*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Tắm chung suối nước nóng
Muốn hiểu thế nào là song hỷ lâm môn, hãy nhìn Bắc Chu điện hạ Vũ Văn Thác thời điểm hiện tại. Một là, lễ đại hôn đang đến gần. Hai là, chủ bộ trong quý phủ đột nhiên một bước trở thành Vương gia. Hai chuyện này thật khiến bao người hâm mộ. Cho nên, cánh cửa phủ Thái tử gần đây cũng bị quan viên các cấp đạp nát. Trong khoảng thời gian ngắn, người đến người đi nhộn nhịp không dứt, hết sức náo nhiệt.
Mà trong Thái tử phủ hiện giờ cũng là nơi nơi giăng đèn kết hoa, thật vô cùng hoan hỉ khiến cảnh vật nơi đây cũng trở nên vạn phần rực rỡ. Chữ "Hỉ" đỏ thắm được dán ở tất cả các nơi có thể thấy được, đến nỗi ngay cả Lưu Liên Thành ở biệt uyển phía Tây cũng có người mang tơ lụa đỏ thắm chạy tới. Từ sau khi được Vũ Văn Giác sắc phong làm Ninh vương, Lưu Liên Thành liền được ban thưởng một trạch viện. Hoàng thượng đã đề cập đến việc để Lưu Liên Thành chuyển đi nhưng vì mọi nhân lực và vật lực trong phủ Nội Vụ đều bị an bài để chuẩn bị cho lễ đại hôn của Thái tử nên việc này đành tạm gác lại. Phủ Nội Vụ dự định đợi cho lễ đại hôn qua đi sẽ an trí nơi ở mới cho vị Vương gia này.
Vũ Văn Thác gần đây cũng bề bộn nhiều việc nhưng không rõ hắn bận việc gì mà thường xuyên ở Sùng Hoa các hẳn một ngày. Biểu tình trên mặt cũng không mang vẻ hồng hào hoan hỉ của người sắp có đại hôn, trái lại còn có chút nghiêm trọng dọa người khiến người khác không đoán được suy nghĩ. Lưu Liên Thành hiện đã không còn làm chủ bộ trong quý phủ nên cũng không tiện tham dự nghị sự trong phủ Thái tử. Thành ra đột nhiên, hắn có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Cho nên, khi Ninh Kha chớp chớp đôi mắt to linh động, kéo kéo ống tay áo của hắn để làm nũng, gọi hắn hai chữ "hoàng huynh", Lưu Liên Thành liền vui vẻ đáp ứng đề nghị cùng nàng đến Thang Tuyền cung ở ngoại ô Trường An.
Thang Tuyền cung cách thành Trường An ba mươi dặm, thuộc địa phận huyện Lâm Đồng; phía Nam dựa vào Ly sơn, phía Bắc có Vị thủy. Cung có tên Thang Tuyền* [suối nước nóng] do ở đây có một dòng suối nước nóng lúc nào cũng đong đầy nước, đúng như câu "Cùng nhật nguyệt, cùng lưu, bất doanh bất hư"* [tồn tại mãi với trời trăng, không tràn, không vơi] dành cho dòng suối thiên nhiên nơi đây. Trong các hành cung biệt viện do hoàng thất Bắc Chu dựng lên có Phi Sương điện là đáng chú ý nhất. Lý do là, ở đây, vào mùa đông, hơi nước của suối nước nóng khi bay lên gặp cái lạnh của bầu không khí xung quanh sẽ ngưng tụ thành vô số hạt sương xinh đẹp. Vậy nên, mỗi khi mùa đông đến, có thể vừa ngâm mình, vừa ngắm tuyết trong Phi Sương điện là một việc làm rất thú vị.
"Ly đại ca, thật không ngờ, ngươi thế mà lại trở thành hoàng huynh của ta."
"Đúng vậy. Ta cũng không nghĩ tới."
"Nói như vậy, không phải ngươi cùng ca của ta cũng trở thành huynh đệ rồi sao?"
"... Đúng vậy, vậy thì sao?"
"Cho nên, chuyện hắn thú Thái tử phi cuối tháng này cũng không có bất cứ quan hệ nào với ngươi sao?"
Ninh Kha đứng trong Thang Tuyền cung bên hồ Cửu Long, mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mái đình phía xa xa trong mặt hồ, tay ném viên sỏi trên tay vào mặt hồ như gương làm nổi lên từng trận gợn sóng. Mà lời của nàng cũng giống như viên sỏi kia ném vào tâm trạng vốn tĩnh lặng của đối phương.
Lưu Liên Thành bình tĩnh nhìn từng gợn sóng nhỏ lan ra, một vòng lại một vòng, vẻ mặt thản nhiên, nói, "Ninh Kha, việc này vốn không có bất cứ quan hệ nào với ta."
Cô nương đứng đối diện không nói gì, thật lâu sau, mới nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn, mà trên mặt Lưu Liên Thành lúc này lại không phải vẻ mặt nàng mong chờ. Điều này khiến nàng tức đến dậm chân, giọng nói có chút giận dỗi, "Người nào người nấy đều là cái dạng này! Chẳng lẽ chuyện này chỉ có mình ta quan tâm sao?"
Lưu Liên Thành nhìn bộ dáng ủ rũ của nàng, khẽ cười cười, đưa tay xoa đầu nàng, rồi nhẹ nhàng vỗ về, "Ngươi còn quá nhỏ. Có rất nhiều chuyện, ngươi chưa hiểu."
Nhưng, đối phương giận dỗi hất tay hắn ra, hướng hắn thở dài, nói, "Thế nào mà đến lời nói cũng giống hệt ca ta!"
Vẻ mặt Lưu Liên Thành cứng đờ, bàn tay giữa không trung đình lại, sau đó, chậm rãi buông xuống, có chút trầm mặc.
"Thích chính là thích. Không thích chính là không thích. Rõ ràng trong lòng hai người đều có đối phương, vì sao còn muốn làm bộ bị thế tục ràng buộc mà không thể ở cùng một chỗ?"
Lưu Liên Thành có chút buồn cười. Nhìn biểu tình thành thật của Ninh Kha, hắn bỗng thấy đôi khi thẳng thắn một chút, nghĩ gì nói đó thật ra cũng rất tốt. Ít ra, tâm sẽ không mệt mỏi như vậy. Hắn dịu dàng nhìn Ninh Kha cười cười, nói, "Ninh Kha, giữa ca ngươi và ta, thật sự không có gì cả."
"Ngươi nói gì?"
"Bên ngoài Sùng Hoa các, chúng ta nói như vậy chỉ để ngươi hoàn toàn hết hy vọng."
"..."
"Xin lỗi. Dù thế nào vẫn là ta đã lừa ngươi. Nhưng thật lòng, ta không yêu ngươi."
Giọng Lưu Liên Thành thật thấp, cũng thật ôn nhu. Trữ Kha nhìn nam nhân bên cạnh. Gió mơn man thổi qua những sợi tóc trên thái dương người nọ khiến chúng lướt qua gò má nhìn nghiêng tuấn tú mà xinh đẹp. Ánh mắt người nọ nhìn nàng lộ cảm giác ôn nhu, bao dung, che chở, rất giống với ánh mắt Vũ Văn Thác nhìn nàng.
Một khắc đó, nàng thấy bản thân như bừng tỉnh.
Thiếu Dương trì* [hồ], Phi Sương điện.
Sương mù mờ mịt, hơi nước mờ ảo.
Lưu Liên Thành nhìn bộ quần áo sạch sẽ để ngay ngắn bên hồ cùng một đám thị nữ, thị tòng dáng vẻ phục tùng, cúi mắt đứng nghiêm chỉnh ở một bên. Hơi nhíu mày, phất phất tay, ý bảo bọn họ lui ra, sau đó thong thả bước đến bên hồ. Liên Thành ngắm nhìn mỹ cảnh hạt sương mùa đông nổi tiếng nơi đây, tỏ vẻ hơi trầm ngâm, thấp giọng nói, "Nếu đã đến đây, cần gì phải che che giấu giấu."
Vừa dứt lời, sau lưng Liên Thành liền hiện ra một bóng người. Người nọ lắc lắc đầu, nói, "Người như ngươi thật sự là một chút tình thú cũng không có."
Lưu Liên Thành xoay người cười, "Ta còn nhớ, Thái tử điện hạ từng nói có thói quen rình người khác khi tắm. Sao ta có thể không phòng bị tốt một chút chứ?"
"Ngươi phát hiện từ khi nào?"
"Khi Ninh Kha nói về ngươi."
"Cho nên, ngươi biết đây là kế hoạch của nàng mà vẫn tới?"
"Ngươi cũng vậy."
"Ta không như ngươi. Ngươi tới vì thấy thẹn với nàng. Mà ta, chỉ đơn giản nghĩ là đi để gặp ngươi."
Vũ Văn Thác nhìn thẳng vào Liên Thành, một bộ dáng đến trong sáng, vô tư. Liên Thành bị đối phương nhìn đến có chút khó chịu liền xoay người, ánh mắt mơ hồ nhìn bên bờ hồ, nói, "... Nàng đi rồi?"
"Ừ, quay về Trường An."
"..." Lưu Liên Thành thở dài, "Vũ Văn Thác, ta nghĩ chúng ta nên đem mọi việc nói rõ một lần cho thỏa đáng."
Đối phương cười cười, không nhìn hắn mà lập tức đi sang một bên, bắt đầu cởi y phục, đến khi trên người người nọ cuối cùng chỉ còn một kiện duy nhất, Lưu Liên Thành không nhịn được lên tiếng, "Ngươi làm gì vậy?"
"Ngâm mình a." Khẩu khí thật đúng lý hợp tình, thái độ thật hết sức đương nhiên. Nói rồi, Vũ Văn Thác lập tức cởi xuống kiện y phục cuối cùng, đi xuống ao. Khi tựa vào mỏm đá trên vách, hắn còn không quên quay đầu nói với Liên Thành, "Ngươi khẳng định là ngươi không xuống sao?"
Cả người Lưu Liên Thành không động chút nào, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
"Hai người đều là nam nhân thì có gì mà phải xấu hổ như vậy? Hay là... ngươi muốn ta làm gì khác?" Vẻ mặt Vũ Văn Thác hết sức cợt nhả, mặt mày mang ý cười.
Khóe miệng Lưu Liên Thành khẽ run lên. Hắn thầm nghĩ, sao người này có thể vô liêm sỉ đến vậy! Phất tay áo, chuẩn bị rời đi. Không ngờ, khi hắn vừa quay lưng liền bị một đạo bọt nước từ phía sau bất ngờ đánh tới. Lưu Liên Thành vội nghiêng người tránh. Đúng lúc này, một góc áo của hắn bị người khác dùng lực kéo xuống, cộng với đá dưới chân lại ẩm ướt, trơn trượt khiến hắn không cẩn thận mà ngã nhào về phía sau. Khi hắn ngã vào nước, bọt nước trong suốt bắn tung lên tạo nên một khung cảnh thật mỹ lệ. Liền sau đó, Liên Thành thấy mình đã ở trong vòng tay hữu lực của đối phương.
" Vũ Văn Thác!"
Lưu Liên Thành lập tức nổi giận, tay phải nắm thành quyền từ dưới nước chém lên. Vũ Văn Thác lập tức huy chưởng đón đỡ, tay trái túm lấy vai đối phương. Lưu Liên Thành né đi, tay trái huy quyền phóng ra. Vũ Văn Thác nghiêng đầu tránh. Không ngờ, Lưu Liên Thành đột nhiên vung một chưởng phía trái, quyền khai biến chưởng* [tay từ nắm đấm xòe ra], chuyển từ đánh trực diện thành quét ngang, "chát" một tiếng, Vũ Văn Thác liền ăn một bạt tai.
Tiếng vang này trong nơi vốn luôn yên ắng, tĩnh mịch và thiếu ánh mặt trời này càng có vẻ chói tai cùng vang vọng. Vũ Văn Thác nhíu mày, trên khóe miệng, một tơ máu uốn lượn xuống dưới. Lưu Liên Thành nhìn Vũ Văn Thác, hơi sửng sốt. Lập tức, Liên Thành lại nghe Vũ Văn Thác nặng nề nói, "Ly Yến, cuối cùng thì phụ hoàng ta đã nói gì với ngươi?"
Định thần nhìn Vũ Văn Thác trong chốc lát, Lưu Liên Thành hất đầu, "... Chuyện này quan trọng sao?" Lập tức hất tay Vũ Văn Thác ra, chuẩn bị đứng dậy.
Vũ Văn Thác hiển nhiên không muốn cứ đơn giản như vậy mà buông tha đối phương, liền tóm chặt cánh tay đối phương, nói có chút giận dữ, "Vậy tại sao đột nhiên gần đây ngươi trở nên khó hiểu như vậy? Vì chuyện Thái tử phi kia sao?"
Cả người Lưu Liên Thành thoáng ngẩn ra, quay đầu nhìn Vũ Văn Thác, lạnh lùng nói, "Thái tử điện hạ, người đã từng nghe câu một nước không thể có hai vua chưa?"
"..." Mặt Vũ Văn Thác lập tức cứng đờ, vẻ mặt có chút lạnh lùng, hai mắt chăm chú nhìn đối phương, chậm rãi nói, "Ta nói rồi, Thái tử phi, ta phải thú."
Lưu Liên Thành nhướn mày, "Ngươi cũng từng nói, ngươi sẽ chờ ta."
"Hai việc này thì mâu thuẫn gì nhau?"
"Ta nghĩ là có."
"..."
"Vũ Văn Thác, ta không muốn tiếp tục cùng ngươi vui đùa nữa."
"Ngươi nói gì?"
"Ngươi đừng quên, hiện tại ta đã là Trữ vương, không còn là chủ bộ nho nhỏ ở chỗ ngươi, để ngươi tùy ý trêu chọc nữa."
Vũ Văn Thác trừng lớn, ánh mắt lộ ra hàn quang khiếp người, "Ngươi nghĩ là ta trêu chọc ngươi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lưu Liên Thành không để ý tới đối phương mà đứng dậy, đi về phía bờ Thiêu Dương trì, đưa tay cởi xuống từng kiện y phục ẩm ướt. Dáng người Liên Thành cân đối, thon dài, tuy gầy nhưng không đơn bạc* [yếu ớt]. Đường cong thanh thoát xinh đẹp sau lưng ẩn hiện trong sương mù, làn da mịn màng, tinh tế như bị hơi nước nóng phủ thêm một tầng hồng sắc thật mỏng. Vũ Văn Thác không khỏi bắt đầu nhớ lại cảm giác mê man khi chạm vào làn da mịn màng như tơ lụa kia. Nhưng mà...
"Nhìn đủ chưa?" Giọng nói lạnh băng của đối phương trong nháy mắt đã kéo suy nghĩ của Văn Thác trở về thực tại. Mũi chân Lưu Liên Thành điểm nhẹ, nhảy lên bờ ao, nhanh chóng phủ lên người kiện y phục sạch để bên hồ. Vũ Văn Thác nhìn đôi môi mỏng như cánh hoa của đối phương lạnh lùng khép mở, nói ra những lời ân đoạn nghĩa tuyệt, "Vũ Văn Thác, những chuyện giữa ta và ngươi trước đây hãy chấm dứt tại đây đi. Từ nay về sau, không ai thiếu nợ ai. Ta chúc ngươi cùng Đường tiểu thư kia ân ân ái ái, triền miên cả đời."
Dứt lời, Liên Thành liền xoay người nhấc chân chạy lấy người. Bởi vì đi có chút vội vàng nên trên đường va phải một thị nữ xách thực hạp đựng trái cây cùng rượu đang đi vào khiến y phục sạch sẽ bị loang lổ nhiều chỗ. Thị nữ nho nhỏ kinh sợ hét lớn, vội quỳ xuống, dập đầu xin tha tội.
Lưu Liên Thành nhíu mày, phất phất tay, "Quên đi. Thứ cho ngươi vô tội. Lui đi." Sau đó, liền phất tay áo mà đi.
Vũ Văn Thác ở lại trong ao, vẻ mặt ngưng trọng.
Trong màn đêm tĩnh mịch phía trên Thang Tuyền cung, một tiếng chim thét lên xé tan bầu trời. Một con chim ưng đen tuyền vỗ cánh bay lên.