùng đưa mắt nhìn về phía cây cột gỗ, thì trong lòng không khỏi thầm hãi kinh.

Vì sau khi hai ngọn roi đuôi báo vừa quất qua, thì liền thấy trên cây gỗ đó hiện lên hai lằn roi lõm sâu hàng tấc mộc.

Gian đại sảnh ấy tuy rất to lớn, song chỉ có tất cả sáu cây cột mà thôi. Như vậy, cũng đủ biết sáu cây cột gỗ này là những thứ danh mộc, thịt cây hết sức rắn chắc. Thế nhưng hai ngọn roi đuôi báo vừa quất xuống thì nó đã hiện ra hai lằn sâu, vậy sức mạnh của hai ngọn roi thực không ai có thể tưởng tượng nổi.

Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân chỉ cần chịu một ngọn roi của họ đánh vào người cũng chưa chắc đã có thể chịu nổi, vậy thử hỏi làm sao chịu được đến ba chục roi? Liệt Hỏa Tổ Sư liền lên tiếng nói:

- Hai ngươi có lẽ đã bằng lòng chịu nhốt vào ngục tối có nước rồi chứ gì? Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân bất giác đưa mắt nhìn nhau một lượt. Khi bốn tia mắt của họ vừa gặp nhau thì họ tự nhiên bắt rùng mình. Vì trong giây phút ngắn ngủi đó, cả hai đều có cảm giác là tia mắt của đối phương cơ hồ có một sức sáng mãnh liệt, soi thấu đến tận tâm linh sâu kín nhất của mình.

Tia mắt ấy chỉ có được trong vòng những người thân cận nhất của đời mình mà thôi.

Đối với những kẻ xa lạ không thể có những tia mắt sâu xa và kỳ diệu đến thế.

Hai người gần như quên mất hoàn cảnh hiểm nguy, tự nhiên nhìn nhau mỉm cười rồi tự nhiên thò tay nắm chặt lấy tay nhau, buột miệng đồng thanh đáp:

- Không phải thế.

Sắc mặt của Liệt Hỏa Tổ Sư biến hẳn nói:

- Nếu nói vậy thì các ngươi bằng lòng chịu đánh ba chục roi đuôi báo sao? Lữ Lân to tiếng nói:

- Chịu ba chục roi thì có chi là đáng sợ? Tuy roi đánh ra có mạnh thật, song nó không đánh nát nổi bộ xương của một con người ngang tàng khí phách bao giờ.

Liệt Hỏa Tổ Sư không làm sao tưởng tượng được là hai người đã nhìn qua tận mắt uy lực của hai ngọn roi đuôi báo, thế mà vẫn chọn hình phạt đánh ba mươi roi.

Với địa vị là bậc tôn sư như Liệt Hỏa Tổ Sư, thế mà trước đây đã bí mật sai thủ hạ tìm bắt cóc Lữ Lân mang về đã là một việc tổn thương đến danh dự. Song vì lão ta muốn bắt Lữ Lân để rúng ép Lữ Đằng Không phải ngoan ngoãn tuân theo sự đòi hỏi của mình nên bất đắc dĩ phải làm như vậy.

Giờ đây lão ta chỉ mong Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân khiếp sợ trước uy lực của hai ngọn roi, bằng lòng cho lão ta mang đi giam vào ngục tối, và chỉ cần trong khoảng thời gian ba tháng, tất lão ta sẽ tính toán xong mọi việc đâu vào đấy rồi.

Thế mà, bất thần hai người lại có ý chịu để cho lão ta đánh ba mươi roi đuôi báo, quả là một việc không những trái ngược với sự mong muốn của lão ta, mà đồng thời lại khiến lão ta không làm sao có thể ngờ trước được.

Trong giữa ruột hai ngọn roi đuôi báo vì có để chất thủy ngân nên khi giáng xuống nó có một sức mạnh rất đáng sợ. Nếu đánh trúng vào thân người tuy bề ngoài xem chẳng thấy thương tích chi, song nội tạng lại bị thương rất nặng nề.

Trừ phi những người có một trình độ nội ngoại công cao tuyệt hoặc giả họ luyện được một trong những thuật Huyền Môn Chân Khí, Hoành Luyện Nội Công, Kim Chung Trạo và Thiết Bố Sam thì mới có thể miển cưỡng chịu đựng được ba mươi roi.

Trái lại, nếu là người không am hiểu những thứ võ công đó, tất sẽ chết mất mạng ngay tức khắc.

Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân nếu bị chết dưới hai ngọn roi đuôi báo thì Hỏa Tiều Đảo Chủ Thất Sát Thần Quân và các cao thủ trong hai nhóm tăng nhân và tại gia của phái Nga My, thử hỏi làm sao bằng lòng để yên cho lão ta được? Như vậy, có lẽ bắt đầu từ đó trở đi phái Hoa Sơn sẽ chẳng còn được một ngày nào yên ổn nữa.

Nhưng vừa rồi lão ta đã nói lỡ lời, vậy với địa vị của lão ta, không khi nào có thể nói một đàng làm một nẻo được.

Bởi thế, nhất thời lão ta hết sức căm tức, cất giọng sâu hiểm cười nhạt nói:

- Hai người đã nghĩ kỹ rồi chứ? Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân cùng cất tiếng cười dài. Lữ Lân đáp:

- Chịu sự đau khổ lâu ngày chày tháng, chẳng bằng thà chịu một sự đau khổ ngắn ngủi vẫn hơn. Vậy ông hãy xuống tay đi chớ nói lải nhải dài dòng.

Liệt Hỏa Tổ Sư hừ một tiếng nói:

- Được, hãy dùng dây trói chúng lại trên tường nhà để xử trị.

Câu nói của Liệt Hỏa Tổ Sư vừa dứt, lập tức có tám gã đàn ông lực lưỡng từ trong tràn thân về phía hai người...

Bốn gã đàn ông đi trước nhanh nhẹn lướt tới sát bên cạnh Lữ Lân.

Nhưng Lữ Lân đã vung mạnh hai cánh tay ra quát rằng:

- Cút ngay.

Lúc bấy giờ tuy cậu ta đang đứng trước mặt Liệt Hỏa Tổ Sư và xem ra chỉ cần bị đánh ba mươi ngọn roi đuôi báo thì chắc chắn sẽ hồn quy địa phủ, song khi đôi tay của cậu ta vung ra và hét to lên, vẫn có vẻ oai phong vô cùng, quả đáng mặt người khí phách ngang tàng chứ chẳng phải tầm thường. Thái độ của cậu ta thực chẳng khác chi thái độ của những cao thủ võ lâm đã nổi danh.

Bốn gã đàn ông bị tiếng quát của Lữ Lân làm cho kinh khiếp đồng loạt dừng chân lại.

Đôi mày lưỡi kiếm của Lữ Lân khẽ nhướng cao nói:

- Trói cái chi? Nếu chúng tôi lách tránh ngọn roi đuôi báo một lần hoặc rên rỉ nửa tiếng thì ông sẽ chẳng xem chúng tôi là hảo hán.

Đàm Nguyệt Hoa nghe thế vội vàng vỗ tay luôn mấy lượt nói:

- Lữ huynh đệ nói hay lắm! Nói hay lắm! Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân sẵn sàng đứng yên cho đối phương đánh ba mươi ngọn roi đuôi báo, với một tinh thần ngang tàng khí phách, với một thái độ xem thường cái chết, nên số người hiện diện đều không khỏi thầm kính nể.

Chỉ riêng Liệt Hỏa Tổ Sư khi nhìn qua thái độ không hề chịu khuất phục của hai người thì trong lòng lại càng giận dữ.

Lão ta là một người thâm trầm và sâu độc. Suốt mấy mươi năm qua lão ta sở dĩ chẳng hề gặp một sự khó khăn nào là hoàn toàn nhờ ở cá tánh thâm trầm và sâu độc đó. Bởi thế, trong lòng lão ta tuy đang hết sức tức giận nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, chẳng hề để lộ tí nào.

Đôi mắt sáng ngời và lạnh lùng như hai luồng điện của lão ta quét khắp châu thân của Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân một lượt, nói:

- Hãy xuống tay.

Hai gã đàn ông lực lưỡng đang cầm hai ngọn roi đuôi báo liền đồng loạt tràn về phía trước và tám gã đàn ông vừa bước ra khi nãy cũng nhanh nhẹn thối lui trở ra sau.

Khi hai gã đàn ông cầm roi lướt sát đến bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân thì nhanh nhẹn dừng chân đứng yên lại. Kế đó họ đồng loạt vung hai ngọn roi đuôi báo lên nhắm ngay vai của hai người giáng xuống nghe một tiếng vút.

Nhưng Lữ Lân và Đàm Nguyệt Hoa vẫn đứng điềm nhiên như không hề trông thấy, đôi tay cùng siết chặt nhau, người này chú ý nhìn người kia mỉm cười.

Hai người chẳng hề có một biện pháp chi để phòng ngự trước sức vút mãnh liệt của ngọn roi đáng sợ kia. Hơn nữa, vừa rồi họ đã được mục kích uy lực của hai ngọn roi nên tự biết với tài nghệ của mình nhiều nhất chỉ có thể chịu đựng nổi năm sáu roi là cùng. Nhưng trong lòng họ lúc bấy giờ chẳng hề có một tí chi gọi là sợ hãi.

Vì vừa rồi bốn mắt họ nhìn vào nhau, trong lòng họ liền có một sự giao cảm nên trong giây phút đầy nguy hiểm đó cả hai cảm tưởng mình được cùng chết chung với nhau là đã mãn nguyện.

Bởi thế, tuy hai người biết những ngọn roi đang bắt từ trên giáng xuống ào ào ấy, mình không làm sao lách tránh đi đâu khỏi, nhưng vẫn mặt nhiên chẳng hề để tâm tới.

Hai ngọn roi ấy lướt đi hết sức nhanh, xem ra chỉ trong chớp mắt sau là hai người sẽ bị đánh trọng thương. Nhưng giữa lúc hiểm nguy như chỉ mành treo chuông đó bỗng nghe có một tiếng ầm to vang dội, nổi lên trên nóc gian đại sảnh.

Mọi người trông thấy những mảnh ngói vụn tuôn đổ ào ào như mưa. Và những mảnh ngói vụn đó lại lướt đi hết sức nhanh nhẹn. Có hai mảnh ngói lại nhắm ngay đỉnh đầu của hai gã đàn ông cầm roi, bay vút tới như một làn tên xẹt.

Hai gã đàn ông không khỏi kinh hoàng, hối hả thu ngọn roi trở về, nhảy lùi ra sau tức khắc.

Khi mọi người đưa mắt nhìn lên thì trông thấy trên nóc gian đại sảnh đã bị thủng một lỗ to, đồng thời, có một người đang bắt từ nơi lỗ thủng đó té thẳng về phía mặt đất, hai tay hai chân không ngớt quơ lia lịa như một kẻ chết đuối cố tìm vật chi để bám.

Sau khi Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng chịu thua thì mười hai vị Đường chủ của phái Hoa Sơn vẫn đứng bao vây tại sau lưng nàng, kịp khi họ trông thấy có người từ trên nóc đại sảnh rơi xuống, liền nhanh nhẹn tràn tới một bước vung mười hai ngọn phán quan bút lên nhắm ngay đối phương điểm tới nhanh như chớp, gió rít lên vèo vèo.

Qua sự tấn công chớp nhoáng của họ xem ra đối phương dù là tài nghệ cao cường đến đâu chắc chắn cũng không làm sao tránh khỏi được.

Nhưng việc lạ lùng lại xảy ra ngay sau đó. Vì người ấy vẫn đang múa máy tay chân, từ trên cao rơi xuống, tựa hồ chẳng biết võ công. Nhưng bất thần ai nấy lại thấy sức rơi của y bỗng nhanh hơn, nhanh đến mức không ai có thể tưởng tượng nổi nên chỉ trong nháy mắt sau là đã rơi đánh thịch xuống đất.

Vì thế, mười hai ngọn phán quan bút của các vị Đường chủ phái Hoa Sơn đang điểm tới đã điểm hụt vào khoảng không tất cả.

Trước hiện tượng đó cả bọn đều không khỏi hết sức hãi kinh, vội vàng đồng loạt nhảy lùi ra sau. Tức thì người ấy bèn từ dưới đất lồm cồm bò dậy đưa tay phủi đít hai lượt nói:

- Gian sảnh đường cao quá! Té thực là đau.

Khi người ấy rơi đánh phịch xuống đất thì Đàm Nguyệt Hoa đã trông thấy rõ trên đầu người ấy có đội một cái mặt địa to, trong tay cầm một cái quạt lá kè rách nát, đúng là quái nhân đã buộc nàng trong vòng ba hôm phải tìm cho ra Lữ Lân mang về và cũng đã hăm dọa là nếu nàng không làm được việc đó tất sẽ gây lắm điều bất lợi cho cả gia đình nàng.

Bởi thế trong lòng Đàm Nguyệt Hoa vừa lo sợ lại vừa vui mừng.

Sở dĩ nàng lo sợ vì vừa rồi nàng được nghe phụ thân nàng cho biết quái nhân ấy chính là một nhân vật vô cùng lợi hại, khắp cả võ lâm không ai dám trêu chọc bao giờ. Cha nàng có dặn khi gặp mặt ông ta thì tốt nhất nên tránh xa là hơn. Thế nhưng giờ đây giữa nàng và ông ta đã có sự tương quan trong việc làm, vậy chẳng rõ tương lai mọi việc diễn biến sẽ có lợi hay hại đối với nàng. Và sở dĩ nàng vui mừng là vì thấy quái nhân ấy xuất hiện rất kịp thời, ông ta sẽ có cách đối phó với Liệt Hỏa Tổ Sư. Như vậy nàng và Lữ Lân sẽ thoát khỏi bàn tay của đối phương.

Trong lúc quái nhân ấy vừa mới đứng thẳng lên được, thì ba vị Đường chủ của phái Hoa Sơn ở góc phía đông liền đồng loạt vung phán quan bút tràn thẳng tới trước, nhắm ba mặt phải trái và giữa của quái nhân ấy điểm vèo với những thế võ hết sức nhanh nhẹn.

Nhưng quái nhân ấy chẳng hề để tâm đến, đưa cao hai cánh tay vươn vai một lượt...

Thế rồi sau đó ông ta giắt chiếc quạt lá kè lên cổ áo, rồi lại sử dụng một động tác nhanh nhẹn đến mức đôi mắt mọi người không làm sao nhìn kịp, vung cả hai cánh tay ra thành hai cái vòng tròn.

Mãi đến lúc ông ta thu hai cánh tay trở về thì sắc mặt của ba vị Đường chủ kia đã trở thành tái xanh. Đồng thời, ba ngọn phán quan bút cũng đã bị quái nhân đoạt vào tay từ lúc nào.

Thủ pháp của ông ta quả hết sức kỳ tuyệt và nhanh nhẹn từ trước đến nay chưa hề thấy trong võ lâm.

Lữ Lân đứng bên cạnh không khỏi hết sức vui mừng, to tiếng ngợi khen rằng:

- Võ công hay tuyệt.

Đàm Nguyệt Hoa sở dĩ có dính líu đến quái nhân ấy là vì trước đây nàng chưa hề biết cá tánh của đối phương giống như cha nàng đã nói. Vì vậy, nàng vốn có ý ngăn không cho Lữ Lân lên tiếng nói chi với ông ta, hầu như tránh đi mọi phiền phức sau này. Nhưng Lữ Lân quá nhanh miệng nên nàng không làm thế nào ngăn chặn lại kịp.

Quái nhân mỉm cười nói:

- Thằng bé kia, ngươi có muốn học thứ võ công này không? Lữ Lân nhảy tưng lên tỏ ra vô cùng thích thú nói:

- Lẽ tất nhiên là tôi muốn học.

Quái nhân ấy lại cười nói:

- Thong thả cũng không muộn.

Dứt lời, ông ta bèn đưa ba ngọn phán quan bút lên ngang mắt nhìn qua một lượt rồi nói lẩm bẩm rằng:

- Ủa! Thứ đồ chơi trẻ con này dùng vào đâu được? Có phải dùng nó để gãi cho đã ngứa không? Vừa nói, lão ta vừa lấy một ngọn phán quan bút thọc vào cổ áo rồi gãi lưng nghe sồn sột.

Mười hai vị Đường chủ của phái Hoa Sơn nguyên là những nhân vật lỗi lạc trong phe hắc đạo. Họ là những người am hiểu võ công trước và sau này mới tìm đến đầu phục phái Hoa Sơn.

Binh khí của họ sử dụng trước kia hoàn toàn khác biệt nhau. Nhưng trong trường hợp họ dàn thành Địa Chi Trận Pháp thì lại dùng toàn phán quan bút.

Mười hai ngọn phán quan bút ấy được Liệt Hỏa Tổ Sư chọn thứ thép Miến Điện hết sức rắn chắc và dẻo dai để rèn luyện, nên chẳng phải tầm thường như những ngọn phán quan bút khác.

Phán quan bút mà các nhân vật võ lâm thường dùng bề dài độ chừng ba thước mộc, trên chót có dạng cái bàn tay, ngón cái và út đưa cao và cây bút lại được bàn tay ấy nắm chặt vào giữa, một đầu nhọn và một đầu tà.

Thứ phán quan bút đó là một trong mười tám món binh khí ngoại môn rất khó sử dụng.

Song phàm một món binh khí nào có nhược điểm, thì cũng đều có ưu điểm. Nếu ai sử dụng quen phán quan bút thì thế đánh thường vô cùng lợi hại. Vì trên đầu món binh khí ấy có bốn nơi nhô cao ra nên khi đánh nhau với đốí phương họ có thể điều khiển bốn đầu nhọn điểm vào huyệt đạo của đối phương rất dễ dàng.

Riêng mười hai ngọn phán quan bút của Liệt Hỏa Tổ Sư là binh khí được dùng thép Miến Điện tinh ròng rèn nên chẳng những hai đầu ngọn bút đều sắc bén khó lường được mà ngón tay giữa lại được giương thẳng tới như hai ngọn tay cái và út.

Đầu nhọn của ba ngón tay ấy hết sức sắc bén, những món binh khí tầm thường khó bề chống đỡ nổi.

Bởi thế dù quái nhân có dùng một đầu nào của ngọn bút để gãi vào lưng chắc chắn cũng sẽ bị nó cào toạc da thành những đường dài đẫm máu. Nhưng đàng này ai nấy chỉ nghe tiếng sột soạt, chứ da lưng của lão ta chẳng hề bị thương tích. Như vậy, cũng đủ thấy quái nhân ấy thật sự đã rèn luyện cơ thể mình cứng rắn chẳng thua chi sắt thép.

-oOo-

Hết chương 37

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play