Sự đấu khẩu giữa Đàm Nguyệt Hoa và Hàn Ngọc Hà, dưới mắt người ngoài chỉ là một việc tất nhiên. Vì hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, trình độ võ công cũng không chênh lệch nhau mấy, thế mà Đàm Nguyệt Hoa đã ăn nói lớn lối, khiến chẳng những Hàn Ngọc Hà nghe qua vô cùng tức giận, mà đến Hỏa Phụng Tiên Cô cũng không khỏi hết sức bất bình. Hơn nữa, Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn là một người có sự tu dưỡng về cá tính rất thâm thúy, thế mà nghe qua lời nói ấy, trong lòng cũng không khỏi có phần khó chịu.
Chính vì lẽ ấy, nên Hàn Ngọc Hà đã tức giận cất tiếng to cười ha hả, nói:
- Chẳng sai tí nào cả! Chúng tôi quả là người không biết chi là chết sống, vậy tại sao cô không ra tay đánh nhau ngay bây giờ, hầu trả lại mối thù cho Lữ phu nhân? Đàm Nguyệt Hoa đưa chân bước tới một bước, nói:
- Nếu thế, cô hãy đỡ lấy thế võ đây! Nói dứt lời, Đàm Nguyệt Hoa liền xoay mạnh thân người, rồi nhún mạnh đôi chân lướt thẳng tới trước như một con én bay, chỉ cách xa nơi Hàn Ngọc Hà đang đứng độ bốn năm bước. Xem qua thế lướt tới của cô ta, tựa hồ hoàn toàn không muốn ra tay đánh nhau với đối phương, mà chính là muốn thừa cơ để vượt ra khỏi khung cửa vậy.
Bởi thế, Hàn Ngọc Hà liền xoay nhanh thân người lại, nạt rằng:
- Chớ mong chi bỏ chạy khỏi.
Tiếng quát vừa dứt, ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân trong tay của cô ta cũng được vung lên vun vút, rít gió vèo vèo, công thẳng về phía Đàm Nguyệt Hoa qua thế võ Hỏa Nha Song Phi, khiến món vũ khí ấy bay chập chờn giữa khoảng không, tựa hồ như tách ra làm hai cái.
Cùng lúc đó, bỗng thấy Đàm Nguyệt Hoa xoay nhanh người lại, rồi vung chưởng phải lên quét nhẹ về phía trước...
Trong khi Đàm Nguyệt Hoa vung chưởng quét nhẹ tới, thì cả thân người nàng vẫn tiếp tục lướt về phía trước, nên thế chưởng của nàng hoàn toàn không làm sao đánh trúng được Hàn Ngọc Hà cả.
Nhưng vì cánh tay của nàng vung lên, nên sợi lòi tói thép dính lủng lẳng trên cổ tay nàng cũng liền cuốn tới trước, rít gió ào ào, trông quái dị chẳng khác chi một con mãng xà lao mình ra khỏi sơn động, nhằm ngay ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân giáng thẳng tới.
Võ công của Hàn Ngọc Hà được Hàn Tốn và Hỏa Phụng Tiên Cô chỉ dẫn và huấn luyện, nên gồm thu cả hai sở trường của hai người, do đó, trình độ chẳng phải tầm thường. Thế nhưng đứng trước một thế công quá ư quái dị của đối phương, mà từ trước đến nay nàng chưa hề gặp được lần nào, nên không khỏi cảm thấy kinh hoàng luống cuống.
Thế là, chỉ trong chớp mắt sau, sợi lòi tói sắt ấy đã bắt đầu từ trên giáng thẳng xuống đến nơi. Và sau một tiếng xoảng do hai loài sắt thép va chạm vào nhau, Hàn Ngọc Hà đang định gằn mạnh cánh tay, để cho những cái răng bằng thép trên ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân xoay mạnh, hầu khóa cứng sợi lòi tói thép của Đàm Nguyệt Hoa vừa công tới...
Nhưng nào ngờ đâu thế lướt tới của Đàm Nguyệt Hoa vẫn chưa dừng lại, nên sợi lòi tói thép vừa giáng trúng vào ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân, nó lại tiếp tục kéo thẳng về phía trước, nên Hàn Ngọc Hà không làm sao khóa cứng lấy được món vũ khí ấy của đối phương đúng theo ý định.
Do đó, Hàn Ngọc Hà không khỏi thầm kinh hãi. Mặc dù đôi bên chỉ mới đánh nhau một thế võ, hoàn toàn chưa thể phân được thắng bại, nhưng qua việc hai món binh khí va chạm thẳng vào nhau, mà ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân không thể chế ngự được món binh khí của đối phương như thế, cũng đã là một chuyện đáng kinh khiếp lắm rồi.
Vì một người có trình độ kiếm thuật cao như Tây Môn Nhất Nương, thế mà khi thanh trường kiếm vừa va chạm vào ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân, thì mũi kiếm đã bị đánh gãy lìa.
Trong khi đó, Đàm Nguyệt Hoa lại có thể thoát khỏi được thế công của món binh khí lợi hại ấy, vậy chả lẽ trình độ võ công của cô ta, lại còn cao cường hơn cả Tây Môn Nhất Nương nữa hay sao? Chính vì nghĩ thế, nên Hàn Ngọc Hà không dám tỏ ra xem thường đối phương, tập trung nhãn lực nhìn về phía địch, và thấy Đàm Nguyệt Hoa đang nhanh nhẹn xoay thân người, nhắm lướt thẳng đến sau lưng của mình thì trong lòng không khỏi bắt tức cười thầm.
Nàng liền giả vờ bước chậm lại, và thân người cũng vì đó tỏ ra như luống cuống mất linh động.
Do đó, chỉ trong chớp mắt sau, thì Đàm Nguyệt Hoa đã lướt đến sát sau lưng của Hàn Ngọc Hà. Và cùng một lúc đó, Hàn Ngọc Hà đã thét lên một tiếng to, rồi vung ngược cánh tay phải ra sau lưng, trong khi thân người vẫn đứng y nguyên như cũ...
Thế võ ấy của Hàn Ngọc Hà, chính là thế Đảo Phong Trợ Hỏa nên ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân đã lóe ánh sáng chói rực, vừa thủ mà lại vừa công, nên chẳng những khắp phía sau lưng của nàng được che chở kín mít, chẳng hề có một khe hở, mà đồng thời, những răng nhọn trên chiếc mâm tròn ấy cũng không ngớt xoay chuyển vun vút, nhắm ngay lồng ngực của Đàm Nguyệt Hoa công tới ồ ạt.
Đàm Nguyệt Hoa khi bước đến sát sau lưng của Hàn Ngọc Hà, thì liền gặp ngay thế võ kỳ tuyệt của đối phương công về phía mình. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường, cất tiếng cười to ha hả, đồng thời, cánh tay trái đã vung lên, nhắm quét thẳng một hư chưởng về phía lưng của Hàn Nguyệt Hà. Thế là, sợi lòi tói thép trong cổ tay của Đàm Nguyệt Hoa lại được bay tới giáng trúng thẳng vào ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân nghe một tiếng xoảng.
Do đó, những chiếc răng bén nhọn trên ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân liền đứng yên lại, không xoay chuyển nữa, chứng tỏ nó đã khóa cứng được sợi lòi tói sắt trong tay của Đàm Nguyệt Hoa. Nhưng vì sợi lòi tói ấy quá to, nên những cái răng bén nhọn trên ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân không làm sao cắt được nó nổi. Hơn nữa, vì ngay lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa đã thừa cơ vung cánh tay phải lên, quét thẳng về phía trước...! Thế võ ấy của Đàm Nguyệt Hoa cơ hồ đã công ra cùng một lúc với việc ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân dính cứng vào sợi lòi tói sắt bên tay trái của nàng, nên ở phía dưới thân người của Hàn Ngọc Hà hoàn toàn sơ hở, không có chi che chở cả! Chính vì vậy nên Hàn Ngọc Hà liền cảm thấy bắp chân của mình bị tê buốt, vì sợi lòi tói trong cánh tay phải của Đàm Nguyệt Hoa đã quét trúng, rồi cuốn chặt lấy. Đồng thời nàng lại cảm thấy có một sức trì mạnh khiến đôi chân phải loạng choạng, mất hết cả tự chủ, té lăn quay ra đất ngay.
Hàn Ngọc Hà tuy té ra đất, nhưng ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân vẫn còn dính cứng trong cánh tay trái của Đàm Nguyệt Hoa. Do đó, Đàm Nguyệt Hoa cũng bị nàng trì mạnh về phía trước, khiến đôi chân mất thăng bằng, bất giác ngã chúi xuống đất.
Hỏa Phụng Tiên Cô trông thấy thế, hối hả kêu to lên rằng:
- A Hà, hãy mau buông tay ra! Nhưng Hàn Ngọc Hà vì chưa chịu thua đối phương, nên cánh tay phải vẫn nắm chặt lấy cán ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân và chưởng phía trái liền được vung lên, nhắm quét thẳng về phía Đàm Nguyệt Hoa nhanh như gió hốt.
Song giữa cơn nguy cấp, bỗng nàng cảm thấy sợi lòi tói đang quấn chặt trên bắp chân của mình buông lỏng ra. Và cũng chính sợi lòi tói sắt ấy, lại được Đàm Nguyệt Hoa nhanh nhẹn vung thẳng lên khoảng không, rồi bắt từ trên giáng trở xuống lần thứ hai, với một thế võ vô cùng ồ ạt.
Chính vì vậy, nên Hàn Ngọc Hà hết sức hãi kinh, vội vàng buông bỏ món vũ khí trong tay ra, nhào lộn đi xa non một trượng để tránh.
Liền đó, ai nấy đã nghe một tiếng phình to, tức thì, sợi lòi tói thép trong tay của Đàm Nguyệt Hoa đã giáng thẳng xuống sàn nhà, ngay nơi Hàn Ngọc Hà vừa nằm khi nãy, khiến bảy tám tấm gạch nơi ấy bị đánh nát tan, thủng thành một lằn sâu, trông vô cùng ghê sợ.
Chừng ấy, Hàn Ngọc Hà mới biết đối phương là một kẻ võ công vô cùng lợi hại, nên vội vàng chỏi tay đứng phắt dậy ngay.
Đàm Nguyệt Hoa với lượm ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân siết chặt vào giữa lòng bàn tay, rồi cười nhạt nói:
- Chỉ mới biết chút ít võ công, thế mà cũng muốn gây sự đánh nhau với người ta hay sao? Ha hả...! Khá khá...! Tiếng cười của Đàm Nguyệt Hoa chưa dứt, nàng đã vung mạnh cánh tay ném thẳng ra, khiến ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân bay vèo về phía trước như một cơn lốc. Và khi nó bay đi xa độ một trượng, giáng thẳng vào bức vách nghe một tiếng ầm, lún sâu vào tường đến phân nửa chiếc mâm tròn! Trong khi hai cô gái ra tay đánh nhau, Lữ Đằng Không đã bước tới bồng lấy xác chết của Tây Môn Nhất Nương lên, nên khi Đàm Nguyệt Hoa vừa ném bỏ ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân xong, liền cất tiếng nói to rằng:
- Lữ Tổng tiêu đầu, chúng ta đi thôi! Giờ đây xem còn có ai chặn đường chúng ta nữa cho biết.
Hàn Ngọc Hà cuống quýt kêu to lên rằng:
- Thưa cha! Sư phụ...! Ý định của Hàn Ngọc Hà là muốn kêu phụ thân và sư phụ mình tràn tới ngăn đối phương trở lại, không để cho Lữ Đằng Không và Đàm Nguyệt Hoa được tự tiện rời đi.
Nhưng khi tiếng kêu vừa dứt, nàng vội vàng đưa mắt nhìn lên thì không khỏi giật mình sửng sốt! Thì ra, nàng đã trông thấy sắc mặt của sư phụ mình, tức Hỏa Phụng Tiên Cô đang méo xệch, trông thật vô cùng xấu xí, hơn nữa cũng đang trở thành tái nhợt, rồi trong chốc lát lại biến thành xanh như chàm.
Trong khi đó, sắc mặt của cha nàng là Hàn Tốn tuy có vẻ điềm tĩnh hơn nhưng ông ta lại đứng trơ như một pho tượng, chẳng hề nhúc nhích.
Xem qua thái độ của hai người, tựa hồ họ đang đứng chứng kiến một chuyện chi thực đáng khiếp sợ. Bởi thế Hàn Ngọc Hà qua cơn kinh ngạc, vẫn trố mắt nhìn về phía người cha già và sư phụ, im lặng không nói lên được một tiếng nào nữa cả.
Nhờ thế nên Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Đằng Không đều đã biến đi mất dạng.
Qua một lúc sau, Hàn Ngọc Hà vội bước thẳng đến trước mặt phụ thân và sư phụ, lên tiếng nói:
- Thưa cha, thưa sư phụ, nhị vị đã làm sao rồi? Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn cất tiếng than dài một lượt, trong khi Hỏa Phụng Tiên Cô vẫn một mực im lặng, chẳng hề đáp lại một lời. Hàn Ngọc Hà cảm thấy hết sức lạ lùng, nên lại lên tiếng hỏi:
- Thưa cha, nếu muốn để cho họ tự tiện rời đi cũng chẳng sao. Song chẳng rõ đã xảy ra chuyện chi rồi? Hàn Tốn vẫn đứng trơ trơ không đáp lại. Ông ta chỉ đưa một bàn tay lên vuốt nhẹ mái tóc của Hàn Ngọc Hà mà thôi. Qua một lúc khá lâu sau, ông ta mới nhìn về phía Hỏa Phụng Tiên Cô nói:
- Tiên Cô, theo ý tôi nên cho A Hà tạm đến lánh mặt nơi Phi Yến Môn trước đã.
Hỏa Phụng Tiên Cô khẽ gật đầu nói:
- Cũng được, nó chỉ cần cầm ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân của tôi đi đến đấy, chắc chắn Phi Yến Môn sẽ cho nó tạm trú chẳng hề từ chối.
Hàn Ngọc Hà tuy không biết đã xảy ra chuyện chi, nhưng qua lời đối đáp giữa hai người thì nàng đã đoán hiểu được mơ hồ là gia đình mình hiện đang gây thành một mối thù địch với một đối phương hết sức đáng sợ, nên phụ thân và sư phụ mình mới có ý bảo mình tìm đến Phi Yến Môn để tạm lánh mặt.
Hàn Ngọc Hà là người có cá tính nóng nảy và cứng cỏi không thua sút chi sư phụ nàng là Hỏa Phụng Tiên Cô. Do đó, nàng bèn lên tiếng nói:
- Thưa cha, con không bằng lòng đi đâu cả! Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn cất tiếng than dài, nói:
- A Hà, cá tính của con cha biết lắm, nhưng hiện giờ con tốt nhất nên nghe theo lời cha và Tiên Cô. Chớ nên bướng bĩnh thì cha vui lòng lắm.
Hàn Ngọc Hà nhận xét thái độ của hai người, thấy chắc chắn phụ thân và sư phụ mình nhất định bắt buộc mình phải rời đi, dù cho có cãi lại cũng vô ích. Do đó, nàng thấy rằng mình chỉ cần giả vờ bằng lòng rời khỏi nơi này, rồi sau đó có muốn đi đến Phi Yến Môn hay không là quyền của mình, không ai kiểm soát được. Bởi thế, nàng thấy rằng mình tạm thời tỏ ra ngoan ngoãn thì cũng không có chi đáng ngại cả. Vì vây, nàng liền khẽ gật đầu rồi ngửa mặt lên hỏi:
- Thưa cha, tại sao con nhất định phải đi đến Phi Yến Môn để tạm trú? Chẳng hay cha có thể cho con biết lý do chăng? Hàn Tốn lắc đầu một lượt rồi đáp:
- Rồi sau này con sẽ hiểu, giờ đây chớ nên hỏi nhiều là tốt hơn! Hàn Ngọc Hà nghe thế cũng không hỏi chi thêm nữa mà tỏ ra ngoan ngoãn đáp rằng:
- Nếu thế con phải bước vào trong để lo thu xếp hành trang rồi lên đường ngay.
Nói đoạn nàng bèn đưa chân bước thẳng đến bức vách tường, dùng sức giật lấy ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân đang mắc cứng trên ấy ra, rồi lại quay lưng đi thẳng ra sau hậu đường.
Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn nhìn theo nàng một lúc rồi mới ngồi xuống nói:
- Tiên Cô, khi cô gái ấy vừa đến nơi đây thì thái độ của Tiên Cô tựa hồ như nhận ra được cô ta, là tại sao thế? Hỏa Phụng Tiên Cô khẽ cau đôi mày, thở phì một hơi dài, đáp:
- Trước đây độ hai tháng, lúc tôi ở trên đỉnh ngọn tháp Hồ Khưu, đã có lần được trông thấy cô ta cũng đi chơi với một thiếu niên trẻ tuổi ở tại vùng ấy. Lúc bấy giờ du khách tới lui tấp nập như mắc cửi, thế nhưng hai người họ lách mình giữa đám đông, lướt đi hết sức nhanh nhẹn tỏ ra có thân pháp tuyệt diệu vô song. Do đó tôi liền nhận ra bọn chúng là kẻ có tài khinh công thượng thặng, và cũng biết đó chính là Càn Khôn Nã Di Pháp. Đồng thời vì thấy bọn chúng tuổi còn quá nhỏ nên tôi có lên tiếng kêu bọn chúng lại. Và sau khi hỏi qua, tôi được biết bọn chúng là hai anh em ruột, người họ Đàm, hiện đang chơi ở Hồ Khưu để chờ phụ thân của chúng đến. Còn riêng cha chúng là ai thì dù tôi có khéo đến tận đâu chúng cũng không hề chịu nói ra. Sau đó, tôi lại có dịp gặp chúng mấy lần nữa. Nhưng những ngày gần đây, bỗng dưng cô gái ấy vắng đi thực lâu, chẳng rõ đã rời đi nơi nào, và khi nó tái xuất hiện thì cổ tay lại thấy lủng lẳng hai sợi lòi tói thép như thế. Nếu vừa rồi nó không sử dụng một thế võ quái dị, đánh ra một lúc hai cái lòi tói sắt như đã thấy, có lẽ tôi cũng không làm sao nhận ra được lai lịch và gốc gác võ công của nó.
Hàn Tốn lại cất tiếng thở dài nói:
- Nếu nói như vậy thì phụ thân của bọn chúng hiện nay không có mặt tại Cô Tô này? Hỏa Phụng Tiên Cô đáp:
- Có lẽ là thế. Hai anh em bọn chúng tuổi chưa đầy hai mươi mà về võ học đã cao cường đến mức đó, vậy có thể đoán được phụ thân của bọn chúng là một nhân vật danh bất hư truyền! Hai người nói đến đây liền im bặt, chẳng nói chi thêm nữa. Vừa rồi Hàn Ngọc Hà lấy cớ đi thu xếp hành trang, sửa soạn lên đường nhưng kỳ thực khi đã là người dấn bước giang hồ, thử hỏi đâu có hành trang chi rườm rà mà phải lo thu xếp? Sự thật là nàng đã mượn cớ đó để đi khỏi gian đại sảnh và khi khuất bóng liền tìm đến ẩn mình sau một bức màn để lắng tai nghe trộm câu chuyện giữa phụ thân và sư phụ mà thôi.
Bởi thế cuộc đối thoại giữa Hàn Tốn và Hỏa Phụng Tiên Cô đã bị nàng nghe rõ từng câu từng tiếng một. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không làm sao tìm hiểu được việc chi đã xảy ra, và nhân vật mà hai người đề cập đến là nhân vật nào? Do đó nàng chỉ có thể hiểu được là hai anh em của cô gái vừa rồi thường xuất hiện tại vùng Hồ Khưu này mà thôi.
Hàn Ngọc Hà suy nghĩ đến đây thì trước mắt mình bất ngờ hiện lên hình bóng một con người nên thầm nói: "Chả lẽ lại chính là anh ấy sao?" Thì ra lúc bấy giờ trong đầu óc nàng đang hiện rõ lên một bóng người, và bóng người ấy là một chàng thiếu niên có thân hình mảnh khảnh. Tuy người của chàng ta có phần gầy yếu nhưng cũng chính vì đó mà làm cho chàng ta càng có vẻ anh tuấn và trang nhã hơn.
Những ngày gần đây Hàn Ngọc Hà luôn luôn theo Hỏa Phụng Tiên Cô đến trú ngụ tại một ngọn tháp cao, tọa lạc trong vùng Hồ Khưu để lo rèn luyện Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân Pháp.
Suốt trong khoảng thời gian nửa năm qua, cứ mỗi lần nàng đi đến Hồ Khưu, đều chọn lúc về đêm để cho số người chung quanh không để ý nghi ngờ.
Nửa tháng trước đây, mỗi lần nàng từ trên ngọn tháp cao ở Hồ Khưu vừa đi xuống hoặc đi đến bên cạnh Nhị Tiên Đình hay Hám Hám Gia đều cảm thấy có người đang âm thầm theo dõi ở sau lưng mình. Và người ấy không ai khác hơn là chàng thiếu niên mảnh khảnh nọ! Chàng thiếu niên ấy tại sao thường hay luẩn quẩn ở vùng đó để làm gì? Hàn Ngọc Hà cũng không làm sao biết được. Nhưng nàng nhìn qua dáng điệu của chàng, thấy chàng ta tựa hồ là một thư sinh nho nhã.
Hàn Ngọc Hà đã gặp mặt người thiếu niên ấy liên tiếp mấy lượt và đều trông thấy chàng mặc một bộ y phục màu xanh, tà áo rộng không ngớt tung bay theo chiều gió, trông dáng điệu thật hào hoa phong nhã, khiến con tim của nàng không khỏi nhảy rộn lên.
Tuy dáng điệu của người thiếu niên ấy có vẻ như một nho sinh trói gà không chặt, nhưng kỳ thực đôi mắt lại chiếu sáng ngời nên không làm sao che giấu được trước sự nhận xét của Hàn Ngọc Hà, và do đó nàng đoán biết chàng ta cũng là một nhân vật võ lâm.
Hàn Ngọc Hà nhớ thực rõ là đôi mắt sáng long lanh của chàng thiếu niên ấy, có lần vì nhìn thẳng vào mặt nàng mà đã tỏ ra luống cuống, nhưng cũng chính vì thế lại càng sáng lóng lánh hơn.
Tuy suốt nửa tháng gần đây, cứ mỗi đêm đi luyện võ công trở về, Hàn Ngọc Hà cơ hồ đều có gặp mặt chàng thiếu niên ấy. Nhưng giữa họ với nhau chẳng một lời chào hỏi hoặc nói với nhau một câu nào.
Hàn Ngọc Hà cũng không làm sao tìm hiểu được chàng thiếu niên ấy là nhân vật thuộc giới nào. Nhưng giờ đây nghe Hỏa Phụng Tiên Cô và người cha già đề cập đến hai anh em của cô gái qua câu chuyện, tự nhiên nàng bỗng liên tưởng đến hình bóng của chàng thiếu niên ấy ngay.
Sau đó Hàn Ngọc Hà âm thầm đi trở về phòng riêng của mình, vội vàng gói kỹ mấy bộ y phục, rồi giắt ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân lên vai, đưa chân bước thẳng trở ra gian sảnh.
Đến nơi, nàng trông thấy Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn và Hỏa Phụng Tiên Cô vẫn ngồi im lặng, không ai nói chi cả. Hàn Ngọc Hà bèn bước đến trước hai người, cúi đầu thi lễ nói:
- Thưa cha, thưa sư phụ, Hà nhi xin giã biệt ra đi vậy.
Hỏa Phụng Tiên Cô khẽ gật đầu nói:
- A Hà, con đi đến dưới chân Phi Yến Phong tại Tần Lãnh, chắc chắn sẽ có người trong Phi Yến Môn bước ra đón đường tra vấn lai lịch của con, và chừng đó chỉ cần con đưa ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân ra và bảo là mình muốn ra mắt vị Chưởng môn thì tất sẽ được bọn họ dẫn đi ngay. Một điều con cần phải ghi nhớ cho kỹ là đến nơi nên nói rõ hiện giờ sư phụ đang bận viễn du khắp trong thiên hạ, nên mới bảo con tìm đến Phi Yến Phong để tạm tá túc, hầu lo việc rèn luyện võ công.
Lúc bấy giờ trong lòng Hàn Ngọc Hà hoàn toàn không có ý đi đến Phi Yến Môn, nên ngoài miệng chỉ vâng dạ chiếu lệ thôi. Sau đó nàng bỗng quay lưng bước thẳng về phía cửa cái, định rời nhà ra đi.
Nhưng nàng mới đi được mấy bước, bỗng nghe phụ thân gọi to rằng:
- A Hà! Hàn Ngọc Hà vội vàng nhìn lại, buột miệng kêu lên rằng:
- Thưa cha...! Tiếng kêu vừa dứt, nàng lại nhanh nhẹn nhún đôi chân nhảy thẳng vào lòng người cha già.
Khi nàng đưa mắt nhìn lại thì nhận thấy trên đôi khóe mắt của cha mình đang tuôn trào đôi dòng lệ nóng.
Từ trước đến nay, Hàn Ngọc Hà không khi nào trông thấy cha mình lại rơi lệ, nên nàng không khi nào tưởng tượng được là một người tên tuổi rung chuyển cả võ lâm, với một ngọn roi vàng đã làm cho tất cả nhân vật giang hồ đều kiêng nể, mà lại có thể rơi lệ thế này được.
Kể từ ngày đứa em trai của nàng bất thình lình bị mất tích, và cả gia đình nàng đều biết rằng việc ấy may ít rủi nhiều, nhưng phụ thân nàng chỉ lộ sắc trầm ngâm buồn bã suốt ngày mà thôi, tuyệt nhiên chẳng hề rơi lệ. Thế mà giờ đây cha nàng lại rơi lệ dầm dề.
Do đó, Hàn Ngọc Hà cảm thấy trong lòng hết sức đau xót, ngửa mặt nhìn thẳng vào người cha già hỏi:
- Thưa cha, cha khóc đấy à? Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn vội vàng cười gượng nói:
- Con bé ngốc kia, tại sao cha lại có thể khóc? Con chớ nên nói càn! Giọng nói của Hàn Tốn tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng Hàn Ngọc Hà vẫn cảm thấy được là trong lòng phụ thân mình đang xúc động chưa từng có.
Với tâm linh sáng suốt và thông minh của nàng, đã giúp cho nàng cảm thấy hiện đang có một chuyện chi sắp xảy đến với cha mình. Và việc ấy chắc chắn là một việc vô cùng to tát, kinh thiên động địa, nhưng vì phụ thân mình sợ mình lo lắng nên mới giữ kín không nói ra mà thôi.
"Cha ơi! Cha ơi!" Trong lòng của Hàn Ngọc Hà không ngừng gào lên những tiếng vô cùng thống thiết, và nàng bỗng cảm thấy trong mắt bỗng nồng lên, cổ họng bắt đầu nghẹn ngào. Song nàng cố đè nén đôi dòng lệ lại, không để chúng tự tiện tuôn ra.
Hàn Tốn đưa tay vuốt mớ tóc óng mượt trên đầu nàng, nói gằn từng tiếng rằng:
- Này con, trong chuyến đi đến Tần Lãnh này xa xôi muôn dặm, vậy trên đường con tuyệt đối nhớ lấy là không thể gây sự đánh nhau với người chung quanh. Cá tánh của con ngang bướng nóng nảy, vậy con cũng cần phải sửa đổi mới được! Hàn Ngọc Hà nghe qua giọng nói ấy của người cha già thì cổ họng lại càng nghẹn cứng, cố gắng đáp rằng:
- Con đã hiểu rồi! Hàn Tốn dừng lại trong giây lát rồi lên tiếng nói tiếp:
- Sau khi con đến Phi Yến Môn tại Tần Lãnh, chớ nên phí thời giờ, trái lại phải cố gắng trau dồi võ công mới được. Những đường roi và những Luân Pháp, cũng như nội công tâm pháp mà cha và sư phụ đã truyền dạy cho con, thật sự con chỉ mới hiểu được rất nông cạn, cho nên cần phải tiếp tục khổ luyện hơn nữa. Nếu con chịu khó rèn luyện thêm ba năm nữa, chắc chắn sẽ có kết quả tốt. Riêng cha có lẽ không khi nào đến đấy để thăm con, và con cũng chớ nên thương nhớ đến cha và sư phụ quá nhiều. Ngọn roi vàng này cha đã sử dụng nó từ khi còn nhỏ, suốt mấy mươi năm nay chẳng hề rời khỏi thân người cha, và cũng chính là món báu vật quý báu nhất trong võ lâm. Nhưng hôm nay cha cho con.
Hàn Ngọc Hà nghe qua lời nói ấy của phụ thân, có cảm tưởng trong chuyến đi này sẽ là một chuyến đi vĩnh biệt, nên trong lòng hết sức xót xa bùi ngùi.
Nhưng dù sao nàng vẫn là một cô gái có cá tính cứng cỏi và ngang bướng nên cố gắng giữ đôi dòng lệ không cho tuôn trào ra khỏi khóe mắt. Nàng lên tiếng khẽ vâng lời, rồi đưa hai tay nhận lấy ngọn roi vàng định quấn vào lưng. Nhưng bỗng nhiên nàng chợt nhớ ra điều gì, bèn lên tiếng hỏi:
- Cha không cần đến ngọn roi này để phòng thân nữa hay sao? Hàn Tốn khẽ lắc đầu nói:
- Cha không cần đến nó nữa! Hàn Ngọc Hà ngửa mặt lên, đưa mắt ngó trân trân vào người cha già và nàng cảm thấy chỉ trong thoáng chốc mà phụ thân mình tựa hồ đã già nua đi rất nhiều. Kể từ ngày đứa em trai mình bị mất tích, cha nàng trở thành tiều tuỵ hơn xưa rất nhiều. Thế mà giờ đây, qua cơn xúc động to tát, sắc mặt của cha nàng lại càng già nua đi nhanh chóng hơn.
Bởi thế nàng không khỏi cất tiếng thầm than dài, rồi thong thả quấn ngọn roi vàng vào lưng.
Hàn Tốn cúi đầu nghĩ ngợi trong giây lát rồi nói:
- Ngoài ra còn đứa em trai của con...
Hàn Ngọc Hà là một người chị rất thương em, nên nghe cha mình nhắc đến đứa em bất hạnh, trong lòng lại càng bùi ngùi xót xa hơn. Do đó, hai dòng lệ lại trào ra đôi khóe mắt, khiến nàng phải hối hả quay mặt nhìn vào trong vách, nghiến chặt đôi hàm răng để cố đè nén sự xúc động.
Hàn Tốn cất giọng nghẹn ngào nói:
- Kẻ đã sát hại đứa em trai của con hiện giờ có thể quả quyết chẳng phải là Lữ Đằng Không. Nhưng kẻ ấy là ai, thực trong nhất thời cha chưa làm sao hiểu được. Vậy sau khi con đã học hỏi thành tài, thì chớ nên quên việc truy tìm manh mối để làm sáng tỏ việc này! Hàn Ngọc Hà khẽ gật đầu, nhưng yên lặng không nói chi cả. Hàn Tốn khoát tay lên một lượt bảo:
- Con hãy đi đi! Hàn Ngọc Hà ngoan ngoãn quay người bước thẳng ra khỏi cửa. Và khi đến khu thiên tĩnh thì đôi dòng lệ đang đọng lại trên hai khóe mắt của nàng tự nhiên tuôn trào ra như suối.
Nàng không đi thẳng ra cửa ngõ, trái lại, khẽ nhún đôi chân lao thẳng trở vào vườn hoa ở phía sau nhà rồi nhanh nhẹn lướt thẳng vào một cánh rừng trúc cạnh đấy, òa lên khóc vô cùng thống thiết! Hàn Ngọc Hà là một cô gái có cá tính cứng cỏi, bình nhật cho dù gặp phải sự khó khăn chi, nàng tuyệt nhiên không bao giờ rơi lệ. Nhưng giờ đây nàng cảm thấy trong lòng mình hết sức đau khổ, và niềm đau khổ ấy là một niềm đau khổ thật sự chưa hề có trong đời.
Do đó đôi dòng lệ của nàng tuôn trào ra như suối, không còn làm thế nào mà đè nén lại được nữa.
Nàng nhớ lại đứa em trai khả ái của mình, rồi lại nhớ đến những lời nói của phụ thân vừa rồi. Nàng thấy giọng nói của cha già khi nãy tuy có vẻ rất bình thản, song kỳ thực thì từng tiếng một đều khiến cho nàng phải xót xa đau đớn.
Chả lẽ phụ thân của nàng hiện đã gây thành mối cừu địch với một kẻ thù hết sức lợi hại và đáng sợ lắm hay sao? Rất có thể chính vì vậy nên ông ấy không còn thấy ngọn roi vàng dùng để phòng thân là cần thiết nữa, trái lại, chỉ còn cách bó tay chờ chết hay sao? Tuy Hàn Tốn và Hỏa Phụng Tiên Cô đều tuyệt nhiên không nói cho Hàn Ngọc Hà một điều chi khác lạ, nhưng qua lời nói của người cha già, nàng đã linh cảm được việc thống khổ trong việc sinh ly tử biệt! Bởi thế nàng không ngớt khóc to, và đã khóc vô cùng ai oán. Qua một lúc khá lâu sau, nàng mới im tiếng khóc và đứng thẳng người lên.
Khu rừng trúc ấy tọa lạc tại một góc vườn hoa phía sau nhà nàng, địa thế tĩnh mịch hẻo lánh, hơn nữa khu vườn hoa ấy lại to, trong nhà lại ít người. Nên lúc bấy giờ không ai phát giác được sự hiện diện của nàng tại đấy cả.
Nàng đứng trơ ra như một pho tượng và chẳng mấy chốc thì bóng hoàng hôn đã phủ kín cả vạn vật, màn đêm theo đó từ từ buông rũ khắp nơi nơi.
Hàn Ngọc Hà đưa tay sờ vào ngọn Liệt Hỏa Tỏa Tâm Luân vắt ở trên vai, rồi lại sờ vào ngọn roi vàng đang quấn trên eo lưng. Nàng nghiến chặt đôi hàm răng, vẻ mặt hiện sắc cương quyết không thể tả. Đồng thời nàng nhún mạnh đôi chân, phi thân vượt qua khỏi vòng tường.
Lúc bấy giờ, trong lòng nàng đã có sự dứt khoát ấy là tuyệt nhiên sẽ không đi đến Phi Yến Môn, mà trái lại sẽ đến Hồ Khưu hầu tìm hiểu cho rõ ràng lai lịch của Đàm Nguyệt Hoa mới được.
Bởi thế, sau khi vượt ra khỏi vòng tường, nàng liền nhanh nhẹn nhắm ngay phía ngoại ô tiếp tục đi nhanh tới.
Vùng núi Hồ Khưu lại có tên là Hải Dũng Sơn. Tuy đấy là một quả núi không cao lắm, nhưng lại chính là một vùng danh lam thắng cảnh tại Cô Tô này, nên suốt ngày du khách tới lui tấp nập, đông nghẹt chẳng lúc nào ngừng.
Theo tục truyền thì Ngô Vương Phù Sai trước kia bị chết mất mạng tại vùng núi Hồ Khưu này.
Tuy đấy là một vùng danh lam thắng cảnh, nhưng vì lúc ấy màu trời đã tối, du khách đã trở về thành nghỉ ngơi, nên trên đường đi thực vô cùng vắng vẻ.
Hàn Ngọc Hà sau khi vượt qua khỏi cửa thành được mấy dặm đường thì cảm thấy ngọn gió đêm đang thổi mát lạnh. Hơn nữa trời lại bắt đầu đổ mưa lất phất. Tâm trạng của Hàn Ngọc Hà vốn đang nặng trĩu, thế mà gặp khung cảnh âm u lạnh lùng này lại khiến nàng cảm thấy lòng ngực thêm nặng nề, cơ hồ suýt nữa nghẹt thở.
Tuy nhiên nàng vẫn một mực lướt tới như bay trên con đường vắng vẻ tĩnh mịch, và sau độ nửa tiếng đồng hồ, trước mặt nàng đã có thể trông thấy thấp thoáng ngọn tháp cao, đang đứng sừng sững trên đỉnh núi Hồ Khưu.
Bởi thế Hàn Ngọc Hà liền chậm đôi chân lại, thong thả tiến bước về phía trước mặt.
Nàng đã đến vùng núi Hồ Khưu, trong lòng cũng tha thiết muốn tìm hiểu rõ lai lịch về chàng thiếu niên mà suốt nửa tháng gần đây nàng thường gặp mặt về đêm, mỗi khi từ ngọn tháp cao trở về nhà. Nàng muốn tìm hiểu cho minh bạch người thiếu niên ấy có phải chính là người anh trai của Đàm Nguyệt Hoa hay không? Bởi thế nàng đưa chân bước thong thả, tiếp tục đi sâu vào vùng núi và chẳng mấy chốc sau là đã đến vùng phụ cận Kiếm Trì rồi.
Bỗng nhiên nàng trông thấy phía trước mặt mình có một bóng người bé nhỏ, thấp thoáng ở phía sau một tảng đá to. Lúc bấy giờ, chẳng những trời đã tối mịt mà lại còn đổ mưa lất phất, nên cả vùng núi Hồ Khưu vốn rất náo nhiệt về ban ngày, giờ đây cũng trở thành vắng vẻ tĩnh mịch. Do đó khi thấy có bóng người xuất hiện, Hàn Ngọc Hà không khỏi giật mình quát hỏi:
- Ai thế? Cái bóng đen bé nhỏ ấy vốn đã ẩn sau một tảng đá to, nhưng khi nghe tiếng quát tháo của Hàn Ngọc Hà lại bước ra lên tiếng nói:
- Đàm tỷ tỷ, có phải chị đã trở về đấy không? Đàm bá bá bảo tôi đến đây để chờ chị.
Hàn Ngọc Hà nghe thế, không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Nhưng liền đó, bỗng trong đầu nàng thoáng hiện một ý nghĩ nên vội vàng quay mặt nhìn về phía sau và trông thấy chung quanh vắng ngắt, chẳng còn ai khác hơn bèn lên tiếng đáp:
- Đúng thế! Chính tôi đã về đến đây rồi, chẳng hay cậu ở đây chờ đợi lâu hay chưa? Hàn Ngọc Hà là một cô gái thông mình lanh lợi, nên vừa nghe qua câu hỏi của đối phương liền biết ngay đấy là một người thiếu niên. Hơn nữa vì bóng tối lờ mờ nên đối phương không thấy rõ mình là ai, lầm tưởng đấy chính là Đàm Nguyệt Hoa, mới lên tiếng hỏi như vậy. Do đó, nàng bèn tương kế tựu kế, cất tiếng mạo hiểm nhận mình là Đàm Nguyệt Hoa.
Chàng thiếu niên trước mặt nàng sau khi nghe được câu trả lời bèn lên tiếng nói:
- Đàm tỷ tỷ, chị lại có thể nhận ra được tôi, và chỉ cần nghe qua giọng nói của tôi là đã biết ngay tôi rồi.
Vừa nói, bóng đen ấy vừa bước thẳng đến trước mặt Hàn Ngọc Hà. Mặc dù lúc ấy trời tối đen như mực, nhưng khi người thiếu niên ấy bước đến sát bên cạnh, Hàn Ngọc Hà có thể trông thấy được diện mạo của đối phương. Nàng thấy người thiếu niên ấy cũng cao suýt soát như mình, nhưng sắc mặt thì hãy còn ngây thơ lắm.
Xem ra người thiếu niên ấy tuổi chừng mười bốn mười lăm mà thôi, nhưng khí sắc hiên ngang, đôi mắt sáng ngời, rất có tinh thần.
Hàn Ngọc Hà hoàn toàn không nhận ra người thiếu niên ấy là ai, nhưng cậu ta đã đứng yên tại đấy chờ đón Đàm Nguyệt Hoa, vậy chắc chắn là người có mối tương quan sâu xa với Đàm Nguyệt Hoa. Do đó, nàng muốn mạo nhận để khôn khéo dùng lời hỏi han, hầu tìm hiểu thêm về sự thật chung quanh Đàm Nguyệt Hoa mà thôi.
Bởi thế, nàng liền mỉm cười nói:
- Lẽ tất nhiên là tôi có thể nhận ra cậu ngay, vì ngoại trừ cậu đến đây đón tôi thì còn ai đón nữa? Người thiếu niên ấy cũng tươi cười và qua nụ cười của cậu ta, Hàn Ngọc Hà mới nhận thấy đối phương cũng là kẻ sắp bước vào giai đoạn trưởng thành. Người thiếu niên ấy nói:
- Đàm tỷ tỷ, vừa rồi Đàm bá bá bảo chị đi thăm phụ thân tôi vậy chẳng rõ phụ thân tôi đã đến vùng Cô Tô này chưa? Tôi đã rời khỏi nhà có nửa tháng rồi nên chắc chắn là cha tôi rất sốt ruột, và rất lo lắng. Vậy chẳng hay ông ấy có hỏi đến tôi không? Hàn Ngọc Hà trông thấy người thiếu niên trước mặt hoàn toàn không có vẻ nghi ngờ đối với mình, nên trong lòng hết sức vui mừng. Nhưng khi nàng nghe qua câu hỏi ấy của chàng thiếu niên, không khỏi thầm giật mình.
Bởi thế suýt nữa nàng đã buột miệng hỏi: "Cậu là ai thế?" Nhưng nàng đã kịp thời giữ câu ấy lại rồi giả vờ tươi cười nói:
- Ông ấy đã đến rồi. Lẽ tất nhiên là ông ấy rất nhớ mong cậu.
Người thiếu niên ấy vội vàng nói:
- Thế còn mẹ tôi cũng đến rồi chưa? Bà ấy có mắng tôi không? Hiện giờ hai ông bà ấy đang ở đâu? Chị có thể dẫn tôi đến gặp hai ông bà không? Hàn Ngọc Hà vừa rồi đã giật mình sửng sốt qua câu hỏi đầu tiên của người thanh niên xa lạ ấy vì thấy rằng hai tiếng "cha tôi" mà người thanh niên ấy hỏi tựa hồ muốn ám chỉ Phi Hổ Lữ Đằng Không. Nhưng lúc ấy nàng còn chưa dám quả quyết như vậy, và giờ đây, chàng thiếu niên ấy lại hỏi đến "mẹ tôi", nên Hàn Ngọc Hà lại càng hoang mang ngờ vực hơn nữa! Nhưng chỉ vì lúc ấy nàng đã mạo hiểm nhận mình là Đàm Nguyệt Hoa, nên không tiện hỏi rõ chàng thiếu niên trước mặt mình là ai. Do đó, nàng bèn cau đôi mày liễu, và một kế hay cũng liền thoáng hiện trong đầu óc, hạ giọng nói nhỏ rằng:
- Này tiểu huynh đệ, nơi đây chẳng phải là nơi nói chuyện, vậy cậu hãy mau theo tôi.
Hai người vừa bước đi được độ vài ba trượng, bỗng nghe từ phia sau lưng có tiếng bước hối hả vọng đến bên tai. Hàn Ngọc Hà vội vàng quay mặt nhìn về phía ấy, trông thấy có hai bóng người, một cao một thấp, đang chạy nhanh tới như gió hốt.
Bóng người cao lớn ấy, trong tay lại bồng lấy một người thứ ba, nên Hàn Ngọc Hà vừa nhìn qua liền biết đấy chính là Lữ Đằng Không đang bồng xác chết của Tây Môn Nhất Nương.
Như vậy bóng người kia chẳng cần hỏi, ai cũng biết được là chính là Đàm Nguyệt Hoa rồi.
Hàn Ngọc Hà trông thấy Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Đằng Không lướt tới trong lòng không khỏi thầm giật mình. Vì nàng cảm thấy người thiếu niên đang đi sát cạnh mình cũng dường như đã trông thấy rõ được hai bóng người ấy, nên vội vàng kề miệng sát tai người thiếu niên ấy nói nhỏ rằng:
- Tiểu huynh đệ, số người ấy chẳng phải là số người tốt, vậy cậu tuyệt đối chớ nên lên tiếng nói chi cả! Người thiếu niên cũng hạ giọng đáp rằng:
- Đàm tỷ tỷ, trong số người đến ấy dường như có cha tôi thì phải? Qua câu hỏi ấy của người thiếu niên, Hàn Ngọc Hà đã bừng hiểu ra mọi việc. Đúng rồi, người thiếu niên này không ai khác hơn là đứa con trai duy nhất của Phi Hổ Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, tức là Lữ Lân.
Chính vì vậy, nên bao nhiêu ý nghĩ không ngớt nối tiếp hiện lên trong đầu óc của Hàn Ngọc Hà. Nàng nhớ tới đứa em trai của mình đã chết vô cùng thảm thiết, tuổi tác và vóc dáng cũng suýt như Lữ Lân, thế mà giờ đây em trai mình đã thật sự bị sát hại rồi. Và qua sự giãi bày của Lữ Đằng Không vừa rồi, ông ta đã cho biết là đứa con trai ông ta cũng bị mất tích! Thế nhưng giờ đây nàng đã được trông thấy tận mắt, chẳng phải đứa con trai của Lữ Đằng Không hiện vẫn còn sống nhăn, đứng sững bên cạnh mình sao? Do đó, trong lòng Hàn Ngọc Hà lại càng quả quyết vợ chồng Lữ Đằng Không là hung thủ sát hại đứa em mình, rồi mang thủ cấp tìm đến tận nhà, định sẽ ra tay sát hại luôn phụ thân của nàng và nàng nữa.
Giờ đây Lữ Lân bất thần xuất hiện tại vùng núi Hồ Khưu này đã là một bằng chứng để Hàn Ngọc Hà càng tin hơn ý nghĩ của mình là đúng, và xác nhận những lời nói của Lữ Đằng Không là hoàn toàn láo toét một cách bỉ ổi. Do đó lửa giận liền cháy bừng bừng trong nàng.
Nàng chỉ muốn vung chưởng lên để giáng thẳng xuống đầu Lữ Lân, hầu giết chết cậu bé ấy đi cho hả cơn căm hận.
Lúc bấy giờ Lữ Lân đang đứng sát bên cạnh nàng, hơn nữa cậu ta lại hoàn toàn không có sự đề phòng chi cả, do đó nếu nàng muốn giết chết cậu ta, quả hoàn toàn không có chi là khó khăn cả. Do đó cánh tay trái của nàng đã vận dụng chân lực và đang từ từ đưa lên.
Nhưng cuối cùng nàng không hề giáng xuống đầu đối phương. Vì lẽ thứ nhất nàng nghĩ rằng mình cần phải tìm hiểu nơi Lữ Lân về lý do nào đã khiến Lữ Đằng Không lại hạ độc thủ với đứa em trai của mình, trong khi hai nhà họ Lữ và họ Hàn hoàn toàn không oán thù chi cả.
Lẽ thứ hai là vì lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Đằng Không cũng đã bước đến sát bên cạnh rồi, chắc chắn là nàng không thể giết chết Lữ Lân mà hai người ấy lại hoàn hoàn không hay biết.
Chính vì thế nên Hàn Ngọc Hà sau khi đưa cao cánh tay lên, liền biến chưởng thành chỉ, nhắm điểm thẳng vào nách của Lữ Lân một lượt! Lữ Lân đinh ninh cô gái đang đứng cạnh mình chính là Đàm Nguyệt Hoa. Hơn nữa, kể từ khi cậu ta mang ngọn đao thép Miến Điện vào sườn, rời khỏi Phi Hổ Tiêu Cục cho đến nay đã trải qua biết bao nhiêu trường hợp gian nguy khủng khiếp, và cuối cùng mới may mắn gặp được người mà cậu ta gọi là "Đàm bá bá" cứu nguy cho. Do đó, cậu ta không có điều chi nghi kỵ hay đề phòng đối với Đàm Nguyệt Hoa cả.
Nhờ thế nên Hàn Ngọc Hà vung chỉ lên là đã điểm trúng thẳng vào Đái Mạch huyệt của Lữ Lân. Và do đó Lữ Lân liền bị đối phương khóa cứng huyệt đạo, không còn làm sao cử động được nữa.
Hàn Ngọc Hà liền thò tay kéo lấy Lữ Lân ngồi bẹp xuống đất, rồi tìm nơi kín đáo để ẩn mình.
Hàn Ngọc Hà vừa làm xong mọi việc, Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Đằng Không cũng đã bước đến nơi. Hai người dừng chân cách xa nơi trú ẩn của Hàn Ngọc Hà độ ngoài hai trượng.
Bởi thế, quả tim của Hàn Ngọc Hà không khỏi nhảy lên nghe thình thịch vì sợ đối phương phát giác được nơi lẩn trốn của mình. Sau đó nàng nghe Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu, tôi thấy ông không thể nào bồng mãi xác của Lữ phu nhân mà không chịu để xuống như vậy được. Vậy chi bằng ta nên chọn một địa điểm gần đâu đây để chôn cất bà ấy là hơn.
Lữ Đằng Không cất giọng khàn khàn nói:
- Không, tôi cần phải mang bà ấy đến phái Điểm Thương, để trao cho các cao thủ của phái này tìm nơi chôn cất tại vùng Vân Nam.
Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng than dài nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu, hiện giờ tôi thấy thương thế của ông cũng không còn chi đáng lo ngại nữa, vậy nếu ông quả quyết làm theo ý mình thì nên gấp rút đi ngay là hơn. Tôi không muốn làm mất thời giờ ông nhiều. Nhưng chả lẽ ngay đến việc gặp mặt phụ thân và ca ca của tôi ông cũng không bằng lòng nữa sao? Lữ Đằng Không nói đứt quãng rằng:
- Đàm cô nương... ý tốt của cô... thực tôi ghi nhớ mãi mãi trong lòng. Nhưng mối thù giết vợ con hiện đang sôi sục trong lòng tôi như lửa đốt, vậy không làm thế nào nán lại ở đây lâu hơn được! Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:
- Lữ Tổng tiêu đầu sao lại nói thế, trước đây nếu tôi không nhờ vợ chồng của ông có lòng hiệp nghĩa, ra tay giải cứu cho thì có lẽ mãi đến bây giờ tôi vẫn còn bị Kim Cô Lâu giam giữ tại Tây Thiên Mục. Chỉ có điều là...
Lữ Đằng Không ngắt lời nói:
- Đàm cô nương còn có việc chi muốn nói thêm? Đàm Nguyệt Hoa đáp:
- Lữ Tổng tiêu đầu, xin ông vui lòng bỏ lỗi cho về chỗ tôi nói thẳng việc này. Vào buổi chiều ngày hôm nay khi chúng ta vừa rời khỏi nhà của Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, tôi đã phát giác được ngay có mấy cao thủ trong phái Hoa Sơn đang đi tới đi lui trước nhà của Hàn Tốn. Nhưng lúc ấy vì ông đang quá đau đớn và căm tức nên hoàn toàn không trông thấy được họ. Chính vì vậy nên tôi mới giả vờ đi một vòng to rồi tìm đến cánh rừng trúc ấy để ẩn mình, chờ cho trời tối mới đi đến đây. Vậy nếu ông chỉ đi một mình đến phái Điểm Thương và Nga My, e rằng trên con đường dịu vợi xa xôi ấy không làm sao tránh khỏi điều rắc rối cho mình.
Lữ Đằng Không cất tiếng cười to ha hả nói:
- Đàm cô nương, xin đa tạ sự lo lắng ấy của cô. Nhưng Lữ mỗ là người hãy còn một thanh bảo đao sắc bén, vậy đối với bọn vô danh tiểu tốt đó tôi vẫn không hề xem vào mắt.
Xin Đàm cô nương hãy nói lại với lệnh tôn và lệnh huynh về chỗ thất lễ của Lữ mỗ ngày hôm nay. Giờ đây tôi xin cáo lui ngay thôi! Câu nói vừa dứt, Lữ Đằng Không liền quay lưng lướt đi nhanh như gió và chỉ trong nháy mắt là đã lẩn khuất vào màn đêm, không còn thấy bóng hình đâu nữa.
Những lời đối đáp giữa hai người tuy không to lắm, nhưng vì lúc ấy đêm khuya canh vắng, chung quanh ngoài tiếng hạt mưa rơi lách tách, còn thì chẳng có tiếng động chi khác, do đó Hàn Ngọc Hà dù ở đó cách xa họ ngoài hai trượng song vẫn nghe rõ được mồn một, không thiếu sót một lời.
Chờ cho Lữ Đằng Không đã đi khuất bóng, nàng mới quay lại nhìn Lữ Lân, trông thấy người thiếu niên ấy đang giương mắt tròn xoe, chiếu ngời ánh sáng lập lòe như hai đóm lửa, khiến nàng không khỏi cảm thấy giật mình.
Hàn Ngọc Hà biết rằng lúc ấy Lữ Lân dù đã bị khóa cứng huyệt đạo, không còn nói chuyện được nữa nhưng cậu ta vẫn có thể nghe được câu chuyện giữa Lữ Đằng Không và Đàm Nguyệt Hoa.
Bởi thế chắc chắn cậu ta đã biết nàng không phải là Đàm Nguyệt Hoa, hơn nữa cũng biết rõ việc mẫu thân mình là Tây Môn Nhất Nương cũng đã bị mất mạng, nên trong lòng lửa căm hận đang bừng cháy.
Nhưng lúc bấy giờ Hàn Ngọc Hà cũng nhớ đến người cha già và sư phụ của mình đang âu sầu lo lắng, sẵn sàng bó tay chờ chết.
Còn đứa em trai của mình đã bị sát hại quá đau thương, trong lòng cũng tràn đầy sự căm tức. Do đó hai người giương mắt nhìn nhau chòng chọc, có vẻ đầy căm hờn, oán tức! Qua một lúc khá lâu sau, Hàn Ngọc Hà mới đưa mắt nhìn lên và thấy Đàm Nguyệt Hoa đang ngồi yên trên một tảng đá to.
Chẳng mấy chốc sau cô ta lại đứng lên đi tới đi lui, tỏ ra rất sốt ruột, dường như đang trông ngóng một người nào hẹn đến vậy.
-oOo-
Hết chương 10
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT