*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rating: 18+Lưu Liên Thành hơi ngửa người ra sau, để lộ ra chiếc cổ thon dài xinh đẹp. Những nụ hôn nóng rực của đối phương không chút khách khí mà hạ xuống da thịt. Vũ Văn Thác ngang nhiên gặm cắn, liếm mút khắp vành tai, cổ và ngực Liên Thành. Cảm giác tê dại, khô nóng từ nơi tiếp xúc truyền đến khiến cả người Liên Thành không khỏi run lên. Sau đó, Lưu Liên Thành thấy Vũ Văn Thác hơi dùng sức nâng gáy mình lên, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương tham nhập bờ môi đang hé mở của hắn, quấn quít dây dưa, chậm rãi liếm mút, quấy đảo. Trong khoang miệng ấm áp cùng ướt át tràn ngập khí tức đặc biệt của đối phương, hương vị nồng đậm, trầm ổn, thâm trầm, lại tràn đầy tính xâm chiếm khó cưỡng. Nụ hôn quyến luyến, triền miên khiến lồng ngực Lưu Liên Thành phập phồng dữ dội, hai má trắng nõn cũng nhiễm một mạt đỏ ửng.
Gió xuân phơi phới, nước chảy róc rách, hương hoa ngào ngạt. Khắp sơn cốc tĩnh lặng tràn ngập vẻ gợi tình. Xa xa, ngẫu nhiên có vài chú chim vụt qua trên nền trời trong vắt; trong rừng, thi thoảng phát ra tiếng chim ríu rít gọi đàn. Gió mơn man thổi qua, hoa rơi lả tả xuống đầu vai, hương hoa thoang thoảng qua bao lấy cả hai. Khóe môi Vũ Văn Thác vẽ lên đường cong xinh đẹp, tiến đến thăm dò bên tai đối phương, nhẹ nhàng cắn lên vành tai, dịu dàng nói,
"Ngày lành, cảnh đẹp thế này, sao có thể cô phụ?" Giọng nói lộ vẻ biếng nhác cùng say mê.
Lưu Liên Thành mỉm cười, vươn hai tay ôm lấy cổ đối phương, lại hơi cúi đầu, nhìn thương thế trên ngực người nọ, nhẹ nhàng áp môi mình lên bờ môi mỏng lạnh của đối phương, khẽ "a" một tiếng nóng rực, thì thầm đầy khiêu khích,
"Thân thể của ngươi, được sao?"
Đối phương lập tức nhướng mày, đưa tay nâng khuôn cằm tinh xảo của Lưu Liên Thành, cạy mở bờ môi của hắn, vừa liếm, vừa tiến lên công thành đoạt đất. Đầu lưỡi nhanh chóng càn quấy trong khoang miệng ướt át của hắn, lại hơi xẹt qua niêm mạc non mịn bên trong, nhanh chóng châm lên dục vọng nóng bỏng. Khoảng cách gần nhau như vậy khiến Lưu Liên Thành gần như thấy được nhịp đập mạnh mẽ, hữu lực của hai trái tim đang nảy lên trong lồng ngực; và cả sự giao hòa giữa hai linh hồn khao khát tìm kiếm lẫn nhau.
"Ly Yến, có câu, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Ngay sau đó, cả người Lưu Liên Thành liền bị đẩy ngã xuống thảm cỏ mềm mại, chóp mũi truyền đến mùi hương thảo mộc thanh tịnh, liền sau đó là khí tức nồng đậm của nam nhân lập tức bao trùm, từng chút, từng chút một phủ quanh người hắn.
Vạt áo bị mở ra, y sam tố sắc đơn bạc thuận thế chảy xuống đầu vai, để lộ ra làn da nhẵn mịn, trơn láng, dưới dương quang ấm áp lại càng trở nên trong suốt. Bàn tay Vũ Văn Thác thật to, trên mặt còn có một lớp chai mỏng do trường kỳ cầm kiếm sinh ra, mơn man trên khắp da thịt. Cảm giác hơi thô ráp mân mê trên hốc mắt, chóp mũi, bờ môi, dưới cằm... rồi một đường thâm nhập thẳng xuống xương hông xinh đẹp nhô ra... Vũ Văn Thác một tay ra sức siết chặt thắt lưng mềm dẻo, hữu lực của nam nhân trong ngực, tay kia hoàn toàn cởi xuống y sam vốn đang mở rộng của đối phương, vừa xoa lên khuôn ngực rắn chắc, xinh đẹp, vừa chậm rãi khiêu khích, lại hơi cúi đầu, ghé miệng lên cổ đối phương, mút nhẹ rồi khẽ cắn, lưu lại một dấu ấn đỏ đầy tình tứ.
Bàn tay Vũ Văn Thác đặt trên cổ đối phương chậm rãi trượt xuống, tỉ mẩn cảm nhận từng chút một vẽ trên người đối phương, thắt lưng rắn chắc, vai rộng, eo hẹp. Cơ thể người nọ vốn hàng năm chinh chiến trên sa trường nhưng lại không mang một vết sẹo lồi nào. Dù cách lớp y liêu* [vải may quần áo], đầu ngón tay Vũ Văn Thác vẫn có thể cảm nhận được đường cong hữu lực trên cơ thể đối phương. Đôi mắt ngọc lưu ly đen láy xinh đẹp phản chiếu sắc lam của bầu trời, lại như màu nước biển, vừa thâm trầm, vừa bao la hùng vĩ. Khắp nơi trên cơ thể truyền đến từng trận tê dại, ngứa ngáy mà nhiệt độ nơi tiểu phúc* [bụng dưới] lại bắt đầu tăng dần khiến cả người Vũ Văn Thác chậm rãi nóng bừng lên.
Nhãn thần Vũ Văn Thác trầm xuống, nhìn sâu vào mắt Lưu Liên Thành, lại cúi xuống hôn lên bờ môi đã hơi sưng lên. Người phía dưới thân hình ấm áp, im lặng đợi chờ. Hai chân người nọ thon dài mà cường kiện hơi nâng lên để lộ nơi ẩn mật giữa hai đùi. Dục vọng của đối phương khẽ ngẩng cao đầu. Vũ Văn Thác duỗi tay thăm dò huyệt tử đang đóng chặt, nhẹ nhàng xoa vài cái, chậm rãi tiến vào. Một mặt, Vũ Văn Thác cực kỳ kiên nhẫn khuếch trương nơi căng chặt kia, mặt khác cầm lên phân thân nóng rực của Liên Thành không nhẹ không nặng mà chơi đùa, lại cúi xuống từng chút, từng chút hung hăng liếm cắn lên da thịt non mịn, hoàn mỹ của đối phương.
Vũ Văn Thác vừa lòng nâng thân lên, nhìn nhìn Lưu Liên Thành phía dưới hơi nhíu mày, bờ mi hơi run lên; khóe môi khẽ cong, động tác ngón tay không ngừng tiến xuất trong thông đạo ẩm ướt cùng ấm áp phía dưới.
Thân thể Lưu Liên Thành hoàn toàn thả lỏng, không chịu được những va chạm khiêu khích của ngón tay đối phương trong cơ thể, nặng nề thở dốc một tiếng, thân hình bất giác hơi run lên. Khoái cảm xa lạ tại nơi tiếp giáp với ngón tay Vũ Văn Thác như không buông tha mà không ngừng kích thích, như từng cơn sóng lan ra toàn thân.
Lúc này, Vũ Văn Thác rút ngón tay khỏi huyệt tử căng chặt của đối phương, đem dục vọng đã sớm sưng trướng của chính mình nhẹ nhàng để bên huyệt khẩu, nhìn vẻ mặt Lưu Liên Thành, chậm rãi đẩy vào...
Lưu Liên Thành phát hiện nơi tư mật dưới hạ thân đang bị cường ngạnh mở ra. Phân thân người nọ nóng rực mà cứng rắn, thong thả, chậm rãi, từng chút xâm nhập sâu vào trong thân thể mình. Liên Thành cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng thân thể. Nơi nguyên bản vốn không dành cho dị vật tiến vào bị vật cứng rắn kia cưỡng ép, khuếch trương truyền đến cảm giác ê ẩm, đau đớn. Vật thể vừa lớn lại vừa cứng rắn kia nhanh chóng xuất nhập. Trong sự đau đớn do trừu thống cùng chèn ép, Lưu Liên Thành dần thấy cảm giác ngưa ngứa cùng nóng bỏng từ nội bích như từng cơn sóng nhanh chóng lan rộng ra khắp toàn thân...
Dục vọng Vũ Văn Thác dần chen vào chỗ sâu bên trong Lưu Liên Thành. Làn da nơi hạ phúc dính sát vào chỗ ẩn mật nhất dưới thân đối phương. Vũ Văn Thác cơ hồ có thể cảm thấy huyệt khẩu của người kia hơi nhu động, tràng vách non mềm run rẩy gắt gao quấn chặt lấy phân thân của hắn, như thể muốn níu kéo chính mình vĩnh viễn ở lại bên trong. Vũ Văn Thác hít thật sâu, luật động phần eo, nhìn phân thân của chính mình rút ra lại đâm vào rồi biến mất trong huyệt khẩu, như thể bị huyệt khẩu đã có chút sưng đỏ kia nuốt lấy. Trước mắt một màn kích thích, lại cảm thụ khoái cảm nơi hạ phúc truyền đến, tiếng vang khi dục vọng trừu động trong nội bích ẩm ướt, dính dấp bên tai khiến lý trí Vũ Văn Thác tại khắc này như tan biến, chỉ còn lại cực hạn khoái cảm. Vũ Văn Thác thật muốn tan chảy trong sự ấm áp của đối phương. Ý niệm trong đầu chợt lóe, cực độ khoái cảm cũng tràn lên. Vũ Văn Thác mạnh mẽ phủ xuống, gắt gao ôm lấy thân hình xích lõa dưới thân, một ngụm cắn trên chiếc cổ thon thả kia, lại càng trừu tống mạnh mẽ hơn. Đôi môi nóng áp sát da thịt mẫn cảm, di chuyển khắp nơi, dừng tại trên mạch máu thình thịch nảy thật mạnh dưới da, nhẹ nhàng liếm, thân thể trong lòng không thể điều khiển tự động run rẩy, huyệt khẩu non mịn gắt gao bao lấy dục vọng kia, đột nhiên co rụt lại. Vũ Văn Thác kêu lên một tiếng, gắt gao ôm chặt lấy đối phương. Giương mắt nhìn Lưu Liên Thành, mí mắt người nọ hơi khép hờ, mày nhíu chặt, bờ môi hơi giương lên, nặng nề thở dốc.
Vũ Văn Thác cười, điềm chỉnh phương vị hạ thể, luật động thắt lưng, khi thì chậm rãi, khi lại mạnh mẽ.
“A......” Quả nhiên, cả người Lưu Liên Thành kinh sợ nảy lên, phát ra một tiếng rên, lại mang vẻ vui thích khó nhịn. Vũ Văn Thác thấy đối phương đưa mắt nhìn mình, thấy hắn lại xấu hổ chuyển tầm mắt.
Vừa hưởng thụ sự co rút trong nội vách non mềm đầy khoái cảm, vừa nhìn gương mặt Liên Thành như cầu xin, lại như vui sướng, cùng tiếng rên rỉ nức nở khiến Vũ Văn Thác tràn đầy cảm giác thư sướng cùng hài lòng, càng hung hăng đẩy đẩy hạ thân, càng chôn sâu dục vọng vào nơi nóng rực, chật chội kia, bàn tay vẫn không quên mà nắm lấy trêu đùa phân thân đã sưng trướng của đối phương.
Vì lúc trước Vũ Văn Thác đã điều chỉnh vị trí, phân thân cứng rắn của người nọ mỗi lần tiến nhập đều mạnh mẽ thúc thật sâu vào vị trí mẫn cảm trong thân thể Liên Thành, tốc độ trừu tốc lại khi nhanh khi chậm, khi nông khi sâu thổi bùng ngọn lửa dục vọng trong người Liên Thành.
“A...... A...... Vũ Văn......” Lưu Liên Thành cuối cùng không kìm được mà kêu lớn.
Vũ Văn Thác cúi đầu nhìn Liên Thành, phân thân đối phương trong tay hắn lúc này đã hoàn toàn đứng thẳng, hình dạng thon dài mà tuyệt đẹp. Vũ Văn Thác vừa quan sát vẻ mặt của Lưu Liên Thành, vừa xoa nắn vật tráng kiện trong tay. Nhưng, khoái cảm nơi hạ thân khiến Vũ Văn Thác rất khó làm chủ lực đạo trong tay. Một khắc thất thần, bàn tay không khống chế được mà tăng thêm lực đạo......
“A...... đừng......” Lưu Liên Thành bên dưới rên lên, thanh âm dây dưa. Khuôn mặt thanh tú của Liên Thành mờ mịt nhìn lên không trung, hơi thở hổn hển khó kiềm chế, trong mắt dù mang một tia đau đớn nhưng phần nhiều lại là hoan ái.
Vũ Văn Thác không kìm được mà gia tăng luật động thắt lưng, lực đạo trong tay cũng khi nặng, khi nhẹ bất đồng mà đùa giỡn bộ vị yếu ớt mẫn cảm của đối phương.
Lưu Liên Thành chỉ cảm thấy mình như bị nhấn chìm vào dòng nước ôn nhu. Bàn tay Vũ Văn Thác thô ráp đầy vết chai không ngừng đùa bỡn phân thân của hắn, hạ thân người nọ lại mạnh mẽ trừu tống... Từ phân thân nam tính mẫn cảm yếu ớt, từng trận khoái cảm truyền đến. Lưu Liên Thành mờ mịt nhếch môi, thở hổn hển, muốn nghĩ gì đó mà chỉ thấy thần trí ngày càng mông lung, tản mác...
Vũ Văn Thác nhắm hai mắt, thấy mình sắp đến cực hạn, muốn tạm dừng lại để cầm hơi nhưng bị sự nội vách non mịn nóng bỏng trong huyệt nội kia dây dưa, co rút đè ép phân thân khiến Vũ Văn Thác không nhịn được mà tăng lực đạo tiến xuất.
“A...... Vũ Văn..... A......” Tiếng rên của Lưu Liên Thành đột nhiên tăng cao khiến cả người vốn đã chìm trong dục vọng không khống chế được mà co rút căng thẳng, chìm trong hoan du. Lưu Liên Thành chỉ thấy một trận khoái cảm ập tới. Tức thì, tầm nhìn trắng xóa, đầu óc trống rỗng.
Tràng vách kịch liệt co rút, gắt gao quấn quanh dục vọng đã sớm đến cực hạn của Vũ Văn Thác. Không chống lại được sự áp sát chặt chẽ cùng nóng bỏng trong tràng nội của đối phương, Vũ Văn Thác không nhịn được mà bắn vào sâu trong cơ thể Liên Thành.
“A......” Vũ Văn Thác than nhẹ, cúi xuống, ôm chặt lấy thân hình nam tử phía dưới. Phân thân để trong cơ thể đối phương khẽ co giật thêm vài cái.
Cao trào qua đi, hai người đắm chìm trong cảm giác lâng lâng, nhất thời, tầm nhìn cũng trở nên mông lung. Vũ Văn Thác liền giữ nguyên tư thế vừa rồi, ôm lấy đối phương nằm vật xuống bãi cỏ mềm mại. Cả người Lưu Liên Thành sau một trận kịch liệt vừa rồi gần như cũng trở nên vô lực, hơi hơi nhúc nhích thân mình lại cảm thấy đối phương vẫn còn ở trong cơ thể mình liền quay đầu, trừng mắt liếc Vũ Văn Thác một cái, ý bảo đối phương có thể ra đi. Nhưng, ngay sau đó, sắc mặt Lưu Liên Thành rõ ràng đại biến. Nhìn đôi mắt híp thành đường chỉ kẻ của đối phương, Lưu Liên Thành mắng thành tiếng,
"Vì sao ngươi lại cương nữa rồi?"
Đối phương cười nhẹ bên tai Liên Thành, "Không phải vừa rồi có người còn trêu ta, nói ta không được sao?" Tức thì, kéo lấy cả người Lưu Liên Thành đối diện với mình, mượn thể dịch vừa chảy ra từ cơ thể đối phương, lần nữa tiến nhập vào cơ thể mềm mại kia.
"Hỗn đản.... Ngươi...." Nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị niêm phong bởi nụ hôn nồng cháy triền miên của Vũ Văn Thác.
Vân đạm phong khinh, bàng hoa tùy liễu* [mây trôi gió thoảng, nương hoa đuổi liễu],
Phù sinh nhược mộng, vi hoan kỷ hà* [đời như giấc mộng, được mấy niềm vui].
Những yêu thương, đắm say, quấn quýt, si mê cùng ân oán, gút mắt trong cuộc sống... Có lẽ, phải sau khi có được hết thảy mọi vinh hoa phú quý mới chợt nhận ra điều mình thật sự để tâm trong lòng, kỳ thật lại vô cùng tầm thường cùng đơn giản.
Nhưng, nếu nói phải thật lòng buông xuống những gông xiềng kia để có được hạnh phúc, thế gian này lại có bao nhiêu người thực sự làm được?
Ráng chiều rực rỡ, tươi đẹp bừng sáng phía chân trời như một bức tranh thủy mặc chói lọi, vừa tú lệ* [thanh tú, đẹp đẽ], lại vừa tráng khoát* [bao la, hùng vĩ]. Ánh chiều tà chiếu lên mặt hồ an tĩnh, bình hòa một tầng sáng màu hồng nhạt, làm phiếm ra một luồng sáng lung linh rực rỡ.
Lưu Liên Thành nghiêng đầu, cả người dựa vào lồng ngực ấm áp của nam nhân phía sau, mắt thản nhiên nhìn về phía những đám mây diễm lệ phía chân trời, giọng còn mang vẻ lười biếng sau cơn tình ái, khẽ nói,
"Tịch dương lược ảnh, mộ sắc khuynh huy* [mặt trời chói lọi, hoàng hôn huy hoàng]. Phong cảnh kiều diễm như vậy, cuối cùng cũng không thắng được màn đêm."
Bàn tay Vũ Văn Thác đang ôm Lưu Liên Thành hơi cứng lại, thu hồi ánh mắt cũng đang nhìn trời, siết chặt áo khoác tố sắc phủ trên hai người, sau đó, vừa dịu dàng hôn lên bờ vai đối phương, Vũ Văn Thác vừa nói, giọng trầm thấp, khàn khàn, "Thiên xích thanh thúy, vạn thụ yêu nhiêu* [ngàn thước xanh tươi, vạn cây xinh đẹp]. Nếu được nở rộ, dù chỉ trong nháy mắt, cũng đã không uổng được sinh ra."
Lưu Liên Thành hơi quay đầu, nở nụ cười đạm nhiên, bình hòa với Vũ Văn Thác, trong đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt sắc bén của đối phương. Sau đó, Lưu Liên Thành vươn tay ôm lấy đầu nam tử phía sau, kéo gần đến bên môi mình, hôn lên. Từng đợt gió mát thổi qua khiến những cánh hoa trên đại thụ rơi lả tả, che đi bờ môi hai người đang gắt gao giao triền dưới ánh chiều tà tạo thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
"Này, Ly Yến, vừa rồi ngươi gọi ta là Vũ Văn phải không?"
"Phải... Sao vậy?"
"Lần sau, gọi ta là Thác được không?"
Tức thời, huyệt Thái Dương trên trán Lưu Liên Thành nảy lên, mày căng thẳng, gần như không cần phải nghĩ, lập tức đáp trả, "Không được."
"Vì sao?"
"Buồn nôn."
"... Thử xem thôi."
"Ta nói rồi, không được."
"Ly Yến, nếu ngươi gọi ta là Thác, ta nhất định sẽ rất hưng phấn. Ta đảm bảo ngươi sẽ càng thoải mái."
"Cút. Ta bảo không."
".... Thật không được sao?"
"..."
"Thử một chút xem thế nào?"
"..."
"A, thật sự ta rất muốn nghe ngươi gọi ta như vậy a..."
"... Vũ Văn Thác."
"Ừ?"
"Ngươi lắm mồm như nữ nhi khi nào vậy?"
"..."
Trước thế công bất chấp sống chết, bám riết vô lại của Vũ Văn Thác, bàn tay Lưu Liên Thành chậm rãi nắm lại, cuối cùng, bởi vì trên cơ thể hai người đồng thời phát ra một cỗ âm thanh nên cú đấm kia tạm thời chưa hạ trên khuôn mặt anh khí bức người của Vũ Văn Thác.
"Ục ục..."* [tiếng dạ dày reo ạ]
Giữa núi rừng an tĩnh, thanh âm đòi hỏi sinh lý thẳng thắn này nghe càng rõ, nhắc nhở bọn họ việc hai người đã quên ăn quên ngủ giằng co nhau suốt cả một buổi chiều.
Lưu Liên Thành không nói hai lời, trực tiếp đạp Vũ Văn Thác một cước, "Đi, đi tìm đồ ăn đi."
"... Ly Yến, dù gì ta cũng bị thương a."
Thanh âm ai oán không đổi lại chút nhượng bộ nào từ phía Lưu Liên Thành.Liên Thành nheo mắt liếc Vũ Văn Thác một cái, nhúc nhích thân thể vẫn còn bủn rủn vô lực của bản thân, hừ lạnh một tiếng, "Không phải mới vừa rồi, ngươi còn sinh long hoạt hổ* [khỏe như vâm] sao?"
Đối phương hơi thẹn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó lại không sợ chết mà than một câu, "... Không phải chỉ mới ba lần thôi sao..."
"..." Mắt thấy bàn tay Lưu Liên Thành rất nhanh nắm lại cùng thái dương đang nảy lên giần giật của đối phương, Vũ Văn Thác rất hiểu tình thế mà nhanh chóng đứng dậy, sau đó, cúi xuống hôn lên khuôn mặt còn đang ửng hồng của đối phương, dịu dàng nói, "Vậy ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi sẽ về ngay."
Bóng dáng Vũ Văn Thác nhanh chóng biến mất vào rừng. Vết thương do trúng tên đã bắt đầu chậm rãi khép miệng, nội lực cũng đã dần khôi phục. Phỏng chừng không đến mười ngày nữa, thương thế của Vũ Văn Thác sẽ lành hẳn đi. Lưu Liên Thành thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn hình tròn đỏ rực đang dần hạ xuống phía chân trời.
Huyết sắc tàn ảnh, hoa tạ mãn thiên* [tàn ảnh màu máu, hoa tàn đầy trời].
Thân thể tiêm gầy yên lặng đứng đó, như hòa vào ánh sáng nhu hòa của trời chiều, đứng nhìn tia sáng xinh đẹp, huy hoàng, rực rỡ cuối cùng tắt lịm, Lưu Liên Thành không khỏi thở dài một tiếng.
Hàng năm, trong các cuộc đi săn mùa thu ở Bắc Chu, phủ Thái tử luôn đỗ trạng nguyên. Vậy nên, kỹ thuật săn bắn của Vũ Văn Thác hiển nhiên không cần phải nói. Dù hiện tại không mang cung Lưu Quang bên người, nhưng không đầy một canh giờ, hắn chỉ cần dựa vào khứu giác nhanh nhạy và chính xác của mình cùng mấy viên đá nhỏ đã dễ dàng bắt được hai con thỏ hoang, ba con hoẵng đực, trên tay còn cầm một con rắn màu xanh không rõ trở về, thật cao hứng muốn khoe chiến lợi phẩm với ai đó song lại không tìm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dưới tàng cây.
Lúc này, bóng tối đã bao phủ khắp trong sơn cốc. Mặt trăng màu bạc dần mọc lên ở phía chân trời đen kịt. Bên dòng suối róc rách, một đám lửa đang cháy hừng hực, những que củi khô cháy trong ngọn lửa làm phát ra những tiếng "lách tách". "Rầm" mộ tiếng, dường như tiếng động đó đến từ phía hồ nước. Vũ Văn Thác vội bỏ xiên thịt nướng trong tay, đi đến.
Thủy sắc như nguyệt, giai nhân như ngọc* [ánh nước như trăng, người đẹp như ngọc].
Mặt trăng chưa lên cao hẳn phiếm ra quang mang yếu ớt, mờ ảo chiếu lên đường cong lưu loát trần trụi trên cơ thể Lưu Liên Thành khiến cả người Liên Thành phiếm ra một vầng sáng màu trắng bạc nhàn nhạt. Mái tóc đen tuyền mềm mại bị chủ nhân vén sang một bên, rối tung trước ngực. Người nọ hơi nghiêng đầu làm lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh, trắng nõn, khiến người khác không khỏi rung động, đắm say, nổi lên dã tâm muốn gặm nhấm, chà đạp lên đó. Khi người nọ hơi cúi người, tẩy trừ phía dưới, sống lưng kéo căng dưới ánh trăng tạo thành một đường cong mềm dẻo. Bọt nước lấm tấm bám trên sống lưng, một đường trượt thẳng xuống dưới, lướt qua thắt lưng tinh tế, sau đó, chảy dài xuống nơi âm u giữa hai đùi. Cả thân hình người nọ ưu mỹ mà hữu lực. Vũ Văn Thác biết, chủ nhân tài giỏi của khối thân thể này chỉ cần muốn, liền không có gì trong thiên địa có thể ngăn cản.
Một người như vậy lại hoàn toàn thuộc về Vũ Văn Thác hắn. Cả thân và tâm hắn cùng người này trao hết cho nhau, sự triền miên liều chết cùng yêu thương đau khổ như vậy có đủ để hai người họ tưởng nhớ cả đời này hay không? Khóe môi Vũ Văn Thác khẽ cong lên một nụ cười chua xót. Một khi đã như vậy, khi cần buông tay, hẳn đừng nên có bất cứ tiếc nuối nào đi. Trong lòng Vũ Văn Thác lại kịch liệt đau đớn. Lần đầu tiên trong đời, Vũ Văn Thác thống hận loại giao ước ngầm cùng tình cảnh tâm chiếu bất tuyên* [tự hiểu lòng nhau mà không cần phải nói] chết tiệt giữa hai người bọn họ - điều ép buộc hắn phải đối diện với lý trí trong thực tại.
Vũ Văn Thác chậm rãi đến gần bên Lưu Liên Thành. Dĩ nhiên, Lưu Liên Thành đã sớm phát hiện ra ánh mắt nóng rực quét trên người mình nãy giờ. Liên Thành xoay người, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn Vũ Văn Thác, kiêu căng nâng cằm, nói,
"Ngươi về rồi?"
"Ừ..." Ngay sau đó, Vũ Văn Thác đột ngột nhảy vào trong nước khiến bọt nước bắn tung lên. Lưu Liên Thành định đưa tay quệt đi giọt nước bắn lên mặt lại thấy thắt lưng mình đã bị đối phương chế trụ. Bàn tay dày rộng của đối phương ôm lấy hắn, tay kia ôm lấy đầu hắn, đối phương bất ngờ tới tấp, nồng nhiệt hôn hắn.
"Đừng... Ngươi..." Thân thể Lưu Liên Thành nhanh chóng bị đè lên vách đá phía sau, bởi vậy, hắn dễ dàng cảm nhận được hạ thân cứng rắn của đối phương đang thúc vào người mình. Vừa dứt khỏi nụ hôn triền miên của đối phương, liếc mắt nhìn đối phương, Lưu Liên Thành có chút thở dốc nói,
"Ngươi lại muốn?"
Vũ Văn Thác cười khẽ, cắn một ngụm lên cổ Lưu Liên Thành làm lưu lại một ấn ký màu hồng nhạt, "Ai bảo ngươi câu dẫn ta."
"... Ai câu dẫn ngươi?"
Nhấc tay đối phương ra, Lưu Liên Thành tung người bơi về phía giữa hồ nước. Nhìn dáng người mạnh mẽ như phi ngư* [cá chuồn] của Lưu Liên Thành, chân mày Vũ Văn Thác khẽ nhướn lên, không cam lòng mà đuổi theo.
"Ly Yến, ngươi xấu hổ sao?"
"Cút. Mau chuẩn bị đồ ăn đi. Ta đói."
"Được. Vậy ngươi cho ta ăn no trước đi."
"Vũ Văn Thác, ngươi thật là càng ngày càng không biết xấu hổ."
"Đối với ái nhân, giữ thể diện làm gì?"
"..."
Cơ thể Lưu Liên Thành sau khi bị ai đó gây sức ép vẫn còn hơi suy yếu nên hắn không định ở trong nước ngoạn nháo, truy đuổi với đối phương lâu. Bởi vậy, sau khi bơi một lát, Lưu Liên Thành liền bị đối phương bắt được.
"Ngươi nháo... Không..."
Lưu Liên Thành quay đầu, vừa định nói gì đó, lại bị bờ môi mềm mại của đối phương che lại. Vũ Văn Thác ôm Lưu Liên Thành thật chặt trong ngực mình, cũng không để ý đến thân hình hai người đang chìm xuống, chỉ là hôn thật sâu. Khi hai người chìm xuống, chỉ nghe bên tai, nước bắt đầu "u u", dưỡng khí trong khoang miệng vốn không có nhiều nên nhanh chóng bị tiêu hao hết. Đến khi cả hai sắp hít thở không thông, Vũ Văn Thác cuối cùng mới thả lòng hai tay đang quấn chặt quanh người Lưu Liên Thành. Hai người gần như cùng lúc ngoi lên khỏi mặt nước, há mồm thở hổn hển.
Bọt nước từ trên hai má hai người chảy nhỏ giọt xuống dưới. Hai người có chút chật vật mà liếc nhau. Sau đó, Lưu Liên Thành khụ hai tiếng, nén giận nói, "Đồ điên!"
Người bị gọi là "đồ điên" kia lại mở miệng cười, sau đó, kéo Lưu Liên Thành bơi đến bên bờ, nằm lên vách đá, tiếp tục làm chuyện còn dang dở. Lưu Liên Thành bị Vũ Văn Thác hôn nồng nhiệt làm cả người tức thì nóng bừng lên, hổn hển ngã vào bờ vai đối phương, nhìn vật thể cứng rắn vươn mình phía dưới, trêu,
"Ai, tinh lực của ngươi đúng là hơn người. Về sau, tam cung lục viện kia không phải lo rồi."
Vũ Văn Thác chọc chọc phân thân của mình vào ngực nam nhân đang nằm phía dưới, đưa tay vén sợi tóc xòa trên trán đối phương, gạt đi những hạt nước đọng trên mặt đối phương, mắt nhìn thẳng Lưu Liên Thành, "Cho nên, ngươi phải hảo hảo bồi thường ta."
"Sao cơ?"
"Từ sau mùa hè Bình Hòa năm thứ ba, ta đã không chạm vào bất cứ ai khác."
Lưu Liên Thành nao nao, sau đó nhíu mày, "... Vũ Văn Thác, ngươi đúng là kẻ ngốc. Đến nam, nữ cũng phân không rõ!"
"Đúng vậy a.Cho nên,khi ta biết ngươi là nam nhân, ta đã hơi buồn."
Lưu Liên Thành cố gắng nhớ lại phản ứng của Vũ Văn Thác lúc ấy nhưng nghĩ sao cũng không thể liên hệ vẻ mặt phiền muộn với người này, "Buồn? Vì sao ta không nhận ra?"
"Có a... Đương nhiên là có... Kết quả, người nọ còn luôn dùng vẻ mặt băng sơn đối với ta."
"Có sao?..."
"Đương nhiên."
Hai điểm nhô ra trên ngực đột nhiên bị đầu lưỡi ướt át liếm lộng khiến Lưu Liên Thành chưa kịp đề phòng, không khỏi thật hít một hơi. Mà tay của đối phương đã chậm rãi rời xuống khố bộ của hắn. Ngón tay cái của đối phương nhẹ nhàng đặt lên đỉnh phân thân đã hơi ngẩng đầu của Lưu Liên Thành khiến Lưu Liên Thành không khỏi thấy khí lực của mình nhanh chóng bị rút hết. Nước chảy róc rách đã nhanh chóng thấm ướt tràng đạo, lại thêm cả buổi chiều vừa lăn qua lăn lại, Vũ Văn Thác gần như không gặp trở ngại nào khi tiến vào.
"Đừng..."
Cơ thể hai người một lần nữa chặt chẽ gắn chặt, mười ngón tay đan nhau, thắt lưng luật động, mạnh mẽ đánh vào nội bích, tựa hồ mỗi lần đi vào đều chạm tới nơi kia mẫn cảm kia khiến Lưu Liên Thành không nhịn được mà toàn thân run rẩy. Trăng sáng, ánh trăng dịu dàng chiếu lên mặt hồ. Tiếng thở dốc cùng rên rỉ vấn vương giữa không trung. Hai con người vốn thuộc hai bờ chiến tuyến lúc này đang bất chấp tất cả những khúc mắc không thể giải, bất bình phải biệt ly, khổ muộn day dứt mà quấn lấy nhau tại nơi này.
Chính là, lúc này, thế giới của họ chỉ còn có nhau.