Về đến nhà, Hoắc Trầm đem đôi chim nhạn bỏ vào lồng sắt nhốt thỏ để không, trước tiên là đi lấy một chén nước cho chúng nó uống. Quả nhiên, con chim nhạn đang bị thương thấy nước liền liều mạng mà uống, uống nước xong rõ ràng tinh thần tốt lên không ít. Bạn lữ của nó nằm bên canh nhìn, chờ nó uống xong rồi mới chậm rì rì mà uống nước trong chén.
Động vật cũng có suy nghĩ của mình chúng cho rằng Hoắc Trầm là người tốt không có ý hại chúng, hắn cầm kéo bình dược cùng vài bông ra tới làm sạch vết thương trên chân cùng cánh của chim nhạn, con chim nhạn kia cũng không có tấn công hắn.
Xử lí xong vết thương cho con chim nhạn kia xong săc trời cũng thành màu đen. Hoắc Trầm trở lại phòng, đem đồ ăn ngày hôm qua còn dư lại đem làm nóng lên, ăn một bữa cơm no bụng liền vào của tiệm bận việc.
Tuy rằng ở trong rừng chạy một ngày, nhưng hắn cũng không cảm thấy mệt, ngược lại cả người sức lực tràn trề, đem áo ngắn tay cởi ra vai trần bắt đầu làm việc. Hắn trước tiên làm cho lò lửa cháy mạnh, tìm đá xà vương được bao bọc bởi da thú chuẩn bị luyện hóa huyền thiết.
Theo truyền thuyết đá này chính là đôi mắt của xà vương, giống như khi sói tru lên khi tập hợp đàn lại. Kỳ thật, đá xà vương là một loại đá phát sáng, để trong đêm tối sẽ phát ra ánh sáng xanh, dẫn tới một số côn trùng, ếch, cóc, còn có thu hút cả rắn tới. Nếu dùng nó luyện thiết, có thể làm cho huyền thiết được trung hòa, tạo tra binh khí kiên cố không gì sánh được.
Lần đầu tiên luyện cửu thiên huyền thiết, trong lòng Hoắc Trầm hưng phấn không nhịn được, vì không biết lượng đá xà vương cần khi luyện là bao nhiêu, hắn chỉ có thể lấy một nửa đá vào trong rồi đem huyền thiết để vào.
Xen giữa màu đỏ của ánh lửa còn có ánh sáng màu xanh phát ra, ngọn lửa không cao nhưng hắn có thể cảm nhạn được hỏa lực mạnh mẽ. Hoắc Trầm ném mấy khối thiết bình thường vào rất nhanh thiết liền mềm xuống.
Hắn đốt lên một cây đuốc, dùng kẹp, kẹp thiết trong lò lửa ra, bắt đầu chế tạo dao phay. Dao phay nhà Tiểu Đào quá cũ rồi không dùng được nữa, hắn nghĩ tới mấy ngày nữa thời điểm cầu hôn hắn sẽ mang một bộ thiết khí đến nhà Tiểu Đào, để cho nhạc mẫu nhìn tay nghề của hắn. Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, Hoắc Trầm bận việc đến hơn nửa đêm, đánh xong hai dao phay. Lại nhìn nhìn cửu thiên huyền thiết thế nhưng lại chưa có dấu hiệu đã đủ nhiệt độ. Tiếp thêm than đá vào trong lò, hắn tắm rửa sơ qua liền chui vào ổ chăn ngủ.
Trong ổ chăn tựa hồ còn lưu lại mùi hương của Tiểu Đào, nằm lên đặc biệt thoải mái. Hoắc Trầm hôm nay thật sự mệt mỏi, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, sáng sớm hôm sau, lại lật đật chạy ra xem huyền thiết như thế nào rồi.
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, làm cho Tiểu Đào một cây chủy thủ dùng để nàng phòng thân, còn dư lại một ít lại bỏ thêm gang tốt làm cho Hoàng nhị thiếu gia kia một cây tinh cương huyền thiết kiếm.
Shitbaymeimei
Huyền thiết bên trong kiếm cũng không phải nhiều, như vậy nếu có người hỏi cũng dễ dàng đối phó hơn. Lúc đó liền nói huyền thiết kiếm gia truyền đã quá cũ, nên lại một lần nữa luyện lại kiếm.
Quan phủ không cho phép tư tàng vũ khí, nhưng là gia truyền tổ tiên truyền lại, lại quản không được.
Nghĩ kĩ tất cả mọi chuyện, Hoắc Trầm liền chuyên tâm làm việc. Làm cho nhà Tiểu Đào một cai nồi sắt sang như gương, lại một cái xẻng sắt, lại một cái thùng sắt, hơn nữa tối qua đã đánh tốt dao chặt xương, dao thái rau, thả vào trong đầy một đống to.
Thức khuya dậy sớm ba ngày liền, mọi người chỉ nghe được tiếng leng keng liên tục phát ra từ tiệm rèn Hoắc gia, lại chưa thấy Hoắc thợ rèn mở cửa. Hắn không mở cửa mua bán, chỉ chuyên tâm làm việc. Mệt đến mức người đầy mồ hôi trong lòng lại sung sướng nở hoa. Duy chỉ có khuyết điểm là mấy ngày này Tiểu Đào không có tới lần nào, hắn không có cơm chỉ đành bất đắc dĩ thỉnh Thái bà bà sang chưng cho hắn một lồng màn thầu, cũng còn may là Tiểu Đào để lại tương đậu cho hắn.
Làm xong hết công việc đã sắp giữa trưa, nhìn đến các đồ vật đã được làm tốt Hoắc Trầm thực sự thỏa mãn. Ba đêm không ngủ tốt, ngày mai lại đến nhà Tiểu Đào cầu hôn, hắn sợ bản thân có bộ dạng không tốt. Rửa sạch tay, tính toán đơn giản là ăn qua loa cho xong rồi chạy đi ngủ một giấc. Ngày mai cho mọi người trong Điền Gia Doanh nhìn xem Tiểu Đào tìm được một cô gia nhanh nhẹn có tinh thần.
Ở trong phòng bếp tìm tìm, chỉ còn lại một cái màn thầu, tương đã bị hắn ăn sạch rồi. Giỏ rau còn một cây cải trắng, bất quá hắn lười phải đi xào rau. Cũng may Thái bà bà hôm qua đem tới củ cải muối, vì thế, một tay giơ bánh màn thầu, một tay cầm nửa cây củ cải muối há to mồm ăn.
" Đại Trầm, có nhà không?" cửa hông bên trong viện mở ra, tiến vào hai nữ nhân.
Người ngoài sẽ không biết trong viện có cửa hông, có thể là bằng hữu thân thích tới. Hoắc Trầm đứng dậy đi tới cửa bếp nhìn thấy người tới là ai thì mặt ngẩn ra. Là nhị thẩm nhiều năm không nhin thấy đi theo sau là môt cô nương trẻ tuổi hắn không quen biết.
Dương thị đi đến gần, liếc mắt một cái liền thấy cây củ cải muối trong tay hắn: " ai da! Đứa nhỏ này, sao lại ăn cái này nha, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì a. về lâu như vậy cũng không thấy ngươi sang tìm nhị thúc ngươi, ta đây là hai ngày trước nghe người ta nói mới biết được ngươi đã sớm trở lại."
Hoắc Trầm mồm nhai màn thầu, hắn cũng đâu co ngu. Đại Doanh trấn dù có lớn như vậy, hắn đã về hơn hai tháng, nhị thẩm sao lại không nghe nói? Bất quá là vì chuyện năm đó lên lười phải nghĩ tới hắn thôi không phải sao.
Sao hôm nay bà ta lại chủ động tới cửa? mấu chốt chính là theo sau còn có cô nương trẻ tuổi. " nhị thẩm, từ khi trở về, ta công việc bên này liền đặc biệt vội, vẫn luôn hận không thể phân thân ra làm việc đâu." Hoắc Trầm thản nhiên đáp, nói xong lại đưa củ cải lên mồm cắn một cái.
Dương thị cũng không muốn cùng hắn so đo, cười tủm tỉm dắt cô nương kia vào cửa, nhìn khắp nơi trong phòng một lượt, cả tủ áo cũng mở ra nhìn nhìn, thở dài nói: " ngươi nhin ngươi, phòng tốt lại ở thành như vậy, chính là do thiếu một người lo liệu việc nhà a. Đây là chất nữ của ta Dương Tĩnh, biểu muội của Hoắc Vân. Tiểu Tĩnh a, ở đây có cải trắng nha, mau đi xào lên cho biểu ca ăn nha, đừng để cho hắn ăn màn thầu trắng."
Đây là cái gì? Hoắc Trầm nhíu mày.
Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hoắc Trầm một cái, lơ đãng toát ra vẻ thất vọng. Nam nhân này cũng quá lôi thôi rồi, đây là bao nhiêu ngày rồi chưa có cạo râu? Trên cằm đều hiện lên màu xanh rồi. Vành mắt biến thành màu đen, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng. Trời lạnh như thế này đến trâu còn lạnh chết, mà hắn cũng không mặc áo trên.
Cô cô đem người này khen đến tận mây xanh, nói từ khi hắn trở vè buôn bán cực tốt, tiền vào như nước chảy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mới đem giới thiệu cho nàng. Chính là.... nàng nhìn không được.
Dương Tĩnh ngượng ngùng không muốn làm, bị cô cô đẩy một phen, mới không tình nguyện cầm lấy cải trắng, để lên thớt cầm dao phay lên.
" dừng lại!" Hoắc Trầm tựa hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra, đi qua đoạt lấy dao phay: " ngươi đừng chạm vào dao nhà phay nhà ta, đây là dao ta làm cho tức phụ của ta dùng."
Trên thân dao ấn một quả đào, là dao phay hắn cố ý làm riêng cho Tiểu Đào, mới không cho kẻ khác chạm vào đâu, hắn ngại bẩn.
Dương Tĩnh sửng sốt, mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Dương thị, trong lòng lại mừng thầm. " cô cô, nhân gia không muốn cho ta dùng."
Dương thị trăm triệu lần không nghĩ tới Hoắc Trầm lại không cho bà mặt mũi, mặt trầm xuống: " ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi ở Thâm Châu cưới tức phụ?"
Hoắc Trầm ăn xong miếng màn thầu cuối cùng, thong dong nhàn nhã rót cho mình một chén nước ấm, uống xong mới không nhanh không chậm nói: " ở Thâm Châu không cưới, bất quá là hiện tại muốn cưới, là điền đào, Điền Gia Doanh, ngày mai liền đi cầu hôn."
Dương thị nghẹn họng nhìn hắn trân trối: " ngươi...ngươi từ khi nào đi tìm tức phụ?"
"vừa trở về liền đi tìm, cha nương đều không còn nữa, cũng không ai quản, Thái bà bà làm mai, định được ngày rồi ta nhất định sẽ đưa thiệp tới cho nhị thẩm nhị thúc." Hoắc Trầm ngáp một cái, hắn buồn ngủ.
Sắc mặt Dương thị thay đổi mấy lần, một lần nữa đánh giá lại cháu trai ngây ngốc này. Rốt cuộc hiểu được hắn không ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, không có nhà mình trợ giúp cũng sống qua ngày rất tốt. Xem ra, ý định cho hắn tìm tới mình cầu hỗ trợ xem như đã thất bại. Mang chất nữ đến cũng đã quá muộn. Nếu không tiếp tục hàn gắn mối quan hệ cùng gia tăng tình cảm về sau hắn cưới tức phụ về nhà có cuộc sống riêng, cangfd lười phải để ý đến nhà mình.
Dương thị cười gượng hai tiếng, nhanh chóng đổi đề tài: " nếu đã như vậy, nhị thẩm liền an tâm rồi, bằng không, còn vẫn nhớ thương đến chuyện hôn nhân đại sự của ngươi đâu. Cuối tháng, Hoắc Vân muội muội của ngươi thành thân, ngươi là đại đường ca bớt chút thời gian tới uống ly rượu mừng a. nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi còn mua cho Hoắc Vân một khối vải bông đẹp a, thật là hài tử có tâm."
Hoắc Trầm cười ha hả, gật gật đầu: " nhị thẩm đã mời ta tới, ta khẳng định phải đi rồi. Một khối nào đủ, ta mua thêm cho muội muội thêm một khối vải đỏ để muội ấy muốn làm gì thì làm."
Hai bên vui sướng nói chuyện, Dương thị cảm thấy mình tới đây quả là đúng đắn, đã nhặt được tiện nghi lớn. Hoắc Trầm cảm thấy như vậy cũng không tệ, chung quy cũng là nhị thúc ruột thịt, nếu đoạt tuyệt quan hệ cũng không tốt lắm, cho bọn họ chút ngon ngọt tương lai Tiểu Đào vào cửa, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Đào được, ai cũng không dám bày sắc mặt cho nàng nhìn.
Ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau Hoắc Trầm ở trước gương đồng cạo râu, mới phát hiện chính mình có bao nhiêu lôi thôi, khó trách biểu muội tiện nghi kia nhìn hắn chướng mắt. Chướng mắt thật đúng lúc, không cần cô ta coi trọng hắn làm gì, Tiểu Đào nhà hắn còn đang chờ hắn tới cầu hôn kìa.
Hoắc Trầm trong lòng sung sướng lâng lâng trự đi thu thập tốt chính mình, kích động đến mức điểm tâm sáng cũng chưa ăn, liền đi tiệm vải cách vách mua vải. Thái bà bà nói hai thất vải là đủ rồi, nhưng hắn muốn mua sáu thất liền. Hai thất vải bông cấp cho hai cô em vợ, một thất thanh bố cùng thất màu tím nhạt cấp cho nhạc phụ cùng nhạc mẫu, còn hai thất màu đỏ rực đương nhiên là của Tiểu Đào nhà hắn rồi.
Chuẩn bị tốt xe ngựa, sắp tốt một đống lớn đồ vật, Hoắc Trầm đỡ Thái bà bà lên cùng đi đến Điền Gia Doanh.
Thời tiết cuối thu mát mẻ sắc trời xanh thẳm, lúa mạch non trong gió khẽ duỗi nhẹ thân mình. Hắn vung roi cho xe ngựa chạy nhanh, vẻ vui mừng trên mặt không giấu đi được nhìn từng gương mặt trên đường dường như đã từng quen biết, đều cười chào hỏi.
Tiệm nước tương của Thái bà bà là cửa tiệm lâu năm, nhận thức không ít người, đi vào Điền Gia Doanh, liền có không ít người tới nói chuyện với bà. Mọi người nhìn thấy đôi chim nhạn trên xe, vải đỏ, liền hiểu đây là tới cầu hôn a, đều cười hì hì hỏi đi nhà ai.
* đường ca ( muội, đệ, tỷ): anh chị em họ bên nội
Biểu ca( muội, đệ, tỷ): anh chị em họ bên ngoại
Vâng Hoắc đanh đá hôm nay làm rất tốt 10 điểm về chỗ =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT