Chu An An hoạt bát, Giang Diễn Đường chững chạc, trong mắt mọi người thì hai người bọn họ quả là xứng đôi. Trên thực tế cá tính của cả hai lại hoàn toàn là góc bù, chưa lần nào không hoà hợp mà phải cãi nhau. Hiện tại kinh tế của hắn có ít nhiều khó khăn, tiền lương của hắn phần lớn dành cho chính mình cùng em trai tranh trải sinh hoạt phí cùng học phí. Không thể tặng Chu An An những món quà giá trị, hoặc là đơn giản mang nàng đi ăn ở một nhà hành sang trọng, trong lòng hắn cảm giác, cảm thấy bạc đãi cô. Nhưng Chu An An cũng chưa từng có lời trách móc gì hắn.

Giang Diễn Đường học lên năm thứ tư, em trai là Giang Diễn Duệ thi đỗ vào một trường đại học công lập ở Nam bộ, thằng nhóc nói với Giang Diễn Đường: “Từ nay về sau em có thể tự chăm lo cho mình, anh yên tâm. Từ nay anh hãy sống cho bản thân anh, anh tự chăm lo cho bản thân thật tốt là ổn rồi.”

Cuộc sống của Giang Diễn Đường bỗng trở nên dư dả, em trai đã chuyển đến miền Nam để tiện theo học, chỉ còn một mình hắn trông coi căn nhà. Bố hắn đã rất lâu không về, đều tuỳ hứng ở lại nhà của một người đàn bà xa lạ nào đó.

Hắn thường tranh thủ tất cả dịp nghỉ của mình để dẫn An An đi chơi, nói thí dụ như đi chơi xa một chút ở bờ biển. Có lần hai người đi tàu đến Nghi Lan. Trên đường đi, Chu An An tựa đầu lên vai hắn mà thiếp đi. Khoé môi hắn tạo thành một hình cung kín đáo, cảm nhận đây thực sự là niềm hạnh phúc mà hắn luôn mong chờ.

Gia đình Giang Diễn Đường lớn lên vốn thiếu thốn sự quan tâm, làm cho hắn tưởng rằng hắn khát vọng được người khác quan tâm bù đắp, nhưng khi gặp Chu An An hắn mới phát hiện ra cuối cùng thì là hắn luôn mong muốn được quan tâm chiếu cố cho người khác. Cô và hắn không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, hắn cưng chiều An An, yêu thương chiếu cố cô, nguyện ý vì cô gánh vác phiền não. Giờ phút này nhìn An An yên lành ngủ ngoan, Giang Diễn Đường có thể bất chấp mọi thứ để gạt hết phiền não, không phải ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng.

Tiếng đài thông báo vang lên, tàu dừng ở trạm, hành khách xung quanh ai nấy đều nhanh chóng cầm hành lý và chen chúc xuống tàu. Giang Diễn Đường chưa cần gọi cô thì Chu An An đã bị đánh thức mà tỉnh dậy.

Cô vẫn còn rất buồn ngủ, cố gắng mở hai con mắt thấm một tầng sương ngó nghiêng xung quanh để nhận thức mọi thứ, nhìn tới hàng người dài lối nhau chậm chạp đi xuống tàu, cô mới chậm rãi quay hỏi nhỏ Giang Diễn Đường: “Đến Đài Bắc rồi sao?”

Hắn đứng dậy một tay kéo tay cô, một tay nhanh nhẹn xách lấy túi xách.

“Đi nào” – Ngừng một chút lại ân càn hỏi: “Mệt lắm không? Vừa rồi nhìn em ngủ như vậy rất quen thuộc –“

An An ngáp một cái, còn mơ mơ màng màng mắng hắn: “Mặt dày…”

Cả hai nhìn dòng người chen chúc nhau đi đằng trước, bọn họ thảnh thôi đi cuối cùng, hắn híp mắt cười cười: “Vừa rồi nhìn em ngủ ngon như mèo con, anh còn không lỡ đánh thức”.

Chu An An trừng mắt với hắn, đánh cho hắn một cái: “Vậy nếu em không tỉnh dậy, không phải sẽ trôi tới vài bến nữa sao? Anh rất không đáng tin !”

Bị đánh, hắn còn ha ha cười.

Giang Diễn Đường dừng bước, giữ chặt tay An An và dùng lực kéo cô vào vòm ngực mình, cô không kịp phản ứng. Hai giây sau ý thức hắn mặt dày không biết xấu hổ ôm cô giữa chốn đông người qua lại, trong nhay mắt bên tai đỏ ửng.

END C.1-1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play