Con ngươi A Nam đỏ ngầu vỗ vỗ bả vai cô gái: "Tuy nói đã mất ý thức, nhưng vỏ não vẫn giữ vận động hô hấp và nhịp tim, loại trạng thái này gọi là ‘sống thực vật!’, dĩ nhiên, trước mắt y học phát triển như vậy, tôi tin tưởng vẫn có thể thức tỉnh!" Chỉ là đã từng gặp phải loại bệnh nhân này cuối cùng cũng bị người nhà bỏ qua, có thể nằm tới mấy năm, mấy chục năm, nếu như chăm sóc tốt, có thể sống lâu hơn. Người sống thực vật. . . . . .
Người sống thực vật. . . . . . Ma Tử rót vào trong ngực Lộ Băng, tại sao? Một phần hạnh phúc có khó khăn như vậy sao?
Tiểu Lan đã sớm khóc không thành tiếng, sau này Chị Thất làm sao thế nào?
Tôn Kế Trung bác bỏ nói: "Đi, đi tìm tất cả bác sĩ có năng lực trên thế giới cho tôi, chuyện này tạm không được tiết lộ !"
"Nhưng đại ca vẫn nằm như vậy, chắc chắn sẽ có người gây chuyện!"
"Đúng vậy, nếu không trước tiên suy tính thay đổi người?"
Hàn Dục lập tức phản đối: "Tôi tin đại ca nhất định có thể đứng lên, gió to sóng lớn gì không có trải qua? Các người chớ có thừa lúc vắng mà vào!" Đại ca vì bang hội làm nhiều như vậy, tuyệt đối không thể bỏ dỡ nửa chừng, xem như thật vĩnh viễn không đứng nổi, anh cũng không cần A Lãng Cách tới thế chỗ, nơi này có không ít tâm huyết của Hàn Dục anh đấy.
"Nhớ kỹ, mặc kệ đợi như thế nào, cũng không thể tiết lộ!"
Trong phòng, Trình Thất nghi ngờ nhíu mày, mặc dù không có hơi sức rời giường, nhưng đại não cô rất tỉnh táo, cái gì không thể tiết lộ? Hơn nữa một ngày rồi, Lạc Viêm Hành chưa xuất hiện, trong đó tất nhiên có nguyên nhân, cũng không phải nói người đàn ông kia đã trở về sao? Chẳng lẽ mang về một cô gái nào đó ? Đang ở cùng Tiểu Tam, cho nên phải gạt cô?
Không đúng, Lạc Viêm Hành không phải là loại người như thế, dù vậy, cũng tới xem đứa bé một chút chứ?
‘Phịch!’
"Chị Thất, chị đã tỉnh rồi ? Có khó chịu chỗ nào hay không?" Ma Tử miễn cưỡng cười cười tiến lên: "Y tá nói với tôi, sinh con tự nhiên, buổi chiều có thể đi vài bước, tôi tự mình hầm cách thủy, ăn một chút!"
Trình Thất không lộ vẻ gì, quay đầu lại, thất vọng nhìn cửa sổ thủy tinh nói: "Ma Tử, chúng ta quen biết đã bao lâu rồi ?"
"Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Không phải Chị Thất biết cái gì chứ?
"Nhiều năm làm chị em như vậy, cô còn lừa gạt tôi, nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Ma Tử cũng không quá biết nói dối, ô ô a a nửa ngày, giống như không có chuyện gì, cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, cười nói: "Sắp bước sang năm mới rồi, chúng tôi muốn cho chị một niềm vui bất ngờ, cùng nhau đón giao thừa vui vẻ, chị xem, những đồ tết này đều do chúng tôi đặt mua, đến lúc đó cùng Tiểu Hải đón mùa xuân đầu tiên trong đời của nó !"
Đứa nhỏ này ra đời vào ngày thật tốt, ngày 25 tháng 12, ngày chuẩn bị đón xuân, những ngày cuối năm, thật đáng buồn chính là khi nó ra đời, cùng một ngày, cha trở thành người sống thực vật…………..
Nếu không biết Lạc Viêm Hành chắc chắn Trình Thất vô cùng mong đợi đến tiết mục cuối năm, nhưng hôm nay là ngày thứ hai cô sanh đứa bé xong, không thấy ngừoi đàn ông kia, chồng của cô, đối với bất kỳ vui sướng nào cũng không hứng thú, dùng hết toàn lực lật ngừoi dậy, vừa muốn nhổ hết ống truyền dịch liền bị mấy anh em đè lại: “Các ngừoi không nói cho tôi không sao, tự tôi đi thăm dò! Tránh ra!”
Thấy cảm xúc của cô gái vô cùng xúc động, Ma Tử bò lên giường ôm lấy hai vai kia khóc lớn nói: “Ô ô ô ô, chị Thất chị bình tĩnh một chút, đừng làm khó chúng tôi ô ô ô ô!”
Trình Thất thở nặng nề, hốc mắt từ từ đỏ lên: “Có phải Lạc Viêm Hành xảy ra chuyện hay không?”
Đông Phương Minh biết giấy không thể gói được lửa, anh không ngờ Trình Thất hành động lại quá khích như thế, khàn khàn nói: “Ừm! Anh ấy…..đang ở phòng bệnh trên lầu, bọn họ nói não bộ anh ấy bị thương, có thể sẽ hôn me vĩnh viễn!”
“Chính là ngừoi sống đời sống thực vật!” Tiểu Lan bổ sung xong liền vọt tới phòng tắm che mặt nức nở.
“Người sống đời sống thực vật………” Trình Thất đưa tay chống trán, choáng váng, ha ha, người sống đời sống thực vật……………Bọn họ đang nói đùa với cô sao? Lắc đầu nói: “Chuyện này đùa tuyệt đối không buồn cười, thật!”
“Chị Thất, là thật, ô ô ô! Trở về nước thì người lái máy bay làm phản, máy bay mất không chế, từ trời cao rơi vào trong nước, đụng phải tảng đá!”
Trình Thất vẫn không tin: “Không thể nào, Bạch Diệp Thành đâu? Không phải anh ta cũng đi sao?”
“Anh ta cũng ở trong phòng bệnh, bác sĩ nói anh ta sẽ tỉnh lại rất nhanh, chỉ là xương đùi bị trật khớp!” Lộ Băng thật sự không đành lòng nói ra những thứ này, nhưng theo tính khí của chị Thất, chắc chắn truy hỏi kỹ càng sự việc.
Hơi thở Trình Thất càng ngày càng khó khăn, mở to miệng cố gắng hít không khí, nước mắt đã sớm theo khóe mắt trượt xuống, sau đó giống như đứa bé nắm Ma Tử khóc lớn nói: “Sẽ không ô ô ô ô sẽ không…………Anh ấy nói sẽ bình an trở về ô ô ô tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy……………” Rất muốn vọt thẳng đi lên lầu, nhưng cô tin bọn họ nói, đứa bé mới chào đời, chồng đã bị tuyên bố không cách nào thức tỉnh, cô không thể có chuyện.
Ma Tử vội vàng xuống giường, an ủi: “Tôi sẽ bảo bọn họ đẩy anh ấy tới, các người nhanh đi lấy cái giường, đặt bên kia!” Chỉ chỗ trống sát vách giường bệnh.
“Được, được, được!” Rất sợ Trình Thất lại muốn nổi điên, hế khả năng an ủi, sanh xong đứa bé khóc quá nhiều đôi mắt không tốt.
Hơn mười phút sau, Trình Thất ngừng thở, nhìn chằm chằm cánh cửa bị đẩy ra, nhưng thất vọng, hầu như ngừoi đàn ông thật không còn sinh khí nằm ở trên băng ca, đầu bị lụa trắng bao kín, trong lỗ mũi cắm ống dưỡng khí, cùng một chai dịch dinh dưỡng, trước kia chỉ nghe nói đến người sống đời sống thực vật, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, thậm chí còn tò mò, người sống đời sống thực vật phải sống như thế nào? Không ăn không uống gì, căn bản nằm một chỗ, hôm nay ông trời thỏa mãn lòng tò mò của cô, nhân vật chính lại là chồng của mình.
“Ô ô ô chị, em nên làm như thế nào?” Bất lực ôm lấy Mạc Băng, ai tới giúp cô một chút, tai sao ông trời tàn nhẫn như vậy? Đã mất đi đôi mắt, còn phải mất đi ý thức, cả đời phải dựa vào dịch dinh dưỡng vượt qua sao?
Mạc Băng giống nhau bó tay hết cách, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng em gái đang run rẩy, hít hít lỗ mũi, khổ sở nói: “Em đừng quá khổ sở, ngày ở cữ không được khóc, nếu không sẽ bị mù!”
Trình Thất mặc kệ mù cũng tốt, để cho cô hiểu được cuộc sống thường ngày của người đàn ông cô yêu một chút, không có ai có thể giúp cô, quay đầu kéo tay của hắn, đã không còn hơi sức ngồi dậy, chỉ có thể nằm ngang nhìn nhau: “Anh là một tên lừa gạt, ô ô ô ô, tên lừa gạt, nói gì xem đứa bé chào đời, cùng nhau đón năm mới, cùng đi Tòa thành Vatican vào lễ Giáng Sinh, đều là gạt người, anh tỉnh lại ô ô ô ô anh tỉnh lại đi………….” Cuồng loạn lắc lắc cánh tay không còn hơi sức, tại sao bộ dạng để mặc người chém giết? Đây không phải là Lạc Viêm Hành của cô, tuyệt đối không phải.
“Chị Thất, chị bình tĩnh một chút, hiện tại không thể đánh anh ấy, ô ô ô ô trên người còn có vết thương!” Ma Tử đoạt lại cánh tay Lạc Viêm Hành, nhét vào trong chăn bông, cô có thể làm chính là để cho hai cái giường có thể ở chung một chỗ, nếu như trên thế giới có thật Tần Tiên thì tốt biết bao? Không quan tâm ở nơi nào, bắt cô quỳ đi tìm cũng không sao.
Trái tim Mạc Băng như bị dao cắt, em gái bị thất lạc nhiều năm khóc đến vỡ tan, người chị này lại không giúp được gì: “Thất thất, em không thể khóc nữa, nghe lời của chị……….Đừng khóc nữa, đứa bé mới ra đời một ngày, em còn phải nuôi dưỡng nó!”
“Anh Hành đã nói với tôi, nếu như anh ấy xảy ra chuyện, cô phải nuôi dưỡng con lớn lên, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh cô!” Lúc này Khâu Hạo Vũ đảy cửa vào, sau đó đi tới bên cạnh Lạc Viêm Hành, nước mắt chua xót rơi như bão tố, đã nói cùng nhau đi qua nửa đời, tại sao có thể nằm xuống như vậy? Lau nước mắt tự giễu nói: “Còn nói chờ già rồi cùng nhau nhớ lại những ngày gian khổ, nếu không có anh, tôi nghĩ tôi cũng đã sớm theo cha rồi, những năm này thật rất mệt mỏi nhưng tôi cũng không oán trách, bởi vì nhìn thấy anh từng bước từng bước tiến lên đỉnh cao, tôi thấy thỏa mãn, cũng giống như chính tôi cố gắng, anh họ, anh như vậy, tôi phải làm sao? Nỗ lực của chúng ta làm thế nào bây giờ? Anh cho tôi hi vọng, hiện tại lại để cho tôi tuyệt vọng vì anh sao?”
A Nam có chút hơi khó xử nhìn mọi người, gỡ xuống bình dịch dinh dưỡng, dặn dò: “Trong lúc vết thương não bộ khép lại, chúng ta phải đích thân chăm sóc, nếu như hai tháng sau vẫn không tỉnh lại, thật ra cá nhân tôi đề nghị để cho ah ấy an tâm ra đi, dù sao đối với anh ấy như vậy là một loại hành hạ, đối với Trình Thất cũng là một gánh nặng!”
Trình Thất không lên tiếng, khóc cũng mệt, hai mắt trống rônggx nằm ở trong ngực Mạc Băng không nhúc nhich.
“Nói bậy, ngừoi sống đời thực vật chỉ không có tri giác và ý thức mà thôi, hơn nữa cũng sẽ có kỳ tích xảy ra, chỉ cần chăm sóc tốt, làm sao lại là hành hạ?” Ma Tử cũng không muốn chị Thất bị kích thích nữa, lập tức phản bác.
“Dĩ nhiên, cô phải có sức để chăm sóc anh ấy, cũng không phải là không thể, sau khi lành vết thương, tốt nhất mỗi ngày xoa bóp cho anh ấy, giúp anh lật người, thỉnh thoảng có thể ngồi lên xe lăn đẩy anh ấy ra ngoài đi dạo, phải thường xuyên thay ống truyền dạ dày, nếu như có thể giúp anh ấy đi vệ sinh đúng lúc, cũng không cần dẫ đường ống tiểu! Nếu không sẽ bài tiết ở trên giường”.
“Đủ rồi, những thứ này về sau tự chúng ta sẽ chú ý, anh đi ra ngoài đi!” Lảm nhảm, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT