Chiếc xe mui trần trắng đỗ trước mặt khách sạn.

Âu Dương Nhật nhanh chóng xuống xe bước sang mở cửa cho Minh An.

Anh mở thùng xe rồi lấy đống túi xách đưa cô.

- Có cần tôi mang lên giúp không?

Cô cười, nhận lấy từ tay anh.

- Không cần đâu, tôi có thể tự làm mà!

Nhật lại nhìn cô cười:

- Vậy chúng ta liên lạc sau nhé!

- Ừm.Tạm biệt!

Nhìn bóng chiếc mui trần hòa vào dòng xe tấp nập, cô mới xoay người vào khách sạn.

Trước cửa phòng, An đang loay hoay lấy chìa khóa thì cửa đột nhiên mở ra, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào trong.

Còn chưa kịp định thần thì cô đã bị người nào đó xoay người ép mình vào cánh cửa.

Cô hốt hoảng:

- Âu Dương Quân! Anh...

Cô rõ ràng cảm nhận được sự tức giận bừng lên trong anh, cũng mơ hồ hiểu được nguyên nhân anh tức giận.

Minh An muốn lên tiếng giải thích nhưng tình hình không cho phép.

Cô không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh vì vậy đành phải đứng yên bất động, để mặc anh tùy ý dây dưa trừng phạt.

Đến khi không thể thở nổi nữa, cô mới dùng tay đẩy người trước mặt.

Âu Dương Quân ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé.

Không khí yên tĩnh bao trùm thành một màn mờ ám, chỉ có hơi thở nóng hổi của hai người quyện vào nhau.

Minh An sau khi lấy lại hô hấp ổn định thì từ từ ngẩng mặt nhìn anh.

- Anh thấy rồi?

- Thấy gì?

Âu Dương Quân vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực nhưng trả lời bằng chất giọng nhàn nhạt.

- Tôi và Âu Dương Nhật!

- Hai người như thế nào?

- Tôi tình cờ gặp anh ta trên đường.

- Rồi sau đó?

- Chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm rồi anh ta cho tôi đi nhờ xe về khách sạn!

Minh An thành thật trả lời.

- Vậy còn những thứ này?

Âu Dương Quân hất mặt nhìn đống túi xách dưới sàn. Ánh mắt hiện lên những tia lạnh lẽo.

- Là tôi mua trước khi anh ta đến, anh đừng hiểu lầm!

- Tôi tin em!

Anh cúi đầu, hít lấy hương thơm dễ chịu trên mái tóc óng mượt.

Minh An chưa thích ứng với hành động này nên rướn người tránh khỏi.

- Em tránh tôi?

Anh hỏi.

Minh An đỏ mặt trả lời:

- Tôi... nhột!

Câu nói của cô thành công xua tan cơn giận trong anh.

Âu Dương Quân từ từ giảm lực ở cánh tay ôm cô, dùng một tay nâng cằm cô lên.

Trông thấy đôi môi anh đào của cô bị anh làm cho sưng đỏ, anh không kiềm được nở nụ cười mê hoặc.

- Em về rồi thì nghỉ đi!

Nói xong, anh buông cô ra, mở cửa đi thẳng về phòng của mình.

Minh An vừa bị anh dọa cho phát hoảng thấy anh rời đi thì thả người xuống giường, đánh một giấc đến tối.

----------

Trăng đã lên.

Vầng trăng tròn chiếu xuống ánh sáng bàn bạc khắp khuôn viên ngôi biệt thự rộng lớn.

Không khí đêm hè mát mẻ, dễ chịu.

Trong vườn, những bông hoa hồng đung đưa trước gió vui vẻ nằm dưới tán cây rộng.

An đã trở về nước cả tuần nay. Mọi hoạt động của cô đều diễn ra bình thường như chưa hề có những sự kiện xảy ra trước đó. Tuy nhiên hiện cũng có vài điều thay đổi.

Chẳng hạn như, thỉnh thoảng, Quân công khai nắm tay cùng cô đến công ty hay ôm cô ngay trước mặt người khác nếu anh muốn. Những lúc đó, cô ngoài việc ngượng đỏ cả mặt thì cũng chỉ biết chui vào lòng anh ẩn nấp.

Chẳng hạn như, bây giờ trong phòng, Minh An đang ngủ say thì chuông điện thoại reo liên tục. Cô bực mình nheo mắt nhìn dòng số nhảy trên màn hình, bấm nút nghe rồi quát:

- Dương Nhật, nhà anh không có đồng hồ hả? Có biết mấy giờ rồi không?

Phía bên kia truyền đến một tràng cười, giọng nói có phần châm chọc:

“Sao cô lại lớn tiếng thế, không sợ ông chủ của cô nghe thấy sao?”

- Nếu anh nửa đêm rãnh rỗi không có việc gì làm thì ra vườn bắt dế đi, đừng làm phiền tôi!

Nói xong, Minh An dứt khoát tắt máy.

Từ lúc ở Nhật Bản trở về, hằng đêm Âu Dương Nhật nếu không nhắn tin chúc cô ngủ ngon cũng sẽ gọi điện kêu cô ngủ sớm.

Cô ném chiếc điện thoại đáng thương sang một bên rồi kéo chăn tiếp tục ngủ. Nhưng kẻ nào đó vẫn lì lợm làm cho nó réo liên hồi.

Minh An kéo chăn trùm qua đầu không thèm quan tâm.

Được một lúc, cô đành chịu thua sự kiên nhẫn của kẻ kia đã liên tục gọi cho mình hơn mười cuộc điện thoại, phải lò mò bò dậy.

Không biết kiếp trước cô làm gì mắc oán với nhà họ Âu Dương mà bây giờ lại khổ sở như thế này!

Cô nhấc điện thoại, muốn chửi cho kẻ kia một trận. Nhưng cô chỉ vừa bắt máy còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã truyền đến một giọng nói ấm áp:

“Tôi nhớ em, Minh An à! Tôi rất nhớ em!”

- Này, Âu Dương Nhật, anh sao lại...

Minh An sững người trước câu nói vừa nghe thấy.

“Em cho tôi một cơ hội được không, Minh An? Hãy cho tôi cơ hội được đi cạnh em, được nắm tay em hay đơn giản chỉ là nhìn thấy em hằng ngày thôi!”

- Tôi...

Minh An lúc này bị Âu Dương Nhật làm cho bất ngờ đến tỉnh cả ngủ. Cô mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Tôi nhớ em phát điên lên được, Minh An à! Em có thể gặp tôi một lát không?”

____Yun_Coi____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play