*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn đột nhiên không thể chờ đợi. Chẳng quản y có phải quên mình hay không, hắn cũng nhất định phải đưa y trở lại kinh thành. Dù là đem người nuôi trong phủ, hoặc dứt khoát dẫn người phiêu bạt thiên nhai, như thế nào cũng được. Chẳng lẽ y đã quên hắn thì y không còn là Tiêu cảnh Diễm?
“Khanh nói cái gì?”
Vị Lương đế trẻ tuổi xưa nay luôn thận trọng khéo léo đột nhiên đứng lên, đi vòng qua phía trước cái bàn thấp, bước nhanh xuống bậc thềm, triều thần trong điện lập tức quỳ đầy đất. Nhiếp Phong thầm toát mồ hôi lạnh trong lòng, lưng quỳ thẳng, lặp lại:
“Dạ, ngài ấy nói nhìn thấy cố nhân, lưu luyến quên về. Cho nên… Hồi kinh chậm một chút.”
“Hồ nháo!”
Lương đế cuối cùng đã phát hỏa, nhưng câu ‘cái gì cố nhân’ lại nghẹn nơi cổ họng. Sâu trong đáy lòng hắn chợt dâng lên một ý niệm, niềm vui quá mức trong ý niệm khiến cho người hân hoan khôn xiết. Lương đế không dám suy nghĩ sâu xa, lập tức cắt đứt. Nhìn một đám thần tử bò lổm ngổm trên đại điện, đáy lòng hắn sinh ra một tia hoang liêu. Hắn cúi đầu đưa tay, chậm rãi đỡ Nhiếp Phong đứng dậy, thấp giọng nói:
“Nhiếp Tướng quân cực khổ, trẫm hiểu rồi.”
Cả triều hội vốn nên vì tin tức Đông Hải chiến thắng mà tràn ngập niềm vui, nhưng thay vì náo nhiệt thì ngược lại yên tĩnh không một tiếng động. Trừ Thẩm Truy báo cáo vài câu về hiệu quả của cải cách chế độ thuế, những người khác xét tình hình thong thả và cấp bách, đem vài tấu chương phỏng đoán không quan trọng dâng lên, còn lại ngậm miệng không nói.
Như vậy, triều hội rất nhanh liền giải tán. Lương đế không hề bất ngờ giữ Nhiếp phong lại. Suy nghĩ một chút, hắn chỉ lưu Nhiếp phu nhân, cũng là vị đương triều Đại Lý Tự nữ Thiếu khanh[1]duy nhất. Sau khi bãi bỏ Huyền Kính Ty, nàng cùng Hạ Thu đều được điều đến Đại Lý Tự, có thể tiếp tục tra án, cũng coi như là tài năng được triệt để sử dụng. Lần này đem Hạ Đông lưu lại, người thạo nghề đều biết chủ ý của bệ hạ là gì.
Cố nhân có thể khiến cho Lâm gia Thiếu tướng quân lưu luyến quên về, quả thật thiên hạ này không nhiều lắm.
“Hạ khanh.”
“Bệ hạ, Hạ Đông nguyện vì bệ hạ phân ưu.” Hạ Đông giành lời trước, cúi lạy nói, “Chỉ là điều này… Sợ rằng tủng nhân thính văn[2] . Bệ hạ chớ vì thế mà hao tổn tinh thần.”
Nói tóm lại, tức là đừng ôm hy vọng quá lớn.
Lương đế nhìn ánh mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ sâu xa của Hạ Đông. Hắn biết người có thể làm nữ tướng đều thẳng tính chính trực, không sâu xa, tựa như Thất đệ của mình. Lời khuyên can này không phải chuyện Lương đế hiện nay muốn nghe. Kỳ thực, hắn hận không thể đích thân đi Đông Hải một chuyến, chứng minh lời nói của Lâm Thù là thiên chân vạn xác. Thất đệ yểu mệnh, không có người nào có thể so với hắn đau đớn hơn.
Nhưng với tư cách là Quân chủ, chuyện người chết sống lại quan hệ đến hoàng tộc, hắn nhất định phải xử lý thỏa đáng. Tính tình Tiểu Thù hắn hiểu rõ, chuyện tình trên người Cảnh Diễm khó tránh khỏi khiến Tiểu Thù thính phong thị vũ[3]. Vô luận hắn dường nào hy vọng lời của Lâm Thù là thật thì hắn cũng nhất định phải nghiệm tra sự thật. Như vậy ngày sau… Ngày sau, nếu Cảnh Diễm thật sự có thể trở về thì cũng có thể một lần nữa danh chính ngôn thuận làm lại Thất đệ của hắn.
“Xin nhờ nàng, Hạ khanh!” Lương đế nâng cùi chỏ Hạ Đông lên, lời nói tha thiết như đang giao phó ấu đệ lần đầu chinh chiến, “Nhờ cậy nàng.”
Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Lương đế, đã từng còn là Kỳ vương. Hạ Đông cùng hắn tương xử không nhiều, nhưng đối với Lâm Thù và Tiêu Cảnh Diễm thì vô cùng quen thuộc. Sâu trong nội tâm, dĩ nhiên nàng cũng hy vọng Lâm Thù thật sự tìm được Tiêu Cảnh Diễm. Như vậy, những người ở kinh đô thương tiếc cho vị Hoàng tử này cũng có thể được an ủi.
Trong ánh mắt im ắng viết đầy hồi tưởng, nét mặt Hạ Đông cung kính, quỳ xuống đất nói:
“Nhất định không phụ sở thác của bệ hạ!”
~*~
“Phi Lưu, đến đây đến đây, đánh lại! Ta không tin! Ta đường đường là Thống soái đại tướng, lý nào đánh không lại đệ?”
Lâm Thù la hét, vén ống tay áo lên. Nhãn thần Phi Lưu tỏa sáng, rất nhanh đã nhào tới. Hai người quyền cước đối đầu, đánh đến mức hòa vào nhau.
Thanh niên giấu tay trong ống tay áo, đứng bên cạnh xem cuộc chiến, khóe miệng mỉm cười. Y cứ như vậy nhìn bọn họ ‘ngươi tới ta đi’, thỉnh thoảng cau mày suy tư, chính mình cũng khoa tay múa chân, thường hay bị Liệt Chiến Anh khuyên bảo:
“Công tử, ngài kiềm chế chút. Hai ngày nay trời hanh, y phục mặc ích đi, cần hạn chế xuất mồ hôi quá mức, phòng đột ngột trúng phong hàn.”
Tô Diễm dường như đã quen với việc lải nhải của hắn. Sắc mặt y lạnh nhạt, đơn giản là chuyển vị trí, tiếp tục cử động. Lâm Thù ngược lại cảm thấy phiền, tranh thủ phản bác, “Liệt Chiến Anh ngươi quan tâm thái quá như vậy, xem y là đồ sứ sao? Một đại phu như y không hiểu biết hơn ngươi à. Hơn nữa, chuyển động là sự sống, ngày ngày nằm trên giường gọi là bệnh vô phương cứu chữa đó, ngươi… Này này này Phi Lưu, ngừng! Trận này ta nhận thua!”
“Không được!” Phi Lưu nhăn mặt, hướng Tô Diễm bĩu môi, “Trâu, bệnh.”
“Tại sao đệ cũng bất thông tình lý? Con người cần phải cử động nhiều mới đúng.”
“Không đúng!”
Phi Lưu tức giận, bực bội Lâm Thù không hiểu ý tứ của nó, nhưng bản thân lại nói không ra, không thể làm gì khác hơn là đi gặp Tô Diễm.
Tô Diễm đối với Phi Lưu từ trước đến giờ đều luôn nói năng nhẹ nhàng, chậm rãi. Y hạ thấp giọng, “Phi Lưu ngoan! Đệ không cho huynh ấy nói ‘bệnh vô phương cứu chữa’ đúng không?”
“Đúng.” Phi Lưu thống khoái gật đầu, cười nhảy lên mái hiên, nhìn Lâm thù vẫy tay, “Tới đây!”
“Không tới! Đệ luyện công phu trong giang hồ kỳ môn, ta là mang binh đánh giặc, so với đệ thế nào? Nếu là không có thân thể khí lực, nói riêng về quyền cước thì đệ thắng. Bất quá, loại người như ta là du tẩu giữa sinh tử.”
Nghe Lâm Thù ung dung nói đến sinh tử, Tô Diễm không hiểu tại sao trong lòng lại không thoải mái. Kể từ khi y biết người này xuất thân tướng môn, thân kinh bách chiến, thì liền đuổi theo hỏi bao nhiêu chuyện sa trường. Lâm Thù lúc nào cũng kể chuyện một cách nhẹ nhàng linh hoạt, lời nói hài hước thú vị, phảng phất hắn chính là chiến thần Đại Lương quốc. Mỗi lần hắn đến chốt hiểm ở biên cương thì địch nhân đều bị dọa sợ, đánh cho tơi bời. Nhưng bây giờ nghĩ lại, binh trận biến hóa kỳ lạ, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Tô Diễm nhất thời có chút lo âu.
Mà, Lâm Thù còn sống sờ sờ đứng trước mặt y, y cũng không biết mình lo lắng cái gì, lại càng không biết mở miệng thế nào.
“Sao vậy?” Lâm Thù thấy sắc mặt Tô Diễm bất thường, vội vàng hoảng sợ hỏi, “Chẳng lẽ thật sự trúng gió rồi?”
“Hừ.” Tô Diễm xuất quyền nện hắn, hiếm khi y nói chuyện phóng khoáng như thế, “Lúc trước nói ra rành rọt, hiện tại lại chậm chạp lề mề. Lâm Đại tướng quân hay thay đổi như thế, bảo người trong lòng huynh làm sao đoán được thống khoái?”
“Cái gì người trong lòng?” Vẻ mặt Lâm Thù biến đổi đột ngột, vội vàng đổi chủ đề, “Huynh chính là bị Yến lão đầu kia trói buộc đến hung dữ rồi, nói tới nói lui lại nổi máu đố kỵ. Thôi, dù sao hôm nay ông ấy cũng không có ở đây, hay ta dạy huynh chơi kiếm một chút?”
Tô Diễm vốn hối hận sau khi xuất khẩu, nhưng nghe Lâm Thù nói như vậy thì vội vàng đem lời trước đó ném khỏi suy nghĩ. Đôi mắt hươu nai tròn tròn của y mở to, phát ra ánh sáng, thần thái trong song mâu bắt người phải vui mừng theo.
Liệt Chiến Anh biết hắn không ngăn cản được. Hai người này, một hắn nói không lại, một hắn cưỡng không được, đành buộc lòng đi vào nhà tìm kiếm, rồi bảo Phi Lưu mang ra cho Tô Diễm một thanh kiếm mỏng nhẹ.
“Ngược lại là hảo kiếm.”
Lâm Thù khen một câu, không ngờ nhìn thấy biểu lộ âm thầm đắc ý của Liệt Chiến Anh. Hắn cười cười không để bụng, tự mình tiên phong xuất kiếm khỏi vỏ, múa một bộ kiếm pháp.
Lâm Thù cố ý múa chậm một chút, bảo Tô Diễm nhìn rõ ràng. Ai ngờ Tô Diễm dường như thiên phú rất cao, nhìn một lần đã nhớ thất thất bát bát, chiếu hồ lô họa thành biều[4], hoàn toàn hữu mô hữu dạng[5]. Trong lòng Lâm Thù vui mừng, càng thêm chắc chắn đây là Tiêu Cảnh Diễm. Nếu không, nơi nào tìm ra người có dáng dấp tương tự và thiên phú như thế?
Bộ kiếm pháp kia là Kỳ vương điện hạ năm đó cầm tay dạy cho hai người bọn họ, Tiêu Cảnh Diễm so với Lâm Thù học nhanh hơn một chút. Bởi vì đường kiếm nhẹ nhàng linh hoạt, Lâm Thù lại quen thuộc đao hơn, do đao phong tiêu sái. Hôm đó, Kỳ vương điện hạ cũng chỉ múa một lần mà Tiêu Cảnh Diễm đã nhớ hơn phân nửa. Thất hoàng tử từ nhỏ đọc sách không qua được Lâm Thù, cuối cùng cũng thắng được hắn một lần, liền mặt mày rạng rỡ, vui vẻ lôi kéo Lâm Thù cùng y biểu diễn kiếm pháp, múa đến tay áo tung bay, làm mắt Lâm Thù hoa cả lên.
“Lâm huynh? Lâm Thiếu tướng quân!”
Lâm Thù lấy lại tinh thần, thấy Tô Diễm nhìn mình bằng một đôi mắt hắc bạch phân minh, trong lòng đột nhiên không thể chờ đợi. Chẳng quản y có phải quên mình hay không, hắn cũng nhất định phải đưa y trở lại kinh thành. Dù là đem người nuôi trong phủ, hoặc dứt khoát dẫn người phiêu bạt thiên nhai, như thế nào cũng được. Chẳng lẽ y đã quên hắn thì y không còn là Tiêu cảnh Diễm?
Một thanh âm khác cất lên, như vậy quá bất công. Giữa thiên địa này, Tiêu Cảnh Diễm không phải chỉ có một mình hắn, những người ở kinh thành đang trông ngóng mong đợi kia cũng là thân hữu. Cho nên, Lâm Thù bắt buộc đem người về, còn phải mang về một người nguyên nguyên bản bản.
Trong lòng Lâm Thù quay cuồng, một kế sách xuất hiện, chính là trút ra bí mật.
“Cảnh Diễm, đêm nay ta dẫn huynh đi ngắm mặt trời mọc được không?”
“Mặt trời mọc?”
“Mặt trời mọc trên biển, cảnh tượng hào hùng, ta dẫn huynh đi xem, có được không? Ta và huynh hai người, mang theo rượu. Đúng lúc, ta có mấy lời muốn nói với huynh…”
Trong lòng Tô Diễm lay động, cũng không thèm truy cứu cách gọi của Lâm Thù, chỉ gật đầu nói, “Được.”
Tô Diễm chờ cơ hội này đã lâu rồi. Y từng xem qua mặt trời mọc trên Lang Gia Sơn, đã là cực mỹ. Nghĩ đến có thể cùng Lâm Thù ngắm mặt trời mọc trên biển, y cảm thấy thật là tuyệt diệu.
Lấy được ưng thuận, Lâm Thù liền chuẩn bị không ngừng. Nghĩ đến thể trạng Tô Diễm lúc này, rượu không thể quá mạnh, chỉ đủ hưng phấn là được, phi phong phải mang theo. Suy nghĩ một chút, Lâm Thù đem theo hơn một cái áo khoác lớn, nhưng trước khi đi lại trả về, đổi lấy một áo lông mỏng. Hắn thầm nghĩ, dù sao mình cũng không sợ lạnh, cùng lắm thì làm lò sưởi người một lần.
Hai người giấu giếm tất cả, lặng lẽ đi ra biển, tìm một nơi tầm mắt rộng rãi, cách xa sóng biển. Bọn họ ngồi trên chiếu, Tô Diễm nhìn Lâm Thù tựa như làm ảo thuật, từ trong ngực móc ra chén rượu, còn có rau cải muối, cuối cùng cư nhiên lấy ra một con gà quay. Mắt y thiếu chút nữa lọt ra ngoài, “Lâm huynh… Huynh thật là…”
“Kinh tài tuyệt diễm? Thông minh tuyệt đỉnh?”
“Tự biên tự diễn, khoe khoang khoác lác!”
Hai người bèn nhìn nhau cười. Tô Diễm cảm thấy trong lồng ngực có nhiều hơn một cổ khí, toàn thân tràn đầy phấn khởi. Không chỉ vì đây là lần đầu tiên trong mười hai năm, y được tương cận quá khứ ở một khoảng cách chân thật như thế, còn bởi vì Lâm Thù. Bất luận như thế nào, Lâm Thù cũng là bằng hữu đáng giá kết giao.
Tương giao hợp ý, hôn giá hợp duyên.
Cuộc đời gặp được tri kỷ, sao lại có thể không vui mừng?
Nâng ly cạn chén, thật vui sướng, thật vui sướng.
Song nhãn Tô Diễm chẳng biết khi nào đã có chút mơ mơ màng màng, đại khái rượu không say, người tự say. Y nhìn Lâm Thù, hắn cũng uống không ít, sắc mặt ửng đỏ, cái lưỡi có chút cứng đờ:
“Huynh… Làm sao có thể không phải là Cảnh Diễm?”
“Cảnh Diễm là ai?”
“Là tri kỷ của ta! Là huynh đệ từ nhỏ cùng ta lớn lên! Là người ta thích nhất trên thế gian này!”
“Huynh dựa vào cái gì cho rằng ta chính là Cảnh Diễm?”
“Dựa vào cái gì?” Hai tay Lâm Thù vịn chặt bả vai Tô Diễm, ánh mắt chợt thanh minh, mục quang sáng rực, “Vết sẹo có thể tiêu trừ, nhưng bản tính há có thể dời? Huynh cũng biết bộ kiếm pháp kia, huynh vốn là vô cùng quen thuộc? Nếu như không phải Cảnh Diễm, vì sao thời điểm xuất kiếm khỏi vỏ, ngón cái của huynh lại chống vào chuôi kiếm? Nếu như không phải là Cảnh Diễm, vì sao lúc huynh viết chữ ‘Tĩnh’ lại vô thức thiếu nét? Nếu như không phải là Cảnh Diễm, vì sao huynh bị Phi Lưu gọi là Trâu? Nếu như không phải là Cảnh Diễm…”
Đáy mắt Lâm Thù trở nên ẩm ướt, thanh âm nói đến đây thì khàn khàn, tựa như đã dùng hết khí lực toàn thân:
“Vì sao huynh đi mua trân châu? Vì sao huynh ở Đông Hải này?”
Lời nói rõ ràng trầm thấp, tràn ngập ôn nhu, Tô Diễm lại nghe thấy bên trong nặng nề như thiên quân, cảm giác thanh âm kiệt lực. Mục quang của Lâm Thù như có thực thể, một chùm lợi tiễn nóng hổi đâm thẳng vào đáy lòng Tô Diễm, khiến ý thức y trở thành một mảnh hỗn độn. Tô Diễm mở miệng muốn nói, nhưng hàm răng lại đang run rẩy. Y nhắm mắt kiềm chế nước mắt, nước mắt lại cuồn cuồn trào ra.
Tô Diễm thậm chí không biết tại sao mình thương tâm, y còn rất nhiều lời cần phải hỏi. Hỏi Lâm Thù vì sao không tìm được vị chí hữu kia, hỏi Lâm Thù còn có bằng chứng gì có thể hoàn toàn chứng minh y là vị chí hữu ấy, hỏi Lâm Thù trân châu này có điển cố gì, chữ ‘Tĩnh’ là nguyên nhân gì… Y muốn hỏi, chính mình rốt cuộc đã trải qua chuyện gì để có một kết cục phải quên đi toàn bộ quá khứ như thế này.
Phát hiện Tô Diễm rơi lệ, Lâm Thù lập tức luống cuống, lúng túng không biết nên an trí tay chân ở chỗ nào. Hắn từ nhỏ chỉ sợ Cảnh Diễm khóc. Phần lớn Cảnh Diễm khóc đều vô thanh vô tức, như tình hình hiện nay, chỉ có nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đôi mắt toàn là thủy sắc, vành mắt chuyển thành màu đỏ.
Lâm Thù từng cười nhạo y giống như tiểu cô nương, lại khó chống lại sự hỗn loạn mềm lòng của bản thân. Cảnh Diễm chỉ khóc để trêu chọc người. Khóc xong, y sẽ lau nước mắt một cái, sau đó qua loa cho xong chuyện, cùng lắm thì tiếp tục đánh hắn một trận. Nhưng từ trong lòng mình, Lâm Thù ngược lại khổ sở, rất lâu mới có thể tản đi.
Người mười hai năm không gặp, ngày nhớ đêm mong bị hắn chọc cho khóc, Lâm Thù chỉ muốn cào tường. Cảnh Diễm suy cho cùng không phải là tiểu cô nương, dỗ không được mà chửi càng không được. Huống chi, coi như Cảnh Diễm là tiểu cô nương thì Lâm Thù cũng không biết dỗ dành như thế nào. Cô nương hắn ở kinh thành nhìn thấy nhiều nhất không ngoài Hạ Đông và Mục Nghê Hoàng, mà người nào cũng chẳng phải là tỉnh du đích đăng[6].
“Cảnh Diễm…”
“Thật xin lỗi!”
Không nghĩ tới kết quả lại là câu nói này.
Lâm Thù hận không được đem người khảm vào xương cốt. Hắn chỉ mới bày tỏ một nửa, tâm tư thời niên thiếu chưa kịp mở lời đã yểu mệnh mấy ngày nay lại tái sinh. Hắn suy nghĩ từng bước từng bước, cố không nói ra. Nhưng khi nghe Cảnh Diễm nói xin lỗi cùng hắn, suýt chút nữa hắn đã không nhịn được mà buột miệng nói hết nỗi lòng.
Lâm Thù nào muốn người này nói xin lỗi…
Nếu như phải nói lời xin lỗi thì cũng là do hắn nói.
“Huynh kể thêm cho ta nghe về chuyện trong quá khứ đi.”
Y chính là ngầm thừa nhận mình là Tiêu Cảnh Diễm rồi?
Ý niệm này khiến cho Lâm Thù mừng rỡ như điên, cà lăm một lúc lâu mới lấy lại lời nói lưu loát. Hắn bắt đầu kể những ký ức từ lúc cả hai năm, sáu tuổi, lộn xộn từng chuyện từng chuyện, kéo dài đến năm mười mấy tuổi, nói đến mặt này hớn hở. Chợt, bả vai hắn bỗng dưng nặng xuống.
“Cảnh Diễm?”
“Rượu quá mạnh… Ta có chút choáng váng. Huynh tiếp tục đi!”
“Rượu mạnh?”
“Mười hai năm qua ta không uống rượu, tửu lượng kém.”
Nghe lời này, trong lòng Lâm Thù lại đau xót. Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, sau đó ôm lấy thắt lưng Cảnh Diễm, muốn cho y thoải mái một chút. Có lẽ Cảnh Diễm đã thật sự say nên không có đẩy hắn. Lâm Thù tiếp tục nói trong niềm vui khấp khởi. Cho đến lúc màu trời hơi sáng, một luồng hồng sắc ló ra giữa nơi thiên thủy giao nhau, hắn mới đẩy Cảnh Diễm một cái:
“Mau nhìn đi!”
“… Đẹp.”
Cảnh Diễm lẩm bẩm một chữ. Lâm Thù không nghe rõ, cũng chẳng thèm để ý. Hắn vẫn nhớ chuyện làm tiên sinh dạy thi phú, đem Thất hoàng tử gây khó dễ nửa ngày. Lâm Thù bảo Tiêu Cảnh Diễm làm thơ miêu tả mặt trời mọc. Y lề mề một hồi lâu mới bực bội xuất một câu:
“Dao vọng đông phong bách lý diễm[7].”
“…”
“Đài nhãn tây ốc bán… Mỹ nhân…[8]”
Tâm thần mạnh liệt chấn động, Lâm Thù nghiêng đầu nhìn Cảnh Diễm, câu nói ‘huynh rõ ràng nhớ được’ nghẹn ở trong cổ họng, cơ hồ nghẽn cả nước mắt của Lâm Thù. Hắn cẩn thận đem Cảnh Diễm đã hoàn toàn ngủ ôm vào trong ngực. Nhìn dung nhan khi ngủ của Cảnh Diễm bị sắc trời nhuộm đỏ một bên, nội tâm Lâm Thù tràn ngập yên lòng.
Nơi nào làm cho trái tim an ổn, nơi đó chính là cố hương.
Sợ gì thiên nhai đau khổ.
Hoàn Chương 04
~oOo~
[1] – Thiếu khanh: là một trong các quan chế của Trung Quốc cổ đại, quan hàm tứ phẩm.
[2] – Tủng nhân thính văn: cố ý thổi phồng, bịa đặt, khiến người nghe kinh ngạc.
[3] – Thính phong thị vũ: mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật.
[4] – Chiếu hồ lô họa thành biều: nhìn hồ lô đã vẽ ra cái gáo, ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.
[5] – Hữu mô hữu dạng: bắt chước rất giống.
[6] – Chẳng phải là tỉnh du đích đăng: khi dùng câu này nhận xét về ai đó thì thường có hai nghĩa. Một, người không bình thường, không dễ dàng sai khiến được. Hai, không biết tiết kiệm, rất quá tay.
[7] – Dao vọng đông phong bách lý diễm: nhìn xa gió đông trăm dặm hỏa.
[8] – Đài nhãn tây ốc bán mỹ nhân: giương mắt tây phòng nửa mỹ nhân.