Tiệc rượu đầy tháng cho con gái Hoắc gia vui mừng náo nhiệt vô cùng, người nhà nông đều đối với tiệc đầy tháng cho con rất coi trọng, con gái liền phải kém một ít. Rất nhiều người sau khi sinh con gái, căn bản chỉ nghĩ chỉ là một cái đầy tháng, chỉ coi như nuôi một tiểu miêu tiểu cẩu trong nhà, có thể lớn liền nuôi lớn.

Hoắc gia lại không như vậy, tới Trần gia đối diện mua nửa con lợn, chỉ để làm thịt hầm. Lại mời đầu phếp có tay nghề trong trấn tưới nấu cỗ, vừa mới thu hoạch xong vụ thu, lại đúng mùa rau dưa phong phú, bữa tiệc này chay mặn phối hợp, mùi thơm bay ra cả phố đều ngửi thấy.

Hoắc Trầm đứng trong sân tiếp đón mọi người tới, từ đầu tới cuối đều trưng ra bộ mặt tươi cười đắc ý, chọc cho mấy huynh đệ kết nghĩa đều chê cười hắn. Lão Tam Lý Báo là người mạnh miệng, vẻ mặt khoa trương nhìn hắn: " nhin ngươi a, thật là bộ dáng không hiểu việc đời, còn không phải chỉ là một đứa nhỏ thôi sao? nhà ai mà không sinh hài tử a?"

Hoắc Trầm trừng mắt nhìn lại hắn: " ai nói ta cũng được, nhưng riêng ngươi không có tư cách nói ta, một tên lão già độc thân, nào biết được sinh được tiểu khuê nữ mập mạp đáng yêu có tâm tình như thế nào."

Nam nhân trong thôn, hơn 20 tuổi còn chưa cưới vợ, hoặc là trong nhà quá nghèo, hoặc là người có vấn đề. Lý Báo trong nhà chính là không có gì ăn, trước kia có một cô nương thanh mai trúc mã, là cô nhi. Tới gần thời điểm bàn luận chuyện cưới hỏi, lại bị nhị thúc nhị thẩm bán vào thành làm nha hoàn. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cô đơn, đã không có năng lực cưới vợ, mà cũng không có tâm tư cưới.

Lý Báo cười khổ: " cmn ai nguyện ý làm lão già độc thân a, Đại Trầm, ngươi có bản lĩnh, ngươi giúp huynh đệ một phen."

Hoắc Trầm cũng không yếu thế: " ta giúp ngươi thì thế nào, ngươi có thể quên được Tiểu Quyên sao?"

Lý Báo bưng bát rượu lên một hơi cạn sạch, khổ sở trong lòng chỉ có một mình hắn biết. Hận mình không có bản lĩnh như Hoắc Trầm, bằng không cũng có thể chuộc Tiểu Quyên về từ Hoàng gia.

Vương Kiều cách vách đã là cha của hai bé gái, uống say lung lay đi tới, vỗ vỗ vai Hoắc Trầm: " lão tứ, ta biết ngươi khổ sở trong lòng, bất quá không sao, huynh đệ hiểu được, ngươi nhìn xem hai hàng lỗ vốn nhà ta, so với ngươi còn hơn một cái đấy. Không có việc gì, sớm muộn gì cũng có thể sinh được nhi tử."

Hoắc Trầm hung hăng hất tay hắn ra: " A Huyên nhà ta mới không phải hàng lỗ vốn đâu, là tiểu bảo bối nhà ta, ta nâng niu trong lòng bàn tay, so với nhi tử còn quan trọng hơn."

Lão đại Trương Vận nhìn mấy huynh đệ không đáng tin cậy kia một lượt, đang muốn cậy già lên mặt, ỷ là lão đại muốn cảm thán vài câu, đã bị hai thiếu niên đi tới đánh gãy.

Lần này, Cố Thừa Nam chạy trước Hoàng Bằng, giành trước đi đến trước mặt Hoắc Trầm, cười hì hì nói: " nghe tin hài tử nhà ngươi đầy tháng, chúng ta cố ý tới đây cho ngươi thêm việc vui, ngươi rèn bảo kiếm cho ta, nhị thúc ta nhìn thấy. Ông thấy đặc biệt hiếm lạ, các tướng quân bên cạnh cũng muốn có một thanh bảo kiếm,vẫn giá cũ 300 lượng một thanh, tổng cộng là 3000 lượng bạc, ngân phiếu ta đều đã mang tới."

Trong viện thập phần ồn ào, âm thanh của hắn cũng không lớn, mọi người ở xa không nghe được. Nhưng mấy huynh đệ kết nghĩa đang xúm lại cạnh Hoắc Trầm đều nghe thấy được, một đám kinh ngạc trợn mắt há mồm.

3000 lượng bạc! Bọn họ lớn từng này rồi cũng chưa gặp qua nhiều tiền như vậy, đừng nói thấy qua, nghĩ thôi còn chưa dám nghĩ tới bao giờ. Nếu thật sự đem ngân phiếu đổi thành bạc, có phải chất đầy một phòng hay không. Khó trách Hoắc Trầm mua vườn trái cây kia, mua đất, mày nhíu cũng không nhíu một cái, nhẹ nhàng mua nhiều gia sản như vậy.

Nếu là trước kia, Hoắc Trầm sẽ không dám quá tin tưởng tay nghề của bản thân sẽ được hoan nghênh như vậy, chính là hiện tại đã biết sư phụ là đồ tôn của Trương Giả Sơn là đệ nhất thợ rèn của tiền triều, bản thân lại được sư phụ chân truyền hoàn toàn tay nghề, đương nhiên là có thể chế tạo ra được binh khí tốt nhất.

Ngày đầy tháng A huyên, tới một đơn hàng lớn như vậy, Hoắc Trầm đương nhiên cao hứng. Lần này đừng nói là tiền ăn mặc của tiểu bảo không phải lo nữa, liền của hồi môn xuất giá cho nữ nhi hắn cũng đều là nhất đẳng.

" các ngươi nhìn đi, tiểu A huyên nhà ta chính là tiểu phúc tinh a, các ngươi còn dám đem A huyên ra nói bậy." Hoắc Trầm đắc ý dạt dào.

Vận khí của Hoắc Trầm bạo hồng, cái này còn có ai nói không phục, trừ bỏ chúc mừng, rốt cuộc vẫn là không nói được lời khác. Hoắc Trầm sang sảng vỗ vai Lý Báo: " ta phải đánh nhiều kiếm cho hắn a, tốn rất nhiều thời gian a, đất trong nhà không có thời gian đi gieo lúa mạch, ngươi giúp ta trồng đi, cứ theo giá địa tô thấp nhất trong trấn là được."

Hai mắt Lý Báo sáng ngời: " thật sự? A! đại chất nữ, tiểu bảo bối đúng là một đại phúc tinh, mau mau tới đây để đại bá ôm một cái."

Hoắc Trầm quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Đào ôm A huyên ra khỏi phòng, cho mọi người nhìn một cái. Hoắc Trầm đi ra trước, đoạt đứa nhỏ trước mặt Lý Báo, còn khoe khoang hất mặt nói một câu: " ngươi biết ôm sao?"

Mọi người nhìn thấy tư thế của Hoắc Trầm liền hiểu rõ, cái này khẳng định chính là mỗi ngày ôm không buông tay ra, mới có thể luyện tập ra tư thế chuyên nghiệp này.

Hoắc Trầm cao lớn cường tráng ôm hài tử nho nhỏ trong ngực, hai khuôn mặt một đen một trắng, nhìn bé ngây ngô cười, bé cũng nhìn hắn ngây ngô cười, miễn bàn có bao nhiêu thú vị.

Sau khi khách khứa tan hết, Hoắc Trầm để Tiểu Đào đi vào phòng nghỉ ngơi, hắn ở ngoài thu dọn sân viện. Tiểu Liễu cùng Trần Mẫn Đạt cũng không đi chủ động ở lại hỗ trợ. Tiểu Liễu nhìn bộ dạng của tỷ phu liền muốn cười: " tỷ phu, miệng huynh có đau hay không?"

" a?" Hoắc Trầm khó hiểu.

" huynh đã cười cả một ngày rồi đấy, miệng không rút gân sao?" Tiểu Liễu cười haha.

Hoắc Trầm đối với cô em vợ này thập phần rộng lượng, không so đo nàng không biết lớn nhỏ, hắc hắc cười nói: " ta cao hứng. Vừa nhìn thấy A huyên liền muốn cười, dừng lại cũng không được."

Trần Mẫn Đạt cũng cười: " Đại Trầm ca, ngươi thật còn không biết xấu hổ mà nói, nhìn bộ dạng của ngươi đi, thật giống với tên nô tài hầu hạ công chúa."

" tiểu tử ngươi không cần cười chê ta, chờ ngươi về sau có hài tử sẽ biết, nói không chừng ngươi còn tiện hơn cả ta." Hoắc Trầm mặt mũi đắc ý, ngoài miệng một chút cũng không nhận thua kém.

Tiểu Liễu cười lớn đi vào cửa, Tiểu Đào không hiểu gì nhìn qua, liền nghe nàng nói:

" tỷ, tỷ có biết hay không. Bên ngoài kia có hai nam nhân so với ai khác cũng càng tiện hơn người, ha ha ha..."

Tiểu Đào dỗ A huyên ngủ, lại nói: " từ khi có A huyên, tỷ không rảnh tay lo cho muội được, hôn sự của muội chuẩn bị thế nào rồi? Nếu trong nhad không xuất được tiền hồi môn, tỷ chỗ này có, tỷ phu của muội cũng không keo kiệt, sẽ đồng ý thêm trang cho muội."

Tiểu Liễu kiên định lắc đầu: " muội không cần,tỷ, muội biết tỷ thương muội, tỷ phu cũng là người tốt. Chính là có câu, ân huệ không ăn cơm phân gia(?), hảo nữ không mặc giá thời y, bây giờ cuộc sống ai mà không muốn tốt ddeopj hơn? Tương lai muội muốn dựa vào chính mình kiếm tiền, làm đại tài chủ, không để bụng chút của hồi môn này, Trần gia nếu là để ý cái này, đó là do mắt bọn họ quá thấp, không gả cũng thế."

Hoắc Trầm cùng Trần Mẫn Đạt vừa đẩy cửa đi vào đúng lúc nghe được lời này, Hoắc Trầm vui sướng khi người khác gặp họa liếc mắt nhìn muội phu một cái, ngồi trên giường đất, nhìn tiểu nữ nhi bảo bối ngoan ngoãn của hắn.

Trần Mẫn Đạt bất đắc dĩ cắn răng nói: " Tiểu Liễu, muội cũng sắp thành thân rồi, có thể ôn nhu một chút không? Cả ngày giống như ớt cay nhỏ, tính tình của muội cũng nên sửa lại."

Tiểu Liễu cười vô không sao cả: " thật xinh lỗi, đổi không được. thời điểm ngươi quen biết ta, ta vẫn như vậy, lại không có giấu giếm. Ngươi nếu không chịu được, thì không cần thành thân nữa, nhanh chút rút lui. Về sau thành thân rồi đỡ phải hòa li, càng thêm phiền toái."

" muội...." Trần Mẫn Đạt tức đến đỏ mặt, lúc này Tiểu Đào cùng Hoắc Trầm cũng nhìn qua đây, suy nghĩ xem nên khuyên như thế nào, hắn đột nhiên nói: " hắc! ta là thích bộ dáng này của muội, bằng không lúc trước cũng không đi cầu hôn. Muội muốn hòa li cửa cũng không có."

Mọi người đều cười, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mặc kệ tính tình ngươi như thế nào, không có đúng sai, gặp được đúng người đúng thời điểm là quan trọng nhất.

Sắc trời tối xuống, Trần Mẫn Đạt đưa Tiểu Liễu về nhà, bất quá ánh mắt sáng quắc kia của hắn đã tiết lộ tâm tư của hắn, nhất định là muốn tìm chỗ không người báo thù rửa hận rồi.

Tiễn mọi người đi hết, Hoắc Trầm nhìn con gái ngủ say buồn bã mất mát: " hôm nay còn chưa được chơi cùng A Huyên đâu, nó sao lại ngủ mất rồi?"

Hắn thử thăm dò nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt mềm mại phúng phính của con gái, tiểu bằng hữu A Huyên vẫn ngủ ngon lành, một phản ứng cũng đều không có. Tiểu Đào ngồi vào bàn bát tiên, đếm tiền mừng hôm nay, mọi người đều mừng 10 văn tiền, quan hệ thân cận sẽ đưa 20,30 văn. Tổng cộng bày hơn 10 bàn rượu, mỗi bàn đều đầy ắp thịt cá, tiêu không ít tiền.

" ai! Mới thu lại không đến 2 quan tiền, còn không đủ tiền mua nửa con lợn đâu a, bù vào không ít tiền." Tiểu Đào cảm thấy Hoắc Trầm có chút tiêu xài phung phí rồi, tiền này đều là hắn vất vả kiếm được, về sau cũng không thể tiêu hoang như thế nữa.

" làm đầy tháng cho A Huyên, dùng nhiều chút tiền không tính là cái gì, nàng không cần tiếc tiền, tiền ta có thể kiếm được." Hoắc Trầm lưu luyến mà rời ánh mắt từ con gái nhìn về phía nương tử.

" ta không phải tiếc tiền mà là đau lòng cho chàng a, chàng mỗi ngày thức khuya dậy sớm làm việc, mới kiếm được tiền, hà tất vì phô trương mà..."

" Tiểu Đào." Hoắc Trầm đi tới, cầm tay Tiểu Đào: " cái này không phải là phô trương, là bởi vì ta rất vui. Đầy tháng của A Huyên cả đời không phải chỉ có lần này thôi sao, dùng nhiều chút tiền có tính là gì đâu. A! ta lại kiếm được tiền a, rất nhiều, cho nàng."

Ngân phiếu lấy từ trong ngực ra mang theo nhiệt độ cơ thể, cười hì hì bỏ vào tay Tiểu Đào.

" trời! Chàng từ đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Tiểu Đào sợ ngây người, phân phiếu 100 lượng, đếm được 15 tờ, 1500 lượng a, Tiểu Đào mắt mở to nhìn ngân phiếu trong tay.

Hôm nay thiếu gia Cố gia đến đây, muốn đặt là 10 thanh bảo kiếm, 300 lượng một thanh, đây là tiền đặt cọc. hạn là một năm. Bất quá lần này, A Huyên nhà chúng ta của hồi môn liền có rồi." Hoắc Trầm cười ha hả vuốt ve tay nhỏ của nương tử, thật là trắng a, lại mềm mềm, sau khi sinh a Huyên Tiểu Đào càng thêm đầy đặn quyến rũ.

Tiểu Đào vẫn là có điểm không thể tin được: " chúng ta sẽ không chọc phải phiền toái gì chứ?"

Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, hiện tại, ánh mắt thèm nhỏ dãi từ trên tay nàng đã di chuyển đến chỗ khác, càng nhìn người càng nóng: " yên tâm đi, Tiểu Đào, sẽ không có việc gì. Hôm nay, nhạc mẫu đã đi rồi, chúng ta có thể ở trên giường đất ngủ. Có thể...có thể hay không cái kia..."

Vừa rồi chỉ nghĩ đến a Huyên, không nghĩ tới cái khác. Giờ phút này nghĩ tới rồi, liền không kìm nén nổi nữa, nhìn trên giường đất con gái đang ngủ say, tiểu bảo bối thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết cha nương có chuyện quan trọng phải làm liền đi ngủ sớm.

Tiểu Đào bị ánh mắt nóng rát của hắn bao trùm lấy, như thế nào còn chưa hiểu ra được, mang ngân phiếu gấp gọn cất kĩ, để dưới chân tường phía đông phòng.

Không chờ nàng xoay người, đã bị hoăc trầm bế lên, nam nhân nghẹn lâu như vậy, lần này cần phải hảo hảo ăn đỡ thèm một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play