*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Nỗi niềm tương tư của hai anh em
Cảm ơn Tsubame Hikari đã khai quật được một chap không hiểu ở đâu ra nữa @@Vũ Văn Thác thề, khi hắn đẩy cửa phòng Ly Yến ra, thật ra, hắn chỉ muốn tìm đối phương chơi cờ, đánh đàn và vân vân. Vũ Văn Giác hạ lệnh trước khi hắn hoàn toàn bình phục, hắn không cần phụ trách công việc trong triều nên chỉ sau vài ngày dưỡng thương liền thấy vô cùng buồn chán. Ngày trôi qua thật quá chậm chạp. Vì vậy, sau khi dùng muộn thiện* [ăn trưa] liền chạy khỏi Lâm Hoa các, một mình đi dạo trong phủ. Sau đó, Vũ Văn Thác sơ ý một chút liền đi tới Tây uyển, lại sơ ý một chút liền thấy bản thân đang đứng trước sương phòng của Ly Yến, lại sơ ý thêm chút nữa, liền đẩy cửa mà vào. Cho nên...
"Ra ngoài!" Giọng nói cực kỳ bất mãn. Vì vậy, Thái tử Bắc Chu, trên đất nước của mình, trong phủ đệ của mình, bị người khác quát mắng, đồng thời, còn bị đối phương tát nước vào mặt.
Chật vật tự đưa tay lau qua mặt mình, Vũ Văn Thác ai oán nói, "Ly Yến, bổn điện hạ nào biết ngươi có thói quen tắm rửa không khóa cửa."
Lúc này, Lưu Liên Thành vừa bước ra khỏi thùng nước tắm, đang dùng một cái khăn lau tóc. Ai ngờ có người thậm chí không thèm gõ cửa liền trực tiếp, đường hoàng, đẩy cửa mà vào? Trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng ngạc nhiên. Cả người trên dưới không có gì che đậy của Lưu Liên Thành đều rơi vào mắt Vũ Văn Thác. Đáng giận nhất là ánh mắt sáng quắc của đối phương, không hề biết kiềm chế đảo qua đảo lại trên người Lưu Liên Thành khiến Lưu Liên Thành lập tức nổi giận, vừa nhanh chóng kéo tiết y*[áo lót] ở bên cạnh mặc vào, vừa nghiến răng nghiến lợi nói,
"Thái tử điện hạ lại có thói quen rình xem người khác tắm?"
Vũ Văn Thác nhíu mày, mặt không đổi, nói, "Cũng không phải chưa từng thấy. Sáu năm trước, ngươi đã là của ta rồi, giờ giả bộ nhăn nhó gì nữa."
"Câm miệng!" Lưu Liên Thành cầm y phục bẩn ở một bên ném vào mặt đối phương, hung dữ nói, "Đừng đem so ta với một cô nương. Sáu năm trước là ai, còn chưa rõ đâu."
"A?" Khoé miệng Vũ Văn Thác hơi cong lên, xoay người đóng cửa, lại quay người lại đối diện Lưu Liên Thành, vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi lại gần đối phương. "Nếu không bây giờ chúng ta thử lại lần nữa, để xem ai là ai?"
Cổ áo tiết y Lưu Liên Thành lúc này có hơi rộng làm lộ ra da thịt trắng nõn, phiếm hồng cùng cần cổ thon dài, thanh mảnh phía dưới. Con ngươi trong vắt của Liên Thành lộ vẻ mê mang của hơi nước. Mái tóc đen nhánh còn ướt buông xuống bả vai. Nước từ trên tóc chậm rãi lăn xuống, thấm vào tiết y màu trắng khiến tiết y vốn hơi mỏng lại càng dán trên da. Đường cong chỗ xương quai xanh thấp thoáng, như ẩn, như hiện khiến người khác không thể rời mắt. Vũ Văn Thác vốn chỉ định đùa đối phương một phen, không ngờ khi tiến lại gần, lại ngửi thấy mùi thơm ngát đặc biệt thoang thoảng từ trên người đối phương truyền đến khiến hắn không khỏi có chút miệng khô, lưỡi nóng. Không khí trong phòng đột nhiên nóng dần lên.
Nhưng, lúc này không phải sáu năm trước. Lưu Liên Thành cũng không còn là thiếu niên ngây ngô, yếu ớt ngày nào. Hơn nữa, Vũ Văn Thác còn đang bị thương nặng chưa lành. Cho nên, khi Vũ Văn Thác vừa tiến lại gần, cả người liền bị đối phương dễ dàng chế trụ,
"Đau! Đau! Đau! Ly Yến! Bổn điện hạ vì ngươi bị thương, sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy!" Vũ Văn Thác không biết xấu hổ lên tiếng, lại nói trúng tim Lưu Liên Thành. Chỉ thấy, đối phương "hừ" nhẹ một tiếng, sau đó, thả hắn ra.
Vũ Văn Thác có chút bực mình, thầm oán, đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó lấn* [chó cậy gần nhà]. Đường đường là Thái tử Bắc Chu lại để thất thế đến mức này, thật không thể để kẻ khác mãi kiêu ngạo như vậy. Vì vậy, Vũ Văn Thác liền tranh thủ lúc Ly Yến không chú ý, quay người, thò chân ngáng đối phương khiến Ly Yến bị vấp, trên mặt đất lại trơn trượt nên bất cẩn, liền thuận đà ngã xuống chiếc giường nhỏ ở gần đó.
Y phục Lưu Liên Thành vì thế mà bị kéo xoạt một cái, gần như tuột khỏi đầu vai làm khoảng da lớn trước ngực bị lộ ra. Vừa định đứng dậy mặc lại cho chỉnh tề, Lưu Liên Thành liền thấy cổ tay bị đối phương đè lại. Ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thác đang ở phía trên, trong mắt đối phương có một loại tình cảm Lưu Liên Thành hắn không hiểu rõ. Tư thế này càng khiến hắn thấy kỳ quái. Vì vậy, nhíu mày, trầm giọng nói,
"Buông tay."
Nhưng, lúc này, trong đầu Vũ Văn Thác toàn là hình ảnh sáu năm trước. Trước đây, khi hắn không biết đối phương là nam giới, hắn có thể lý giải được vì sao hắn bị đối phương hấp dẫn. Có điều, hiện tại nếu đã biết, lẽ ra, hắn không nên có bất kỳ cảm giác gì với đối phương mới đúng. Nhưng, Vũ Văn Thác phát hiện phản ứng của bản thân vẫn không hề thay đổi. Trong tình huống này, sự biến đổi của khuôn mặt lạnh lùng băng giá kia, đôi mắt trong vắt mê người kia, lọn tóc đen nhánh tán loạn ở hai bên, khuôn mặt trắng nõn vì vừa tắm rửa xong mà lộ vẻ ửng hồng... Vũ Văn Thác không hiểu vì sao một nam nhân cũng có thể để lộ ra biểu tình phong tình đến như vậy. Vì vậy, câu "Buông tay" của Lưu Liên Thành kia hắn căn bản không nghe thấy. Thân thể cũng không nhúc nhích nửa phần.
Khoảng cách của hai người rất gần, thân thể cũng gần như dán sát vào nhau. Khi Lưu Liên Thành phát hiện phản ứng sinh lý rõ rệt từ phía Vũ Văn Thác, hắn liền nổi giận, không khách khí mà đạp đối phương một cước lăn về phía cuối giường.
"Thái tử điện hạ, Bắc Chu các ngươi thật là không có nữ nhân sao?" Đứng dậy, sửa lại vạt áo, mặc trường sam, lạnh lùng ném lại những lời này. Sau đó, đẩy cửa đi ra ngoài, để lại một mình Vũ Văn Thác lúng túng ngồi trên giường.
Đêm đó, Thái tử Bắc Chu trằn trọc cả đêm, không hề chợp mắt.
~~~~~~
Gần đây, hầu như ngày nào Vũ Văn Ninh Kha cũng tới phủ Thái tử. Hơn nữa, mỗi lần đều là mượn cớ đi thăm hoàng huynh nhưng đợi ở Lâm Hoa các chưa được nửa canh giờ liền chạy thẳng tới sương phòng phía Tây uyển chơi cả ngày.
Lúc này, Lưu Liên Thành đang ngồi trong phòng, nhìn đống đồ ăn hình thù kỳ quái bày đầy trên bàn, khóe miệng không khỏi có chút run rẩy.
"A... Công chúa điện hạ, tại hạ có một thỉnh cầu."
"Ly đại ca, ngươi nói." Cô nương ngồi đối diện cười híp mắt. Từ sau hôm ấy, công chúa điện hạ liền không gọi hắn là Ly Yến nữa.
"Đồ ăn của tại hạ là được rồi. Người đem mấy món người làm cho người khác thưởng thức đi."
"Vì sao? Ta làm ăn không ngon sao?"
"..." Nghĩ đến mấy món "mỹ thực" mấy hôm nay vị công chúa này mất công chạy khắp các nơi học hỏi rồi mang đến khiến dạ dày Lưu Liên Thành nhất thời quặn lên, có chút khó chịu.
"Không, ngon... Chỉ là, tại hạ không biết thưởng thức."
"Ngươi muốn ăn gì, để ta mua cho ngươi? Thành Trường An này, đồ ăn nhiều vô số. Tỷ như Hoa điêu kê của Túy Tiên lầu, bánh ngọt của Hạnh Hoa các, trà nhất phẩm, còn có..."
"A... Công chúa điện hạ, tại hạ thực sự..."
"Được rồi, ngươi chờ chút." Ninh Kha nói xong liền từ trong chiếc túi đeo bên người rút ra một kiện y phục, trên mặt áo còn thấy rõ mấy đầu chỉ lộ ra. Liên Thành liếc nhìn, kia không phải kiện bố bào màu lam hôm qua hắn tìm mãi không thấy sao? Nhưng, cầm lên nhìn kĩ, lại thấy mấy chỗ trên áo hình như bị ai đó cố ý cắt ra, sau đó lại dùng tay nghề khâu vá vô cùng vụng về chắp lại. Giương mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng công chúa phía trước, trong nháy mắt, Lưu Liên Thành liền hiểu ra.
"Công chúa điện hạ, ta có việc phải nói cho ngươi."
"Ly đại ca, ngươi nói, ta nghe."
"Tại hạ đã có thê thất."
Vẻ mặt cô nương trước mặt đột nhiên cứng đờ, bàn tay cầm kiện y phục hơi run lên, giọng nói cũng lộ vẻ bối rối, "Vì sao chưa từng nghe Ly đại ca nói qua?"
Lưu Liên Thành nhìn cô nương trước mặt. Hắn thừa nhận, Ninh Kha là một nữ hài tử rất khả ái, rất đáng yêu, đôi mắt to tròn của đối phương mang vẻ linh hoạt đặc trưng của thiếu nữ, điều hắn từng thấy trên người Tam Nương. Có điều... Lưu Liên Thành hờ hững buông mí mắt, nhìn y phục trên tay Ninh Kha đưa, nhàn nhạt nói, "Bởi vì, nàng đã chết."
"..." Ninh Kha kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, trên mặt đối phương lộ vẻ bi thương. Nàng không biết giữa Ly Yến và nương tử của mình từng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được vẻ bi thương nhàn nhạt cùng nỗi đau khắc cốt ghi tâm của đối phương. Một lúc lâu sau, nàng chậm rãi đứng dậy, khóe miệng cong lên, nói,
"Ly đại ca, ngươi là người đầu tiên Vũ Văn Ninh Kha ta thích. Vì vậy, ta sẽ không bỏ cuộc như vậy đâu."
Lưu Liên Thành nghe vậy ngẩng đầu thấy Vũ Văn Ninh Kha chăm chú nhìn hắn, trong mắt lóe ra quang mang. Nàng cười rộ lên, trên má lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ, thẳng thắn mà chân thành. Thật đúng là Ninh Kha!