*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thù âm thầm tuyên thệ, chỉ cần hắn biết kẻ năm ấy muốn sát hại Cảnh Diễm là ai, hắn nhất định bắt kẻ đó không thể chết già.

Nhưng mà, Lâm Thù lại không ngờ tới, đối phương nhanh như vậy đã lộ ra chân tướng.



Đêm khuya.

Ninh Quốc hầu phủ.

Trác Đỉnh Phong cẩn thận đọc hai lần nội dung trên tờ giấy. Lúc này, nến đã đốt lên, sau lưng một nam tử mặc lưu văn quảng tụ[1], tuổi đã trung niên mà cơ thể không lộ ra béo mập, vẫn còn dư lại một chút dáng vẻ anh tuấn.

Nam tử kia đợi tờ giấy bị thiêu hủy gần như không còn, mới lên tiếng hỏi:

“Thật là tra được?”

“Âm thầm nhìn thấy vài lần.” Trác Đỉnh Phong đắn đo nói, “Người nọ như có bệnh trầm kha, không thường ra khỏi cửa, diện mạo… Ngược lại có bảy tám phần tương tự. Bất quá, Lâm Thù kia quả thật một tấc cũng không rời.”

“Bảy tám phần tương tự?” Nam tử cười lạnh một tiếng, “Sợ rằng Trác Trang chủ tự mình nói giảm đi vài phần.” Vừa nói, hắn khoát khoát tay, cắt ngang lời muốn nói của Trác Đỉnh Phong, “Không sao, nếu Lâm Thù đi theo thì cũng không cần huynh hạ thủ giết y. Có lẽ, không có cơ hội để y chết ở ngoài kinh rồi. Kế hoạch vẫn như cũ, truyền thư cho Thanh Dao đi, bảo hắn tìm cơ hội xuất thủ, không cần cần đạt đến hiệu quả tử thương, chỉ cần không bị nhận ra là được.”

“Cái này…” Trác Đỉnh Phong do dự một chút, cuối cùng hỏi, “Nhất định phải làm như vậy sao? Người năm đó ra tay giết y cũng không phải là chúng ta. Vả lại, y lưu lạc giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hồi kinh, còn chưa biết trong đó có thay đổi gì, huynh…”

“Trác huynh.” Nam tử kia đột nhiên quay đầu lại, con ngươi dưới ánh nến phát sáng kinh người, “Coi như Thất hoàng tử tấm lòng rộng mở không kể hiềm khích lúc trước, nhưng huynh cho rằng bệ hạ sẽ bỏ qua cho chúng ta? Coi như không có bằng chứng thực tế chứng minh Ninh Quốc hầu phủ liên quan đến sự tình này, nhưng huynh cho rằng đến lúc đó Hạ Giang cũng sẽ không dính líu? Huynh không thể tách mình khỏi kinh thành, cũng không thể tách biệt với Hạ Giang. Hành động lần này vừa là thử dò xét, cũng là làm một chút dáng vẻ cho lão nhân kia xem. Ta… Đây cũng là vì bảo vệ Tạ Trác hai tộc chúng ta.”

~*~

Lâm Thù quyết định chủ ý phải gặp Lận Thần, cho nên chuyện trước kia xúi giục Phi Lưu nướng bồ câu đưa tin đã không thể tiếp tục giấu giếm.

Yến đại phu sau khi biết chuyện liền cầm cây chổi đuổi hắn từ sau viện chạy đến trước cửa y quán. Lão giả tuổi đã hơn sáu mươi nhưng thân thể dường như so với Tô Diễm vẫn mạnh hơn một chút, vừa truy đánh vừa phẫn nộ nói:

“Ta bất kể ngươi là Thiếu tướng quân gì! Ngươi chính là phải ăn đòn!”

Kỳ thực cây chổi đánh vào người không đau, Lâm Thù cũng chỉ gào thét vài câu tượng trưng:

“Ái chà chà, Yến lão tiên sinh ngài chú ý thân thể, chớ tức giận hại thân! Chuyện này không phải một mình ta gây ra mà. Liệt Chiến Anh, ngươi nhìn ta bị đánh như vậy sao?”

“Liên quan gì đến ta?” Liệt Chiến Anh không chú ý chuyện Lâm Thù tuy rằng gọi tên hắn nhưng ánh mắt lại một mực nhìn về phía Tô Diễm, “Là ngươi dạy Phi Lưu, không phải ta! Yến thúc, có cần ta đưa gậy tre cho ngài không?”

“Khụ khụ.” Tô Diễm ở một bên ho lên, “Chiến Anh!”

“Ách… Công tử vẫn khỏe chứ?”

“Ta chỉ là ngứa cổ họng.”

“Ồ. Yến thúc, chờ ta giúp ngài tìm gậy tre!”

“Khụ khụ khụ…”

“Công tử lại ngứa?”

Tô Diễm không còn cách nào, đành phải tự mình bước lên phía trước, ngăn lại Yến đại phu. Y thở dài, nói, “Yến đại phu, nóng giận hại đến thân thể, bớt giận. Lận huynh cũng không phải chỉ để lại một con chim bồ câu, con kia coi như cho Phi Lưu giải cơn thèm ăn. Vả lại, bệnh của ta cũng khá rồi, vì chút chuyện nhỏ này mà chọc ngài giận đến bệnh thì lợi bất cập hại, đúng không?”

“Hừ, ta rất khỏe mạnh!”

Yến đại phu ném cây chổi, đảo mắt nhìn Lâm Thù và Tô Diễm mấy lần, trong lòng hiểu rõ Tô Diễm đang che chở cho Lâm Thù, lại chẳng biết tại sao tâm tình càng khó chịu như vậy. Ông trừng mắt nhìn Lâm Thù, nói:

“Lận Thần nhất định phải đến xem một chuyến. Bằng không, lỡ như độc của ngươi xảy ra vấn đề gì, dược thảo ở chỗ ta có hạn, không giải quyết được. Ngươi chờ đi, ta đi viết một phong thư khác.”

“Không được!”

Phi Lưu là người đầu tiên không vui, nhưng Yến đại phu há có thể bị lời của nó lay động. Một nhãn đao giết người quét qua, Phi Lưu không thể làm gì khác hơn là cọ cọ vào người Tô Diễm, dùng ánh mắt khẩn cầu Trâu ca ca ngăn cản ‘người xấu’ đó tới.

Nghĩ đến bản thân còn chưa tháo gỡ được bí ẩn mười hai năm trước, Tô Diễm hiển nhiên cũng không tình nguyện trở về Lang Gia Sơn. Nhưng y vừa định mở miệng thì đã bị Lâm Thù nắm lấy vai, đau đớn kêu lên:

“Ui ui ui, Tiểu Diễm mau giúp ta bôi thuốc! Yến lão tiên sinh thật là không nể tình, đau chết ta!”

“Thật sao? Mau đi vào!”

Tô Diễm không nghi ngờ gì, vội vàng đỡ Lâm Thù vào trong phòng, bỏ lại Phi Lưu một mình đứng ngoài sân với vẻ mặt khó chịu.

Hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ Tô Diễm một lúc lâu, cuối cùng Lâm Thù cũng đem được chuyện lá thư ném sang một bên, trong lòng lại thấp thỏm chuyện độc gì đó trong câu nói của Yến đại phu. Hắn cáo từ thật sớm, từ sảnh trước đi vòng qua phòng của Yến đại phu, muốn hỏi cho rõ ràng.

Mấy ngày qua, hắn đã hỏi Liệt Chiến Anh, thậm chí cả Phi Lưu, duy nhất lại quên đi người có khả năng biết nội tình nhất, Yến đại phu. Lão tiên sinh này tuy rằng không phải là người đầu tiên nhặt được Cảnh Diễm, nhưng dựa vào sự quen thuộc của ông và Cảnh Diễm, nhất định là biết được không ít. Lâm Thù một mặt trong lòng oán trách mình lơ là sơ suất, một mặt khổ não không biết phải diễn đạt thế nào với Yến đại phu. Ai ngờ hắn mới vừa bước đến ngưỡng cửa thì Yến đại phu đã nhấc mí mắt nhìn hắn qua loa, nói, “Ta biết ngươi muốn hỏi gì, không biết!”

“… Lão tiên sinh vẫn còn giận Lâm Thù?”

“Không phải! Nếu ta biết là độc gì thì chỉ vài năm đã sớm giải, còn chờ Lận Thần làm chi?” Sắc mặt Yến đại phu rất là tiếc nuối, nhưng đối với y thuật của mình ngược lại vẫn tự phụ như cũ, “Ta biết ngươi muốn gặp Lận Thần. Nhưng chuyện này, Lận Thần cũng không biết.”

“Tại sao như thế?” Mí mắt Lâm Thù nhảy một cái, một cảm giác hoảng sợ nổi lên, “Độc này trúng như thế nào? Trong các loại độc, có độc gì mà ngài và cả Lang Gia Các đều không biết?”

“Độc tẩ trên chủy thủ, chủy thủ từ sau lưng đâm vào phổi, lệch một tấc so với tim. Năm đó tình huống nguy cấp, Lận Lão các chủ chỉ kết luận độc này tương tự ‘Thất Nhật Biến’. Thời gian gấp rút, không kịp tìm ra thành phần độc để bào chế giải dược, nếu muốn bảo vệ tính mạng thì chỉ còn cách đem độc giam lại bên trong phủ tạng, tạm thời chế trụ. Làm như thế, thứ nhất độc tính thay đổi, trở nên yếu đi, sau khi áp chế trừ khiến người thể yếu ra thì không có ảnh hưởng gì khác. Chỉ là…” Yến đại phu nói xong những lời này liền tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Thù. Nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch, thần tình thê lương, ngữ khí ông ngừng một chút, có phần hòa dịu lại, “Chỉ là lần trước người đưa y đi uống rượu, hình như đã đem độc kia dẫn ra một chút. Cũng may trừ quên một số chuyện thì cũng không có gì quá đáng ngại.”

“Vậy…” Thanh âm Lâm Thù xuất ra nặng nề, mơ hồ không giống như chính hắn, “Vậy… Không có giải pháp sao?”

“Ngươi cho rằng y giải độc xong thì có thể giống như người thường?” Yến đại phu lại không khỏi lải nhải, “Ngươi nếu là cố hữu mười hai năm trước của y, xem y như thủ túc, thì cần phải biết rõ nặng nhẹ, chăm sóc y một chút mới đúng, chứ không phải cái kiểu y đã bướng bỉnh, ngươi còn dẫn theo y hồ nháo.”

Chẳng biết lời này của ông Lâm Thù có nghe vào hay không, chỉ là hắn vẫn hỏi câu cũ, “Thật không có cách nào sao?”

“Ngươi… Hừ, ta đây không phải đang viết thư cho Lận Thần hay sao?”

“Không cần viết nữa!” Liệt Chiến Anh cầm một con chim bồ câu đi vào, nói, “Lận Thiếu các chủ gửi tin, ngài ấy bảo có chuyện cần làm nên mấy ngày gần đây đang đi đến Kim Lăng. Ngài nghe nói công tử tìm được cố nhân, cho nên sẽ đón công tử trở về Lang Gia Sơn chậm một chút.”

“Hắn như thế nào nghe được? Lại đi Kim Lăng làm gì? Hồ nháo! Đều là hồ nháo!”

Yến đại phu phía bên này muốn giậm chân thì đầu bên kia Lâm Thù biểu lộ trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:

“Vậy chúng ta cũng hồi kinh thôi.”

~*~

“Huynh muốn đưa ta đến Kim Lăng?”

“Là hồi kinh.”

“… Lâm huynh, chúng ta e rằng còn có lời chưa nói rõ ràng.”

“Trên đường nói.”

“Vậy Lận Thần phải làm sao? Yến đại phu có đồng ý?”

“Yến lão đầu cũng đi cùng.”

“Huynh…” Tô Diễm thật nói không ra lời. Bên cạnh, Hạ Đông cũng đang ở đây dọn dẹp hành lý, còn Liệt Chiến Anh đã thu dọn xong. Tô Diễm ngẩn người nhìn họ, hết nửa ngày mới lên tiếng hỏi, “Các người đều đồng ý?”

“Đồng ý!” Phi Lưu từ trên mái hiên treo ngược xuống, vẻ mặt phấn khởi nhìn Tô Diễm, “Trâu, cũng đồng ý!”

“… Còn có lý do để Tô mỗ không không ý sao?”

Ngữ khí tuy là bất đắc dĩ, nhưng Lâm Thù vẫn nghe được hai phần vui thích trong đó.Hắn biết Cảnh Diễm kỳ thực vẫn muốn biết chuyện sự tình trong quá khứ. Ngày trước, đối với tình cảm khó nói kìm nén trong lòng, hắn luôn cân nhắc cẩn thận mỗi khi muốn nói với Cảnh Diễm. Hôm nay nghe những lời của Yến đại phu xong, hắn càng không dám tùy tiện nói. Chung quy, trong lòng Lâm Thù đã nhận định Tô Diễm chính là Cảnh Diễm. Từ nay về sau, dù cho Tô Diễm thật sự không nhớ được gì thì bất quá y lại nhận thức một lần nữa.

Huống hồ minh minh chi trung[2], dự cảm của hắn chắc chắn không sai.

Thế gian này, Lâm Thù có thể nhận lầm nghìn nghìn vạn người, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận lầm một Tiêu Cảnh Diễm.

~*~

Quyết định hồi kinh lần này của Lâm Thù cũng gọi là lôi lệ phong hành[3], sáng ngày thứ ba mọi người đã lên đường hồi kinh. Nhưng Yến đại phu và Tô Diễm đều là người theo không kịp lộ trình, cho nên mặc dù đoàn người xuất phát nhanh thì hành trình vẫn chậm chạp.

Cũng may Phi Lưu hoạt bát, cộng thêm Lâm Thù ở bên luôn miệng pha trò, cho nên dọc đường cũng không thiếu hoan thanh tiếu ngữ.

Trên đường đi, Tô Diễm thử kín đáo dò hỏi Hạ Đông một chút. Nàng suy cho cùng cũng từ kinh thành đến tìm Lâm Thù, thoạt nhìn cũng giống như biết được một chút quá khứ của y. Nhưng mà, Hạ Đông bao giờ cũng muốn nói gì đó, rồi lại ngừng, cuối cùng chỉ nói:

“Rồi có một ngày, Tiểu Thù sẽ đem toàn bộ nói cho ngài biết.”

Tô Diễm không thể làm gì khác hơn là âm thầm than thở. Lâm Thù chính là không chịu kể cho y biết đầu đuôi gốc ngọn, cho nên y mới đến hỏi Hạ Đông. Nào ngờ, Hạ đại nhân cũng là người cương tính chính trực, đối với y cũng coi như giữ kín như bưng.

Không còn cách nào, thần sắc Tô Diễm liền có chút buồn bực. Lâm Thù cho rằng y cùng Yến đại phu ngồi trong xe oi bức, tâm hắn cũng chua xót. Cảnh Diễm của hắn đã từng là người kéo qua điêu cung[4], hàng được liệt mã, vậy mà hôm nay…

Lâm Thù âm thầm tuyên thệ, chỉ cần hắn biết kẻ năm ấy muốn sát hại Cảnh Diễm là ai, hắn nhất định bắt kẻ đó không thể chết già.

Nhưng mà, Lâm Thù lại không ngờ tới, đối phương nhanh như vậy đã lộ ra chân tướng.

Đó là ngày đoàn người đi tới quận Ngô Hưng khi chạng vạng. Vào thu, trời tối sớm, bọn họ lại đi về phía bắc. Lâm Thù sau khi ngừng ngựa ở khách điếm thì liền muốn ra ngoài mua cho Cảnh Diễm vài bộ y phục chắn gió. Hắn hiện giờ làm những chuyện chăm sóc người khác càng thêm thuần thục, còn khiến cho Hạ Đông trêu chọc:

“Nhìn đệ không khác thú thê tử là bao.”

Nói đến thê tử, Hạ Đông lại thở dài. Mắt thấy nàng muốn nhắc đến chuyện ngày trước với Nghê Hoàng, Lâm Thù vội vàng chắp tay xin khoan dung. Tô Diễm thấy hắn ăn nói khép nép, lộ vẻ nịnh nọt thì liền nở nụ cười vui vẻ, Lâm Thù bèn làm ra điệu bộ muốn đánh y.

Đột nhiên, một tiếng xé gió từ sau lưng Lâm Thù truyền tới, nét mặt hắn lập tức lấy lại nghiêm túc, phản ứng cực nhanh, xuất kiếm khỏi vỏ, xoay người chém một nhát. Hạ Đông cùng Liệt Chiến Anh cũng phục hồi tinh thần rất nhanh, hoàn toàn phòng bị. Cách đó không xa, Phi Lưu đã cùng một người giao đấu.

Võ công người nọ quả thật không thấp, cùng Phi Lưu so trăm chiêu lại có thể không rơi vào thế hạ phong. Trong lòng Lâm Thù rùng mình, sợ rằng những người này chính là cao thủ giang hồ. Mà trong bọn họ trừ Yến đại phu và Tô Diễm, những người còn lại vốn xuất thân từ triều đình, tuyệt đối không liên quan đến người của giang hồ.

Những người này đến đây vì Tô Diễm?

Nội tâm Lâm Thù nhanh chóng xoay chuyển, động tác cũng không thắc mắc trì hoãn. Giao đấu nửa ngày, Lâm Thù quyết định mua một sơ hở, hắn cần phải chứng thực ý nghĩ trong lòng. Quả nhiên, người kia không giết hắn, lưỡi kiếm ngược lại hướng về phía Tô Diễm.

Nhãn thần Lâm Thù lập tức hiện ra sát ý, lại nghe thấy cách đó không xa vang lên huýt sáo, người cùng Phi Lưu giao đấu đã tiên phong rút lui. Phi Lưu phi thân đuổi theo, nhưng lại bị đám người gây trở ngại. Dân chúng kinh sợ tứ tán, những người này rất nhanh tản vào đám đông, không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại đám người Hạ Đông vẫn còn chưa hoàn hồn. Lâm Thù vội vàng đi xem Tô Diễm, phát hiện y trừ sắc mặt trắng bệch, còn lại đều không có gì đáng lo, thậm chí cũng không quá sợ hãi. Y nhìn Lâm Thù, trầm ngâm nói, “Những người này… Dường như nhắm vào ta mà đến?”

Sắc mặt Lâm Thù trầm như nước, vòng tay chắn ngang Tô Diễm, “Chúng ta sẽ nói sau, trước hết vào khách điếm đã.”

Hoàn Chương 07

~oOo~

[1] – Lưu văn quảng tụ: loại váy dài có ống tay áo rộng, có hoa văn uốn lượn.

[2] – Minh minh chi trung: tình huống mà phàm nhân không thể dự đoán, sức người không cách nào không chế và lý giải, thường được gọi là số mệnh.

[3] – Lôi lệ phong hành: mạnh mẽ vang dội, sấm rền gió cuốn.

[4] – Điêu cung: cây cung được chạm khắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play