*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tây Lũng bình chỉ có một con đường nhỏ phía Nam xuyên qua khe núi. Vậy nên, hiện giờ muốn triệt binh theo hướng đó cũng không được. Thứ nhất, Triệu Phi cùng Mạnh Kỳ Hữu nhất định có mai phục. Thứ hai, trong thời gian ngắn như vậy, làm thế nào có thể dẫn đại quân mấy vạn nhân mã đi qua con đường nhỏ đó? Nếu muốn lui lại không thể lui thì nên lui binh thế nào đây? Vũ Văn Thác nghiến răng cười lạnh, nói,
"Thật đã làm khó ngươi. Chỉ vì mình ta lại phải cất công thiết kế mai phục lớn như vậy."
Đối phương nghe vậy vỗ tay cười lớn, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn thẳng về phía Vũ Văn Thác, quang mang chậm rãi di động trong tròng mắt dưới sắc trời đang tối dần lại càng lộ vẻ quỷ mị, "Đó là đương nhiên. Nếu không phải có miếng mồi Bắc Hán trọng yếu như vậy, sao có thể lừa được ngươi... Bắc Chu Thái tử điện hạ?"
"Cho nên, ngươi đã giết Dương Nghiệp Thành?"
"Không sai."
"Cũng là ngươi đã giết Hàn Tử Hàng?"
"Đúng vậy."
Mặt Vũ Văn Thác toát ra vẻ âm lãnh khiến người khác thấy lạnh đến thấu xương, "Ta sớm nên giết chết ngươi chứ không phải để ngươi nhiều lần trốn thoát đến vậy."
Mạnh Kỳ Hữu ngửa đầu nhìn mặt trời đang dần ngả về Tây phía xa xa, khóe môi cong lên, "Thật đáng tiếc! Có điều, Thái tử điện hạ, lời này nên là ta nói với ngươi đi." Mạnh Kỳ Hữu lập tức giật cương ngựa, xoay người, tao nhã trốn vào màn đêm.
Tức thì, mũi tên tẩm dầu như lưu tinh hỏa vũ từ trên hai khe núi trút xuống. Vũ Văn Thác nhãn thần khẽ chuyển, nhanh chóng quay đầu hét lên với binh lính phía sau, "Lấy khiên che đầu, triển khai thế trận Nguyệt Nha* [trăng lưỡi liềm], lui theo hai nhánh."
Truy binh của Bắc Chu cơ bản đều là kỵ binh, hơn nữa phần lớn là thân vệ Thái tử, được chọn lựa kỹ càng trong các tổ Bộ, Kỵ, Xạ* [hành quân, cưỡi ngựa, bắn cung], năng lực mỗi người đều rất mạnh. Hơn nữa, kinh nghiệm ứng chiến với địch cũng cực kỳ phong phú, đối mặt với tình thế trước mặt cũng không lộ vẻ bối rối. Nhất thời, vó ngựa rầm rập, bụi đất bay lên, nháy mắt đã triển khai trận thế, chống đỡ thế tấn công của địch.
~~~~~
Phiên Vũ.
"Công Tôn tiên sinh, hiện trong thành còn bao nhiêu quân coi giữ?"
"Năm vạn."
"Vậy..." Lưu Liên Thành muốn nói gì đó nhưng đồng tử đột nhiên co lại, lời định nói liền bị nuốt trở vào. Bàn tay nắm chặt, không nói được tiếng nào.
Trong lòng hai người đều biết rõ, lúc này, Triệu Phi tuyệt đối sẽ không chỉ dùng binh ở Tây Lũng bình. Hẳn đối phương đã an bài thỏa đáng phục binh trên khắp các nẻo đường quanh thành Phiên Vũ này. Mặt khác, Triệu Phi cố ý phái Trần Tĩnh Cừu ám sát hoàng thất Nam Sở, dấy lên bất ổn trong thành mục đích chính là để bọn họ không thể không điều động binh lực lớn đi trấn áp. Tất cả những tính toán này, đều nhằm đảm bảo bọn họ không thể xuất viện binh khỏi thành đi cứu viện...
Công Tôn Ngao nhíu mày nhìn Liên Thành, sau đó thở dài, nói, "Điện hạ không cần lo lắng. Mình ta cũng có thể bảo vệ Phiên Vũ."
"Tiên sinh?"
"Đối với Bắc Chu mà nói, Thái tử điện hạ cùng Phiên Vũ, nặng nhẹ thế nào không cần nói cũng biết. Có điều..." Công Tôn Ngao chậm rãi bước lại gần Lưu Liên Thành, hai con ngươi nhìn thẳng về phía đối phương, ánh mắt lợi hại như nhìn thấu tim Liên Thành, "Tại hạ muốn hỏi Ninh vương một câu. Không biết người có rõ hay không, hiện nay, nếu Thái tử điện hạ bại trận, Bắc Hán liền có cơ hội kéo dài hơi tàn. Nếu trận này Thái tử điện hạ thắng, thiên hạ liền bình định. Trên đời sẽ không còn Bắc Hán."
"..."
Giọng Công Tôn Ngao không lớn nhưng từng chữ lại như đánh mạnh vào tâm can Lưu Liên Thành. Tia ánh dương cuối cùng bên ngoài dần tắt lịm, màn đêm đen kịt bắt đầu trùm lên vạn vật. Hai mắt Lưu Liên Thành khẽ giật, sắc mặt trắng bệch, hơi suy sụp ngồi xuống ghế. Mọi sự vật cùng con người xung quanh như thể không liên quan đến hắn. Chỉ có trái tim trong lồng ngực kia đang mạnh mẽ nảy lên. Hắn như vừa bị giáng một đòn mạnh vào gáy, cảnh vật trước mặt đột nhiên trở nên mơ hồ, suy nghĩ cùng trở nên đình trệ.
Màn đêm buông xuống, Công Tôn Ngao nhanh chóng lệnh tướng quân Triệu Linh dẫn hai vạn kỵ binh trong thành nhanh chóng chạy về Tây Lũng bình. Không ngoài dự đoán, Triệu Linh gặp phục binh của Triệu Phi cách Phiên Vũ bốn mươi dặm. Nhưng không rõ tại sao khi Sở quân truy tập quân Bắc Chu thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn, cát đá mù mịt đầy trời khiến quân Sở bị bất ngờ, không nhìn thấy gì. Khi gió lặng, quân Sở liền không thấy bóng dáng quân lính Bắc Chu đâu.
Đồng thời, trong phiên đổi gác đầu tiên trong ngày, Công Tôn Ngao được cấp báo thiên lao giam giữ Lưu Liên Thành rỗng tuếch. Đồng thời, Uyên Hồng kiếm trong Cảnh Dương cung cùng một trong tám xích ký mã*[ngựa tốt màu đỏ] được hoàng thất Nam Sở ngự dụng cũng mất tích.
~~~~
Tàn nguyệt* [trăng khuyết vào cuối tháng] treo cao.
Thâm cốc kỳ ảo.
Trong gió nức nở tiếng bi ai. Ngoại trừ tiếng gió đêm lạnh buốt thổi qua cờ xí cắm trên khe đá làm phát ra tiếng phần phật, trong đêm đen cũng không còn âm thanh gì khác. Toàn bộ Tây Lũng bình yên lặng như bãi tha ma khiến người ta không khỏi thấy sợ hãi, thấy từng trận lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Lưu Liên Thành cưỡi trên con ngựa của hoàng thất Nam Sở do Đại Uyên tiến cống, có thể đi ngàn dặm nên hắn là người đầu tiên tới nơi. Sau khi tiến vào địa giới núi Linh Lung, dọc đường toàn là dấu vết chém giết, tầng tầng lớp lớp thi thể binh lính có thể xếp thành một ngọn núi nhỏ. Chiến giáp trên các thi thể đều bị nhuộm huyết ô, không rõ người ngã xuống là quân Bắc Chu hay binh lính Nam Sở. Rất nhiều trong số đó không còn đầu.
Mùi huyết tinh tràn ngập trong gió, xộc vào mũi Lưu Liên Thành khiến hắn không khỏi nhíu mày, lòng càng thêm nôn nóng. Vách núi hai bên cao vút như muốn đè lên người đi phía dưới. Nơi đây hẳn từng diễn ra giao chiến kịch liệt. Nhưng, không biết tình hình chiến trận hiện giờ ra sao.
Đột nhiên, gần đó phát ra một tiếng rên rỉ. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn, đó là một binh lính Nam Sở đang hấp hối. Lưu Liên Thành lập tức xuống ngựa, đi đến trước mặt người kia, kiếm phong lãnh liệt của Uyên Hồng kiếm đặt lên cổ đối phương. Người kia giật mình, mờ mịt nhìn về phía Lưu Liên Thành.
"Bọn họ đi đâu?" Lưu Liên Thành nói dứt lời mới biết giọng mình có bao nhiêu ấm ách cùng trầm thấp, như thể có vật gì đó đang chặn ngang nơi cuống họng.
Người nọ mở to hai mắt giống như suy nghĩ lời Lưu Liên Thành nói là có ý gì, sau một hồi lâu, như nghĩ tới chuyện không hay, có chút hoảng sợ nói, "Đã chết... Bọn họ đều chết hết..."
"Triệu Phi đâu?"
"Cái gì?"
"Ta nói, chủ soái của các ngươi đâu?"
"A... Việt vương... Việt vương bị nam nhân mặc áo giáp hoàng sắc kia chém trúng, hộc máu... bất quá..." Nói đến đây, đối phương đột nhiên nở nụ cười quỷ dị khiến Lưu Liên Thành thấy cả người lạnh toát, hung hăng đưa tay kéo đối phương, vội vã nói, "Bất quá cái gì?"
Đối phương vốn đang mờ mịt như thanh tỉnh một chút, "Nam nhân kia thật kinh khủng, như thể là ma quỷ vậy. Người nọ chém giết đến toàn thân đầy máu, ngay cả ánh mắt cũng là đỏ sậm. Chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể đến gần hắn. Có điều... hắn dù lợi hại thế nào thì cũng trúng một mũi tên của Mạnh tướng quân xuyên tim ngay trên đỉnh núi. Có lẽ giờ ngươi tới đó có thể còn tìm được thi thể của hắn đi."
Dứt lời, lại nở nụ cười có chút u ám, tiếng cười của tên lính Nam Sở quẩn quanh vang vọng trong sơn cốc như không có hồi kết, nghe vô cùng chói tai. Lưu Liên Thành cắn chặt môi, sau đó, chém Uyên Hồng kiếm về phía trước, tiếng cười liền im bặt, máu từ cổ đối phương tóe ra, trong màn đêm dưới chân núi, tất cả đều trở thành một màu đen.
Người kia chậm rãi ngã xuống, nơi cổ bị chặt đứt, máu loãng ồ ồ chảy. Khóe miệng người nọ vẫn duy trì nụ cười quỷ dị kia.
Có lẽ giờ ngươi tới đó có thể còn tìm được thi thể của hắn đi...
Dưới ánh trăng nhạt nhòa, hai má Lưu Liên Thành trắng xám, đôi mắt lưu ly kinh ngạc nhìn những đoạn chân tay đứt lìa xung quanh, thần sắc kinh hoàng không thể tin điều tai vừa nghe. Người này đang nói gì? Hắn nói Vũ Văn Thác đã chết sao?
Khóe môi khẽ động, Lưu Liên Thành chống kiếm lảo đảo lùi lại mấy bước, cười buồn bã.
"Vũ Văn Thác... Ngươi muốn đùa gì chứ?"
Ngươi không phải luôn tự tin, bất trị đến nông nổi sao? Ngươi không phải luôn tự xưng bản thân oai hùng bất phàm không ai động vào được sao? Ngươi không phải còn muốn đoạt lại Kinh Tương sao? Ngươi không phải còn muốn làm vua của cả thiên hạ sao? Sao ngươi có thể để bản thân chết vì khinh địch như vậy? Không có khả năng... Chuyện này không có khả năng...
Lưu Liên Thành đưa tay đặt lên huyệt Thái Dương, nơi đó đang giần giật nảy lên, ngực hắn thắt lại đến không thể thở được.
Trên đường tới Tây Lũng bình, Lưu Liên Thành đã tính đến tất cả các khả năng. Nhưng hắn luôn khăng khăng tin là Vũ Văn Thác sẽ không có việc gì. Hắn tin, khi hắn tới đây, bất chấp sẽ thấy cảnh tượng thê thảm thế nào, nam nhân này sẽ luôn đứng đó, nhìn hắn, cười đen tối, sau đó, nói, "Ngươi tới làm gì?"
Đúng vậy, trong trí nhớ cùng ấn tượng Vũ Văn Thác để lại cho hắn, cho dù trong thời khắc nguy cấp nhất, nam nhân này vĩnh viễn vẫn có thể cong khóe môi cười với hắn, nói với hắn, "Đừng sợ, ta không sao, mọi chuyện đã có ta." Chính câu nói này cùng khí phách vương giả trời sinh của đối phương khiến Lưu Liên Thành chưa bao giờ liên hệ người nọ cùng tử vong hay nguy hiểm. Nhưng, hiện tại có người đột nhiên nói với hắn, người này đã chết... Nam nhân này hoàn toàn biến mất....
Hắn không tin. Có thế nào hắn cũng không tin. Hung hăng lắc lắc đầu, Lưu Liên Thành hít sâu một hơi, quay đầu thoáng nhìn lên đỉnh núi, cúi đầu, rút kiếm, vung lên, gạt đi máu tươi trên thân kiếm; sau đó, phi thân lên ngựa, nắm chặt dây cương,
"Đi!"
Vũ Văn Thác, sống phải gặp người, chết phải thấy thi thể!