*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Biến động kinh hoàng (dịch hài nữa đó ^o^)
Lưu Liên Thành vốn nghĩ Vũ Văn Thác nhất định sẽ làm tới nhưng cuối cùng, đối phương chỉ đơn giản nhẹ nhàng nằm lên giường, kéo hắn úp sấp trên người mình để tránh miệng vết thương. Sau đó, Vũ Văn Thác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đen nhánh của hắn, rồi dịu dàng hôn lên trán hắn, nói, "Ngươi mất máu quá nhiều, hiện giờ thân thể đang cực kỳ suy yếu. Cổ đại phu nói, thời gian này ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, có biết không?"
Nhìn vẻ mặt rõ ràng là kinh ngạc của đối phương, Vũ Văn Thác hơi sửng sốt, lập tức không khỏi nổi lên ý định muốn trêu ghẹo, "Ly Yến, có phải ta nên hiểu vẻ mặt này của ngươi là rất thất vọng?"
Lưu Liên Thành nghe vậy thái dương liền giật lên một cái, hai má vốn ửng hồng lại càng nóng hơn, liền đưa tay đẩy đối phương ra, "Cút đi..."
Vũ Văn Thác nhìn vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy của đối phương, trong ngực cảm thấy vô cùng ấm áp, vì thế, cúi người ghé vào bên tai Liên Thành, nhẹ giọng nói, "Ta thật muốn cứ thế mà yêu ngươi, chỉ sợ ngươi hiện giờ không chịu nổi. Nếu đã chờ lâu như vậy, ta cũng không ngại chờ thêm một chút."
"Ngươi..." Lưu Liên Thành thấy người trước mặt sao có thể mặt dày, nói những lời kiểu này mà mặt không hồng, tim không loạn.
"Ngủ đi."
"... Vậy ngươi ở đây làm gì?"
"Bồi ngươi."
"... Không cần."
"Ta muốn nhìn ngươi ngủ."
"..." Biết không lay chuyển được đối phương, Lưu Liên Thành đơn giản nhắm nghiền hai mắt.
Một lúc lâu sau, đợi sau khi nghe thấy tiếng đối phương hít thở đều đặn, Vũ Văn Thác mới ngồi dậy, xuống giường, thổi tắt nến trên bàn, sau đó, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Trong bóng đêm, Lưu Liên Thành chậm rãi mở mắt. Ánh mắt lạnh nhạt, hờ hững nhìn cảnh vật trong phòng. Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài, gác tay lên trán, che khuất hai mắt.
Vũ Văn Thác, ngươi có thể đừng quá tốt với ta như vậy được không?
~~~~
Tin đại thắng Kinh Tương bay về Trường An. Đôi chân mày đã lâu không giãn ra của Vũ Văn Giác cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Vũ Văn Giác đặc biệt hạ lệnh khen ngợi các tướng lãnh có công cùng khao thưởng tam quân.
Sau đó, hệ thống phòng ngự Nam Sở như bị khoét một lỗ hổng lớn. Vùng đồng bằng hạ lưu sông Trường Giang không còn gì che chắn, kỵ binh của Vũ Văn Thác dễ dàng xuôi dòng chảy xuống hạ lưu phía Đông, nhất mã bình nguyên* [một đường thu phục đồng bằng].
~~~
"Ngươi lệnh cho Tử Hàng trấn thủ Kinh Tương?"
"Phải. Hắn bình ổn, coi trọng đại cục lại không tham công. Để hắn ở lại trấn thủ Kinh Tương vô cùng thích hợp. Hơn nữa..."
"Lại có thể đón Ninh Kha đến, chăm sóc nàng thật tốt."
Mặt mày Vũ Văn Thác đầy vẻ vui mừng, đưa miếng lê đã gọt vỏ cẩn thận cho Lưu Liên Thành đang ngồi dựa trên giường, gật gật đầu, ngụ ý nói, "Đúng vậy. Thê tử mang thai đang phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Làm trượng phu lúc này tất nhiên phải ở bên cạnh chăm sóc nàng chu đáo mới được."
Lưu Liên Thành nhận miếng lê, cắn một miếng, cân nhắc lời đối phương, lại nhìn nhìn tình cảnh hai người hiện tại cùng vẻ mặt kỳ lạ của đối phương, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Đúng rồi, Dương Nghiệp Thành đi theo đại quân cũng không tiện. Ta nghĩ, cũng để hắn ở lại Kinh Tương đi."
Vũ Văn Thác dừng một chút, sau đó đáp, "... Cũng được. Thân phận của hắn quả thật có chút bất tiện."
"Ừm..." Lưu Liên Thành ngước mắt thấy đối phương lại cầm một trái lê từ trên bàn lên gọt, không khỏi cười chế nhạo, "Không ngờ Bắc Chu thái tử điện hạ lại có thể dịu dàng thế này!"
"Ừm... hừ, bản Thái tử luôn luôn săn sóc tỉ mỉ người thương."
"..." Vốn định trêu đùa Vũ Văn Thác một phen lại bị lời nói thản nhiên của đối phương làm hai má ửng hồng lên, Lưu Liên Thành liền cảm thấy phiền muộn. Trước kia, sao hắn không phát hiện người này có thể nói những lời ngọt ngào trơn tru thế này?
"Cổ đại phu nói, lê này có tác dụng thanh lục chi nhiệt, có lợi cho ngũ phủ chi âm* [thanh lọc cùng tái sinh lục phủ ngũ tạng, giải nhiệt, bệnh tật]. Đối với chứng suyễn của ngươi rất có lợi. Ngươi phải ăn nhiều một chút."
"... Bệnh của ta vốn là bẩm sinh. Trước đây thái y từng nói, không khí Giang Nam ẩm ướt, mùa đông cũng không lạnh giá như phương Bắc nên nếu có thể đến đây điều dưỡng lâu dài sẽ có thể trị tận gốc. Chỉ tiếc, Bắc Hán quanh năm tuyết trắng bao phủ... Sau này, ta theo sư phụ tập võ cường thân, nhiều năm nay đã không còn phát bệnh. Hiện tại cũng không tồi..." Lời vừa nói xong, Lưu Liên Thành liền ho khan một trận như thể cơ thể hắn vô cùng bất mãn với những lời hắn vừa nói.
Vũ Văn Thác nhíu nhíu mày, xoa lồng ngực của đối phương, chậm rãi giúp Liên Thành nhuận khí, than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói, "Sau này, khi thiên hạ bình định, ta liền cùng ngươi tới đó trừ bỏ tận gốc bệnh này, được không?"
Lưu Liên Thành nhất thời á khẩu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của đối phương. Hắn biết đối phương nói thật lòng. Cho nên, trong lòng không khỏi nổi lên từng trận chua xót, sau đó, vẫn là cười cười, nói, "Được."
"Vậy được!" Khóe môi Vũ Văn Thác hơi cong lên, mặt mày cũng mang tình ý dịu dàng chân thành. Song, nhất thời trong lòng Vũ Văn Thác bất giác ẩn ẩn nổi lên một loại cảm giác đau thương khó hiểu. Loại cảm giác khiến hắn rất bất an.
Vũ Văn Thác đưa tay ôm lấy thân mình Lưu Liên Thành, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương, sau đó, nhẹ nhàng cạy mở, đầu lưỡi khao khát tìm kiếm, hơi thở hai người vấn vương, gắn bó, dây dưa, cơ thể ấm áp trong lồng ngực, xúc cảm da thịt rõ rệt như vậy. Mà người nọ cũng chậm rãi đáp lại, vì sao hắn vẫn thấy vết nứt vô hình giữa hai người.
"Ly Yến..."
"Ừm..."
Lưu Liên Thành nhắm mắt lại, nghe tiếng đối phương nỉ non bên tai liền vòng tay ôm lấy tấm lưng dài rộng của Vũ Văn Thác. Nếu như kết cục ở phía trước đã không thể thay đổi, sao không một lần thành thực với tiếng nói con tim một lần?
~~~~
Sau khi quân đội Bắc Chu ở thành Tương Dương nghỉ ngơi và chỉnh đốn gần nửa tháng, Vũ Văn Thác lệnh Hàn Tử Hàng cùng Vân Đình lĩnh hai vạn binh lưu lại trấn thủ Kinh Tương. Sau đó, tự lĩnh mười lăm vạn tiến về hai quận bảo hộ Phiên Vũ là Lâm An cùng Phú Dương. Không có ưu thế thủy quân cùng địa thế hiểm yếu ngăn trở, quân đội Nam Sở trước vó ngựa Bắc Chu gần như không hề có lực đánh trả. Chỉ một tháng sau, hai cánh của đô thành Nam Sở liền dễ dàng bị bẻ gãy. Hiện giờ, trước mặt Vũ Văn Thác chính là tường thành cao ngất của Phiên Vũ đứng ảm đạm dưới ráng chiều tháng bảy, làm phiếm ra một màu trắng bệch.
~~~~~
Vũ Văn Thác đem cắt một bên tai Ngụy Thanh cho vào trong hộp gấm, sau đó lệnh cho phụ tá Trường Hòa vào thành chiêu hàng. Hai mươi ngày sau, Sở chúa Nam Sở Triệu Đà một thân tố phục* [quần áo trắng] ra khỏi thành, dâng thư xin hàng cùng quốc tỷ.
Tháng tám năm thứ mười hai Bắc Chu Bình Hòa, Nam Sở diệt.
Cùng ngày Vũ Văn Thác nhận được thư xin hàng của Nam Sở, hắn còn nhận được một quân báo khẩn cấp —— Kinh Tương bị Bắc Hán bất ngờ tiến đánh, đã rơi vào tay giặc một ngày trước đó.
~~~~~
Phiên Vũ tháng tám oi bức bất thường. Trên trời, từng đám mây đen tụ lại khiến bầu trời vốn nắng gắt dần bị mây đen bao phủ. Từ trên cao, thỉnh thoảng truyền đến từng trận sấm rền vang. Gió gào thét thổi qua trời đất mênh mông. Nhất thời, đất cát bay đầy trời. Đường chân trời phía xa như sắp sụp đổ.
Lưu Liên Thành đứng giữa khoảng không trống rỗng giữa điện Hoa Thanh. Mái điện lớp lớp, ngói ngọc lưu ly, hoa mai lay động, tay áo uyển chuyển... Đã nhiều năm như vậy, hắn cư nhiên còn nhớ rõ tình cảnh khi hai người lần đầu gặp nhau.
Vận mệnh thật quá mỉa mai. Loanh quanh một hồi, cuối cùng vẫn là quay lại khởi điểm, hai người vĩnh viễn ở hai bờ đối lập.
Nam nhân trước mặt chân mày nhướn cao, mặt lộ hàn khí, ánh mắt nhìn hắn lạnh như băng, không có một tia độ ấm.
"Ta nghĩ, ngươi hẳn có lời muốn nói với ta."
Lưu Liên Thành ngước mắt nhìn đối phương, mặt vô biểu tình, thản nhiên nói, "Như ngươi đã biết, ta không còn gì để nói."
Khi hắn một mình đứng trên thành lâu cao vút trong hoàng cung Bắc Chu, hắn từng nghĩ hai chữ Bắc Hán sẽ chậm rãi tan biến trong lòng hắn. Nhưng, cuối cùng, hắn lại phát hiện, hai chữ này đã xâm nhập vào cốt tủy, không gì có thể thay đổi hay hủy diệt, kể cả khi Bắc Hán là nơi chỉ đem lại đau khổ cho hắn.
Nam Sở bị diệt, Bắc Hán tuyệt không còn thế để thoát được bàn tay thôn tính của Bắc Chu. Tuy nhiên, nếu có thể chiếm được Kinh Tương liền có thể dễ dàng hóa giải nguy cơ này. Đất Kinh Tương tiến có thể công, lui có thể thủ, như một lưỡi kiếm sắc bén kề lên cổ họng Bắc Chu. Khống chế được nơi này sẽ ngăn được bước chân xâm lược của Bắc Chu tràn vào Bắc Hán. Tuy rằng, Lưu Liên Thành biết, biện pháp hắn dùng để đoạt Kinh Tương không quang minh lỗi lạc nhưng đối với Bắc Hán suy nhược hiện nay, hắn cũng không có lựa chọn khác.
"A," Vũ Văn Thác ném quân báo phải đổi bằng máu lên sàn điện, sau đó, đứng dậy từ sau bàn, đi đến trước mặt Lưu Liên Thành, "Giả truyền quân lệnh của ta, dụ Tử Hàng mang binh khỏi thành, tranh thủ thời cơ để Dương Nghiệp Thành nội ứng ngoại hợp, thần không biết, quỷ không hay bất ngờ đánh chiếm Kinh Tương. Nếu ta không nhầm, sợ là trong đêm ở Túy Tiên cư mấy tháng trước, ngươi đã lên kế hoạch an bài mọi việc rồi. Vậy nên mới tận lực giúp ta cướp lấy Kinh Tương, sau đó lại xếp cho Dương Nghiệp Thành ở bên người Tử Hàng chính là chờ ngày đem nơi này làm của mình thế này!"
Mỗi chữ trong lời Vũ Văn Thác đều không sai. Lưu Liên Thành không hiểu sao thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi. Hít một hơi thật sâu. Nếu đây là điều mình chọn, liền sẽ không hối hận. Giương mắt nhìn mắt đối phương, đáp, "Không sai."
"Ra là, trong lòng ngươi cho đến tận lúc này, chưa bao giờ từ bỏ Bắc Hán!"
"Vũ Văn Thác, từ trước tới nay, ta chưa bao giờ là con dân Bắc Chu. Điểm này, ta nghĩ phụ hoàng ngươi hẳn đã sớm nhắc nhở ngươi."
Đúng vậy! Trước khi xuất chinh, Vũ Văn Giác đã nhắc nhở hắn. Chính là, Vũ Văn Thác tin vào phán đoán của mình. Hắn từng nói, mặc kệ người khác thế nào, hắn luôn tin tưởng đối phương. Giờ nghĩ lại, Vũ Văn Thác không khỏi thấy bản thân mình thật nực cười. Vũ Văn Thác nắm chặt bàn tay, vung một quyền đánh vào cột đá cẩm thạch phía sau Lưu Liên Thành. Hai mắt Vũ Văn Thác đỏ ngầu.
"Cho nên, ngươi liền có thể vô tình vô nghĩa, lòng dạ nham hiểm như vậy!"
"..." Lưu Liên Thành đứng rất gần Vũ Văn Thác. Hắn có thể thấy con ngươi đối phương đỏ rực như sắp phun lửa đến nơi. Hắn biết, lần này, Vũ Văn Thác thật sự nổi giận.
"Cho nên, đối với ngươi mà nói, tất cả mọi người cùng sự việc ở Bắc Chu đều chỉ là công cụ cùng thủ đoạn để ngươi đạt được mục đích mà thôi? Tất cả những gì giữa ta và ngươi đều là hư tình giả ý?" Giọng khàn khàn của đối phương rơi vào tai Lưu Liên Thành mang rõ nét bi thương.
Một tia sét xẹt qua phía chân trời, chọc thủng tầng dầy đặc. Lam quang* [ánh sáng xanh] chói mắt xuyên qua cửa sổ quét lên mặt hai người. Đồng thời, một tiếng sấm thật lớn xé rách không trung nổi lên. Lưu Liên Thành nghe giọng mình hơi run lên, "Đúng vậy."
Hắn từng nói, giữa hai người họ vĩnh viễn không thể có chuyện gì.
Tiếng gió gào thét thổi trên mặt đất. Gờ cửa sổ phát ra tiếng cọt kẹt. Ánh nến cuối cùng trong đại điện to lớn cũng bị thổi tắt. Hai người giằng co không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.
Không biết bao lâu sau, khóe môi Vũ Văn Thác cong lên, nở một nụ cười chế giễu. Giữa đại điện trống rỗng, tiếng cười ban đầu còn yếu ớt, sau dần trở thành một trận cười to đến tê tâm liệt phế. Hai mắt Vũ Văn Thác đỏ rực, nhìn chằm chằm Lưu Liên Thành như muốn xuất huyết. Bất chợt, Vũ Văn Thác giơ tay lên mân mê khuôn mặt đối phương, vuốt ve thật cẩn thận, chậm rãi, thật dịu dàng như trước kia. Nhưng, ngay sau đó, bàn tay ấy không chút khách khí mà dùng sức túm lấy mái tóc đen nhánh của đối phương giật ra sau, làm Lưu Liên Thành phải ngửa đầu nhìn Vũ Văn Thác, sau đó, lạnh lùng nói,
"Lưu Liên Thành, ngươi diễn không tồi a. Không ngờ, đường đường là Bắc Hán Tĩnh khanh vương lại có thể vì vài tòa thành mà cam tâm lấy sắc dụ nhân."
"Ngươi..." Lưu Liên Thành tụ lực trên tay, tung chưởng hướng Vũ Văn Thác, muốn giãy khỏi giam cầm. Nhưng đối phương đã sớm phát hiện nên nhanh chóng dùng tay kia tung song chưởng đánh úp lại, khóa chết hai tay Liên Thành về phía sau. Khóe môi Vũ Văn Thác cong lên, mặt vô cùng lạnh lùng.
"Ta đúng là ngốc chết mới có thể hao phí tình cảm cho ngươi đến tận bây giờ. Ra là, trong mắt ngươi, ai cũng như ai. Ta thấy, chỉ cần vì Bắc Hán, thân thể này của ngươi hẳn là có thể tùy tiện để người khác thượng đi!"
Đồng tử Lưu Liên Thành nghe vậy tức thì co rút lại, liền co chân đạp Vũ Văn Thác. Vũ Văn Thác lùi về sau một bước. Thừa dịp, hai tay Lưu Liên Thành giãy khỏi khống chế của đối phương, không do dự liền giáng cho Vũ Văn Thác một bạt tai.
"Chát!"
Một tiếng giòn vang. Vũ Văn Thác hừ nhẹ một tiếng, đưa tay lau vết máu trên khóe môi, nhổ một ngụm lên mặt đất, vẻ mặt giận dữ, giọng càng lạnh,
"Sao nào? Kinh Tương cũng bị ngươi đoạt rồi. Giờ nếu ta nói muốn thượng ngươi, hẳn cũng không quá phận đi!"
Lưu Liên Thành sửng sốt. Vũ Văn Thác lập tức tiến lên giữ lấy hai vai hắn. Một loạt nụ hôn hung hãn như cuồng phong lạc vũ* [mưa rền gió dữ] rơi xuống. Lực đạo chế trụ trên tay Vũ Văn Thác rất lớn khiến Lưu Liên Thành không thể nhúc nhích. Trong nháy mắt, Liên Thành dường như không thể thở nổi. Miệng lưỡi bị đối phương hung hăng gặm cắn. Mùi máu tươi nồng đượm trong miệng chậm rãi tản ra xung quanh. Máu cùng nước bọt tràn xuống cằm, rồi hỗn loạn chảy xuống cổ.
Không hề báo trước, một trận mưa to bất ngờ trút xuống. Nước mưa xối xả đổ xuống mặt đất, như dòng thác lớn rửa trôi hết thảy. Cây cối ngoài điện dưới sức ép của mưa rơi gió giật như thể cũng phải cong thân, gãy cành. Xa xa, tiếng sấm rền vang, mây đen quay cuồng, thiên địa như rít gào, rống giận khiến vạn vật cũng như khẽ run lên.