*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* Điêu ngoa công chúa
Sùng Hoa các, phòng nghị sự thái tử phủ.
Tại đây, Lưu Liên Thành lần đầu diện kiến Công Tôn Ngao, trẻ tuổi đến không ngờ. Người này chỉ trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt có chút gầy yếu, da có chút tái nhợt do mới khỏi bệnh lâu ngày, mái tóc tùy ý vấn sau đầu bởi một cây trâm gỗ màu đen, trên người khoác một kiện áo choàng màu trắng. Cả người Công Tôn Ngao toát lên vẻ thoát tục. Lưu Liên Thành nhớ rõ, rất lâu trước kia, sư phó có nói với hắn, nếu được Công Tôn tiên sinh ở Nam Tầm tương trợ, thiên hạ khả định.
"Ly Yến kiến quá Công Tôn tiên sinh. Ngưỡng mộ danh tiếng tiên sinh đã lâu, hôm nay được gặp, thật đúng là tam sinh hữu hạnh* [vinh hạnh ba đời]." Thực vậy, dù hiện tại Công Tôn Ngao là phụ tá của Vũ Văn Thác thì Công Tôn Ngao vẫn luôn là người Lưu Liên Thành thầm kính trọng từ lâu.
"Ngươi...... ngươi chính là Ly công tử được điện hạ cứu về sao? Ha hả, thất kính thất kính! Ly công tử quả nhiên là nhất biểu nhân tài* [tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự]." Công Tôn Ngao giương mắt đánh giá Lưu Liên Thành trên dưới một phen. Quả là còn tuấn mỹ, phiêu dật hơn so với lời đồn đãi. Tuy rằng người này chỉ mặc một kiện trường sam thanh sắc đơn giản lại giấu không được anh khí giữa hai chân mày và một loại khí chất khó gọi tên tản mát quanh thân. Đúng là, người này thật không đơn giản.
"Cái gì mà nhất biểu nhân tài a! Ngươi xem, tay, chân hắn bé tí thế kia, bị ta vỗ nhẹ một cái liền ho rung cả trời." Giọng nói to vang như vậy, không phải Quách Hoài còn có thể là ai được. Công Tôn Ngao cùng Lưu Liên Thành cùng quay đầu lại, thấy hắn cùng Lí Tiến đang từ ngoài cửa đi tới.
"Quách tướng quân, Lí tướng quân." Công Tôn Ngao vừa khẽ gật đầu, vừa chào.
Lí Tiến kéo Quách Hoài hướng Công Tôn Ngao chắp tay vái chào, sau đó gật đầu với Lưu Liên Thành. Liền sau đó, hắn cau mày kéo Quách Hoài đứng sang một bên, vừa kéo vừa quở trách, "Nói như ngươi vừa rồi là muốn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Ngươi không biết quân sư vốn có bệnh suyễn à?"
"Ta không có."
"Lời ngươi vừa nói là ý vậy mà."
"Lí Tiến, là ngươi ngậm máu phun người."
"Quên đi, không nói với ngươi nữa."
Công Tôn Ngao nhìn hai người đấu khẩu mà phì cười, quay sang nói với Liên Thành, "Ly công tử đừng chê cười. Quách tướng quân chính là một người phi thường thẳng tính. Đôi lúc hắn nói hùng hổ, nóng tính vậy thôi chứ là người rất tốt."
Liên Thành mỉm cười, nói, "Ta hiểu."
Không đến một khắc sau, Vũ Văn Thác, trên người mặc một bộ y phục thường ngày màu đen tuyền, xuất hiện trước mặt mọi người. Lưu Liên Thành đưa mắt nhìn về phía hắn. Tuy hận Vũ Văn Thác thấu xương, Liên Thành phải thừa nhận hắn quả thật rất có khí phách vương giả. Trên chiến trường, bọn họ là kỳ phùng địch thủ. Nhưng trong tranh đấu mưu quyền chốn cung đình, Liên Thành lại là kẻ thảm bại. Hơn nữa... Chậm rãi đưa mắt nhìn mọi người trong phòng, người thu hút được nhiều nhân tài như vậy, hẳn phải có chỗ hơn người. Lúc này, chỉ thấy Vũ Văn Thác lập tức đi đến trước mặt Công Tôn Ngao, hỏi thăm ân cần:
"Tiên sinh, bệnh của người đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Lưu Liên Thành đứng ngay bên cạnh hai người, thoáng ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ ôn nhu cùng quan tâm đến vậy trên mặt Vũ Văn Thác.
"Đa tạ điện hạ lo lắng, tại hạ đã tốt hơn nhiều rồi. Chỉ tiếc là không thể cùng điện hạ gặp gỡ Tĩnh khanh vương nức tiếng gần xa kia..."
"Thịch" một tiếng. Tim Lưu Liên Thành đột nhiên dừng nửa nhịp. Nguyên tưởng rằng danh hào Tĩnh khanh vương trong lòng đã sớm tan thành mây khói tại thời khắc hắn ngã xuống vách núi kia; ai ngờ, hôm nay khi nghe cái tên đó từ miệng người khác nói ra vẫn là cảm thấy có chút khác thường.
"Lưu Liên Thành kia quả thật lợi hại. Nếu ta không tránh kịp, chỉ sợ chỗ này đã bị đâm thủng một lỗ rồi." Vũ Văn Thác cười cười, tay chỉ vào tim mình. Nhưng lúc này, Lưu Liên Thành cảm thấy Công Tôn Ngao ở bên cạnh không biết là vô tình hay cố ý mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trước kia, Vũ Văn Thác ở bên ngoài chinh chiến trường kì, cho nên phủ thái tử cơ bản là thùng rỗng kêu to. Nay, hắn hồi kinh phụ tá Vũ Văn Giác giải quyết mọi chuyện của lục bộ nên lại khai phủ nghị sự trở lại. Hôm khai phủ, hắn liền tuyên bố Ly Yến giữ chức Chủ bộ. Không ngoài sở liệu, tất cả mọi người đến dự đều đưa mắt về phía con người trẻ tuổi, dáng vẻ có chút đơn bạc, sắc mặt còn phiếm tái nhợt này. Ai cũng tự hỏi người này lai lịch ra sao, vì sao đột nhiên lại được thái tử coi trọng đến như vậy. Duy chỉ có Công Tôn Ngao mỉm cười nhìn về phía hắn, gật đầu tán thưởng.
Gần đây, Lưu Liên Thành bề bộn rất nhiều việc. Phủ thái tử vì hiệp trợ hoàng thượng giải quyết công việc lục bộ nên công văn cùng sắc lệnh lui tới cực kỳ phức tạp. Lúc này, Liên Thành đang cầm một đống lớn công văn giấy tờ đi bộ trên đường nhỏ từ Nam Uyển tới Sùng Hoa các. Đột nhiên, hắn cảm giác phía sau có một trận kình phong đánh tới. Hắn lập tức nghiêng người tránh. Nhưng người vừa đến không từ bỏ ý đồ. Một sợi trường tiên màu đen mảnh mai hướng hắn quất tới. Tuy rằng lúc này nội lực mất hết, thân pháp Lưu Liên Thành vẫn cực kỳ linh hoạt. Hắn lập tức lấy lực chắn lực. Khi trường tiên quất vào lưng áo, hắn lập tức dùng tay trái giữ đống giấy tờ, tay phải thuận thế bắt lấy trường tiên, chân trái bước lên một bước làm trụ, giằng co với người kia.
"To gan!" Thanh âm trong trẻo vang lên. Lưu Liên Thành giương mắt nhìn lên. Hắn lập tức bị lóa mắt bởi bộ trang phục màu đỏ thẫm bao lấy thân thể còn chút ngây ngô non nớt, ẩn hiện dáng người hấp dẫn, làn da trắng nõn phiếm đỏ ửng, khuôn cằm đầy đặn hơi nâng lên ngạo mạn, hai con ngươi sáng trong trợn lên trừng hắn.
"Ngươi là ai? Còn không buông tay?"
Lưu Liên Thành nhíu nhíu mày. Xem ra vị cô nương này tính tình thật nóng nảy. Vì thế, một bên cô nương còn nắm chặt trường tiên không chịu thả ra, một bên lại buông tay không báo trước, cho nên, khi Vũ Văn Thác nhìn thấy là khi hoàng muội của hắn đang nặng nề ngã chổng vó về phía sau.
"Trữ Kha, sao muội lại tới đây?"
Công chúa đang nhu nhu cái mông đau trên mặt đất nhe răng, nhếch miệng, đứng lên, "Còn hỏi sao? Hoàng huynh trở về đã nhiều ngày như vậy cũng không đến thăm muội."
Vũ Văn Giác có ba tử hai nữ. Công chúa thứ ba bị ốm và qua đời khi còn rất nhỏ. Những người con khác đều là trai. Thành ra, Vũ Văn Giác rất sủng ái công chúa út Trữ Kha này. Điều này khiến công chúa này xấu tính và bướng bỉnh ngay từ nhỏ. Cung nhân cứ nhìn thấy nàng liền đau đầu. Cả Bắc Chu, tựu chung lại, chỉ mình Vũ Văn Thác có thể nói được nàng.
Vũ Văn Thác lắc lắc đầu, vừa cười vừa đi tới bên cạnh, rồi sủng nịch đỡ nàng đứng dậy, nói: "Này, muội đã lớn rồi, tính tình thế nào còn vậy. Vừa đến đã liền ức hiếp tân chủ bộ của ta."
Hóa ra nàng chính là công chúa Trữ Kha. Lưu Liên Thành định thần lại, lập tức cung kính nói, "Ly Yến không biết là công chúa điện hạ, vọng thứ tội."
"Hừ ~" Trữ Kha vỗ vỗ bụi bẩn trên người, chắp tay sau lưng, lững thững đi tới. Đôi mắt phượng hướng Lưu Liên Thành cao thấp đánh giá một phen, sau đó quay đầu nói với Vũ Văn Thác, "Hoàng huynh, người này bộ dạng thật đẹp, so với Tử Hành ca ca cũng không tồi. Hoàng huynh, ngươi đem hắn tặng cho ta đi!"
"Khụ khụ!" Vũ Văn Thác đột nhiên cảm giác một hơi trệ ở ngực. Cá tính hoàng muội này quả thật giống hắn. "Trữ Kha, không được hồ nháo. Hắn không quen với trò đùa quái đản của muội đâu."
Người bị quở trách thè lưỡi, cợt nhả nhìn vẻ mặt của Vũ Văn Thác. Thú vị a. Nàng chưa từng thấy mặt vị hoàng huynh này của nàng lộ vẻ kì quái như vậy. Nàng phụng phịu, giọng đầy hờn dỗi, "Hoàng huynh luyến tiếc a ~~~~~".
Trữ Kha thấy người trước mặt thật thú vị. Đã lâu rồi, không ai dám đối xử với nàng như vậy. Tất cả đám người trong cung đều một điệu bộ khúm núm khi thấy nàng. Chẳng hạn như, khi họ so kiếm, luyện võ với nàng đều chỉ giả bộ ra chiêu, ra đòn. Thật không kích thích chút nào. Mà người này, tuy là nói chuyện với nàng rất cung kính nhưng ngữ khí rõ ràng mang theo sự khinh thường. Thực thú vị a. Vậy nên, nàng đầy háo hức nhìn về phía Lưu Liên Thành nói:
"Vậy ta đến đây tìm hắn chơi là được rồi."
Đầu Lưu Liên Thành lại đau lên. Vị công chúa ngỗ ngược này quả nhiên rất thường đến phủ thái tử tìm hắn để chơi đùa. Không phải rủ hắn chọi dế, bắt bướm mà chính là buộc hắn vũ đao lộng kiếm.
Hai tháng sau, hắn lại cầm kiếm. Có điều, đường kiếm xuất ra lại mềm mại vô lực, không có tư thế. Đã nhiều ngày, hắn cố gắng thử vận công nhưng tại kinh mạch luôn có một loại lực cản kỳ quái chống lại luồng chân khí vận chuyển quanh thân khiến hắn không đề lực lên được. Hắn lúc này, đừng nói muốn giết Vũ Văn Thác, chỉ là nhổ một sợi tóc của người kia đã khó rồi. Khóe miệng khẽ cong lên một tia cười khổ, đối mặt với thế công mạnh mẽ của trường tiên đối phương đánh tới.
"Ba!" Một vệt dài màu đỏ lập tức hiện ra trước ngực.
"Uy! Vì sao ngươi không tránh?" Trữ Kha thu hồi roi da, cau mày vội chạy tới.
"Công chúa điện hạ, tại hạ tài sơ học bạc, không thể giúp công chúa tận hứng. Vẫn là thỉnh công chúa tìm người khác." Nói xong, Liên Thành không hề quay đầu lại, rời khỏi võ trường.
Nửa đêm, trong phòng chủ bộ mới nhậm chức, ánh nến vẫn sáng trưng. Lưu Liên Thành vừa nhập xong quyển trục cuối cùng trong ngày, thở dài, đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Gió lạnh ban đêm đầu hè hiu hiu thổi làm kiện áo dài mỏng trên người hắn khẽ lay động. Thật trái ngược hoàn toàn với tiết trời Bắc Hán quanh năm đại tuyết bay tán loạn.
"Muộn vậy rồi, Ly chủ bộ còn chưa nghỉ sao?" Thanh âm này, Lưu Tiên Thành hiện không cần ngẩng đầu liền nhận ra.
"Thái tử điện hạ, trễ thế này, tìm tại hạ có chuyện gì?" Lưu Liên Thành quay người, không có gì ứng với cấp bậc lễ nghi.
"Không có việc gì sẽ không được tìm ngươi sao?" Vũ Văn Thác tiến đến bên hắn.
Lưu Liên Thành không lảng tránh mà ngẩng đầu đối diện nhìn Vũ Văn Thác. Từ sau khi được cứu tới nay, thời gian hai người ở cùng một chỗ không phải là ít. Nếu là trước kia, sợ là Vũ Văn Thác đã chết dưới kiếm của hắn một nghìn, một vạn lần. Vũ Văn Thác sở dĩ lớn gan đem lưu mình lại bên người là do tin là mình không thể hại hắn sao? Hừ, thật là một nam nhân quá kiêu ngạo và tự phụ đi. Cho nên, có đôi khi hắn cũng lười ra vẻ cung kính với Vũ Văn Thác.
"Tại hạ phải nghỉ ngơi."
Ánh mắt Lưu Liên Thành lộ vẻ quật cường, trên mặt còn viết rõ ràng bốn chữ "ngươi nhanh về đi". Vũ Văn Thác một trận cười khổ. Trong phủ thái tử này, sợ là cũng chỉ có người này mới dám đối Vũ Văn Thác hắn như vậy. Mà kỳ lạ là, Vũ Văn Thác cư nhiên không hề sinh khí.
Rất nhiều năm về sau, Vũ Văn Thác mới hiểu, đây chính là đạo lý vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Ai, ngươi đợi đã," một cái chai màu xanh ngọc lành lạnh chạm vào tay Lưu Liên Thành, "Lúc đó là do Trữ Kha tùy hứng nhưng nàng không có ác ý. Đây là nàng nhờ ta đưa cho ngươi."