“Ở bệnh viện sao?” Giọng nói của thiếu tá Lệ không giận không buồn, tỉnh táo nói thẳng, trong lúc nhất thời khiến không khí trở nên bế tắc ngay cả đường lui cũng không có.
Cô gật đầu với Bạch Lộc một cái, ý bảo cô ấy đợi lát nữa, sau đó liền quay lưng lại đứng ở bên kia đường một chút: “Tình báo của thiếu tá đúng là chính xác mà.”
Nếu như anh không biết thì gánh nặng của Ôn Hân còn lớn hơn, bây giờ thì tốt rồi... cả người nhẹ nhõm.
Bà Nghiêm lại cường điệu mọi chuyện hôm đó lên không ít, cố ý để tin tức ngày phẫu thuật truyền đến tai Tô Duyệt, “thỉnh thoảng” Cao Hán lại nói đến chuyện bà Nghiêm điều người từ bệnh viện của Tưởng Nhất Băng đến, tất cả mọi chuyện đều không qua được đôi mắt nhỏ xíu của lão Cao. Lệ Minh Thần ở một bên oán thầm Lão Cao với bà Nghiêm đều là phường trộm cướp, đi từ doanh bộ ra phòng hờ cho Ôn Hân.
“Nếu tình báo không chính xác, vợ chạy lúc nào anh cũng không biết đâu.” Ôn Hân thản nhiên khiến Lệ Minh Thần lén thở phào nhẹ nhỏm. Từ trước tới nay Lệ Minh Thần không sợ trời không sợ đất, tự tin sống qua ngày, nhưng trong chuyện của Ôn Hân, anh ít nhiều cũng có chút...
“Đi gặp ai đó sao?” Cách nhau thật xa nhưng Ôn Hân chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra hai hàng lông mày đen nhanh nhăn lại thành một nhúm của thiếu tá Lệ.
“Vâng.” Ôn Hân nén cười, “Thiếu tá, sao em lại ngửi thấy mùi chua rồi.”
“Khụ khụ, đây là vấn đề nghiêm túc.” Thiếu tá Lệ bị vạch trần cấm Ôn Hân cười nhạo. “Đi thăm anh ta anh không phản đối, nhưng có một yêu cầu...”
Cúp điện thoại xong, Ôn Hân cười đi về, khi còn cách Bạch Lộc một bước xa thì tin nhắn của thiếu tá cũng được gửi tới.
Nội dung tin nhắn: Điều thứ nhất kiên quyết không thể phạm, điều thứ hai dám phạm anh sẽ không tha cho em, điều thứ ba phạm phải em nhất định sẽ chết.
Bạch Lộc căng thẳng chỉ sợ Ôn Hân sẽ thay đổi ý định, cô vạn lần không ngờ đột nhiên Ôn Hân khẽ cười một tiếng sau đó bước chân còn nhanh hơn chính mình đi thẳng vào ngôi nhà.
Ôn Hân cười không phải vì cái khác, bởi vì ba quy định kia đều vì một quy định chính... khi chăm sóc cho tên nhóc kia thì đồng thời trong lòng phải lẩm nhẩm tên người đàn ông của mình “Lệ Minh Thần”.
Hũ dấm thiếu tá Lệ, anh phải biết rằng bây giờ cho dù có mười “tên nhóc” kia đến đổi với em, em cũng không đổi.
Lệ Minh Thần đưa lão Tam đến sân huấn luyện thì nhóm binh lính đang đứng nghe doanh trưởng phát biểu. Hầu Tử thắc mắc với chiến hữu bên cạnh: Liên trưởng với phó doanh sao phải tranh công việc đảm đương đám tân bình này? Ăn nhiều muối quá à?
Hầu Tử bị vỗ đầu một cái, “Ngốc vừa thôi, cậu chán sống rồi đúng không, nếu lão Lệ biết chưa biết chừng còn cho lão Tam với đám tân binh trượt hết, đến lúc đó xem cậu còn có thể ngồi đây như lúc này được nữa không...” Tam liên với Phó liên trưởng đang ngồi im nghe thủ hạ Tiểu Bình báo cáo.
Hầu Tử le lưỡi, thừa dịp Phó liên không chú ý, bàn chân như bôi dầu chạy mất.
Chiếm Đông Phong hiểu rõ chân tướng mọi chuyện nên không muốn quan tâm đến tên nhóc Hầu Tử thối kia, anh ta càng không nói cho nhóc đó biết mình tình cờ nghe được nguyên nhân chính khiến Lệ Minh Thần bị “mất giá” phải đến trại tân binh, bây giờ không có quân diễn, không có tập trung huấn luyện quân khu, chỉ có mỗi trại tân binh là “có việc”.
Lão Lệ à, con đường tình yêu không dễ đi đâu, cậu định làm thế nào để cảm tạ phúc lợi mà tớ đã đưa cho cậu đây?
Chiếm Đông Phong xoa xoa cằm, rốt cuộc nhìn sang Lệ Minh Thần vẫy tay.
Ngày 12 tháng 7, trong thời tiết ưởm lạnh, trên trời có vài đám mây trôi lững lờ. Trại tân binh bị thiếu tá Lệ hành hạ ba tuần lễ rốt cuộc trên mặt cũng hiện lên sự hưng phấn ít ỏi.
Một đám bị doanh trưởng ném ở sân huấn luyện chia thành từng nhóm khiến những tân binh đều cảm thấy tò mò... bởi vì Liên trưởng mặt bao công đột nhiên lại có ngày nắng như thế này, chắc chắn là phát tình rồi. Bọn họ không biết nội tình, mà tin tức Chiếm Đông Phong vừa mang đến cho Lệ Minh Thần mà nói chính là mùa xuân đến rồi.
Ôn Hân tới doanh trại, không phải mùa xuân đã đến rồi sao...
Bộ đội duy trì trật tự đã sớm thành thói quen nhưng hôm nay đến cả Phó trại cũng không giữ quy củ, chạy như điên đến cửa thì thấy một cô gái dang đứng trước mặt của thiếu tá Lệ, cũng lười nhiều lời, chỉ hét to sau lưng Lệ Minh Thần: “Đồng chí thiếu tá hãy chú ý, anh phải là người đi đầu kỉ luật.”
Đối với Lệ Minh Thần, bây giờ chẳng muốn duy trì trật tự đại đội cũng lười phải dạy dỗ rồi.
Thiếu tá Lệ bị mắng ngược lại không thèm quan tâm, vẫn nhìn Ôn Hân vui mừng như cũ: “Vợ, ai đưa em đến đây vậy?”
“Anh, chị dâu nhớ anh nên em đưa chị ấy đến đây, sao vậy, mất hứng sao? Còn không mau cảm ơn em đi.” Vì rất sợ lạnh, nên trước khi ra khỏi nhà đã quấn mấy lớp khăn quàng cổ, vừa tìm chỗ đỗ xe xong đã nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của anh trai thì không khỏi trêu ghẹo.
Trong mắt Lệ Minh Thần bây giờ chỉ có hình ảnh của Ôn Hân đã mười ngày không gặp, liếc nhìn em gái đứng bên cạnh đối với anh bây giờ cũng là xa xỉ.
Tả Dữu tốt bụng đưa Ôn Hân đến đây chỉ chu miệng lên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng bên cạnh phẩy tay... đúng là có nàng dâu là quên luôn em gái mà.
Lệ Minh Thần cũng không hoàn toàn quên Tả Dữu, tối thiếu anh vẫn nhớ đến việc ném cô ấy đến chỗ Cao Hán.
Sau khi bỏ rơi cái đuôi nhỏ, anh đưa Ôn Hân đến phòng ngủ, Ôn Hân vừa bước chân vào cửa đã bị thiếu tá Lệ đứng đằng sau đè chặt trên ván cửa không thể động đậy. “Minh Thần, anh đừng có làm bừa...” Ôn Hân suýt nữa thì bị anh cắn cổ đẩy anh một cái, “Đây là trong doanh trại mà thiếu tá.”
Lệ Minh Thần coi như có lý trí, một giây trước vừa hóa sói rốt cuộc thắng lại, “Đúng là hành hạ mà, không đến thì hành hạ tinh thần của anh, bây giờ đến thì lại hành hạ thân thể...”
“Hi hi, em tin năng lực tự kiềm chế của thiếu tá không có thấp như vậy đâu.” Ôn Hân xoa đầu Lệ Minh Thần như xoa một chú chó nhỏ vậy.
“Chạm vào em, trừ cái này ra thì cái nào cũng nhỏ...” Mặt thiếu tá lộ ra trước cổ cô, chỉ chỉ xuống dưới.
“Không có tiền đồ!” Ôn Hân đánh rớt tay anh, “Sao vậy, muốn hỏi gì thì nhanh hỏi đi.”
Cô biết Lệ Minh Thần không hỏi không có nghĩa là anh không tò mò cô đã làm gì trong khoảng thời gian này.
“Anh có gì đâu mà hỏi.” Thiếu tá quay mặt đi, giả vờ vô tội.
Ôn Hân cũng không để ý anh, nằm trên đùi anh kể, hôm đó cô đi gặp Ngụy Dược thì tình hình của anh ta quả thật không tốt như lời Bạch Lộc nói.
Đầu tiên khi đứng bên cạnh ICU nhìn người nằm trên giường đầu quấn đầy băng gạc, toàn thân cắm đầy các dây truyền ống tiêm, dù trước đây Ôn Hân có oán có hận anh ta thì bây giờ cũng đã biến mất. Khoảng khắc đó, bên tai cô tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở, rất giống với tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ năm ấy.
“Bà Ngụy, bà không phải nói gì hết, tôi sẽ cố gắng hết sức...” Ôn Hân nhìn Đồng Lệ đứng bên cạnh không ngừng lau nước mắt, xoay người đi thay quần áo. ICU quy định mỗi ngày chỉ được vào thăm hai mươi phút, Ôn Hân kiên trì năm ngày.
Năm ngày, tổng cộng là một trăm phút, thế nhưng Ôn Hân cảm thấy như vừa trải qua một trăm năm vậy.
“Làm cái gì thế không biết được nữa, anh ta bệnh còn chưa tính, bây giờ còn muốn em sống theo chết theo sao.” Ôn Hân đang nói, thiếu tá Lệ liền chắn ngang, níu lấy tai nhỏ của cô, giọng nói có chút oán trách.
Ôn Hân cách mấy lớp quần cắn anh một miệng, “Đã bảo anh đừng có ngắt lời, nếu không thì đừng có trách em rồi mà...!” Cô gái khiêu khích như vậy cộng thêm cả đôi mắt to, dấu răng hơi ngứa trên đùi bức bách Lệ Minh Thần muốn làm gì đó nhưng anh biết đây là doanh trại, hơn nữa còn là ban ngày, cái gì cũng không thể làm.
Cuối cùng anh chỉ có thể tức giận ôm lấy Ôn Hân, nghiến răng nghiến lợi nói. “Tiếp tục thành thật khai báo, nếu phát hiện lừa gạt sẽ lập tức phạt em đấy!” Ôn Hân rất thích nhìn anh ghen, cọ xát vào ngực anh một lát rồi tiếp tục kích thích vị thiếu tá nào đó.
Cô có chút nhớ lại thời gian trân quý tốt đẹp đã qua đi, nhưng nhớ lại cũng vì tương lai quên lãng. Năm đó sau khi Ngụy Dược xuất viện, lần đầu tiên anh ta đến trường học của cô, vẫn nói đến một tháng sau khi hai người tiến triển từ nắm tay đến cho nhau nụ hôn đầu, ICU rõ ràng có chút thay đổi.
Bên kia là bác sĩ đang bận rộn kiểm tra, bên này là Đông Lệ đã từng chán ghét Ôn Hân đang nắm chặt tay cô, trong nháy mắt này, hốc mắt Ôn Hân như muốn ướt.
“Nụ hôn đầu mà cũng nhớ rõ thế sao? Muốn ăn đòn phải không?” Thiếu tá Lệ không sợ chết lại xen ngang một lần nữa.
Ôn Hân liếc mắt nhìn anh một cái, “Anh dám nói lần đầu tiên anh hôn em anh không nhớ chút nào, đừng có lừa em, với kỹ thuật đó thì không thể là lần đầu tiên được...” ‘Thủ trường Ôn’ vừa mới bắt đầu phê bình giáo dục thiếu tá Lệ đã bị anh cúi xuống ‘diệt miệng’.
Nụ hôn không chút kỹ thuật của anh lại khiến cô động lòng, bởi trong đó ẩn chứa một sức mạnh khiến linh hồn hai người gắn kết chặt chẽ với nhau, sau đó cùng đến Thiên Đường hoặc Địa Ngục...
Năm phút sau, lúc Ôn Hân sắp bị ngạt thở, thì cuối cùng thiếu tá Lệ cũng bỏ qua cho cô, “Hôn xong rồi! Tiếp tục nói đi!” Vợ yêu thật quá thơm quá mềm, khiến anh muốn lập tức giải quyết cô ngay tại chỗ.
“Sau đó...? Sau đó Ngụy Dược đã thay đổi rất tốt, hôm qua đã hoàn toàn tỉnh lại. Tối qua khi em mang cháo đến cho anh ta, ba anh đến khiến em cảm thấy cần phải báo cáo với anh một chút, nên hôm nay Tả Dữu mới đưa em đến đây!” Ôn Hân nháy mắt mấy cái, hợp với mấy câu dài dòng sau đó khiến Lệ Minh Thần cảm thấy trong lòng thoải mái nói không nên lời.
Anh ôm Ôn Hân ngồi dậy, để cô ngồi trong ngực mình, cách lớp vải bông dày cộm hôn cổ cô, “Em nói gì rồi, có phải vẫn như lão Tam... nói em và Ngụy Dược yêu nhau, em và anh không thích hợp, tách ra mới là tốt cho cả hai người?”
“Thiếu tá gia anh minh!” Ôn Hân vốn muốn nói là Vạn Tuế Gia anh minh, nhưng ra khỏi miệng lại là thiếu tá gia rồi.
Thăng cấp thành “Gia” khiến Lệ Minh Thần rất hài lòng với sự thẳng thắn của Ôn Hân, anh dụi đầu vào lưng cô, “Giữa mùa đông mà anh phải đến đây không phải nhờ bà ấy hết sao?” Nghĩ một chút lại nhớ đến câu nói của lão Cao chết tiệt kia, nói Thủ trưởng dạo này không có ở đây, phải tạm hoãn chuyện kết hôn khiến anh nổi giận.
Bà Nghiêm thì càng ngày càng kì cục. “Bảo bối, anh luyện xong đám tân binh kia anh sẽ đi tìm ông ngoại, anh không tin có người nào thắng được ông.” Thiếu tá áy náy cam kết với cô, đồng thời cũng quyết tâm với tương lai của hai người.
“Đừng nóng vội, phải chờ mẹ anh cam tâm tình nguyện đón nhận em mới phải chứ.”
“Anh không cần bà ấy cam tâm tình nguyện.” Trên đùi thiếu ta đột nhiên giật giật, cảm xúc có chút không ổn.
“Nhưng em cần mà, dù sao cũng là mẹ anh, tương lai còn có thể là bà của con chúng ta, em...” Lời còn chưa nói đến một nửa, đột nhiên Ôn Hân dừng lại, nhìn lên trời, mắt trợn trắng, cách mấy lớp quần áo dày như thế mà vẫn có phản ứng, hơn nữa anh còn cố ý muốn cô phát hiện ra phản ứng của anh, “lực chiến đấu” của Thiếu tá Lệ Minh Thần tuyệt đối là siêu hạng.
Ôn Hân nghiêng người sang, “Lệ Minh Thần, em biết anh nghĩ gì, nhưng cả thời gian lẫn hoàn cảnh lúc này đều không thể.” Cô đè tay thiếu tá Lệ lại nói.
Lệ Minh Thần chưa được thỏa mãn dục vọng vô tội nhìn cô, giống hệt như ánh mắt lần trước khi đi chống lũ về.
Lần đó Ôn Hân cũng cảm thấy rất ngại, khoảng thời gian gần đây cô quá mệt mỏi, ngay cả kì kinh nguyệt cũng không chính xác, lần trước anh về liền kéo dài mất hai ngày, xem ra tháng này có vẻ lại muốn thời gian dài thêm rồi.
Thiếu tá rất đáng thương, Ôn Hân không nhịn được nói. “Nếu không, em giúp anh...” Nói lời này thì mặt của Ôn Hân đã sớm đỏ bừng cả lên rồi.
Lệ Minh Thần biết đây là kí túc xá của quân khu, kiểu nhà một tầng, bên ngoài người tới người đi rất đông, nhưng bây giờ có vợ săn sóc, anh không có biện pháp kháng cự.
Ngồi ở góc giường không thể nhìn qua cửa sổ, Lệ Minh Thần cảm thụ bàn tay nhỏ bé đang xoa ‘đệ đệ’ của mình, mấy lần linh hồn suýt nữa bị cô làm căng thẳng đến muốn bay ra luôn.
Lệ Minh Thần là con người rất biết kiềm chế, chuyện như vậy không phải là anh chưa từng làm, nhưng đấy là do trước đây khi học trong trường quân sự bị bạn bè làm cho hiếu kì.
Nhưng bàn tay thô ráp đúng là không thể so sánh nổi với bàn tay mịn màng của vợ yêu.
Lệ Minh Thần bao lấy tay Ôn Hân, hôn lên viền tai của cô, “Vợ yêu, em thật tốt.”
Đúng là cái giá phải trả quá lớn, cũng đã hơn hai mươi phút rồi mà thiếu tá không những không mềm đi, mà ngược lại còn thô cứng hơn.
Ôn Hân nắm ‘cái’ của anh trong tay, trong lòng không ngừng hô hào: Lệ Minh Thần, anh mà còn không mềm thì em sẽ mềm đấy!
Đấy là sự thật, vừa chăm sóc Ngụy Dược, còn phải đến công ty làm việc, gần đây sức khỏe không được tốt, động một tí là buồn ngủ, Tả Dữu đau lòng nói... Nhà họ Ngụy thiếu chị dâu một ân tình lớn mà mẹ thì quá không có nhân tính.
Ôn Hân trượt lên phân thân, móng tay hơi cong không cẩn thận trượt lên một chút, vì vậy Lệ Minh Thần không hề phòng bị rốt cuộc buông tay rồi.
Thiếu tá dựa vào mép giường, vừa thở vừa lau tay cho bà xã, bàn tay trắng noãn chỗ nào cũng dính tinh dịch của anh, Lệ Minh Thần thỏa mãn không nói nên lời.
“Con mẹ nó, đời trước không biết anh đã tích được bao nhiêu phúc đức đời này mới gặp được em.”
Gương mặt của Ôn Hân đã đỏ đến phát sốt, bây giờ lại bị một câu nói tục của Lệ Minh Thần càng đỏ bừng hơn, đang định nói gì đó thì Ôn Lĩnh ở nhà gọi điện đến.
Có chuyện Ôn Hân không nói với Lệ Minh Thần, cô đang chiến tranh lạnh với anh trai của mình, còn nguyên nhân chiến tranh lạnh chính là không biết dây thần kinh não nào của anh trai đi lệch, lại đồng ý với Chu Giai Di kia. Người phụ nữ, thu nhận con gái Miêu Miêu của cô nuôi ở nhà rồi.
Một nhà có ba có mẹ có một đứa bé, mà mẹ còn là vợ trước của anh hai, tất cả những chuyện này xảy ra dù thế nào Ôn Hân cũng không nghĩ ra lí do.
“A lô.” Giọng nói của Ôn Hân khi nhận điện thoại không được tốt cho lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT