Vũ Văn Thái xoay người, hơi chắp tay hướng người ngồi trên cao, nói, "Thái tử điện hạ sở liệu không sai. Chủ nhân đương thời của kiếm này chính là Tĩnh khanh vương Lưu Liên Thành."
Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên. Ở đây ai cũng biết, Bắc Chu cùng Bắc Hán xung đột không ngừng suốt mấy năm qua, ngoại trừ thái tử Vũ Văn Thác, tất cả tướng lãnh Bắc Chu phải đối phó với phòng ngự Bắc Hán đều nếm qua mùi thất bại dưới tay Lưu Liên Thành. Vậy nên, mọi người đều hận Tĩnh vương Bắc Hán Lưu Liên Thành đến nghiến răng nghiến lợi; song, không thể không kính phục. Biết kiếm này vốn là bội kiếm tùy thân của người nọ, tất cả đều im bặt.
Thấy mọi người trên võ trường lặng ngắt như tờ, Vũ Văn Thác ho khan một tiếng, nói, "Mọi người đều biết Tĩnh khanh vương lúc trước chết ở Tấn Dương. Làm thế nào mà bội kiếm của hắn lại ở trong tay đại ca?"
Đôi mắt nhỏ dài của Vũ Văn Thái lóe lên một tia quang mang quỷ dị, nói, "Ta có nguồn tin đáng tin cho biết, ngày đó, Tĩnh khanh vương không phải bị bắt trên Chiêu Dương điện, mà là đào thoát." Nói xong, liền nhìn thẳng Vũ Văn Thác, "Về phần lúc sau thế nào, ta cũng không được biết. Kiếm này là do một thị vệ của ta tình cờ thấy trong một tiệm cầm đồ ở Sóc Dương nên mua về."
Sóc Dương là một thị trấn nhỏ, rất gần Xích Thủy. Vũ Văn Thác lập tức hơi nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, nói, "Thị vệ của đại ca đi thật rộng khắp. Đến thị trấn nhỏ bé phía bên kia sông, rất ít người biết đến, nhưng cũng sẽ tình cờ đi qua. Chỉ sợ là, Tần tướng quân phía bên kia biết đại ca xưa nay thích sưu tầm danh kiếm trong thiên hạ mà mượn hoa hiến phật......"
Vũ Văn Thái nghe vậy vẻ mặt liền biến đổi, cười nói đáp trả, "Tứ đệ nói thế sao được. Uyên Hồng kiếm vốn là báu vật hiếm thấy. Nếu chủ nhân của kiếm đã không còn, sao không để nó tìm một danh chủ khác, để khỏi phụ uy danh của nó."
Trên võ trường đều là người giỏi võ. Vậy nên, họ đối báu vật thượng phẩm như Uyên Hồng kiếm này đã sớm lộ vẻ thèm thuồng. Nghe Cảnh vương nói vậy, liền một đám dược dược dục thí* [nóng lòng muốn thử]. Song, kiếm kia như có linh tính, chỉ cần bị người đụng vào, thân kiếm liền run lên nhè nhẹ, phát ra âm thanh như tiếng rên rỉ. Mà, chỗ chuôi kiếm lại tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt. Các cao thủ kiếm thuật ở đây như Lí Tiến, Quách Hoài cùng Đổng Linh,... đều vô pháp lại gần kiếm này.
Vũ Văn Thái thở dài, lắc đầu, nói, "Tứ đệ, xem ra, kiếm này quả thật quá khó thuần phục." Nói xong, liền một tay cầm hộp gỗ, chậm rãi đi đến bên Vũ Văn Thác, "Không bằng Tứ đệ thử xem sao?"
Kỳ lạ là, kiếm này càng đến gần Vũ Văn Thác lại càng trở nên an tĩnh bình hòa. Quanh thân không còn tỏa ra hỏa liệt như thiêu như đốt nữa, mà lại nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng trắng.
Vũ Văn Thái thấy thế liền cười với Vũ Văn Thác đang đứng cạnh Ly Yến, nói, "Xem ra, thái tử Bắc Chu chúng ta nhân trung long phượng. Ngay cả Uyên Hồng kiếm cũng phải phục tùng."
Trên mặt Lưu Liên Thành xẹt qua một tia xấu hổ, khóe miệng hơi cong lên, "Cảnh vương điện hạ nói rất phải." Thầm nghĩ, vẻ mặt Vũ Văn Thái này thật kỳ lạ. Hay là hắn đã biết cái gì? Rồi, Liên Thành nhìn Vũ Văn Thác ở bên cạnh, người nọ biểu tình như thường, ánh mắt lạnh nhạt, đang cúi đầu nhìn phía chuôi của danh kiếm độc nhất vô nhị này.
"Đại ca cứ đùa." Vũ Văn Thác chậm rãi đưa tay hướng đến thân của Uyên Hồng kiếm. Mọi người đều nghĩ, hắn sẽ cầm thanh kiếm lên. Nhưng, chỉ nghe "ba" một tiếng, Vũ Văn Thác đóng nắp hộp xuống. Sau đó, vừa bước xuống thượng vị, vừa hướng mọi người còn đang lao xao, nói, "Bội kiếm của kẻ địch đã chết làm sao xứng với tướng lãnh Bắc Chu ta. Kiếm này vẫn là để Cảnh vương hảo hảo trân quý đi."
Sau đó, Vũ Văn Thác lập tức kéo Ly Yến ở bên cạnh đi về phía Kiến Chương cung.
Vũ Văn Thái mắt nhìn hai người đi xa, khóe miệng chậm rãi hơi cong lên.
Đêm đến, cửa phòng chủ bộ phủ thái tử bị gõ vang. Mở cửa ra, Liên Thành chỉ thấy trên mặt đất có một tờ giấy viết thư mỏng manh. Nhìn trái, nhìn phải ngoài hành lang dài hun hút, không có bóng bất cứ ai. Cúi đầu, mở tờ giấy ra, trên giấy chỉ vẻn vẹn sáu chữ:
"Uyên Hồng. Giờ Tý. Thừa Quang."
Liếc mắt nhìn trên góc trái bức thư là ấn ký chim yến quen thuộc, tay Lưu Liên Thành run lên, thân hình cũng không ức chế được mà lùi lại hai bước. Không thể nào!
Ngày đó, khi hắn ngã xuống vách núi, hắn rõ ràng đã thấy Tam Nương bị vạn kiếm xuyên tim. Làm sao nàng có thể còn sống? Nhưng cúi đầu cẩn thận xem xét ấn ký quen thuộc kia... Đó chính là ký hiệu để liên lạc chỉ mình hắn và Tam Nương biết.
Làm sao đây? Đi? Hay không? Trực giác bảo hắn, đây chính là một cái bẫy. Nhưng, khi nhìn ấn ký chim yến kia, trong lòng hắn không khỏi ẩn ẩn chút hi vọng. Nếu chính mình không chết, vậy nàng cũng có thể còn sống. Hai tay nắm chặt, chậm rãi nhìn tờ giấy trên mặt bàn, mày nhíu chặt, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ xoay vần, móc nối rối ren. Cuối cùng, Liên Thành thổi thắt ngọn nến trong phòng, đẩy cửa ra ngoài.
Một bóng người màu đen đứng trên hành lang, mâu trung lộ một cỗ lãnh liệt, nhìn Liên Thành phi người đi.
Thừa Quang cung ở phía Tây Bắc của Thượng lâm uyển, được đặt theo tên hồ Thừa Quang. Hồ Thừa Quang rộng ba trăm hai mươi lăm khoảnh* [1 khoảnh rộng chừng 6,67ha], có hình trăng lưỡi liềm, được dẫn nước từ sông vào. Hai bên bờ hồ trồng khiên ngưu* [tên loại hoa], có tượng đá Chức Nữ... Giữa hồ có một cái đài cao. Đến kì trăng tròn, những cây cầu nổi dẫn vào đài ở giữa hồ được ánh trăng chiếu sáng, thật như thiên cung hỉ thước chốn thần tiên.
Lưu Liên Thành bí mật đi thẳng đến nơi hẹn. Khi đi đến bên hồ Thừa Quang, Liên Thành mơ hồ thấy một bóng người có chút quen thuộc đang đứng trên đài, khoanh tay, quay lưng về phía hắn khiến hắn không nhìn thấy mặt. Chậm rãi lại gần, Liên Thành mới đột nhiên kinh ngạc dừng bước:
"Sao lại là ngươi?" Hắn thấy giọng mình có chút lạc đi.
Người nọ đứng dưới ánh trăng chậm rãi quay đầu, ánh mắt vẫn sắc bén, thấy triệt nhân tâm như trước, một đôi mày kiếm tà tà nhập tấn, khóe miệng khẽ cong lên làm lộ ra tia cười có chút tà mị, "Không phải ta thì là ai?"
Lưu Liên Thành mặt vô biểu tình, ánh mắt lại gắt gao nhìn đối phương chằm chằm, tay phải chậm rãi giấu ra sau, cổ tay áo lộ ra một đoạn ngân quang."Trăng sáng như vậy, thái tử điện hạ thật hảo hưng trí."
Vũ Văn Thác mỉm cười, chậm rãi tới gần hắn, "Không phải Ly chủ bộ cũng vậy sao?"
Nhìn Vũ Văn Thác từng bước tiến lại gần, tay phải giấu sau lưng Lưu Liên Thành nắm chặt chủy thủ, vận sức chờ ra chiêu. "Đáng tiếc. Cảnh đẹp thế này, nếu thái tử điện hạ là một cô nương nhu mì thì tại hạ cũng sẽ thật cao hứng."
"Nga?" Vũ Văn Thác cười khẽ, nhướn mày, "Bản thái tử lại thấy, cảnh thật đẹp, mỹ nhân lại ở gần bên, chắc chắn sẽ khiến người khác thật ghen tị." Đang nói, Vũ Văn Thác đột nhiên đưa tay lên cao, Lưu Liên Thành bất ngờ không kịp phòng, trâm gài tóc trên đầu dễ dàng bị tháo xuống khiến thác tóc dài lập tức chảy xuống bờ vai.
"Ngươi làm gì......" Nhưng Lưu Liên Thành chưa nói xong liền thấy chủy thủ hắn giấu sau lưng bị Vũ Văn Thác nhanh chóng đánh rơi. Lập tức, cả người liền bị ôm trọn trong đôi tay mạnh mẽ, hữu lực của đối phương. Liên Thành vừa định đẩy ra, bên tai lại truyền đến tiếng Vũ Văn Thác thì thầm, "Không muốn thân phận bại lộ thì hãy ngoan ngoãn phối hợp."
Lưu Liên Thành ngẩn ra. Hắn chợt phát hiện bốn phía bao trùm một bầu không khí quỷ dị. Liếc mắt nhìn, hắn thấy bóng người thấp thoáng trong bụi cỏ bên hồ Thừa Quang. Tức thì, minh bạch tình cảnh hiện tại, Lưu Liên Thành liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai Vũ Văn Thác, ngước mặt âu yếm nhìn đối phương. Vũ Văn Thác hơi cúi đầu. Bờ môi gắn kết, hơi thở giao nhau, uyển chuyển, triền miên. Trên người Lưu Liên Thành có một cỗ hương vị thanh mát, trong trẻo khiến Vũ Văn Thác thật đắm chìm cùng lưu luyến. Thậm chí, Vũ Văn Thác thấy nụ hôn này so với sáu năm trước kia lại càng mê người.
Thắt lưng mềm mại bị ôm trọn, sợi tóc có chút hỗn độn dán trên sườn mặt tinh xảo, y sam chậm rãi mở ra. Đôi môi ấm nóng của đối phương từ từ chuyển xuống chiếc cổ thon dài, rồi lướt qua xương quai xanh tinh tế. Những nụ hôn mơn trớn tỉ mỉ trên từng tấc da thịt khiến Lưu Liên Thành không khỏi có chút run rẩy. Ánh trăng dịu dàng lại càng khiến thân thể Liên Thành trở nên mị hoặc. Ngón tay hai người đan nhau quấn quít, chặt chẽ.
Bàn tay Vũ Văn Thác tiếp tục di chuyển xuống phía dưới thân người nọ. Nhưng, thân thể người nọ vốn mềm yếu, động tình đột nhiên cứng ngắc, đứng thẳng dậy. Lập tức một thanh âm lạnh như băng vang lên, "Vũ Văn Thác, được rồi." Nói xong, người nọ liền đẩy tay Vũ Văn Thác ra, mặc lại y sam tản mác ở bên cạnh. Nháy mắt, ánh mắt người nọ lại yên ả như mặt hồ, như thể vẻ nồng nàn mê man khi nãy chỉ là ảo giác.
Vũ Văn Thác quay đầu nhìn về phía phía bụi cây bên hồ Thừa Quang, chỉ còn tiếng gió đêm thổi xào xạc. Khóe miệng khẽ nhếch lên, nhất thời mất hứng, nhún vai, nói, "Ly Yến, ngươi cũng thật tuyệt tình. Vừa lợi dụng người khác xong, liền đã mặt lạnh thế rồi?"
Lưu Liên Thành đem vấn lại mái tóc dài như nước, hảo hảo cài trâm, quay đầu nhìn Vũ Văn Thác, cười có chút quỷ dị, "Điện hạ, người nói thế có ý gì? Ly Yến thật không biết nên đối với người thế nào cho phải."
"Nga?" Vũ Văn Thác khoanh tay, trên mặt biểu tình tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt sáng quắc, "Ngươi là không dám lấy thân phận Ly Yến để đối mặt với ta, hay là không dám lấy thân phận Lưu Liên Thành đối mặt với ta?"
Tối nay, trùng hợp là mười lăm, mặt trăng tròn to, cực đại. Ánh trăng chiếu lên hai người có chút lãnh liệt. Con ngươi trong suốt của Lưu Liên Thành phiếm chút ánh sáng nhu hòa. Hắn thản nhiên cười cười, nhìn đối phương, nói. "Vũ Văn thác, ngươi không phải là thích thượng ta đi."