"Con ngu này mày bị điên à.Bắn giỏi mày dám bắn tao mày giỏi lắm.Bây giờ còn định bắn tao.Hôm nay tao không cho mày chết tao đổi họ "
Phát súng vừa rồi hoàn toàn lệch.Cô bắn theo cảm xúc và không tý căn bản nào nên phát súng hoàn toàn lệch.Hơi thở mệt nhọc cô vẫn cố gắng chỉa súng về phía ả.
"Chị đi...ra ngoài...đừng đến gần tôi... "
Ả khinh miệt.Bắn mắc mớ gì Ả phải sợ khi con ngốc này vốn dĩ không thể nhắm trúng Ả.Ả ngoa độc nói:
"Ra ngoài à? Để tao tiển mày đi gặp diêm vương sau đó liền ra ngoài "
Vừa nói Ả vừa đi lại phía cô trên tay không ngừng lắc lư lọ thuốc độc.
"Chị dừng lại...không tôi bắn chị...."
"Bắn đi mày giỏi mày bắn đi "
"Đứng lại....chị là con qũy giữ....chị tránh xa tôi ra "
Ả cười lớn.Mĩa mai cô:
"Qũy giữ tao chính là qũy giữ.Con qũy này đang muốn mày chết.Mày sống để làm gì? Khi mày ngu hết phần của xã hội "
Cô cố gắng dùng sức lực cuối cùng.Cô sợ.Sợ con người trước mặt.Bản năng dạy cô phải chống trọi lại chị ta.Bản năng thôi thúc cô phải dũng cảm.Bàn tay cô nắm chặt súng nhắm thẳng vào chân Ả ta.
"Chị đi...ra...ngoài...đi "
"Tao còn chưa giết mày làm sao tao có thể ra ngoài? "
Vừa nói Ả vừa thong thả đi lại phía cô,dù súng kia đang chỉa về Ả.Nhưng Ả chính là xem thường một con ngốc thì có thể bắn ai đây?
Khi cự li mỗi lúc một gần.Cô hít thở một hơi tay bóp mạnh vào còi súng.
Lại một lần nữa âm thanh vang vọng của tiếng sung vang lên:
"Đoàng "
Lần này Ả đau đớn hét lên
"Á Á Á "
Ả ngã qũy xuống.Cơn đau khiến Ả trở nên run rẩy.Phía dưới đầu gối không ngừng truyền đến cơn đau giữ rội.
Cô mệt nhọc vứt súng xuống.Chính cô bây giờ cũng không còn một chút sức lực nào.Mắt cô nhắm hờ lại,mặc bên tai là tiếng chửi rủa của Ả.
"Mày dám bắn tao.Mày giỏi lắm.Bao lâu nay là mày giả điên giả ngốc.Mày chính là con khốn nạn "
Ả đau đớn nhưng lời nói thì vẫn cay độc.Lúc này Ả hận không thể một tay bắn chết con ngốc này.Cơn đau khiến Ả dần trở nên yếu. Bàn tay run run Ả gọi điện thoại cho anh.Trong lòng vẫn cảm thấy may mắn khi đem điện thoại trong người.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy:
"Alô anh nghe "
"Diệp...cứu...em "
"Á Nhã em bị làm sao,em trả lời anh "
"Cứu em...nó muốn giết em "
"Em đang ở đâu.Ai giết em.Em đừng làm anh sợ "
"Là...là con ngốc...Diệp em đau "
Nói xong Ả cũng mất hết sức lực điện thoại trên tay cũng rớt xuống.
Anh bên này không ngừng gọi:
"Alô..Nhạ em đâu rồi.Nhạ "
Triết Diệp mặt nỗi rông tố.Lạnh lùng tắt điện thoại.Trong lòng không ngừng lo lắng.Nhanh chóng lên máy bay riêng trở về.
[...]
Trong căn phòng tĩnh lặng hai cô gái đều trong tình trạng yếu ớt.Cô thì hoàn toàn gục ngã nhưng bàn tay vẫn giữ chặt súng.
Ả trong lòng không ngừng uất hận.Nhưng lại không thể làm gì đành cố gắng cằm cự đợi anh.Ả tin lần này chính tay anh sẽ giết chết con ngốc này.
SÁNG HÔM SAU
Lão quản gia cùng người hầu hết lòng lo lắng.Đã hơn một ngày họ chưa gặp Khiết Nhi.
Chính lão quản gia cũng cảm thấy bất lực.Chính lão biết tiểu thư bị nhốt ở tầng 3 nhưng không tài nào có thể vào trong được.
Đang mãi mê lo lắng.Thì thấy anh vội vàng chạy vào.Không hẹn đồng loạt cúi đầu chào:
"Cậu chủ đã về "
Triết Diệp không quan tâm.Một mạch chạy lên từng 3.Trong lòng không ngừng lo lắng cho Ả.Lão quản gia cũng hấp tấp chạy theo.Nhưng vì tuổi cao lão chỉ có thể đi ở phía sau anh một quảng dài.
Bàn tay nhanh chóng ấn mật khẩu.Cảnh tượng bên trong khiến anh giận tím mặt.Nhìn Ả đang vô lực cùng đầu gối đỏ thẩm với màu máu khiến cho anh đau lòng tận xương tũy.
Ả đôi mắt dần hé mở,khó nhọc nhìn anh nói:
"Diệp...cứu em...nó...nó...giết em...."
Anh vội vàng chạy lại bế ả đặt lên giường,hôn nhẹ lên chán ả giọng dịu dàng an ũi nói:
"Chờ anh một chút được không "
Ả gật nhẹ thay cho câu trả lời.
Anh hơi thở qũy giữ đi lại phiá cô.Dơ chân đạp một cước khiến cơ thể gầy mòn của cô văng ra xa.
Bị văng mạnh khiến mồm cô hộc máu.Cơ thể không còn sức lực chính vì đau đớn mà mơ hồ tỉnh lại.
Cô thấy bóng dáng anh mờ mờ,trên môi liền nỡ nụ cười nhẹ,nói trong hơi thở khó khăn:
"Chồng.... anh.... đã...về. "
Anh cúi người xuống nhặt khẩu súng lên.Lời nói lãnh lẽo:
"Hay cho con đàn bà ác độc cô dám ra tay với Á Nhạ.Hôm nay tôi sẽ khiến cô hối hận vì tồn tại trên đời "
Bàn tay anh đưa lên còi lên nòng chuẩn bị kết liễu cuộc đời cô.
Khiết Nhi ngốc nghếch không khóc lóc van xin như trước đây.
Khiết Nhi ngốc nghếch không la hét vì bị đánh,không cố gắng tồn tại,cũng không cố gắng giải thích,mà chỉ nói trong hơi thở cuối cùng,một câu hỏi:
"Diệp.Có bao giờ anh yêu em không? "
Hết phần 11
Tiếp theo thì 12!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT