Naraku ánh mắt nồng đậm sát khí, nhìn thẳng lên sợi dây màu đỏ trên cổ nàng lạnh lùng lên tiếng: “ Đó là cái gì?” Cái thứ đó, rõ ràng vừa mới sáng lên… Yuri nhìn xuống sợi chỉ trên cổ mình, lại nhìn ma trảo của Naraku, cuối cùng đứng dậy tức giận hô lớn: “ Naraku! Ngươi thế nhưng dám có ý định muốn giết ta!” “ Hả?” Inuyasha ánh mắt quái dị nhìn Yuri “ Này, Yuri, Naraku chưa từng bỏ qua một ai a! Hỏi như vậy không phải thừa lắm sao?” “ Yuri, chỉ cần ngươi đem trả ta ngọc Tứ Hồn, nể tình ngươi đưa cho ta một mảnh ngọc Tứ Hồn kia từ tay Kagome, ta sẽ tha ngươi một mạng” Sát khí tỏa ra quanh thân Naraku càng lúc càng nồng đậm, đôi hồng mâu càng tăng thêm hỏa diễm sáng rực hướng về phía nàng. Vừa dứt lời, Inuyasha đã trừng mắt nhìn nàng, chuẩn bị rút Thiết Toái Nha ra lại bị Kagome ngăn lại. Miroku cảm thấy đứng ngoài cuộc không được nữa, đành phải tiến lên phía trước bảo hộ cho Yuri, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Naraku: “ Mặc kệ vì sao Yuri tiểu thư lại phải đưa ngươi Ngọc Tứ Hồn, hôm nay ta vẫn sẽ không để nàng ấy đưa mảnh còn lại cho ngươi!” Miroku hùng hổ chống hông tuyên bố, lại còn quay ra phía sau làm mặt “đểu giả” nhìn Yuri “ Phải không? Yuri tiểu…” “ Trong lúc này mà cậu còn giỡn được hả!” Nàng thuận tay đá một cước vào người Miroku, đẩy hắn về phía Sango, tự mình tiến gần về phía Naraku. Đến khi cách hắn khoảng năm bước, nàng mới chỉ vào sợi chỉ trên cổ nàng, bình tĩnh giải thích “ Đây là bùa hộ mệnh gia truyền của nhà ta. Chỉ cần đeo nó lên cổ, bất cứ ai, là người hay yêu quái, chỉ cần có ý định làm ta bị thương thì nó sẽ tự động tạo một kết giới bảo vệ ta. Naraku, ta chưa từng nói, sẽ không trả ngươi Ngọc Tứ Hồn. Là ngươi quá đa nghi, quá nóng vội. Nếu đã như vậy, ta sẽ giữ mảnh ngọc Tứ Hồn này lại! Đến khi nào ngươi tìm đến ta, dùng cái gì đó bồi thường cho ta, nếu ta hài lòng sẽ trả lại ngọc cho ngươi!” Nói xong, nàng liền xoay lưng, oanh oanh liệt liệt đi về phía Inuyasha vỗ vỗ vai hắn nghiêm túc nói: “ Này, ngươi từ từ mà đánh. Đánh nhanh rồi còn ăn trưa, ta thực rất đói” “…” Inuyasha. “ …” Naraku và phân thân. “…” Kagome và những người còn lại. Nàng nhìn một lượt mọi người, sau đó vẫn ngây ngô chớp chớp mắt: “ Không phải ta quá bánh bèo, nhưng mà bây giờ cũng gần 1 giờ chiều rồi, nắng chang chang thế này thì đánh cái gì? Ta cũng chưa có ăn trưa…” Kagura liếc mắt khinh bỉ nhìn nàng: “ Ngươi tham ăn như vậy, sau này khẳng định sẽ thành con heo béo tốt” “ Con heo béo tốt hay không béo tốt đều không đến lượt ngươi bình phẩm! Kagome, Sango, chúng ta đi!” Nàng bĩu môi, không chút để ý kéo tay hai người rời đi. Miroku đương nhiên cũng lựa chọn đi theo mỹ nhân, trực tiếp cười hề hề nhìn Inuyasha rồi cong đuôi chạy thẳng. Inuyasha không có ngọc Tứ Hồn, Naraku cũng không thể giết Inuyasha được, vì thế, không cần quản nhiều làm gì. Naraku đứng phía xa nhìn theo bóng dáng mảnh mai khuất dần dưới nắng, lại nghĩ đến những lời nàng vừa nói, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Nữ nhân này thật sự nghĩ, hắn vô pháp cướp Ngọc Tứ Hồn của nàng hay sao? “ Naraku, ngươi nhìn cái gì! Nhìn ta đây này! Phong Thương!” Bị đối phương lơ đi, Inuyasha vô cùng bất mãn, dùng sức đánh về phía Naraku. Nhưng là, chưởng kia vừa đánh xuống, đám người Naraku đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Xung quanh chỉ còn tiếng chim hót, Inuyasha tức tối ném Thiết Toái Nha xuống đất, tưc giận gào to: “ Được lắm! Các ngươi thế nhưng dám bỏ ta lại một mình!” … Mọi người ăn uống xong lại tiếp tục đi tìm mảnh ngọc Tứ Hồn kế tiếp, đến gần sẩm tối lại dừng nghỉ ngơi, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, rất nhanh tất cả đều chìm vào giấc mộng. Yuri vẫn ngồi đối diện đống lửa, mơ mơ màng màng nhìn ngọn lửa đỏ hồng rực rỡ, trong đầu vô thức nhớ tới hồng mâu đỏ tươi yêu diễm của người nào đó… “ A a! Chết tiệt! Làm sao lại nhớ đến tên hỗn đản đó a!” Nàng đột nhiên lắc lắc đầu, muốn xóa đi hình ảnh của Naraku không ngừng hiện lên trong đầu. Chỉ là lắc như thế nào vẫn không hết! Nàng rốt cục chịu không nổi nữa, đứng dậy hậm hực đi vào sâu trong rừng một chút. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của nàng, ở gần đây thật sự có một cái hồ nước! Yuri cảnh giác quan sát tứ phía, sau khi chắc chắn là gần đây không có người mới dám thoát y, chậm rãi bước xuống hồ nước. Làn nước lạnh khiến nàng thập phần dễ chịu, mái tóc đen dài óng mượt tùy ý nổi lênh đênh trên mặt nước, làn da nõn nà trắng nộn lúc ẩn lúc hiện, phi thường quyến rũ. Trong lúc nàng đang chuyên tâm hưởng thụ lại nghe phía sau soạt soạt vài tiếng, theo bản năng hai tay rất nhanh che lấy thân mình, thụp xuống nước chỉ để lộ mỗi cái đầu cảnh giác nhìn. Không để nàng “đợi” quá lâu, một tiểu cô nương toàn thân trắng không tì vết, trên tay cầm chặt một chiếc gương từ trong bụi cây nhẹ nhàng bước ra, đi đến gần bên bờ hồ cúi đầu nhìn nàng: “ Yuri tiểu thư, Naraku đại nhân muốn ngươi đến thành một chuyến” “ Hừ! Ta còn chưa có chán sống! Đến đó để bị giết hay sao!” Nàng hừ mũi, tức giận quay đi. Hắn lần trước xém chút nữa đã giết chết nàng, nếu không phải nàng sớm có phòng bị, có sợi chỉ gia truyền bảo hộ thì sớm đã chết rồi! “ Naraku sớm đã chuẩn bị chút quà cho tiểu thư, mời tiểu thư xem qua rồi quyết định nên đi hay không…” Kanna giọng đều đều nói. “ Cái gì?” Nàng giật mình quay phắt lại, nhìn thẳng vào Kanna. Kanna im lặng không nói, chỉ nhìn chiếc gương. Nháy mắt một cái, trong gương liền xuất hiện một loạt các hình ảnh khiến nàng vừa nhìn thấy đã muốn nổi điên! “ Các ngươi… các ngươi…!!” “ Yuri tiểu thư, mẫu thân của ngươi vẫn rất an toàn, chỉ là đang ngủ thôi, Naraku đại nhân nói, chỉ cần tiểu thư đến gặp Naraku đại nhân, mọi chuyện đều có thể thương lượng” Kanna mặt vẫn không chút biểu cảm nói với nàng. “ Hừ! Nếu như người thân của ta có mệnh hệ gì, các ngươi nên chuẩn bị tinh thần đi!” Nàng vội vã lên bờ mặc quần áo vào, lấy balo, viết một bức thư để lại cho Kagome rồi yên lặng rời đi cùng Kanna. |