Hán Thủy tĩnh mịch, yên ả như gương. Bóng thuyền, bóng núi, bóng đèn, bóng cây phản chiếu dưới lòng sông.

Nhưng không có bóng người.

Người hầu hết đã ngủ rồi, chỉ còn vài ngọn đèn nhỏ thê lương treo cao trên lầu.

Đèn đuốc hai bên bờ sông toát lên vẻ cô đơn lạnh lẽo. Ôn Nhu vẫn không trở về.

Xa xa có người quăng lưới, lặng lẽ như tiếng thở nhẹ nhàng khi đang ngủ.

Trên lầu có người thổi sáo, làm bạn với trăng, cô quạnh nhìn dòng sông.

Ôn Nhu, Ôn Nhu, cô đã đi đâu?

Vương Tiểu Thạch hơi lo lắng.

“Chúng ta cần phải nhẫn nại.” – Vào lúc nhá nhem tối, Bạch Sầu Phi đã nói với hắn như vậy: “Ta thấy khách trên thuyền này cũng có lai lịch, không phải bình thường. Đêm nay đám chèo thuyền giả trang này nhất định sẽ động thủ. Chúng ta quan sát một chút rồi hãy ra tay. Nói không chừng mục tiêu của những tên hèn hạ này không chỉ là chiếc thuyền đó, biết đâu còn nhắm đến những thuyền lân cận như chúng ta.”

Bạch Sầu Phi chủ trương chờ đợi.

Vương Tiểu Thạch lăn qua lăn lại, cũng không biết đang nghĩ gì, trong lòng luôn cảnh giác, thủy chung không thể chìm vào giấc ngủ.

Xa xa vang lên tiếng mõ canh đầu.

Bỗng nhiên, mạn thuyền hơi trầm xuống.

Vương Tiểu Thạch biết cao thủ đã đến, liền xoay người bật dậy.

Một bóng người lướt nhanh qua cửa sổ.

Hai tay Vương Tiểu Thạch liền phá tan song cửa, một tay nắm chặt cổ người tới, một tay vươn về phía sau đầu đổi phương. Người nọ kêu lên một tiếng, muốn giãy dụa nhưng Vương Tiểu Thạch đã giữ chặt y.

Nơi tay Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy mềm mại ôn nhu, còn có hương thơm của xử nữ. Cánh tay đụng phải ngực người kia, trong lòng liền run lên, khuỷu tay bất giác lỏng ra. Người nọ giận giữ quát lên:

- Buông tay ra! Đồ chết bầm, mau bỏ tay ra!

Vương Tiểu Thạch vừa nghe liền giật mình, vội vàng buông tay, nói:

- Sao lại là cô?

Cô gái kia xoay người lại, mái tóc đen vốn cột chặt xõa ra, khuôn mặt vừa vui vừa giận khẽ cau lại như một đóa hải đường tím. Đây không phải Ôn Nhu thì là ai?

Vương Tiểu Thạch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, còn Ôn Nhu thì lại giống như sắp khóc, giậm chân tát cho hắn một cái.

Lần này Vương Tiểu Thạch cũng không tránh được.

Đây là lần thứ hai hắn bị Ôn Nhu tát.

Ôn Nhu thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, nhịn không được phì cười.

Cảnh đêm bên sông như say lòng. Vương Tiểu Thạch nhìn nụ cười phong tình của nàng đến ngây dại. Ôn Nhu hình như cũng phát giác ra, mặt bắt đầu nóng lên, may mà dưới ánh trăng không nhìn thấy được sắc mặt của nàng, nhưng một cô gái xinh đẹp thẹn thùng lại càng rung động lòng người.

Hai người nhất thời ngẩn ra bên cạnh khoang thuyền, đều nhìn xuống mũi chân của mình. Xa xa có tiếng kéo lưới, loáng thoáng còn có thể phân biệt được tiếng cá nhảy khi lưới rời khỏi nước.

Đúng lúc này, trên dòng sông không sóng, an bình như mộng bỗng vang lên một tiếng kêu thảm.

Chuyện đầu tiên Vương Tiểu Thạch làm chính là tìm Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi không có trên thuyền.

- Hỏng rồi!

Ôn Nhu vội hỏi:

- Chuyện gì?

Trên chiếc thuyền lớn hoa lệ kia đã vang lên tiếng chiến đấu.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Không có thời gian nữa. Chúng ta hãy đi trước rồi nói sau!

Hắn và Ôn Nhu cũng không giỏi bơi lội, đành phải từ thuyền nhảy lên bờ, lại từ bờ đê vòng qua sau đó nhảy lên thuyền lớn.

Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu lướt đến gần thuyền lớn, chợt thấy trên thuyền có một người bay ra, kêu lên một tiếng rơi vào trong nước, sau đó không còn nổi lên. Hai người đang muốn lướt vào thuyền lớn, bỗng nhiên lại thấy một người bị đá bay ra, quờ quạng ngã vào lòng sông, dường như còn giãy dụa trong nước một chút, sau đó im lìm không tiếng động.

Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu vừa lên khoang thuyền, lại thấy một người bay ra. Vương Tiểu Thạch đưa một tay đón lấy, trông thấy người nọ ăn mặc như thuyền phu, giữa đôi lông mày có một vệt tím đen, ngũ quan tràn máu đã tắt thở.

Ôn Nhu cất bước vào khoang thuyền.

Một người từ trước mặt lao ra, gần như đâm sầm vào nàng.

Ôn Nhu lập tức rút đao.

Người nọ vung một tay đè chặt chuôi đao của nàng.

Tay của Ôn Nhu đang đặt trên chuôi đao.

Người nọ lại chụp lấy tay nàng.

Ôn Nhu cảm giác được hơi thở mãnh liệt của nam tử, khí tức này nàng cũng không xa lạ gì.

Chợt nghe người nọ trầm giọng nói:

- Cô không được rút đao. Hiện giờ ta đã nổi sát tính, sợ rằng sẽ không nhịn được.

Lúc người nọ nói chuyện thì tay kia vẫn đang giữ chặt một người khác, lúc này y vung tay một cái ném người bị bắt kia ra ba trượng. Ánh trăng nhoáng qua, trông thấy đó lại là một hán tử ăn mặc theo kiểu thuyền phu, “ào” một tiếng rơi vào trong dòng sông. Vương Tiểu Thạch lúc này cũng đã nhảy lên khoang thuyền.

Hắn phát giác có một người dán chặt vào Ôn Nhu.

Hắn lập tức muốn ra tay.

Hắn cũng không biết vì sao còn chưa phân rõ là địch hay bạn đã muốn hạ sát đối phương. Đây là chuyện chưa hề có từ khi hắn xuất đạo đến nay.

Hắn còn chưa xuất chiêu, người nọ đã lên tiếng:

- Ngươi cũng tới rồi, tốt lắm.

Vương Tiểu Thạch nhận ra giọng nói của người nọ.

Bạch Sầu Phi.

Hắn đột nhiên cảm thấy vừa đau lòng vừa vui mừng.

Trong khoang thuyền lúc này có vài chiếc đèn dầu được thắp lên.

Một người cầm đèn bước ra.

Một chiếc đèn sa che gió màu ngọc lưu ly.

Bàn tay dưới đèn mềm mại như cánh hoa lan. Một tay nàng cầm đèn, một tay che ngọn lửa. Dưới ánh đèn vàng dịu đung đưa chiếu rọi, tư thái tuyệt thế đó càng khắc sâu vào lòng khó thể quên.

Vương Tiểu Thạch đưa mắt nhìn, trông thấy một cô gái xinh đẹp tóc mây tung bay, ánh mắt như nước mùa thu, có một vẻ dịu dàng đặc biệt, lại có một vẻ tiêu hồn.

Phần áo nơi cổ vai nàng rời ra, lại khoác cẩm bào của Bạch Sầu Phi, thấp thoáng hiện lên chiếc áo mỏng màu xanh nhạt. Đôi mắt của nàng so với đèn còn sáng hơn, tựa như một hồ nước sâu xao động giấc mộng của lòng người. Vương Tiểu Thạch chỉ nhìn một cái đã cảm thấy mình như đang trong mộng, mơ thấy người trong mộng, khi tỉnh dậy thì lại phát hiện không cần nằm mộng nữa, hóa ra đó không phải là mộng mà thật sự một cô gái ôn nhu xinh đẹp như vậy đang cầm đèn đánh thức mình.

Ôn Nhu nhìn thấy cô gái này, dưới ánh đèn chiếu rọi lại có một vẻ dịu dàng giống như tên của mình. Lúc còn nhỏ nàng đã từng mơ, sau này mình sẽ là một tiểu thư khuê các lá ngọc cành vàng khiến người ta yêu thích. Nhưng nàng càng lớn lên, càng xinh đẹp thanh tú thì lại tính tình lại càng cứng cỏi, càng bước đi trên con đường tiêu diêu tự tại của các anh hùng hiệp khách. Nhìn cô gái trước mắt, nàng lại cảm thấy đó là một bản thân khác của mình, nhưng đã sớm mỗi người mỗi ngả rồi. Cô ấy là cô ấy, mình là mình, chỉ có trong giấc mộng tiếc nuối mới có thể gặp được nhau. Ôn Nhu mới gặp cô gái này, liền cảm thấy mình là ban ngày, còn đối phương mới đúng là đêm tối.

Vì vậy, Ôn Nhu, Vương Tiểu Thạch và cô gái kia đều cất tiếng hỏi:

- Các người là…

Sau đó ba người bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi nhún vai nói:

- Ta cũng không biết.

Y chỉ vào một tên thuyền phu bị khống chế huyệt đạo nằm trên đất, trong tay vẫn còn cầm đao:

- Có lẽ hắn sẽ nói cho chúng ta biết.

Cục diện đã bị Bạch Sầu Phi khống chế.

Ban đầu y cùng Vương Tiểu Thạch ở trên thuyền, chỉ đợi có biến động sẽ lập tức ra tay.

Có điều chiếc thuyền kia vẫn không có động tĩnh gì.

Tiếng mõ canh đầu vừa vang lên, Bạch Sầu Phi chợt nhớ tới một chuyện, lập tức giật mình: “Không hay rồi! Trên thuyền không có động tĩnh không có nghĩa là bên trong không xảy ra chuyện. Đám người có mưu đồ kia vốn là lẻn vào thuyền, hơn nữa lại là người từng trải, nếu như có ác ý thì tuyệt đối có thể ra tay mà không kinh động đến cành cây ngọn cỏ.”

Bạch Sầu Phi cũng không gọi Vương Tiểu Thạch, lập tức lướt lên bờ, lại từ trên bờ nhảy lên thuyền lớn. Y vừa vào khoang thuyền liền ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, trong lòng trầm xuống, quả nhiên phát hiện vài tên nô bộc toàn thân đẫm máu, đúng là bị người sát hại khi còn đang mơ.

Bạch Sầu Phi thầm hận mình đến chậm một bước, lại nghe trong khoang có một giọng nữ trong trẻo như băng tuyết vang lên:

- Người mà các ngươi muốn hại là ta, giết người vô tội thì còn gì là anh hùng hảo hán?

Chợt nghe một giọng nói trầm trầm cười cợt cất lên:

- Chúng ta không phải là anh hùng, cũng không muốn làm ra vẻ anh hùng. Mệnh lệnh của Thất Thánh là chặn giết ngươi, có điều nếu ngươi biết nghe lời, có thể chỉ bảo ngươi mua vui chứ không bắt ngươi chết.

Chỉ nghe cô gái kia hừ lạnh một tiếng, sau đó là những tiếng ồn ào thô tục của đám người kia, cùng với vài tiếng kêu hoảng sợ.

Bạch Sầu Phi cúi gần đến trước cửa sổ nhìn vào, trông thấy bên trong có sáu bảy đại hán đang vây quanh ba bốn cô gái, cười đùa cợt nhã. Trong đó có một cô gái mặc áo rộng bằng sa mỏng màu xanh nhạt, lộ ra một góc áo lót viền hoa màu xanh sẫm sát người, bộ ngực lộ ra một nửa, làn da nõn nà, mịn màng sáng bóng, xinh đẹp động lòng người khiến bọn đại hán đều nhìn trợn mắt. Nhưng nàng chỉ nhếch môi cười, dù khi đang ngủ gặp phải biến cố lớn, khuôn mặt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị không hề sợ hãi.

Chỉ nghe một gã đại hán cười hì hì nói:

- Thất Thánh sớm đã ngầm theo dõi họ Triệu kia của “Lục Phân Bán đường”. Họ Triệu mấy ngày nay đều bám lấy ngươi, không biết là có chủ ý quái quỷ gì. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại chạy trối chết như bị ma đuổi vậy. Nói cách khác, đêm nay việc thay phiên nhau vui vẻ với ngươi vốn còn không tới phiên chúng ta, nhưng hiện giờ thì lại rất tiện. Ngươi cũng đừng mong có người tới cứu ngươi… mấy tên vô dụng mà ngươi đem theo đều đã trúng phải thuốc mê mà chúng ta thêm vào cơm tối, tất cả đều ngủ như heo, giúp cho ta không cần tốn nhiều sức để đưa chúng đến Tây Thiên.

Cô gái kia cười lạnh một tiếng:

- Mê Thiên Thất Thánh danh lừng thiên hạ, không ngờ huynh đệ dưới tay hắn lại làm những chuyện bỉ ổi vô liêm sĩ như vậy.

Một người kêu lên quái gở, nói:

- Ai da! Các người xem kìa, con nhóc này miệng lưỡi thật sắc bén, lại còn mắng chúng ta .

Một người khác lại nói với giọng khó nghe:

- Đại tiểu thư! Chúng ta cũng biết trên thuyền của ngươi có vài nhân vật bản lĩnh, trên giang hồ cũng có tiếng tăm, nhưng chúng ta là so đầu óc chứ không so sức lực. Ngươi đã lên phải thuyền tặc, vậy thì đừng trách tặc gian.

Một tên đạo tặc nóng ruột kêu lên:

- Giả lão đại! Con ả này ta càng nhìn càng thích, thật sự là trong lòng ngứa ngáy, tay cũng ngứa, toàn thân đều ngứa. Huynh để cho cho ta lên trước, ta sẽ nhớ kỹ ân đức của huynh.

Lại có một người nói với giọng khàn khàn:

- Ngươi thì vai vế gì? Kiếp sau mới đến phiên ngươi. Hay là Giả lão đại lên trước, chúng ta dựa theo bối phận từng người theo sau.

Hán tử nóng ruột kia gào lên:

- Vậy sao được? Con ả này nhìn yếu như cọng bún, giỏi lắm thì chỉ tiếp được vài người, sao đến phiên ta nổi? Rõ ràng là muốn gạt lão tử. Nếu vừa rồi lúc “khai trương”, lão tử cứ cho mỗi người một đao, không để người sau thì giờ đã không có chuyện của chúng ta nữa rồi.

Mọi người đều cười vang. Một người nói:

- Không có cách nào, ai bảo ngươi là lão út?

Một người khác nói:

- Gạt ngươi thì sao? Chừa một phần cho ngươi vui vẻ, ngươi đã giống như trên đường nhặt được một cục nguyên bảo lớn rồi. Nếu không có dư, ngươi cũng có thể ôm lấy mà sướng một mình.

Còn có một người nói:

- Chuyện này không thể được. Con ả này càng nhìn càng thấy đẹp, vàng bạc châu báu ta không muốn, chỉ muốn ả ta thôi.

Tên còn lại đề nghị:

- Không bằng chúng ta hãy bốc thăm, ai rút được thì độc chiếm. Một miếng đùi gà, tám tên ăn mày, mỗi người một ngụm thì chẳng còn gì... không bằng để cho từng người tìm vận may, như vậy là công bằnh nhất.

Một người lẩm bẩm nói:

- Cũng tốt, lỡ may rút không trúng thì còn có mấy con nha đầu kia, nữ nhân thì vẫn làm ấm gối được.

Lão út kia phụ họa:

- Được, được.

Tên họ Giả kia lại nói:

- Không được. Nếu không theo bối phận thì cũng phải theo thứ hạng. Còn nếu bối phận và thứ hạng đều không theo, vậy thì chúng ta cứ theo tuổi tác, ai lớn tuổi, đạo hạnh cao thì lên đầu.

Một người khác lại nói:

- Tại sao lại là lớn mà không phải nhỏ?

Người vừa rồi đề nghị rút thăm lại nói:

- Không bằng để cho đại tiểu thư tự mình lựa chọn tri kỷ của nàng, vậy chắc không ai phản đối.

- Đúng, đúng.

Thế là sáu tên đại hán xấu xí cùng vây quanh cô gái kia, tranh nhau nói:

- Tiểu thư, cô thấy ai tốt hơn?

- Ta đây này. Ta rất có bản lĩnh, các cô nương trong lầu Mẫu Đơn đều không rời được ta nửa bước.

- Đừng tìm mấy tên mặt trắng, ta là người có lương tâm, ta rất hiểu lòng cô.

Ánh mắt trong veo như nước của cô gái kia đảo qua đám đạo tặc xấu xí, khiến cho linh hồn của sáu gã như bay bổng trên mây, nói:

- Ta ngưỡng mộ nhất là anh hùng, các người ai có công phu giỏi thì mới là anh hùng.

Bạch Sầu Phi ở bên ngoài nghe được khẽ “ồ” một tiếng, không ngờ vị tiểu thư dáng vẻ con nhà phú quý này gặp phải tuyệt cảnh vẫn bình tĩnh ứng biến như vậy.

Lão út kia kêu lên:

- Tốt! Luận võ thì luận võ, lão tử cũng không sợ…

Giả lão đại kia lại vung tay tát hắn một cái, mắng:

- Con ả này thật thâm độc, muốn chúng ta trước tiên tự giết lẫn nhau. Ngươi còn phụ họa cái gì?

Cô gái kia bình thản cười nói:

- Cái gì chứ? Tự giết lẫn nhau à? Ta chỉ là một cô gái yếu ớt, những người đi theo không chết thì cũng không thể cử động, các người còn sợ cái gì? Ta thấy các người anh hùng, kính trọng sự dũng cảm của các ngươi, cho nên chỉ muốn xem bản lĩnh của các người một chút, cũng không bảo các người tự giết lẫn nhau. Nếu như các người sợ, vậy không cần so tài nữa, ai là lão đại thì cứ chiếm tiện nghi.

Hán tử vừa rồi đề nghị lại nói:

- Có tiện nghi sợ gì không chiếm! Con mẹ nó, ai không dám luận võ thì hãy đứng sang một bên! Chúng ta có thể thua trên nắm tay, không thể thua trong mắt đàn bà.

Mọi người đều hét lên phụ họa. Mắt thấy bọn chúng muốn động thủ, Bạch Sầu Phi thầm nghĩ đây cũng là chuyện tốt. Hắn đang muốn tiếp tục nhìn xem cô gái yếu đuối này làm cách nào để đối phó với đám cường đạo hữu dũng vô mưu, nhưng lại giết người không chớp mắt kia, chợt nghe bên trong có người quát khẽ:

- Ai?

Bạch Sầu Phi trong lòng thầm hổ thẹn. Y quá tập trung vào đám người trong khoang thuyền, đến nỗi đã quên mất chuyện bên mình, bị người phát hiện. Chuyện này có thể nói là chưa bao giờ xảy ra.

Tên nọ quát to một tiếng. Tiếng thứ hai còn chưa phát ra, Bạch Sầu Phi đã lướt tới, một ngón tay móc vào cổ họng của hắn. Một tiếng “rắc” vang lên, xương cổ của tên nọ lập tức gãy nát. Lúc năm người trong khoang thuyền xông ra, chỉ nhìn thấy một bóng người ngã vào trong nước.

Năm người vừa lao ra đã trông thấy đồng bạn chết thảm, còn chưa phát ra tiếng nào, ngón tay của Bạch Sầu Phi đã đâm vào trên ấn đường của một tên khác. Tên nọ kêu thảm một tiếng, chính là tiếng kêu mà Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu nghe được. Đến khi hai người bọn họ nhảy lên chiếc thuyền lớn này, trong số bảy tên kia đã có năm tên chết dưới chỉ của Bạch Sầu Phi, thi thể bị đá rơi xuống sông, còn một tên bị Bạch Sầu Phi khống chế.

Còn lại lão út vốn ở trong khoang thuyền trông coi cô gái kia. Nghe tiếng chiến đấu bên ngoài, hắn nhịn không được vươn cổ ra ngoài cửa sổ nhìn quanh. Lúc này cô gái kia chợt kêu lên một tiếng. Lão út muốn quay lại nhìn, đầu còn chưa lui vào trong cửa sổ, cô gái kia đã kéo màn trúc xuống kẹp lấy đầu của hắn. Trong lúc hắn còn đang luống cuống tay chân, cô gái kia rút ra một con dao sắc trong tay áo, đâm một nhát vào ngực hắn.

Cô gái kia một dao đắc thủ, sắc mặt trắng bệch, vuốt vuốt ngực lùi lại mấy bước.

Lão út kêu lên một tiếng, không thể ngờ lại mất mạng dưới dao của một cô gái không biết võ công.

Lúc này Bạch Sầu Phi đã tóm lấy Giả lão đại đi vào khoang thuyền, Vương Tiểu Thạch và Ôn Nhu cũng theo vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play