Kinh Thành

Một ngôi nhà lá đơn sơ lại có hai hán tráng cầm đao thủ vệ bên ngoài, mặc dù chỉ là y phục bình thường nhưng nhìn thần thái gương mặt chắc chắn không phải là dân chúng bình thường.

“Ly Ca Tiếu, kế hoạch này của ngươi thật sự có thể dùng được sao, ta vẫn cảm thấy có chút không ổn!” Đối với kế hoạch của Ly Ca Tiếu, Hải Thụy thật không đồng ý, mặc dù từ khi tân đế lên ngôi phe cánh Thiết tướng quân trên triều đình cũng thu liễm đi không ít.

“Thắng bại mấu chốt là ở hắn!” Vừa nói, Ly Ca Tiếu vừa nhìn Mã Thừa Ân vẫn một mực yên lặng không lên tiếng.

“Cái này……..Mã đại nhân, ngươi thật sự nguyện ý buông tay đánh một trận!” Đối với tâm phúc này của Thiết tướng quân, Hải Thụy một mực luôn là cố kỵ, hôm nay lại phản bội khiến hắn ứng phó không kịp, không khỏi hoài nghi liệu đây có phải là một cái bẫy.

“Đã là tử tội thì còn có thể như thế nào, chỉ cần cứu mẹ ta bình an là tốt rồi. Hơn nữa thứ ta mong muốn cho tới bây giờ vốn không phải là giầu sang……!” Tròng mắt thâm thúy u ám lóe chút ánh sáng dừng lại trên gương mặt Ly Ca Tiếu.

Lời của Mã Thừa Ân không khỏi khiến Ly Ca Tiếu ngừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Quan sát hai người có điểm quái dị, Hải Thụy mơ hồ vẫn cảm thấy bất an.

“Vậy mật hàm mà ngươi nói đâu?” Đây là mấu chốt, mật hàm và Mã Thừa Ân thiếu một thứ cũng không được.

“Tam Nương và Tiểu Mai tối nay sẽ đến Mã phủ lấy về, ngày mai sẽ trở lại!” Giữa trưa Tiểu Mai và Tam Nương xâm nhập vào thành, sẽ chờ đến thời điểm ban đêm khi đám thủ vệ nghỉ ngơi lơ là cảnh giác sẽ ra tay.

“Mật hàm ở Mã phủ, chẳng lẽ không bị lục lọi lấy đi sao, ta nghe nói Mã đại nhân đã không ở đây mấy ngày này, Thiết tướng quân đã phái người thay mặt quản lý Cẩm y vệ cùng Mã phủ!” Mặc dù không chính thức ban bố lệnh truy nã, nhưng tin tức linh thông nên mấy vị đại nhân cũng biết được Thiết tướng quân đang đuổi giết Mã Thừa Ân.

“Nếu như tìm được, hắn đã sớm ban lệnh truy nã ta, hiện giờ chỉ phái thủ hạ thân tín đuổi giết ta, có thể thấy đươc hắn cũng không chắc chắn!”

“Hắn thực thông minh, Tân hoàng mới lên ngôi ban cho An Minh Thái thân phận thân vương, hắn liền thuận theo ý chỉ, nói rằng ngươi hộ tống thân vương xuất quan hòa đàm! Vừa giữ sát cơ lại vừa giữ lại đường lui sau này!”

“Lão hồ ly này, ngược lại đã giữ cho chúng ta cơ hội!”

“Đường này lưu lại trừ mạo hiểm là đương nhiên, được, Ly Ca Tiếu, cứ theo kế hoạch của ngươi mà làm! Ta nhất định hết sức tương trợ, nghĩ biện pháp kiềm chế bọn họ!”

“Nhưng mà, trước mắt ngoại trừ chứng cứ của Mã Thừa Ân, Hải đại nhân không ngại bắt người chứ?”

“Người nào……?”

“Tiêu Bản!”

Bến tàu

“Ta nói đã hơn bốn năm ngày, bổn công tử ta chơi đùa các cô nàng cũng đã quá chán rồi, bọn họ thế nào còn chưa tới nơi!” Phe phẩy cây quạt, Tiêu Bản ở một bên giẫm tới giẫm lui. Một bên Tiêu Đang đang tràn đầy buồn bực, người hắn xem thường nhất chính là những tên công tử con nhà giàu này, trừ xuất thân tốt, chẳng còn điểm nào có thể lên mặt.

“Mấy ngày trước nổi bão, có lẽ ảnh hưởng đến hành trình, không bằng công tử phái vài chiếc thuyền đi ra ngoài thăm dò một chút!” Mí mắt giật giật, Tiêu Đang  lòng nóng như lửa đốt, hồi tưởng lại toàn bộ tình cảnh lúc đó, nhưng vẫn không sao nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.

“Đúng lắm, cứ nghe lời ngươi mà làm, trời thật nóng,…..ngươi ở đây phân phó, công tử ta đi vào trong nghỉ ngơi một chút!” Vừa nói vừa phe phẩy cây quạt đi tới tiểu khúc bên cạnh ngồi nghỉ.

Cũng không nghĩ tới vài chiếc thuyền con đi thăm dò chưa kịp xuất bến, đã thấy xa xa một chiếc thuyền câu rách nát đi tới đây, trên thuyền nằm ngổn ngang mấy binh lính ốm yếu, Lưu thống lĩnh quần áo lam lũ ốm xanh đứng trên mũi thuyền.

“Là Lưu thống lĩnh…..mau nhìn đúng là thống lĩnh!” Mấy người lính hô lên, vội vàng đem thuyền tới đó.

Lưu thống lĩnh gương mặt chật vật được mấy người lính đỡ lên thuyền nhỏ, mấy binh lính bị trọng thương từ từ ngồi trên thuyền câu được kéo về.

“Lưu thống lĩnh, mấy người nhất chi mai đâu?, ngươi lúc đầu là mạnh khỏe bừng bừng áp chế bọn họ hồi kinh, thế nào giờ lại thành thế này?” Nóng lòng xông tới lôi kéo người, cũng không quản những chuyện khác, Tiêu Bản gấp gáp.

“Ta thất bại,…….” Một lời hất tay của Tiêu Bản ra, khuôn mặt Lưu tướng quân tức giận, mấy ngày nay hắn bị nhốt tối tăm không thấy ánh mặt trời, mặc dù đám người Nhất Chi Mai không dùng hình với hắn mà cũng không giết hắn, nhưng đây lại chính là vũ nhục lớn nhất đối hắn.

“Cái này….rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Lại để cho Nhất Chi Mai đào thoát, Tiêu Bản ảo não, giận đến mực ném cây quạt xuống đất hung hăng đạp mấy cái cho hả giận.

Tiêu Đang nhìn Lưu thống lĩnh trước mặt chợt hiểu ra, rốt cuộc đã suy nghĩ minh bạch là không đúng chỗ nào, Lưu thống lĩnh đó là giả, mặc dù dáng người không hề khác nhau, nhưng người nọ không có mi mục nam nhi thô tục của Lưu thống lĩnh, Hạ Tiểu Mai, nhất định người đó chính là Hạ Tiểu Mai.

Cơ hội tới tay cứ như vậy bị vuột mất, Tiêu Đang không cam lòng nắm chặt tay, sau đó hỏi một câu:

“Lưu thống lĩnh, bọn họ bây giờ ở nơi nào?” Mới nói một nửa đã bị tên nô tài ở một bên chen vào một câu, Lưu thống lĩnh căn bản không nguyện ý trả lời huống chi chính hắn cũng không biết.

Hắn và những binh lính kia vốn là được đưa lên bờ cùng với người bị nạn. Những người bị nạn đã hứa với Ly Ca Tiếu sẽ tìm chỗ nhốt bọn họ nhưng chưa được mấy ngày thì một người trong số họ vì tham tiền mà thả bọn hắn ra, tránh để lại hậu họa hắn giết người kia rồi vội vã trở về kinh thành.

Nửa khắc sau ước chừng biết rõ được mọi chuyệnTiêu Bản tức giận không ngừng trút giận lên cây quạt.

“Mẹ khiếp, bị lừa như vậy, không giao nộp được người trở về làm sao ăn nói”

Đừng nói là Tiêu Bản, chính Lưu thống lĩnh sắc mặt cũng thật khó khăn, chính là Thiết tướng quân hiểm độc ra sao mọi người đều biết, hắn lần này không những chẳng bắt được người còn hao binh tổn tướng trở về không thể tránh khỏi bị trách phạt”.

Nhưng thế sự khó liệu, đột nhiên xa xa xuất hiện một đội nhân mã, dẫn đầu là một vị tướng quân đi tới chỗ bọn họ.

“Bắt toàn bộ lại cho ta….!”Vị tướng quân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt những binh lính kia xông tới bao vây toàn bộ đám người Tiêu Bản lại.

“Các ngươi làm phản sao, đây là muốn làm gì….không biết ta là ai sao?” Hiển nhiên Tiêu Bản không hiểu rõ thế cục trước mắt, vẫn còn không ngừng quát mắng.

Chỉ có Tiêu Đang nhìn gương mặt vị tướng quân vừa tới lập tức lộ vẻ sợ hãi, tướng quân này là do Hải Thụy phái tới, nhất định Hải Thụy đã tìm được chứng cớ gì để trị tội bọn họ.

Còn Lưu thống lĩnh ngồi phịch xuống đất, trong lòng hắn hiểu, nhất định là mọi chuyện bại lộ, Thiết tướng quân đổi hết mọi tội lên đầu hắn để hắn chịu tội thay.

“Tiêu Bản, kẻ bị bắt chính là ngươi, các ngươi thông đồng nhau truy sát An thân vương cùng với Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Mã đại nhân đi theo hộ tống bảo vệ người, ta phụng chỉ tới bắt các ngươi về thẩm vấn !”

“ Cái gì, ta phi, các ngươi từ đâu tới, ta là người của Thiết tướng quân,.Ngươi dám bắt ta, là ngươi chán sống sao!”

Tướng quân gương mặt nghiêm nghị không muốn cùng bọn họ nói nhảm, một hồi lập tức chế trụ đám người, bị năm binh lính trói lại,Tiêu Bản không ngừng mắng chửi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play