Lý Gia Nhạc nhìn Từ Sinh đang đứng trên bục giảng giảng bài, nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt hưng phấn nói với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong à, thật ra thì tớ cũng cảm thấy thầy Từ nhất định là thụ. Cậu xem này, cái cổ trắng noãn cao ngạo giống thiên nga, những nữ sinh như chúng ta làm sao có thể với cao được, chỉ có những người đàn ông cường tráng mới có thể cho thầy cảm thấy tính phúc chân chính!”.

Đỉnh Phong nheo mắt lại nghe Lý Gia Nhạc nói, cảm thấy tâm tình thật tốt.

Từ Sinh, thái độ thật ngông cuồng, dám nói với học sinh của mình là mình thích phụ huynh của học sinh.

Được, đã báo nhục, bộ dáng của người này từ lâu đã bị nhóm hủ nữ YY thành tiểu thụ bị đè ở trên giường ưm ưm a a, kêu ngừng lại đi ngừng lại đi thích thú.

Trên mặt tròn của Đỉnh Phong thoáng hiện nụ cười, tâm trạng tốt ngâm nga một bài hát.

Chuông tan học vừa vang lên một số học sinh vội vã đeo cặp sách chạy đi. Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chậm rãi dọn dẹp sách vở.

Đang chuẩn bị về nhà thì Diêu Bội Chi chạy đến, trên mặt cô ấy trang điểm nhẹ nhàng nhìn người càng thêm xinh xắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp đảo quanh, bất luận ...

“Đỉnh Phong, đừng quên chủ nhật này đến nhà tớ nhé, Tiêu Mộc đã đồng ý dạy kèm cho chúng ta rồi”. Bội Chi nháy nháy mắt đưa cho Đỉnh Phong một tờ giấy: “Đây là địa chỉ nhà tớ, khi nào cậu đến đường XX thì gọi điện cho tớ, tớ sẽ ra đón cậu”.

Đỉnh Phong gật đầu, để tờ giấy vào trong ví tiền, mặt tròn hơi nhợt nhạt. dù sao thì trước mặt mỹ nhân cô vẫn có chút xấu hổ: “Bội Chi, lúc đó tớ có thể tự tìm nhà được mà”.

Diêu Bội Chi lắc đầu, khuôn mắt xinh đẹp hơi mất hứng: “Đáng nhẽ tớ còn phải đi đón cậu nhưng mà ba tớ nói là ông cần dùng xe, để cậu tự đi đến tớ đã cảm thấy áy náy rồi, sao cậu phải khách khí như vậy, bọn mình không phải là bạn bè sao?”. Lời nói này nếu được nói ra bởi một người khác thì có ý khoe khoang nhưng từ trong miệng Bội Chi thì Đỉnh Phong thấy rất chân thành.

Đỉnh Phong khẽ mỉm cười: “Vậy thì được, đến lúc đó tớ sẽ gọi điện cho cậu”.

Diêu Bội Chi cười tươi: “Được, tớ đi tìm Tiêu Mộc”.

Đỉnh Phong ngẩn người gật đầu, không nói gì thêm.

Thân hình mềm mại tinh tế của Diêu Bội Chi biến mất sau cửa lớp, Lý Gia Nhạc tiếp tục dọn dẹp sách vở trên tay Đỉnh Phong, trên khuôn mặt thanh tú thoáng hiện nụ cười là lạ: “Diêu Bội Chi, tại sao cậu lại có vẻ thân với cô ấy, cậu và cô ấy trở thành bạn bè à?”. Cảm giác trong giọng nói có chút chua xót.

Đỉnh Phong sững sờ, khuôn mặt tròn nở một nụ cười: “Tớ cũng không biết, chẳng qua là tớ cảm thấy Bội Chi là người tốt, làm bạn bè cũng rất tốt”.

Lý Gia Nhạc nghe vậy sắc mặt có chút không tốt.

Đỉnh Phong bật cười nói với Lý Gia Nhạc: “Làm sao tớ lại ngửi thấy mùi dấm thế? Chẳng lẽ Gia Nhạc, cậu ăn dấm của Bội Chi à?”. Nói xong còn làm vẻ trịnh trọng xoa xoa cằm, tổng kết lại nói: “Chẳng lẽ rốt cuộc cậu phát hiện ra cậu vẫn thầm mến người ngồi cùng bàn là tớ, bây giờ đang ra ám hiệu cho tớ biết?”.

Lý Gia Nhạc nôn một tiếng, đập “bốp” một phát vào gáy của Đỉnh Phong: “Cút sang một bên, chị đây thích cậu? Chị đây chỉ thích tiểu chính thái [1] mềm mại!”.

[1] tiểu chính thái: từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.

Đỉnh Phong xoa đầu, nhe rằng cười với Lý Gia Nhạc: “Gia Nhạc, bây giờ không phải là rất tốt sao? Cho dù về sau chúng ta có làm bạn thêm với nhiều người nữa nhưng đối với nhau mà nói thì đối phương vẫn là quan trọng nhất. Cậu, Lý Gia Nhạc vĩnh viễn là người bạn là tớ quan tâm nhất, ai cũng không thể thay thế được”.

Lý Gia Nhạc nghe vậy hốc mắt ửng đỏ, lại đánh một cái vào gáy Đỉnh Phong, nói lại: “Chị đây cho cậu mủi lòng à, cho cậu mủi lòng à! Cậu thấy chị đây ghen lúc nào hả, tránh qua một bên!”.

Đỉnh Phong nâng trán, hô to: “Bạo lực nữ, không ai thích”.

Hai người đùa giỡn hi hi ha ha, học sinh trong phòng đã đi gần hết.

Hai người phản ứng kịp, vội vàng khoác ba lô đi về phía cổng trường.

Đi được mấy bước, đột nhiên Lý Gia Nhạc chỉ vào phía trước nói: “Đỉnh Phong… Là Bội Chi! Đã trễ thế này tại sao cậu ấy còn chưa về?”.

Ánh mắt Đỉnh Phong dời đến trên người Diêu Bội Chi dường như đang đợi ai, nhớ tới vừa rồi cô ấy nói, hình như là đang đợi Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc ở lớp số 5, là lớp khác biệt hẳn với lớp số 15, một là lớp bồi dưỡng trọng điểm, một là lớp bình thường. Thường là mấy tiếng sau khi lớp 15 về thì những tinh anh lớp 5 mới từ từ vác đống sách về nhà.

Đôi mắt tròn tròn của Đỉnh Phong tối sầm, vẻ mặt như đưa đám.

Lý Gia Nhạc cũng không phải là người không tim không phổi rất nhiên là chú ý đến tâm trạng đột nhiên thay đổi của Đỉnh Phong.

“Đỉnh Phong, cậu có biết không, khi lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu thì tớ đã nghĩ tại sao trên đời lại có người đáng yêu như vậy, mặt tròn trịa, cả cái miệng cũng tròn trịa, lúc ấu tớ chỉ muốn kêt bạn với cậu”. Lý Gia Nhạc nói, đột nhiên giọng của cô thay đổi: “Cho nên Đỉnh Phong, đừng tự ti, có lẽ hoàng tử cũng không thích công chúa mà thích dưa hấu đấy!”.

Vừa dứt lời, Đỉnh Phong liền cười, con mắt trong trẻo chứa vài phần cảm động vài phần vui sướng.

“Gia Nhạc, cậu thật không biết an ủi người, cuối cùng còn phải chê tớ một câu!”.

Lý Gia Nhạc cười nói: “Bởi vì mặt của cậu tròn chứ sao!”.

Đỉnh Phong nhìn Lý Gia Nhạc, cho dù vài năm sau chúng ta vì đủ loại nguyên nhân mà không được gần nhau thì tớ vẫn sẽ nhớ cậu là người đã cùng tở trải qua tuổi thanh xuân.

Cô nhìn ánh trởi chiều ấm áp, trong lòng kêu lên, tình hữu nghị muôn năm!

….

Chủ nhật, Đỉnh Phong không ngủ nhưng tự nhiên tỉnh, chuông báo thức vừa vang lên cô đã dậy, chỉnh đốn quần áo thật tốt, chuẩn bị đi.

Dương Đán rời giường, ông dụi mắt kinh ngạc hỏi: “Đỉnh Phong, con đi đâu sớm vậy?”.

Đỉnh Phong nói: “Con đến nhà bạn học thêm”.

Dương Đán nghe xong nước mắt lưng tròng: “Đỉnh Phong của cha thật đáng thương, chủ nhật cũng ra ngoài học thêm, chế độ giáo dục của Trung Quốc thật thất bại, cha hối hận khi để cho con về nước”.

Đỉnh Phong nói với Dương Đán: “Được rồi cha, chế độ giáo dục của Trung Quốc đã như thế trước khi con đến. Không sao cả, con đi trước, bạn đang chờ con”.

Dương Đán gật đầu một cái: “Buổi chiều con về sớm một chút, gần đây cha có xem mắt một người phụ nữ khá tốt, cha muốn con và cô ấy gặp nhau một lần”.

Đỉnh Phong đồng ý, nếu như Dương Đán kết hôn sớm một chút thì Từ Sinh cặn bã âm hiểm sẽ không có cơ hội quấn lấy ông mà cô cũng sẽ không có “Cha ghẻ”, cô cầu còn không được.

Dương Đán khoát tay với Đỉnh Phong, kích động nói: “Nếu như bạn học trong lời nói của con là nam sinh thì cha sẽ không ngại nếu như con dẫn nó về cho cha nhìn một chút. Có lời nói thế nào nhỉ, con dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng! Đúng, đúng, chính là câu đó! A, Đỉnh Phong, con có đang nghe hay không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play