Từ cổng nơi đóng quân đi vào nào là đội truyền tin, đội xe hơi, đội điều tra, hễ có đội đi trên đường thì cứ gặp đội nào là tính sổ với đội đó, hai hạt ngọc có chức năng bình thường về phương diện ý thức cũng nhìn ra được đại đội trưởng Lệ đang đi một mình trên đường có tâm tình không tốt.
"Hầu Tử! Lão Đinh! Tới đây!" Đi rất lâu cuối cùng cũng đến cửa lớn của đội, Lệ Minh Thần hơi ngước mắt lên, hai tên tiểu tử thối của tiểu đội 2 này không biết đang mân mê cái gì, đúng lúc gặp phải họng súng của Lệ Minh Thần.
"Có! có!" Hai tên lính đầu to với đỉnh đầu bóng loáng còn chưa lau nghe thấy đại đổi trưởng gọi, chạy chậm mấy bước đến trước mặt Lệ Minh Thần, đứng nghiêm chỉnh.
"Trong tay.... Giấu gì mà tay cộm ra kia!" Lệ Minh Thần cau mày, trên đường trở về không biết nhặt được cây gậy nhỏ ở đâu, giờ lại có đất dụng võ, gạt một cái đã khơi được đồ trong túi quần Hầu Tử ra.
Một hộp thuốc lá Hoa Tây.
"Nhìn xem tiền đồ của các cậu kìa, còn tưởng rằng đồ gì tốt." Lệ Minh Thần không mất bao nhiêu sức, tiện tay quẳng hộp thuốc đi."Thành tích huấn luyện gần đây thế nào rồi, tôi không ở đây chắc các cậu nhàn hạ không ít."
Lệ Minh Thần chắp tay sau lưng, bắt chéo chân, cách thật xa bóng lưng kia nhìn như thế nào cũng giống như lưu manh cướp bóc, không giống với lời giáo huấn của cán bộ.
Lời giáo huấn đặc sắc của Tam đại đội trưởng.
"Báo cáo đại đội trưởng, gần đây tiểu đội 2 của chúng tôi trải qua một kỳ kiểm tra xạ kích, thành tích trung bình đứng thứ nhất trong toàn tiểu đoàn, nghe nói là bình quân ít hơn máy chạy bằng động cơ của tiểu đoàn là 0.001 điểm. Hơn nữa mấy ngày nay quân khu T của chúng ta có cuộc thi đấu bóng rổ giao hữu với quân binh chủng đặc biệt, chúng tôi đã dẹp yên được ba đại đội, hộp thuốc này là vào buổi tối của trận đấu tôi thắng được từ chỗ bọn Đại Lôi thủ hạ của đại đội trưởng Khưu…” Hầu Tử càng nói càng hăng, cái đuôi khỉ cũng sắp vểnh lên rồi.
"Trò chơi khốn kiếp!" Tức giận tích cả buổi chiều của Lệ Minh Thần hoàn toàn được phóng thích vào đám thuộc hạ này, "Kém 0. 001 thì đã thỏa mãn, sao cậu không cao hơn người ta 0.001 đi! Tất cả cút hết về viết kiểm điểm cho tôi, về kiêu ngạo trong lòng, còn về cả cá độ bóng đá nữa, viết mười nghìn chữ, một chữ cũng không thể thiếu, sáng mai nộp lại cho tôi! Đi đi!"
Hai tên binh già này rất lâu rồi không bị đại đội trưởng giáo huấn, thấy có chút không hiểu, lập tức xoay người muốn đi.
"Trở lại cho tôi!"
"Dạ! Dạ!" Hai người xoay 180 độ, quay người về phía đại đội trưởng chưa hết giận.
"Lần sau thắng thì phải thắng được Hồng Hà, một hộp Hoa Tây đã bị tống cổ vẫn không đủ làm mất mặt đại đội 3! Cút đi."
Trừng mắt nhìn hai tên lính không có tiền đồ, Lệ Minh Thần về ký túc xá trước.
Quả nhiên đối với quân nhân mà nói, viết kiểm điểm là một cách giảm sức ép rất tốt, điều kiện trước tiên là làm một cách giống như loại của Lệ Minh Thần.
Lệ Minh Thần phát tiết xong trở lại túc xá nằm trên giường, nhắm mắt lại....
Không ngủ được!
Anh ngồi dậy phịch một cái, vò đầu một trận, rốt cuộc mình có chỗ nào làm cô không thích đây! Đang lúc phiền lòng thì điện thoại bên tay vang lên, anh liếc nhìn thời gian, tám giờ tròn, mỗi cuối tuần là cô em gái già lại đúng giờ họi điện thoại tới vấn an.
"Anh!" Điện thoại vừa mới kết nối, giọng the thé của quả táo vang lên(#chen: mình không edit sai đâu ạ, đây là biệt danh của cô em gái LMT, cô ấy còn có một tên khác nữa ạ, còn tên là gì thì m.n sẽ biết sớm thôi =D), trực tiếp đâm rách màng nhĩ Lệ Minh Thần, "Cuối tuần công ty bọn em có khóa đào tạo huấn luyện, thể chất của anh Vương Binh kém như vậy, nhất định không có tự tin, anh tới giúp em một chút thôi...."
Em gái lớn lên từ nhỏ cùng mình, tính tình giống như tomboy cũng từ đó mà hình thành, lại vì một người đàn ông như vậy, chạy đến công ty nhỏ không có danh tiếng gì làm việc, quả thực khiến anh đau lòng.
"Lệ Minh Thần, Vương Binh là vì cứu em mới làm mình bị thương, nếu anh còn coi em là em gái thì cuối tuần này phải đến đúng giờ, nếu không, hừ!” Quả táo còn khó phục vụ hơn Thủ trưởng ở quân khu của bọn anh nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Được a.... Nể mặt em gái anh, cuối tuần sau sẽ đi giúp tên “Binh Vương” kia một phen, nhưng điều kiện trước tiên là anh không có chuyện gì…
Mệt nhọc cuối cũng cũng phủ xuống trên người đàn ông thể lực mạnh mẽ, Lệ Minh Thần nhắm mắt, trong mộng, anh đang vươn tay chạm vào một gương mặt, nhưng dù anh có làm như thế nào thì người kia cũng không để ý tới anh.
Đáng chết! ! Buổi tối hôm đó, sau khi ở góc đông nam của nơi đóng quân 95838 vang lên một tiếng hét, mấy phòng ngủ ở sát đó trong vài phút đồng hồ đã rơi vào tình trạng báo động.
Sáng sớm, Ôn Hân làm điểm tâm xong, đứng ở cửa đổi giày. Chỗ cô làm việc cách nơi ở không tính là xa, đều ở khu An Chung, chỉ là ở giữa có thêm mấy đoạn đường ngăn cách, tổng cộng là bảy đoạn, đi một chuyến cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ. Nhưng hai năm nay, Ôn Hân sớm đã quen với việc đi bộ đi làm.
"Anh, bữa sáng nhớ uống sữa đậu nành đấy." Hướng về phía Ôn Lĩnh đang ở bên trong rửa mặt kêu to, thuận tay ném một đồng về phía Tiểu Tiền đang nằm lười trên mặt đất, dặn dò một câu "Trông nhà kỹ nhé” Sau đó, Ôn Hân đi giày ra cửa.
Tháng tám, mặt trời sáng sớm trong hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế, đáng yêu giống như Tiểu Tiền lười biếng để lộ chân trước ở viền cửa, dụi dụi mềm mại, làm người ta không nhịn được muốn vươn tay sờ một cái.
Cơn gió nhỏ thổi qua, Ôn Hân tiện tay kéo một cánh hoa quế, đưa lên mũi, ngọt, mùi hơi ngán.
Nghĩ đến tối hôm qua cháu gái nhỏ gửi tin nhắn từ chỗ trại hè, Ôn Hân bất đắc dĩ.
Hàng năm thích nhất tháng tám, bởi vì hoa quế; cũng hận nhất tháng tám, bởi vì bánh hoa quế.
Khi một sự vật vì một người mà khắc sâu vào trí nhớ, vậy thì việc yêu thích hay căm ghét vật đó cũng bắt đầu vì người đó mà thay đổi.
Ôn Noãn thích bánh hoa quế. Ngụy Dược cũng thích.
Ôn Hân thả cánh hoa quế trong tay ra, đồng thời xua tan khỏi đầu gương mặt dính mẩu vụn bánh ngọt trên khóe miệng.
Đối với cô mà nói lời của bọn Quý Mai và Tiểu Hạ thật sự không hề quan trọng, cho dù không có Ngụy Dược, dù bên cạnh không có một người đàn ông nào, cô vẫn có thể sống rất tốt, bởi vì cô ra khỏi nhà vẫn còn có sự nghiệp của mình…
Ôn Hân vừa tới phòng làm việc thì được cho hay nói là Chu tổng gọi đến gặp. Chủ nhiệm bộ phận thị trường đến thông bao nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Hân rời đi, bĩu môi.
Vừa tới công ty hai năm, 25 tuổi liền làm trợ lý của ông tổng, vị trí cấp Phó tổng, còn hở ra là được ông tổng gọi đến gặp một mình, con thiêu thân số một ở trong này, “có thể nghĩ là biết”. Nhân viên kỳ cựu làm việc ở Vạn Bác năm năm có chút ghen tỵ với Ôn Hân.
Vào phòng làm việc Tổng giám đốc, còn chưa nói câu gì, Chu Hoán Vinh trực tiếp đưa cho cô một cái hộp, "Buổi tối có một bữa tiệc, cô đi cùng với tôi. Rất quan trọng." Biết Ôn Hân không thích tham dự loại trường hợp này, Chu Hoán Vinh vừa đẩy cái hộp qua, vừa nhấn mạnh tầm quan trọng.
.... Ôn Hân cúi đầu nhất thời trầm ngâm, "Nhất định phải đi sao?" Nói thật, cô không hứng thú với loại “bữa tiệc” này.
"Ừ, lần này khách hàng rất quan trọng, như vậy đi, tôi dẫn theo một người nữa, còn có Phó tổng giám đốc Lưu, bốn người chúng ta, như thế nào?"
Chuyện cho tới bây giờ là đao đã kề trên cổ, chỉ có thể như vậy thôi....
Nghĩ đến rượu trên bàn uống không hết là Ôn Hân liền nhức đầu. Cũng may lần này nhiều người, hơn nữa còn có thêm một người “chuyên bồi” giống như cô.
Nếu như trước đó Ôn Hân biết người “chuyên bồi” này là Tả Dữu, vậy thì cô đi hay không đi lại là một tình cảnh khác.
Trước khi tan việc nửa giờ, sau khi Ôn Hân kiểm tra nội dung công việc chiều nay xong, cô mở phần mềm chat trong công ty lên.
Mở đến chữ “Dữu” sau hình avatar, Ôn Hân chốt lại một câu, chấm công tháng này báo cáo sớm cho tôi.
Chờ cả buổi, bên kia mới chậm chạp nhảy ra một cái hình biểu cảm ╭(╯^╰)╮, đi theo ở đằng sau ba chữ “tôi biết rồi”.
Tả Dữu là nhân viên mới đột nhiên nhảy dù đến công ty vào giữa năm, mới vừa vào nhận chức thì được Chu tổng ám chỉ là người phải “chăm sóc” đặc biệt.
Mặc dù cô có yêu cầu nghiêm khắc với công việc thì cũng không có lý do gì để không vâng lời lãnh đạo.
Cô gái này không hề nhiệt tình với công việc, Ôn Hân đã không muốn nói gì, cô tắt máy tính đi, cầm cái hộp mà buổi sáng Chu Hoán Vinh đưa cho cô lên, đi vào phòng thay quần áo.
Tầm quan trọng của khách hàng lần này chỉ cần từ sự phô trương của khách sạn là đã nhìn ra rồi. Là một nhà hàng năm sao lớn nhất thành phố C, tầng chót là phòng bao của khách quý, chi phí thấp nhất cũng phải năm con số. Ý nghĩa chính là, cô bước chân vào tầng này thì hai tháng tiền lương của Ôn Hân tiêu luôn rồi.
Chu Hoán Vinh chuẩn bị cho Ôn Hân bộ đồ công sở được cải tiến, màu hồng phấn vừa khoác lên người làm cho Ôn Hân quen mặc đồ đen chính thống thấy không thể thích ứng được.
"Tuổi còn trẻ, đừng mặc mãi những bộ quần áo không có sức sống, bộ này rất thích hợp với cô." Dọc đường đi, Chu Hoán Vinh ngồi trong xe nói với Ôn Hân bên ghế phụ.
Lúc ấy Ôn Hân chỉ cười, ngược lại Tả Dữu ngồi ở ghế sau với Chu Hoán Vinh mất hứng, "Chú Chu cũng không khen cháu."
Thì ra là họ hàng của Thái Tử. Ánh mắt coi nhẹ mà ý vị sâu xa sau kính chiếu hậu của Chu Hoán Vinh, Ôn Hân nhìn thẳng về phía trước.
Nên nghe cô đã nghe, không nên nghe cô cũng đã nghe, một câu cô cũng không biết.
"Vạn Bác muốn mở rộng quy mô, thay vì tìm ngân hàng vay để phát triển, không bằng tìm công ty lớn đầu tư hợp tác là có lợi nhất." Chu Hoán Vinh và Phó tổng giám đốc Lưu ngồi vào vị trí trước, ngồi bên cạnh là người giật dây đang thảo luận về tính khả thi để lần này Vạn Bác có thể giành được đầu tư, người giật dây là một chàng trai trẻ lòe loẹt vừa chơi đùa với ly rượu rỗng trên bàn vừa nói.
Ôn Hân nhận ra anh ta, cậu ấm của ông chủ công ty cổ phần ngân hàng lớn thứ hai thành phố C, công tử nhà giàu nổi tiếng, thiếu gia phong lưu.
Khiến cô vui mừng chính là, hôm nay hình như thiếu gia không có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt, bởi vì căn bản rất ít khi nhìn về phía cô và Tả Dữu.
"Tôi đi toilet một chút ạ." Ngồi năm phút đồng hồ, cách thời gian hẹn còn khoảng hai phút, Ôn Hân quyết định rời tiệc trước để đi làm công tác chuẩn bị.
Công tác chuẩn bị, nói chính xác là trước khi bắt đầu bữa tiệc lấy rượu làm chính, thì uống chút sữa trước để lót dạ dày. Tửu lượng của Ôn Hân thật sự cũng bình thường thôi, xuất phát từ việc suy nghĩ cho cái dạ dày, mỗi lần tham gia loại hoạt động này cô đều uống trước chút sữa.
Nhưng lần này, Ôn Hân đứng ở bên góc hành lang, ngay cả ống hút sữa cũng không cắm vào được, tay không thể động đậy.
Bởi âm thanh sau lưng kia, cô quá quen thuộc rồi.
"Lát nữa đi vào, chú ý thành ý hợp tác của Vạn Bác, cùng với mức độ đầu tư cụ thể của chúng ta, thăm dò hai điểm này, hãy hoàn thành nhiệm vụ hôm nay ông chủ giao cho các người. Nhớ lấy, tôi không phải là Bạch tổng của các người, mà chính là một thư ký đắc lực, biết không?"
Là Bạch Lộc. Bạn cùng phòng bốn năm đại học với Ôn Hân, đã từng là chị em tốt, cũng là người ngấp nghé “bạn trai” cô rất lâu.
"Đã biết." Theo tiếng trả lời của hai người đàn ông, cửa phòng bao mở ra rồi khép lại thì cô mới đi ra.
Không được mấy giây, Tả Dữu liền từ bên trong chạy ra, "Quản lý Ôn, khách hàng đã tới, Chu tổng bảo cô đi vào."
Giọng của Tả Dữu không được tốt, Ôn Hân cũng không kịp để ý, ném sữa chưa uống vào thùng rác, "Ồ" một tiếng, xoay người lại.
Biểu hiện yếu đuối cho người ngoài thấy, là biểu hiện hèn nhát; giấu sự yếu đuối vào trong lòng, là cách làm của người dũng cảm; không có mặt yếu đuối, là con người hoàn mỹ về mặt ý chí.
Ôn Hân không phải con người toàn vẹn, nhưng Ôn Hân vẫn ngẩng đầu đi vào phòng, thử nghiệm việc trở thành một con người hoàn mỹ.
"Vị này là trợ lý tổng giám đốc của Vạn Bác chúng tôi, tiểu thư Ôn Hân." Phó tổng giám đốc Lưu đứng dậy giới thiệu với đối phương.
"Chào mọi người." Nét mặt có thể tự
Động điều chỉnh nhanh nhất trên mặt Ôn Hân, chính là mỉm cười.
Bữa cơm này, Ôn Hân và Bạch Lộc giống như hai người cùng cất giữ chung bí mật, trong lòng sóng lớn cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại bình tĩnh không chút dao động.
Không lấy sữa lót da, mà Ôn Hân uống ba chén rượu trắng liền, nên trong dạ dày hơi nóng rát. Tả Dữu thì ngược lại, ăn uống linh đình uống một ly, lạ một ly, giống như người không có chuyện gì.
Định nhịn đến cuối bàn rượu nhưng Ôn Hân vẫn không nhịn được, rời chỗ đi toilet.
Dù có là sơn hào hải vị thì xoay chuyển một vòng trong ngũ tạng lúc ra ngoài đều là đồ bỏ đi, ghé vào bên bồn rửa mặt Ôn Hân nhanh chóng nôn đến khi dạ dày trống không, đang vịnh rửa sạch, thì trong gương một người phụ nữ ôm vai mặt lạnh nhìn cô, dọa cô giật bắn mình.
Nhanh chóng rửa sạch chát bẩn dính ở khóe miệng, Ôn Hân quay đầu lại cười với Bạch Lộc, “Bạch Lộc, đã lâu không gặp.”
“Chát” một bạt tay, vừa hung ác vừa vang, cũng giống như cái tát cô cho cô ta năm đó không nể nang, tràn đầy oán hận.
“Đây là cái tát năm đó tôi trả lại cho cô, cái tát này tôi thay Ngụy Dược trả lại cho cô .. người phụ nữ bạc tình.”
Da Bạch Lộc rất trắng, sơn móng tay màu đỏ, tư thế lúc tát cũng rất đẹp, nhưng Ôn Hân không cho cô ta cơ hội nữa.
“Tôi chưa bao giờ thiếu anh ấy cái gì…” Nói xong Ôn Hân hất tay của cô ta ra, bước nhanh ra khỏi toilet.
Làm sao để loại bỏ tâm tình không tốt trong lòng của một người phụ nữ một cách sạch sẽ mà nhanh nhất, có lẽ nước cờ của Tả tiểu thư là cao nhất.
Ôn Hân mới từ toilet đi ra bị một người đụng phải, dẫn vào toilet nam ở sát vách, cô căn bản là không có thời gian buồn phiền nữa.
“ọe .. ọe…”nhìn Tả Dữu trực tiếp nằm trên nắp bồn cầu bắt đầu nôn, Ôn Hân không biết hay không nên vui mừng cho cô ấy, cô không đi tiểu tiện ở cái bồn đó.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, Ôn Hân lấy ra nhìn, ‘giúp tôi chăm sóc cho Tả Dữu, nó uống nhiều quá, đoán chừng là đi toilet. Lát nữa tôi đưa khách hàng đi, cô sắp xếp cho nó là được. Chu Hoán Vinh.’
Công việc nghiêm chỉnh thậm chí có thể không làm, mà bị sắp xếp để chăm sóc cho cô nhóc này, có thể thấy được phân lượng của cô ‘cháu gái’ này không nhẹ.
Ôn Hân gửi trả lời một chữ ‘được’, cất điện thoại đi động đi.
Thế nhưng cô gái này nôn xong ngủ luôn rồi, cô phải thu xếp thế nào đây?
Ôn Hân suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ‘mượn dùng’ điện thoại di động của cô ấy.
Điện thoại của Tả Dữu là model cũ mấy năm về trước, thao tác cũng không phí sức, rất nhanh Ôn Hân đã tìm được danh bạ.
Nhưng không phải xưng hô ‘thủ trưởng’ thì chính là ‘lãnh đạo’ làm Ôn Hân đau cả đầu, nha đầu này rốt cuộc là làm gì vậy? nịnh hót chuyển thể à?
Khó khắn lắm mới kéo đến một cái tên ‘anh trai’, phía trước còn tăng thêm định ngữ đồ quỷ sứ đáng ghét.
Ôn Hân nén cười, dù gì cũng là ‘anh trai’, vì vậy bấm.
Sau khi Lệ Minh Thần kết thúc tập hợp khẩn cấp thì cho thêm hai người Hầu Tử và Lão Đinh một bữa ăn khuya trước khi ngủ, kêu hai người đến bàn chỉ huy của đại đội chống đẩy hít đất.
Trên tay đại đội trưởng Lệ cầm cây gậy nhỏ gõ bắp đùi nhìn hai tên lính trên mặt đất, “Tiến triển rồi có phải không, một bản kiểm điểm thì cũng phải viết sáng tạo có hiểu biết cho tôi, cái gì gọi là chỉ xin Hồng Hà không cần Hoa Tây. Vấn đề của các cậu chỉ là vấn đề của Hồng Hà thôi hả?”
“Đại đội trưởng …” Lão Đinh đã chống đến cái thứ 169 nhỏ giọng lầm bầm, “Vậy chúng tôi muốn Trung Hoa, đại đội người ta cho cũng tính a…”
“Lộn xộn cái gì? Một đam người vô dụng..” Lệ Minh Thần ngủ một giấc còn chưa nguôi giận bị lính của anh làm cho cơn tức lớn hơn, mang thêm quả đấm chạy vội tới.
Hầu Tử ở trên đất hung ác trợn mắt nhìn Lão Đinh một cái, lắm mồm cũng không lựa thời gian, nghĩ thầm lần này xong rồi.
Bước chân của Lệ Minh Thần vừa mới bước được một nửa thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung ì ì.
“Đại đội trưởng, điện thoại của anh!” Hầu Tử vội vàng nhắc nhở.
Lệ Minh Thần trừng mắt nhìn bộ dạng chân chó cầu xin tha thứ của Hầu Tử, “Được rồi, bữa ăn khuya hôm nay đến đây thôi, kiểm điểm ngày mai nếu không sâu sắc! vậy thì , mời, các, cậu, ăn, đại, tiệc..” Điện thoại di động trong lòng bàn tay rung lên mấy cái, tràn đầy hơi thở uy hiếp.
“Dạ! bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” Hai tên lính được đặc xá làm bộ dạng xum xoe rồi chạy ra ngoài.
Chọc phải đại đội trưởng tâm tình không tốt, hậu quả thật đúng là không đáng sợ chút xíu nào hết.
Lệ Minh Thần thấy hai tên lính chạy mất dạng, lúc này mới nhận điện thoại: “Quả táo, lại sao nữa thế?”
“Xin hỏi, anh là anh trai của Tả Dữu à?”
Lệ Minh Thần sửng sốt, đó là người phụ nữ ở trong mộng có vẻ mặt ghê tởm với anh, âm thanh của cô, đại đội trưởng Lệ nhớ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT