Mùng 1 năm mới, dựa theo phong tục đầu năm mới của Đại Doanh trấn, phải đi tới nhà họ hàng trong tộc chúc tết. Hoắc Trầm mang Tiểu Đào trước đi đến nhà nhị thúc, tam thúc, sau lại đi tới những nhà trưởng bối trong Hoắc gia chúc tết.

Khóe miệng Tiểu Đào vẫn luôn hàm chứa ý cười ôn như dịu dàng, đi theo bên cạnh Hoắc Trầm theo hắn cúi đầu chào hỏi trưởng bối, cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi, nói mấy câu chúc tết cát lợi.

Đôi phu thê mới cưới cung kính hiền lành, đương nhiên sẽ được các trưởng bối trong nhà tán thành, sôi nổi khích lệ Hoắc Trầm cưới được một thê tử tốt, chúc hắn sớm sinh quý tử. Mồng 2 tết, là về nhà mẹ đẻ, hai người mang lễ hồi môn phong phú đến Điền gia.

Xe ngựa mới rẽ vào đường vào cửa nhà Tiểu Đào, đối diện lại xuất hiện một chiếc xe ngựa khác, đường không nhỏ, nhưng cũng không thể cùng một lúc đi được hai chiếc xe ngựa, cần phải có một người lùi lại nhường đường.

Người ta là đi ra đường lớn, chính mình vừa mới rẽ vào, Hoắc Trầm cảm thấy theo lí thì mình phải nhường đường cho họ đi. Hắn liền xuống xe dẫn ngựa lùi lại, để cho xe ngựa đối diện có lối đi.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, người đối diện này chẳng những không cảm kích, còn nhìn hắn trào phúng, lạnh lùng hừ một tiếng, trong miệng không biết là đang lẩm bẩm câu gì.

Cái này đã làm Hoắc Trầm cảm thấy không vui, liền lớn tiếng nói: " vị huynh đệ này, ta chủ động nhường lối cho ngươi, chẳng nhẽ là ta làm sai rồi? Ngươi mặt mũi kia là như thế nào, ngươi có ý gì? Có chuyện gì há mồm nói thẳng, đừng có lầm bẩm trong lòng."

Tiểu Đào thấy hắn cùng người khác có tranh chấp liền từ trong xe chui ra. thăm dò nhìn người phía đối diện, sắc mặt Tiểu Đào liền ngẩn ra.

Xe ngựa vội vàng đi vừa nãy chính là tên tai to mặt lớn Phùng Mãn, ngồi trên xe ngựa chính là bằng hữu Tiểu Trân. Bọn họ còn chưa có thành thân nhưng cũng đã đính thân, hôm nay mồng 3 tết, có lẽ là đem vị hôn thê về nhà ăn cơm.

Vốn dĩ, Phùng Mãn đưa vị hôn thê về nhà ăn cơm không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là hai người này cùng là trong một thôn nha, đi vài bước là tới rồi, căn bản không cần phải dùng xe ngựa. hơn nữa nhà của bọn họ không cùng hướng với nhà Tiểu Đào, đi đường này chẳng phải là đi một vòng lớn sao?

" Tiểu Đào, về nhà mẹ đẻ ăn tết sao, xe ngựa nhà ngươi không tồi nha, bất quá, vẫn là không bằng xe ngựa của Phùng Mãn rồi." Tiểu Trân vừa nói, vừa dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn biểu tình của PHùng Mãn, quả nhiên liền nhìn thấy tia đắc ý trên gương mặt hắn.

Tiểu Trân cảm thấy bản thân đoán được tâm tư của nam nhân này,trong lòng cũng thầm cao hứng. ngẫm lại cũng đúng, Phùng gia là nhà giàu ở Điền gia thôn, luôn luôn kiêu ngạo, gần đây lại mua con ngựa này, Phùng Mãn trên mặt đều là vẻ đắc ý không chịu được. gặp được xe ngựa của nhà Tiểu Đào, Tiểu Trân lại phát hiện ra, không chỉ có Phùng Mãn lớn lên không có anh tuấn cao lớn như Hoắc thợ rèn, mà ngựa nhà Phùng Mãn mua cũng không có cao to như nhà Hoắc thợ rèn, nhưng xe ngựa nhà Phùng gia mua rất đẹp, lại ăn tết lên dùng vải đỏ trang trí qua, trông thập phần vui mừng, xe ngựa nhà Hoắc gia lại xám xịt, không có sơn mới lại.

Tiểu Đào nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút khác biệt, liền nói cho có lệ: " ừ, ta phải về nhà, ta thích xe ngựa nhà ta như vậy, màu sắc rực rỡ như vậy rất khó coi, Đại Trầm ca, chúng ta đi thôi, cha nương chắc đang chờ ở nhà rồi."

Từ khi Tiểu Đào chui ra, mắt Phùng Mãn liền dính chặt lên người Tiểu Đào, khóe miệng cười càng khó coi.

Tiểu Đào so với trước kia càng xinh đẹp hơn rất nhiều, sau khi thành thân, giống như càng thêm thủy linh, dáng người càng thêm nảy nở. tuy mặc áo bông thật dày nhưng cũng không che được dáng người lả lướt bên dưới, vòng eo kia thật nhỏ nhắn, Phùng Mãn cảm thấy đặc biệt câu người.

Hoắc Trầm mày nhíu lại, bực bội. biết hai người kia là người trong thôn này, không muốn theo chân họ gây chuyện, nhưng hắn cũng không cho phép có nam nhân khác dùng ánh mắt như vậy nhìn thê tử của hắn. Hoắc Trầm bước lên che trước người Tiểu Đào lại, dùng ánh mắt âm trầm nhìn Phùng Mãn.

ở trong thôn này Phùng Mãn là tiểu bá vương quen rồi, nếu gặp phải người khác đối với hắn như vậy. hắn đã sớm nhảy dựng lên mà chửi người, nhưng nhìn thấy vóc dáng của Hoắc Trầm cao lớn, nhìn đặc biệt có sức lực đi, hắn không dám lỗ mãng, nếu muốn đánh đi lên, bản thân khẳng định là bị đánh.

Hai bên tan rã trong không vui, rất nhanh liền đến nhà Tiểu Đào, Tiểu Liễu cùng Anh tử đã sớm đứng chờ ở cửa. hai người mang lễ tới tặng, vui mừng vào cửa, đương nhiên là được nhiệt tình khoản đãi.

Trong lòng Hoắc Trầm nghi vấn, thẳng đến khi đi về mới hỏi: " Tiểu Đào, nam nhân chúng ta gặp sáng nay, ta nhìn thấy ánh mắt nhìn nàng không đúng, rõ ràng là tìm chuyện gây sự."

Tiểu Đào cũng không tính giấu hắn, liền nói đúng sự thật: " hắn là Phùng Mãn, là tên vô lại trong thôn. Cậy trong nhà có chút tiền dơ bẩn, đi khắp nơi khoe khoang, còn thích đi khi dễ người khác, nãi nãi ta ham nhà có điều kiện tốt, muốn gả ta cho hắn. Ta sống chết không chịu, Phùng gia liền chèn ép cha, không cho ông đi xây nữa. sau đó, cha vì muốn đi làm, liền cướp công việc trèo lên làm mái nhà sau đó liền bị ngã gãy chân. Ta thà rằng đi vào thành làm nha hoàn cũng không gả cho hắn, Phùng Mãn đương nhiên là hận ta rồi."

Hoắc Trầm nghiêm túc nghe, sắc mặt ngưng trọng. Tiểu Đào thấy hắn không nói lời nào, trong lòng liền có chút lo lắng, vừa định giải thích rõ ràng một chút, liền thấy hắn đưa tay qua cầm lấy tay của nàng: " Tiểu Đào, may mắn nàng không có đáp ứng hắn. Bằng không, chúng ta liền không đến được với nhau nữa rồi, nàng yên tâm, ta sẽ làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, giúp nhà nàng cũng có cuộc sống tốt hơn, cho nàng xả giận."

Tiểu Đào lúc này mới thoải mái cười: " chàng không cần giúp ta xả giận a, chúng ta sống không phải là để cho người khác nhìn. Bản thân sống tốt, mới là quan trọng nhất."

Tiểu Đào thuần phác chân thành, Hoắc Trầm giơ tay xoa đầu nàng xoa nhẹ, cùng nương tử nhà mình âu yếm cười.

Thời điểm ăn tết không họp chợ, sang năm mới buổi họp chợ sớm nhất là 16 tháng Giêng. Cho nên bắt đầu từ mông 3 tết, hai người ở nhà trải qua cuộc sống tân hôn ngọt ngào, mãi cho đến 15 tháng giêng, Tiểu Đào biến đổi đa dạng các bữa ăn trong ngày cho Hoắc Trầm ăn ngon.

Nam nhân ăn uống no đủ, lại không làm việc, một thân sức lực không có chỗ dùng, cuối cùng tất cả hồi báo vào người Tiểu Đào.

Mỗi khi nhìn thấy bộ ngực trần trụi của hắn, cơ bắp cuồn cuộn, Tiểu Đào liền nhớ lại hình ảnh hai người lần đầu gặp nhau, khi đó nàng cảm thấy thợ rèn này thật quá cường tráng, thật đáng sợ. Hiện tại mới hiểu được, nam nhân cao lớn này không chỉ có thể làm việc, có thể kiếm tiền mà còn có thể mang nàng lên tận trời. (hiểu ý nài không hí hí mị rất sáng mị chả hiểu chì cạ.)

Mấy ngày tân hôn đó, thân thể có chút ăn không tiêu, toàn thân nhức mỏi, Tiểu Đào cũng không có hưởng được lạc thú gì. Nhưng sau khi qua nguyệt sự, đêm 30 đón giao thừa hai người ép buộc lăn lộn cả đêm, nàng mới chân chính hiểu được cái gì mà thỏa mãn sung sướng. Từ lúc đó về sau, liền không còn cứu vãn được nữa, sau nửa tháng hưởng thụ qua các loại tư vị.

" Tiểu Đào..." hơi thở dồn dập, ánh mắt mê mang nhìn gương mặt kiều mỹ ửng hồng.

" ừ....." Tiểu Đào run rẩy nhìn về phía hắn, mềm nhũn cầu xin: " ngày mai là 16, mở cửa tiệm buôn bán, hôm nay lần này thôi được không?"

Nam nhân không nói, đưa tay kéo chăn, ôm chặt tiểu nương tử dùng thân thể ngăn lại lạnh giá của tháng giêng.

" Tiểu Đào ta còn muốn." Hắn cúi đầu xuống, hôn xuống đôi môi đỏ mọng đã hơi sưng lên của nàng.

" ô....không cần..." âm thanh đứt quãng của Tiểu Đào trà ra: " đừng, đi ngủ sớm một chút đi được không." Kiều nhu thân mình đã đạt tới cực hạn, một chút sức lực đều không có.

" thêm một lần." Chuyện khác hắn đều có thể nghe nàng, chỉ có chuyện này là không được.

Thật thoải mái!

Nhìn gương mặt của nương tử dần chuyển sang hưởng thụ, Hoắc Trầm lại càng thêm ra sức. Lúc này Tiểu Đào đã theo hắn rồi, hai đùi thon trắng nõn thẳng tắp, ngón chân cuộn lại.

" a...Đại Trầm ca, Đại Trầm ca..." thân thể Tiểu Đào mềm mại run lên, khiến cho tâm Hoắc Trầm mềm nhũn.

Sáng sớm ngày 16 tháng giêng, mặt trời rực rỡ nhô lên. Hoắc Trầm nhìn tiểu nương tử trong ngực, thỏa mãn cười khẽ. Tiểu Đào thương hắn, hắn đương nhiên biết. Tối hôm qua nàng đã rất mệt, chính là bởi vì hắn muốn nàng cũng cố gắng bồi hắn lăn lộn đến hơn nửa đêm.

Nương tử của hắn, hắn đương nhiên không muốn nàng đi ra vất vả buôn bán. Nhẹ nhàng rút tay ra, Hoắc Trầm cầm y phục của mình lên nhẹ chân nhẹ tay đi sang phòng cách vách mặc vào, sợ gây tiếng động làm nàng tỉnh.

Hắn ở trong phòng bếp đem sủi cảo còn thừa lại đêm qua hâm nóng lên đơn giản làm bữa sáng, sau đó liền đi mở cửa tiệm bán hàng. Mở lò bát quái, nung thiết điều, Hoắc Trầm do dự nhìn xuống hậu viện. Nếu hắn làm việc gõ xuống, có đánh thức Tiểu Đào dậy hay không?

Đang rối rắm hết sức, liền thấy thân ảnh từ hậu viện đi ra, đang đi ra cửa tiệm. Hoắc Trầm vội đi ra đón, đau lòng cầm tay nàng: " bên ngoài rất lạnh, nàng ra đây làm gì, mau về ngủ thêm đi, ngủ đến trưa thì hẵng dậy."

Tiểu Đào ngượng ngùng cười: " ta nếu ngủ đến trưa mới dậy mọi người sẽ cười chàng cưới về nhà một nàng dâu lười."

" quản họ làm cái gì, họ làm sao biết được chuyện trong chăn của chúng ta? Mau về nghỉ ngơi thêm đi, hôm nay quán mì không mở." Hoắc Trầm đẩy nàng trở về.

" chàng sao lại ăn có nửa chén sủi cảo thôi, ăn ít như vậy, làm sao có sức làm việc đây?"

Tiểu Đào không có phản đối, còn quay lại lôi kéo hắn đi về phía hậu viện.

" sủi cảo không còn nhiều lắm, ta sợ nàng tỉnh dậy đói, liền không ăn nhiều, dù sao một lát nữa cũng ăn cơm trưa, không có việc gì." Hoắc Trầm ôn nhu cười, ánh mắt ấm áp hoàn toàn bao trùm lấy thân ảnh của tiểu nương tử trước mắt.

" ta làm sao ăn được nhiều như thế này, chàng lại đây ăn thêm đi, lát nữa mở tiệm mì, ta lại làm cho chàng thêm chén mì." Tiểu Đào múc từ nồi ra chén sủi cảo,cùng hắn ăn sáng.

" Tiểu Đào chúng ta đã nói rồi mà, nàng không cần đi bán mì.nàng nếu chê ta kiếm được ít tiền, ta liền đánh thêm ít đồ nữa, đi vào thành bán, nàng đừng đi mở bán mì được không?" Hoắc Trầm mềm giọng cùng nàng thương lượng, thậm chí còn có chút ngữ khí cầu xin.

Tiểu Đào buông đũa, chu miệng nhỏ: " chính là ta muốn mở tiệm bán mì...chàng...chàng nếu kiên quyết không cho ta mở, ta liền không mở, chính là...ta sẽ rất không vui."

Hoắc Trầm yên lặng nhìn tiểu nương tử mà hắn yêu thương, nàng sao lại không thể lười biếng đi một chút nào vậy, kiều khí một chút, miễn là đừng làm cho hắn đau lòng như vậy.

"Tiểu Đào, nàng mau ăn đi,nàng biết rõ là ta sẽ không miễn cưỡng nàng. Nếu nàng thích, vậy lại mở mấy ngày đi, nhưng không được bán nhiều mì, mệt mỏi liền đóng cửa xuống viện nằm nghỉ."

" được.!" Tiểu Đào lúc này mới cầm đũa lên ăn sủi cảo, Hoắc Trầm bất đắc dĩ cười, vừa đau lòng lại chỉ biết sủng nàng, hắn không muốn nàng khó chịu dù chỉ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play