- Nào chúng ta hãy nói chuyện như những nam nhân đi?
Dĩ Thuần "..."
Nói chuyện như những nam nhân? Có gì đó sai sai đúng không? Dĩ Thuần bắn ánh mắt đầy khó hiểu về phía Khiết Nhi,trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ,bản thân cũng đã điều tra sơ lược về cô gái này,qủa thật có chút đau đầu,nếu như là trước đây Dĩ Thuần tự tin là bản thân sẽ không bao giờ thua,nhưng hiện tại dường như chữ thắng đã "Không" còn tồn tại....Xoáy sâu vào đôi mắt ngây thơ kia,trong lòng Dĩ Thuần lại cảm thấy có gì đấy gọi là xót xa,An Khiết Nhi? Cô là người như thế nào? Đã trãi qua những gì?
Khiết Nhi cho là bản thân Cô không nói sai điều gì cả,ừ vẫn là một đứa trẻ ngoan và nghe lời mẹ,Cô rất có tâm điều chỉnh lại lời nói:
"Vậy mẹ ơi? Chúng ta nói chuyện như những thằng đàn ông với nhau đi! "
Dĩ Thuần cơ miệng cứng ngắc, cái lí lẽ gì đây,này An Khiết Nhi chúng ta đang tranh chồng đấy? Đừng có mà nhận máu mũ tình thâm như thế chứ!!!
Khiết Nhi trong lòng cũng đang một đường đánh giá Dĩ Thuần.....Bắt đầu từ vòng 1 không tệ cũng 90 chứ chả ít,vòng 2 thì chắc tầm 56 này số đo của Ngọc Trinh chứ chả chơi,vòng 3 thì khỏi nói,mông thì cứ phải gọi là cong,nhìn chung khái quát mà nói đây qủa thật là một cơ thể câu người,bảo sao ngày xưa chồng mình chết mê. Chết mệt.Này Không được ngực Không nên to như thế,lỡ sau này có con,ngực to ra con bú có ngộp thở chết à? Eo thon thế để làm gì,phụ nữ phải có chút thịt mới dễ nhìn,tính làm người mẫu hay gì mà nhìn mong manh như sợi phở thế? Rồi lại nói đến vòng 3,mông có cần cong thế không,nhìn chung sau một hồi đánh giá đi,đánh giá lại,Cô đúc kết cơ thể này của Dĩ Thuần chắc chắn bị dị tật ~
Qủa thật là so về nhan sắc thì Dĩ Thuần đẹp,từ lần đầu tiên nhìn thấy ở bệnh viện Cô đã biết Cô gái này tuyệt đối là một mĩ nhân khuynh thành.Nhưng giờ đẹp có ăn được không? Thời buổi này ai còn so về nhan sắc? Cái quan trọng là não bạn sâu đến nhường nào,chứ không phải bạn đẹp đến bao nhiêu.Cô dám vỗ ngực cam đoan là sau 7 năm nhờ có sự " giáo dục vô nhân cách " của Tử Lãnh dành cho mình,thì một Dĩ Thuần,Cô tự tin là mình sẽ đánh bại.
Hạnh phúc lần này Cô muốn chính tay mình nắm giữ! Tình yêu không có sự cao thượng,hoặc là được yêu hoặc là nhìn người ấy yêu người khác.Nếu Tử Lãnh dám quên đi An Khiết Nhi - Cô... thì Cô không ngại một súng bắn chết Hắn.Ít ra khi ấy Cô cũng sẽ đi theo Hắn,sinh tử không rời.
Đúng An Khiết Nhi không phải là nữ chính của phim truyền hình nhưng cuộc đời mình Cô muốn làm nữ chính.Muốn yêu và được yêu.
"Mẹ sao mẹ không nói gì? "
Dĩ Thuần nhìn lên trời cao nhẹ nhàng trả lời:
"Khiết Nhi yêu một người chẳng lẽ là sai sao? "
Cô cũng nhìn lên trời cao nhưng khác một điều là Cô nhắm mắt,ngây ngô nói:
"Mẹ không nhận con gái mình đấy mới là sai đấy ~ "
Dĩ Thuần quay đầu đối diện với Cô kiên quyết nói:
"Dù thế nào Tôi cũng Không từ bỏ Lãnh! "
Đáp lại ánh mắt cương quyết kia,Cô không mảy may để lộ sơ hở gì,đưa ngón tay lên cắn cắn,đôi mắt thì tỏ ra sợ hãi,giọng nói thì run run,chậc diễn cũng thật là sâu nha ~
"Mẹ định cướp chồng con à? Thế thì ba thì sao? Mẹ định bỏ ba với con?? Ư"
Tình huống gì đây???
Hắn đã thay đồ xong từ lúc nào. Bên cạnh cũng đã có thanh niên nhiều chuyện là Vũ Nhiễm.Hai người đàn ông đứng nhìn hai cô gái trong lòng mỗi người một suy nghĩ.
"Lãnh cậu nói xem hai người họ có đánh nhau không? "
"Nhiễm cậu là hi vọng họ đánh nhau?"
Vũ Nhiễm đột nhiên nghiêm túc đến lạ cất lời:
"Dù cậu chọn ai thì cũng sẽ tổn thương người còn lại. "
Một câu nói của Vũ Nhiễm cũng khiến Hắn phải suy nghĩ,nhìn hình bóng của hai người con gái,một người thì là người Hắn từng yêu,một người lại là người Hắn yêu cho đến tận bây giờ,nhưng trong đôi mắt của Hắn bây giờ à? Chỉ chứa đựng hình ảnh của một cô gái nhỏ nhắn,cao m60,đôi mắt long lanh,cử chỉ ngốc nghếch,và ẩn sâu trong đấy là một con sư tử tiềm tàng,đúng trong mắt Hắn bây giờ chỉ có An Khiết Nhi.Người con hắn đã và đang yêu là mãi mãi.Đôi mắt Hắn trở nên cương nghị cùng rứt khoát nhìn Vũ Nhiễm trả lời:
"Ít ra chỉ một người đau lòng. "
Có lẽ Dĩ Thuần trách Hắn vô tình. Nhưng hắn không quan tâm điều ấy,Hắn sống không phải để vừa lòng ai,Dĩ Thuần biết đau lòng chẳng lẽ Khiết Nhi của Hắn Không đau lòng? Nếu Dĩ Thuần khóc Hắn sẽ cảm thấy có lỗi,nhưng nếu cô ấy khóc Hắn sẽ đau lòng,đau đến tâm can nhói nhức.Vì đối với Hắn tình yêu này còn hơn chữ định mệnh.
Thấy thái độ kiên quyết của Hắn,Vũ Nhiễm lại bắt đầu đùa bởn:
"Nếu không muốn ai đau lòng thì cậu nghĩ sao về tớ? Nhiễm soái thần làm đối tượng kết hôn của Lãnh mặt than có vẻ cũng không tệ ~ "
Hắn bắn ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Vũ Nhiễm.
"Cho dù trên đời này phụ nữ có chết hết,thì đến xách dép cho Tôi cậu cũng không có cửa. "
Vũ Nhiễm Không chịu yếu thế nói:
"Rõ là cậu toàn đi giày? Lấy đâu ra dép cho Tớ xách. Tớ nghĩ xách quần cho Cậu hợp lí hơn đấy ~ "
Hai tên đàn ông nào đấy lại bắt đầu choảng nhau,bỏ quên luôn hai cô gái.
Không biết Dĩ Thuần và Khiết Nhi đã nói những gì.Nhưng hai người họ lại nhìn nhau cười.Một nụ cười cho một vài sự thật,một nụ cười cho một vài hi vọng,cùng đó là những toan tính,dù gì đi nữa tất cả cũng chỉ bắt nguồn từ chữ yêu.
"Mẹ Thuần xem kia ông và bác chuẩn bị phang nhau kìa....!!!! "
Dĩ Thuần nhìn theo phía Khiết Nhi chỉ,môi cũng khẻ mỉm cười,hai người họ vẫn vậy,chỉ khác là trong mối quan hệ của họ Không chỉ có hai mà còn tồn tại người thứ 3...người con gái ấy tên là An Khiết Nhi.Còn Dĩ Thuần bổng trở thành người vô hình...
Tử Khôi anh ở đâu?.....
Đang mãi mê suy nghĩ thì lại bị Cô một lực kéo đi.Trong lòng cũng thấy lạ,Khiết Nhi cô biết võ? Lực đạo tuy không mạnh,nhưng với đôi mắt tinh tế,Dĩ Thuần thừa biết Cô chỉ đang dùng 3 phần sức lực.
Điểm dừng là trước mắt hai người kia.
"Ông ngoại định đánh chồng cháu đấy à? "
Vũ Nhiễm xin thề là cuộc đời này người có thể đổi trắng thay đen thành màu đỏ thế này chỉ có thể là cặp đôi yêu nghiệt này.Rõ dàng mà nói mình mới là người bị ức hiếp. Bị hai vợ chồng nhà nó thay phiên nhau hành hạ,rồi không sao đi bản thân là người độ lượng nên Vũ Nhiễm tất nhiên sẽ không chấp nhặt quân cầm thú này,nhưng này Ông ngoại định đánh chồng cháu đấy à? Cháu ngoại thân thương của Ông là chồng mày định hiếp ông.Ông đẹp trai và vô tội ~
Hắn đầy mĩ vị không quan tâm đến ánh mắt của Dĩ Thuần. Đưa tay ra kéo Cô vào lòng,đầy dịu dàng nói:
"Cậu ta thấy Tôi hiền nên bắt nạt,em nói xem nên thiến cậu ta hay làm gì?"
Vũ Nhiễm: "..."
Dĩ Thuần: "..."
Cô dụi dụi đầu vào bờ ngực vững chắc của Hắn thỏ thẻ nói:
"Cho đàn ông hiếp ông ngoại là được rồi,thiến thì ác lắm bác chồng ạ!!! "
Dĩ Thuần cùng Vũ Nhiễm: "..."
Này cô gái vậy em nghĩ cho người hiếp cậu ta là không ác? Vợ à em cũng thật nhẫn tâm ~
Vũ Nhiễm đầy phân bua nói: "Này hai đứa kia.Vừa phải thôi nhé đừng thấy anh hiền rồi ức hiếp ~ "
"Chà đạp cậu là thú vui tao nhã của vợ chồng Tôi. "
Dĩ Thuần lại một lần nữa bị xem là không khí.....Một nổi buồn dâng lên,khóe mắt cay cay. Kìm nén không cho bản thân mình khóc,cất tiếng:
"Lãnh.... "
Tiếng nói của Dĩ Thuần cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của ba người kia,đồng loạt hướng mắt về phía Dĩ Thuần,không ai cất lời,đều chờ đợi Dĩ Thuần nói tiếp.
Dĩ Thuần bổng nhiên không biết nói gì.Khiến không khí vô cùng ngượng ngịu.
Hắn điềm tỉnh phá tan không khí bằng chất giọng đuổi khách:
"Nhiễm cậu đưa Dĩ Thuần về đi "
"Tại sao lại là tớ chứ?? "
Nhìn Vũ Nhiễm đang kì kèo với mình Hắn hỏi ngược lại:
"Tại sao không phải là cậu? "
Không để ai nói gì Hắn cúi xuống bế bổng Cô lên,ngạo mạn nói:
"Vợ Chồng Tôi còn bận tạo con cái,không tiễn ~ "
Cô chỉ kịp ú ớ:
"Này Bác thả cháu xuống đi...này "
Hắn nhìn Cô đầy vô lại:
"Nhưng anh cương rồi biết làm sao đây? "
Khiết Nhi:"..."
Dĩ Thuần lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng của Hắn. Bàn tay nắm thật chặt,bao nổi hờn ghen,cùng uất hận bổng chốc nổi dậy,giây phút Dĩ Thuần quay lưng cũng chỉ nghe Vũ Nhiễm nhàn nhạt nói:
"Dĩ Thuần anh đưa em về. "
Tử Lãnh là anh ép em vô tình.Dĩ Thuần không có được thì đừng hòng ai có được.!
Hết chương 67
Ngắn gọn thôi: bỏ ra 60s để cho mình một cmt.
Xôi thịt? Hay là H?
Nhưng các chương sau tớ lại muốn ngược rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT