*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiến trường tràn ngập mùi khói thuốc nổ, bụi đất cuốn cao. Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, thi thể quân sĩ hai bên được mang đi chôn qua quýt. Nước trong hào quanh thành bị nhuộm một màu đỏ chói mắt. Trong gió còn mang theo mùi máu tanh nồng sền sệt.
Trần Phụ cưỡi một con hắc mã, cùng hai mươi kỵ binh tùy tùng, chậm rãi từ trong thành đi ra, tới nơi chỉ cách đại quân Bắc Chu một đường tên thì dừng lại.
Chỉ một lát sau, Vũ Văn Thác một thân áo giáp hoàng kim cũng xuất hiện giữa đám binh lính. Chỉ thấy, người này chỉ huy ngàn quân mà bộ dáng lại một vẻ khí định thần nhàn, lưng đeo Hiên viên kiếm, đầu đội mũ giáp, khí thế bức người.
"Thái tử Bắc Chu quả nhiên tức giận."
Vũ Văn Thác mỉm cười, hơi khom người hướng Trần Phụ, nói, "Trần lão tướng quân phong thái vẫn như trước."
"Không dám nhận," Trần Phụ thần sắc khẽ chuyển, không nhiều lời hàn huyên mà trực tiếp nói, "Chuyện lão phu nói trong thư, không biết Thái tử điện hạ thấy sao?"
Vũ Văn Thác hơi nhướn mày, liếc mắt nhìn thành lâu phía sau đối phương, giọng hơi khiêu khích, nói, "Thứ ta nói thẳng, hiện Kinh Tương chỉ còn chừa lại một tòa thành của ngươi, lương thảo lại hầu như không còn. Không tới mười ngày, bản Thái tử không cần dụng nhất binh, nhất sĩ liền đã có thể đem Tương Dương thu vào túi. Dựa vào gì tướng quân cho rằng bản Thái tử lại nguyện ý cùng ngươi nói chuyện hòa đàm* [đàm phán hòa bình chấm dứt cuộc chiến]?"
Trần Phụ nghe vậy thấp giọng cười cười, "Nguyên lai Thái tử điện hạ là ngại lão phu không đủ thế mặc cả?" Dứt lời liền vẫy tay về phía sau. Cửa thành lập tức mở ra. Tiếng vó ngựa lộc cộc đi ra. Trên lưng ngựa là một người bị trói ngược hai tay ra phía sau, tóc người nọ bay tán loạn bay, quần áo trên người loang lổ máu đen. Mặt người nọ còn lộ ra vẻ tái nhợt vì mất máu quá nhiều. Nhìn thấy Vũ Văn Thác, người nọ cũng không lộ vẻ gì khác.
Vũ Văn Thác thản nhiên quét mắt nhìn người trên lưng ngựa một cái, lập tức quay đầu nhíu nhíu mày nói, "Trần lão tướng quân, đây là ý gì?"
"Ý gì? Trong thư, ta đã nói rõ. Thái tử điện hạ là sợ lão phu lừa ngươi sao? Giờ thì người cũng đã gặp rồi, Vũ Văn Thác, ngươi có thể cân nhắc đề nghị của lão phu một chút."
Vũ Văn Thác khẽ cười một tiếng, nói, "Trần lão tướng quân liền như vậy khẳng định hắn là Tứ hoàng tử Bắc Chu?"
Khẩu khí của Vũ Văn Thác lập tức khiến Trần Phụ có chút mông lung. Nhưng kinh nghiệm đối địch mấy chục năm qua khiến Trần Phụ không lộ rõ vẻ kinh hoàng trước câu nói vốn có thể dọa chết người này của Vũ Văn Thác. Lão cẩn thận đánh giá đối phương. Ánh mắt Vũ Văn Thác tựa hồ hơi lộ vẻ xáo trộn dù người này đang cực lực muốn che giấu. Vẻ mặt Vũ Văn Thác hết sức thản nhiên, nhưng hình như có chút bình thản quá mức. Trần Phụ nhìn nhìn, trong lòng thầm cân nhắc, sau đó hừ lạnh một tiếng, nói, "Thái tử điện hạ định cố tỏ vẻ bí hiểm, giở trò lừa lão phu sao?"
Vũ Văn Thác nghe vậy mặt liền hơi cứng đờ, nhưng vẫn cố tỏ vẻ thoải mái, nói, "Vậy Trần lão tướng quân dựa vào gì lại cho rằng bản Thái tử sẽ vì mình hắn mà bất chấp ý kiến của hai mươi vạn đại quân?"
Quả thật, cho dù người kia có là Tứ hoàng tử của Bắc Chu thì rốt cục cũng chỉ là một tên nghĩa tử không rõ lai lịch. Dựa vào gì Vũ Văn Thác có thể dễ dàng buông tha cho cả tòa thành Tương Dương vốn đang như cá trên thớt mà chọn lui binh? Nhưng phản ứng vừa rồi của Vũ Văn Thác khiến Trần Phụ cảm thấy rất kỳ quái. Loại cảm giác này cho hắn biết, người này trong lòng Vũ Văn Thác quan trọng hơn rất nhiều so với những gì hắn biểu hiện ra bên ngoài. Chính cảm giác này khiến lão tin Vũ Văn Thác sẽ vì người này mà buông tha cho một tòa thành. Vì vậy, Trần Phụ không thể không đánh cuộc một ván. Lão cười lạnh một tiếng, nói,
"Thái tử điện hạ một khi đã không cần như vậy, lão phu liền đem người này buộc trên thành lâu Tương Dương. Mỗi ngày ngươi chưa lui binh, ta sẽ dùng kiếm đâm lên ngực hắn. Ngày ngươi phá thành, chính là lúc hắn bị một kiếm xuyên tim. Ngươi nói được không?"
Vũ Văn Thác nghe vậy mặt bỗng nhiên cứng đờ, bàn tay nắm cương ngựa tựa như hơi giật giật, ngữ khí nhịn không được mà có phần căm giận,
"Không ngờ Trần Phụ tướng quân luôn tự nhận mình là người chính nghĩa trong khắp thiên hạ lại có thể làm việc ti tiện như vậy!"
"Hừ, Vũ Văn Thác, ta ti tiện? Ngươi dùng liên hoàn kế hãm hại lão phu, chẳng lẽ chính là hành vi quang minh lỗi lạc sao?"
"Trần Tướng quân, cái này gọi là binh bất yếm trá* [dùng binh luôn phải lừa địch]."
"Được. Vậy ta đây gọi là lễ thượng vãng lai* [có đi, có lại]."
Vũ Văn Thác giương mắt nhìn lão tướng cương nghị tỏ vẻ không khoan nhượng trước mặt, ngữ khí đột nhiên trở nên hòa hoãn, "... Tương Dương đã là nỏ mạnh hết đà, không thể xoay chuyển tình thế. Trần lão tướng quân sao phải ngoan cố chống lại như vậy? Trong lòng ngươi hẳn minh bạch, nếu Bắc Chu thắng, may ra ngươi còn đường sống. Nếu Bắc Chu bại, tướng quân lại không biết Phiên Vũ sẽ xử trí bản thân thế nào sao?"
Khi Trần Phụ nhận chiếu lệnh từ Phiên Vũ, tâm lão kỳ thật đã như tro tàn. Ngẫm lại, đã nhiều năm vì Nam Sở chinh chiến trên sa trường như vậy, cuối cùng lại rơi vào cảnh công cao chấn chủ* [công lớn, khiến chủ lo lắng], bị nói nắm giữ binh quyền quá lớn. Dù quân vương vô tình, đáy lòng lão vẫn luôn mang tinh thần trách nhiệm đối với con dân Nam Sở, cho dù lâm vào quẫn cảnh như hiện tại, lão vẫn luôn cố gắng hết sức lực để bảo trụ Tương Dương. Mà lúc này lại bị chủ tướng quân địch chọc đúng chỗ đau trong lòng, Trần Phụ thực sự thấy một phen chua xót, ngữ khí cũng không còn cứng rắn như trước.
"Chuyện của lão phu không cần ngươi quan tâm."
Vũ Văn Thác cười cười, "Cũng không thể nói như vậy. Uy danh Trần Phụ tướng quân từ lâu đã lan xa. Lâu nay, phụ hoàng đối với ngươi luôn khen ngợi. Lần này, biết Sở vương phái ngươi tới trấn thủ Tương Dương đã lệnh ta hết sức lưu ý. Kỳ thật, nếu tướng quân không chê, bản Thái tử thật lòng muốn có ngày cùng ngươi đối ẩm mấy chén, lãnh giáo đạo dùng binh một phen."
"Hừ, lão phu không dám."
Cứ như vậy, Vũ Văn Thác thế mà lại cùng Trần Phụ đứng trước trận tiền nói qua nói lại tới gần nửa canh giờ. Lưu Liên Thành ở một bên từ đầu đến cuối không hề nói gì. Khi hắn bị Trần Phụ bắt, hắn liền biết đối phương nhất định sẽ dùng tính mạng của hắn để áp chế buộc Vũ Văn Thác lui binh. Mà theo như những gì hắn hiểu về Vũ Văn Thác, hắn biết chắc nếu phải chọn giữa bản thân hắn và Tương Dương, người nọ sẽ tuyệt không chọn hắn, bất chấp người này có nói quan tâm hắn bao nhiêu lần đi chăng nữa. Bởi vì, Lưu Liên Thành tinh tường biết, hai người bọn họ đều rất giống nhau. Nếu hắn là Vũ Văn Thác, nhất định hắn cũng sẽ làm như vậy.
Có điều, hành vi của Vũ Văn Thác hôm nay quả thực có chút kỳ quái. Nếu muốn Trần Phụ tin Vũ Văn Thác hoàn toàn không cần hắn, vì sao người nọ còn cố ý lộ ra vẻ mặt như vậy? Đây không phải là cố ý để lộ sơ hở để Trần Phụ nắm được sao? Hơn nữa, Trần Phụ cũng không phải người dễ dàng mua chuộc. Nếu đã vậy, Vũ Văn Thác còn đứng trước trận tiền nói nhiều như vậy làm gì?
Trần Phụ bị Vũ Văn Thác quấy nhiễu nửa ngày, rốt cục lấy lại tinh thần, nói, "Vũ Văn Thác, ngươi không cần tốn nước miếng nữa. Giờ này ngày mai, nếu ngươi còn không lui binh, ngươi tự biết lão phu sẽ làm thế nào!"
Vũ Văn Thác nghe vậy liền thu lại nét cười, ngẩng đầu nhìn tòa thành Tương Dương sau lưng Trần Phụ, vẻ mặt nghiêm túc, nói,
"Nếu người đã ở trong tay ngươi, muốn chém giết gì cũng chỉ là ở một ý niệm của tướng quân. Nhưng, thỉnh tướng quân nhớ rõ, nếu ngươi thật sự làm ra hành vi bất nghĩa này, bản Thái tử tất nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi nhất binh, nhất tốt* [aka giết sạch sẽ không sót một mống] nào!"
Trần Phụ hừ lạnh một tiếng, lập tức thúc chân vào bụng ngựa, dứt khoát ly khai.
Vũ Văn Thác vung áo choàng hoàng ti hắc sắc, cũng dứt khoát quay đầu, nhập vào thế trận Bắc Chu.
~~~
Trần Tĩnh Cừu đánh giá Lưu Liên Thành vẫn luôn trầm mặc ở phía sau, sau đó thúc ngựa đến bên Trần Phụ, thấp giọng hỏi:
"Sư phụ, Vũ Văn Thác kia thật sẽ vì hắn mà lui binh sao?"
Trần Phụ đưa một tay lên vuốt chòm râu, cười nói, "Vốn lúc đầu ta còn chưa xác định. Bất quá, xem phản ứng của hắn trong trận tiền hôm nay, lão phu đoán hắn nhất định sẽ."
"..." Trong lòng Trần Tĩnh Cừu tựa hồ còn có điều chưa rõ.
Trần Phụ quay đầu nhìn Trần Tĩnh Cừu, nói, "Tĩnh Cừu, ta cho ngươi biết, nếu một người càng để ý một người, trong trường hợp như vừa rồi, hắn nhất định sẽ vờ tỏ ra không quan tâm. Tiếc là, nhãn thần của Vũ Văn Thác hôm nay vẫn là bán đứng hắn." Dứt lời, lại liếc mắt đánh giá Lưu Liên Thành ở bên cạnh.
"Không ngờ Vũ Văn Thác lại quan tâm ngươi như vậy. Tiểu tử, hai người các ngươi đúng là huynh đệ tình thâm sao?"
Lưu Liên Thành không trả lời lão. Hắn còn đang mải nghĩ về hành vi vừa rồi của Vũ Văn Thác. Hẳn là không có khả năng. Người kia sẽ tuyệt đối không làm như lời Trần Phụ. Nếu vậy thì rốt cục là vì sao? Lúc này, đám người đã đến dưới thành lâu Tương Dương. Lưu Liên Thành ngẩng đầu. Trong nháy mắt, hắn nheo mắt lại.
Ra là vậy...
~~~
Nửa đêm, trong quân trướng Bắc Chu.
"Lui binh."
"Điện hạ, người nói gì?" Hàn Tử Hàng đang đứng cạnh ngạc nhiên nói.
"Hiện giờ, Tương Dương đã ở thế ngọc thạch câu phần* [ngọc nát, ngói tan aka hỏng bét rồi]. Ly Yến lại ở trong tay bọn họ. Phải lui binh."
Công Tôn Ngao nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hàn Tử Hàng, cười cười, vỗ vai hắn, nói, "Từ Hàng, đây là lấy lui làm tiến."
"Lấy lui làm tiến?"
Hàn Tử Hàng lại ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thác. Đối phương gật gật đầu, nói, "Tử Hàng, truyền lệnh Quách Hoài sau giờ Hợi tối nay an bài quân chậm rãi lui binh về hướng Phàn Thành. Lương thảo và đồ quân nhu để cạnh nhau mang cuối cùng. Nhớ rõ, phải đi chậm một chút. Nếu thấy quân Nam Sở đánh lén, chỉ có thể bại, không được thắng, dụ địch một đường tới khe núi Đồng Sơn."
"... Tuân lệnh"
"Bí mật truyền lệnh Lí Tiến, Vân Đình mỗi người lĩnh một vạn tinh binh mai phục hai bên khe núi Đồng Sơn. Chờ sau khi Quách Hoài dụ địch đến đây liền lập tức đánh lén."
"Tuân lệnh."
"Mặt khác, hiện tù binh Nam Sở dẫn theo có bao nhiêu người?"
"Tả hữu khoảng hai ngàn người."
"Tử Hàng..." Dứt lời, Vũ Văn Thác ra hiệu để Hàn Tử Hàng ghé tai lại gần, nhỏ giọng phân phó vài câu. Đối phương nghe xong, nhãn thần liền lóe sáng, sau khi khom người lĩnh mệnh liền ra khỏi quân trướng.
Công Tôn Ngao nhìn Vũ Văn Thác vẫn cau mày như trước, nói, "Điện hạ không cần lo lắng. Trần Phụ không còn lựa chọn nào khác. Hắn nhất định sẽ phái người xuất thành cướp lương."
"Ừ. Hi vọng kế hoạch hôm nay có thể giấu được hắn."
"Hẳn là không vấn đề gì. Trần Phụ vốn rất đa nghi. Nếu ngay từ đầu điện hạ đã lộ ra là người coi trọng Ninh vương, hắn sẽ thật lòng hoài nghi điện hạ lui binh để dụ hắn ra khỏi thành. Song với tình hình như hiện tại, hắn tất nhiên sẽ vội vã đánh lén quân ta, giải trừ nguy cơ thiếu lương của Tương Dương."
"Phải. Giờ Tý tối nay, kết quả thế nào liền sẽ biết."
~~~
Tinh kỳ trên thành lâu Tương Dương được gió đêm thổi bay phần phật. Lưu Liên Thành bị trói vào một cây cột trên cao phía trên thành lâu. Miệng vết thương sau lưng bỏng rát, đau điếng. Hiện giờ, yết hầu của hắn khô khốc đến phát đau. Đã gần một ngày một đêm hắn chưa được uống một giọt nước nào. Thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Uống..." Một giọng nói quen thuộc truyền đến tai Liên Thành. Quay đầu, Liên Thành phát hiện một binh sĩ mặt ngăm đen đang cầm một chén nước đưa cho hắn. Nhìn chăm chú thêm một chút, mặt Liên Thành lộ vẻ bất ngờ.
"..." Lưu Liên Thành tức thì đánh giá xung quanh. Lúc này đã qua giờ Sửu, binh sĩ tuần tra trên thành lâu cũng không nhiều, liền nhỏ giọng nói, "Ngươi sao lại ở đây?"
"Khi ta đến Tây môn, các huynh đệ đều đã hy sinh. Sau khi biết người bị Trần Phụ bắt giữ, ta liền dịch dung, trà trộn vào trong đó." Dương Nghiệp Thành đem miệng bát nước kề lên miệng Lưu Liên Thành, để Lưu Liên Thành cúi xuống uống một hơi. Dòng nước mát lành chảy qua cổ họng bỏng rát, thoáng cái, Liên Thành đã thấy tốt hơn rất nhiều. Hắn quay đầu nhìn Nghiệp Thành, ánh mắt có chút ảm đạm, "... Việc này là do ta quá sơ suất."
Dương Nghiệp Thành cũng trầm mặc một hồi. Sau đó, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói, "Điện hạ, nghe nói Vũ Văn Thác lui binh."
"...."
"Điện hạ, người không thấy lạ sao?"
"Nghiệp Thành, tối nay có ai mang binh đi ra ngoài không?"
"Chuyện này tại hạ không rõ lắm. Nhưng giờ Tý hình như có một đội nhân mã ra khỏi thành."
Khóe môi Lưu Liên Thành cong lên, "Phỏng chừng sau một canh giờ nữa, nơi đây sẽ diễn ra một hồi ác liệt."
"Người nói gì?"
Quay đầu nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Dương Nghiệp Thành, Lưu Liên Thành thấp giọng cười cười, "Đợi sau khi đánh hạ Tương Dương, ta sẽ giải thích với ngươi."